Sau khi uống mấy chén trà trong quán, huynh muội hai người thấp tha thấp thỏm lo lắng rời đi. Đi được một lúc đã thấy Vương Khải Niên đánh xe tới đón, biết thân phận người vừa ở đây đi ra, lại thấy vẻ mặt hơi kỳ dị đó, tâm tình không thể vui nổi, Vương Khải Niên cũng không dám dài dòng.
-Sao Thánh thượng lại ở chỗ này?
Nhược Nhược dựa vào thùng xe, dùng khăn tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên mặt, kiều diễm vô cùng.
Phạm Nhàn cười như mếu:
-Vị Bệ hạ này của chúng ta luôn luôn ru rú trong nhà. Ta cũng đã sớm đoán, một người đàn ông nhiều năm như thế ở trong Hoàng cung tràn ngập son phấn, nhất định sẽ đi ra ngoài giải sầu, tới Lưu Tinh Hà cũng là chuyện bình thường. Lúc đó ta cũng chỉ đoán, vì thấy Cung Điển đại nhân gọi ông ta là Hoàng lão gia.
Nhược Nhược phì cười:
-Ca ca thật giỏi kể chuyện, nếu như thế thì ca nên mở một quán kể chuyện đi.
Nói đến quán kể chuyện, Phạm Nhàn lập tức nghĩ ngay tới quán đậu hũ, nhíu mày:
-Nhược Nhược, muội đã chuẩn bị được gì cho tương lai chưa?
Nhược Nhược buồn buồn, thời đại này, con gái xuất giá là lúc ở nhà thêu hoa giúp chồng coi sóc nhà cửa, nàng có khả năng thật sự, nếu cứ như vậy cả đời chắc hẳn cũng không muốn.
Nhưng lúc này cũng không có cách nào khác, đành cứ tạm thời như vậy.
Vào tới kinh, xe ngựa thẳng tới hai tám dặm sườn núi. Một sườn núi hai mươi tám dặm thì cũng không phải lớn, chẳng qua chỉ là một địa danh nổi tiếng kinh nam mà thôi. Mấy năm trước, kinh đô không được rộng rãi như bây giờ, hai mươi tám dặm sườn núi cũng tính vào kinh, trên quan đạo hướng tây nam có một trạm dịch cho xa mã đủ cho hai mươi tám dặm. Sau khi đi hết hai mươi tám dặm đường, ngựa người đều mệt mỏi rã rời, sau một đoạn núi nhỏ, trên sườn núi có một tấm biển lớn đề “Đông Sơn” cao to lừng lững, đó là tên của quãng đường hai mươi tám dặm sườn núi.
Hôm nay, hai mươi tám dặm sườn núi đã sớm được bao tường thành, biến thành một cái đường hang, chỉ có cái tên là còn giữ, Khánh Dư đường nằm ở đây. Xe ngựa chạy xa xa rồi dừng lại, Phạm Nhàn và muội muội xuống xe men theo đường mà đi, dọc hai bên là một loạt những thùng nhỏ nhỏ tròn tròn, tất cả đều là củi bó từ Lĩnh Nam chuyển tới, mặt trên được đánh sơn bóng loáng, nếu chỉ liếc mắt nhìn qua, sẽ có cảm giác giống như vô số những con quái vật độc nhãn đang giương mắt hổ nhìn mình.
Phạm Nhàn nhảy lên hiếu kỳ:
-Sao lại dùng loại này?
Cách làm này, tiệm cơm kiếp trước vẫn tới thường dùng, sử dụng gỗ thô, đem lại một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Vương Khải Niên lắc đầu, hắn không có máu buôn bán như vậy, Nhược Nhược giải thích:
-Ở đây là Khánh Dư đường, mỗi cửa có một vị chưởng quỹ. Mười bảy vị chưởng quỹ thì có mười bày gian nhà.
Phạm Nhàn thử đếm số cửa sổ, phát hiện bên đường có tổng cộng hai mươi mấy căn phòng nhỏ, lại quay sang hỏi muội muội, nàng tức giận:
-Nhiều năm trôi qua, có rất nhiều chưởng quỹ lớn tuổi, bắt đầu dưỡng lão hoặc ốm đau mà chết.
Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, đó là một khu có rất nhiều tòa nhà xinh xắn, có sân cực lớn, nhìn lướt qua tường viện mái cong, bên trong hẳn được chia thành rất nhiều sân con. Phạm Nhàn hơi động tâm, dường như có chút quen thuộc, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, những gì thấy trước mắt và biệt viện ở Lưu Tinh Hà có phong cách không khác nhau là mấy.
