Khánh Dư Niên

quyển 5 chương 11-2: chỉnh đốn tác phong (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Ngày hôm nay, ta muốn nói một chút về vấn đề tác phong của Nhất Xử chúng ta.

Mộc Thiết nhíu mày:

-Vì sao phải có Giám Sát Viện? vì sao phải có Nhất Xử chúng ta? Bởi vì trong triều đình có người muốn lừa gạt bệ hạ, chèn ép lê dân, tham quan ô lại bôi đen khánh luật còn tồn tại. Bệ hạ muốn minh xét sửa trị, bách tính muốn an cư lạc nghiệp, tôn nghiêm của Khánh luật phải giữ gìn, cho nên, cần phải có Nhất Xử.

Chúng quan ngạc nhiên, nghĩ thầm Mộc Thiết đại nhân từ trước tới nay am hiểu phá án, từ khi nào am hiểu làm văn chương trong quan trường vậy? chỉ là bệ hạ, bách tính, khánh luật, ba hòn núi này quá lớn, không ai dám nói cái gì.

- Chúng là là Nhất Xử, chúng ta là tai mắt của bệ hạ, nếu như chúng ta muốn làm mắt sáng tai thông của bệ hạ, vì bệ hạ phân ưu, sẽ làm được nhất trí trong hành động, binh tinh mã tráng, lệnh hành như núi! Nếu không có như vậy, giám sát đủ mọi quan lại trong kinh, sẽ trở thành ảo tưởng…

-Hôm nay Nhất Xử chúng ta tồn tại vấn đề gì đây? Ý chỉ của bệ hạ tự nhiên là anh minh chính xác, công tác của Nhất Xử cũng có thành tích, điểm này, đề ti đại nhân lúc trước có khen ngợi qua.

Mộc Thiết thanh âm vừa chuyển, âm hàn không gì sánh được nói rằng:

-Thế như! Trong một năm gần đây, Nhất Xử có không ít vấn đề. Ta thân là người chủ quản, đương nhiên phải chịu, ngày mai sẽ tự mình đi chịu phạt. Nhưng từ hôm nay trở đi, tất cả những chuyện không hợp với điều lệ của Giám Sát Viện không được làm.

-Không cho phép một người nào lấy danh nghĩa của Nhất Xử, tiếp thu tất cả tiền bạc, lễ vật, chỗ tốt của các bộ ti khác trong triều đình.

-Không cho phép với bất luận lý do gì, cự tuyệt tiếp thu các tin tức báo về.

-Không cho phép dùng bất luận danh nghĩa gì, cùng với bất luận quan viên bộ ti nào tiếp xúc hàng ngày, như tiệc chiêu đãi mở khi phá án, trước đó phải trình báo, đồng thời nhân số tối đa là ba người!

-Tăng mạnh sự vụ, trật tự, tăng mạnh…

-Nghiêm ngặt quán triệt các điều lệnh chấp hành cùng quy tắc liên quan của Giám Sát Viện. Chư vị đồng liêu nếu có chỗ nào không thích hợp, xin cứ nói rõ với bản quan trong ngày hôm nay, chuyện cũ sẽ bỏ qua.

Mộc Thiết còn đang thao thao bất tuyệt nói, quan viên phía dưới đã khẩn trương lên rồi, bọn họ không biết đây là những vận động vì chỉnh đốn tác phong, chỉ nghe ra nếu như Phạm đề ti đã thực sự quyết làm. Những lợi ích trong một năm nay sau này sẽ không còn thấy được nữa rồi. Hơn nữa lại phải một lần nữa dấn thân vào con đường nguy hiểm mà vinh quang là đắc tội với quan viên trong kinh. Trên mặt mọi người hơi chút tỏ vẻ oán hận.

Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ vẫn như cũ không có nói nhỏ, không có mở miệng phản bác, không có giống như hình dạng của các quan viên trong lục bộ. Tuy rằng sắc mặt có chút thay đổi, nhưng lực không chế vẫn như cũ rất mạnh, tương đối vững vàng --- Trần Bình Bình một tay dạy dỗ lên Giám Sát Viện, từ căn cơ mà nói, thủy chung có thể tạo ra được một đội ngũ mật thám làm bằng sắt nhất thiên hạ hiện giờ.

Mộc Thiết nói xong, Phạm Nhàn đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười nói rằng:

-Có ý kiến gì, lúc này có thể nói ra.

Phía dưới trầm mặc.

Mật thám phổ thông Giám sát Viện, nhân viên điều tra phổ thông, có thân phận cách biệt quá lớn so với Phạm Nhàn vị thiên chi kiêu tử này, không ai dám phản bác cái gì trước mặt hắn.

Phạm Nhàn cười tủm tỉm dụ khị nói tiếp:

-Tiếp thu ý kiến của mọi người thôi, viện trưởng đại nhân để cho ta tới Nhất Xử, cũng là coi trọng các vị đồng liêu, mọi người biết bản quan bận rộn, nha môn khác mời ta tới, ta còn lười đi à.

Lời này nói ra, tâm tình chúng quan trong viện nhất thời nhẹ nhõm hơn một chút, nghe đồn vị đề ti đại nhân này tiếu lý tàng đao (trong nụ cười có dấu đao). Nhưng lúc này cũng không thấy xuất hiện ra ngoài, hơn nữa đối phương xuất thân cao quý, đại tài tử cả thiên hạ nghe tiếng, thế nào tinh thông những chuyện âm uế của Giám Sát Viện chứ. Lúc này tạm thời đáp ứng, sau này nói sau, vì vậy tất cả đều khom mình hành lễ nói:

-Cẩn tuân lệnh đề ti đại nhân.

Phạm Nhàn hơi nhíu mày, có chút không hài lòng.

Mộc Thiết ở khoảnh cách gần, thấy được một tia hàn lãnh trong mắt hắn, cho rằng Phạm Nhàn là không hài lòng về đám thuộc hạ lộ ra vẻ không trung tâm như vậy. Trong lòng hắn sốt ruột, nhanh đánh mắt với Phong Nhi đang đứng ở hàng đầu, người này chính là cháu họ xa của hắn, cũng họ Mộc.

Mộc Phong Nhi thấy thúc thúc nháy mắt, tưởng muốn mình đứng ra phản đối --- nhưng hắn nào dám nói một từ nào phản đối đề ti đại nhân! Trong lòng sợ hãi không ngớt. Hai chân liên tục run run, cuối cùng niệm ân đức của thúc thúc từ trước tới nay đối với mình, cắn răng một cái, bước ra khỏi hàng ngũ đang đứng nghiêm túc, thi lễ một cái nói rằng:

-Đề ti đại nhân, tuy nói Nhất Xử có quyền giám sát tất cả các quan lại trong kinh, nhưng nhân tình lui tới khó tránh khỏi, nhà ai cũng có thân thích. Ví dụ như đại cữu tử của ti chức, lúc này đang làm việc ở Hành Mã Giám, nếu thường ngày ti chức không tới chơi, chỉ sợ rằng xảy ra tranh cãi liên miên với thê tử trong nhà à.

Lời này nhìn như dí dỏm, nhưng không ai cười ra thành tiếng được, không ai biết vì sao Phong Nhi ngày hôm nay lại có lá gan lớn như vậy.

Phạm Nhàn trong lòng vui vẻ, sắc mặt vẫn âm trầm lạnh giọng trách mắng:

-Ngươi ở trong viện không nghe điều lệ sao, sao lại còn hồ đồ như vậy! Trên quy định đã viết rõ ràng, thân thích trong vòng ba đời phải đăng ký trình báo, là không sao nữa, ngươi nói như vậy, không phải có chút không thích hợp sao? Mộc Thiết, đưa chất tử của ngươi xuống phía dưới đi!

Mộc Thiết hít một tiếng, kéo chất nhi đang vẻ mặt ai oán đi chỗ khác. Phạm Nhàn lạnh lùng quét mắt một vòng nói rằng:

-Còn có chuyện gì muốn nói hay không?

Mọi người biết hắn có quan uy áp người, nhưng không ngờ trong đám mật thám cũng có người cứng cổ, đứng ra trầm giọng hành lễ nói:

-Đề ti đại nhân, tra án là việc chúng ta phải làm, nhưng nếu gặp phải quý nhân đe dọa, thì làm sao? Trong nhà gặp phải quan viên gây khó dễ thì phải làm sao? Đám công công trong cung lên tiếng thì phải làm sao?

Mọi người im lặng, Nhất Xử phá án, sợ nhất là những quan viên có quan hệ với trong cung, bời vì Giám Sát Viện cường thịnh tới mấy, vẫn chỉ là tay chân được trong cung nuôi dưỡng mà thôi.

Phạm Nhàn vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn nói rằng:

-Nói tên của ta ra.

Năm chữ rất có khí phách, ai dám làm khó dễ đe dọa các ngươi, cho dù hắn là đại thần quyền quý, chỉ cần báo tên Phạm Nhàn ra! Kinh đô hiện giờ, Phạm Nhàn quả thực nắm chắc có thể nói ra như vậy. Cho dù là trong cung thì những người đó trước mặt mình có thể nói lời khoa trương, nhưng nếu ở bên dưới, chỉ sợ những quan viên quyền quý tam phẩm, căn bản không có ai mạo hiểm đắc tội với Phạm Nhàn, càng đừng nói tới khi dễ thuộc hạ của hắn.

Tay trái cầm quyền Giám Sát Viện, tay phải cầm tiền của thiên hạ, ai muốn đắc tội với Phạm Nhàn?

Phạm Nhàn nhìn quan viên vừa bước ra khỏi hàng, có chút tán thưởng, lúc mình tận lực chèn ép Mộc Thiết, hắn còn dám đứng ra nói, nghĩ lại, hắn nói chậm rãi, ôn nhu rằng:

-Còn có ý kiến gì không? cứ nói hết ra, ta không bắt tội.

Người nọ kỳ thực không còn lời hay để nói rồi, nhưng vẫn kiên trì nói rằng:

-Thuộc hạ cho rằng cá nhân không nhận tiền vật, là theo lý thường mà nói. Nhưng với danh nghĩa Nhất Xử thu một chút cũng không việc gì, thứ nhất là cùng với lục bộ các ti có liên quan quan hệ tốt hơn một chút, tương lai tra án cũng tiện hơn. Về phương diện khác … những tiền vật này, coi như là một chút trợ cấp.

Phạm Nhàn nhìn mọi người trong viện, biết những người này ai mà chẳng thích tiền bạc, không khỏi cười lạnh một tiếng nói rằng:

-Luận bổng lộc, các ngươi so với đồng liêu trong triều gấp ba lần, tuy rằng các ngươi không có thu nhập thêm như các quan lại khác. Nhưng tiền lương cao như vậy, còn oán giận nỗi gì?

Tô Văn Mậu vẫn đứng sau hắn ỷ vào quen biết với Phạm đề ti, bạo dạn nói rằng:

-Quan viên Giám Sát Viện trừ trước tới nay đều chịu ánh mắt khinh thường của bách tính, tình cảnh của Nhất Xử có chút tương đối đặc thù, triều đình không chịu trợ cấp nhiều hơn, cho nên mới…

Phạm Nhàn lắc đầu, ngăn lời hắn nói, lẳng lặng nhìn những mật thám Giám Sát Viện trên sân, bầu không khí có chút chèn ép vô cùng. Hắn nói ra từng câu từng chữ.

-Không nên hỏi triều đình đã làm cái gì cho các ngươi, mà phải hỏi các ngươi đã làm cái gì cho triều đình.

Tô Văn Mậu nghe vậy sửng sốt, nghiền ngẫm suy nghĩ, thâm ý sâu sắc vô cùng, trong lòng không khỏi sinh lên một chút hổ thẹn, một chút kính nể. Đúng vậy, những quan viên của Nhất Xử này, có bao giờ ngẫm lại xem triều đình thành lập ra Giám Sát Viện tới cùng là vì cái gì?

Vị quan viên vừa nói ra, cũng sững sờ tại chỗ, chịu giáo dục của Giám Sát Viện nhiều năm qua như vậy. Trần Bình Bình răn dạy, làm hắn dường như nhớ lại trạng thái tinh thần của mình lúc mới bước vào Giám Sát Viện, trong lòng nóng lên, nắm chặt tay phải hô:

-Tất cả vì Khánh quốc!

“Tất cả vì Khánh quốc!” Đây là câu tôn chỉ mà mỗi người lần đầu tiên gia nhập Giám Sát Viện đều phải nhớ kỹ.

Phạm Nhàn nhìn tình cảnh trước mặt, rất vui mừng nở nụ cười, nắm tay phải, trong lòng thầm nói: “Tất cả vì cuộc sống!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio