Tuyệt đối không nghĩ đến chuyện về nhà, cho nên Trầm Di đi bộ trên đường cái mà chẳng có mục đích gì
Hiện tại mới giờ hơn, hắn cũng không muốn ngồi trong cái thang máy ma quỷ kia nữa, cho nên Trầm Di nghĩ chờ sau khi Thiên Hạo tan tầm là khoảng giờ sẽ trở về nhà.
Đột nhiên nhớ tới Mạc Ly, chính là tướng mạo đối phương đã trở nên mơ hồ. Nguyên lai lúc trước vì không muốn rời xa nên đã trở thành lãnh đạm. Lãnh đạm đến mức người khác nghĩ rằng hắn không còn tồn tại.
Thấy vẫn còn sớm, Trầm Di đi vào một quán bar.
Trầm Di vừa ngồi xuống, phục vụ sinh đã mang đến một ly cocktail nói là có người mời.
Chất lỏng màu đỏ nhạt lộ ra một chút mập mờ. Bên trong là quả anh đào càng thêm vẻ mập mờ hơn.
“Rượu này tên gọi là gì?” Trầm kiên quyết hướng phục vụ sinh hỏi.
“Đêm của sự đam mê –” (night of passion) Phục vụ sinh chỉ tay về một bên. “Vị tiên sinh phía bên kia mời.” Trầm Di nhìn theo hướng tay. Dưới ánh đèn mơ hồ mà mập mờ, tuấn mỹ nam tử với mái tóc dài màu đỏbắt đầu hướng bên này đi tới.
“–” Trầm Di nhanh chân bỏ chạy, Chạy ra khỏi quán bar. Trở lại tới đường cái mới không ngừng thở phì phò.
Nhìn nam nữ đi lại trên đường, nội tâm Trầm Di rất phức tạp.
Là thế giới này quá điên cuồng, hay là mình đã già rồi. Trầm Di cảm thấy khó mà hiểu nổi cái xã hội này.
Cuối cùng cũng đã tới mười giờ, về tới chung cư, ấn nút ▼ trên thang máy. Một lát sau cửa liền mở ra.
Bên trong quả nhiên không có người. Không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài thang máy, cảm thấy dường như mình cùng với cái xã hội phồn hoa này không hợp nhau.
Về đến nhà, mở ti vi, nằm trên giường, Trầm Di thực sự có cảm giác mình phải đi tìm bác sĩ tâm lý.
Chứng sợ hãi cô đơn của mình có vẻ như càng ngày càng trầm trọng.
Nằm ở trên giường, từ từ thiếp đi, hy vọng ngày mai sẽ lại là một ngày mới.
Buổi sáng tỉnh dậy, gọi điên thoại kêu một phần ăn sáng.
Trầm Di buồn bực cầm lấy suất ăn, khi nhìn thấy món súp gà nấm tâm tình lại càng buồn bực hơn. Cầm thìa lên uống một ngụm. Thịt gà quá già, nấm không tươi, ghê tớm hơn chính là, muối cho vào quá nhiều, chẳng nhẽ họ không tốn tiền mua muối.
Tâm trạng chán nản, phiền muộn vò đầu. Cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Cái cảm giác không muốn gặp Thiên Hạo lớn hơn rất nhiều cảm giác không muốn vào trong cái thang máy ma quỷ. Cho nên Trầm Di bất đắc dĩ đi đến thang máy dự bị, ấn nút ▼.
Nghe tiếng thang máy ầm ầm ầm ầm, có khi thật sự không rõ chính mình đang trốn tránh cái gì, lúc ở cùng Thiên Hạo chẳng phải là không có chuyện gì xảy ra sao? Vì cái gì mình lại trốn tránh hắn giống như là kẻ trộm, khó nghĩ đến là chỉ vì câu nói kia của Diệp Tình, ngươi yêu hắn?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình có điểm buồn cười, chính là chính mình lại không khống chế nổi hành động cũng như nội tâm của mình.
Đến công ty, đi tới trước bàn làm việc của mình, lại phát hiện Sở Trung Thiên ở phía đối diện lại không có mặt ở đó.
Nội tâm không khỏi có cảm giác là lạ, thẳng đến lúc sắp nghỉ trưa, Sở Trung Thiên cùng ông chủ từ phòng làm việc đi ra.
“Mọi người nghe Sở Trung Thiên của chúng ta nói vài câu.” Ông chủ vỗ vỗ tay, tất cả mọi người đều ngừng làm việc, nhìn về phía bên này.
“Ta nghĩ chúng ta có thể giành được hợp đồng của Panorama Building kia.” Khẩu khí Sở Trung Thiên lãnh đạm, tựa như đang nói rằng thời tiết hôm nay rất tốt vậy.
“Cái gì??????” Toàn bộ nhân viên kinh ngạc nhìn Sở Trung Thiên, cằm rớt hết xuống đất.
“Ngươi, ngươi có lầm hay không nha, đó là miếng thịt béo bở mà bao nhiêu người đang nhắm vào.” Hơn nữa hợp đồng đó rất lớn, một công ty nhỏ như bọn họ sao có thể nhận thầu.
“Ta tính có % khả năng giành được hợp đồng này.” Sở Trung Thiên lấy tay che miệng cười cười.
Tự mãn quá đi. Toàn bộ mọi người trong công ty đều nghĩ vậy.
“Ta đang tìm một người làm thêm giờ giúp ta xử lý tài liệu, tiền lương gấp mười lần. Thanh toán sau khi hoàn thành hợp đồng kia.” Sở Trung Thiên cười cười nhìn về phía dưới. Chính là bên dưới không có ai có ý kiến gì.
Sở Trung Thiên bởi tác phong làm việc rất lạnh lùng nên rất không được các đồng nghiệp hoan nghênh. Đặc biệt sau một thời gian hợp tác cùng hắn cũng biết yêu cầu của hắn nghiêm khắc đến mức biến thái. Cho nên dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng không có mấy người nguyện ý cùng hắn hợp tác.
Thanh toán sau khi hoàn thành hợp đồng, nếu hợp đồng không hoàn thành, điều đó không phải là không có khả năng, mọi người nghĩ, cũng không muốn đi.
“Xin hỏi làm thêm đến mấy giờ? ” Một người hướng Sở Trung Thiên thắc mắc.
“Mười giờ.” Thấy người nọ cũng không có phản ứng nữa, Sở Trung Thiên biết thời gian này có phần quá dài, bất quá thời gian của hắn bây giờ không còn nhiều lắm. Hắn tuyệt đối muốn nắm trong tay hợp đồng của Panorama.
Mười giờ, không phải là giờ Thiên Hạo nghỉ sao. Trầm Di nghĩ.
Nhìn phía dưới không có người đáp lại, Sở Trung Thiên có điểm sốt ruột, hợp đồng thành hay bại chính là tại thời điểm này.
Bên dưới rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì, Sở Trung Thiên bất giác nắm chặt hai tay lại với nhau, không, không thể thất bại tại thời điểm này a. Hắn đã làm tốt % phần chuẩn bị.
“Xin hỏi ta có thể lưu lại tăng ca?” Một thanh âm ôn hòa vang lên. Sở Trung Thiên nhìn sang chỉ thấy Trầm Di nhấc tay hướng hắn thắc mắc. Sở Trung Thiên sửng sốt một chút.
“Xin hỏi ta có thể lưu lại tăng ca?” Thấy Sở Trung Thiên không có phản ứng, Trầm Di hỏi lại một lần nữa.
“Ân, có thể, bất quá nếu ngươi tin ta, ta có thể đem tiền lương của ta cho ngươi.” Sở Trung Thiên trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng lại giả bộ như không phát sinh chuyện gì mà trả lời.
