Ngày hôm sau, Sở Trung Thiên đi tới công ty con của Sáng Thế.
Một lát nữa, sẽ đến lúc ký kết, sau đó, mọi chuyện đều xong xuôi.
“Chủ tịch, ngươi thật sự làm như vậy?” Trợ lý tranh thủ lúc hai người đang ở trong thang máy, hỏi Sở Trung Thiên.
Ha Ha, ta đã không còn là chủ tịch của ngươi nữa. Tất cả đều đã xong.”
Sở Trung Thiên khẽ cười cười. Cảm giác vô cùng thoải mái.
Đi tới phòng họp lớn, Lục Thiên Hạo ngồi bên cạnh bàn.
Sở Trung Thiên đi tới. Lấy hợp đồng ra.
“Ta nghĩ tài liệu lần trước ta đưa cho ngươi, ngươi đã xem qua rồi?” Cái đó có thể coi là bản nháp của hợp đồng này.
“Ta đã xem qua, tại sao quyền sở hữu của ta là %? Dù sao những gì ta có cũng thật sự là quá ít.” Lục Thiên Hạo đối với chuyện này vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
“Nếu như ngươi xem tài liệu này xong, cũng sẽ không cảm thấy cso gì kì quái.” Sở Trung Thiên lấy ra tài liệu mà hắn đã buộc ông nội phải ký, đưa cho Lục Thiên Hạo.
Lục Thiên Hạo cầm lấy tài liệu, lật lật trang, sau đó kinh ngạc nhìn Sở Trung Thiên. “Hóa ra đây là mục đích của ngươi?”
Lục Thiên Hạo hiện tại kế thừa toàn bộ tài sản của tập đoàn Sáng Thế.
“Kế hoạch này của ngươi, ngươi đã chuẩn bị nó bao nhiêu năm? Ngươi làm thế nào mà bắt ông nội ta ký vào đây được?”
Lục Thiên Hạo đem tài liệu đưa cho luật sư. Luận sư nhìn kỹ, nói tài liệu này hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Chuẩn bị bao nhiêu năm? Có lẽ ngay từ khi ta sinh ra nó đã được chuẩn bị. Về vấn đề kia, thật xin lỗi, không thể trả lời.”
“Cái này ta sẽ ký, dù sao cũng là Lục gia thiếu nợ ngươi.” Lục Thiên Hạo nhìn vào mắt Sở Trung Thiên.
Rất kỳ quái, trong ánh mắt của Sở Trung Thiên không hề nhìn thấy cừu hận.
Nhưng mà hắn lại vẫn tiến hành y nguyên kế hoach trả thù.
“Cá tính ôn nhu này của ngươi, có thể sẽ húy hoại cuộc đời ngươi a.” Không biết khi Lục Thiên Hạo biết được tin ông nội hắn qua đời, sẽ có phản ứng gì?
“Mặc kệ thế nào, Lục gia đối với mẹ ngươi, xác thực là đã làm chuyện sai, ta tuyệt đối sẽ không phủ nhận.” Lục Thiên Hạo cầm bút lên, ký lên hợp đồng.
“Nhưng có vẻ, ngươi vẫn không thể mang Trầm Di đi? Mục đích của ngươi đã đạt được a?” Lục Thiên Hạo đang cố gắng thực hiện giãy giụa cuối cùng.
“Ngươi đang nói cái lời ngốc nghếch gì vây?” Sở Trung Thiên không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn có khi thật sự hoài nghi Lục Thiên Hạo là một tên ngốc.
Không có bất kỳ ai có thể từ bỏ gia nghiệp thật lớn như thế.
Cũng không có bất kỳ người nào có thể đơn giản từ bỏ người mà mình yêu.
Trên thương trường, đồng tình với người khác, sẽ chuốc lấy sự diệt vong của bản thân.
Tất cả đều đã xong. Trầm Di cũng sẽ tìm được hạnh phúc.
Hứa hẹn cuối cùng của hắn với Trầm Di, hắn rốt cuộc đã làm được.
“Trầm Di ta không thể mang đi, nhưng mà, lát nữa có thể ngươi sẽ nhận được một cái kinh hỉ.”
Ông nội của hắn, đối với Thiên Hạo có phải là kinh hỉ hay không thì không biết, nhưng mà đối với Sở Trung Thiên mà nói, đây tuyệt đối là vô cùng kinh hỉ.
Sở Trung Thiên phá cái g sắt của Lục Thiên hạo, giúp hắn đến với tự do.
“Ta thật sự không biết, bây giờ sẽ còn có chuyện gì để cho ta có thể cao hứng.” Qua vài ngày tới, hắn phải kết hôn cùng với nữ nhân khác, thế nhưng mà hắn vẫn không thể bảo đảm sự an toàn của Trầm Di.
“Ta cũng nên đi.” Sở Trung Thiên cất kỹ hợp đồng, sau đó đem một phần khác giao cho Lục Thiên Hạo.
“Gặp lại sau…em trai” Hai chữ cuối cùng, Sở Trung Thiên nói ra với âm thanh rất nhỏ.
Cho nên Lục Thiên Hạo không nghe được.
Sở Trung Thiên biết mình lựa chọn không sai. Lựa chọn của Trầm Di cũng không sai
Thằng em trai ngốc kia của hắn, có lẽ là người duy nhất có thể chữa trị trái tim bị thương tổn của Trầm Di.
Gặp lại mẹ mình một lần nữa, sau đó bay tới quốc gia khác. Rời xa cái nơi làm hắn khắc cốt ghi tâm.
Tất cả mọi thứ, đều đã xong.
Đi ra khỏi công ty, Sở Trung Thiên lái xe đi về phía hoa phố.
– – – – – – – – –
Nửa giờ trướcbg-ssp-{height:px}
“Lão gia..” Quản gia nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng. Sau đó đi vào.
“Đây là thư mà Sở Trung Thiên gửi cho ngày.” Quản gia đem thư đưa tới.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Lão nhân nhẹ nhàng đích nói.
Tựa như Sở Trung Thiên nói, lão đã già, lãođã mệt mỏi.
Sản nghiệp của lão đã có cháu lão kế thừa, mặc dùng không phải là cháu ruột của lão.
Lão nhân nghĩ vậy, không khỏi cười khổ.
Chính mình cố gắng dốc sức gây dựng sự nghiêp, cuối cùng lại cho người khác.
Vươn tay mở phong thư, lấy thư ra.
Đồng tử không khỏi co rút nhanh, lão nhân ôm chặt lấy g ngực của mình.
Lão nhân cũng không nói bất kỳ lời gì, thậm chí cũng không lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, cứ như vậy một mực ôm lấy g ngực của mình.
Không khỏi nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Cười với bức ảnh.
Lão sai rồi, lãothật sự sai rồi, nhưng mà lão ăn năn đã quá muộn.
Muộn đên mức không còn bất luận cơ hội gì để đền bù.
Ngón tay đang cầm lấy thư chậm rãi buông lỏng, giấy viết thư trắng muốt rơi xuống dưới đất.
Trên đó viết, sai lầm lớn nhất của ngài, là không tin tưởng người mình yêu.
Một trang giấy khác, là kết quả xét nghiệm AND.
Trên đó nói, Lục Thiên Hạo, là cháu ruột của hắn
– – – – – – – – –
“Mẹ, còn nhớ rõ bộ dáng của mẹ khi lần đầu tiên nhìn thấy con hút thuốc không?” Sở Trung Thiên vươn tay lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa.
Gió lạnh thổi qua khiến ngọn lửa nhỏ nhảy qua nhảy lại.
Nhẹ nhàng thổi khói trong miệng ra, Sở Trung Thiên tiếp tục nói.
“Khi đó mẹ nói cho conbiết, hút thuốc là không đúng, hút thuốc sẽ có hại cho sức khỏe.” Sau đó mẹ của hắn đã giẫm nát điếu thuốc.
“Nhưng mà con cho mẹ biết, hút thuốc có thể khiến người ta quên đi phiền não, mẹ, ngược lại lại muốn một điếu.” Hai mẹ con, cứ đứng đó, yên lặng nhả khỏi, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng ho khan. Sau đso cả hai nhìn nhau cười.
Cuộc sống quá nặng nề, mọi người đều phải học cách tìm lấy cái vui trong khổ sở. Bởi vì cho dù thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
“Con cuối cùng đã cho rằng mình sinh ra là một sai lầm. Mỗi lần con nói với mẹ, con không nên sinh ra, khi đó mẹ đều hung hăng giáo huấn con.” Sở Trung Thiên nói đến đây, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
“Mẹ nói, mỗi người, đều có một người định mệnh của mình. Người đó đang chờ chúng ta gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau. Nếu như ta biến mất khỏi thế giới này, người kia sẽ vĩnh viễn không tìm được tình yêu đích thưc.
“Con đã vì cái lời nói dối hoa mỹ này, nỗ lực sống, cho đến khi con gặp hắn. Lúc ấy con mới biết được, lời mẹ nói là sự thật.”
“Con đã có được tình yêu đích thưc, nhưng mà rồi lại mất đi hắn. Nhưng mà rất may, con đã học được từ đó cách hiểu và tha thứ.”
Hắn hiện tại đã không hận, khi hắn hiểu rõ chân tướng sự việc, cũng đã không hận.
Bởi vì bất kể là ai cũng đều có lý do của họ.
Ông nội của hắn, cũng là bởi vì quá yêu bà nội hắn.
Nhưng mà, giống như lời của Trầm Di, yêu, cũng không thể trở thành lý do để thương tổn.
Thương tổn chính là thương tổn, chỉ cần thương tổn, vết thương sẽ vĩnh viễn tồn tại, cho dù có hồi phục rất tốt, cũng sẽ biến thành vết sẹo vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ được.
“Con sắp phải đi, kỳ thật con mẹ mang theo mẹ đi cùng.” Sở Trung Thiên không khỏi cười khổ, nhìn trước mắt.
“Nhưng mà con không tìm thấy mẹ ở đâu.” Gió lạnh nhè nhẹ thổi, khẽ kéo chiếc khăn quàng cổ của Sở Trung Thiên lên.
Trước mắt là một đám đất, hợp thành từng mảnh của gò đất nhỏ.
Sở Trung Thiên đứng ở đó.
Hít khói, nhìn khói thuốc từng chút từng chút tản ra.
Giống như phiền não, cũng liền theo khói thuốc, cùng nhau tan biến.