Trầm Di mở mắt ra, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tủ phía đầu giường. Trời ơi!! Đã mười giờ, muộn làm mất rồi!!!
Lập tức đứng lên, nhanh hết sức mặc quần áo vào, sau đó cầm cặp công văn hướng ra phía ngoài mà chạy. Lúc chạy đến phòng khách thì nhìn thấy một nam nhân đang bưng bát đĩa. Nghi hoặc nhìn hắn.
“Ách? Sao ngươi lại ở đây?” Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra chính mình đã lưu hắn ở lại.
“Ngươi đang định đi đâu vậy a?” Lục Thiên Hạo đem bát đĩa đặt lên mặt bàn, hướng hắn hỏi.
“Ta muốn đi làm. Đã mười giờ. Muộn mất rồi.” Trầm Di hướng đối phương giải thích, mở cửa, định đi ra ngoài.
“Nhưng hôm nay là chủ nhật mà. Đến đây, cùng nhau ăn cơm a.” Lục Thiên Hạo xới thêm một bát cơm nữa, đưa đến trước mặt Trầm Di.
“Ách –” Trầm Di nghĩ nghĩ, hôm nay hình như đúng là chủ nhật. “Coi như hôm nay là chủ nhật đi, ngươi cũng không đi làm sao?” Lục Thiên Hạo mặc quần và áo sơ mi đều màu trắng, cảm giác so với lúc làm việc bên thang máy thì có vẻ nhàn hạ, thoải mái hơn rất nhiều.
“Ta xin nghỉ.” Lục Thiên Hạo bình thản nói.
“Thực xin lỗi.” Tám phần là vì hắn, Lục Thiên Hạo mới chịu xin nghỉ a.
“Không liên quan tới ngươi, liều mạng làm việc lâu như vậy, ta cũng rất mệt mỏi, chỉ là nghỉ ngơi một chút mà thôi.” An ủi Trầm Di, Lục Thiên Hạo hướng vào bát trong tay Trầm Di gắp một miếng thịt kho tàu.
“Đây đều là ngươi làm?” Chỉ thấy trên bàn có thịt kho tàu, đậu, khoai tây chiên, súp gà nấm.
“Ân, đúng vậy. Chỉ là mấy món ăn thông thường thôi mà. Mau ăn đi.”
Trầm Di uống một ngụm súp gà nấm, mù vị của thịt gà cùng mùi vị của nấm hòa quyện lẫn nhau, Trầm Di uống mà cảm thấy vị ngon thấm đậm đầu lưỡi.
“ Ngon không?” Lục Thiên Hạo cười hướng Trầm Di hỏi.
“Ngon, ngon lắm, trời ơi. Trước kia ngươi là đầu bếp?” Ngoại trừ lời này, Trầm Di không hình dung ra được từ nào để có thể nói ra cảm giác của chính mình. Trời ơi, nhân tài nha.
“Không, không phải, chỉ là ta yêu thích, bất quá ta quả thực là đã học cùng đầu bếp.” Lục Thiên Hạo lần đầu tiên nói chuyện với người khác về quá khứ của mình.
“Vậy ngươi sao lại trở thành nhân viên thang máy? Không trở thành đầu bếp? Làm nhân viên thang máy tuyệt đối không tốt bằng đầu bếp a.” Tò mò hỏi, thật không rõ vì hoàn cảnh gì mà Lục Thiên Họa lạ trở thành một nhân viên thang máy.
“Ta làm nhân viên thang máy cũng không phải vì tiền.” Lục Thiên Hạo giống như lầm bầm lầu bầu trả lời Trầm Di.
Đã bao lâu rồi mới có người cùng hắn ăn điểm tâm? Cẩn thận suy nghĩ, hình như hai năm về trước, bã xã mình có xin nghỉ lễ Giáng Sinh. Năm trước nàng nói công việc bề bộn không về được, năm nay nàng nói còn bề bộn hơn. Nghĩ tới đây, không khỏi cười khố.
“Trầm tiên sinh, ngươi làm sao vậy?”
“Đừng gọi ta là Trầm tiên sinh nữa, từ nay về sau cứ kêu ta Trầm Di là được rồi.” Ngày hôm qua thực sự rất cảm kích ngươi, Lục Thiên Hạo.
“Trầm Di.” Lục Thiên Hạo cứng nhắc lặp lại tên đối phương.
“Ân, từ nay về sau ta kêu ngươi là Thiên Hạo a. Chúng ta đã coi như là bằng hữu rồi.” Hiện tại Trầm Di đã hoàn toàn xem Lục Thiên Hạo là bạn tốt.
“Bằng hữu?” Lục Thiên Hạo lẩm bẩm nói. Như có điều gì đó suy nghĩ.
Hai người ăn cơm xong, an vị trên ghế trò chuyện về những ngày đã qua, không biết vì cái gì luôn có cảm giác mình và Lục Thiên Hạo phi thường hợp nhau. Đối phương luôn chân thành lắng nghe những lời nói vô vị của hắn. Hắn bất tri bất giác đem mọi chuyện trước kia nói ra.
“Hồi tuổi ta vẫn còn tè ra quần.” Khoái hoạt từ trước đến nay chưa từng nhận thức được là tràn khắp g ngực. Thầm nghĩ muồn thời gian dừng lại mãi ở giây phút này.
“Ha ha ha, không phải vậy chứ, vậy thì thật xấu hổ?” Cùng Thiên Hạo trò chuyện một thời gian mới phát hiện đối phương chỉ là một hài tử. Một hài tử rất bình thường.
“Thiên Hạo, ngươi bao nhiêu tuổi?” Hiếu kỳ, thật sự phi thường tò mò, bề ngoài Thiên Hạo có vẻ rất trẻ tuổi, chính là lại làm cho người ta có cảm giác rất già dặn.