“Không, không cần, cứ quyết định như vậy đi.”
Mọi người xung quanh thấy sự tình đã thỏa thuận xong, đều trở về làm chuyện của mình. Nội tâm mọi người đều có cảm giác, Trầm Di thật là một tên ngốc tử.
Trầm Di quay lại bàn làm việc, phân loại tài liệu. Sở Trung Thiên ở phía đối diện cũng hoàn thành nốt công việc của mình.
“Cám ơn ngươi.” Thanh âm nhàn nhạt giống như cho tới bây giờ cũng không hề tồn tại.
Trầm Di ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Trung Thiên, lúc nay hắn xác định không phải là mình nghe nhầm. Ngẩng đầu cười cười với đối phương, Trầm Di tiếp tục xử lý tập văn kiện trên tay.
Thời gian từng phút từng phút trôi đi, đã đến giờ tan tầm. Trong phòng làm việc lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
“Có gì thắc mắc không?” Sở Trung Thiên gõ gõ mặt bàn, hướng Trầm Di hỏi.
“Ngươi biết có bao nhiêu người muốn nhận hợp đồng của Panorama Building kia không?” Panorama, hiện tại là một Building đang được phát triển, dựa vào các văn phòng, trung tâm mua sắm, căn hộ cao cấp cùng với khách sạn hợp lại thành một kiến trúc. Bên trong cao ốc này chính là một xã hội thu nhỏ.
Lần này Panorama Building tổ chức đấu thầu, gây ra một chấn động lớn trong giới kiến trúc, gần như tất cả các công ty đều nhắm tới miếng mồi ngon này.
Hơn nữa, điều làm cho Trầm Di thấy kì quái chính là, vì cái gì đấu thầu đã bắt đầu được ba tháng, Sở Trung Thiên mới có hành động, có phải là quá đột ngột không?
“Đối thủ của chúng ta bề ngoài có công ty, bất quá cái này cũng không phải cốt yếu.” Sở Trung Thiên cười cười đáp.
“Điều ta sợ chính là nhà thầu đã quyết định một ứng cử viên tốt. Nhưng cho đến hiện tại điều đó rất không có khả năng.”
“Bất quá, thắc mắc lớn nhất của ta là vì cái gì mà đến bây giờ ngươi mới có hành động.” Sở Trung Thiên nghe thấy lời nói của Trầm Di, lập tức sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
“Xem ra ta đã xem thường ngươi, nguyên lai người không hề ngốc nha.” Không biết vì cái gì mà ở cùng một chỗ với Trầm Di lại luôn cảm thấy cao hứng.bg-ssp-{height:px}
“Ta muốn thăng chức.” Sở Trung Thiên thản nhiên nói.
“ Sao – sao có thể?” Nếu như là vì muốn thăng chức tại sao không tìm đến một công ty lớn hơn, Sở Trung Thiên đâu phải là không có năng lực.
“Không nói, ngươi trước tiên giúp ta sửa sang lại mấy tư liệu này, sau đó tìm cho ta một ít video về golf.” Sở Trung Thiên hiện tại rất đau đầu, xác suất giành được rất thấp, hơn nữa thực lực công ty bọn họ căn bản lại không đủ. Hắn rốt cuộc phải làm gì bây giờ.
“Golf???” Tại sao phải tìm loại này. Không hề có liên quan chút nào với công việc nha.
“Ân, có” Thời gian không nhiều lắm, nhưng việc cần làm thì rất nhiều. % là theo tính toán, bất quá có thể còn có các biến cố xảy ra.
“A, hảo, để ta tìm xem.” Bật máy tính, Trầm Di bắt đầu tìm kiếm thông tin.
Nghề chính của Trầm Di là dự toán ngân sách vật liệu, một cái nghề vĩnh viễn không có khả năng thăng chức đối với ngành công nghiệp.
Sau hơn mười phút, Trầm Di tìm được một bộ video nhập môn về golf. Sau đó gửi sang địa chỉ của Sở Trung Thiên.
Gửi xong Trầm Di tiếp tục xử lý tài liệu. Tư liệu rất nhiều, bất quá cũng rất kì quái, không hề có một điểm nào liên quan đến việc đấu thầu cả. Bên trong đều là các mẩu đối thoại. Trầm Di chỉ cảm thấy rất là kì quái, bất quá bởi vì đối phương là Sở Trung Thiên.
“Ha ha,” Đột nhiên nhớ tới ông chủ Chấn Hạo bụng bự đã nói với bọn họ. Bởi vì là Sở Trung Thiên.cho nên tuyệt đối không có vấn đề gì. Nguyên lai hắn bất tri bất giác cũng đã bị tẩy não.
“Đang cười cái gì?” Trầm Di quay đầu nhìn lại. Sở Trung Thiên đưa qua một ly cà phê.
“Ngươi còn biết pha cà phê?” Giống như mỗi ngày hắn vào công ty đều là nhàm chán ngồi ở cái bàn đối diện a.
“ Thiệt ra, ta cũng là học từ một tiểu đệ làm nghề bưng trà mà ra nha. Đừng nói là cà phê, cả hồng trà cũng có thể.” Bất quá cũng chỉ cần vài ngày là được.
“Đúng rồi.” Sở Trung Thiên nhíu mày, sau đó hỏi ra thắc mắc của mình. “Ngươi chán ghét đồng tính luyến ái?”
“Ân? Tại sao lại phải hỏi vấn đề này?”
“Không – không có gì, chủ thầu có thể là người đồng tính luyến ái, cho nên ta nghĩ phải hỏi ngươi trước.” Sở Trung Thiên vốn mồm miệng lanh lợi bỗng nhiên lắp ba lắp bắp.
“Mỗi người đều có quyền tự do, chỉ cần bọn họ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ta, hết thảy cũng không vấn đề gì.” Trong đầu xuất hiện một cặp mắt hèn mọn. Trầm Di không khỏi lắc đầu muốn xóa bỏ cặp mắt kia ra khỏi tâm trí.
Sở Trung Thiên nhìn nhìn ngoài trời, còn mười phút nữa là tới mười giờ. Sở Trung Thiên đứng dậy.
“Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà.” Ngữ khí thập phần khẳng định, không để cho người khác cự tuyệt.
Hai người đi ra bãi đỗ xe, Sở Trung Thiên lấy xe của hắn ra. Trầm Di ngồi ở ghế phụ.
Sở Trung Thiên vươn tay mở đài, một giọng nữ mềm mại vang vọng trong xe, là ca khúc ONLY YESTERDAY của The Carpenters.
After long enough of being alone
Everyone must face their share of loneliness
In my own time nobody knew
The pain i was goin thru
And waitin was all my heart could do
Đây là bài hát mà Trầm Di yêu thích nhất. Không ngờ rằng lại có thể nghe được ở trên xe của một thanh niên mới hơn tuổi, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ.
“Nhà của ngươi ở đâu?” Ngón tay không khỏi gõ nhẹ vào tay lái, Sở Trung Thiên hỏi.
“Epica Building.” Nhìn biểu tình kinh ngạc của đối phương, Tràm Di cười cười. “Phòng của ta là do bà xã cấp cho. Ta cùng lắm thì cũng chỉ là một kẻ ăn bám.”
“Ngươi – ngươi có vợ?” Bóng đêm đã che đi thoáng giật mình của Sở Trung Thiên.
“Đương nhiên, đã hơn tuổi rồi, còn có thể không có gia đình sao.” Trầm Di cười cười. “Ngươi cũng không còn nhỏ a, có người nào yêu mến chưa?”
“Người yêu mến? Nghe ta đọc câu này sẽ hiểu ta đã có người yêu hay chưa a.” Sở Trung Thiên chậm rãi đọc lên ca từ “and waitin was all my heart could do”
Ngọn đèn ven đường chiếu vào mặt Sở Trung Thiên, ôn nhu mà tĩnh mịch. Làm cho Trầm Di trong nháy măt tưởng rằng mình đang nói chuyện cùng với người khác.
“ Đến rồi.” Bị Sở Trung Thiên gọi, Trầm Di ngay lập tức hồi phục lại tinh thần.
“Ách, cám ơn — cám ơn ngươi.” Tiếp xúc một ngày, đột nhiên phát hiên Sở Trung Thiên cũng là một người không tệ.
“Từ nay về sau hết giờ làm ta sẽ đưa ngươi về nhà a.” Khuôn mặt quay sang chỗ khác, nhìn không ra người nói chuyện đang suy nghĩ gì.
“Vậy sau này phải làm phiền ngươi nhiều rồi.” Trầm Di mở của xe ra, đi xuống, hướng Sở Trung Thiên chào tạm biệt.
Sở Trung Thiên ngồi trong xe, phiền muộn hút thuốc. Nhìn Trầm Di ngồi trên thang máy ngắm cảnh trong suốt, thang máy chậm rãi đi thẳng lên, thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy.
“Nguyên lai – hắn đã có vợ nha.” Nhả ra một luồng khói, đôi mắt trở nên mơ hồ.
———————————————————
Về tới nhà, lại là nhàm chán không biết làm gì cho tốt hơn. Chính mình sở dĩ còn đang đi làm, cũng bởi vì, chỉ khi làm việc, hắn mới có cảm giác giá trị của hắn đang tồn tại.
Cởi bỏ quần áo, mặc áo ngủ, ngã xuống giường, chậm rãi thiếp đi.
Thấy được bộ dáng ngủ say của Mạc Ly, tựa như là thiên sứ, trong quá khứ khi Trầm Di còn là một thiếu niên đã nhẹ nhàng bước tới, hôn môi Mạc Ly. Khoảnh khắc đó làm cho hắn có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất.
Chỉ nghe thấy cửa mở một tiếng chi dát, nữ tu sĩ đã đi tới nhấc hắn lên, mang hắn ném vào phòng tối.
“Không, xin đừng mà.” Mặc kệ hắn gõ của thế nào, gọi thế nào cũng không hữu dụng. Không gian yên tĩnh và nhỏ hẹp thậm chí có thể khiến cho Trầm Di té xỉu. Cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn thân, chỉ cảm thấy có vô số ánh mắt hèn mọn nhìn mình chằm chằm. Cảm giác đó là cho toàn thân đều cảm thấy rét run.
Qua một thời gian thật dài, của sổ phòng nhỏ của tạm giam mới mở ra, nữ tu sĩ từ của sổ nhìn về phía Trầm Di, ánh mắt đầy chán ghét, giống như Trầm Di đã trở thành ác ma.
“Hãy để cho sự cám dỗ của ma quỷ rời bỏ ngươi đi, ngươi sẽ không tiếp tục yêu mến nam nhân a?” Ánh mắt hèn mọn gắt gao nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi sẽ không tiếp tục yêu mến nam nhân a.”
“Ngươi sẽ không tiếp tục yêu mến nam nhân a.” Âm thanh lạnh như băng vang vọng trong đầu – không có cách nào dừng lại.
“Không –” Trầm Di đột nhiên từ trên giường bật dậy.
Toàn thân run rẩy không ngừng, đầu ngón tay níu chặt vào chăn tới mức trắng bệch
Ngọn đèn ôn nhu tỏa khắp phòng ngủ, phảng phất trấn an nội tâm đang sợ hãi của Trầm Di
“Nguyên lai chỉ là mộng.” Không khỏi lắp bắp tự nói. May mắn thay, chỉ là giấc mộng
May mắn thay, chỉ là giấc mộng