Khánh Dư Niên

quyển 5 chương 62: du viên kinh mộng (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu tuyết vừa qua, trong cung hàn khí bị ứ đọng, quả nhiên thiên uy khó lòng ngăn cản được. Nhưng Phạm Nhàn ngồi trên xe lăn, hết sức ấm áp, áo cao cổ mặc trên người đã che chắn tuyết, thậm chí có chút nóng bức, đối với chuyện Hoàng Đế đặt câu hỏi, hắn cũng đã sớm chuẩn bị tâm tư, cũng không hề mong đợi chuyện trong nhà đem Phạm Tư Triệt lén đưa ra khỏi kinh sẽ dấu diếm được bao nhiêu người.

"Ngày hôm trước vừa nhận được thư, đã an định ở thượng kinh rồi."

Phạm Nhàn không biết vô tình hay cố ý nhìn tiểu thái giám phía sau một cái, lúc này Hoàng Đế đang hứng thú dạo viên nên đi trước, cho nên không chú ý tới hai người phía sau đang trao đổi ánh mắt.

Tiểu thái giám chính là Hồng Trúc, hắn thấy ánh mắt cười cười của Phạm đề ty, không biết sao trong lòng đột nhiên run lên, dâng lên cảm xúc sợ hãi —— Hồng Trúc biết, vị đề ty đại nhân này đang cảnh cáo mình, có chút chuyện tuyệt đối không nên truyền đến tai người khác —— vị tiểu thái giám này gần đây luôn đi theo Bệ Hạ, càng thấu hiểu được chuyện làm bạn với vua cần giữ thái độ mặc nhiên, vội vàng cúi đầu, không dám đón ánh mắt của Phạm Nhàn.

Hồng Trúc trong lòng cũng muốn nương nhờ ngọn núi lớn Phạm Nhàn, nào dám tuyên truyền giảng giải chuyện bất lợi đối với Phạm gia.

"Cứ như vậy nói ra sao?" Hoàng Đế một mặt đi về phía hồ, một mặt nhàn nhạt nói: "Trẫm vốn tưởng rằng, mặc dù rất nhiều chuyện là chuyện người trong thiên hạ trong lòng đều biết rõ, nhưng bề ngoài vẫn phải giả bộ là không biết."

Phạm Nhàn cúi đầu, xoa xoa cổ để cho cổ áo khẽ ma sát: "Bệ Hạ đã hỏi, thần không dám có nửa câu hư ngôn."

Hoàng Đế bỗng nhiên dừng chân, tiểu thái giám vội vàng kéo xe lăn của Phạm Nhàn, không dám đứng song song cùng Hoàng Đế, Phạm Nhàn ngồi không vững nên nhíu mày một cái.

"Chưa bao giờ nói dối trẫm... vậy lại dám to gan lớn mật nói dối người trong thiên hạ hay sao?" Hoàng Đế quay đầu lại, tự tiếu phi tiếu nhìn Phạm Nhàn, vài tia nếp nhăn ở khóe mắt như có nụ cười, còn có một phần chất vấn.

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, có chút không lễ phép nhìn Hoàng Đế: "Thiên hạ quá nhiều ngu dân... Thần chỉ trung với Bệ Hạ, cũng không trung với dân chúng."

"Nhưng có người từng nói..." Ánh mắt Hoàng Đế bỗng nhiên có chút kỳ quái "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh." (Dân là trọng hơn cả, xã tắc đứng sau, vua còn nhẹ hơn – Mạnh Tử)

"Hồ ngôn loạn ngữ, không biết là ai lớn gan như vậy." Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, hắn dĩ nhiên biết ai là người lớn gan như vậy, nguyên văn là của Mạnh Tử, người sao chép lại là lão mụ.

"Hình bộ hôm nay còn đang truy nã đệ đệ của ngươi." Hoàng Đế ha ha cười hai tiếng, quay người lại tiếp tục đi phía trước, nói: "Chẳng lẽ ngươi không sợ trẫm xử phạt ngươi ư?"

Hồng Trúc đẩy xe lăn đi theo, Phạm Nhàn nghe thanh âm chi chi bánh xe phát ra, có chút nhức đầu, lắc đầu nói: "Bệ Hạ thánh minh, nhất định có thể thông cảm cho nổi khổ tâm của thần."

"Nổi khổ tâm?" Hoàng Đế cười lạnh một tiếng: "Sợ lão Nhị hôm nay mới cảm thấy khổ tâm mà không thể tỏ cùng ai thôi?"

"A... Thần có tội."

Phạm Nhàn biết lúc này mình cần phải tỏ vẻ kinh hãi, giống như thần tử Thanh cung thân cận cùng Hoàng Đế, nhưng hắn biết rất rõ ràng, để Nhị hoàng tử ngã ngựa vốn chính là ý của Hoàng Đế, chính mình chẳng qua là cây đao mà thôi. Hơn nữa ở trong lòng Hoàng Đế, mình cũng không phải là một vị thần tử đơn giản, cuối cùng cái quan hệ kia cũng có tác dụng.

Cho nên hắn căn bản không có một chút sợ hãi, cũng không có một chút khẩn trương, đến nỗi vô luận hắn phát huy kỹ năng diễn xuất thế nào, đúng là vẫn còn lưu lại vẻ ngoài có chút khoa trương, ba chữ thần có tội kéo hơi dài, cảm giác hí kịch quá mức cường liệt.

Hoàng Đế hạ giọng mắng: "Chính là diễn trò, còn không biết thật tình một chút ư!"

Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ đáp: "Thần biết tội."

Quanh đi quẩn lại vẫn là mấy câu thần có tội, thần biết tội không thú vị mà thôi. Cũng may lúc này ba người đã lên cầu gỗ, tạm thời bỏ dở câu chuyện. Kinh đô mặc dù đã có chút lạnh, nhưng thời khắc tuyết đầu mùa, hồ nước khẳng định không đến mức đóng băng, dưới cầu vẫn một màu xanh mượt. Cầu gỗ mặc dù bằng phẳng kiên cố, nhưng mà xe lăn đi phía trên, vốn có chút cảm giác không yên, Phạm Nhàn hai tay nắm chặt xe lăn, hai mắt quan sát chút ít khe hở trên cầu gỗ, nghĩ thầm nếu như lúc này tiểu thái giám phía sau bỗng nhiên biến thành sát thủ, chính mình sẽ rất thê thảm rồi.

Phía trước trong đình các cung nữ trước đó đã quét dọn sắp xếp xa xa thi lễ, sau đó rời đi, không dám ở bên cạnh.

Hoàng Đế ngồi trên mặt ghế đá đã trải đệm êm, dùng ánh mắt bảo Phạm Nhàn tự rót một chén trà nóng để uống, chính mình dùng hai ngón tay nhặt hạt thông từ từ bóc vỏ, tiểu thái giám Hồng Trúc biết điều lui sang bên đình, thứ nhất trông chừng, thứ hai tùy thời chuẩn bị xem các chủ tử trong đình có dặn dò gì không.

"Thế nào?" Hoàng Đế hỏi.

Phạm Nhàn tựa như bị nước trà nóng làm bỏng, cau chặt chân mày, lập tức đáp: "Bệ Hạ muốn nói thương thế của thần, hay là..."

"Cái sau."

Phạm Nhàn rất trực tiếp đáp lại nói: "Đã chuẩn bị động thủ, viện lệnh đã phát xuống, chuyện này không trải qua trong viện nên không có nhiều người chú ý."

Hoàng Đế gật đầu.

Phạm Nhàn tiếp tục giảng giải chi tiết: "Trước mắt hàng tồn trong biên giới có lẽ sẽ giữ được toàn bộ, chẳng qua là... Sợ bị người Bắc Tề biết được phong thanh, cũng kiếm được một số lớn ở bên trong, dù sao Thôi gia ở phương bắc cũng đã dự trữ không ít hàng..." Trong lời nói của hắn ẩn chứa tin tức rất trọng yếu, đánh chết hắn cũng sẽ không nói với Hoàng Đế, đây là kế hoạch chia của của hắn cùng với Bắc Tề Hoàng Đế.

"Lên phương bắc tổng cộng có ba đường, trước mắt Tứ Xử đã bắt đầu khống chế, nhân thủ trong viện ở nội khố, bởi vì tiếp xúc quá lâu với đám người bên kia, cho nên không thể yên tâm, tạm thời vô dụng."

Hắn cau mày, đem kế hoạch Ngôn Băng Vân nghĩ ra trình bày cực kỳ tường tận, chẳng qua vẫn chưa nói hết, Hoàng Đế đã phất phất tay, nói: "Trẫm... Không cần biết chi tiết, chỉ cần kết quả."

Phạm Nhàn hơi dừng một chút rồi nói: "Xin Bệ Hạ yên tâm, chậm nhất là một năm, sẽ có thể lấy lại hơn phân nửa tiền trong nội khố."

Hoàng Đế lạnh lùng lắc đầu: "Nội khố muốn trở về cảnh tượng rầm rộ năm xưa, là chuyện không thể nào... Trẫm cũng hiểu được nguyên nhân trong đó."

Phạm Nhàn cúi đầu.

Hoàng Đế hỏi: "Trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi chắc chắc trẫm sẽ ủng hộ ngươi ra tay với lão Nhị cùng trưởng công chúa?"

"Bởi vì... Triều đình cần bạc."

Một hồi lâu trầm mặc, Hoàng Đế ừ trong mũi, nói: "Triều đình muốn làm việc, muốn khuếch trương... đều cần bạc, mà Vân Duệ những năm qua vét sạch nội khố một cách quá đáng, trẫm cũng không nhịn được nữa, cho nên mới phải để ngươi tiếp nhận cục diện rối rắm này. Ngươi đã không làm cho trẫm thất vọng. Đầu tiên là có đảm khí tiếp nhận, tiếp theo là hạ thủ ngoan độc, sẽ không vì thân phận của đối phương mà có điều kiêng kỵ... Đây là điểm mà trẫm thích ở ngươi."

"Tạ ơn Bệ Hạ thưởng thức." Phạm Nhàn chỉ có thể tạ ơn, bởi vì chuyện liên quan đến trưởng công chúa, dù sao cũng là trượng mẫu nương của mình, chính mình dĩ nhiên không thể bình luận gì thêm.

Hoàng Đế nhặt một hạt thông đặt bên môi, chậm rãi nhai nuốt thưởng thức mùi thơm, ngoài đình gió dừng tuyết nghỉ, trong thanh tĩnh có nét lạnh lẽo.

"Diệp Trọng về Thương Châu, trẫm để cho Hòa Thân Vương làm thống lĩnh cấm quân, nghe nói trong kinh có chút ít nghị luận. Ngươi có nghe thấy điều gì hay không?" Hoàng Đế tựa như rất tùy ý hỏi.

Phạm Nhàn khổ sở cười một tiếng, đáp: "Nghị luận tự nhiên khó tránh khỏi, dù sao tựa như không hợp lệ cũ."

"Ý kiến của ngươi?"

Phạm Nhàn sợ hãi cả kinh, nghĩ thầm chuyện như vậy, làm sao đến phiên mình đưa ra ý kiến, vội vàng nói: "Thánh thượng mưu xa tâm an, thần sao dám vọng ngôn."

"Nói đi, trẫm sẽ tha tội cho ngươi." Hoàng Đế vẫn không nhìn hai bên má thanh tú của Phạm Nhàn, chẳng qua là đưa ánh mắt ném đến ngọn cây.

Phạm Nhàn bình tĩnh lại, hắn biết nói chuyện cùng Hoàng Đế là chuyện rất khó khăn, Vi Tiểu Bảo năm đó chín giả một thật, cuối cùng vẫn bị Khang Hi bắt được đuôi sam, mà chính mình lén lút làm việc, lén vào hoàng cung, hiệp nghị cùng Bắc Tề, đối thoại với Tiếu Ân... Những chuyện này đều dấu diếm Hoàng Đế, nếu như chuyện vỡ lở, ai biết mình sẽ có kết quả thế nào?

Chẳng qua là vị Hoàng Đế trước mặt thật sự có chút sâu không lường được, nếu như Phạm Nhàn không chiếm cứ thiên nhiên ưu thế, quả quyết không dám đùa giỡn với đối phương. Nếu nói ưu thế chính là, tự mình biết chân thực quan hệ giữa đối phương và mình, còn đối phương lại không biết mình biết chuyện này —— kết quả là, Phạm Nhàn đại khái có thể giả trang thần tử chơi trò tinh khiết, đối phương càng áy náy đối với mình, mình có thể được càng nhiều lợi ích.

"Đại Điện hạ không muốn ở lại kinh thành." Phạm Nhàn rất trực tiếp nói: "Hơn nữa đường đường Thân Vương lại làm thống lĩnh cấm quân, cũng là không hợp quy củ, mấu chốt nhất chính là, hoàng cung chính là trái tim của Khánh quốc, phải cẩn trọng vô cùng."

Lời này rất trực tiếp, thậm chí hơi mức quá đáng, nhưng Hoàng Đế cũng không có phản ứng gì lớn, chẳng qua là lạnh lùng nói: "Không muốn ư? Thế sự không thể như ý người, tám chín phần mười, hắn không muốn ở kinh thành, chẳng lẽ liền nỡ để người làm cha như ta cô độc ở kinh đô ư? Phạm Nhàn, ngươi đúng là không có khả năng làm thuyết khách."

Phạm Nhàn sắc mặt quẫn bách, biết chuyện Đại hoàng tử đi Phạm phủ gặp mình, không thể giấu diếm được Hoàng Đế.

"Không nên cùng lão Nhị náo loạn nữa, nếu như hắn đã chịu an phận." Hoàng Đế nhắm mắt lại, đem chuyện diễn ra trong kinh đô thời gian vừa qua đưa ra một câu kết luận.

"Dạ." Phạm Nhàn gật đầu, mục đích hắn muốn đạt tới cũng đã đạt tới, còn náo loạn cái gì nữa?

"Lần này chuyện Huyền Không miếu, ngươi có công lớn." Hoàng Đế bỗng nhiên âm trầm nói: "Bất quá ngươi thân là Giám Sát Viện đề ty, lại để cho thích khách lẻn vào kinh đô, trước lúc chuyện xảy ra, Nhị Xử không nhận được chút tin tức nào, đây là sự thất trách của ngươi, hai chuyện coi như xí xóa, trẫm không thể làm gì khác đành thưởng ngươi những thứ vô dụng kia, ngươi không nên oán hận làm gì."

"Thần không dám." Phạm Nhàn thật tình trả lời: "Vốn là thần thất trách... Về phần chuyện bị thương, cũng là thần học nghệ không tinh, mới bị tên bạch y kiếm khách kia gây thương tích."

Hoàng Đế bỗng nhiên cảm thấy hứng thú hỏi: "Kiếm khách kia... vẫn không điều tra ra là ai, ngươi cùng hắn giao thủ, có thể đoán được điều gì hay không?"

...

...

Ngoài đình bỗng nhiên nổi lên một trận gió rét, phía sau lưng Phạm Nhàn thoáng cái tê dại, hẳn là một giọt mồ hôi từ cổ chảy xuống, dọc theo áo lót chảy xuống bên dưới. Hắn không biết Hoàng Đế hỏi chuyện này có ý gì, nhưng cảm thấy nếu như mình sơ sẩy, sẽ thua toàn bộ ván bài này.

Bạch y kiếm khách là Ảnh Tử, bất kể Trần Bình Bình căn cứ vào nguyên nhân gì sắp đặt chuyện này, ở trước lúc nói chuyện với mình, dĩ nhiên sẽ không đem chân tướng nói cho Hoàng Đế. Nhưng nếu như Hoàng Đế mơ hồ đoán được chuyện này, chính mình nên trả lời thế nào đây? Nếu như nói chính mình không biết, có thể dao động địa vị chính mình thật vất vả mới dựng được ở trong lòng Hoàng Đế hay không?

Chỉ là một sát na kinh ngạc, Phạm Nhàn vô cùng tốt che dấu đi, kinh nghi nói: "Không phải Bệ Hạ đã nói, bạch y kiếm khách này là đệ đệ của Tứ Cố Kiếm ư?"

Hoàng Đế cười lạnh nói: "Năm đó Đông Di thành tranh thành đại loạn, Tứ Cố Kiếm dưới kiếm vô tình, giết chết không biết bao nhiêu người trong nhà mình, truyền thuyết có một vị huynh đệ trốn thoát... Trẫm cũng chỉ đoán thế thôi. Ngày đó trên lầu cao, hoàng nhật một kiếm, nếu không nhận ra là kiếm ý của Tứ Cố Kiếm, sợ là trẫm là kẻ mù rồi."

Phạm Nhàn trong lòng an tâm một chút, biết mình đã thành công rồi, khẽ cười nói: "Đáng tiếc, nếu như có thể nắm chứng cứ xác thực... Năm sau mượn danh nghĩa này xuất binh với Đông Di thành, thương thế của thần cũng coi như đáng giá."

Lời này gãi trúng chỗ ngứa của Hoàng Đế, Hoàng Đế thích nhất đúng là cách giải quyết vô sỉ như vậy, cười nói: "Sau khi Tứ Cố Kiếm được Phí Giới trị lành, có vẻ cũng không còn ngu ngốc như trước nữa, làm sao dám đứng ra gánh vác chuyện này? Đầu tiên chính là không thừa nhận trên đời này còn có một vị đệ đệ, tiếp theo chính là đưa lên quốc thư, đối với chuyện trẫm bị ám sát tỏ vẻ khiếp sợ cùng an ủi, đối với thích khách cùng hung cực ác tỏ vẻ khó có thể tin..."

Trung niên nhân phối hợp nói, lại phát hiện không có ai hưởng ứng sự hài hước hiếm thấy của mình, quay đầu lại vừa nhìn, phát hiện Phạm Nhàn đang rất chân thành nhìn mình, ngoài đình tiểu thái giám lại càng nửa khom thân thể, không dám lên tiếng.

Nhìn một màn này, hắn trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, người dám tranh cãi ầm ĩ với hắn như nàng... Quả nhiên đã không còn nữa.

Hoàng Đế tâm tư có chút ảm nhiên, chậm rãi mở miệng hỏi: "Phạm Nhàn... Ngày đó trên lầu, vì sao ngươi lại cứu Bình nhi trước?"

Phạm Nhàn ngồi trên xe lăn xin tội, trầm mặc hồi lâu sau mới đáp: "Tình hình lúc ấy, nếu thần tới bên cạnh Bệ Hạ, cũng chỉ chống đỡ được một kiếm phía trước, không làm sao đón được một đao phía sau... Tam Điện hạ có thể sẽ nguy hiểm."

"A?" Hoàng Đế tự giễu cười một tiếng nói: "Chẳng lẻ mạng của trẫm không đáng giá như mạng của Bình nhi ư?"

Phạm Nhàn chuốc khổ cười một tiếng, lần nữa xin tội: "Thần tội đáng chết vạn lần, lúc ấy tình thế khẩn trương, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng."

"Đợi ngươi lao tới trước người trẫm... Tiên cơ đã mất, chẳng lẽ ngươi không sợ chết ư?"

Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, rốt cục nói ra câu nói đại nghịch bất đạo. Hắn nhìn hai mắt trầm tĩnh của Bệ Hạ, khổ sở nói: "Lúc ấy thần nghĩ tới, liều cái mạng nhỏ này, nếu như có thể cản một kiếm kia, tự nhiên vô cùng tốt, nếu như không cản được... Hắc hắc... Có thể cùng Bệ Hạ đi tới thế giới khác dạo chơi ngắm cảnh, vậy cũng sẽ là vinh hạnh thật lớn sao."

Hoàng Đế hơi sững sờ, chợt ha ha phá lên cười, tiếng cười rung trời mà lên, truyền tới rất xa ngoài đình. Trong hoàng cung bên cạnh viên các cung nữ thái giám nghe tiếng cười vui vẻ hiếm thấy của Bệ Hạ, không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết Phạm đề ty hôm nay kể chuyện gì, lại làm cho Thánh thượng thoải mái đến vậy.

Hoàng Đế dừng nụ cười, lúc này càng nhìn vẻ quen thuộc trên gương mặt của Phạm Nhàn, càng là nhớ nhung an ủi, thanh âm chậm lại nói: "Lần này đi Giang Nam, bản thân ngươi chú ý chút ít, không cần chuyện gì cũng phải lao lên... Nghe nói ngươi lần trước đi phía bắc cũng ầm ĩ như vậy, đường đường đại thần, cũng không biết luyến tiếc cái mạng của mình sao."

Phạm Nhàn hơi cảm thấy quẫn bách, biết lời này của Bệ Hạ rất có đạo lý, đại thần một nước, có mấy người như mình thường ngày quen thói mạo hiểm làm việc? Chỉ là từ trong xương cốt mình đã thích độc thân độc hành, nói cho cùng chính là không tín nhiệm được người khác —— bất quá, cách hành trình Giang Nam còn mấy tháng, Hoàng Đế nói những lời lâm biệt có vẻ hơi sớm quá.

"Bệ Hạ." Phạm Nhàn nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn, có chút bất an nói: "Lúc trước ở chỗ của Nghi quý tần... Là đùa thôi đúng không?"

Hoàng Đế trừng mắt, lạnh lùng nói: "Vua không nói đùa."

Phạm Nhàn sợ hãi vạn phần: "Thần tuổi tác không cao, đức vọng không nặng, sao có thể làm thầy của hoàng tử?"

Hoàng Đế nở nụ cười, nhìn hắn nói: "Nghe nói... Ngươi ở thượng kinh Bắc Tề, tiểu Hoàng Đế kia cũng rất thích ngươi... Về phần đức vọng, người ngay cả Trang Mặc Hàn cũng tán thành, làm sao lại không làm được? Bắc Tề Thái Phó chẳng qua chỉ là hậu bối của Trang Mặc Hàn... Nếu như không phải tuổi ngươi quá nhỏ, trẫm sẽ trực tiếp tuyên chỉ gọi ngươi vào cung dạy học, có ai dám dị nghị gì?"

"Nhưng..." Phạm Nhàn có chút hối hận chính mình mang lòng hư vinh tạo thành văn danh hiển hách, buồn rầu đáp: "Nhưng thần mùa xuân sẽ đi Giang Nam, để trể nải bài vở của Tam hoàng tử thật sự là không tốt."

Hoàng Đế vung tay lên: "Mang theo Bình nhi đi cùng, trẫm đã nói với Thái hậu rồi."

Phạm Nhàn há to miệng, nửa ngày cũng không nói ra lời.

...

...

"Làm cho tốt." Hoàng Đế sắc mặt bình tĩnh nói: "Xong chuyện Giang Nam, ở kinh thành thêm hai năm nữa, trẫm sẽ cho ngươi vào môn hạ trung thư."

Hắn quan sát ánh mắt Phạm Nhàn, giọng nói nhu hòa: "Trẫm, rất coi trọng ngươi."

Phạm Nhàn một chút trầm mặc, không chút nào nhiều lời gật gật đầu, biết nói chuyện đã xong, liền chuẩn bị chào từ giã để về nhà. Không ngờ... Hoàng Đế lại phất tay một cái, nhàn nhạt nói: "Hôm nay lập đông, trong cung có yến. Ngươi ở lại trong cung dùng cơm... Trẫm đã cho người tới nhà ngươi đón Uyển nhi rồi."

Phạm Nhàn trong lòng lại cả kinh, không biết chuyện này đại biểu cái gì, còn ý gì chưa nói rõ hay sao.

"Thái hậu muốn gặp." Hoàng Đế nói, vừa ho hai tiếng che giấu nói: "Lão nhân gia muốn xem phu quân của Uyển nhi rốt cuộc dáng vẻ thế nào."

Hoàng Đế ngồi ngự liễn rời đi, trong đình thanh tĩnh, chỉ còn lại có Phạm Nhàn cùng tiểu thái giám hôm nay chuyên môn chịu trách nhiệm đẩy xe lăn.

Phạm Nhàn nhìn chăm chú phương hướng Hoàng Đế rời đi, vẻ lãnh đạm tự giễu trong mắt chợt lóe rồi biến mất, hôm nay bị triệu vào cung, mặc dù chuyện rất đột nhiên, nhưng hắn vẫn có chút kỳ vọng nho nhỏ, có lẽ trung niên nam nhân này sẽ để cho mình đi xem bức họa kia một chút? Có lẽ vị trung niên nam nhân này sẽ nói gì đó với mình?

Không ngờ cuối cùng vẫn là loại nhân quân trung thần diễn tấu, trong lòng của hắn có chút mơ hồ thất vọng. Nhà đế vương vốn rất vô tình, hắn dĩ nhiên rõ ràng chuyện này, mà hắn cũng chưa từng coi trung niên nam nhân này như cha của mình... Nếu nói thất vọng, thật ra chỉ là thất vọng cho nữ tử tên là Diệp Khinh Mi kia mà thôi.

Nhìn thái độ của Hoàng Đế đối với mình, cũng biết hắn là người bạc tình, ít nhất... Đối với mẫu thân, cũng không hẳn là có lòng cảm ơn cùng hoài niệm. Nói một cách khác, cho dù Hoàng Đế hôm nay đã vô cùng tín nhiệm đối với mình, cho dù hắn đã coi mình là thần tử thân cận nhất, nhưng chẳng qua vẫn là thần tử mà thôi.

Nếu như mình thật sự có một ngày bóc trần thân phận, không còn là một vị “trung thần" có công hộ giá nữa, mà liên quan đến chuyện cái ghế kia... Phạm Nhàn trong lòng cười lạnh, đối với chuyện làm Hoàng Đế, hắn không có một tia hứng thú, mà làm Giám Sát Viện đề ty lại là chuyện hắn thích thú từ bé. Nhưng mà có làm hay không là vấn đề của mình, trung niên nam nhân có để cho mình có tên trong danh sách hay không lại là chuyện khác, đây chính là vấn đề đạo đức.

Con mẹ nó!... Lão tử không cần ngươi chịu trách nhiệm!

...

...

Mắng Hoàng Đế phát tiết xong, Phạm Nhàn hít sâu một hơi, biết mình buồn bực quả thật không có đạo lý. Bởi vì Ninh tài tử là người Đông Di bị bắt, Đại hoàng tử đã bị rất nhiều người ở trong lòng tự động tước đoạt quyền lợi kế vị, huống chi mình là nhân vật không được thấy mặt trời, lại nói mẫu thân năm đó ly kỳ qua đời, nhất định còn có chút chuyện chưa sáng tỏ, mới để cho Hoàng Đế trì hoãn đến hôm nay cũng không dám nhận mình.

Để cho Phạm Nhàn có chút không hiểu chính là: rõ ràng chính mình từ ngày đoán được thân phận mình đã chặt đứt ý nghĩ này, tại sao hôm nay bỗng nhiên so đo như vậy?

Tí tách một tiếng vang nhỏ, là một giọt nước từ trên mái hiên rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào thềm đá. Thanh âm làm Phạm Nhàn thức tỉnh, hắn đưa mắt nhìn cảnh trí đầu đông ngoài đình, thở dài, nghĩ thầm, có lẽ chính là hoàn cảnh trong cung quá mức áp lực, mới có thể làm cho mình suy nghĩ tới chuyện nhàm chán vốn không cần nghĩ này sao.

"Đề ty... Đại nhân... Bữa tối còn có chút thời gian, Bệ Hạ dặn dò ngài có thể tùy ý đi dạo... Đi dạo." Tiểu thái giám Hồng Trúc ngoan ngoãn nói, trong lời nói khẽ run run.

Có thể tùy ý đi dạo một chút ở trong hậu cung? Mình không phải là đang dưỡng thương ở Mai Viên, vẫn ít phạm chút ít kiêng kỵ cho thỏa đáng. Phạm Nhàn lắc đầu: "Ở trong đình nơi này xem một chút." Hắn chú ý tới thanh âm của tiểu thái giám, nheo hai mắt, như hai cây dao găm ở trên người tiểu thái giám quét một lần, ánh mắt này để cho tiểu thái giám có chút khẩn trương.

"Lạnh?"

"Dạ."

"Chảy mồ hôi rồi?"

...... Phải "

Phạm Nhàn khóe môi nhếch nhẹ, cười cười: "Không phải sợ, nếu Bệ Hạ yên tâm để cho ngươi ở nơi này nghe chuyện, tự nhiên là tín nhiệm ngươi."

Nói cũng lạ, hôm nay trong đình Hoàng Đế nói chuyện với Phạm Nhàn, nhìn như việc nhà, bên trong ẩn chứa tin tức lại hết sức "phong phú". Hồng Trúc hôm nay lần đầu tiên biết, tranh đấu giữa Giám Sát Viện cùng Nhị hoàng tử, chuyện nội khố, thì ra hẳn là Hoàng Đế ngầm đồng ý, Phạm đề ty thông tuệ vô cùng, không bàn mà hợp với thánh tâm! Mà tựa hồ sắp tới Phạm đề ty lại chuẩn bị làm chuyện gì rất lớn.

Những nếu như chuyện này truyền ra ngoài cung, chỉ sợ sẽ gây sóng to gió lớn.

"Nô tài không sợ." Hồng Trúc rất đáng thương đáp.

Phạm Nhàn nhìn mặt tiểu thái giám gồ ghề, bỗng nhiên tò mò hỏi: "Thái giám cũng mọc thanh xuân đậu (mụn trứng cá) ư?"

"Thanh xuân đậu?" Hồng Trúc hơi ngẩn ra, chợt hiểu được là có ý gì, có chút căm tức đáp: "Ta cũng không rõ ràng lắm."

Ngoài đình một mảnh an tĩnh, nơi xa có cung nữ đi lại, bốn phía quanh hồ lạnh lẽo, trên hồ có gió nhè nhẹ, vào đình lan tỏa khắp nơi, xoa dịu sự nóng nảy trong lòng, Phạm Nhàn nở nụ cười: "Ngươi... Chính là Hồng Trúc ư?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio