Khoảng mười rưỡi tối, ở ngoại ô thành phố New York, mặt hồ ban đêm tĩnh lặng như một mặt gương. Ánh sáng ấm áp từ ô cửa sổ căn nhà nghỉ mát bên hồ hắt ra, chiếu xuống mặt hồ, bình yên và êm ấm.
Rõ ràng mọi việc đều rất tốt đẹp. Mặc dù đa số thời gian Hoắc Thành Quân vẫn tỏ thái độ thờ ơ với cô, nhưng trong vườn dâu tây, nó đã ăn kem dâu tây cô làm. Cô còn thành công chụp được ảnh với Hoắc Thành Quân lần đầu tiên câu được cá.
Tới buổi chiều, Hoắc Thành Quân cũng không còn sưng mặt khi tới phiên Khang Kiều nói. Đương nhiên, tất cả đều nhờ công sức không nhỏ của Hoắc Liên Ngao.
Nhưng bầu không khí hòa thuận ấy lại chấm dứt vào buổi tối ở nhà hàng, khi người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi kẻ caro đột ngột xuất hiện, gọi Khang Kiều một tiếng “cô Hàn”.
Thật ra Khang Kiều không còn nhớ người ấy là ai nữa. Nhưng người đàn ông tự nhận là đầu bếp của nhà hàng này lại tỏ ra rất thân quen với cô, nói chuyện không ngừng bằng thái độ như bạn đồng hương lâu ngày gặp lại.
Khi người đàn ông ấy vẫn còn liên tục treo danh xưng “anh Hàn” bên miệng, Khang Kiều đoán vị này chắc không biết Hàn Tông đã không còn. Sự nhiệt tình của ông ấy cũng khiến Khang Kiều không nỡ vạch trần.
Thế rồi một màn nhầm lẫn tai hại xuất hiện. Người đàn ông tới từ Mỹ đã năm, sáu chục năm làm ở một câu lạc bộ vùng thôn quê này nhìn thấy Hoắc Liên Ngao liền hỏi: “Cô Hàn đang đi nghỉ mát với em trai à?”.
“Chuyện nhà cô tôi đã nghe qua. Xem ra tình cảm giữa cô và em trai đâu có tệ như bên ngoài đồn thổi.” Nói xong, ông ấy lại nhìn sang Hoắc Thành Quân: “Kia là con của cô và anh Hàn phải không? Xinh quá, trông cậu y hệt”.
Ợ…
Khang Kiều chưa kịp thoát ra khỏi sự gượng gạo, Hoắc Liên Ngao đã sa sầm mặt mày đứng dậy khỏi ghế, sau đó một tay kéo Khang Kiều, một tay bế Hoắc Thành Quân, đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Ra đến cửa, anh lại quay trở vào, khiếu nại một vị đầu bếp thiếu trách nhiệm nào đó khiến khách đói rã họng, đợi gần mười lăm phút.
Đi khỏi nhà hàng, Hoắc Liên Ngao như ăn phải thuốc nổ. Quả thực, bị người ta hiểu nhầm từ bố sang cậu đúng là hơi mất mặt.
Ngại điều ấy, suốt dọc đường trở về nhà nghỉ mát, Khang Kiều luôn trong trạng thái im bặt, chỉ đợi Hoắc Liên Ngao bớt giận một chút để làm hòa, để anh giúp cô thuyết phục Hoắc Thành Quân tối nay để cô gội đầu cho nó.
Hôm nay thằng bé dính bùn đất trong vườn dâu tây. Trước kia bạn nhỏ Thành Quân thích nhất được cô gội đầu cho, luôn nói rằng mẹ dùng sức quá mạnh, Kiều Kiều gội không bị đau đầu.
Nhưng, bốn tiếng đã trôi qua, tình hình không phát triển theo chiều hướng mà Khang Kiều nghĩ. Ngược lại, hai người một lớn một nhỏ kia hoàn toàn coi cô là không khí.
Hai người họ đang chơi trò chơi, không hề thấy buồn ngủ chút nào.
Thế là, Khang Kiều muối mặt, tiến lên nói: “Đã mười một giờ rồi, có phải…”.
Không nói thì thôi, vừa nói Khang Kiều liền nhận được ánh mắt của cả hai phóng qua. Ánh mắt đó khiến cô bất giác cảm thấy như ánh sáng của đao kiếm hướng cả về phía mình.
Năm phút sau, cuối cùng Hoắc Liên Ngao cũng lên tiếng: “Thành Quân, về phòng ngủ thôi, mai lại chơi tiếp”.
Khang Kiều đi theo sau hai người họ. Bạn nhỏ Hoắc Thành Quân có vẻ rất vui, thế là cô lấy dũng khí để gọi tên nó.
Người dừng bước trước là Hoắc Liên Ngao, thằng bé cũng dừng lại theo.
Khang Kiều e dè nói với Hoắc Liên Ngao đang nhíu mày: “Hôm nay tóc nó bị dính bùn đất, lúc ở trong vườn dâu tây”.
Cô đừng nguyên đó, không ai để ý, rõ ràng là còn trong suốt hơn cả không khí. Khang Kiều rũ vai, cúi đầu, đi lướt qua họ, rồi trở về phòng mình.
Lát sau, có người gõ cửa.
Khang Kiều mở cửa, nhìn xuống.
Thằng bé xị mặt, biểu cảm không mấy tình nguyện. Nó cũng giống ai kia, ưa sạch sẽ.
Cô cẩn thận đặt Hoắc Thành Quân đã gội đầu xong lên giường. Từ lúc cô vò đầu, nó đã ngủ thiếp đi rồi.
Cô cứ thế ngồi trước giường nhìn khuôn mặt ngủ rất say ấy. Vài ngày sau khi tới New York, Hoắc Thành Quân đã cắt đi kiểu đầu ngắn ngang vai giống hệt Ngô Thành Nhu trước kia.
Từ trước kia vì muốn che giấu mọi người, Chu Tùng Ngọc để chúng ăn mặc giống nhau, đầu tóc để chung một kiểu, lâu dần cũng trở thành thói quen.
Hoắc Thành Quân để kiểu này rất hợp với khuôn mặt nó. Phần tóc mái che kín trán nó trước kia được cắt ngắn rồi hất sang phải, thế là cả ngũ quan xinh xắn đã hiện lên.
Lúc này đây, lông mi được ánh sáng phản chiếu trông như hình quạt. Khang Kiều không kìm được lòng mình giơ tay ra, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng động khiến cô rụt tay về.
Âm thanh ban nãy thoạt nghe giống như thứ gì bị đá vậy. Nghĩ một lát, Khang Kiều rời đi.
Men theo ánh sáng hắt ra trên hành lang, Khang Kiều đi tới quầy bar.
Quầy bar, giá để đèn, ghế chân cao, tất cả đều mang một vẻ phục cổ. Hoắc Liên Ngao ngồi trên ghế, dựa vào quầy bar, một chiếc ghế khác bị đạp đổ chổng kềnh dưới đất.
Bước qua, Khang Kiều dựng nó lên đàng hoàng. Khi làm những việc ấy, cô cố tình tảng lờ ánh mắt chằm chằm của ai đó. Liếc nhìn, cô thấy ly rượu trên quầy chỉ còn lại một chút.
Hoắc Liên Ngao không phải là người giỏi uống rượu, nghĩ tới vết thương ban sáng nhìn thấy, Khang Kiều chợt nói nhỏ một câu: “Hoắc Liên Ngao, sau này uống ít rượu một chút”.
Câu nói của cô không nhận được phản hồi nào.
“Liên Ngao!” Cô phát âm cái tên đó rất khẽ, rất nhẹ: “Cảm… cảm ơn anh”.
Khang Kiều biết tối nay Hoắc Thành Quân chủ động xuất hiện trước cửa phòng cô nhất định có liên quan tới Hoắc Liên Ngao, anh luôn có cách của riêng mình.
Anh không trả lời.
Khang Kiều thầm thở dài trong lòng, muốn quay người đi nhưng tay bỗng nhiên bị nắm chặt.
Đồng thời cô nghe thấy một tiếng: “Cô Hàn”.
Hoắc Liên Ngao lên tiếng trong hơi thở thoang thoảng mùi rượu: “Hôm nay anh mới ý thức được một chuyện. Em đã làm Hàn phu nhân tám năm rồi, chắc là đã quen với xưng hô này. Hôm nay khi người ấy gọi em ở nhà hàng, em đáp thuận miệng lắm”.
Quả đúng như vậy, khi đột ngột nghe thấy danh xưng ấy, cô như học sinh bị gọi tên, phản ứng đầu tiên là đứng dậy khỏi ghế, tự nhiên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Lúc này đây, đối mặt với ánh mắt dò xét của Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều quay mặt đi.
Liên Ngao bắt đầu đổ rượu vào ly, giọng khích bác: “Anh đoán, hôm nay người ấy mà gọi em là ‘cô Hoắc’ thì em nhất định sẽ tưởng là còn có ai đó khác, vì danh xưng ấy với em hoàn toàn xa lạ”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều nhớ lại cảnh ở tiệm bánh ngọt, vô thức cúi đầu.
Một tiếng cười khẽ vang lên, tiếng cười ngập tràn khiêu khích: “Hơn nữa, anh nghĩ trong lòng em cũng vốn không muốn biến nó từ xa lạ thành thân thuộc”.
Người này, rõ ràng đang mượn rượu kiếm chuyện sinh sự.
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều đè thấp giọng xuống: “Anh đừng quên, danh xưng đó từ đâu mà có. Nếu anh vẫn còn vô lý như vậy, em không ngại quay về phòng…”.
“Cầm bản giao kèo ra đây chứ gì?” Hoắc Liên Ngao ngắt lời cô.
Khang Kiều im bặt.
Hoắc Liên Ngao cũng không nói nữa, ngón tay gầy đổ đầy rượu vào ly.
Gã khốn này, cô đè tay lên ly rượu, Hoắc Liên Ngao ngước mắt nhìn cô.
Giống như tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, Khang Kiều cất cao giọng, cảnh cáo: “Hoắc Liên Ngao… quá nhiều… quá nhiều men rượu sẽ ảnh hưởng tới việc… hồi phục vết thương”.
Thế mới nói, Khang Kiều càng ngày càng ghét áo cổ chữ V.
Một giây, hai giây, ba giây.
“Đầu gỗ.”
“Ừm.”
Tiếng “ừm” ấy quá đỗi dịu dàng và thân thuộc, giống như vô số lần một người gọi và một người đáp.
Khang Kiều lập tức hắng giọng: “Hoắc Liên Ngao, anh đừng có gọi em vào những lúc không có việc gì”.
Đặc biệt là gọi bằng thanh âm ấy.
“Ai nói anh không có việc gì? Anh gọi em là vì có câu muốn hỏi em.”
Cô tiếp tục thô lỗ: “Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, em buồn ngủ”.
“Muốn hỏi gì ấy hả…” Anh kéo dài giọng: “Em cảm thấy cô Hoắc nghe hay hơn hay cô Hàn nghe hay hơn?”.
Gã khốn này, có thể hỏi câu ấu trĩ hơn nữa không, mức độ ấu trĩ không khác gì câu: Em rơi xuống nước anh cứu em trước hay mẹ anh trước.
“Em không định trả lời vấn đề nhạt nhẽo này.” Khang Kiều đẻ giọng mình thể hiện một sự nghiêm túc.
“Em cảm thấy câu này rất nhạt nhẽo à?” Giọng Hoắc Liên Ngao dường như còn nghiêm túc hơn giọng cô: “Sao anh cảm thấy câu này hay cực kỳ ấy”.
Khang Kiều cảm thấy mình còn tiếp tục ở đây quả thực là một việc làm ngu ngốc, nhưng tay dường như vẫn bị anh nắm: Buông ra đi chứ, tên khốn.
“Câu này phải để anh nói chứ.” Vừa nói, Hoắc Liên Ngao vừa nhìn vào một chỗ.
Nhìn theo ánh mắt anh, Khang Kiều thấy mình vẫn đang che chặt miệng ly rượu, bèn khẩn trương rút tay về. Cô vừa rút tay, anh đã nắm lấy ly rượu.
Cô thầm thở dài trong lòng, một lần nữa ngăn cản anh.
“Ngày mai anh không phải đi làm.” Hoắc Liên Ngao cất giọng khó xử.
Khang Kiều vẫn không nhúc nhích.
Thanh âm của anh rất dịu dàng: “Em bảo buồn ngủ cơ mà? Trả lời câu hỏi vừa rồi của anh đi, anh sẽ cai rượu”.
Cô hít sâu, chỉ là một câu hỏi thôi mà. Câu hỏi này rất dễ, giống như có hai con ong bay trong vườn hoa, xem cuối cùng chọn con nào mà thôi.
Cô há miệng, chưa kịp đưa ra đáp án đã bị anh một lần nữa ngắt lời.
“Đầu gỗ, câu hỏi này em phải suy nghĩ thật kỹ đấy.”
Ngữ khí của Hoắc Liên Ngao rõ ràng rất bình thản, nhưng Khang Kiều cảm thấy nếu cô nói “cô Hàn nghe hay hơn”, anh sẽ lập tức uống cả ly rượu ấy vào bụng.
Thế là cô cứ thế lắp bắp sửa lại đáp án: Cô… Cô Hoắc.
“Cô Hoắc khó nghe hơn chứ gì?” Anh có vẻ như vẫn chưa chịu buông tha.
“Không… Không phải. Là… cô Hoắc dễ nghe hơn.”
Anh gật đầu: “Anh cũng thấy thế đấy. Danh xưng kia quê chết đi được, cứ như người thân của một đại gia mỏ vàng mới nổi ấy”.
Cảm giác như bị dẫn dắt, Khang Kiều thẹn quá hóa giận: “Hoắc! Liên! Ngao!”.
“Được rồi, được rồi.” Hoắc Liên Ngao giơ tay lên: “Anh cai rượu ngay”.
Từ sau khi ở biệt thự nghỉ mát trở về, Khang Kiều phát hiện quan hệ giữa cô và Hoắc Thành Quân dường như giống Hoắc Liên Ngao đã nói. Nó dần quen với môi trường mới, ít nhất không còn trốn biệt trong phòng né tránh cô nữa.
Để Thành Quân nhanh chóng quen với nơi đây, Hoắc Liên Ngao tìm một trường dạy tiếng cho nó, tại trường này có rất nhiều học sinh có hoàn cảnh giống Hoắc Thành Quân, cũng hoàn toàn mới mẻ.
Hoắc Thành Quân học hai tiếng buổi chiều, một tiết tiếng Anh, tiết còn lại là hoạt động tập thể để bọn trẻ tích cực tham gia vào các môn thể thao như bóng rổ, bóng bầu dục, như vậy có thể truyền đạt tình yêu trong quá trình vận động thể thao.
Bây giờ, việc Khang Kiều phải làm hằng ngày, cũng là việc cô thích nhất là đưa Hoắc Thành Quân đi học và đón nó về nhà. Ban đầu thằng bé chống đối, dần dần cũng im lặng chấp nhận.
Nhưng, tối thứ sáu này, Khang Kiều phát hiện ra có một số điều thật ra đã mọc rễ sâu trong lòng đứa trẻ đó.
Cái bóng hắt lên tường rón rén bước, dáng vẻ lén la lén lút rất dễ thương, tới mức Khang Kiều bất chợt muốn đi theo xem nó rốt cuộc làm gì. Bạn nhỏ Thành Quân định làm gì đây?
Sau khi nhìn rõ thứ nó cầm trong tay, Khang Kiều mừng lắm. Chiếc di động nó cầm lúc này là loại di động trẻ em mấy hôm trước cô tặng, có cả tiếng Anh và tiếng Trung.
Thằng bé mấy hôm trước còn lạnh lùng, ra vẻ “Có nhận, con cũng sẽ không dùng”.
Nó tìm một góc, đứng trong góc, mắt nó đảo như bi, biểu cảm giống một đội viên đội xung kích quan sát xem xung quanh có kẻ địch không vậy.
Sau khi chắc chắn chỉ có một mình, nó cầm điện thoại lên.
Giây phút đó, Khang Kiều đã đoán ra phần nào nó định làm gì. Cô vốn dĩ nên chọn cách tránh mặt, nhưng…
Âm thanh non nớt kể chuyện với một người ở bên kia đại dương: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ”, “Mẹ, con rất nhớ mẹ”, “Mẹ, hôm qua con mơ thấy mẹ, bố và Ngô Thành Nhu”, “Mẹ, mẹ làm thêm có mệt không?”, “Mẹ, nếu con ở bên mẹ thì tốt rồi, chẳng phải mẹ nói nhìn thấy con sẽ hết mệt ư?”.
Khang Kiều đứng sững ở đó. Cô có thể tưởng tượng ra gương mặt ở đầu kia điện thoại cười vui vẻ đến mức nào.
Thằng bé vừa nói vừa quan sát xung quanh. Khi nó nhìn về phía Khang Kiều, phản ứng đầu tiên của cô là mau chóng trốn đi, nếu không cô sẽ làm nó không vui, chưa biết chừng…
Chưa biết chừng sau khi phát hiện ra cô, nó sẽ ném di động xuống đất, nhìn cô và nói: Con biết ngay, con biết ngay cô tặng con thứ này không có ý gì tốt đẹp.
Không phải, thật sự không phải. Cô tặng di động cho nó là muốn nó có thể âm thầm gọi điện thoại về, có thể thoải mái nói chuyện qua điện thoại. Cô cũng có thể tưởng tượng ra nó sẽ nói những gì.
Nhưng tưởng tượng là tưởng tượng, Khang Kiều không ngờ khi nghe được tận tai mình lại buồn đến thế. Nói là buồn, thà nói là ghen tỵ chăng?
Ghen tỵ tới mức nước mắt cô rơi rồi.
Vừa gạt nước mắt, cô vừa trốn về phòng mình. Chỉ mải lau nước mắt, cô cắm cúi đi rồi va phải một người.
Cô ngẩn ngơ nhìn người ấy. Anh cũng nhìn cô, đáy mắt có xót xa, có vỗ về, cũng có bối rối.
Bỗng nhiên, một sợi dây nào đó trong trái tim cứ thế được chạm vào. cô giơ tay ôm lấy hông anh, vùi mặt vào lòng, dựa đầu lên vai anh.
“Liên Ngao…”
Cô luôn nhớ lời anh nói: Đầu gỗ, em còn có anh.