Những chưởng quỹ này cũng hơi kỳ quái, trước đại môn không hề có ba chữ “Khánh Dư đường”. Lúc này đã sớm có hộ vệ Phạm phủ tiến lên đệ thiếp, vừa thấy cái tên trên đó, người coi cửa lập tức nhận ra đây là người gần đây đã làm náo động cả kinh đô Phạm công tử, vội kính cẩn mời vào. Thất Diệp chưởng quỹ giờ đang ở Phạm gia hỗ trợ để ý nhà in Đạm Bạc, nên tất cả những quy củ đều miễn.
Đang muốn vào phủ, người triều đình phụ trách giám thị Khánh Dư đường đang chuẩn bi đặt câu hỏi về thân phận khách nhân. Vương Khải Niên cũng lạnh lùng nhìn đối phương, không thèm ra mặt, để cho tiểu tốt đi tới ứng phó, theo Phạm Nhàn một đường đi về phía trong.
Giám sát Khánh Dư đường cũng là người của Giám Sát viện, nên hắn biết rất nhiều chuyện.
…
Vào nhà!
An tọa!
Thưởng trà!
Ngồi trên ghế chủ nhà là một vị chừng bốn mươi tuổi, mặt mày hiền lành, dường như sau mấy năm làm lão đại mới dày dạn hơn một chút. Nhưng Phạm Nhàn biết người đó là đại chưởng quỹ của Khánh Dư đường, được xưng là Diệp Đại, là gia chủ cả khối sinh ý quan trọng của Diệp gia, hiển nhiên không thể nhạt nhẽo vô dụng như bề ngoài được, hắn mỉm cười:
-Vẫn tưởng rằng đại chưởng quỹ tuổi cao đức trọng, hôm nay vừa gặp mới biết đại chưởng quỹ thì ra còn trẻ.
Diệp Đại chưởng quỹ hoàn toàn không biết vị Phạm công tử này hôm nay đến Khánh Dư đường làm gì. Tuy vài chục năm qua Diệp gia từ lâu cũng không còn cấm kỵ gì, nhưng cũng chỉ là biến tướng của sự giam lỏng ở kinh đô mà thôi, lòng dũng cảm của lão từ lâu cũng đã mòn, lưng cũng đã mềm, lòng dạ cũng phai nhạt đi rất nhiều, chỉ cười khổ đáp lời:
-Từ lâu ta đã trở thành một ông già rồi, để Phạm công tử chê cười, chê cười.
Phạm Nhàn lại cười ha hả:
-Đi thẳng vào vấn đề. Hôm nay ta tới đây, đầu tiên muốn báo tin vui, sinh ý của Đạm Bạc thư cục rất tốt, nên muốn cám ơn Thất Diệp chưởng quỹ, cũng muốn thăm thú Khánh Dư đường ra sao.
Diệp đại chưởng quỹ mỉm cười:
-Phạm công tử đã bỏ tiền ra mời chúng ta làm việc, tất nhiên không thể để công tử hao phí tiền bạc mới phải. Nếu như việc buôn bán bị lụi bại, chẳng phải Khánh Dư đường đã sớm sập tiệm rồi sao?
Nói đến việc kiếm tiền thì đúng là sở trường của lão, lão rất tự tin.
Từ dưới đáy lòng Phạm Nhàn thầm khen, mường tượng lại dáng dấp của mẫu thân năm đó, chắp tay cực kỳ lễ phép:
-Thực ra hôm nay ta tới đây là có một chuyện rất quan trọng muốn làm phiền đại chưởng quỹ một chút.
Diệp Đại chưởng quỹ thoáng giật mình, nếu như chỉ là việc làm ăn thì đối phương với thân phận tôn quý như thế sẽ không tự thân tới tận đây, chẳng lẽ hắn còn đang suy tính cái gì? Diệp đại chưởng quỹ rất coi trọng Khánh Dư đường, đây là con đường sống của họ hàng thân thuộc, gia quyến vợ con, cả bạn bè và bao nhiêu người làm công, phải lo cho sự an toàn của họ, căn bản không dám nghe đối phương nói gì, đã rào trước có ý cự tuyệt:
-Triều đình đã có chỉ, người của Khánh Dư đường không được rời kinh, nếu như Phạm công tử lòng dạ quá cao, Khánh Dư đường thật sự không thể giúp.
-Ha ha, cái này tất nhiên ta biết, hôm nay tới chỉ muốn mời đại chưởng quỹ làm lão sư. Theo ta được biết, những năm gần đây, triều đình vẫn có quan lại Hộ bộ, lại có người thuộc nội khố, đều tới bái làm môn hạ của Khánh Dư đường học chuyện kinh doanh. Ta cùng hợp tác với Thất Diệp chưởng quỹ rất thoải mái, nên cũng muốn giới thiệu một học trò.
-Không biết là ai?
Diệp đại chưởng quỹ đầy tò mò.
