Edit: Flanty
Vân Lăng cho rằng, phàm là một người phụ nữ bình thường đều không thể chịu nổi hai chữ “thế thân”, chắc chắn có thể kích thích được Ngôn Khanh, buộc cô lộ ra phản ứng có liên quan đến Vân Khanh.
Song không ngờ lại bị cô đáp trả triệt để như vậy.
Vân Khanh trước đây tính tình rất mềm mỏng, dù cho cô ta có bức bách thế nào thì cô cũng sẽ không nói những lời như vừa rồi.
Cô biểu hiện lạ lẫm mà thản nhiên, chẳng lẽ mất trí nhớ? Nhưng cho dù mất trí nhớ, cũng chỉ là không nhớ rõ mà thôi, không thể ngay cả tính cách cũng thay đổi.
Nếu nói là giả bộ, vậy Vân Khanh lại càng không cần.
Trừ phi cô thật sự là một người khác.
Vân Lăng nhìn chằm chằm hình dáng tương tự trước mắt này, ngũ quan và nét quyến rũ hơn hẳn khuôn mặt mình. Nhớ lại sự không cam lòng nhiều năm qua núp dưới bóng Vân Khanh, càng nghĩ càng oán giận. Cảm xúc vừa xộc lên đầu, cô ta liền nâng cánh tay túm lấy quần áo cô, muốn kéo cô lại gần để nhìn xem có phải cố chỉnh thành như vậy hay không.
Ngôn Khanh nhanh tay lẹ mắt rút điện thoại di động giấu bên người nhắm ngay vào Vân Lăng: “Nếu cô đụng vào tôi, đừng trách tôi quay lại.”
Bình thường cô không thích hùng hổ doạ người, nhưng thái độ của Vân Lăng thật sự quá ác liệt, có lẽ đã chửi bởi không ít sau lưng Vân Khanh.
Mặc dù là thay nữ thần xả giận, Ngôn Khanh cũng vẫn muốn chọc giận cô ta thêm một chút: “Chờ tôi quay video xong, cô đoán xem, nên đưa lên mạng nói khách quý bắt nạt thí sinh mới, hay là đưa thẳng cho Hoắc tổng xem thì tốt hơn? Mặc dù tôi chỉ là thế thân, nhưng cô cũng nên biết, anh ấy có bao nhiêu — để ý tôi.”
Chữ “bao nhiêu” còn kéo thật dài.
Giọng điệu lộ ra chút kiêu ngạo nho nhỏ, là thật sự không cảm thấy việc này có gì khó để mở miệng.
Vân Lăng tính trở mặt theo phản xạ, lại nghĩ dù có cãi lại cũng rơi xuống thế hạ phong. Đúng lúc này, giọng trợ lý từ xa vang tới, sốt ruột tìm cô ta: “Chị Lăng Lăng, chị có ở bên này không? Giám sát chương trình đang thúc giục đến đối chiếu quá trình ghi hình.”
Vân Lăng không muốn bị phát hiện, vội vàng thay thành hình tượng nữ thần như mọi khi, cất giọng trả lời như thường.
Cô ta quay đầu lườm Ngôn Khanh, cắn răng nói nhỏ: “Có gì đắc ý, đồ dởm chính là đồ dởm, anh ta coi cô là công cụ an ủi mà thôi, cô nghĩ anh ta sẽ thật sự coi trọng?”
Hoắc Vân Thâm là một kẻ điên lạnh lùng không tim không phổi, ngoài Vân Khanh, anh ta căn bản không có cảm tình với người bình thường, nếu một ngày nào đó làm không tốt thì sẽ trở mặt.
Hàng giả mà thôi, lại còn cảm thấy mình có chỗ dựa.
Bản thân cô ta đã bị Vân Khanh trấn áp đủ rồi, không thể nhẫn nhịn được một tên giả mạo không biết từ đâu nhảy ra cưỡi lên đầu mình.
Ít nhất ở trong chương trình này, cô ta là khách quý, tương đương với huấn luyện viên đặc biệt trong kỳ này, mà Ngôn Khanh chỉ là một thí sinh nhỏ chưa có thành tựu.
Cô ta không ngại tự mình dạy dỗ một chút, muốn kiếm sống trong cái ngành giải trí này, đầu tiên phải học được cách cụp đuôi mà đối nhân xử thế.
Vân Lăng đội mũ và đeo khẩu trang, sau đó nhanh chân rời đi, lúc đi còn lạnh lùng liếc Ngôn Khanh một cái. Ngôn Khanh không để ý cô ta, thấy cô ta biến mất, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy hơi uất ức mà mím môi.
Không thể hiểu được tự nhiên bị kéo qua để gây rắc rối…
Cùng là con gái nhà họ Vân, sao lại chênh lệch lớn như vậy cơ chứ.
Ngôn Khanh nhìn đồng hồ, có lẽ nên trở về tập hợp rồi, cúi đầu định quay lại đường cũ. Cô vừa mới đi tới lối nhỏ bên cạnh dẫn ra ngoài, bả vai đột nhiên bị xiết chặt, một bàn tay to rộng ấm áp ôm lấy cô, nhẹ nhàng vòng lấy, quấn cô vào trong khuỷu tay.
Cô không có phòng bị, sợ hãi suýt nữa kêu ra tiếng, nhiệt độ người đàn ông bao trùm.
Ngôn Khanh duỗi tay chống trước ngực anh, nhìn kỹ, tây trang đuôi én màu đen…
Hơi thở cô hơi nghẹn lại, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy đôi môi mỏng nhợt nhạt quen thuộc cùng với một tấm mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt.
Lúc này Ngôn Khanh mới nhớ mục đích mình chạy ra ngoài, quả nhiên không phải ảo giác, nhân viên công tác mà cô thoáng nhìn qua, thật sự là Hoắc Vân Thâm…
“Hoắc tổng, sao anh lại —”
Không cho cô cơ hội chất vấn, âm thanh trầm thấp của Hoắc Vân Thâm áp xuống, khó có khi mang theo ý cười: “Vợ, hoá ra em biết, anh có bao nhiêu — để ý em.”
Lỗ tai Ngôn Khanh đỏ bừng.
Anh nghe được hết! Lại còn bắt chuớc giọng điệu của cô rồi lặp lại một lần!
Thời tiết rất lạnh, trước đó khuôn mặt Ngôn Khanh còn cóng đến trắng bệch, bị anh trêu đùa như thế, một tầng huyết sắc vì xấu hổ và giận dữ hiện ra.
Hoắc Vân Thâm lợi dụng lúc cô không kịp phản ứng, đưa cô vào một phòng bán vé nhỏ cách đó không xa. Bởi vì ekip chương trình đã bao hết, nên những phòng nhỏ này đều trống trơn, ngoài một cửa sổ nhỏ để nhìn ra bên ngoài, tất cả đều kín bưng.
Anh đóng cửa lại, tiện tay nhặt một tờ tuyên truyền chặn cửa sổ, chỉ để lại một khe sáng.
Trong không gian riêng tư chật hẹp, hai người trưởng thành khó tránh khỏi chen chúc, lại thêm tia sáng lờ mờ, trong không khí lạnh như băng thêm chút ấm áp ái muội.
Cổ họng Ngôn Khanh giật giật, cách anh quá gần, trên da có chút ngứa ngáy khó tả, cô không được tự nhiên mà hướng về phía cửa, không quá tình nguyện đứng thân mật với anh.
Hoắc Vân Thâm cởi tây trang, bao cô vào trong: “Đừng nhúc nhích.”
Ngôn Khanh bình tĩnh nhấn mạnh: “Hoắc tổng, tôi rất gấp!”
“Gấp đi cảm mạo à?” Hoắc Vân Thâm hỏi lại, đỡ cô ngồi xuống vị trí người bán vé, rồi duỗi tay kéo khoá đồng phục thí sinh.
Ngôn Khanh vội vàng duỗi tay che ngực: “Anh làm gì! Lại muốn vượt rào!”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô một cái, lấy mấy miếng dán làm nóng từ trong tây trang ra, mắt đen trầm mặc: “Không cho anh cởi, vậy em tự cởi đi, dán nó lên.”
Ngôn Khanh thấy ngoài ý muốn, hơi đỏ mặt vì đầu mình chứa đầy phế liệu màu vàng[].
[] Ở Trung Quốc, màu vàng gợi liên tưởng đến những thứ không trong sáng, như kiểu phim người lớn thì được gọi là phim vàng (yellow film).
Hôm nay thời tiết lạnh, mọi người đều biết, nhưng vì xinh đẹp, muốn hiệu quả trên ống kính được tốt, nên chỉ phối thêm một chiếc áo khoác dày cho các thí sinh mà thôi. Miệng dán nhiệt này là thứ tốt, nhưng nơi sinh hoạt tập thể, không có chỗ mua.
Cô sợ lạnh, dù bên trong mặc nhiều hơn người khác một lớp, tay chân vẫn lạnh lẽo.
Thứ ấm áp mà Hoắc tổng đưa thật đúng là kịp thời.
Cô hít hít cái mũi, lông mi run rẩy, nhỏ giọng yêu cầu: “… Vậy anh quay đi đừng nhìn.”
Hoắc Vân Thâm không nói chuyện, nghiêng người xoay mặt đi, lỗ tai nghe tiếng cô kéo khoá áo, xé tấm plastic đóng gói, dán trên eo trên bụng mình, tay còn vỗ nhẹ vào thân thể để cố định, phát ra tiếng vang rất nhỏ, thỉnh thoảng dùng sức lực lớn, tự vỗ mình đau, rồi lại yếu ớt thở nhẹ một tiếng.
Yết hầu anh hoạt động lên xuống, trước mắt là dáng vẻ ngày trước Khanh Khanh dán vào ngực anh, mặc kệ anh giúp thay quần áo, tẩy rửa thân thể.
Mềm mại, đáng yêu, ngọt ngào.
Tất cả những từ ngữ tốt đẹp cũng không đủ để hình dung cô.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt, đè nén chấn động trong trái tim, nghe thấy Ngôn Khanh thử hỏi: “Hoắc tổng, Vân Lăng kia… là người nhà Vân Khanh sao?”
“Không phải, Khanh Khanh không có người thân.”
Anh ngoái đầu lại nhìn cô: “Người nhà của Khanh Khanh, đã sớm qua đời rồi, những người không được tính đến đều có kết cục thích hợp của họ. Còn cô ta, chỉ là một món hàng không có hạng.”
Ngôn Khanh lập tức minh bạch.
Lời Vân Lăng nói có lẽ là sự thật.
Nhà họ Vân cường thịnh nhất Hải Thành ngày trước, cuối cùng thật sự sụp đổ trong tay Hoắc Vân Thâm. Anh nói như vậy, rõ ràng là cuộc sống của Vân Khanh ở nhà họ Vân cũng không tốt quá, những người đối đãi với cô như người nhà đã không còn, những người còn lại bị anh tự tay xử lý đó, rất có thể đều đã từng làm tổn thương Vân Khanh.
Vân Lăng này, hơn phân nửa chỉ là một nhân vật nhỏ, không biết là chị em từ chi nào. Gia chủ là người tản ra ánh hào quang, đâu đến phiên cô ta lỗ mãng.
Ngực Ngôn Khanh mơ hồ khó chịu, chính cô cũng không rõ nguyên nhân.
Xem ra sau khi Hoắc tổng có năng lực, anh đã báo thù cho Vân Khanh từng thứ một.
Dù cô chỉ là một người ngoài cuộc không hiểu rõ tình huống, cũng cảm thấy đặc biệt hả giận.
Ngôn Khanh hỏi: “Anh thấy phản ứng của tôi đối với Vân Lăng, có gì không ổn không?”
Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Em muốn làm thế nào cũng được. Chuyện này trách anh, không sớm trừng trị cô ta, để cô ta có cơ hội đến quấy rầy em, anh sẽ xử lý sau.”
Ngôn Khanh vội nói: “Bây giờ không cần, có vẻ cô ta tin tôi không phải Vân Khanh, chắc là sẽ không gây chuyện nữa. Với cả cô ta chỉ tới một kỳ, trước tiên cứ ghi hình xong đã, đừng làm chậm trễ tiến độ của mọi người.”
Hoắc Vân Thâm biết, sở dĩ Vân Lăng tin, là do Khanh Khanh có phản ứng mà trước kia không có.
Tính cách cô có thay đổi.
Ngoài việc ký ức bị bóp méo, đến tột cùng cô còn phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới có thể quét sạch sự mềm yếu từ tận trong xương cốt, trở nên có bản năng phản kích.
Hoắc Vân Thâm không thể hỏi, trước khi kết quả điều tra chưa sáng tỏ, cũng không dám nghĩ sâu.
Hình ảnh Khanh Khanh chịu khổ hơi trồi lên trước mắt, lòng anh đã tràn đầy thô bạo.
Anh cúi người đầy thấp hèn trước mặt cô, hai chân thon dài cong xuống, đầu gối cực kỳ tự nhiên chạm xuống đất, lấy một hộp kem dưỡng da tay nho nhỏ từ túi áo tây trang bên kia, vặn nắp ra, nắm tay Ngôn Khanh, cúi đầu nghiêm túc bôi cho cô.
Ngôn Khanh khẩn trương rụt lại: “Anh, sao anh cái gì cũng có vậy.”
“Em cần, anh đều chuẩn bị.”
Ngôn Khanh cắn môi, Hoắc tổng không nên hiền huệ như vậy!
Hoắc Vân Thâm đè cô, giọng nói trầm trầm: “Ngoan, đây là phòng chống rét.”
Mười khớp xương ngón tay của anh rõ ràng, cũng không phải sống an nhàn sung sướng, ngược lại mang cảm giác thô ráp như cát, xoa bóp hai tay cô từng ly từng tý.
Ngôn Khanh vừa xót vừa tê, kích thích nhỏ bé thấm quá làn da, chui vào trong xương cốt cô, như muốn đánh thức cái gì đó.
Cô không tự chủ được mà sợ hãi cảm giác này.
Ngôn Khanh rút tay về, trả lại tây trang cho anh, khó chịu muốn đi ra ngoài, trước khi mở cửa còn cứng rắn nhắc nhở: “Hoắc tổng, hoàn cảnh lộn xộn này không thích hợp với anh, anh vẫn nên đi làm chính sự đi, đừng cải trang giả dạng đi theo tôi nữa, lãng phí thời gian của anh, khi nào đến thời gian một lần mỗi tuần, tôi tự nhiên sẽ về nhà.”
Giọng Hoắc Vân Thâm trả lời rất nhẹ: “Nhưng anh nhớ em.”
Ngôn Khanh nhất thời không gánh nổi trọng lượng của câu nói này, nóng vội quay đầu lại, muốn nói với anh chút đạo lý, lại phát hiện sắc mặt anh vô cùng kém, màu môi cực kỳ nhợt nhạt, lông mi rũ xuống thành hai bóng đen u ám hai, ý đồ che khuất màu xanh lờ mờ phía dưới.
Cô không đành lòng, lại xấu hổ biểu đạt quá dịu dàng, đành phải tận tình khuyên bảo: “Vậy anh thử làm việc khác đi, về công ty, ở nhà nghỉ ngơi, xem phim cho thoải mái, đều tốt hơn bây giờ.”
“Hoắc tổng, mỗi ngày tôi đều rất bận, phải ghi hình chương trình, luyện hát, học khiêu vũ, thời gian căn bản không đủ dùng.”
“Mặc dù chúng ta đã lĩnh chứng, nhưng hôn nhân cũng được, anh cũng được, cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống mỗi ngày của tôi mà thôi, không phải lúc nào tôi có sức lực để đối phó với anh.”
Cô nói xong, căn phòng nhỏ hẹp yên tĩnh đến mức hít thở không thông.
Một tia sáng từ cửa sổ chiếu vào lưng Hoắc Vân Thâm, vẻ mặt của anh không thấy rõ, trầm mặc như một cái bóng phủ đầy bụi bẩn.
Sau một hồi, anh mới hơi cúi đầu, mỉm cười, khàn giọng nói: “Anh chỉ là một phần nhỏ của em, nhưng với anh mà nói, em là toàn bộ của anh.”