Khi nghe cô gái kia nói vậy đột nhiên trong ánh mắt của Thiên có lẫn chút vui chút buồn chút ân hận. Anh làm cô giận rồi. Anh biết làm thế này thì chẳng khác gì một thằng sở khanh chuyên đi làm khổ con gái nhưng đâu đó trong tim anh cần một đáp án, một đáp án cho tình yêu của anh. Không ngờ kết quả lại khiến anh bất ngờ đến nỗi muốn dừng việc lúc nãy ngay lập tức, anh vui lắm vì biết trong tim cô còn có anh.
Còn có anh.
- Ái chà chà làm người ta giận rồi còn không biết chạy đi xin lỗi nữa à.- Cô gái cười khổ.
- Lỡ như cô ấy không nghe tôi thì sao? Chị cũng phải đi theo tôi.- Anh làm mặt dữ với cô gái kia.
- Ok ok đi thì đi đừng làm mặt ngầu như thế chứ.
Trong lúc đó.
Tôi-một con ngốc cực kì ngốc, rời khỏi nơi đó trong làn nước mắt với một chút gì đó chua xót trong tim.
Tôi chỉ là một cái bóng thay thế người ta thôi. '' Linh mày yêu người ta đến mức hồ đồ rồi Linh. Ngu. Đã nhắc nhở bản thân đừng yêu anh sao mày cứ như con thiêu thân mà lao vào chỗ ánh sáng chết người kia chứ. Tại sao lại yêu anh? Chỉ vì vòng tay đó thôi sao? Nhưng vòng tay đó không dành cho...mình ''. Tôi thầm la thầm trách mình nhưng thế thì sao chứ, sự thật vẫn còn đó rằng...anh đã có người khác rồi.
Ai cũng nhìn tôi, không còn là thiên thần nữa rồi. Trong làn nước mắt tôi như trở thành thiên thần sa ngã vì quá tin nên mới đau vì quá yêu nên mới khổ. Tôi bây giờ chẳng khác gì hoa bỉ ngạn ( mạn châu sa hoa) loài hoa của địa ngục của tử thần của cái chết. Song nó vẫn rất đẹp trong mắt tôi hoa bỉ ngạn thật sự rất đẹp dù cho ai nói nó không may mắn nhưng với tôi nó là đẹp nhất. Tôi thực sự mong ước có nước Vong Tình (nước quên đi tình cảm) nhưng ước vẫn hoài niệm ước làm có thứ nước đó trên đời cơ chứ?
- Linh, em đứng lại đó cho anh.
Tôi như bị giọng nói của anh thức tỉnh, quay đầu lại, một phần trong tôi rất vui vì anh đã đuổi theo nhưng đa phần đều bị hình ảnh của cô gái phía sau anh dập tắt. Nụ cười trên môi tôi khẽ vụt đến rồi đi trong tích tắc.
Toan quay đầu bỏ chạy. Đột nhiên có một bàn tay quen thuộc nắm tôi lại, chính bàn tay đó chính sự ấm áp đó khiến tôi sa ngã
..
- Bỏ tôi ra mau bỏ tôi ra. Anh còn giữ tôi lại làm gì, trong khi anh...
Tôi không kịp nói câu cuối thì vòng tay đó ôm chầm lấy tôi khiến tôi không thể phản kháng. Bất chợt nước mắt tôi chực trào ra.
Bất khả kháng cự.
Tôi thật sự mong thời gian ngay lúc này hãy dừng lại để hiện thực mất đi để quá khứ xóa nhòa chỉ còn tôi và anh.
- Xin lỗi Linh, anh xin lỗi vì đã lừa dối em.
- Lừa dối? Anh nói gì vậy?
- Cô bé tất nhiên em không hiểu rồi, thiếu chị thằng nhóc này sẽ đau khổ khi mất em quá.- Cô gái lúc nãy lên tiếng.
- Cô là...- Tôi nghi ngờ.
- Ôi trời đây có phải là người mẫu diễn viên-Karen Lam nổi tiếng không?
- Đúng đúng rồi cô ấy đây mà.
Đám đông chợt trở nên nhộn nhịp khi cô gái ấy xuất hiện.
- Ka...Karen Lam.- Tôi không hiểu cho lắm về mấy cái trong ngành giải trí.
- Chị gái anh Karen Lam- Anh lên tiếng giải thích với tôi.
Chị Karen kia vãy tay cười với tôi.
- Cái gì Karen Lam là chị gái của Thiên?- Đám đông lại ồn ào rầm rồ cả lên.
- Linh nghe anh nói, tất cả chuyện hồi nãy chỉ là một vở kịch để anh xem trong lòng em anh như thế nào. Thế nên anh nhờ Vũ chở Karen về đây gấp và Đông liên hệ với em. Tại anh cảm thấy buổi trưa hôm nay em rất là lạ nên anh dựa theo suy đoán của mình để tạo nên vở diễn này.
-Tại sao chứ? Tại sao ah lại gạt em tại sao?
- Tôi đấm liên tục vào ngực anh nhưng anh không né mà còn đứng yên cho tôi đánh.
- Em có yêu anh không?- Anh thuộc dạng nghĩ gì nói đó a.
- Tên ngốc đương nhiên là có rồi.- Vẻ mặt tôi phũng phịu khẽ quay ra đằng sau.
- Ha...ha...ha...được rồi. Hai đứa nhỏ này bỏ xa bà chị này rồi. Cô bé thằng em trai bất trị này chị giao cho em nó, em cứ xử nó thoải mái.- Karen nói chuyện vui vẻ thật.
Tôi đứng đơ ra vì câu nói của chị Karen.
Karen Lam nhìn vào đồng hồ.
- Ồ tới giờ chị đi quay phim rồi. Hai đứa ở lại chơi vui vẻ nha. À còn nữa Thiên chị mà biết em bắt nạt hay là em dâu tương lai của chị khóc nữa là chị xử đẹp em đó nha.- Chị quay sang nhìn tôi khẽ nựng má- Em dâu dễ thương ghê.
Anh hơi bốc hỏa bởi bà chị phiền phức này rồi.
Chỉ trong tích tắc cuộc sống tôi lệch quỹ đạo một cách nhanh chóng.
Ngoài bờ sông có hai bóng người đứng đó. Ánh hoàng hôn khiến cho họ càng trở nên rực rỡ. Một người như thiên thần, một người như hiện thân của mùa đông. Nhưng ông trời lại se duyên cho hai người họ đấy chứ.
Người con trai khẽ nhìn người con gái đang đứng kế bên.
Họ đều đã hiểu tâm tư của nhau.
Họ đều biết trong lòng của người kia có đối phương và chỉ một.
Không nói những lời hoa mỹ vòng vo chỉ cần có tấm lòng chân thành là được.
Thế là cuộc đời của anh không còn đơn độc nữa vì '' Đã có em rồi ''