Phạm Nhàn mỉm cười không nói gì thêm, Diệp đại chưởng quỹ hiểu ý, nhẹ giọng:
-Quý khách từ xa tới, không bằng để cho tiện nội dẫn Phạm tiểu thư về phía sau viện đi dạo?
Lại mỉm cười nhìn Nhược Nhược
- Viện này của chúng ta tuy không phải kỳ bảo, nhưng năm đó cũng là chính tay chủ nhân thiết kế, rất đáng xem.
Nhược Nhược cũng sớm hiểu ý, mỉm cười theo Diệp phu nhân đi ra sau viện, Vương Khải Niên đang đứng đó cũng bị Phạm Nhàn vung tay đuổi ra ngoài. Thấy hắn cẩn thận như vậy, Diệp đại chưởng quỹ cũng thấy hơi lo sợ, không biết rốt cuộc là ai muốn tới học kinh doanh đây!
-Phạm Tư Triệt, nhị đệ của ta!
Nhấp một ngụm trà, Phạm Nhàn khẽ nói:
-Hẳn ngài cũng đã từng nghe qua?
Diệp đại chưởng quỹ thầm kinh hãi, thầm nghĩ nhị thiếu gia Phạm phủ tuy là vô khích, nhưng dù sao cũng là con của Ti Nam bá tướng, con nhà quyền quý sao lại nguyện ý học kinh thương? Chẳng lẽ vị Phạm đại công tử trước mặt này muốn mượn việc này khiến cho em trai không thể kế thừa tước vị? Nhưng thủ đoạn vụng về này không tránh khỏi nhiều sai lầm.
Phạm Nhàn thật ra không hề nghĩ tới Diệp đại chưởng quỹ lại nghĩ tới sâu xa như vậy, vẫn nhẹ nhàng:
-Nhị đệ của ta có năng khiếu kinh doanh, nhưng bây giờ mới chỉ là dựa vào thiên bẩm cùng yêu thích, tương lai nếu như muốn chân chính kinh doanh, năng lực của nó còn chưa đủ. Do vậy ta mong nó có thể có được cái vinh hạnh bái đại chưởng quỹ làm thầy!
Diệp đại chưởng quỹ vội lắc đầu, cẩn thận chặt chẽ như hắn làm sao dám làm việc này, từ chối thẳng thừng:
-Phạm Thị Lang chưởng quản phụ trách thuế ruộng, sinh ý này chẳng ai dám bì, chỉ là một Khánh Dư đường làm sao dám giảng dạy nhị công tử.
Phạm Nhàn hơi thất vọng, nhưng cũng không nóng nảy, âm thầm nghĩ lại kế hoạch của mình. Vị lão sư này không thể chạy thoát được đâu! Hắn cứ lẳng lặng ngồi trên ghế, chậm rãi điều động chân khí tuyết sơn, tứ mạch câu thông, nhắm mắt trầm ngâm một chút xác nhận bên ngoài không ai nghe trộm, mới khe khẽ nói:
-Còn có một chuyện, chẳng hay đại chưởng quỹ dám nghe ta mới dám nói.
Thấy hắn thần bí như vậy, Diệp đai chưởng quỹ chỉ biết cười, biết rằng mình có không muốn nghe đối phương nhất định cũng phải nói. Quả nhiên, Phạm Nhàn mỉm cười:
-Bây giờ ta là Thái Thường Tự Hiệp Luật Lang.
Thấy hắn không đầu không cuối nói mấy lời này, Diệp đại chưởng quỹ có chút mơ hồ không hiểu, những cũng chỉ cung kính chúc mừng, biết rõ vị công tử trước mắt này chính là quý nhân trong cung ấy, không ngờ hắn bất ngờ nói tiếp:
-Hôn thê của ta là Lâm tiểu thư.
Hắn biết, đường đường là Diệp đại chưởng quỹ, tuy mười năm không lại kinh, nhưng rất nhiều năm trước nhất định có rất nhiều đầu mối, có thể biết một chút chuyện.
Quả nhiên, Diệp Đại chưởng quỹ kinh ngạc vô cùng, chằm chằm nhìn Phạm Nhàn lạnh lùng hỏi:
-Phạm công tử rốt cuộc muốn nói gì?
Phạm Nhàn thản nhiên nói:
-Nhiều nhất trong hai năm tới. ta có thể nắm quyền quản lý nội khố. Nhưng ta biết, ta không có năng lực, hơn nữa Hộ Bộ của phụ thân kia là quốc chi tài, mà ta muốn là muốn cung chi tài, nên không thể giúp ta nhiều lắm, mà ta…
Hắn quay lại nhìn thẳng vào hai mắt Diệp đại chưởng quỹ gằn từng tiếng
- Cần giúp đỡ! Cần sự giúp đỡ của ngươi!