Chu quản gia ngã xuống đất thật thê thảm, vẻ mặt đỏ như hoa đào nở rộ, phun ra mấy cái răng gãy, cả người lâm vào tình trạng mê mẩn, nhìn về phía Phạm Nhàn mà ánh mắt tràn ngập vô lực cùng sợ hãi.
Phạm Nhàn nhẹ giọng nói rằng:
- Thật không rõ các ngươi suy nghĩ như thế nào, chẳng lẽ tưởng ta luyến tiếc không dám đánh ngươi? Ngươi quên thân phận của mình rồi sao, hay là một gia chủ có giáo dục sẽ không đánh hạ nhân của mình, nhưng thật không may là ta đã đánh ngươi, ngươi có thể đánh lại sao? Cho nên đánh là đánh, ngươi cũng chỉ có thể cam chịu mà thôi, chỉ có thể chịu đựng, buồn cười. À có lẽ ngươi sẽ đi tới gặp lão phu nhân hoặc về kinh đô khóc lóc kể lẻ… nhưng…sau đó không được tới hậu hoa viên nửa bước nữa, ta không thích thấy mặt của ngươi.
Nói xong câu đó, hắn phủi bụi trên áo, xoay người lại hướng tới Tư Tư đang tròn mắt ở trên ghế dài nói vài câu bảo muốn ra ngoài rồi rời khỏi biệt phủ bá tước.
Ở phía sau hắn, đám nha hoàn hạ nhân không tự chủ được mà hiện ra vẻ mặt sợ hãi, không ai nghĩ được nam hài ôn nhu khả ái này lại có một mặt thô bạo như vậy, loại tương phản này làm tâm thần của mọi người kinh sợ, cho nên càng cảm thấy kinh khủng hơn.
Lúc này lão phu nhân cũng đi tới hậu hoa viên, nhìn quản gia nằm trên mặt đất ôm mặt kêu đau nhức, nghĩ tới hài tử kia, trong ánh mắt không nhịn được mà lộ ra một nét cười ý vị thâm trường.
Năm ngoái đuổi đại nha hoàn ra khỏi phủ, ngày hôm nay bạt tai Chu quản gia một cái không biết trời đâu đất dâu, Phạm Nhàn mới mười hai tuổi đã thành công tạo được một chút uy nghiêm ở trong biệt phủ bá tước này rồi.
…
Từ cảng Đạm Châu đi về phía tây mười dặm là cạnh biển, đó là một giải đất nguy hiểm với vô số mảnh đá ngầm dày đặc, gió thổi trên biển làm sóng biển nhào tới bờ, sau đó cứng rắn tan vỡ trên mặt các tảng đá, bắn tung tóe ra những bọt nước như tuyết rơi.
Phía đông có một con đường nhỏ rất chật hẹp lúc ẩn lúc hiện sau những tảng đá, Phạm Nhàn lúc này đang đi trên con đường đó. Thân thể đang di chuyển vòng vo, lưng đưa về phía biển rộng, nghe thấy một tiếng kêu đinh tai nhức óc đằng sau liền ngẩng đầu lên nhìn lại.
Trước người hắn, là một vách núi bất ngờ chắn ngang, ngọn núi nằm cạnh biển thế này là do thiên địa tạo hóa mà thành, phía sau núi là rừng rậm cùng ao đầm nguyên thủy kéo dài mấy trăm dặm, cho nên không có khả năng vượt qua rừng núi là lên tới đỉnh (nguyên văn: đăng lâm phong đỉnh). Nếu như muốn lên tới đỉnh núi, cũng chỉ có leo từ vách núi bên này lên mà thôi.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua mặt ngoài của vách núi, nhíu mày, trong đầu nhất thời nhớ lại con đường bình thường mình vẫn hay leo lên, chỉ là mấy ngày nay gió lớn, những hòn đá mình mượn lực trước đây đã có chút ẩm ướt, ngày hôm nay nếu muốn bò lên trên, nhất định phải cẩn thận một chút.
Sóng biển đằng sau vẫn đập vào đá ngầm, nhưng không có cách này vượt qua cách trở của những tảng đá lạnh lùng vô tình này. Chỉ là làm cho địa phương này trở thành chỗ nước cạn, làm cho nơi này ẩm ướt nhiều cát sỏi hơn những nơi khác rất nhiều. Hai chân hắn bước lên trên đó, giày bị thấm nước, bước đi rất khó chịu.
Cởi giày, đặt ở một hốc đá sạch sẽ trong vách núi, Phạm Nhàn tìm được một chút cát khô xoa xoa lên trên tay, bắt đầu điều chỉnh chân khí trong cơ thể. Chuẩn bị thật tốt, tay phải ổn định nắm lên trên một mỏm đá nhô ra ở vách núi, hơi dùng sức, cả người liền treo dựng lên trên bầu trời, nhẹ nhàng bò lên phía trên.
Tốc độ leo lên của hắn rất nhanh, cả người kề sát với bề mặt vách núi, nhìn qua rất giống như một loại động vật kỳ dị nào đó đang bò lên núi, mỗi một lần lấy tay, đặt chân, cùng với mỗi lần dùng sức đều mười phần nhu thuận cùng tự do, căn bản không có cảm giác cố hết sức bình sinh.
Chỉ một lát sau, hắn đã sắp leo lên được tới đỉnh núi, gió biển bốn phía rít gào thổi quanh người hắn, thổi đi nhiệt lượng cùng mồ hôi trên thân thể hắn do vận động mà thành, làm cho hắn có cảm giác rất chi là thoải mái.
“Tĩnh ca ca phỏng chừng bò cũng không nhanh lắm so với mình, bất quá đỉnh núi kia của người mù có thể sánh với Mã Ngọc còn muốn hiểm ác hơn nhiều…”
Phạm Nhàn vừa bò lên trên vừa nghĩ lại chuyện đã xảy ra trong hoa viên tại phủ, cảm giác có chút quái dị, vị quản gia tâm phúc của nhị thái thái kia nếu đã biết thành thật hơn một năm trời, vì sao hôm nay lại có nhiều sai lầm như vậy, cho mình cơ hội.
Gió thổi trên biển mang theo không khí ẩm ướt, cho nên bên ngoài mặt những tảng đá đều có chút trơn trượt, Phạm Nhàn nhìn lên đỉnh núi, trong lòng có chút thả lỏng, lại nghĩ tới chuyện tình vừa nãy, cho nên một chút thất thần, tay phải vừa trợt, suýt chút nữa rơi xuống phía dưới.
Nhìn như mạo hiểm, nhưng Phạm Nhàn không chút kinh hoảng, tay trái tập trung chân khí bá đạo trong cơ thể mình, ba ngón tay nắm chặt lấy mỏm đá duy nhất có thể mượn lực, ngón tay run lên nhè nhẹ bấu thật sâu vào trong tảng đá không thể rời ra.
Một cái mộc côn từ trên đỉnh đầu hắn với xuống tận thân, ý bảo hắn nắm lấy.
Phạm Nhàn dường như rất trốn tránh mộc côn, nhìn như không nhìn, thân thể ổn định trở lại, đầu ngón chân đạp mạnh vào vách núi, cả người mượn lực nhảy lên phía trước, thoát khỏi nguy hiểm nhảy lên đỉnh núi.
- Không đủ chuyên tâm, sẽ làm người mất mạng.
Trên đỉnh núi, Ngũ Trúc mặc một thân vải thô đứng thẳng đón gió biển thổi tới, trên mặt vẫn một miếng vải đen che ngang trước sau như một.
Phạm Nhàn không để ý tới hắn, tự khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh một hồi, mới đứng dậy. Nói chuyện đã xảy ra ngày hôm nay ở bá tước biệt phủ, cùng với nghi hoặc của mình, muốn tìm kiếm một đáp án chính xác từ Ngũ Trúc.
Ngũ Trúc lạnh lùng nói rằng:
- Ngươi nghĩ bạt tai quản gia một cái có thể làm hắn thu liễm lại được bao nhiêu?
- Có thể, chỉ cần nãi nãi đứng ở bên ta.
Phạm Nhàn cúi đầu nói, tuy rằng hắn không có dùng chân khí, nhưng những năm gần đây lực lượng cường đại ẩn giấu trong thân thể thiếu niên gầy yếu này là cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa lúc then chốt là lúc hắn bày ra khí chất âm u, lúc đó mới thực sự kinh khủng.
- Vậy là được.
Ngũ Trúc dường như không thích thảo luận về vấn đề này.
- Ta chỉ là nghi hoặc, vì sao quản gia ngày hôm nay lại gây sự, hắn đã ở Đạm Châu hơn một năm rưỡi rồi, tình hình chung là không có lộ ra vẻ mặt xấu xí chân thực của mình, trừ phi… hắn nghĩ mình nhẫn nại rất khổ cực, hoặc là Đạm Châu sắp sửa phát sinh chuyện gì. Trong mắt hắn, ta đã không hề cấu thành nguy hiểm với tiểu chủ tử của hắn ở kinh đô, cho nên không cần thiết phải tận lực lấy lòng ta.
Phạm Nhàn lại thể hiện dáng cười tươi tự giễu của mình, nhưng kết hợp với khuôn mặt non nớt niên thiếu của hắn nhìn không chút phối hợp gì cả.
Nói tới thì thực kỳ quái, nếu như nói Phí Giới đối với sự trưởng thành sớm của Phạm Nhàn còn có vài phần nghi hoặc cùng kinh hãi, thì Ngũ Trúc đối với vấn đề này không chút quan tâm, dường như cho dù Phạm Nhàn có biến thành một lão nhân già cả, chỉ cần là Phạm Nhàn, Ngũ Trúc cũng sẽ không có bất luận phản ứng gì.
Phạm Nhàn nghĩ, có thể bởi vì đối phương là một người mù, cho nên không thấy vẻ mặt thi thoảng toát ra của mình, vẻ mặt không thể xuất hiện trên khuôn mặt của một hài tử được.
Ngũ Trúc bỗng nhiên nói rằng:
- Đó là việc nhỏ.
Hiển nhiên hắn nghĩ chuyện Phạm Nhàn vừa phân tích có vẻ vô cùng trịnh trọng.
- Ta đoán có người sẽ tới giết ta, đây cũng là việc nhỏ sao?
Phạm Nhàn cười ha hả.
Ngũ Trúc lạnh lùng đáp:
- Ta cùng Phí Giới dạy ngươi nhiều như vậy, nếu như ngươi còn không thể xử lý chuyện nhỏ như vậy, đó mới là có vấn đề lớn xảy ra.
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, nếu chuyện này là thực, chắc chắn Ngũ Trúc thúc sẽ không tự mình xử lý chuyện này rồi.
- Bắt đầu đi.
- Vâng.
…
Hồi lâu sau, tại một chỗ hẻo lánh bên trên vách núi, Phạm Nhàn xích lõa toàn thân, dáng vẻ đáng thương rên rỉ nói với bên kia:
- Tiếp tục….
Giọng nói vừa mới thổi nhẹ tới vách núi, một cây mộc côn từ trên trời xuất hiện, hung hăng đập vào sau lưng hắn, phát sinh một tiếng kêu vang.