Edit: Tiểu Ngữ
Ván thứ ba là ván quyết định tỷ số, có thể nói là ngắn nhất cũng dài nhất, kích động nhất đối với khán giả.
Trong ống đựng tên của Phong Dịch Khởi và Giang Vô Mị chỉ có ba mũi tên, hai người đứng ở phạm vi qui định công kích đối phương, người nào bị trúng tên rơi khỏi ngựa liền thua.
Tam mũi tên, rất ít, đối với người có sở trường bắn một lúc ba mũi tên như Giang Vô Mị mà nói chỉ cần một giây hắn liền có thể kết thúc trận đấu này.
Trên thực tế, đó là sự thật.
Giang Vô Mị không có thúc ngựa, lấy mũi tên đặt trên cung tên, kéo căng dây cung, trong nháy mắt khí thể cả người liền thay đổi, con ngươi hơi híp lại giống như diều hâu nhìn chăm chú con mồi, bình tĩnh sắc bén mà tàn khốc, một phát liền trúng.
Mặt Phong Dịch Khởi không thay đổi nhìn chằm chằm Giang Vô Mị, đáy mặt xẹt qua ánh sáng liều lĩnh, sau đó hai chân đạp một cái, hắn cứ nhiên giục ngựa chạy về phía Giang Vô Mị.
Hắn biết có tránh né cũng vô dụng, không bằng liều một phen biết đâu lại thắng!
Tinh thần của mọi người cũng khẩn trương lên, cảm giác lúc này thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Giang Vô Mị nhìn Phong Dịch Khởi càng lúc càng đến gần, ánh mắt vẫn bình tĩnh cao ngạo như vậy, hắn tự tin cho rằng Phong Dịch Khởi không phải là đối thủ của hắn.
Một trận gió mát lặng lẽ thổi tới, ánh mắt hắn giống như lưỡi dao sắc lạnh, tay cầm mũi tên dần buông ra.
Bang!
“Hắt xì!”
Một khắc khi Giang Vô Mị sắp bắn tên, gió mát thổi tóc hắn phất qua gò má cùng mũi hắn… Khiến hắn bị ngứa, không nhịn được hắt hơi, ngón tay bắn cung cũng run khẽ.
Đáng chết!
Ánh mắt Giang Vô Mị lạnh lẽo, chân mày nhíu chặt đến nỗi xuất hiện rãnh sâu.
Đằng trước, khi Phong Dịch Khởi thấy Giang Vô Mị bắn cung, hắn cũng bắn, tốc độ của tay hắn cực kì nhanh, đem từng mũi tên bắn ra, chờ bắn xong hết ba mũi tên, hắn cũng không còn thời gian tránh né mũi tên của Giang Vô Mị, những đối mặt với ba mũi tên đoạt mệnh, Phong Dịch Khởi mím chặt môi, mặt không đổi sắc.
Mọi người cho rằng Phong Dịch Khởi nhất định sẽ chết thê thảm hoặc là bị thương nghiêm trọng nằm trên mặt đât, trên thực tế Phong Dịch Khởi trúng hai mũi tên, một mũi xượt qua gò má hắn, mang theo một ít da thịt, một mũi tên trúng đầu vai hắn, nhưng sức mạnh to lớn khiến hắn ngã về phía sau.
Bên kia, Giang Vô Mị cũng đang tránh né ba mũi tên, nhưng con ngựa này không chịu phối hợp với hắn, hắn đang hướng về bên trái tránh né, con ngựa liền hí lên một tiếng dài giơ móng vuốt lên tránh thoát một mũi tên, lại khiến thân thể Giang Vô Mị không ổn định, không muốn bị té nhếch nhác trên mặt đất, trong nháy mắt hắn dứt khoát nhảy xuống ngựa.
Dù sao thì Phong Dịch Khởi đã rơi xuống ngựa trước hắn, nếu hắn không thắng thì cũng là hòa nhau.
"Giang thiếu gia, ta thắng --!" Tiếng thiếu niên thở hổn hển truyền vào trong tai hắn.
Giang Vô Mị ngẩn ra, thình lình quay đầu nhìn về Phong Dịch Khởi.
Lại thấy, hai tay Phong Dịch Khởi ôm bụng ngựa, bộ dạng thảm hại bị con ngựa mang theo chạy tới, nhưng nét mặt hắn lại vui sướng khó tả, ánh mắt sáng như đuốc.
“Thiếu gia, lúc hắn sắp ngã khỏi lưng ngựa, may mắn chân hắn vướng vào bàn đạp.” Một gã nô bộc lanh lợi đến bên cạnh Giang Vô Mị, giải thích với hắn.
Ngực Giang Vô Mị phập phồng lên xuống, chăm chú nhìn Phong Dịch Khởi cố chấp không chịu buông tuấn mã, lạnh lùng nói: “Ngươi thắng!”
Nghe câu này, Phong Dịch Khởi mới thả lòng, buông bụng ngựa, nhanh nhẹn tránh né vó ngựa.
“Không tính! Cái này không tính!” Khanh Linh Thước chạy nhanh vào sân, đi tới bên cạnh Giang Vô Mị, nhỏ giọng nói: “Mị ca ca, sao lại để cho hắn thắng! Rõ ràng hắn không phải là đối thủ của Mị ca ca, chỉ là may mắn thôi.”
Giang Vô Mị cắt đứt lời ả: “Ta nói hắn thắng.”
Chỉ là một cuộc thi đấu nho nhỏ, hắn thua cũng không sao. Huống chi, hắn không thua Phong Dịch Khởi, hắn thua trong tay số mệnh.
“Nhưng…” Khanh Linh Thước muốn cãi lại, vẻ mặt khẩn trương.
“Kiếm của ta.” Giang Vô Mị không có ý muốn nói chuyện với ả nữa.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, Khanh Linh Thước sợ nhất là lúc này Giang Vô Mị nhắc tới kiếm của hắn, ấp úng nói: “Kiếm… Kiếm của Mị ca ca, trong tay nô tài nào… ách, nô tài chạy đi đâu rồi? Mị ca ca, ca chờ một chút. Tiểu Thước đi tìm, sau đó sẽ mang đến cho Mị ca ca.”
Sợ Giang Vô Mị tiếp tục truy hỏi, Khanh Linh Thước vội chạy về phía đình tạ, hi vọng tìm thấy Tống Lưu Giác, bắt hắn trả lại kiếm.
Lúc này, không khí trong đình tạ rất quỷ dị, Ôn Tử Ám kinh hô: “Sao nàng biết Phong Dịch Khởi thắng, mọi người đều cho rằng hắn không phải là đối thủ của Giang đại ca, vì sao nàng nhận định hắn thắng? nàng thật sự có thể coi bói sao?”
Linh Cưu nháy mắt một cái, bộ dạng kinh ngạc lại ngây thơ, khiếm tốn lại có chút khiếp sợ không nhẹ: “Ta cũng không ngờ.”
“Sao nàng không ngờ? Rõ là nàng…” Ôn Tử Ám nhìn ánh mắt mỉm cười tỏa sáng của bé, lời định nói bị nghẹn trong họng.
Khanh Linh Thước trở lại đình lâu, việc đầu tiên là tìm Tống Lưu Giác, sốt ruột lại mang theo vài phần lấy lòng: “Lưu Giác ca ca, ngươi đem kiếm của Mị ca ca trả lại cho ta được không? Xin ngươi đấy!”
Tống Lưu Giác bất lực nhìn về phía Linh Cưu bĩu môi: “Biết được thua cuộc, ta đã đem tiền đặt cược đưa hết cho nàng ta.”
Khanh Linh Thước quay đầu nhìn sang Linh Cưu, bộ dạng ngoan ngoãn biến thành lạnh lùng, không khách sáo vươn tay về phía nàng: “Trả lại ta!” Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.
Dáng vẻ trở mặt như lật sách của Khanh Linh Thước khiến ấn tượng của ả trong mắt đám người Tống Ly Yên soàn soạt đổ xuống.
Linh Cưu thầm nghĩ: Con oắt này! Mi có bao nhiêu thù hận chị đây hả? Vừa tới trước mặt chị liền động kinh, muốn phát hỏa cũng phải xem rõ hoàn cảnh chứ.
“Đây là ta thắng, thì nó là của ta.” Linh Cưu nói.
Câu trả lời của Linh Cưu khiến nhóm Tống Ly Yên kinh ngạc, lời nói và hành động này của nàng không giống cô bé đơn thuần, lương thiện.
Khanh Linh Thước cả giận nói: “Lúc đầu ngươi muốn tặng ta ngọc bội, hiện tại ta muốn kiếm, vì sao không cho ta!”
“Thanh kiếm này rất đáng giá!” Linh Cưu cười đến ngây thơ đáng yêu, lại không quá tự nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên ta thắng được thứ còn có giá trị hơn cả ngọc bội, đương nhiên không thể cho ngươi!”
Mọi người cười ngất, còn có thể như vậy à?
Chẳng lẽ, nàng tặng ngọc bội cho Khanh Linh Thước là vì ngọc bội này không có quan trọng với nàng. Còn bảo kiếm kia là của Giang Vô Mị nên nàng mới luyến tiếc không đem tặng!
“Ngươi thật ghê tởm!” Khanh Linh Thước tức giận đến mặt đỏ rần.
Linh Cưu bẹt bẹt miệng, nghi ngờ hỏi: “Ta ghê tởm như thế nào?” Sau đó, Linh Cưu nghiêm mặt nói: “Khanh tiểu thư, làm người phải có nguyên tắc! Ta không thể phá hủy nguyên tắc của mình!”
Nguyên tắc! Nguyên tắc! Nguyên tắc chó má!
Tuy Khanh Linh Thước biết rõ lời nói Linh Cưu có vấn đề, nhưng đáng tiếc không tìm được vấn đề ở chỗ nào, khiến ả không có cách phản bác.
“Ta không cần biết! Ngươi mau đem thanh kiếm trả lại cho ta, trả lại cho ta!” Khanh Linh Thước bổ nhào tới Linh Cưu, muốn rat ay cướp lại.
Linh Cưu thản nhiên không hề động, Hà Nghiên đứng đằng sau vội đến trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay Khanh Linh Thước: “Khanh tiểu thư, mời tự trọng.”
“Cẩu nô tài như ngươi cũng dám ngăn cản ta?” Khanh Linh Thước buộc miệng mắng.
Mặt Hà Nghiên không đổi sắc, sâu trong đáy mắt hiện ra tia sắc bén. Nàng đi theo bên cạnh Tống Tuyết Y, rất ít khi bị người khác nhục mạ, đặc biệt là các đại tiểu thư kiêu căng hống hách, đột nhiên nàng cảm thấy Cưu chủ nhân đáng yêu hơn nhiều.
Cho nên nói, mặc kệ là cái gì cũng cần phải so sánh, chỉ cần so sánh mới phát hiện ra chỗ tốt.
“Chuyện gì xảy ra?" Âm thanh Giang Vô Mị vang lên trong đình tạ tựa như sấm sét.
--- kéo màn ---
Vở kịch nhỏ.
: Phong Dịch Khởi, Phong Nhất Khởi, Nhất Khởi Phong ( Nôm na là phong = điên, ai hiểu thì xin chỉ giáo cho bạn một khóa đi TT^TT). Hôm nay lên sân khấu, ngươi liền điên cho chúng ta xem à?
Phong Dịch Khởi: Ta không điên. .
: Ôm bụng ngựa, đầu ở phần đùi ngựa đúng không?
Phong Dịch Khởi: …
: Có thấy cái gì không nên thấy không?
Phong Dịch Khởi: …
: Lúc nói chuyện, ngươi có lo lắng mình đụng phải thứ không nên đụng hay không?
Phong Dịch Khởi: Đừng nói nữa, hôm nay ta phát điên, xin đừng cùng người điên thảo luận vấn đề này.
: Muốn thành công, trước hết phải điên. Đầu óc đơn giản vọt về phía trước, ngươi làm rất tốt.
Phong Dịch Khởi: … (Đây là lời khen à? Đúng không? Phải không? QAQ)