Tiểu thái tử trông thấy Khang Hi vẻ mặt ấm áp nhìn Dận Chân, xoa đầu Dận Chân. Nhóc con nào đó vừa có ý định tiến tới thỉnh an Khang Hi liền ghen ghét không ít, quay sang Thường Ninh cách đó không xa rống, "Ngũ thúc, ta muốn cưỡi ngựa cùng ngươi." Gào như thể sợ người ta không nghe thấy.
Thường Ninh xấu hổ nhìn tiểu thái tử đang tức giận đi về phía mình, lại nhìn Khang Hi phía xa xa đang nghiến răng nhìn mình chằm chằm, ý tứ rõ ràng nếu ngươi dám cùng tiểu thái tử cưỡi ngựa, ngươi xem trẫm làm thế nào xử lý ngươi.Thường Ninh im lặng nhìn tiểu thái tử, "Ngươi đã mấy tuổi rồi? Còn không biết tự cưỡi ngựa sao?" Thường Ninh biểu thị Tam ca nhà ta rất hung dữ, nếu ta đáp ứng ngươi, không chừng ngày mai hắn sẽ đem ta sung quân đến biên cương giữ cửa thành, rất không hay nha~
Tiểu thái tử không vui trừng hắn một cái, kéo Thường Ninh cúi xuống, "Ngũ thúc, đừng quên, ngươi còn nợ ta một việc chưa làm." Tiểu thái tử cười gian nhìn Thường Ninh, hai tay lại giang ra, ý bảo Thường Ninh ôm nó lên ngựa. Thường Ninh chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Từ rất xa hắn đã có thể cảm nhận được hơi lạnh của Khang Hi truyền tới.
Trong tâm không ngừng gào thét, "Số ta sao lại khổ như vậy?" Nhưng vẫn phải trở mình lên ngựa. Đứa cháu trai này so với tam ca nhà mình khó đối phó hơn nhiều lắm. Tam ca cùng lắm là chửi hắn, hắn còn có Phúc Toàn hỗ trợ, sẽ không bị sao. Chứ một khi tiểu tổ tông này mất hứng, có trời biết nó sẽ làm gì hắn, không khác gì cầm hòn than đang cháy trên tay, rất thống khổ.
Cháu trai đáng yêu nhà hắn thực sự không dễ chọc đâu, tâm quỷ tâm ma so với hắn còn nhiều hơn. Ai bảo nó là bảo bối của tam ca nhà mình, có làm ầm ĩ thế nào cũng không sao, người không may chỉ có thúc thúc số khổ này.
Khang Hi cố gắng kéo lên một nụ cười, nhìn Thường Ninh cùng tiểu thái tử quấn quýt, trong mắt hắn thấy thế nào cũng là đang nén giận, Bảo Thành nhà hắn đã rất lâu không cùng hắn nói chuyện thân mật rồi. Người chung quanh nhiều như vậy, hắn cũng không thể công khai đi dỗ dành thái tử đang ngạo kiều, đành phải kìm nén bực bội lên loan giá, thuận tay mang Dận Chân đi theo, còn hung hăng trợn mắt trừng Thường Ninh.
Tiểu thái tử nhìn Dận Chân vậy mà lại cùng Khang Hi lên loan giá, càng tức giận, hầm hừ, trực tiếp kẹp chặt bụng ngựa, "Giá!", thiếu chút nữa còn làm Thường Ninh ngã xuống. Thường Ninh vội vàng ôm lấy tiểu gia hỏa, kéo dây cương, ai oán nhìn tiểu thái tử đang tức giận, "Ranh con, ngươi muốn ngũ thúc của ngươi ngã chết à?"
"Ngươi không phải còn chưa ngã sao?" Tiểu thái tử căn bản không để ý đến Thường Ninh, ánh mắt một mực nhìn theo loan giá, muốn xuyên qua màn che đang lay động nhìn xem Khang Hi đang làm cái gì.
Thường Ninh nhìn đứa nhỏ sắp vươn hết nửa người ra khỏi lưng ngựa, vội vàng đem nó túm trở về, "Sư phụ ngươi dạy ngươi cưỡi ngựa như vậy sao? Ngươi không muốn sống nữa à?" Thường Ninh cau mày hơi trách cứ nói.
Bị túm trở về, tiểu thái tử triệt để suy sụp, rũ đầu, "Không phải còn có ngươi sao?"
Thấy nó lại thất lạc rồi, Thường Ninh bất đắc dĩ nói, "Ngươi đúng là tự chuốc khổ vào người."
Tiểu thái tử không vui quay đầu lại lườm Thường Ninh một cái, "Ai cần ngươi lo."
"A, thái tử gia vậy mà lại không cần ta lo, vậy lần sau đừng có kéo ta theo nữa." Thường Ninh hừ một tiếng nói.
Trên cơ bản đối với đứa cháu nhỏ này, Thường Ninh biểu thị chính mình rất bất đắc dĩ, mỗi ngày bị Khang Hi kiếm cớ giáo huấn không nói, trở về còn bị nhị ca nhà mình mắng, mắng xong còn ném cho hắn một đống việc bắt hắn làm, mà Thường Ninh lại chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Không khí bên trong loan giá cũng xấu hổ vô cùng, Khang Hi đang kiềm nén bực bội, Dận Chân thì tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không nói một lời, giống như mảnh gỗ hạt bụi.
Khang Hi một chút cũng không hiểu vì cái gì kiếp trước, trong các huynh đệ, thái tử lại tin Dận Chân nhất. Từ lúc Dận Chân vừa ra đời đến nay, hắn luôn cho người yên lặng chú ý Dận Chân, muốn nhìn xem đứa con một mực tính kế mình kiếp trước rốt cuộc là người như thế nào, vì sao nó có thể yên lặng loại trừ vô số người của hắn mà hắn lại không biết gì. Lại phát hiện tính tình đứa con này luôn luôn rất yên tĩnh, một đứa nhỏ tuổi mà không khác gì lão già . Hắn phát hiện, hắn một mực nhìn không thấu đứa con này, cho dù là đến kiếp này, hắn vẫn không thể.
Nghĩ đến nếu mình có thể trọng sinh thì Dận Chân cũng có thể. Hắn từng vô tình hữu ý thăm dò qua vài lần, mà thái độ Dận Chân lại tất cung tất kính tìm không ra sai lầm, thực sự giống như đứa trẻ ngây thơ. Làm cho Khang Hi thật sự không hiểu, chỉ có thể quy cho bẩm sinh đã thế.
"Ngươi vào thư phòng từ đầu năm, đối với trung quân, hiếu nghĩa lý giải như thế nào?" Khang Hi giống như vô tình kiểm tra việc học tập của lão tứ.
"Nhi thần cho rằng trung quân chính là trung với hoàng a mã và thái tử, hiếu nghĩa chính là hiếu thuận với trưởng bối, hữu ái với huynh đệ." Dận Chân không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp, trên gương mặt non nớt là vẻ kiên định.
"Ah, vậy nếu một ngày kia, thái tử nhị ca của ngươi cùng trẫm nổi lên xung đột, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?" Ánh mắt Khang Hi mang theo lãnh ý.
Dận Chân vô tội nhìn Khang Hi, "Hoàng a mã sao có thể xung đột với thái tử nhị ca chứ?" Giống như kinh ngạc nhìn Khang Hi, bất mãn hỏi lại.
Khang Hi thu hồi lãnh ý trong mắt, đổi lại khuôn mặt tươi cười, "Trẫm đương nhiên không biết. Thôi, lui xuống đi, trẫm mệt rồi." Khang Hi xoa xoa trán.
"Hoàng thượng, trời mưa rồi." Lương Cửu công công ở ngoài loan giá nói.
"Dừng lại hạ trại." Khang Hi thản nhiên ra lệnh.
Hắn vén màn lên, "Thời tiết thay đổi." Bỗng nhiên bên tai nổi lên tiếng sấm, Khang Hi vô thức lao ra ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy tiểu thái tử bị nước xối ướt sũng, rúc vào trong ngực Thường Ninh lạnh run, trong miệng vẫn kêu, "Hoàng a mã." Tim bỗng dưng đập nhanh.
Vội vàng tiến lên, đoạt lấy tiểu thái tử, "Bảo Thành, không sợ, không sợ, hoàng a mã ở đây." Ngữ khí quen thuộc xen lẫn vô tận đau lòng cùng ôn nhu.
"Oa, hoàng a mã… Bảo Thành là hỗn đản, Bảo Thành muốn hoàng a mã, hoàng a mã đừng không quan tâm ta…" Tiểu thái tử ôm Khang Hi liền òa khóc, giống như có vô tận ủy khuất.
"Không có việc gì rồi, không sao rồi, là hoàng a mã không tốt, đều là hoàng a mã không tốt." Khang Hi vội vàng dỗ dành, vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ bé, ôm lấy bé con vội quay về tránh mưa.
Thường Ninh bị triệt để ngó lơ cảm thấy muốn khóc. Hai cha con nhà này trình diễn một màn phụ tử tình thâm xong liền đem hắn quăng luôn. Chính mình bận bịu cả ngày, kết quả chỉ có thể bi thúc đứng một mình dầm mưa. Thường Ninh đặc biệt ủy khuất, hung hăng vuốt nước mưa trên mặt, "Hừ, ta đi tìm nhị ca."
Khi Cung Thân vương đến tìm Dụ Thân vương thì kết cục cũng không tốt hơn, không tìm được an ủi, trái lại còn bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, làm cho hắn không thể không cảm thán, mình thật đúng là pháo hôi, ca ca không thương, không ai quan tâm TT_TT (pháo hôi = vật hi sinh)
Mà xa xa, có một đứa bé nhìn thấy hết thảy, cười khổ lắc đầu, mang theo vô hạn bi thương.
Bên kia, Khang Hi đang giúp tiểu thái tử thay quần áo, lại cho người đi nấu canh gừng, vui vẻ bận bịu. Tiểu thái tử lại khóa mình trong chăn, gương mặt dính vệt nước mắt, cái mũi đỏ lên, nức nở, vẻ mặt ai oán nhìn Khang Hi đang xoay tới xoay lui.
Khang Hi dở khóc dở cười, một hồi khóc sợ trẫm không cần ngươi, một hồi lại không chịu phản ứng lại trẫm. Lắc đầu, vẫn là đi dỗ dành, "Tốt rồi, tốt rồi, Bảo Thành không tức giận được không? Đều là hoàng a mã không tốt, hoàng a mã không nên vào lúc Bảo Thành không đi gặp a mã cũng không đi gặp Bảo Thành." Khang Hi xum xoe nhận lỗi.
Tiểu thái tử lúc này mới rầm rì miễn cưỡng ậm ừ một câu. Khang Hi buồn cười kéo tên nhóc không được tự nhiên kia, "Vô luận trẫm có bao nhiêu nhi tử, Bảo Thành vẫn luôn là duy nhất." Khang Hi kiên định nhìn vào mắt tiểu gia hỏa.
Tiểu thái tử có loại xấu hổ khi bị người nhìn thấu tâm sự, đỏ mặt cúi đầu.
Khang Hi cọ xát trán tiểu thái tử, nói lời thấm thía, "Bảo Thành là huyết thống cốt nhục của trẫm, sao lại không tin trẫm? Vô luận xảy ra chuyện gì, nói cho trẫm một tiếng là tốt rồi, đừng làm cho trẫm tay chân luống cuống, a mã là người, không phải thần, cũng sẽ có lúc xúc động."
Khang Hi mở bàn tay tiểu thái tử, dùng ngón tay viết xuống hai chữ tin tưởng, lại nắm nó lại, áp lên ngực mình, "Tin tưởng trẫm được không?" Ngữ khí còn mang theo một tia khẩn cầu.
Tiểu thái tử nghi hoặc nhìn hành động của Khang Hi, sau đó sáng tỏ gật đầu, mang theo không xác định hỏi, "Vô luận ta nói cái gì, hoàng a mã đều tin?"
"Chỉ cần là ngươi nói, trẫm sẽ tin." Khang Hi nhắm mắt lại, kiên định nói.
Không khí ngưng đọng, có chút xấu hổ.
"Cái kia, hoàng a mã muốn đền bù cho ta như thế nào?" Tiểu thái tử giãy khỏi ngực Khang Hi, ngẩng đầu nhìn hắn, bĩu cái môi nhỏ, thật sự rất đáng yêu.
Khang Hi bất đắc dĩ nhìn thái tử lại nổi tính trẻ con, "Như vậy được không?" Trực tiếp hôn lên mặt nó một cái, tiểu thái tử ngay lập tức đỏ mặt.
Một cước đạp Khang Hi ra, kéo chăn trùm kín đầu, "Ngủ, ngủ…" Che giấu bối rối của mình.
"Bảo Thành chẳng lẽ lại muốn trẫm ngủ đất sao? Đây là nơi của trẫm nha." Khang Hi cũng khó có khi nổi tính trẻ con trêu lại tiểu thái tử.
Dận Nhưng lúc này mới rì rì dịch dịch thân thể nhường chỗ cho Khang Hi. Khang Hi cười bò lên giường, kéo tên nhóc kia qua, nhắm mắt. Nửa đêm lại bị tiểu thái tử đạp tỉnh. Khi ở cùng Khang Hi, tướng ngủ của Dận Nhưng rất xấu, bởi vì chỉ lúc ở cùng hắn nó mới có cảm giác an toàn, cũng buông xuống phòng bị ngày thường.
Xoay người một cái, đem Khang Hi đạp xuống giường. Khang Hi chỉ có thể im lặng, ai bảo bây giờ đang ở bên ngoài, giường ở đây không có lớn như ở trong cung. Khang Hi chỉ có thể một đêm nhẫn nhịn bị tiểu thái tử đạp tỉnh, lại leo lên ngủ, đạp tỉnh, bò, đạp tỉnh, bò… cứ thế. Đừng hỏi Khang Hi vì sao không trực tiếp tìm chỗ khác ngủ. Thật sự gần đây thời gian có thể cùng tiểu thái tử chung giường chung gối đều có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên hắn thập phần quý trọng, mới liều chết bám tiểu thái tử không buông. Cuối cùng, hắn đành phải quấn chặt lấy nhóc con kia mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Khang Hi đau lưng, hai mắt thâm quầng, còn phải cười làm lành. Tiểu thái tử tinh thần lại vô cùng phấn chấn, còn nghi hoặc hỏi Khang Hi, "Hoàng a mã, người làm sao vậy?"
Khang Hi miễn cưỡng cười cười, "Không có gì, không có gì…" Trong lòng lại hạ quyết tâm không bao giờ trộm ăn đậu hũ tiểu thái tử nữa, lần sau hắn sẽ quang minh chính đại ăn.
Bên kia, Thường Ninh cũng không được sống khá giả, bị Phúc Toàn mắng một buổi tối. Đầu năm nay đệ đệ chính là để phát tiết, thúc thúc chính là để chèn ép, cái này chính là cuộc sống đáng thương của Thường Ninh.
"Hắt xì, nhị ca, ngươi đều đã mắng mấy canh giờ rồi, không khát nước sao?" Thường Ninh ai oán xoa xoa cái mũi, nhìn Phúc Toàn vẫn còn đang tức giận.
"Uống một ngụm trà đi." Nhìn Phúc Toàn lườm mình, Thường Ninh vội vàng dâng trà lên.
Phúc Toàn nghỉ một hơi, vừa muốn mở miệng nói cái gì, Thường Ninh đã co chân chạy, "Cứu mạng a, nhị ca, ngươi bỏ qua cho ta đi…"
Phúc Toàn á khẩu nhìn Thường Ninh bỏ chạy, "Ta chỉ muốn hỏi ngươi có đói bụng hay không thôi mà, chạy cái gì chứ." Vẻ mặt vô tội.