Cô tiêu lượng tiết, cao nhã ngạo sương, nói chính là hoa cúc mà sĩ dân Trung Nguyên thích nhất. Hoa cúc cũng không hiếm thấy, mà Phạm Nhàn năm đó sống ở Đạm Châu, lại càng thừa thãi loại hoa này, đạm cúc hoa trà chính là đặc sản nổi tiếng của Khánh quốc, những năm qua Phạm phủ hàng năm cũng muốn thu mua rất nhiều ở chỗ lão tổ tông để đưa vào kinh.
Chính bởi vì như thế, Phạm Nhàn đối với loại hoa này tương đối quen thuộc, thường xuyên nghĩ tới đóa đóa hoa vàng nở rộ trên vách đá bên bờ biển Đạm Châu. Hắn biết hoa cúc mặc dù chịu được lạnh, kiếp trước trong thơ của Nguyên Chẩn còn thổi phồng nói nếu loại hoa này tàn thì không còn loại hoa nào trong năm nở rộ nữa(Cúc nở rồi sẽ chẳng còn hoa – Thơ Cúc hoa – Tác giả Nguyên Chẩn), nhưng cuối cùng không phải là mai vàng, ở trong khí trời lạnh lẽo ngày thu này, chỉ sợ sớm đã tàn úa mục nát rồi.
Xe ngựa xuyên qua quan khẩu nặng nề sâm nghiêm chí cực dưới chân núi, ở dưới sự giám sát của đại nội thị vệ và cấm quân, mấy người trẻ tuổi của Phạm phủ xuống xe ngựa, dọc theo đường núi bên cạnh thu giản đi lên hồi lâu, vượt qua thác nước thủy thế sớm không tràn đầy bằng xuân hạ, đột nhiên thấy một gian miếu theo kiểu dáng kiến trúc của Khánh miếu hiện ra trước mặt mọi người, xuất hiện tại mặt núi đá như được khắc vào vách núi.
Huyền Không miếu dựa vào núi mà xây, dùng cột gỗ từng tầng từng tầng dựng lên, nơi rộng nhất cũng bất quá hơn một trượng, nhìn qua giống như một tầng tranh dán tường thật mỏng, bị người tiện tay dán trên vách đá, trong núi gió thu càng mãnh liệt, gào thét mà qua, để cho người xem không khỏi sinh lòng run sợ, vốn không nhịn được lo lắng làn gió có thể đem ngôi miếu mỏng như giấy này thổi sập hay không —— truyền thuyết đây là một gian miếu tồn tại sớm nhất trong Khánh quốc, là do khổ tu sĩ thờ phụng Thần Miếu từng cành cây từng viên gạch xây nên, tổng cộng trải qua mấy trăm năm thời gian, dụng ý là tuyên dương Thần Miếu vô thượng quang minh, khuyên dụ thế nhân một lòng hướng thiện.
Thần Miếu từ trước đến giờ không can thiệp vào thế sự, vô cùng thần bí, nhưng tựa như mấy ngàn năm qua vẫn âm thầm ảnh hưởng tới phong vân trên phiến đại lục này. Ở trong rất nhiều truyền thuyết đã biến mất trong con sông lịch sử, cũng có thể mơ hồ thấy thân ảnh của Thần Miếu, cộng thêm các khổ tu sĩ mặc dù nhân số không nhiều, nhưng luôn luôn giữ mình ngay thẳng, vô cùng được bách tính yêu thích, cho nên địa vị Thần Miếu ở trong lòng bình dân dân chúng, vẫn tương đối cao thượng.
Hoàng thất thân là người thống trị, đối với Thần Miếu không ảnh hưởng tới chính mình, nhưng vẫn có lực ảnh hưởng thần bí nào đó, vẫn duy trì tương đối kính trọng, loại công phu bề ngoài này, là việc mà chính trị gia am hiểu nhất, cũng là chuyện bọn hắn nguyện ý muốn làm.
Cho nên hoàng tộc Khánh quốc cứ ba năm một lần tổ chức thưởng cúc đại hội, chính là cử hành ở Huyền Không miếu, đã thành thông lệ. Thưởng cúc đại hội, trình độ rất lớn là vì hòa hợp xung đột ích lợi giữa đệ tử hoàng tộc, làm cho quan hệ của bọn họ càng thêm sâu sắc, do đó tránh khỏi loại tình huống cá chết lưới rách phát sinh, ít nhất, không cần tái xuất hiện tình huống kinh khủng hai vị Thân Vương đồng thời bị ám sát vài chục năm trước, trong lúc nhất thời Khánh quốc hẳn là không tìm được người nối nghiệp ngôi vị hoàng đế.
Hoàng thất Khánh quốc hôm nay không có nhiều người, cho nên thưởng cúc hội còn có thể mời mời một ít gia tộc quan hệ thông gia cho tới thân cận nhất của Hoàng thất tham dự, y theo lệ cũ những năm gần đây, Tần gia Diệp gia hai cột trụ trong quân tự nhiên là trong đó một phần tử. Tần gia ở trong quân có thực lực tương đối, Diệp gia quanh năm đóng ở kinh đô, hơn nữa trong nhà lại xuất hiện một đại tông sư duy nhất của Khánh quốc ở ngoài ánh sáng, địa vị cũng có chút siêu nhiên.
Trừ những người đó, chính là gia tộc của mấy vị lão quốc công lúc khai quốc được thụ phong, còn có mấy nhà mới được tấn phong, tỷ như còn một vị Nhâm gia quận chủ ở xa xôi —— về phần Phạm gia có thể đứng vào trong đó, cũng không phải bởi vì quyền thế hôm nay của Phạm gia, quyền thế của thần tử cũng không có ý nghĩa gì trong lòng của hoàng gia, cũng không phải vì Phạm Nhàn cưới Uyển nhi, do đó cùng Hoàng thất có một tia quan hệ thân thích lén lén lút lút —— mà bởi vì lão tổ tông của Phạm gia đã đích thân nuôi lớn hai huynh đệ là Bệ Hạ cùng Tĩnh Vương, thân mật trong đó không phải ngoại nhân có thể sánh bằng. Riêng lấy quan hệ tư nhân bàn luận, Phạm gia chính là một nhà thân cận nhất với Hoàng thất.
Phạm Nhàn thở hồng hộc chống nạnh đứng ở Huyền Không miếu , nhìn bốn phương nhân vật quyền quý của Khánh quốc đứng túm năm tụm ba, không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Thưởng cúc thưởng cúc, cúc này ở nơi đâu chứ?"
Phạm Thượng thư lúc này đã được mời đến nơi tránh gió, người thế hệ trước dù sao cũng có chút đặc quyền, xe ngựa dừng ở dưới chân núi, tất cả hộ vệ cũng bị giữ chân ở ngoài quan khẩu, cho nên người của Phạm phủ vừa tới chỉ còn một nam hai nữ tạo thành hình tam giác, một trong tam giác Lâm Uyển Nhi ha ha cười một tiếng, chỉ vào dưới chân núi nói: "Ở chỗ này ."
Phạm Nhàn sửng sốt, hướng bên vách núi đạp một bước, một trận gió thu phiền lòng chạm mặt thổi qua, không khỏi híp mắt, ngay sau đó lại hít một hơi, khen: "Thật là một địa phương thật đẹp."
Huyền Không miếu theo vách núi hơi chút lõm vào trong, giống như hình chữ U, đường núi dọc theo một bên mà lên, cho nên đi lên , Phạm Nhàn cũng không có chú ý phiến sơn dã bên cạnh đường núi có gì khác thường, lúc này đứng trên đỉnh, quan sát phía dưới, phạm vi nhìn cực kỳ trống trải, phát hiện phiến sơn dã này hẳn là mọc đầy hoa cúc, màu sắc hoa cúc so với bình thường đậm hơn rất nhiều, phiếm vàng óng ánh, hình dáng cánh hoa có chút hẹp dài.
"Kim hoàng chi cúc, quả nhiên phù hợp khí phái của hoàng gia." Phạm Nhàn đứng trên vách đá, nhìn đóa hoa lấp lánh đầy khắp núi đồi, tán thán nói: "Trời lạnh như thế còn có thể nở rộ, thật là dị tượng."
Lâm Uyển Nhi giải thích: "Là kim tuyến cúc, nghe nói là sau khi Huyền Không miếu được xây thành, lúc đó Bắc Ngụy Thiên Nhất đạo đại sư Căn Trần, đích thân trồng ở nơi này, từ đó trở thành một phen cực cảnh ở kinh đô."
"Căn Trần?" Phạm Nhàn thản nhiên thở dài nói: "Chẳng lẽ là thái sư tổ của Khổ Hà đại tông sư ư?"
"Đúng thế."
Phạm Nhàn lắc đầu, vẫn nhìn dưới chân núi, nhìn mấy lần, mới phát hiện loại hoa cúc dị chủng này mọc cũng không quá mức phồn thịnh, bùn đất trên núi cũng không phì nhiêu, cho nên thường thường là cách vài thước mới có một cây hoa cúc, chẳng qua lúc này người ngắm hoa cùng sơn dã cách nhau rất xa, cho nên tạo thành một loại ảo ảnh, làm cho người ta nhìn qua, cảm thấy đóa hoa lấp lánh kia đã chiếm cứ từng ly từng tí trong sơn dã, cùng sơn sắc cuối thu so sánh, lộ ra vẻ càng thêm tráng lệ, loài hoa nhu nhược phô bày xu thế vô cùng hùng tráng.
Đã có người tới chào hỏi rồi, chỉ bất quá bởi vì Bệ Hạ đối với Phạm Nhàn tương đối lãnh đạm, cộng thêm thân phận của Uyển nhi cũng không cho phép đám công tử đại tộc cùng Phạm Nhàn nói quá nhiều chủ đềcủa người trẻ tuổi, cho nên chẳng qua hàn huyên một chút xong lại rời đi. Phạm Nhàn một vừa ôn hòa cười nói chuyện cùng mọi người, vừa bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán, trong vô thức bắt đầu dựa theo thói quen nghề nghiệp quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Huyền Không miếu cô huyền trong núi, sau lưng là vách đá, lên núi chỉ có một con đường, hôm nay hoàng thất Khánh quốc tụ hội, dưới chân núi đã sớm ngập tràn cấm quân phòng vệ nặng nề, vòng trong lại là do Cung Điển dẫn đại nội thị vệ cẩn thận canh gác, về phần trong bọn thái giám biết vâng lời này, có đồ tử đồ tôn của Hồng công công hay không, cũng không ai biết. Chỉ bất quá Phạm Nhàn không nhìn thấy thân ảnh của hổ vệ, có chút kỳ quái, bất quá dựa theo bố trí trước mắt, thật có thể nói là giọt nước không lọt, chớ nói gì tới thích khách. Coi như con muỗi muốn bay lên núi , cũng sẽ phi thường nhức đầu.
Hắn mỉm cười cùng Nhâm Thiếu An bắt chuyện, nhìn đối phương có chút ngượng ngùng bị người kéo đi, trong lòng cũng nở nụ cười, nhạc phụ rời kinh đã lâu, nhân mạch ban đầu rốt cục đã dần dần phai nhạt. Nhìn lên phía trên, Phạm Nhàn không khỏi nheo mắt, mấy người quyền lực lớn nhất Khánh quốc lúc này đều ở trong ngôi miếu kia, xa xa tựa như có thể nhìn thấy ở tầng cao nhất, một nhân vật mặc minh hoàng y sam đang đứng cạnh lan can ngắm cảnh. Người kia tự nhiên là Hoàng Đế Bệ Hạ.
Ngửa đầu lên nhìn, Phạm Nhàn trong lòng có chút cảm xúc không rõ, trong đầu bỗng nhiên vừa chuyển , cười cười ảo tưởng ra một cái cảnh tượng —— nếu như lúc này người của Bắc Tề hoặc là cao thủ Đông Di thành, đem Huyền Không miếu đốt, thiên hạ này sẽ biến thành hình dáng ra sao đây? Dĩ nhiên hắn cũng biết, hôm nay kinh đô canh gác sâm nghiêm, căn bản không thể nào phát sinh loại chuyện này, chẳng qua vẫn rất suồng sã thiết tưởng . Nếu như mình muốn leo lên gian miếu này, nên lựa chọn điểm dừng chân nào, lựa chọn con đường ra sao, mới có thể trong thời gian ngắn nhất để lên tới tầng cao nhất.
Đây thật thuần túy chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi.
Một vị thái giám từ trong miếu vội vội vàng vàng đi tới, trước miếu các quý tộc tuổi trẻ vội vàng tránh ra một con đường, thái giám đi tới trước mặt ba người Phạm thị, rất cung kính thấp giọng nói: "Bệ Hạ truyền Uyển nhi cô nương tấn kiến."
Lâm Uyển Nhi hơi sững sờ, nhìn thoáng qua Phạm Nhàn một chút, ôn nhu hỏi: "Đái công công, chỉ truyền một mình ta ư?"
Đái công công là người quen cũ của Phạm Nhàn, cũng biết trong lúc mọi người đang chú ý, nếu như Phạm Nhàn không được truyền mà vẫn vào miếu, sẽ mang đến nghị luận thế nào, len lén dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phạm Nhàn một cái, trầm ổn nói: "Bệ Hạ cũng không có ý chỉ nào khác."
Phạm Nhàn nở nụ cười, nói với Uyển nhi: "Vậy ngươi đi đi." Dừng một chút mới nhẹ giọng cười nói: "Cậu luôn thương yêu đứa cháu gái này nhất, chuyện này ta biết mà."
Nhìn Uyển nhi biến mất ở trong cửa miếu đen ngòn, Phạm Nhàn híp híp hai mắt, không nói gì, dẫn muội muội đi tới một góc khác, chuẩn bị đi xem bên kia có phong cảnh tuyệt đẹp gì không. Không ngờ có người không chịu để cho hắn rảnh rỗi, một thanh âm có chút bất an vang lên: "Sư phụ."
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là nha đầu Diệp Linh Nhi, nhìn sắc mặt đối phương có chút bất an, Phạm Nhàn rõ ràng là tại sao, sang năm Diệp Linh Nhi sẽ được gả cho Nhị hoàng tử, mà mình cùng Nhị hoàng tử nhìn qua tựa như chỉ là nhất thời tranh đấu, trên thực tế âm thầm lại là sứt đầu chảy máu, thô bạo mười phần, nếu đối phương là nữ nhi của Diệp Trọng, làm sao có thể không rõ được nguyên nhân.
Hắn nhìn Diệp Linh Nhi ôn hòa cười một tiếng, nói: "Nghĩ gì vậy? Có trách ta khi dễ tướng công tương lai của ngươi quá mức hay không?"
Diệp Linh Nhi thấy thần sắc hắn tự nhiên, lúc này mới trở lại tâm tính vui vẻ dĩ vãng, cười gắt một cái, nói: "Còn lo lắng ngươi không chịu nói chuyện với ta cơ."
Nhược Nhược ở bên nở nụ cười: "Nói linh tinh gì vậy?"
Diệp Linh Nhi thở dài, nói: "Lão Nhị cũng không biết ở nơi đâu... Ngày sau trên bàn bài thiếu một mình hắn, thật sự còn chưa quen lắm." Trong hậu viên Phạm phủ, trong vòng một hai năm qua thường xuyên mở bàn mạt chược, bốn người trên bàn theo thứ tự là Phạm Nhược Nhược Phạm Tư Triệt hai tỷ muội, hai người khác chính là Lâm Uyển Nhi cùng Diệp Linh Nhi một đôi khuê trung mật hữu.
"Chính xác là ngươi cùng Nhược Nhược tặng tiền cho Phạm Tư Triệt, Uyển nhi mới phải." Phạm Nhàn cười nói: "Bàn bài giải tán rồi, ngươi cũng có thể bớt thua tiền, cần vui mới đúng."
Đang nói, Tần Hằng từ xa xa đi tới, còn chưa tới gần đã reo lên: "Các ngươi trốn ở chỗ này nói gì đó?" Nhìn âm lượng của hắn, chỉ sợ là cố ý muốn cho mọi người chung quanh nghe rõ ràng, Phạm Nhàn cười khổ nói: "Đang nói về chuyện chơi mạt chược."
Tần Hằng hăng hái, vỗ vai Phạm Nhàn, nói: "Cái này ta biết." Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, khẽ cau mày nói: "Thưởng cúc hội... Vốn là cơ hội Bệ Hạ muốn cho các đệ tử đại tộc thân cận, sao bên cạnh ngươi lại vắng lặng như thế?" Lấy huân thiên quyền thế của Phạm Nhàn hôm nay, cho dù những người đó tự ti thân phận, cũng cần đến nịnh bợ mấy câu mới đúng, không đến mức vắng lạnh đến vậy.
Phạm Nhàn thần sắc an tĩnh, đáp: "Hôm nay mới biết được cúc chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể tới gần... ngươi cũng biết tính tình của ta, vốn không kiên nhẫn nói gì với những người này... Về phần kết giao thân cận." Hắn nở nụ cười: "Thật sự không có hứng thú."
Nếu nói thưởng cúc, trong suy nghĩ của hắn bất quá là tương tự như tiệc rượu kiếp trước, vừa có chút giống tiệc trà, mượn chuyện này để biểu hiện một chút quan hệ với Hoàng thất sâu đậm cỡ nào, xác lập địa vị một chút. Chỉ là đối với Phạm Nhàn mà nói, hắn căn bản khinh thường dựa vào uy nghiêm của hoàng quyền để biểu thị công khai sự hiện hữu của mình, cho nên cảm thấy thật sự rất không thú vị.
Tần Hằng năm nay đã ba mươi, trong nhà sớm có thê thất, chẳng qua là người của Tần gia nhất định cách ba năm qua nhìn hoàng hoa một lần, hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần, cũng sớm chán ghét, nghe Phạm Nhàn nói như vậy , không nhịn được gật đầu.
Hôm nay Nhị hoàng tử cùng Tĩnh Vương Thế tử đều không được rời phủ, vẫn bị giam lỏng, cho nên cũng không đến Huyền Không miếu.
"Sư phụ, cảnh trí nơi này không tồi, người làm một bài thơ đi." Diệp Linh Nhi nháy nháy đôi mắt trong sáng rực rỡ của mình.
Phạm Nhàn mỗi lần nhìn thấy hai mắt cô nương này sáng lên như bảo thạch, cảm thấy không muốn đối diện, trong vô thức híp mắt, đáp: "Vi sư đã sớm nói không làm thơ nữa."
Diệp Linh Nhi xưng hắn sư phụ, còn có thể coi là tiểu nữ sinh chơi đùa, hơn nữa chuyện lý thú này từ lâu đã truyền khắp kinh đô. Nhưng Phạm Nhàn lại đại lạt lạt tự xưng là sư, lộ vẻ có chút tức cười rồi, Tần Hằng cùng Phạm Nhược Nhược cũng không nhịn được mà bật cười lên.
Tần Hằng trêu ghẹo nói: "Phạm đại nhân ở Bắc Tề viết thủ tiểu lệnh kia, đã thịnh hành khắp thiên hạ, chẳng lẽ còn muốn giấu diếm chúng ta ư?"
Phạm Nhàn cảm thấy nhức đầu, thuận miệng ném ra một khúc hợp với tình cảnh, lắc đầu nói: "Đừng truyền đi ra ngoài, ta hiện tại ghét cay ghét đắng chuyện làm thơ rồi."
Phạm Nhược Nhược đang cúi đầu nhẩm lại hai câu "Trăm loài hoa không yêu riêng cúc, Cúc nở rồi sẽ chẳng còn hoa.", chợt nghe huynh trưởng cảm thán, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì, bị bám sát bên mông đòi phải làm thơ, là, chuyện thống khổ nhất trên thế giới này."
Phạm Nhàn ngập ngừng nói , ở trong ánh mắt ngây ra của ba người ha ha phá lên cười, cười rất vui vẻ, rất thần bí, rất ngốc nghếch.
Đám quyền quý tụ tập ở trước Huyền Không miếu đang uống trà ngâm thơ nhàn thoại, chợt nghe tiếng cười này, có chút kinh ngạc đem ánh mắt đưa tới, liền nhìn thấy bốn vị thanh niên nam nữ bên vách đá, rất nhanh đã nhận ra thân phận của bốn người này, không khỏi trong lòng hơi cảm thấy chấn động, tiểu Phạm đại nhân thanh danh vang dội thiên hạ, mọi người đều biết, chẳng qua là hắn đã đem Nhị hoàng tử hất cho ngã ngựa , hôm nay lại cùng người trẻ tuổi của Tần Diệp hai nhà đứng với nhau, chẳng lẻ chuyện này đại biểu cái gì?
Phạm Nhàn cũng không để ý ánh mắt của người khác, chẳng qua là đột nhiên mũi khẽ trừu động, ngửi được một tia mùi khói, nghĩ thầm chẳng lẽ bữa ăn hôm nay là chân giò hun khói? Hắn quay đầu đi, nhìn thấy một góc Huyền Không miếu, đang có một tia khói đen cực kỳ khó làm người khác chú ý dâng lên.
Ngũ thức nhạy cảm nhất nơi này, tự nhiên lấy hắn cầm đầu, nhưng không có ai khác phát hiện điều gì khác thường, ngay cả đại nội thị vệ ở chung quanh canh chừng cũng không có phản ứng gì.
Mà những người đó còn đang nhìn bốn vị thanh niên đón gió mà đứng bên vách núi, trong lòng không biết sinh ra bao nhiêu cảm khái, bao nhiêu hâm mộ.
...
...
Gió thu thoáng qua một cái, đạo khói đen kia giống như bị trêu chọc mà nổi cơn thịnh nộ, trong màu đen đột nhiên hiện ra ánh lửa, mà Phạm Nhàn thân thể cũng đã theo một trận gió này cấp tốc vô cùng lướt tới phía trên Huyền Không miếu.
"Tần Hằng, che chở cho hai nha đầu này."
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã đi tới trước miếu, nhìn nơi này đột nhiên phun ra tia lửa, cảm thụ được nhiệt độ đập vào mặt, vung chưởng đánh văng một cái đại nội thị vệ hướng chính mình xuất đao , mắng: "Mù mắt ư?"
Hỏa thế dâng lên, bởi vì Huyền Không miếu là kết cấu bằng gỗ, cho nên hỏa thế nổi lên cực nhanh, đám quyền quý tuổi trẻ tham gia thưởng cúc kinh hô tránh né, trong lúc nhất thời rối loạn cả lên. Tuy nói là cuối thu hanh khô, nhưng trận lửa này quá mức quỷ dị, mà thống lĩnh cấm quân Cung Điển lúc này đang trên tầng lầu cao nhất, cho nên bọn thị vệ phía dưới không khỏi có chút bối rối.
Phạm Nhàn khiển trách đối với thị vệ cùng bọn thái giám: "Chuẩn bị cát đá ở nơi đâu?"
Hắn càng nói, những người này hơi chút thanh tỉnh, biết thân phận của Phạm Nhàn, liền bắt đầu nghe theo chỉ huy của hắn, đâu vào đấy từng bước từng bước tiến hành, đầu tiên đi mời các đại thần già nua trong miếu ra, sau đó thị vệ đổ xô lên lầu hộ giá, truyền tin tức, đồng thời phân ra mười mấy cao thủ, bắt đầu cẩn thận bảo vệ chung quanh.
Phản ứng rất nhanh, động tác rất gọn gàng, mặc dù đám người quyền quý thấp thỏm lo âu, nhưng thị vệ cùng thái giám vẫn nổi lên dũng khí dập tắt lửa, không lâu lắm, liền đem ngọn lửa dưới lầu chế trụ, chút ít lão đại nhân bao gồm Phạm Thượng thư ở bên trong nhân cơ hội từ lầu một lui ra ngoài, chẳng qua là cầu thang trong Huyền Không miếu rất hẹp, người báo tin rất chậm, người ở tầng cao nhất nhất thời còn không đi xuống được .
Nhìn thấy phụ thân không có việc gì, Phạm Nhàn cảm giác hơi an lòng, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, không nghĩ tới chính mình lúc trước ảo tưởng thế nhưng biến thành thực tế, nếu như lửa thật lan tràn, Hoàng Đế ở tầng cao nhất ngắm cảnh ... Chỉ sợ thật sự phải chết.
Nhất định là có người phóng hỏa, không biết đối phương làm sao có thể che giấu thân phận, tiến vào trong miếu đề phòng sâm nghiêm như thế, chẳng qua là thủ đoạn phóng hỏa quá kém, hẳn là để cho mình phát hiện.
Chuyện khẳng định không đơn giản như vậy, Phạm Nhàn ở trước miếu hỗn độn, mạnh mẽ duy trì tĩnh táo, phân tích chuyện này, nhưng thủy chung không có đầu mối, nhưng nghĩ đến Uyển nhi lúc này còn ở tầng cao nhất, tâm tình của hắn khẽ loạn , rất khó bình tĩnh lại, trong lòng sinh ra một tia cảm giác không tốt, chẳng qua là hắn lúc này cũng không dám tùy tiện lên lầu, sợ bị người có tâm lợi dụng.
"Phạm Nhàn, đi lên hộ giá!" Phạm Thượng thư đi tới trước người của hắn, lạnh lùng nói.
"Dạ." Phạm Nhàn sớm có lòng như vậy, lúc này không còn kịp nghiên cứu một tia thần sắc hơi có thể nắm lấy trong mắt phụ thân, dẫn hai thị vệ võ nghệ cao cường, hướng tầng cao nhất bước đi, chẳng qua là hắn không chịu đi cầu thanh, mà là hai chân trên mặt đất đạp một cái, cả người đã hóa thành một đạo hắc ảnh, đạp mái cong nhỏ hẹp, giống như quỷ mị linh hoạt vô cùng hướng mái nhà leo lên.