Khanh Khanh Của Tôi

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Flanty

Hương nước hoa rất nhẹ, ngọt ngào, thoải mái, làm người ta thả lỏng, hoàn toàn trái ngược với hành vi quá khích của Hoắc Vân Thâm giờ phút này.

Anh ôm chặt eo cô, đem người bọc kín kẽ vào trong lòng, tay nhích dần xoa xoa ngực, hận không thể hợp thành một thể với cô.

Nội tâm Ngôn Khanh điên cuồng thét chói tai, trên thực tế thì bị dọa cho câm nín. Cô nhanh chóng bắt được đồ trang trí bên cạnh, nắm trong tay, luôn chuẩn bị sẵn sàng đập xuống gáy Hoắc Vân Thâm.

Đập… hay không đập.

Ngôn Khanh rối rắm muốn khóc. Cô hiểu Hoắc Vân Thâm không phải là tên yêu râu xanh chơi lưu manh gì cả, anh là một người đáng thương. Huống hồ trong tình huống ôm chặt như thế này, anh cũng hoàn toàn không tuỳ tiện, mọi hành động đều chứng tỏ nỗi niềm mừng như điên, mất mà tìm lại được.

Vấn đề là anh nhận sai!

Ngôn Khanh quyết định giải quyết trong hoà bình, bởi vì Hoắc tổng còn chưa bắt đầu cởi quần áo, còn có thể thương lượng đường sống!

Cô ném vật trang trí sang bên cạnh, duỗi tay chống lại bả vai anh, gian nan hỏi: “Hoắc tiên sinh, bây giờ đầu óc anh đã tỉnh táo chưa? Có thể bình tĩnh nghe tôi nói một câu không?”

Hoắc Vân Thâm chôn đầu ở cổ cô, giọng mũi rất nặng: “… Em gọi anh là gì.”

“Hoắc tiên sinh.” Ngôn Khanh tăng thêm ngữ khí, run rẩy nâng cái đầu giá trên trời của nhân vật lớn nhà họ Hoắc lên, mạnh mẽ kéo rộng khoảng cách với anh, “Tôi nhắc lại, anh nhận sai người rồi, tôi thật sự không phải Vân Khanh, chẳng qua tôi với cô ấy lớn lên có điểm giống nhau thôi, lúc nãy giữ chặt anh ở trên cầu, là trùng hợp!”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm mơn trớn từng tấc khuôn mặt cô, như muốn chạm vào chỗ sâu nhất trong linh hồn cô.

“Khanh Khanh, em đừng làm anh sợ, anh đã không thể chịu đựng được nữa.” Đầu ngón tay anh chạm vào tóc mai của cô, vuốt ve qua lại nơi đó, ngữ khí nảy sinh ác độc, “Sao chỗ này lại bị thương? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trận tai nạn trên không —”

Anh nghiến răng, nói đến tê tâm phế liệt: “Em có mặt trên máy bay trong vụ tai nạn ư? Về sau đến tột cùng là đi đâu?! Anh tìm em ba năm, ai cũng bảo em không còn nữa, bảo anh đối diện với hiện thực!”

Ngôn Khanh chua xót thở dài, không muốn nổi giận với một người đàn ông bị người yêu bỏ rơi, kiên nhẫn nhắc lại lần thứ ba: “Tôi không phải Vân Khanh, tôi là người khác, trước đêm nay chưa từng gặp mặt anh, anh đã hiểu chưa?”

Hoắc Vân Thâm giống như không nghe thấy, ngón tay di chuyển qua cổ, chậm rãi chế trụ cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh.

“Anh không tin em không còn nữa… nhưng giấy trắng mực đen của toà án tuyên bố với anh rằng em đã chết. Con mèo chúng ta nuôi, từ sau khi em đi thì sinh bệnh, cuối tuần trước nó vừa nhắm mắt. Anh đi tìm khắp các bệnh viện thú cưng, không ai có thể cứu sống nó. Anh đã từng rất hận nó vì đã chiếm lấy em, chưa bao giờ chạm vào nó, nhưng ngày đó… anh ôm nó, chôn nó trên sườn núi mà em thích nhất.”

Mỗi câu anh nói, đáy lòng Ngôn Khanh lại cảm thấy khổ sở thêm một phần, ngơ ngác nhìn anh chăm chú, quên cả cãi cọ.

Giọng nói Hoắc Vân Thâm khô khốc, từng chữ quấy đảo làm người ta đau lòng.

“Ba ngày trước, anh mơ thấy em. Em nói với anh, Vân Thâm, đừng tìm nữa, trên thế giới này không còn Vân Khanh,” Khóe miệng anh nhếch lên, hơi nước tích tụ trong mắt nhỏ giọt xuống khuôn mặt Ngôn Khanh, “Anh còn nghĩ, em đến để nói lời từ biệt với anh, con mèo kia cũng đi tìm em, nó biết em ở đâu, anh không thể thụt lùi ở phía sau nó được. Khanh Khanh là của anh, dù có chết, anh cũng sẽ không buông tay!”

Trong lồng ngực Ngôn Khanh co rút đến đau nhức, vô thức nắm chặt tay.

Năm ngón tay Hoắc Vân Thâm thu lại, khống chế lòng bàn tay cô, khàn giọng gầm nhẹ: “Lúc trước em từng nói, mặc kệ về sau ai đi trước, chỉ cần nhảy xuống cây cầu kia là có thể đến cùng một chỗ! Anh đứng lên rồi, là tự tay em kéo anh xuống, giờ em lại tới nói với anh, em không phải Vân Khanh?!”

Anh kéo cổ áo cô, lộ ra vết sẹo màu hồng nhạt tầm quả anh đào bên gáy: “Đây là Vân Khanh vì anh mà giữ lại! Em còn dám nói em không phải cô ấy!”

Tai Ngôn Khanh ù ù.

Hóa ra không phải Hoắc Vân Thâm nghe không hiểu, căn bản là anh không có ý định hiểu. Tính cách anh bướng bỉnh, lại đứng ở vị trí cao, chắc chắn anh phải rất thận trọng. Chú ý tới vết sẹo của cô thì không có gì lạ, nhưng thuận miệng lấy nó làm cớ, lại còn nói là nó thuộc về Vân Khanh, cô hoàn toàn không nhịn nổi nữa.

Thế này chẳng phải là uống rượu độc giải khát[] hay sao? Một mực lừa gạt bản thân thì có ích lợi gì! Không thể nói chuyện được nữa!

[] Uống rượu độc giải khát: Giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.

Ngôn Khanh âm thầm dùng sức, thừa dịp anh không chuẩn bị mà đẩy người ra, luống cuống tay chân nhảy xuống giường, nhặt gối lên làm vũ khí nhắm vào anh: “Hoắc Vân Thâm, anh nhớ cô ấy là chuyện của anh! Đừng lấy người không liên quan ra để phát tiết! Anh lập tức bảo người ngoài cửa rút đi, để tôi rời đi!”

“Rời đi?” Hoắc Vân Thâm tiến lên hai bước, hốc mắt đỏ bừng, “Em nói lại lần nữa!”

Ngôn Khanh nói năng có khí phách: “Tôi phải rời khỏi đây! Nói mấy lần mới đủ? Tôi không quen anh, anh với tôi mà nói hoàn toàn là một người xa lạ!”

Ngũ tạng của Hoắc Vân Thâm bị cô dẫm thành bùn lầy.

Vô số lần nói yêu anh, quan tâm anh, trông coi đôi môi anh, lại chính miệng phủ định tất cả những gì mà anh có.

Trong mắt không tồn tại chút tình cảm nào, tất cả đều là lạnh băng, kháng cự, bài xích.

Hoắc Vân Thâm đau đến luống cuống, liều mạng nắm eo cô, gian nan hỏi: “Khanh Khanh, em quên anh rồi, phải không.”

Mẫn Kính đứng ở ngoài cửa, nhìn sợi tóc dài mà mình lén lấy trong tay, yên lặng gật đầu, anh ta đồng ý với cách nhìn của Thâm ca.

Có lẽ Vân Khanh đã mất đi ký ức, hoặc là mất trí nhớ ngoài ý muốn, hoặc là do người khác làm. Nhưng có một chuyện chắc chắn, sau khi mất trí nhớ, cô đã cố tình bị lấp đầy bởi một quá khứ giả dối mà hoàn chỉnh.

Cứ như vậy, Vân Khanh sẽ có ký ức và logic của riêng bản thân mình, tương đương với một người hoàn toàn mới. Cho dù họ có nói gì cô cũng sẽ không tin tưởng, dù là dùng tóc đối chiếu DNA, chứng thực thân phận của cô, cô cũng sẽ nhận định là Hoắc Vân Thâm một tay che trời, làm giả báo cáo lừa mình.

Trong phòng, Hoắc Vân Thâm túm lấy Ngôn Khanh, nói dồn dập: “Đây là phòng ngủ của chúng ta, giường của chúng ta, từ lúc em vào đại học thì đã ở đây, em đều không nhớ rõ?”

Vân Khanh không đếm được mình đã nói bao nhiêu câu không phải rồi.

Hoắc Vân Thâm giống như một đứa nhỏ bất lực, tìm mọi thứ có thể đánh thức ký ức cô, cuối cùng còn cúi người kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, cuống quít lấy quả cầu pha lê cho cô: “Em nhìn đi, đây là quà sinh nhật em tặng anh, em nói nó sẽ cho anh cả đời viên mãn…”

Cuối cùng Ngôn Khanh cũng bị bức điên, kích động ngắt lời: “Không phải tôi!”

Anh kiên quyết nhét quả cầu vào tay cô. Cô không chịu nhận, không trốn thoát nổi khiến nỗi sợ hãi càng ngày càng tăng lên. Trong lúc tranh chấp, cánh tay cô vung lên làm quả cầu kia rơi xuống, âm thanh vỡ vụn đồng thời vang lên, cô buột miệng thốt ra: “Hoắc Vân Thâm, tôi thật hối hận khi đã cứu anh!”

Cả căn phòng đóng băng.

Quả cầu pha lê ở bên chân chia năm xẻ bảy.

Hoắc Vân Thâm cúi đầu, chậm rãi nói: “Khanh Khanh, em hối hận anh không chết sao.”

Ngôn Khanh nhạy cảm nhận thấy giọng điệu anh khác thường, lộ ra vẻ yếu ớt không chịu nổi đả kích và bướng bỉnh. Cô vừa định nhân cơ hội chạy ra ngoài, anh đã nâng đôi mắt nhuốm màu máu lên, kéo chiếc cà vạt đã sớm lỏng lẻo trên cổ, trói chặt cổ tay cô, còn một đầu khác thì thắt lên đầu giường.

“Anh làm gì…” Ngôn Khanh quả thực không dám tin, “Anh đây là bắt cóc!”

Hoắc Vân Thâm quỳ gối bên người cô, lòng bàn tay vuốt ve mặt cô, dịu dàng run rẩy: “Không phải bắt cóc, là nhốt lại.”

Sự điên rồ cuối cùng không thể khống chế nổi nữa: “Ở trong căn phòng này em từng ôm anh và nói, nếu có ngày em quên mất anh, nếu anh bắt được em thì hãy nhốt lại, không cho gặp bất kỳ ai, từ sáng đến tối chỉ có anh, cho đến khi em nhớ lại!”

Nói xong, anh cúi người hôn lên khoé môi cô, bàn tay trần trụi nhặt lấy từng mảnh vỡ, ôm thật chặt vào trong ngực, lảo đảo đứng dậy.

Đi tới cửa, anh ngoái đầu nhìn lại, lông mi ướt dính, nhìn thật sâu vào cái cà vạt đã bị thắt nút: “Anh không ở lại, sợ tổn thương đến em. Anh ở ngay phòng khách, em bình tĩnh thì gọi anh.”

Cánh cửa bị khoá từ bên ngoài.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Ngôn Khanh muốn mắng người, mắng đến khàn cả giọng cũng không thể mở nổi cái loại hàng kia.

Hoắc Vân Thâm cầm tù cô, ngay cả lệnh cấm cũng dùng tới, còn không biết xấu hổ nói cô không bình tĩnh?! Tiếp theo anh muốn gì, vì cô không nghe lời, nên muốn bóp chết một người đang sống sờ sờ như cô? Hay là giết người phanh thây? Hoặc là dứt khoát phóng phóng hoả thiêu cháy căn nhà này, quyết tuyệt cùng cô chết chung một chỗ?

Những hình ảnh đẫm máu cứ ùn ùn không dứt nhảy ra bên ngoài. Ngôn Khanh kêu đến mệt mỏi, đã không còn sức sợ hãi, thút tha thút thít ghé vào mép giường.

Làm sao bây giờ…

Nếu không cứ giả vờ mình là Vân Khanh, làm anh yên lòng trước, rồi lại tìm cơ hội bỏ trốn?

Ý niệm này vừa lóe lên đã bị Ngôn Khanh quyết đoán bác bỏ. Một khi cô mở miệng, lấy trình độ biến thái cố chấp của Hoắc Vân Thâm, về sau càng đừng nghĩ có thể phủi sạch, huống hồ là định chạy thoát. Có lẽ nhà cũ của cô đã sớm bị Mẫn Kính tra được rồi, sao có thể yên ổn trốn ở đấy, sống trong khách sạn hay ngồi máy bay, tàu cao tốc, phàm là dùng đến giấy tờ thì đều có vẻ không ổn.

“Chị An Lan vẫn còn đang chờ mình đi ghi hình chương trình,” Cô lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nức nở, “mình vừa mới ký hợp đồng chương trình…”

Trong miệng Ngôn Khanh cứ lặp đi lặp lại, thần kinh đột nhiên run lên, bỗng chốc ngồi dậy.

Đúng vậy, chương trình!

An Lan cố ý dặn dò, bảo cô mang hành lý và nhu yếu phẩm của mình khi đến ghi hình, rồi bắt đầu luôn cuộc sống sinh hoạt chung cùng các người chơi khác. Địa điểm ghi hình cách xa thành phố, trong một trường trung học cũ được cải tạo ở ngoại thành, đến lúc đó nhân viên công tác cùng với gần trăm người chơi sẽ là yểm hộ tốt nhất của cô.

Kể cả Hoắc Vân Thâm có tìm được cô thì cũng phải bận tâm đến danh dự của tập đoàn Hoắc thị, có lẽ sẽ thu liễm hơn, dù thế nào cũng an toàn hơn là việc cô đi lang thang bên ngoài.

Ngôn Khanh đã có chủ ý nên buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Cô nhìn về phía ô cửa sổ duy nhất trong phòng ngủ. Hướng cửa sổ là hướng phía sau toà nhà, có thể tránh thoát được những người bảo vệ của toà nhà, vả lại nó cũng không bị khóa, ngoài cửa sổ cũng không có lưới bảo vệ, đủ để cô có thể chui ra!

Cô cắn môi, giữ yên lặng tuyệt đối, cố gắng giãy cà vạt trên cổ tay. Lúc này mới phát hiện thật ra Hoắc Vân Thâm cũng thắt không chặt lắm, không cọ xát cô chút nào, nhưng vẫn không thể khinh thường được, cách thắt rất đặc biệt, khó khăn y như con người anh.

Trán cô đầy mồ hôi, yên lặng cầu xin Bồ Tát phù hộ, cùng đường lại đi cầu Vân Khanh.

Vân Khanh ở trên trời có linh thì giúp đỡ, chồng cô nổi điên muốn mạng người!

Trong lúc cô lộn xộn, tay trái lơ đãng chuyển động, nút thắt bỗng nhiên bị nới lỏng, tiếp đó cơ thể giống như tìm được bản năng tiềm ẩn, đôi tay bất tri bất giác biến hoá từng góc độ. Không đến mười giây, cà vạt rơi xuống giường.

Thế này cũng được?!

Ngôn Khanh trợn mắt há mồm, phút chốc đã đem Vân Khanh đẩy lên bệ thờ.

Từ giờ phút này trở đi, Vân tiểu thư chính là nữ thần của cô! Độc nhất vô nhị!

Ngôn Khanh lẹ tay lẹ chân tìm những thứ có thể sử dụng được trong phòng ngủ như khăn trải giường, vỏ chăn, quần áo dày cũng không buông tha, vừa canh chừng cửa vừa buộc chúng lại với nhau thành một sợi dây thừng.

Cô nín thở bước ra khỏi phạm vi cái cửa, mở cửa sổ ra từng chút một, ném dây thừng vào trong đêm tối.

Tầng ba, cô có thể.

Ngôn Khanh quấn mái tóc dài, buộc chặt ống quần, nhẹ nhàng bò lên bệ cửa sổ, chịu đựng nỗi sợ hãi to lớn, từ từ thả cơ thể theo. Đôi chân mảnh khảnh của cô lắc lư một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được giá đỡ điều hoà phía dưới để mượn lực.

Cô vừa mới đứng vững, liền kinh ngạc phát hiện cửa sổ phòng ngủ và phòng khách đặt sát bên cạnh nhau, bên trong sáng đèn, nhìn không sót một thứ gì.

Người khác đều đã rút đi, không gian to như vậy chỉ còn lại một mình Hoắc Vân Thâm.

Ngôn Khanh cứ như thế một lát, quên mất bản thân đang ở chỗ nào, ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm.

Vốn dĩ là bùng nổ phẫn nộ, lại bị gió thổi tan không còn một mảnh.

Hoắc Vân Thâm ngồi dưới đất dựa lưng vào cửa phòng cô, thân thể cao lớn cuộn lại, đầu rũ xuống thấp, môi mím thành một đường, đôi tay loang lổ vết máu của anh đang loay hoay với một đống miếng pha lê, nghiêm túc dùng keo dính lại vào nhau.

Một bán thành phẩm bị tàn phá, lại được anh nâng trong lòng bàn tay, trở thành báu vật vô giá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio