(Thật sự không có thời gian beta, mọi người đọc thấy có lỗi gì thì báo ta nhé)
"Ngươi, ngươi, ngươi dẫn ta, ra, tới đây, tới đây, làm, làm cái gì?" Lương phi kích động chất vấn Dận Chân, trong mắt tràn đầy bất mãn cùng hoảng sợ.
Nhìn nữ nhân trước mắt, tóc tai bù xù, toàn thân bẩn thỉu không chịu nổi, một mái tóc lòa xòa che hết nửa mặt, trông thấy ánh nến đột nhiên sáng lên trong bóng tối, liền nhặt rơm rạ trên mặt đất che trước mặt, lộ ra một đôi mắt tràn đầy sợ hãi, vụng trộm đánh giá, môi mấp máy giống như đang nói cái gì nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có duy nhất đôi bàn tay là còn non mịn, giống như quỷ chạy trốn lên nhân gian.Nhìn người như vậy, Lương phi rõ ràng bị dọa không nhẹ, ánh nến chiếu lên soi rõ dung nhan tái nhợt của nàng.
"Ngươi chẳng lẽ không muốn hỏi ta nàng là ai?" Dận Chân bình tĩnh nói, ánh mắt không chút rung động.
"Nàng, nàng là ai?" Lương phi chỉ vào nữ tử kia hỏi, nhìn Dận Chân vẫn đang thong dong bình thản.
Nàng kia lại đột nhiên giống như điên rồi, mắt lóe sáng, muốn chụp ngón tay Lương phi cắn, bộ dạng như chó dữ thấy con mồi.
Dọa Lương phi lui lại lui, thẳng đến khi tựa vào góc tường không thể lui nữa.
Dận Chân liếc mắt một cái, những người đi cùng cũng rất thức thời, tiến lên kéo nữ nhân kia ra.
"Nàng lúc trước là Mật phi, không biết Lương mẫu phi còn nhớ không?" Dận Chân đột nhiên nhìn Lương phi nở nụ cười.
"Ngươi, ngươi nói cái, cái gì? Nàng, nàng là, là Mật phi? Không, không, không có khả năng, ngươi, nhất, nhất định là, lừa, lừa gạt ta." Lương phi chỉ vào nữ nhân kia, lắc đầu không thể tin, tựa hồ không muốn tin lời Dận Chân nói, ánh mắt lại một mực chăm chú nhìn những thị vệ đang giữ Mật phi, rất sợ bọn họ buông tay một phát, nữ nhân điên kia sẽ nhào lên.
Trông thấy Lương phi chỉ vào mình, nữ nhân điên kia nổi giận nhìn nàng cười, miệng mở rộng, im ắng không biết nói cái gì.
Nhìn nữ nhân kia phát điên, Dận Chân không kiên nhẫn cau mày, hướng đám thị vệ nói, "Làm cho ả an tĩnh một chút."
Thị vệ gật đầu, hai người giữ tay Mật phi, hung hăng ấn chặt xuống, một thị vệ đi tới trước mặt ả, vung tay quăng mấy cái bạt tai, lập tức miệng nữ nhân điên kia liền chảy xuống một vệt máu, mặt sưng phù lên.
Bàn tay lại vung lên một phát, nữ nhân kia quay đầu, Lương phi lúc này mới nhìn rõ mặt nàng ta. Khuôn mặt vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời mà trắng nhợt, không có nửa điểm huyết sắc, trong mắt hiện lên biểu cảm sống không bằng chết nhưng vẫn không giấu đi được ả đã từng xinh đẹp như thế nào.
Nhìn thần sắc Lương phi thay đổi thất thường, Dận Chân phất tay ra hiệu cho thị vệ ngừng lại. Nữ nhân kia tranh thủ thời gian bò vào góc trốn đi, nức nở. Dận Chân lại bình tĩnh như không nói với Lương phi, "Ta không cần lừa ngươi, nếu như Lương mẫu phi vẫn không có lời nào muốn nói với ta, vậy Dận Chân khi khác lại đến hỏi thăm." Nói xong quay người muốn đi nhưng lại không hề có chút ý tứ nào muốn dẫn Lương phi theo. Cửa nhà lao sắp đóng lại, nữ nhân kia trong mắt lóe lên tia sáng, nhìn Lương phi cười gian trá, làm cho thân thể Lương phi không tự chủ được run rẩy, bàn tay cào lên vách tường, móng tay sớm đã dính đầy vôi.
"Dận Chân, ngươi dựa vào cái gì đem ta vất đến chỗ này, dựa vào cái gì?" Lương phi lúc này mới kịp phản ứng, Dận Chân căn bản không có ý mang nàng đi mà muốn bỏ nàng lại đây.
"Hoàng a mã nói, ngươi, để mặc cho ta xử trí. Lương mẫu phi tạm thời đã không muốn nói chuyện với Dận Chân, vậy mời nghỉ lại đây vài ngày, Dận Chân khi khác lại đến. A, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Bát a ca vẫn còn đang quỳ ngoài Càn Thanh cung, rất có vẻ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, ta nghĩ, Lương mẫu phi hẳn là người thông minh." Dận Chân đưa lưng về phía cửa ngục, hai tay chắp sau lưng, hơi quay nghiêng đầu, khóe miệng lộ ra mỉm cười, nụ cười làm cho người ta sợ hãi.
Nghe được hành động của Bát a ca, lông mày Lương phi hơi nhíu lại, như đang ngẫm nghĩ cái gì.
Dận Chân cũng không gấp, chỉ đứng lại đó một lát, thấy nàng không có chút phản ứng nào, nhấc chân liền muốn đi.
Rất hợp thời điểm, một chú chuột không biết từ chỗ nào bò ra, luẩn quẩn chung quanh không ngừng cọ vào chân Lương phi, dọa nàng mặt mũi trắng bệch, "Ah" một tiếng sợ hãi kêu lên, thanh âm xé rách không khí âm u trong nhà tù, bay lên cao ba thước.
Nghe được sau lưng truyền đến tiếng kêu, Dận Chân càng vui vẻ, thu hồi bàn chân đang muốn bước đi, giống như lơ đãng ngoáy ngoáy lỗ tai, "Những thứ này trong Tân Giả Khố không phải rất bình thường sao? Không thể tưởng được Lương mẫu phi lại sợ những thứ này. Xem ra, người luôn không thể an nhàn quá lâu, như vậy không tốt, chắc hẳn hoàng a mã cũng sẽ không thích đâu." Dận Chân ra vẻ tiếc hận nói.
Lời nói trào phúng như quẳng cho Lương phi đang kinh hãi một cái tát.
Dận Chân vẫn còn ghi hận ngày ấy Bát a ca chế nhạo mình. Tuy mẫu phi của hắn thân phận không cao nhưng tốt xấu gì so với người xuất thân từ Tân Giả Khố vẫn cao hơn đúng không? Dưới tình huống có cơ hội trả thù, sao có thể trông cậy hắn lấy ân trả oán.
Nhìn chằm chằm nữ nhân điên trước mắt, bên chân có con chuột không ngừng bò quanh, nhớ tới nhi tử đang đau khổ cầu xin Khang Hi, trong mắt Lương phi tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt bất giác tràn ra.
"Tứ a ca muốn biết, ta cho ngươi biết cũng được nhưng ta có một điều kiện." Lương phi im ắng thở dài nói.
"Điều kiện gì?" Đến loại thời điểm này rồi còn muốn cùng hắn bàn điều kiện, Dận Chân biểu thị rất không kiên nhẫn, ngữ khí cũng không tử tế gì.
"Dẫn ta rời khỏi đây, cho ta thay y phục, lại để ta gặp mặt Bát a ca. Đến lúc đó, vô luận Tứ a ca hỏi cái gì, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết." Lương phi nhắm mắt nói.
Dận Chân rõ ràng do dự trong chốc lát, loại điều kiện gì đây? Có phải có âm mưu gì không?
"Thế nào? Tứ a ca đến một chút yêu cầu đó cũng không thỏa mãn cho ta sao?" Lương phi khinh thường nói.
Bàn tay khoanh trước ngực nắm chặt, "Những chuyện khác ta có thể đáp ứng ngươi, duy chỉ có việc gặp Bát a ca, ta không thể làm chủ." Ngươi nói hay không ta căn bản đâu có quan tâm, ta có rất nhiều chứng cứ, cho nên đừng có bàn điều kiện với ta, ngươi, không có tư cách này.
Ánh mắt Lương phi rõ ràng hụt hẫng, "Vậy hết thảy như ngươi nói."
Dận Chân nhẹ gật đầu, chỉ nghĩ là nàng bị hù sợ rồi nên mới phải đưa ra những… yêu cầu này, liền đáp ứng nàng, trong nội tâm mặc dù có nghị kị nhưng cũng không quá để ý, thậm chí còn truyền thái y tới xem xét cho nàng.
Nhưng không lâu về sau, tin tức truyền tới tai hắn, Lương phi tự vẫn, chỉ để lại một tờ giấy, trên viết ba chữ "Có lẽ có". Càng quan trọng hơn là không biết tại sao việc này lại lan truyền rất nhanh, thời điểm nhìn thấy tờ giấy, Khang Hi giận tím mặt.
Dận Chân cũng tức giận, hắn đã xem thường nữ nhân này. Nàng dùng cái chết của mình, không chỉ bảo toàn Bát a ca mà còn làm những người không rõ sự tình tiếc thương cho y, còn chọc cho Khang Hi áy náy, do đó hậu đãi Bát a ca, khiến cho sự tình khó bề phân biệt. Cuối cùng dù Dận Chân hắn có nắm giữ chứng cứ thì như thế nào, người chết trong tay hắn, hắn sớm đã hết đường chối cãi. Huống chi, nghe tin ngạch nương chết, người của Bát gia đảng liền đem sự việc náo động lớn thêm, gây rối loạn khiến hắn trở tay không kịp, Khang Hi cũng phiền não không thôi.
"Chết tiệt." Dận Chân trong mắt tràn đầy tức giận.
"Đi tới chỗ các a ca."
Dận Chân mang theo nộ khí tới A ca viện, trông thấy lại là Thập bát a ca không chút sợ hãi, miệng niệm "Tâm kinh", hốc mắt hồng hồng rõ ràng vừa khóc xong.
"Thật không thể tưởng được, Liêm Thân Vương từ lúc nào lại trầm ổn như thế. Ngay cả ngạch nương gặp rủi ro cũng chẳng quan tâm, hôm nay mới niệm "Tâm kinh" có phải là quá muộn rồi không?" Dận Chân đoạt "Tâm kinh" trong tay nó lật xem, nhàn nhạt hỏi.
"Tứ ca cớ gì lại nói ra lời ấy, ta là Thập bát a ca, còn Bát a ca trong miệng ngươi đang túc trực bên linh cữu Lương phi, chắc hẳn là Tứ ca đi lộn chỗ rồi." Nó ngược lại không hề che giấu, đối đáp.
"Ha ha, ta đã quên, ngươi am hiểu nhất chính là đóng kịch, nhưng ngươi lỡ lời rồi. Nếu như ngươi không phải y, ngươi thế nào lại biết Liêm Thân Vương chính là Bát a ca? Đó là chuyện của thời Ung Chính đế. Lúc trước ngươi xuống tay với Mật phi, kết cục ngày hôm nay có phải là nhân quả báo ứng không. Dận Tự, ngươi vĩnh viễn chỉ là bại tướng dưới tay ta." Dận Chân đột nhiên ném mạnh sách lên bàn, tức giận trừng mắt nhìn nó.
Biết rõ bản thân không nhận nhầm người là quá đủ rồi, Dận Chân quay người muốn đi.
"Từ lúc nào Ung Chính đế lạnh tình lãnh huyết lại trở nên mất bình tĩnh như vậy? Là ta thì sao, mà không phải ta thì như thế nào?" Thập bát a ca nhìn bóng lưng Dận Chân thản nhiên nói.
"Ta sẽ không tham gia một trận chiến chưa nắm chắc."
Dận Chân đi rồi, nó không còn tiếp tục bình tĩnh được nữa, một quyền đánh lên bàn, bàn tay nhỏ bé lập tức sưng đỏ lên, ánh mắt phẫn hận, "Dận Chân!" Một cước đã ngã lăn cái ghế trước mắt, con ngươi thống khổ đỏ lên, "Vì cái gì, vì cái gì, tại sao lại đối xử với ta như vậy?" Khắp nơi tìm đồ phát tiết.
"Ngạch nương, ta nhất định sẽ thay ngươi báo thù, nhất định!" Mệt mỏi, đứa nhỏ đột nhiên xụi lơ trên mặt đất, trong mắt đong đầy nước, đó là nỗi hận trong đáy mắt, đáy lòng nó.
"Các ngươi cướp đi người trọng yếu nhất của ta, ta cũng muốn các ngươi nếm thử mùi vị này." Lau khô nước mắt, thì thào tự nói.
Mà bên kia, Bát a ca cũng không ngừng muốn báo thù cho ngạch nương, giống như phát điên muốn tìm Dận Chân tính sổ. Y không có cách nào hướng mũi dùi vào Khang Hi, đành phải đem hết thảy đổ lên đầu Dận Chân. Quỳ bên ngoài Càn Thanh cung, thề phải bắt Khang Hi đưa ra quyết định.
Lập tức, sự tình càng lan tràn đến không thể vãn hồi, thái tử cũng bắt đầu mất bình tĩnh. Tuy bị nhốt tại Càn Thanh cung nhưng lời đồn đãi rơi vào tai y không ít, ít nhiều cũng có thể chắp vá ra một chút sự tình. Khang Hi một mực không nói gì, chỉ là không cho y đi, u sầu giữa hai lông mày y cũng càng ngày càng sâu.
Cái này càng làm cho Khang Hi lo lắng, cũng càng thêm oán hận, đám người không biết thức thời đó, dám đến uy hiếp hắn. Nhưng chính hắn cũng biết nếu mình không đưa ra quyết định gì, việc này tuyệt đối không thể chấm dứt.
Trong cơn tức giận, Khang Hi trực tiếp đem Bát a ca cùng Cửu a ca cầm đầu nháo sự, còn có Thập a ca, mỗi người đánh gậy, đuổi về. Lấy lý do Dận Chân làm ăn tắc trách phạt hắn về nhà bế môn tự quá. Về phần Lương phi, không có ai dám đề cập đến, càng không có người dám hỏi. Hết thảy nội tình, ngoại trừ Dận Chân và Khang Hi, không còn ai biết đã xảy ra chuyện gì. Dận Chân không nói, Khang Hi không hỏi, tự nhiên không ai dám đề cập.
Chỉ có Bát a ca cả ngày lẫn đêm say đến bất tỉnh nhân sự, y hận Dận Chân, hận thái tử, càng hận Khang Hi, rồi lại bất lực. Thẳng đến một ngày Thập bát a ca đến thăm, y lại đột nhiên bắt đầu mạnh mẽ vươn lên, hết hẳn chán chường ngày xưa.
Dận Chân thu được tin, chỉ khinh thường cười lạnh vài tiếng, "Ngươi vẫn là nhịn không được." Còn Khang Hi hơi nhíu mày, trên trán lộ mỏi mệt, hắn chỉ cảm giác mình thật mệt mỏi, vì sao nợ nần kiếp trước vẫn còn dẫn đến tận kiếp này, bản thân còn có thể giấu diếm bao lâu?