Phạm Nhàn cười hắc hắc, cũng không phản bác cái gì, chỉ là cầm những ngón tay nhỏ dài của hôn thê trong lòng bàn tay mình mà vỗ về, tuy rằng hắn là xử nam hai kiếp, nhưng dù sao cũng là người hiện đại, những thủ đoạn nhỏ này, Lâm Uyển Nhi làm sao có thể chịu đựng được chứ. Cô nương chỉ cảm thấy hoảng hốt, có chút không ngồi yên được, Phạm Nhàn nghiêm mặt hướng tới:
- Bằng lòng dựa vào lòng ta không?
- Đại ca quả thực ghê gớm.
Phạm Tư Triệt ngồi ở trên xe không chịu đi xuống, hắn ngại trong đám cây cỏ có nhiều muỗi, nhìn một đôi nam nữ ngồi bên hồ xa xa tán thán nói:
- Mới vừa gặp mặt chị dâu, là có thể ngồi cùng một chỗ, nếu thêm vài canh giờ nữa, chẳng phải sẽ sớm động phòng sao.
Phạm Nhược Nhược bật cười một tiếng, chỉ là nàng tuy rằng biết huynh trưởng thỉnh thoảng nửa đêm tới khuê phòng thăm chị dâu, nhưng không rõ Phạm Nhàn có thể gặp được Lâm Uyển Nhi bao nhiêu lần, cho nên thấy một màn này, cũng có chút giật mình cùng bội phục.
- Nhanh hỗ trợ ta dỡ đồ xuống nào.
Nhược Nhược vỗ đầu Phạm Tư Triệt, vừa cười vừa nói:
- Dù sao cũng không thể để thị vệ làm việc này được.
Phạm Tư Triệt trừng mắt nói rằng:
- Những hạ nhân này dùng để làm gì?
Phạm Nhược Nhược mỉm cười nói:
- Đều là nha hoàn, cũng không có sức lực lớn.
Chẳng hiểu vì sao vừa nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Phạm Nhược Nhược, Phạm Tư Triệt lại cảm thấy lo sợ vô cớ, liền nhảy từ trên xe ngựa xuống, bắt đầu đi giúp đỡ đám nha hoàn. Cũng không trách Phạm Nhược Nhược bắt hắn phải hỗ trợ, Phạm Nhàn hôm nay đi du lịch mang theo không ít đồ ăn, mấy người nha hoàn cùng Phạm Tư Triệt lăn qua lăn lại nửa ngày mới mang xuống hết được.
Phạm Tư Triệt lau mồ hôi trên trán, quay lại bờ hồ la lên:
- Đại ca! đồ đạc đã được dỡ xuống rồi, là cái gì mà nhiều vậy?
Phạm Nhàn ngồi bên hồ nghe thấy thanh âm hắn quát gọi mới nhớ tới việc này, vỗ vỗ gáy một cái, có chút xấu hổ nói với Uyển Nhi, đứng dậy vỗ vỗ mông, đi tới bên cạnh xe ngựa, bắt đầu phân phó mọi người.
Sau khi kinh đô yên ổn, nãi nãi đã chuyển một số dụng cụ của Đạm Châu tới cho hắn, cho nên ngày hôm nay mới có việc này. Làm liều trại thủ công, đặt một cái lò nương lên cỏ, dùng vài tấm lưới sắt mắt to, hồ tiêu đặt trong một túi. Có muối, có trúc, trứng gà, cá sông, cây cải củ, đậu hũ chất thành đống, một túi than, nói chung là hoàn chỉnh tiêu chuẩn của một bữa tiệc nướng ngoài trời.
Có nha hoàn hiếu kỳ chỉ vào tấm vải đặt câu hỏi:
- Đây la cái gì?
Phạm Nhàn vui vẻ giải thích nói:
- Lều bạt.
Nha hoàn học hỏi:
- Là cái dùng trong hành quân chiến tranh sao?
Phạm Nhàn mỉm cười nói rằng:
- Buổi tối cũng có thể nhìn thấy bên hồ.
Thấy nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của Phạm công tử, hiền hậu ôn nhu, nha hoàn không muốn học hỏi nữa mà xấu hổ che mặt quay đi nơi khác.
Lúc đốt lửa than, tự nhiên có nhiều người tới tiếp nhận, Phạm Nhàn ngồi ở trên tảng đá cẩn thận từng ly từng tý quét gia vị lên trên tấm lưới sắt, que trúc xuyên qua thịt cá, hương thơm ngát tỏa ra. Hắn khụt khịt mũi, nhìn Uyển Nhi đang cô đơn ngồi bên hồ, mỉm cười, không có tăng thêm khẩu vị. Xuyên được ba xâu thịt cá, đưa cho đệ đệ muội muội mỗi người một xâu, hắn liền đi tới bên hồ, ngồi xuống bên cạnh Lâm Uyển Nhi.
- Nè!~ Phạm Nhàn ôn hòa cười.
Lâm Uyển Nhi vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn một cái, nghĩ thầm thủ nghệ của ngươi có thể thành sao, tiếp nhận rồi cẩn thận đặt lên môi cắn một cái, sau đó chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt dần dần sáng lên, nhìn Phạm Nhàn cười hì hì. Căn bản không khen hắn mà bắt đầu cắn ăn, chỉ là cá nướng thái mỏng, nàng luyến tiếc không muốn thịt cá rời khỏi môi, vừa lè lưỡi vừa dùng tay phải liên tục quạt lên miệng, thở phì phì.
Rất khải ái, thực sự rất khả ái, quá đáng yêu.
Phạm Nhàn nhìn đôi môi của nàng, chẳng hiểu vì sao lại nhớ tới cái đùi gà lần trước ở Khánh miếu, cười trêu nói:
- Thần nhi, mấy ngày gần đây ta cũng mang không ít đùi gà tới cho nàng ăn, sao vẫn còn tham ăn như thế?
Lâm Uyển Nhi nghiêm mặt, hầm hừ nói rằng:
- Sớm biết chàng nấu ăn ngon như vậy, ta sẽ không thèm ăn mấy cái đùi gà lạnh ngắt ấy.
Phạm Nhàn cười ha hả, suýt nữa té ngã ra sau, biết tính tình của vị hôn thê mình thật thú vị, có đôi khi e lệ vô cùng, cúi đầu không dám liếc mắt nhìn, có đôi khi tính tình lại như trẻ con, thân thể có bệnh nhưng thích làm tiểu lão hổ. Chính là bảy chữ: Q, hai chữ: khải ái, ba chữ: tạp oa y.(kawai: tiếng nhật là khen tặng một ai khác thật khả ái).
( Bảy chữ Q ý là password trong QQ - trang chát trên internet của Trung Quốc... ý nói bí mật.)
Lâm Uyển Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên bếp nướng cạnh hồ đã rất náo nhiệt rồi, Phạm Tư Triệt đã sớm gặm hết cá nướng trong tay, ở một chỗ sai khiến đám nha hoàn nướng bắp ngô ăn, chỉ có Nhược Nhược đang nho nhã ăn uống, vừa ăn vừa đi dọc theo cánh rừng, không biết đang xem cảnh, hay đang có tâm sự gì.
Ánh mắt nhìn vào đống đồ được dỡ xuống từ xe ngựa, Lâm Uyển Nhi phát hiện ra vị hôn phu của mình có chút cổ quái, hiếu kỳ hỏi:
- Năm ngoái đi du ngoạn, phần lớn là ăn ở trong sơn trang, cũng không thấy những nha đầu này vui vẻ tới như vậy. Còn nữa, mấy thứ hôm nay chàng mang tới, ta nhìn thấy rất ngạc nhiên.
Phạm Nhàn cười giải thích nói:
- Tuy rằng các nàng đều là nha hoàn, nhưng đều là đại nha hoàn theo nàng sống, suốt ngày mặc cẩm ý ăn ngọc thực, có mấy người tự mình làm cơm ăn? Ngày hôm nay nướng thức ăn không cần biết là có mùi hương thế nào, nhưng chính mình động tay làm, cảm giác tất nhiên sẽ khác, vị giác phản ứng cũng không giống với bình thường là tất nhiên.
- Vị giác? ~ Lâm Uyển Nhi có chút mơ hồ, mở to mắt nhìn Phạm Nhàn.
- Đầu lưỡi mọi người đều có một bộ phận nhỏ, có thể cảm giác được mùi vị.
Phạm Nhàn biết rất khó giải thích chuyện này cho rõ ràng, dù sao ánh mắt cũng không thể bằng kính hiển vi được, tùy tiện giải thích nói:
- Cuống lưỡi cảm thấy đắng, đầu lưỡi cảm thấy ngọt, chính là do nguyên nhân này.
Lâm Uyển Nhi cười ha ha nói rằng:
-Rốt cuộc cũng không hổ danh là đệ tử của Phí đại nhân, đối với việc này rõ ràng như vậy.
Nghe nàng nhắc tới Phí Giới, Phạm Nhàn bụng đầy nộ khí, dù sao cũng có tình cảm thầy trò, cảm tình không tồi, nhưng mà mình tới kinh đô mấy tháng rồi, ngay cả Trần Bình Bình còn về tới kinh đô, vì sao Phí Giới còn chưa có trở về? Thật sự có chút quá phận, trước tiên ném chuyện này qua một bên, nhìn ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Lâm Uyển Nhi, Phạm Nhàn chỉ lại tiêu chuẩn ăn của hai người, cầm lấy một chút nguyên liệu, hai người vừa nướng vừa ăn, đương nhiên, đại bộ phận đều là do Phạm Nhàn nướng cả, Lâm Uyển Nhi chỉ ngồi ăn.
Trong mùi hương thịt nướng, đôi phu thê còn chưa kết hôn phát động công kích ôn nhu vào đám nguyên liệu nấu ăn bên bếp than này.
…
- Ồ, mấy gia vị này dường như cũng không gặp nhiều.
Lâm Uyển Nhi vừa thè đầu lưỡi non mềm của mình ra liếm hạt vừng trên khóe môi, thỏa mãn vô cùng, thở dài nói:
- Thực sự là rất thơm mà.
- Chỉ nói giỡn, hạt vừng này của hàng nào cũng có, tự nhiên cũng không phải khó tìm.
Phạm Nhàn trong lòng nghĩ, nếu như không phải là có quan hệ không tồi với đám chưởng quỹ của Khánh Dư đường, hôm nay tới trang viện này nghỉ hè, thật không dễ dàng, ngoài miệng trả lời:
- Nếu nàng thích, sau khi thành thân ngày nào cũng làm cho nàng ăn.
Lâm Uyển Nhi sắc mặt thay đổi nhanh chóng --- đương nhiên không phải loại biến hóa trở mặt, chỉ là nghe thấy hai chữ thành thân lập tức xấu hổ cúi đầu theo bản năng, chỉ là ngày hôm nay có chút khác biệt, môi của nàng tràn đầy mỡ, chóp mũi còn dính một chút tro bụi, nhìn thế nào cũng giống như một tiểu nam hài ăn vụng ở phòng bếp nhà mình vậy.
Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt của nàng nở nụ cười ha hả, Thần nhi không phải là một nữ sinh đặc biệt xinh đẹp, nhưng không biết vì sao, trong mắt hắn, ngũ quan của nàng không một chỗ nào có thể xoi mói được, thần thái không một chút không đáng yêu. Thấy hắn nhìn mình cười, Lâm Uyển Nhi có chút tức giận làm bộ phát tác, Phạm Nhàn nhanh chóng mở song chưởng chuẩn bị liều thân cho hổ.
Dù sao ở xa xa bên hồ, dưới những gốc cây đại tùng là ánh mắt của các nha hoàn, Phạm Nhàn cho rằng bản thân mình có thể quang minh chính đại mà ôm nàng vào lòng, nhưng không ngờ Uyển Nhi lộ vẻ xấu hổ, mãnh mẽ ngừng tư thế nhào vào lòng Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, cầm lấy một chiếc khăn đi tới bên hồ thấm ướt, sau đó xoay người lại bên Lâm Uyển Nhi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào hai má nàng, cẩn thận ôn nhu lau dầu mỡ trên chóp mũi cùng cằm nàng.
Hai người khoảng cách quá gần, Lâm Uyển Nhi cảm thụ ánh mắt chuyên chú cùng vẻ ôn nhu của lang quân, khẩn trương vô cùng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo. Phạm Nhàn cũng phát hiện ra nàng đang khẩn trương, nhất thời thất thố, tay cầm chiếc khăn ướt dừng lại hai bên má nàng, ánh mắt nhìn nhau, dường như ngay cả tiếng hít thở dùng đan vào nhau, tần suất phối hợp bắt đầu nhanh hơn.
Tâm động không bằng hành động, Phạm Nhàn không nói hai lời, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Lâm Uyển Nhi cả kinh, vừa lại xấu hổ, chỉ là hơi chút thất vọng. Nhưng nàng còn chưa kịp che lấp vẻ thất vọng của mình, đôi môi của Phạm Nhàn đã đổ bộ lên cái miệng nhỏ nhắn đang chuẩn bị oán trách của nàng. Thật là ẩm ướt, mềm mại, thơm mát, và ngọt ngào.
- Ôi chao!~ Phạm Nhàn phát hiện ra môi dưới bị tiểu nữ sinh này hung hăng cắn cho một cái, nhanh chóng bật dậy, làm cho đôi môi của mình thoát khỏi hiện trường gây án.
Bình tĩnh nhìn lại, phát hiện ra trong mắt Uyển Nhi tràn đầy ý cười, chỉ là trong ý cười còn có vài phần cảnh xuân, dường như hai người giống như hồ nước bên cạnh vậy, nước gợn nhẹ, trong như gương vẫn có những gợn sống cao thấp, rung động tâm hồn. Đáng yêu nhất là, khi cô gái như cười như không, chiếc răng cửa trắng vỏ sò … còn khả ái vô cùng mà cắn lên môi dưới mình.
Phạm Nhàn rung động, cố lấy dũng khí, kéo thê tử vào trong lòng mình, không để cho nàng né ra, lấy ngón tay điểm nhẹ vào gương mặt mềm mại của nàng nhẹ giọng nói rằng:
- Tiểu lão hổ, cẩn thận ta ăn thịt nàng đó.
Lâm Uyển Nhi thân thể khẩn trương trong lòng hắn, hai mắt vẫn mê li như nước hồ mùa xuân, nàng cắn môi dưới, nhìn Phạm Nhàn nói rằng:
- Uyển nhi thân thể không được tốt, lang quân không thương sao?