Khánh Dư Niên

quyển 5 chương 15: nhạc dạo trắng hay đen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phạm Nhàn lệnh cho Nhất Xử bắt Đái Chấn, chính là bởi vì phía sau đối phương có vị thủ lĩnh thái giám kia.

Trong kinh đô, quan viên phát hiện ngay cả Đái công công cũng phải chấp nhận giải quyết mềm mỏng, tự nhiên kinh sợ quyết tâm của Nhất Xử Giám Sát Viện cùng thủ đoạn của Phạm đề ty, công việc của Nhất Xử lại đâu vào đấy ở trong kinh đô âm thầm mở rộng , y theo quy củ năm trước, trong đêm tối phá cửa mà vào, lặng yên không một tiếng động đem những quan viên kia mời về trong viện.

Đột nhiên phát sinh hành động, đem đến cho kinh đô một trận gió rét không hề thoải mái chút nào, chúng quan ở kinh đô cho là vị đại tài tử này lại muốn giống như văn án mùa xuân, ở kinh thành vén lên một trường phong ba . Nhưng dần dần mọi người phát hiện cũng không phải chuyện như vậy, lần này trong sóng gió phong ba tra ra quan viên chức vị cũng tương đối thấp, không có nhân vật quan trọng trong các phe phái, cũng không có đại án dính líu rất rộng nào.

Trong triều đại lão, thần thuộc của các hoàng tử, nể mặt mũi Phạm Nhàn, nhìn vết xe đổ của Đái công công, cũng không làm ra kịch liệt phản ứng, thời gian trôi đi, phát hiện trường phong ba này cũng không liên quan đến trọng yếu của quan trường, chẳng qua là chút ít chuyện vụn vặt, chúng quan vốn có chút lo âu lúc này cũng khẽ thở phào, phỏng đoán Phạm Nhàn chẳng qua là mới nhậm chức, mượn chút lửa cháy này để lập nguy mà thôi.

Hỏa thế mặc dù không lớn, nhưng luôn luôn có người lo lắng sẽ bị liên lụy, cho nên những ngày gần nhất, Liễu thị trở thành người bận rộn nhất Phạm phủ, đôi tay trong ngày thường không một chút việc nặng nào hôm nay bắt đầu rất chuyên nghiệp cùng thương xót mà thu ngân phiếu, mà ngân phiếu nàng tự nhiên chuyển toàn bộ đến chỗ Phạm Nhàn, Phạm Nhàn vừa lấy phần lớn phát đến Nhất Xử, lại đem bộ phận còn dư lại đưa đến Ngôn phủ.

Từ xưa đến nay, từ thế giới của Phạm Thận, đến thế giới của Phạm Nhàn, tiền tài, thủy chung cũng là lợi khí vô thượng để thu lòng người, cùng với trấn an lòng người.

Cho nên các nhân viên Giám Sát Viện Nhất Xử nhiệt tình hơn rất nhiều, mà các quan viên các phái thành công tiếp xúc thân mật với bàn tay của Thượng thư phu nhân, cũng an lòng không ít —— đưa tiền, lấy tiền, tự an ủi mình.

Sự vụ đã đi vào quỹ đạo, cho nên Phạm Nhàn gần đây không đi Tân Phong quán, mà là ngồi trong thư phòng nhà mình đọc án tông. Án tông là Mộc Thiết quy nạp , hành văn mặc dù không tinh chuẩn, nhưng ưu điểm là điều lệ rõ ràng.

Đứa cháu của Đái công công kia, sau khi nộp một số tiền phạt lớn, rốt cục may mắn từ Giám Sát Viện toàn thân quay về, lách vào kẽ hở của Khánh luật, không bị điều tới Hình bộ hoặc là Đại Lý Tự, chẳng qua là chức quan ở kiểm sơ ty kia không làm được nữa mà thôi, mấy vụ án khác cũng được xử lý tương đối ôn hòa .

Theo đạo lý nói, Giám Sát Viện nếu tra án kiểm sơ ty, chỉ sợ Đái Chấn kia không chỉ rụng mũ cánh chuồn, ngay cả đầu cũng không giữ được. Bất quá Phạm Nhàn có chút thưởng thức Đái công công thức thời, giúp mình giảm bớt một chút phiền toái ngày sau , hơn nữa Diệp Linh Nhi im lặng không lên tiếng mà vào cung nói giúp, rồi lại Thục quý phi một câu cầu tình—— phần nhân tình này tự nhiên muốn bán .

Sử Xiển Lập nhìn vị "môn sư" trẻ tuổi ngồi sau bàn đọc sách đối diện chính mình, có chút đứng ngồi không yên. Sau kỳ thi mùa xuân, ba vị bạn tốt của hắn là Hầu Quý Thường, Dương Vạn Lí, Thành Tây Lâm đã ra ngoài làm quan, theo gởi thư nói, ở các quận đường cũng làm không sai —— Lâm tể tướng ở trong triều nhiều năm, bên trong các quận đường châu, tự nhiên trải rộng quan hệ, những người này hôm nay đều đem ánh mắt nhìn Phạm Nhàn, đối với ba vị "môn sinh đắc ý " của Phạm Nhàn, tự nhiên là muốn trông nom nhiều hơn.

Trong bốn người, chỉ có hắn không có tên trên bảng, tự nhiên không cách nào lập tức bước lên con đường làm quan triển lộ tài năng. Phạm Nhàn trước khi đi Bắc Tề, gửi cho hắn phong thư, bảo hắn chờ đợi mình trở lại. Không ngờ sau khi Phạm đại nhân trở về, lập tức tiếp nhận công việc Giám Sát Viện Nhất Xử. Sử Xiển Lập thật sự không rõ ràng lắm, mình có thể giúp môn sư làm được điều gì, nghĩ đến các bằng hữu đều đứng đầu một phương, mà chính mình lại chỉ có thể ngồi trong thư phòng sao chép án tông, cho dù hắn tính tình cực kỳ tốt, cũng không thoát khỏi chút buồn rầu.

Phạm Nhàn ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, cười nói: "Có phải cảm thấy quá buồn bực hay không?"

Sử Xiển Lập cười khổ nói: "Lão sư còn nhỏ tuổi hơn ta, cũng có thể trầm ổn xem xét công văn như thế, xem ra học sinh cũng muốn ma luyện tính tình một chút."

Phạm Nhàn ha ha cười một tiếng, nghĩ thầm nếu như là Hầu Quý Thường ở chỗ này, nhất định sẽ đứng dậy đáp lời; nếu như là Dương Vạn Lí, nói không chừng sớm đã không nhịn được nghi vấn trong lòng, bắt đầu chất vấn tại sao mình lại bỏ qua cho trọng phạm. Chỉ có vị Sử Xiển Lập này không nóng không vội, nhưng cũng sẽ không rườm rà nhàm chán, chính mình ban đầu quyết định để cho hắn ở bên người, xem ra không phải lựa chọn sai lầm.

"Đừng gọi lão sư nữa." Hắn nói: "Thà rằng ngươi gọi ta là đại nhân còn hơn, gọi vậy thật sự cảm thấy có chút hoang đường."

Sử Xiển Lập ngây người, thật ra chuyện thí sinh lớn tuổi hơn quan chủ khảo, ở trên thế giới này thật sự rất thường gặp, chính hắn không cảm thấy có gì không ổn.

Phạm Nhàn đem án tông trên bàn đưa tới, hỏi: "Ngươi có ý kiến gì không?"

Sử Xiển Lập không biết có phải đại nhân đang kiểm tra mình hay không, chẳng qua là những công văn này hai ngày qua đã đọc đến nát ra rồi, lắc đầu thành khẩn nói: "Học sinh không rõ lão sư... đại nhân làm vậy là có ý gì. Nếu quả thật muốn đánh con cọp, cũng không cần phải ra tay với đám chuột nhắt này."

Phạm Nhàn cười nói: "Chẳng qua là tìm chút chuyện để làm cho đám mèo con ở Nhất Xử thôi, quen thuộc quen tay, thời điểm tương lai thật làm đại sự, cũng không quá mức bối rối."

Sử Xiển Lập làm bộ không nghe được hai chữ đại sự kia, thành khẩn thỉnh giáo nói: "Đại nhân, trong triều làm quan, tự nhiên muốn phân ưu cùng Thánh thượng, làm việc cho triều đình, nhưng nhìn đại nhân mấy ngày qua làm việc, mặc dù là xử lý ôn hòa, nhưng vẫn sẽ đắc tội với những người kia."

"Đắc tội với người khác, chính là tính chất đặc biệt của Giám Sát Viện." Phạm Nhàn giải thích: "Ngươi cũng rõ ràng, Giám Sát Viện là cơ cấu tư nhân của Bệ Hạ, không phải công khí chân chính, mà là tư khí của Thánh thượng. Chúng ta chỉ có một đối tượng thần phục, cho nên bất luận là từ góc độ trong cung, hay là góc độ của Giám Sát Viện đánh gia, chúng ta nhất định phải làm một nhân vật đắc tội với người ... Mà Nhất Xử ở kinh thành, bị kinh đô phồn hoa vướng chân , căn bản đánh mất nguyên ý ban đầu của Bệ Hạ, không đủ hung hãn, không đủ âm tàn . Bệ Hạ để cho ta tới quản Nhất Xử, tự nhiên là muốn Nhất Xử trở lại thành nhân vật dám đắc tội với người khác."

Sử Xiển Lập cũng không cách nào giả bộ gì nữa, môn sư đã nói rõ ràng thấu triệt như vậy, chỉ có thể đàng hoàng trả lời: "Bệ Hạ là muốn đại nhân... thành một vị cô thần."

Phạm Nhàn gật đầu: "Không thiên không đảng, Bệ Hạ muốn ta trở thành Trần Bình Bình thứ hai, chẳng qua là..." Hắn chuyển giọng, có chút giễu cợt nói: "Ta từng đi bái phỏng quý phủ của viện trưởng đại nhân, trong phủ hào hoa xa xỉ hơn xa các vương công, nhưng các vẻ cô đơn khắc tận trong xương ấy, thật sự không phải sở thích của ta."

Sử Xiển Lập hiểu được ý tứ của hắn, sầu khổ nói: "Nhưng nếu đại nhân hư dĩ ủy xà (lá mặt lá trái, ý nghĩa có hai lòng), Thánh thượng thiên mục như đuốc, tự nhiên sẽ thấy rõ, sợ là sẽ gây bất lợi đối với tiền trình của đại nhân."

Phạm Nhàn cười cười, không có nói gì, nghĩ thầm vị Hoàng Đế lão nhi kia trong tình hình chung sẽ không có cái ý niệm còn độc hơn hổ dữ kia đâu.

Sử Xiển Lập cũng hiểu mình đã nói nhiều, chuyển đề tài nói: "Nhất Xử hôm nay tra án, mặc dù khôi phục truyền thống quá khứ, bắt đầu bắt bớ người ban đêm, nhưng mà đại nhân vẫn không chịu che dấu tin tức, phàm là có người hỏi thăm cũng nói rõ ràng... Học sinh không đồng ý chuyện này."

Phạm Nhàn cảm thấy hứng thú hỏi: "Tại sao?"

Sử Xiển Lập sắp xếp lại một chút rồi nói ra: "Giám Sát Viện chính là cơ cấu đặc vụ của Bệ Hạ, sở dĩ có thể làm kinh sợ đủ loại quan lại, trừ đặc quyền Khánh luật quy định ra, trình độ lớn hơn nữa là bởi vì nó có cảm giác thần bí cùng âm... hắc ám. Thế nhân không biết, đối với những thứ càng không rõ, càng sẽ cảm thấy sợ. Đại nhân hôm nay cố ý đem công việc của Nhất Xử bày ra ngoài sáng, chỉ sợ sẽ làm suy yếu cảm giác như vậy, làm cho quần thần trên dưới xem nhẹ Giám Sát Viện."

Phạm Nhàn thừa nhận hắn nói có lý, nhưng vẫn nói: "Ta biết ngươi không đồng ý chút điều khoản trong điều lệ mới của Nhất Xử, tỷ như ban bố tin tức, ta cũng thừa nhận, nếu như Giám Sát Viện vẫn duy trì hình tượng ác ma ăn thịt người trong bóng tối của mình, đối với công việc chúng ta đang làm mà nói, sẽ có rất nhiều thuận lợi."

Sử Xiển Lập có chút bất ngờ vì môn sư đồng ý ý kiến của mình, nghĩ thầm chẳng lẽ là ngài không cam lòng thế nhân coi mình như quỷ, muốn thay đổi hình tượng ư?

Lời của Phạm Nhàn kế tiếp, lập tức đẩy ngã tưởng tượng của hắn: "Ta cũng không quan tâm thế nhân đánh giá Giám Sát Viện thế nào... Nhưng ngươi cần rõ ràng, hiện tại ta giám thị chỉ có Nhất Xử, mà không phải cả viện. Nhất Xử ở kinh đô, ngoại trừ các mật thám ẩn sâu vào vương công quý phủ ra, mọi chuyện khác căn bản không có biện pháp giấu diếm được. Kinh đô quan viên nhiều như chó săn, mọi người có thiên ti vạn lũ liên lạc... Nếu không có cách nào duy trì sự thần bí của Nhất Xử, ta đây dứt khoát quang minh mà làm, có lẽ còn có thể nhiều một ít kinh sợ."

Hắn tiếp theo thật tình nói: "Nhưng mà, ta chỉ cầu kết quả tra án quang minh xuất hiện, cũng không yêu cầu quá trình như thế, ở giữa dùng thủ đoạn âm độc gì, ta đều có thể tiếp nhận... Ngươi hẳn là rõ ràng, ta cũng không muốn trở thành một thánh nhân."

Sử Xiển Lập gật đầu, trong lòng cực kỳ an ủi, xem ra môn sư của mình quả nhiên là một người có can đảm vạch trần tệ nạn quan trường, chẳng qua là tạm thời có điều giữ lại mà thôi.

Phạm Nhàn nhìn hắn, không biết đánh giá của đối phương đối với mình, nói: "Từ hôm nay trở đi, phàm là án Nhất Xử điều tra, sau khi kết án giao cho Đại Lý Tự hoặc Hình bộ, ngươi đều viết cả quá trình, tinh tế đem mọi chuyện trong án này nói rõ ràng, sau đó công bố ra ngoài, địa điểm dán thông báo ta đã chọn xong rồi, ngay ở trên tường giữa Nhất Xử cùng Đại Lý Tự."

Sử Xiển Lập nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Chuyện này... chuyện này... chuyện này không hợp quy củ, không phải là Hình bộ phát hải bộ văn thư, cũng không phải triều đình yết bảng, Giám Sát Viện... cũng muốn phát thông báo ư? !"

Phạm Nhàn tức giận nói: "Không phải là Giám Sát Viện, là Nhất Xử! Lúc trước không phải nói muốn quang minh một chút ư? Chẳng lẽ ngươi để ta viết tiểu thuyết mang đi bán khắp nơi sao?"

Sử Xiển Lập lập tức vui sướng đáp: "Như vậy tốt nhất, có thể giải nỗi mê hoặc cho dân, lại có thể giữ vững một chút cảm giác Nhất Xử xa cách khó gần... Hơn nữa đại nhân mở thư cục, thiết lập cũng rất dễ dàng."

Phạm Nhàn giận đến phì khói, đứng dậy đi ra ngoài, Sử Xiển Lập cẩn thận đi theo phía sau hắn, rốt cục không nhịn được hỏi: "Lão sư, học sinh đây cũng là bắt đầu làm công tác ở Giám Sát Viện ư?"

Phạm Nhàn thở dài, biết người đọc sách trong thiên hạ này đúng là vẫn còn không muốn tiến vào đặc vụ cơ quan âm trầm vô sỉ, vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Ngươi là bí thư tư nhân của ta, ta cùng với phụ thân nói một tiếng, tạm thời đưa vào Hộ bộ, sau này bàn tiếp. Yên tâm đi, không có ai chỉ vào sau lưng của ngươi nói ngươi là chó dữ của Giám Sát Viện đâu."

Đi vào trong hoa viên lớn đến kinh người trong hậu trạch Phạm phủ, Phạm Nhàn cau mày: "Dùng thủ đoạn hắc ám, đạt thành kết quả quang minh ư?" Hắn tự nhận mình không phải là thánh nhân tự làm khổ mình, mặc dù hắn rất nguyện ý làm chút ít chuyện vì các con dân Khánh quốc, muốn ngăn chặn một chút quan trường hủ bại, ít nhất bảo đảm phía nam đê lớn không đến mức vỡ tan như sét đánh không kịp bưng tai, nhưng Nhất Xử chỉnh đốn tác phong, phần nhiều đến từ tư tâm của hắn.

Bởi vì hắn mặc dù có danh hiệu thi tiên, hôm nay lại được âm thầm khen ngợi là một đời văn nhân lãnh tụ, nhưng tương trùng với hai mươi năm âm uế Giám Sát Viện tích lũy , đối với danh tiếng của mình sẽ có chút tổn hại, cho nên hắn muốn cho Nhất Xử quang minh chút ít. Bởi vì danh tiếng tốt đẹp, sẽ ở tương lai giúp mình rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến về câu nói hắc ám quang minh kia, không khỏi nhớ lại thời điểm ở Bắc Tề cùng Hải Đường nói chuyện phiếm, nói đến câu "Đêm tối cho ta một đôi mắt màu đen ... nhưng ta muốn dùng nó để nhìn thấy ánh sáng trên thế giới này.", hắn không khỏi có chút bận tâm về thế cục phía bắc, không biết Hải Đường có thể đem chuyện mình giao phó kia an bài tốt hay không —— Ngũ Trúc thúc còn đang mất tích , Khổ Hà cũng không có tin tức trở về thượng kinh .

Nơi xa trong viện, mơ hồ có vài vị cô nương đang chuyện phiếm. Ngày hôm nay là một đại tình thiên, thu về châu chấu ở trên cỏ xanh nhảy loạn, đám ve trên cây liều mạng kêu to những tiếng cuối cùng, át đi tiếng nói của những cô gái kia. Đại Bảo ở tường viện bắt kiến, Phạm Tư Triệt tên kia không đi học, nhưng cũng không có ở trong nhà.

Phạm Nhàn híp mắt nhìn một chút, phát hiện Diệp Linh Nhi hôm nay lại tới, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ. Nha đầu này tự giác giúp Phạm Nhàn một việc lớn, những ngày gần đây thường tới phủ chơi, không chút khách khí. Đợi phát hiện bên cạnh Diệp Linh Nhi chính là Nhu Gia quận chúa hay xấu hổ kia, trong lòng càng kêu khổ. Tiểu cô nương mười hai tuổi biến thành mười ba tuổi... Nhưng vẫn là tiểu cô nương, Phạm Nhàn cũng không muốn bị ánh mắt ái mộ của tiểu cô nương này nhìn chằm chằm.

Mấy ngày gần đây, hắn đã cự tuyệt Lý Hoằng Thành mở tiệc nhiều lần, Ngôn Băng Vân còn không tra rõ ràng, hắn đành phải ẩn núp . Mà hôm nay hắn ẩn núp Nhu Gia, cô bé gái đối với mình có chút hâm mộ này . Chân khí trong cơ thể khẽ vận, tiểu Phạm đại nhân thân hình chợt nhẹ, thi triển ra khinh thân công phu, trên cỏ bay qua, lặng yên không một tiếng động nhảy ra khỏi phủ.

=================================

Đi tới tòa nhà Vương Khải Niên dùng một trăm hai mươi lượng bạc mua, Phạm Nhàn ngồi ở tận cùng bên trong, thoải mái mà duỗi lưng một cái. Nơi này mới là chỗ bí ẩn nhất của hắn, trừ Khải Niên tiểu tổ cùng Trần Bình Bình ra, ngay cả người trong nhà cũng không biết hắn thường xuyên ở chỗ này công vụ cùng tư vụ.

Đặng Tử Việt thần sắc trịnh trọng đem hai ống trúc đặt lên bàn, sau đó lui ra ngoài. Hắn biết mình còn không nhận được đề ty đại nhân tín nhiệm bằng Vương Khải Niên, cho nên rất tự giác rời phòng.

Ống trúc màu sắc rất tương cận, có lẽ đều được lấy từ dưới chân Yên sơn bên cạnh thượng kinh. Cái nắp cũng rất giống nhau, cũng rất đầy đủ, hẳn là vẫn không được mở ra. Chẳng qua là bí ẩn ký hiệu trên ống trúc, để cho Giám Sát Viện chịu trách nhiệm truyền lại tình báo mật thám biết được, hai phong thư vô cùng bí ẩn này chia ra thuộc về hai cái lộ tuyến độc lập trong hệ thống phương bắc.

Phạm Nhàn cầm lấy ống trúc, đầu tiên là rất chân thành xác nhận không có ai mở ra. Nắp được Vương Khải Niên sử dụng rất có thần vận thư pháp Phan Linh, quả thật không phải là dễ giả mạo , lúc này mới yên lòng mở ra ống trúc, lấy ra hai phong thư bên trong .

Một phong thơ là Tư Lý Lý gửi tới, một phong thơ là Hải Đường gửi tới. Phạm Nhàn để cho dễ dàng cùng Hải Đường liên lạc, chuyên môn vì nàng thiết lập một đường thông tin.

Tư Lý Lý không đưa tới tình báo đáng được coi trọng gì, mặc dù nàng đã dựa theo kế hoạch của Phạm Nhàn cùng Hải Đường, quy y thiên nhất đạo, nhưng cố gắng vào cung tạm thời không nhận được hiệu quả. Mà trong thượng kinh, Trầm Trọng cửa nát nhà tan, trừ đả kích hậu đảng thế lực rất nặng ra, cũng không có gây ra tiếng vọng quá lớn. Thượng Sam Hổ cũng vẫn bị giam ở nhà, nhưng cuối thư nói Bắc Tề quốc sư Khổ Hà đã trở lại thượng kinh, vẫn bế quan không ra. Mặc dù không có người dám hoài nghi điều gì, nhưng Tư Lý Lý lại rất tin, vị tuyệt thế cường giả kia nhất định là bị thương.

Phạm Nhàn cười cười, thiên hạ này có thể cùng quái vật ăn thịt người Khổ Hà này đánh một trận, cũng chỉ có hai ba vị đại tông sư còn lại mà thôi.

Trong thư của Hải Đường, nhưng căn bản nửa chữ về vị đại tông sư kia cũng không nhắc đến —— hắn cùng với Hải Đường có quan hệ tương hỗ lẫn nhau, tự nhiên cũng không trông cậy vào nàng có thể nói gì, chẳng qua là quan tâm chuyện kia an bài thỏa đáng không thôi.

Hắn suy nghĩ một chút, bắt đầu đề bút hồi âm, thúc giục Hải Đường thực hiện ước định ngay lúc đó. Chuyện này đối với Hải Đường mà nói, chẳng qua là thuận tay làm việc, nhưng đối với Phạm Nhàn có ý nghĩa rất quan trọng. Mà tại trong thư gửi cho Tư Lý Lý, hắn chẳng qua là sao chép một thủ tiểu từ của Lý Thanh Chiếu để tỏ vẻ thăm hỏi cổ vũ, cũng không nói thêm gì.

Thật ra trong những ngày qua xử lý sự vụ Nhất Xử, Phạm Nhàn suy tư nhiều nhất vẫn là vấn đề hôn sự của Nhược Nhược cùng Lý Hoằng Thành. Chuyện này căn bản không phải ở Thế tử nhân phẩm như thế nào, song phương lập trường có xung đột hay không, đối với Phạm Nhàn mà nói, mấu chốt nhất , chỉ có một điểm.

Muội muội có thích hay không?

Nhược Nhược đã biểu lộ thái độ, không thích —— mặc dù Phạm Nhàn giống như các vị huynh trưởng khác, đối với nữ sinh trong thời kỳ trưởng thành có chút khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ ngươi không lấy chồng ư, nhưng phần nhiều hơn là ý muốn bảo hộ phát ra từ tận xương tủy. Nếu muội muội không thích, hắn sẽ phải bắt tay vào việc phá hoại đám cưới này, đây là đạo lý rất đơn giản.

Đây không phải chuyện nhỏ, thậm chí có thể nói là sau khi Phạm Nhàn từ Đạm Châu đi tới kinh đô, gặp phải chuyện phiền phức nhất. Thánh thượng chỉ hôn, môn đăng hộ đối, căn bản không có bất kỳ lý do có thể ngăn trở cước bộ của môn hôn sự này.

Cho nên chỉ có thể từ hai phương diện mà làm: một, chăm chú theo dõi Nhị hoàng tử bên kia, thời khắc chuẩn bị đem đối phương lật đổ, liên lụy Lý Hoằng Thành, đến lúc đó lại cầu từ hôn, có lẽ có thể được. Hai, từ Nhược Nhược bên này mà làm, đưa ra một cái lợi ích hấp dẫn ngay cả Hoàng Đế đều không thể khinh thường, tạm thời để cho Nhược Nhược rời xa kinh đô.

Cách làm đầu tiên, không biết sẽ gây ra bao nhiêu động tĩnh, cách làm sau lại quá hư vô phiêu miểu, ngay cả Phạm Nhàn cũng không có lòng tin.

"Nhân đạo nhất tướng công thành vạn cốt khô, chẳng lẽ mình cần làm nhất xuất nhất hôn vạn cốt khô?"

Hắn tự giễu cười cười, nghĩ thầm đến lúc đó nếu quả thật không được , cũng chỉ có phiền toái Ngũ Trúc thúc mang theo Nhược Nhược nha đầu lên con đường lưu lạc thiên nhai mà thôi, nghĩ đến Bệ Hạ cũng không thể vì chuyện này, thật sự đem Phạm phủ tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio