Không biết vì sao, Sở Trung Thiên cứ cảm giác có chuyện gì đó.
“Thực xin lỗi, tiên sinh, xin hỏi có thể phiền ngài xuất trình hộ chiếu không?” Nhân viên kiểm tra lễ phép hỏi từng người một.
Sở Trung Thiên không khỏi nheo mắt lại, cảm giác này, quá không bình thường.
Bởi vì một khi đã đi qua cửa, cũng không cần tiếp tục kiểm tra hộ chiếu.
“Xin hỏi có thể phiền ngài xuất trình hộ chiếu?”
Sở Trung Thiên sau khi nghe thấy, đành phải lấy hộ chiếu ra.
“Thực xin lỗi, hộ chiếu của ngài có chút vấn đề, phiền ngài ở lại để kiểm tra?” Kiểm phiếu viên sau khi nhìn hộ chiếu liền nói với Sở Trung Thiên.
“Có vấn đề?” Sở Trung Thiên không khỏi nhíu mày.
Có vấn đề không phải hắn, mà là cái sân bay này a.
Sở Trung Thiên cũng chỉ có thể đứng ở một bên. Để cho người khác đi qua trước.
“Sở Trung Thiên!! Ngươi có ở đây không?”
Thanh âm quen thuộc, làm cho Sở Trung Thiên không khỏi run lên. Chậm rãi quay đầu lại.
Nhưng mà phản ứng đầu tiên của Sở Trung Thiên là nghi hoặc.
Vì sao Trầm Di có thể đi vào phòng chờ?
Suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể là tiểu ngốc tử Lục Thiên Hạo mới làm được chuyện này.
Trong lòng Sở Trung Thiên không khỏi cảm thán Lục Thiên Hạo ngu ngốc.
Đồng thời, cũng cám ơn Lục Thiên Hạo..
Tất cả mọi người đều đã lên máy bay.
Kiểm phiếu viên nhìn hai người bọn họ, không khỏi cười cười. Đóng cửa lại
Trầm kiên quyết chạy tới trước mặt Sở Trung Thiên. Sau đó cúi người xuống, há to miệng thở phì phò.
“Sao ngươi lại tới đây?” Sở Trung Thiên đè lại kinh hỉ trong lòng mình. Hỏi Trầm Di.
Kỳ thật khi hắn nhìn thấy kiểm phiến viên yêu cầu hộ chiếu thì cũng đã có cảm giác Trầm Di có thể đang tìm hắn.
Nhưng mà dù đã biết rõ, lúc chính thức gặp nhau, tâm tình vẫn không ngừng kích đông.
“Ta, ta muốn tới tìm ngươi…” Trầm Di có chút thở phì phò. Không biết là bởi vì chạy đích quá nhanh hay là cái gì, cả mặt Trầm Di đều đỏ ửng.
“A…” Sở Trung Thiên híp mắt, nhìn Trầm Di.[ đản đản ngươi tuyệt đối là cố ý.]
“Ta không muốn, ta không muốn để ngươi đi.”
“Ngươi biết cái này đại biểu gì không?” Sở Trung Thiên ôn nhu nhìn Trầm Do. Chậm rãi nở nụ cười.
“Ta muốn giữ ngươi kại.” Trầm Di chăm chú nhìn vào mắt Sở Trung Thiên.
“Ngươi là muốn chân đạp hai thuyền?” ( Cước đạp lưỡng thuyển bắt cá hai tay) Sở Trung Thiên cũng không quên Trầm Di còn có Lục Thiên Hạo.
“Không có, ta không có ý này, ta chỉ biết, nếu như ngươi đi, ta sẽ hối hận.” Trầm Di không khỏi cúi đầu, hắn cũng biết yêu cầu của mình rất quá phận.
Hắn cũng biết Sở Trung Thiên sẽ cảm thấy mình như thế nào.
Nhưng mà, hắn biết mình không muốn để Sở Trung Thiên đi. Chỉ cần đem cảm giác này nói cho Sở Trung Thiên là tốt rồi.
Cho dù hắn chán ghét mình, sau đó rời đi, cũng không vấn đề gì.
“Ngươi thật đúng là ngu ngốc a, không lo lắng hậu quả mà bỏ chạy đến nơi này?”
“Ngươi không sợ ta lại làm gì ngươi sao?” Sở Trung Thiên chậm rãi nói ra.
“Ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không.” Từ khi ở quán cà phê, sau khi Sở Trung Thiên an ủi hắn, hắn chỉ biết Sở Trung Thiên thật ra là người rất ôn nhu.
Chỉ có điều, Sở Trung Thiên chưa từng biểu hiện ra ngoài.
“…”Sở Trung Thiên sửng sốt một chút, bởi vì đúng như lời Trầm Di nói. Hắn tuyệt đối sẽ không lại làm ra chuyện quá phận đối với Trầm Di.
“Ta, ta cho tới bây giờ không có nghĩ tới chuyện bắt cá hai tay, ta cũng biết ta yêu ngươi, lại yêu cả Thiên Hạo là hoa tâm, là lạm tình.” Trầm Di cúi đầu, khẽ nói.
“Nhưng mà ta biết rõ, nếu như ngươi đi, ta sẽ hối hận. Ta…ta…”
“Thật là một kẻ ngu ngốc a.”
Nghe Sở Trung Thiên thở dài. Trầm Di càng cúi đầu thấp hơn.
Mình quả nhiên rất tiện a ( tiện trong tiện nhân). Sở Trung Thiên hiện tại nhất định rất xem thường hắn a.
Nếu như đây là kết quả của sự tình, hắn nguyện ý thừa nhận.
“Ngô…” Cằm đột nhiên bị nâng lên, đầu lưỡi ôn nhu của đối phương thừa cơ chui vào khoang miệng. Trầm Di không khỏi mở to mắt.
Đây chính là ở phòng chờ a.
Trầm Di vươn tay, muốn đẩy Sở Trung Thiên ra, nhưng mà, tay đưa đến giữa không trung thì dừng lại.
Biểu lộ chân thành của đố phương, làm cho không người nào có thể cự tuyệt nụ hôn của hắn.
Chỉ có thể vươn tay, ôm lấy Sở Trung Thiên.
Mình, thật sự là điên rồi, cùng điên với Sở Trung Thiên rồi.
“Ngô…” Trầm Di không dám nhìn thẳng ánh mắt của Sở Trung Thiên, ánh mắt kia vô cùng ôn nhu, vô cùng nhiệt tình.
Sở Trung Thiên cũng không có quá mức bốc hỏa, dù sao nếu như cùng nhau dấy lên dục hỏa, chắc chắn là không ổn.
“Trở về đi…” Trầm Di nhẹ nhàng nói với Sở Trung Thiên.
“Ừ…” Buông lỏng ngực Trầm Di ra.
Sở Trung Thiên cùng Trầm Di đi ra khỏi sân bay.
Tiếng máy bay cất cánh vang lên ầm ầm.
Sở Trung Thiên không khỏi cười.
Hắn đã bỏ lỡ chuyến bay, nhưng mà, hắn tìm được người yêu của mình rồi.
– – – – – – – –bg-ssp-{height:px}
Một tháng sau đó.
Lục gia đã hoàn toàn biến mất, nhưng mà Sáng Thế lại không biến mất.
Đột nhiên xuất hiện một nhân vật thần bí, chiếm đoạt % còn sót lại của Lục gia.
Trở thành đầu rồng của giới bất động sản.
Chỉ có điều, cái kia nhân vật thần bí, không ai biết rõ hắn là ai. ( Còn ai vào đây nữa:’>)
Thương giới cũng đang thảo luận về thân phận của nhân vật thần bí kia.
Thậm chí có người tung tin vịt hắn là người ngoài hành tinh. (.! trí tưởng tượng thật là phong cmn phú)
Nhưng mà hai trợ thủ đắc lực của nhân vật thần bí này, thì tất cả mọi người đều biết.
Lục Thiên Hạo, vố là người thừa kế của Lục gia.
Sau khi Lục gia bị người kia chiếm đoạt, Lục Thiên Hạo tự nguyện trở thành trợ thủ cho nhân vật thần bí kia.
Người còn lại là chủ tịch của D Generation, Sở Trung Thiên.
D Generation không phải là công ty lớn, nhưng Sở Trung Thiên lại được xem như là thương nhân kỳ tài, bỏi vì hắn chỉ dùng thời gian chưa tới nửa năm đã chiếm được công ty này.
Đã trở thành giai thoại trên thương trường.
Mà lúc này, nhân vật thần bí đang ở trên tầng thượng của tập đoàn Sáng Thế, uống ly rượu Belvedere Vodka của hắn.
Trầm Di hiện tại có chỉ là cười khổ.
Lễ vật mà Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo cho hắn, thật sự là vô cùng khổng lồ.
Hai người lại đem tất cả tài sản của bọn họ, chuyển hoàn toàn sang tên của Trầm Di.
Trầm Di chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
Kỳ thật hắn chỉ muốn hai người bọn họ, cùng ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
Hôm nay là ngày tập đoàn Sáng Thế tái sinh.
Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo có lẽ giờ đang ở dưới lầu cắt băng cùng ứng phó với đám phóng viên kia.
Trầm Di uống Belvedere Vodka. Chờ bọn họ trở về.
“Ta nói ngươi thiệt là, trực tiếp cự tuyệt buổi chiêu đãi ký giả là tốt rồi. Đám phóng viên kia toàn đặt những câu hỏi ngu xuẩn..”
“Hội chiêu đãi ký giả là cơ hội tốt để tuyên truyền a, tại sao phải cự tuyệt.”
“Loại tuyên truyền đó ngươi cho rằng thực sự có người xem?? Nếu là thật sự muốn nổi tiếng, trực tiếp làm quảng cáo là được rồi a.”
“Trầm Di, chúng ta đã trở lại.” Hai người đẩy cửa ra, đi vào văn phòng.
Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo, không có việc gì liền nháo ầm ĩ lên, nhưng mà đều chấp nhận sự tồn tại của đối phương.
Trên mặt Sở Trung Thiên, rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình vui vẻ.
Sở Trung Thiên vươn tay kéo Trầm Di tới, dùng sức ôm lấy. Lục Thiên Hạo chậm một bước cũng không cam chịu yếu thế, từ phía sau ôm lấy eo Trầm Di.
“Có nhớ ta không?” Sở Trung Thiên cố ý không nhắc đến một số chữ
Lục Thiên Hạo không khỏi cho anh trai hắn một cái liếc mắt, sau đó càng ôm chặt eo của Trầm Di hơn.
Những động tác tựa như làm nũng gần đây, làm cho Trầm Di không khỏi cười khổ.
Trước kia khi chỉ cóhai người thì còn không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng bây giờ là ba người cùng một chỗ, Trầm Di mới phát hiện vấn đề.
Không thể thiên vị bên này, cũng không thể thiên vị bên kia.
Để nắm bắt được cân bằng, thật đúng là làm cho người ta đau đầu.
Nhưng mà chỉ cần ở cùng với nhau, cảm giác hạnh phúc cũng đã tràn khắpn toàn thân.
Trầm Di không biết hai người bọn họ có cảm giác này hay không. Nhưng mà nhìn vẻ mặt hạnh phúc của họ, có lẽ cũng có cảm giác như mình.
“Có, thật sự rất nhớ ngươi.” Những lời trước kia luôn có cảm giác buồn nôn, hiện tại lại thấy rất thuận miệng.
Bởi vì, đó là cảm xúc chân thực từ trong tim.
Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ôn hòa của hai người bọn họ, chỉ muốn như vậy vĩnh viễn đắm chìm trong sự ôn nhu của bọn họ.
Nhưng mà một lát sau, Trầm Di cảm giác có gì đó.
Tay của Sở Trung Thiên, mập mờ xoa nắn mông của Trầm Di. Mà tay của Lục Thiên Hạo cũng xuyên qua quần áo, vuốt ve bung hắn.
“Này…” Trầm Di không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hơi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy dục vọng của Sở Trung Thiên.
Cực nóng của Lục Thiên Hạo cũng cọ cọ trên mông hắn.
“Ta nói các ngươi sẽ không muốn…” Cùng lên đi? Trầm Di khiếp sợ mở to hai mắt.
“Ân,” Thanh âm của Sở Trung Thiên vì mà trở nên khàn khàn.
Trời! Không phải đâu, bình thường chỉ ứng phó với một người bọn họ cũng đã sức cùng lực kiệt a.
Nếu như hai người bọn họ cùng tiến lên?
Sao còn sống nổi nữa?
Cảm giác hạnh phúc đã hoàn toàn bị sợ hãi che mất.
Trầm Di đôt nhiên, từ giữa hai người chui ra ngoài, sau đó bỏ chạy mất. (Đại thúc thật là không có tiền đồ)
Hai người đồng thời nhìn Trầm Di chạy ra, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó lập tức đuổi theo.
Trầm Di hối hận, Trầm Di rất hối hận, Trầm DI phi thường hối hận.
Hối hận cũng đã muộn, cuộc sống của hắn đã in thật sâu ấn ký của hai nam nhân, muốn từ bỏ cũng không được.
Cho nên Trầm Di chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận cuộc sống tính phúc sau này.
Chính văn hoàn