“.”bg-ssp-{height:px}
“Cái gì!!!!! Thật hay giả?” Trầm Di giật bắn mình, thậm chí đứng tim cũng có thể nhớ cái năm mình tuổi, cái gì cũng không có, hơn nữa còn suốt ngày bị người ta khi dễ. Thẳng cho đến khi gặp được bà xã hắn, một nữ nhân xinh đẹp mà kiên cường. Vì muốn khiến nàng chú ý mà nỗ lực công tác, nỗ lực học tập. Bất quá mình thực lực không có, sau hồi thành ra cái dạng này.
Lúc trước là yêu, bây giờ nhìn lại, giống như trở thành phù phiếm.
Không muốn để mình bị nữ nhân xem thường mà không ngừng nỗ lực, điều đó xem ra chỉ như hư vinh. Thẳng đến khi cùng nàng kết hôn mới phát hiện bà xã hắn là một người rất yêu thích công việc. Mà chính mình, chỉ là khát vọng một cuộc sống bình thường.
“Vậy ngươi đã có bạn gái chưa?” Loại nam nhân như Thiên Hạo thì chẳng cần nghĩ nhiều, chắc chắn rất được mọi người hoan nghênh. Nữ nhân theo đuổi hắn sẽ có không ít a.
Không biết vì cái gì, Lục Thiên Hạo chỉ nhìn mặt Trầm Di, sau một hồi lâu mới nói ra một chữ không.
“Vậy là chưa từng làm?” Trầm Di không hề phát hiện ra vấn đề của mình ngày càng rõ ràng, hắn chỉ là muốn biết nhiều hơn một chút về chuyện của Thiên Hạo.
“Không có.” Mặt của Thiên Hạo đỏ lên.
“Phải không, hắc hắc.” Trầm Di cười vô cùng đãng, sau đó hai cái tay không ngừng làm động tác Long Trảo Thủ, hướng ngực Thiên Hạo mà đánh tới. “Có muốn không, để đại thúc dạy cho ngươi một ít chuyện người lớn nha?”
“Đừng, đừng nói giỡn.” Thiên Hạo không ngừng đẩy tay Trầm Di ra. Chính là Trầm Di vẫn không ngừng vuốt ve hắn. Thiên Hạo thật sự là nóng nảy, một phát bắt được tay của Trầm Di, thuận tiện phản công lại, đem Trầm Di áp dưới thân mình.
Không khí trong nháy mắt giống như dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Nhìn khuôn mặt phóng đại của đối phương, Trầm Di không khỏi đỏ mặt.Không quen với ánh nhìn của đối phương, Trầm Di quay đầu đi, lại vì mái tóc dài của đối phương gãi lên mặt mà cảm thấy ngứa ngứa.
“―“ Thiên Hạo rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần. Buông. “Đối, thực xin lỗi. Ta, ta, ta phải đi. Ta muốn đi làm.”
“Ngươi không phải nói mới xin nghỉ sao?” Trầm Di ngồi dậy, không rõ Thiên Hạo đang khẩn trương cái gì.
“Ta mới chỉ nghỉ nửa ngày, nếu nghỉ hết, e sẽ bị trừ lương và cắt tiền thưởng.” Thiên Hạo đứng dậy, mặc đồng phục và đội mũ lên.
“Ngươi đang rất thiếu tiền sao?” Chính là lại có cảm giác không giống.
“Không, không phải,chỉ vì một vài lí do. Ta phải đi. Gặp lại sau, Trầm tiên sinh.” Thiên Hạo cúi đầu xuống, thậm chí liếc nhìn Trầm Di một cái cũng không, lập tức đã đi ra ngoài.
Ra đến hành lang, Thiên Hạo ôm mũ, tựa vào mặt tường đá cẩm thạch lạnh như băng. Nặng nề thở dài. “Không thể lại tiếp xúc, bằng không, sẽ không kiểm soát được.”
Nghe âm thanh ngoài cửa, thế giới của Trầm Di chỉ còn lại có một mình hắn.
Ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà. Khó hiểu, vừa rồi hắn đã làm sai cái gì? Bằng không vì cái gì, Thiên Hạo lại đột nhiên khách khí như vậy.
Bất đắc dĩ mở TV, Trầm Di ngồi xuống giường. Nghe thanh âm nhàn chán của phim truyền hình lập tức tâm trạng cũng buồn bực hẳn lên.
Vì cái gì, cho dù có âm thanh, chính mình lại vẫn cảm thấy tĩnh mịch, có lẽ phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Tình trạng của mình chắc là một loại bệnh, có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngã xuống giường, thân thể không khỏi co lại thành một khối, chậm rãi nhìn xung quanh, thấy chỗ mà Thiên Hạo ngủ đêm qua. Nghĩ tới tối hôm qua hắn đã kéo tay mình.
Chậm rãi leo lên nơi mà Thiên Hạo đã ngủ. Tay cầm lấy gối, trên gối vẫn còn mang theo khí tức của Thiên Hạo. Nhàn nhạt, ôn nhu. Trầm Di ôm gối, cứ như vậy, không nhúc nhích.
Hắn giống như điên rồi.
Càng khoái hoạt, càng tĩnh mịch
Khoái hoạt giống như một thứ thượng đẳng độc dược, khi phát tác sẽ làm cho người ta có cảm giác hạnh phúc rất mãnh liệt. Chính là một khi đã rút đi, thay vào đó là tĩnh mịch thì sẽ càng thêm thống khổ, càng thêm tĩnh mịch.
Chậm rãi, tâm linh bị ăn mòn càng không ngừng muốn nhiều thêm, càng thêm tham lam.