Khánh Dư Niên

quyển 2 chương 53: ngoài thành thương châu nói chuyện kinh đô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Viên quan vẫn lạnh lùng nói rằng:

- Chúng ta vẫn biết Túy Tiên Cư các ngươi là cơ sở ngầm, chẳng qua cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ là theo dõi mà thôi, ai biết các ngươi lại lớn gan lớn mật, dám làm ra chuyện như vậy, làm xong còn muốn bỏ chạy, thế giới này làm gì có chuyện đơn giản như thế?

Ti Lý Lý bị nhóm người này bắt được ở biên giới, mới biết được nhất cử nhất động của mình, toàn bộ đều bị Giám Sát viện âm thầm theo dõi gắt gao rồi, trong lòng không khỏi lạnh ngắt, đối với cơ sở đặc vụ này của Khánh quốc hoàng đế cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Mắt thấy viên quan kia chuẩn bị cưỡi ngựa rời đi, Ti Lý Lý bỗng nhiên hô lớn:

- Ngươi hãy giết chết ta đi! Không thì đợi lát nữa người của vị đại nhân trong triều nhất định sẽ tới cứu ta!

Viên quan nhíu mày nhìn nàng một cái, bỗng nhiên mở miệng nói rằng:

- Vị đại nhân kia có phái người tới thì cũng là giết ngươi mà thôi.

Vừa dứt lời xong, bên trên sườn núi phía trước, liền xuất hiện người chặn đường đúng như dự liệu. Chỉ không ai ngờ được đám người chặn đường lại là đám mã tặc ở biên giới Khánh quốc với tiểu quốc, nhân số tuy rằng chỉ có hơn mười người, nhưng đao kiếm sáng loáng, chống lại đội ngũ chỉ mười mấy người của Giám Sát viện, người sáng suốt đều biết, ai sẽ là người chiến thắng trận này.

Tuy rằng đám mã tặc nhân số không nhiều lắm, nhưng cũng dám xuất hiện ở địa phương cách kinh đô có năm trăm dặm, hơn nữa quân đội bảo vệ chung quanh kinh đô lại hoàn toàn không hay biết gì cả, nếu như làm cho người trong thiên hạ biết, thì cả vua tôi trong ngoài triều đều cười ồ lên. Lúc này khuôn mặt Ti Lý Lý đã trắng bệch, tuy rằng nàng không phải là người thông minh lắm, nhưng cũng biết nếu mình rơi vào trong tay đám người này, nhất định sẽ bị diệt khẩu.

Viên quan dường như cũng không thể tưởng tượng được vị quan to trong triều đình kia lại có thể điều khiển được đám mã tặc ở tận biên cương thế này, vẻ mặt dường như cũng có chút khẩn trương, tới gần xe chở tù, nói rằng:

- Ti Lý Lý xem ra người ta đã muốn tính mệnh của ngươi, tới lúc này rồi, không bằng ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là vị quan to nào ở triều đình cấu kết với Bắc Tề, nếu như ta có thể cùng với mấy thuộc hạ chạy trốn được, tương lai trở về triều đình, nhất định sẽ báo thù cho ngươi.

Ti Lý Lý lông mày buông xuống, nghĩ tới mệnh mình kết thúc tại đây, chực khóc, đang chuẩn bị mở miệng nói, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu lên lạnh lùng nói:

- Đại nhân lại hù ta rồi.

Vên quan này dường như không ngờ Ti Lý Lý tự nhiên lại thoát được thủ đoạn của mình, hơi nhíu mày.

Ti Lý Lý bi ai nói rằng:

- Đại nhân hẳn biết Ti Lý Lý làm gì để sinh sống. Từ nhỏ đã học được cách quan sát nét mặt, đại nhân lúc trước thanh âm run rẩy, nhưng tay nắm song xe cũng ổn định, rõ ràng trong lòng không hề lo lắng, xem ra chuyện này các người cũng đã sớm dự liệu rồi.

- Không tồi!~ Viên quan lúc này mới phát hiện ra nữ nhân xinh đẹp này quả thật cũng có tố chất của một điệp viên, mỉm cười nói rằng:

- Nếu như chuyện này mà không đoán được, Giám Sát viện không phải là Giám Sát viện nữa rồi.

Trong quá trình hai người nói chuyện, hơn mười con ngựa đã từ trên sườn núi vọt xuống, sát khí lặng lẽ vọt lên cao, loại trận thế này rõ ràng là mã tặc đã có chuẩn bị mà tới.

Bốn phía xe tù, người của Giám Sát viện đã bày ra thế trận phòng ngự bán nguyệt, chỉ là nhân số quá ít mà thôi, vô cùng thương cảm. Nhưng không biết vì sao, đối mặt với kỵ sĩ hung mãnh phi tới, trên mặt những người này hoàn toàn nghiêm nghị, dường như đã không để ý tới sống chết từ lâu rồi.

- Giữ vững…!

Quan viên nắm chặt hữu quyền, lạnh lùng nhìn đám kỵ sĩ ngày càng tới gần hơn, hắn hô to thanh âm bình thản, nếu như Phạm Nhàn ở bên cạnh mà nghe thấy, nhất định sẽ liên tưởng tới cái tiếng nước ngoài mà vẫn được nghe thấy trên phim ảnh: “HOLD” (giữ vững!)

Đám kỵ binh ngụy trang thành mã tặc càng ngày tới càng gần, đám quan viên bỗng nhiên lùi ra phía sau, duỗi thẳng cánh tay phải, hét lớn: “Chuẩn bị!” Liền lúc này, trận hình phòng ngự hình bán nguyệt với hơn mười người Giám Sát viện bỗng nhiên biến đổi, thành một trận thế đột kích, càng kinh khủng hơn chính là không biết bọn họ lấy đâu ra ngạnh nỏ, ngắm thẳng tới kỵ binh phía trước!

Khoảng các của song phương quá gần, kỵ binh thủ lĩnh trong mắt xuất hiện bạo quang, kéo cương ngựa một cái, cong người gia tốc tiến lên phía trước, từ trong hàng ngũ lao ra ngoài, trong khi tiến lên trước với tốc độ cao như vậy mà có thể đột nhiên gia tốc, mạnh mẽ chuyển biến, có thể thấy được kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng thành thục.

- Bắn!~ ngay khi thủ lĩnh kỵ binh huy động ngựa, đồng thời vị thủ lĩnh quan viên Giám Sát viện kia nhẹ nhàng hô khẩu lệnh.

Một trận mưa tiễn bắn ra, tuy rằng không có dày đặc, nhưng lực cơ làm cho những mũi tiễn này bay với một tốc độ phi thường nhanh, phát ra nhưng thanh âm tê tê chấn động không gian, nghe cực kỳ kinh khủng. Một vài tiếng kêu đau đớn vang lên, vài kỵ binh dẫn dầu đã bị trúng nỏ tiễn, nặng nề té ngã xuống mặt đất. Kỵ binh phía sau vốn mượn thế chuẩn bị vọt tới, nhưng ai ngờ được Giám Sát viện lại dùng chính là liên hoàn nỏ!

Loại liên hoàn nỏ này là một loại vũ khí mới xuất hiện trên thế giới vào hai mươi năm trước, bên trong nỏ có thể trang bị được tám tiễn, đây chính là địch nhân kinh khủng nhất của kỵ binh. Kỵ binh vừa thấy trận thế này, nhìn nỏ tiễn đập vào mắt, nhất thời luống cuống, từ đó chia làm hai đạo chạy tới xe tù, chuẩn bị một kích thành công.

Nếu như bọn họ trực tiếp lao qua, có thể hiệu quả có thể tốt hơn. Nhưng mà thế giới này cũng không có nếu như, khi bọn hắn còn trong quá trình tách ra, lại có vài người nữa ngã xuống, càng kinh khủng hơn là, bọn họ phát hiện ra hai bên sườn núi của xe tù lại có cả mai phục!

Vừa nhìn thấy trang phục của đám người mai phục, đám kỵ binh giả làm mã tặc nhất thời mất đi ý chí chiến đấu, cũng không cần giết nữ nhân trên xe tù nữa mà bỏ chạy tán loạn.

Mai phục đằng sau là một đám kỵ binh mặc giáp màu đen toàn thân, chính là đội ngũ mà khi Phạm Nhàn vừa mở mắt chào đời đã nhìn thấy. Khi Giám Sát viện viện trưởng Trần Bình Bình ra khỏi kinh làm công việc thì đám kỵ binh này đặc biệt theo sát bên người hoàng đệ bệ hạ!!! Hắc Kỵ!

Đám Hắc Kỵ lặng lẽ chạy qua giết sạch, giống như bày sói cắn xé giữa đàn cừu vậy, hơn mười kỵ binh giả danh làm sơn tặc bị chia ra bao vây, giải quyết nhanh chóng, giết sạch đối phương.

- Lưu người sống! lưu người sống à!

Phí Giới ngồi trên xe ngựa phía sau Hắc kỵ nhìn thấy một màn này, muốn gào khóc than:

- Đừng giết chết hết.

Tấm màn che xe ngựa bên cạnh được một cánh tay khô gầy kéo lên, lão nhân trong xe nhìn cục diện bốn phía chung quanh, lạnh lùng nói rằng:

- Phí Giới, ngươi thực là quan tâm quá hóa loạn. Đám tiểu tặc này, chỉ sợ căn bản không biết chủ nhân là ai, giữ lại tên đầu lĩnh kia là được rồi.

Phí Giới chửi bới nói:

- Phạm đại nhân thừa dịp ta với ngươi không ở kinh, đem tiểu Phạm Nhàn vào kinh, suýt nữa thì gặp chuyện không may, ta sao không vội chứ?

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, chỉnh chỉnh tấm thảm trên người mình một chút, giáo huấn nói:

- Ta hồi hương là đi thăm viếng, chính ngươi mới lén lút chạy ra khỏi kinh, còn trách ai được nữa?

Phí Giới mười năm sau vẫn cái dáng dấp như trước, tóc hoa râm, mắt màu nâu, hắn nhíu mày nói rằng:

- Ai biết Phạm đại nhân còn giữ cái chủ ý này, đại nhân, sau khi quay về kinh, ngươi cần phải nói chuyện với Ti Nam bá tước.

Vị lão nhân này đương nhiên là người cầm trong tay lực lương ngầm mạnh nhất thiên hạ, Trần Bình Bình. Lão mỉm cười nhìn thủ lĩnh đám kỵ binh đang có chút ngớ ngẩn kia, nhàn nhạt nói rằng:

- Ta tất nhiên hiểu rõ ý của Phạm Kiến. Chỉ là cách của hắn thực sự là rất hồ đồ! Nếu chỉ cần mấy thứ này, thực sự là không được thì thôi…

Lão nhiều lần nói câu “không được thì thôi.” rồi.

Ngay khi hai người nói chuyện, tên kỵ binh thủ lĩnh kia đã đào tẩu xa xa rồi, nhanh chóng biến thành một điểm đen phía chân trời, lần này rõ ràng là trúng phải mai phục của Giám Sát viện. Chỉ là hắn có chết cũng không rõ, rõ ràng lão gia Trần Bình Bình hồi hương thăm viếng, vì sao lại thấy có mặt ở ngoài thành Thương Châu phía bắc Khánh quốc này chứ.

Lúc vừa thấy Hắc Kỵ, hắn biết rằng đã thất bại. Đối mặt với Trần viện trưởng đại nhân âm hiểm độc ác, ngay cả chủ nhân hắn cũng chỉ có thể bảo trì thái độ mà chịu nhục, huống chi là hắn. Lúc trước hắn một mình thoát khỏi trận cho nên các Hắc Kỵ một đoạn khá xa, đám Hắc kỵ binh đường xa có chút uể oải, đuổi hết hai dặm, mắt thấy khoảng cách ngày càng xa, đành phải thu ngựa quay về.

- Tông Truy đuổi theo không?

Trần Bình Bình nhẹ giọng hỏi người tùy tùng bên cạnh.

Người tùy tùng khom lưng lên tiếng đồng ý.

Chính lúc này, trong rừng cây xa xa có một kỵ sĩ cấp bách lao ra, lặng yên không tiếng động đuổi theo thủ lĩnh đào tẩu phía xa xa.

- Không phải là Tông Truy.

Phí Giới cau mày nói.

Trần Bình Bình nhìn chằm chằm vào hôi ảnh phía xa, hồi lâu mới nở nụ cười:

- Nếu hắn đã để chúng ta thấy, khẳng định là người một nhà…có thể có tiêu chuẩn truy tìm gần như Tông Truy, ta nhớ nhiều năm trước ở trong viện có một nhân vật như thế.

- Vương Khải Niên?

- Đúng vậy, xem ra tiểu tử mà chúng ta vẫn lo lắng, đã học được một chuyện rồi.

Trần Bình Bình mỉm cười.

Lúc phải Vương Khải Niên rời kinh, Phạm Nhàn bởi vì bị thương nên không có tiện xuất đầu lộ diện, việc lên kế hoạch cho nhà in sách cũng ít đi, qua một thời gian trốn tránh. Chỉ là hôm nay hắn đã thành danh nhân trong kinh đô, nhất là hai bài thơ hoàn toàn không phù hợp với từng trải cuộc sống của hắn, càng làm cho danh tiếng của hắn thêm nổi. Người ủng hộ hắn thì cho hắn là thiên tài trong văn đần, người phản đối hắn thì coi hắn như là nhân vật đại biểu cho loại người giàu từ ngữ mới nói chuyện buồn (vi phú tân từ cường thuyết sầu)? chỉ là không ai biết, ngay cả bảy chữ này đều là do Phạm Nhàn đưa tới thế giới này.

Từ một nơi bí mật gần đó cũng lưu truyền lời đồn sao chép, thế nhưng ‘Vạn lý bi thu thường tác khách’ thật sự quá chói mắt, cũng không ai dám mặt dày đứng ra nhận là mình viết bài thơ này. Cho nên những lời đồn này bắt đầu không được bàn tán nữa. Nhưng Phạm Nhàn biết, khẳng định có một ngày như vậy, bởi vì phụ thân của Quách Bảo Khôn bị mình đánh là Lễ Bộ Thượng Thư, Quách gia gặp gỡ đều là đại gia trong văn đàn, mà Phạm Nhàn luôn luôn không sợ ác ý bằng cách phá hỏng hình tượng, kết luận … cái mà họ gọi là văn nhân

Nguyên nhân chính là vì tồn tại tranh luận tính chất cùng mỹ dự, cho nên thường xuyên có sĩ tử tài tuấn từng tham dự hội thơ ở Tĩnh Vương phủ chủ động tới Phạm phủ tìm người. Viết là thăm hỏi vấn an công tử, trên thực tế là âm thầm đặt quyển thơ lên, muốn có được vài câu bình luận tốt của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn mỗi lần đều nhẫn nại ra vẻ thân mật tiếp đãi, nhưng đối với mấy câu thơ của đối phương thì cực kỳ keo kiệt đánh giá, dù sao mình sớm chuẩn bị thoát ly khỏi ‘văn đàn’, học Trương Hiền Lượng () buôn bán. Còn nữa, hắn cũng không cho rằng bản thân mình có tư cách đó, mới mười sáu tuổi, chỉ dựa vào trí não của các bậc đại hiền kiếp trước, lẽ nào chuẩn bị thu đệ tử, cái này cũng hoang đường quá rồi!

Có thể so sánh với danh thi của hắn, làm cho danh tiếng của hắn đại chấn kinh đô, được ánh mắt tán thưởng của đại đa số mọi người, chính là sự kiện ám sát trên đường Ngưu Lan kia.

Một ít chi tiết của vụ ám sát này bách tính trong thiên hạ có thể biết, dần dần từ trong Giám Sát viện truyền ra ngoài, Phạm Nhàn thân là người bị hại, trong hoàn cảnh nguy hiểm, không chỉ có thể bảo vệ được tính mệnh, còn có thể phản kích, giết chết thích khách người Bắc Tề dưới chưởng và đao, nhất là giết chết được vị bát phẩm cao thủ? Chuyện này làm cho đám sĩ tử ở kinh đô tất cả đều có một cảm nhận chung, không còn ai nói hắn là Phạm gia đả hắc quyền nữa, tất cả mọi người đều bàn tán vị công tử ở Phạm gia có văn võ toàn tài, dũng cảm chém chết thích khách Bắc Tề.

“Văn có thể bảy bước làm thơ, võ có thể bảy bước giết người, chính là Phạm công tử.”

----------oOo----------

=======

Chú Thích:

(): Trương Hiền Lượng là một nhà văn nổi tiếng với những tác phẩm để đời như Linh hồn và thể xác, Một nửa đàn ông là đàn bà, giờ đây Trương Hiền Lượng lại được mọi người biết đến như một thương nhân giàu có. Cuộc phỏng vấn mới nhất với ông - một trong người Trung Quốc nhận được danh hiệu "nhân vật văn hoá kiệt xuất" năm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio