Khanh Khanh Của Tôi

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lỗ tai Ngôn Khanh nổ vang, miệng đắng lưỡi khô.

Cô bị anh khống chế, muốn động đậy cũng không động đậy được, tuỳ ý để khuôn mặt mình nóng lên trong tay anh.

Hoắc Vân Thâm buồn bực nhìn cô: “Cầu xin anh, anh liền đồng ý với em.”

Ngôn Khanh lại nhìn chăm chú đôi mắt anh, bên trong có rất nhiều tơ máu, chi chít dày đặc, lộ vẻ tiều tụy, sắc mặt cũng tái nhợt, môi khô nứt nẻ, ngón tay nhéo cô nóng đến mức không bình thường.

Cả người gầy hơn hẳn một vòng so với lần gặp mặt trong xe trước đó.

Có phải anh bị bệnh không…

Trong lòng Ngôn Khanh xót không chịu được, biết rõ lúc này nên nói gì đó, nhưng động tác và ngôn ngữ đều không theo ý mình, cô mềm nhũn dựa người về phía trước, ôm lấy chân anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Vân Thâm, em cầu xin anh, tự chăm sóc mình thật tốt, đừng sinh bệnh.”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm run rẩy, khóe miệng căng chặt, hỏi cô: “Em để ý sao?”

Lông mi Ngôn Khanh rũ xuống, dưới ánh đèn giống như cánh chim non nớt, khiến người ta vừa ngứa ngáy vừa chua xót.

Anh rất cần một câu trả lời khẳng định, giọng điệu tăng lên một chút: “Nói cho anh, em để ý không?”

Ngôn Khanh hơi nghẹn ngào: “Anh là chồng hợp pháp trên giấy đăng ký kết hôn của em, em có thể không để bụng sao —”

Cô còn chuẩn bị một đống lý lẽ để tô son trát phấn cho hành động xấu xa – không gặp mặt, không về nhà – của mình, nào biết vừa mới nói xong câu này, Hoắc Vân Thâm như được cho phép, chợt đứng dậy nhấc bổng cô lên.

Ngôn Khanh lập tức bay lên không trung, được đỡ trên cánh tay anh một cách sợ hãi. Cô loạng choạng ngã vào vai anh, anh liền nâng lên luôn với tư thế này, bước lên tầng hai.

Phòng ngủ tầng hai…

Ngôn Khanh luống cuống, vội vàng vỗ tấm lưng cứng ngắc của anh: “Anh… Anh đừng xúc động! Em nghiêm túc cầu xin anh còn không được à!”

Bậc thang còn thừa càng ngày càng ít, cửa phòng ngủ thì gần trong gang tấc.

Trong phòng khách sạn, trong xe, hai lần mất khống chế nhảy vào não Ngôn Khanh, cảm giác rung động và khẩn trương bởi thế tấn công của anh cũng dần dâng cao.

Cô phải chết, da mặt cô dày như tường thành!

Thân thể này giống như tự có phản ứng, thế mà còn ẩn ẩn chờ mong anh tiếp tục?! Hoắc Vân Thâm còn chưa làm gì cô, chân cô đã mềm không còn chút sức lực.

Cô là một người chưa trải đời, sao lại có nhu cầu bức thiết với anh như vậy!

Ngôn Khanh bị dọa sợ, nói lung tung: “Anh bình tĩnh một chút, em tới cầu xin anh chuyện quan trọng mà. Anh yêu cầu trong phạm vi bình thường được không, em đều thỏa mãn.”

Mắt thấy cửa phòng ngủ dần tới gần, cô càng luống cuống, không có cốt khí thừa nhận sai lầm: “Thâm Thâm… Thâm Thâm! Em sai rồi, em không nên để anh một mình mà không về nhà…”

Lúc vành mắt cô còn đang đỏ hồng, trời đất quay cuồng bị đặt trên giường, thân thể đập vào phần đệm mềm mại, hơi lõm xuống rồi lại bật lên, ngay sau đó bị thân hình cao lớn của anh che lấp, hơi thở dồn dập bao phủ.

Ngôn Khanh cắn môi nhắm chặt mắt. Hoắc Vân Thâm lại nặng nề ngã xuống bên cạnh cô, cánh tay cứng rắn nhốt cô vào trong lòng, giọng nói khàn khàn: “Lặp lại lần nữa, em để ý anh.”

Cô ngơ ngẩn.

Hoắc Vân Thâm hung ác ôm cô, hô hấp dồn dập.

Ngôn Khanh đột nhiên ý thức được, anh thật sự sinh bệnh, hành động vừa rồi chỉ sợ đều là miễn cưỡng chống đỡ.

Cô nhanh chóng xoay người, sờ lên trán anh, tay không khỏi rụt lại, quá nóng!

Ngực Hoắc Vân Thâm phập phồng, gắt gao nắm lấy cổ tay cô: “Em lại muốn chạy! Lại muốn ném anh sang một bên!”

Ngôn Khanh nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi khi lên xe của Mẫn Kính, nhớ tới việc khác thường là hôm nay Hoắc Vân Thâm không xuất hiện ở trường quay, có lẽ đều là nguyên nhân này!

Có thể khiến anh hạn chế hành động, phải gian nan tới trình độ nào.

Cô không rảnh suy xét, lập tức ôm lấy anh, vuốt ve sống lưng anh an ủi, run giọng nói: “Em không đi, em ở lại chăm sóc anh, anh thả lỏng trước đã, em xuống tầng tìm thuốc, anh đang sốt!”

“Không được đi!” Anh vô cùng cố chấp, trong mắt có ánh nước nhưng vẫn rất sắc bén, “Em xuống tầng sẽ không lên đây!”

Cổ họng Ngôn Khanh chát chát, cô chịu thua tiến vào trong lòng anh: “Được, em không đi xuống, em ở đây.”

Chờ Hoắc Vân Thâm ổn định một chút, Ngôn Khanh giật giật nhẹ, nhanh nhẹn gửi tin nhắn WeChat cho Mẫn Kính: “Trợ lý Mẫn, anh ấy đang sốt, tôi không thể rời đi, có thể phiền anh đưa thuốc đến được không?”

Mẫn Kính nhắn lại trong giây lát: “Tôi với bác sĩ gia đình đều đang canh ở bên ngoài biệt thự, bây giờ lên ngay.”

Ngôn Khanh không thoát khỏi sự kiềm chế của Hoắc Vân Thâm, mặc dù ý thức anh đã bắt đầu không tỉnh táo, tay vẫn ôm chặt như cũ.

Cô nhìn quần áo mình, còn tính là chỉnh tề, liền mặc kệ, để Mẫn Kính lặng lẽ dẫn người bước vào. Thấy bác sĩ gia đình lấy ống tiêm, cô giúp Hoắc Vân Thâm lật người, để anh đối mặt với mình, rồi dịu dàng ôm anh.

Hoắc Vân Thâm được cô đối xử tử tế, cơ bắp căng chặt dần dần thả lỏng, tính cảnh giác cũng yếu đi.

Cuối cùng bác sĩ gia đình cũng có cơ hội tới gần.

Ngôn Khanh cởi bỏ cúc áo cho anh, lộ ra một đoạn cánh tay, đáy mắt đột nhiên ẩm ướt không thể giải thích nổi.

Anh ỷ lại cô, tín nhiệm cô như vậy.

Cô vỗ về đầu Hoắc Vân Thâm, để anh dựa vào cổ mình, khe khẽ an ủi: “Không có việc gì, sẽ không đau, ngủ một giấc là ổn.”

Kim đâm vào, thuốc hạ sốt làm mi mắt Hoắc Vân Thâm hoàn toàn nhắm chặt.

Mọi người lui ra ngoài, Ngôn Khanh ôm lấy anh ngẩn người, lại nghe thấy anh hàm hồ nói: “Đau.”

“Chỗ nào đau?” Cô lo lắng, “Cánh tay à? Hay chỗ khác?”

Hoắc Vân Thâm vô thức nâng tay lên, ấn vào lồng ngực, không hề phát ra âm thanh.

Ngôn Khanh im lặng hồi lâu trong bóng đêm, bất lực cúi đầu, môi nhẹ nhàng dừng trên khóe miệng anh.

Anh nói, anh đau trong lòng.

Mãi đến hơn nửa đêm, Ngôn Khanh mới chui ra khỏi vòng tay Hoắc Vân Thâm, nhìn thấy tin nhắn Mẫn Kính gửi cho cô mấy giờ trước: “Gần đây tính tình Thâm ca rất khó chịu, không ai dám tới gần. Anh ấy bị bệnh đã vài ngày, lúc đầu không tính là nghiêm trọng, nhưng không chịu uống thuốc, quản gia với bác sĩ gia đình sợ tới mức cửa cũng không dám bước vào, ai cũng quản không được anh ấy, kết quả kéo dài tới hiện tại nên mới nghiêm trọng đến mức này. Hôm nay anh ấy thật sự không thể đứng lâu, mới để tôi đi đón cô.”

“Còn về phần chủ của đồng đội kia của cô, vụ bê bối là do Thâm ca bày mưu đặt kế để đưa ra ánh sáng. Trước đó anh ấy vẫn luôn đợi cô chủ động về, không đợi được, cuối cùng mới dùng biện pháp này. Chỉ là muốn cô về nhà mà thôi, đừng trách anh ấy. Hợp đồng với đồng đội của cô đã sớm hoàn thành rồi, sẽ ký với cô ấy.”

“Còn nữa, tốt nhất ban đêm lại cho anh ấy uống thuốc một lần nữa, tránh tiếp tục sốt.”

Ngôn Khanh xem tin nhắn trước, còn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng đến câu cuối cùng này, nhưng thứ khác đều không quan trọng.

Cô đứng dậy nhìn thấy trên bàn đầu giường đã chuẩn bị sẵn thuốc pha với nước uống. Sau khi điều chỉnh tư thế, dùng thìa nhỏ đút cạn thuốc cho Hoắc Vân Thâm. Đặt bát xuống, cô phát hiện ngăn kéo phía dưới có mở ra một chút.

Đây không phải phòng ngủ của cô, là phòng ngủ Hoắc Vân Thâm, cô tới ít, nên không biết bên trong đặt thứ gì.

Vốn định giúp anh đóng lại, nhưng khi tầm mắt cô hạ xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy mặt mình.

… Không đúng, là mặt Vân Khanh.

Ngôn Khanh không nhịn được mà kéo ngăn kéo ra, trên cùng là một quyển album đang mở.

Album rất dày, từ đầu tới cuối đều phủ kín ảnh Vân Khanh.

Phía trước là ảnh một mình. Cô thiếu nữ có vẻ ngoài dễ thương ngọt ngào, mặc đồng phục, mặc các loại váy khác nhau, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa hoặc xoã tung, đều đẹp rất tự nhiên. Dường như được xé từ nhiều nơi khác nhau, còn mang theo chút dấu vết. Một số giống như chụp trộm, từ những góc độ đó, tình yêu của anh như tràn ra.

Đến phần sau, biến thành ảnh chụp chung của hai người.

Thiếu niên Hoắc Vân Thâm nổi loạn phản nghịch, không phải dáng vẻ thâm trầm dịu dàng như bây giờ, khuôn mặt có chút phô trường mà sắc bén, mang theo sự hăng hái, trên mặt trên người luôn có chút vết thương, quần áo cũng không mặc cẩn thận, cổ tay áo vĩnh viễn cuốn lên trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài.

Anh nắm hoặc ôm lấy Vân Khanh, đều tràn đầy chiếm hữu và tình yêu sâu đậm.

Ngôn Khanh ngồi dưới đất, trong lòng càng đau, càng không khống chế được mà muốn lật tiếp.

Nhìn đến cuối cùng, cô chống trán, huyệt Thái Dương chưa bao giờ quặn đau kịch liệt như thế. Mỗi một tấm ảnh, não cô đều mơ hồ hiện ra tình cảnh ngay lúc đó, như tự động mở ra một rạp phim nhỏ.

Giống như buổi quay MV ngày đó, cô đuổi theo Hoắc Vân Thâm ra ngoài, viết tờ giấy kia, cũng là vì đêm đó tại công ty anh, cô đã nhìn thấy chữ viết của Vân Khanh.

Cô chẳng những để lại ấn tượng, còn tự động hoàn thành các hình ảnh phát sinh, thậm chí… khi xuất hiện tình huống tương tự, cô còn vô thức bắt chước theo.

Môi Ngôn Khanh trở nên trắng bệch.

Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp ngọt ngào của hai người, tuyệt vọng phát hiện, cô thật sự… đang bắt chước Vân Khanh. Dùng cách nói vô sỉ hơn, là cô hy vọng mình có thể trở thành Vân Khanh.

Nhận thức này làm Ngôn Khanh chán ghét bản thân.

Cô không có bản ngã của mình, để có thể nhận được tình yêu sâu đậm của Hoắc Vân Thâm, cô lại trở nên vô lý như vậy.

Ngôn Khanh cất album đi, ôm đầu gối ngồi bên mép giường, ngơ ngác ngồi đến tận rạng sáng, cô lại bò vào lòng Hoắc Vân Thâm, ôm lấy eo anh run rẩy.

Hoắc Vân Thâm còn đang hôn mê, cảm giác được nguồn nhiệt nên tham lam tới gần, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng đi.”

“… Ừm.”

“Đừng vứt bỏ anh.”

“… Ừm.”

Anh thở gấp gáp, khàn khàn nói: “Khanh Khanh, anh nhớ em.”

Nước mắt Ngôn Khanh tràn ra, không chịu đựng nổi.

Cô đang trộm.

...

Sau hừng đông, cơn sốt của Hoắc Vân Thâm giảm xuống, người cũng an ổn hơn rất nhiều, nhưng tác dụng của thuốc còn chưa hết, anh vẫn đang ngủ.

WeChat của An Lan dồn dập đến từng cái một.

“Ngôn Ngôn, em đi đâu rồi, có thể về sớm chút không? Có một chương trình tạp kĩ đứng đầu muốn mời mấy người có nhân khí ổn định trong các em đến làm khách quý cố định. Người phụ trách đang ở đây, yêu cầu gặp mặt nói chuyện. Em là người nổi tiếng nhất, em không có mặt họ không ký, mọi người đều đang đợi em.”

“Chờ chương trình của chúng ta kết thúc, các em sẽ chính thức xuất đạo. Chương trình tạp kỹ này tình cờ lại nối tiếp, rất có lợi. Nếu được chọn, không có gì thích hợp hơn.”

“Mấy cô nhóc phía sau đều đang lo lắng sắp khóc, sợ việc này chậm trễ.”

Ngôn Khanh hít vào một hơi: “Được, em sẽ về sớm.”

Đây là chuyện lớn của cả một nhóm người, cô không thể chỉ vì bản thân mà kéo theo người khác.

Rèm cửa bị kéo lại, trong phòng rất tối. Ngôn Khanh đặt di động xuống, lại ôm lấy Hoắc Vân Thâm, ngẩng đầu hôn lên mặt anh. Cô phóng túng chính mình xong mới buông tay ra, rời khỏi vòng ôm của anh.

Ngôn Khanh lau khô nước mắt, trở lại chương trình, thuận lợi gặp mặt người phụ trách chương trình tạp kĩ.

Đồng thời, người phụ trách cũng định ra ba thí sinh nổi tiếng nhất, sẽ xuất đạo mà không cần phải lo lắng điều gì, cũng đề nghị họ nên thu xếp thời gian đến địa điểm ghi hình để thích ứng với hoàn cảnh và hình thức, rồi quay đoạn trailer đầu tiên. Các khách quý khác đều đã kết thúc trước, các cô là nhóm cuối cùng, tình huống tương đối đặc thù, cần phải đuổi kịp tiến độ.

Ngôn Khanh vẫn luôn thất thần, An Lan phụ trách liên lạc rồi ấn định. Thông báo được đưa xuống rất nhanh, trưa hôm đó liền xuất phát.

Lại phải đi.

Cô bất an nghĩ đến thân thể Hoắc Vân Thâm.

Lúc cô đi, anh đã hạ sốt, tỉnh dậy là sẽ ổn… Chế độ ăn và ngủ của anh cũng đã cải thiện rất nhiều… cô nên tự không chế bản thân.

Tranh thủ rời khỏi thành phố, để mình không có cách nào đi tìm anh. Về sau cũng liên tục bận rộn, chờ đến khi cô khiến anh thất vọng vô số lần, có lẽ anh sẽ giảm nhiệt tình xuống một chút…

Có lẽ không cần đến ba năm, chung đụng ít mà xa cách thì nhiều, anh sẽ không lưu luyến cô như một người thay thế nữa.

Ngôn Khanh mơ màng hồ đồ nghĩ đến những thứ này, cũng không biết có thể thực hiện được hay không, hay vẫn tiếp tục ngu xuẩn mà lừa mình dối người.

Chương trình tạp kĩ được ghi hình cách Hải Thành không xa, hơn một giờ đi đường. Vì tính bảo mật, không có fans nào biết được, cả hành trình khá là yên ắng.

Dù ở sân bay hay trên máy bay, trước mắt Ngôn Khanh đều là hình ảnh lần trước Hoắc Vân Thâm cổ vũ cô, đồng hành cùng cô suốt chặng đường dài.

Cô nhắm mắt lại không nghĩ nữa. Trước khi cất cánh, cô gửi tin nhắn cho Mẫn Kính, hỏi tình trạng Hoắc Vân Thâm thế nào. Mẫn Kính lại khác thường mà trả lời, từ sáng đến bây giờ, Hoắc Vân Thâm cũng không tìm cô tính sổ.

Tiếp viên hàng không đang thúc giục tắt máy.

Ngôn Khanh bồn chồn không yên cả hành trình, thật vất vả mới xuống máy bay, di động trống trơn, vẫn không có bất cứ tin tức gì.

Hoắc Vân Thâm rốt cuộc thế nào!

Cô không bình tĩnh được, chỉ muốn biết tình hình sức khỏe của anh. Gọi điện thoại cho Mẫn Kính, anh ta lại không nghe. Cô thật sự sốt ruột, không thèm đếm xỉa gì mà gọi cho Hoắc Vân Thâm, cũng không kết nối.

“Ngôn Ngôn, sao vậy? Sắc mặt kém thế?”

Ngôn Khanh nhíu mày lắc đầu, mũi chua xót đến đỏ cả lên.

Lúc ở trên xe của người phụ trách chương trình tạp kĩ, cả nhóm người thì vui vẻ vì được đi quay chụp, cô lại ngồi tra các chuyến bay, chuyến bay về sớm nhất cũng phải giờ tối.

“Chị An Lan, em có chuyện rất quan trọng, buổi tối có thể về Hải Thành trước một chuyến được không.” Ngôn Khanh nhỏ giọng nói với An Lan, “Chắc chắn sáng mai em sẽ tới đây, sẽ không hỏng việc.”

Cô muốn xác định an nguy của anh.

Tuy An Lan lo lắng, nhưng cũng đặt vé máy bay cho cô, rồi đồng ý đưa cô đi.

Thời gian mấy tiếng ở giữa là để cả đội tập luyện. Ngôn Khanh vẫn bình thường hết sức có thể và chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ. Đến hơn giờ, công việc kết thúc, cô lập tức sửa soạn đồ đạc lao tới sân bay.

Khi chuẩn bị lên xe, di động cô vang lên.

Tim Ngôn Khanh chấn động, vội vàng cầm lên xem, là tin nhắn khoan thai tới muộn của Mẫn Kính, cô chỉ nhìn lướt qua, di động liền rơi trên mặt đất.

Cô thở dồn dập một hơi, cuống quít nhặt lên, không tin mà phóng to hình ảnh, đôi tay run rẩy.

Là bức ảnh chụp một đoạn tin tức, gia chủ Hoắc thị đột nhiên hôn mê ngoài ý muốn, tình huống nguy cấp, tập đoàn lâm vào hỗn loạn.

Ngôn Khanh sững sờ, tầm mắt nhất thời biến thành màu đen. Cô tàn nhẫn véo mình để bình tĩnh lại, run rẩy gọi điện thoại cho Mẫn Kính, thất thanh hét to: “Anh ấy ở đâu!”

Mẫn Kính lạnh lùng nói: “Cô ở đâu, anh ấy ở đó.”

Lồng ngực Ngôn Khanh nóng cháy thành tro: “… Anh có ý gì.”

“Anh ấy tỉnh dậy phát hiện cô đi rồi, biết chiều nay cô bay đến nơi khác, không màng thân thể mà đuổi theo cô. Sau khi hạ cánh, chưa kịp gặp cô thì đã ngã xuống!”

“Tôi đi tìm anh ấy,” Giọng Ngôn Khanh thay đổi, “nói cho tôi rốt cuộc anh ấy ở đâu! Tôi đi tìm anh ấy!”

“Nơi này không phải Hải Thành, anh ấy không thích hợp đến bệnh viện. Tôi tìm một chỗ khác, các bác sĩ đang hội chẩn.”

Ngay sau đó Mẫn Kính gửi địa chỉ.

Là khách sạn.

Ngôn Khanh căn bản không có tâm tư phân biệt vì sao người ngã bệnh lại ở khách sạn. Máu của cô đã đóng thành băng, mọi suy nghĩ khác đều vỡ vụn, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Hoắc Vân Thâm.

Mẫn Kính biết được vị trí của cô, đã sắp xếp xe từ trước, đảo mắt đã đến. Trên xe Ngôn Khanh hỏi gì anh ta cũng không chịu trả lời, cô kìm nén nước mắt, thô bạo nắm lấy thẻ phòng anh ta đưa cho.

Tầng cao nhất, cả tầng đều được dọn dẹp sạch sẽ, không có người nào khac.

Ngôn Khanh một hơi lao ra khỏi thang máy. Lúc chạy mũ rơi xuống đất cô cũng không để ý. Lao tới cửa tương ứng với thẻ phòng, vành mắt đỏ bừng mà cầu trời khấn phật, trong lòng thầm cầu nguyện Hoắc Vân Thâm bình an.

Ngón tay lạnh buốt của cô đặt thẻ phòng ở khu vực cảm ứng, cửa mở ra đáp lại, ánh đèn không sáng lắm theo khe hở lọt ra.

Trời đã khuya, có phải hội chẩn kết thúc rồi không?!

Ngôn Khanh không nghĩ nhiều, hoảng loạn chen vào, ván cửa phía sau lưng cô thuận thế đóng lại, phát ra một tiếng “tạch” nho nhỏ.

Nhưng chỉ ngắn ngủi trong một chớp mắt.

Ngay cả bày biện trong phòng Ngôn Khanh cũng chưa kịp thấy rõ, đã bị một bóng người đứng cạnh lối vào ôm chặt lấy, cánh tay cứng như thép siết chặt.

Cô căn bản không cần kêu sợ hãi.

Dáng người này cao lớn, từng tấc da tấc xương cô đều quen thuộc, cô từng ôm từng sờ, đêm qua còn chính mình cảm nhận!

Hoắc Vân Thâm…

Ngôn Khanh mở to hai mắt, trái tim treo cao trong cổ họng ầm ầm rơi xuống, hai mắt nhanh chóng kích động đến đỏ bừng, cô oán hận cắn răng, liều mạng đẩy anh ra: “Anh gạt em!”

“Mẫn Kính nói dối! Thân thể anh rất tốt, anh không sao! Càng không ngất xỉu bất tỉnh nhân sự!” Cô càng gào càng khàn, “Anh cố ý làm em sợ!”

Hoắc Vân Thâm ấn chặt cô lại, không cho cô lộn xộn: “Không phải em gạt anh trước sao? Đồng ý với anh là không đi, không vứt bỏ anh, quay đầu lại không muốn chờ anh tỉnh dậy, im lặng chạy trốn!”

Cảm xúc của Ngôn Khanh thay đổi rất nhanh, cuối cùng cũng giữ được bình tĩnh. Cô đầy bụng tủi thân mà kháng cự anh, khóc nức nở: “Vậy là anh có thể làm em sợ?! Chuyện này có thể nói giỡn sao! Lúc nghe nói anh xảy ra chuyện, anh có biết em —”

“Thế nào.”

Ngôn Khanh chợt nghẹn lại.

Hoắc Vân Thâm nắm bả vai cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ướt đẫm của cô: “Lúc nghe nói, em thế nào!”

Khoé miệng Ngôn Khanh phát run, rưng rưng trừng anh, xoay người muốn đi mở cửa.

Anh nhạy bén như vậy, dù cô có biến hoá thế nào cũng không trốn được anh!

Đợi lát nữa, anh sẽ tự tay xé toang suy nghĩ thầm kín của cô, chút tự trọng cuối cùng cũng không còn.

Hoắc Vân Thâm kéo cô lại, vây chặt cô từ phía sau, trầm giọng hỏi: “Ngoài cái mạng này, anh không có bất cứ thứ gì có thể dẫn em đến đây. Tối qua anh bị bệnh, em mới bằng lòng ở lại, nếu hôm nay anh không lấy lý do này, em sẽ xuất hiện ư?! Bắt đầu từ khi anh hỏi em có thích anh không, em tránh anh, không muốn gặp anh, nói dối để ứng phó với anh, nghĩ mọi cách để trốn đi, không mệt sao?!”

Ngôn Khanh cố gắng tránh thoát, nhưng những lời cô ghim trong tim lại không cách nào che giấu được nữa: “Mệt, nhưng em có thể làm gì bây giờ? Ngoài tránh anh, em còn cách nào khác?”

Cô không cứu nổi nữa, cô không thể nói dối anh…

Hoắc Vân Thâm nghiêm nghị: “Ngôn Khanh, em có tình cảm với anh là sự thật, khó thừa nhận như vậy à!”

Thế giới bỗng im lặng.

Ngôn Khanh dừng động tác, ngẩn ngơ nhìn bóng tối mờ mịt.

Hoắc Vân Thâm đều nhìn ra. Tâm tư cô cẩn thận che giấu, dường như không trốn khỏi mắt anh, bị anh đặt dưới ánh mặt trời.

Ngọn lửa trong lồng ngực Ngôn Khanh cháy dữ dội khiến cô không chịu nổi đau rát, vỡ tan ở trong lòng.

Cô cố nén không để nước mắt rơi xuống, đột nhiên tránh khỏi Hoắc Vân Thâm, xoay người đối mặt với anh, run giọng nói: “Đúng vậy, em thừa nhận, em không cưỡng nổi dụ hoặc của Hoắc tổng. Yêu anh, nhưng em không muốn cả đời làm thế thân của người khác. Em không làm được hợp đồng lúc trước đã ký!”

Đáy mắt Hoắc Vân Thâm lộ ra sự cháy bỏng.

Cô ngừng một chút, tùy ý khóc lóc: “Là em đã phá vỡ hợp đồng, là em phạm sai lầm! Em không cam lòng làm thế thân của Vân Khanh, cũng hiểu anh vĩnh viễn không thể nào lướt qua cô ấy mà yêu em! Cho dù anh tốt với em, cũng không có nửa điểm quan hệ với em —”

Lồng ngực Hoắc Vân Thâm chấn động mạnh, khàn khàn ngắt lời cô: “Không phải thế thân.”

Ngôn Khanh còn rất nhiều lời muốn phát tiết với anh, trong lúc hỗn loạn lỗ tai đột nhiên nghe thấy câu nói này, tưởng là ảo giác.

Mắt Hoắc Vân Thâm cũng đỏ ửng: “Ngôn Khanh, em hãy nghe cho kỹ, từ lúc nhìn thấy em ở trên cầu, mãi cho đến hiện tại, mỗi phút mỗi giây, anh chưa bao giờ coi em là thế thân! Em chính là Vân Khanh!”

Ngôn Khanh cứng đờ tại chỗ.

Cô quên cả hô hấp, chậm rãi hỏi: “Suy nghĩ của anh… vẫn luôn không thay đổi? Anh ký hợp đồng với em, chấp nhận cách nói thế thân lâu như vậy, đều là cố ý lừa gạt em?!”

“Đúng vậy.” Hoắc Vân Thâm tới gần cô, cứng rắn ôm cô vào lòng, “Anh lừa em, vì để em đồng ý gả cho anh. Kỳ hạn ba năm gì đó, thế thân của Vân Khanh gì đó, tất cả đều là giả. Đời này anh cũng không định để em rời khỏi anh một lần nữa!”

Định kiến lâu nay của Ngôn Khanh bị ảnh hưởng nặng nề.

Vì sao mà quanh đi quẩn lại, lại trở về vấn đề ban đầu!

Cô chỉ đang bắt chước Vân Khanh thôi, có giống cũng không phải!

Hoắc Vân Thâm đối xử với cô như vậy, là bởi vì còn đang mắc kẹt trong ám ảnh không thoát ra được. Cô đã bảo không phải, lại còn bị anh dùng sức mạnh, có phải ngay cả thế thân cô cũng không bằng hay không, huống chi anh còn cố ý lừa cô!

Ngôn Khanh lui về phía sau, khóc lóc buột miệng thốt ra: “Hoắc Vân Thâm anh mới là kẻ lừa đảo! Anh coi em là gì! Em muốn ly hôn với anh!”

Hoắc Vân Thâm bị câu nói của cô chọc trúng tử huyệt.

Mười ngón tay anh nắm chặt, giọng nói vỡ vụn: “Em lặp lại lần nữa.”

Ngôn Khanh ấn vào tim, không quan tâm nói: “Em muốn ly hôn với anh! Trốn đến nơi thật xa! Không bao giờ muốn gặp anh nữa!”

Hoắc Vân Thâm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cúi đầu cắn lời nói tàn nhẫn trên môi cô.

Môi lưỡi Ngôn Khanh bị anh cướp đoạt, không phát ra tiếng.

Bàn tay chống cự của cô ban đầu vẫn còn mạnh mẽ, nhưng nhanh chóng yếu đi dưới sự dây dưa, đến khi không nâng lên nổi nữa. Khát vọng dâng trào mãnh liệt cả về thể xác lẫn tình cảm, đều bị anh khơi mào dễ như trở bàn tay.

Anh lừa cô là sự thật, anh không thay đổi, vẫn luôn điên cuồng cố chấp.

Nhưng cô yêu anh càng là sự thật, hơi thân mật tiếp xúc một chút, liền không kìm được phản ứng theo bản năng.

Hoắc Vân Thâm hôn vội vã mà mạnh mẽ, hận không thể nuốt cô vào bụng, vĩnh viễn ở trong thân thể anh. Anh không nghe được bất cứ câu nào từ miệng cô, chỉ muốn đem cô giam cầm.

Ký ức không nhớ rõ.

Vậy làm thân thể nhớ rõ.

Đầu óc không có anh.

Nhưng trong thân thể cô từng có!

Khát vọng ngày đêm chịu đựng của Hoắc Vân Thâm đánh tan sự tỉnh táo. Anh ghì chặt gáy Ngôn Khanh, nhốt cô vào lòng, tuỳ ý thâm nhập mút đầu lưỡi cô. Hôn cô như thế nào để cô ngoan ngoãn, mỗi điểm mẫn cảm của cô, anh đều rõ như lòng bàn tay.

Ngôn Khanh nhanh chóng sụp đổ dưới thế tấn công của anh, dây dưa dù đúng hay sai cũng bị ngọn lửa đang bốc cháy lên thiêu hủy.

Ý thức cô dần dần hóa thành tro, nhưng có một tầng sương mù vẫn luôn ẩn giấu trong chỗ sâu nhất.

Cô không thấy rõ tầng sương mù kia – tương thích với Hoắc Vân Thâm như vậy, giống như vốn đã là một thể – bị cách thức tàn nhẫn nhất làm cho chia năm xẻ bảy.

Ngôn Khanh không rõ mình bị mê hoặc bởi du͙ƈ vọиɠ, hay có điều gì đang thôi thúc cô.

Tình cảm chồng chất nhiều như vậy, tại thời khắc này đã phá tấm chắn, toàn bộ bùng nổ.

Ngôn Khanh biết hiện tại cô đã chệch đường ray, đã không lý trí đến mức nào, nhưng cô không có cách nào kìm nén. Ít nhất giờ phút này, anh đang hôn cô, coi cô như người yêu thật sự, mà không phải thay thế cho bất kì ai khác.

Cô mất khống chế nâng cánh tay lên, vòng qua cổ Hoắc Vân Thâm, lần đầu tiên đáp lại nụ hôn của anh, tóm được khe hở còn khóc lóc mắng anh: “Hoắc Vân Thâm anh cái này kẻ lừa đảo này… lừa gạt cảm tình của em… anh nợ em…”

Hoắc Vân Thâm chỉ dừng trong một chớp mắt, lập tức giữ đầu cô lại, mạnh mẽ quấn lấy, khiêu khích từng hạt giống mà cô chôn vùi.

Trong đầu Ngôn Khanh mê man, không nhớ rõ mình vào phòng ngủ với anh thế nào.

Không khí trở nên đặc quánh và ngọt ngào.

Nhiệt độ trong phòng tiếp tục tăng cao.

Mồ hôi trượt dài trên làn da trắng sứ.

Khăn trải giường trong phòng trắng tinh không tì vết, thảm mềm mại, bước chân loạng choạng không tiếng động.

Ngôn Khanh rơi vào biển sâu nóng bỏng không thấy đáy, dù muốn đứng dậy bao nhiêu cũng bị nghiền thành bụi phấn, cô ngã về phía sau, mỗi chỗ anh chạm qua cũng có thể khiến cô phát điên.

Nơi nơi thất thủ.

Toàn bộ bị anh khống chế.

Ngôn Khanh đã hoàn toàn mất tiếng, nghẹn ngào nói: “Anh nhẹ một chút… em… em trước kia chưa từng…”

Tầm nhìn của cô mơ hồ, chỉ thấy rõ đôi mắt bướng bỉnh cuồng nhiệt của Hoắc Vân Thâm.

Anh không nói hết thành câu, đại khái nói ba chữ: “Em từng có.”

Ngôn Khanh sặc ra nước mắt, tên hỗn đản này thật quá đáng! Cô đã như vậy! Thế nhưng anh còn —

Tuy nhiên, không bao lâu sau, cô đã tự cảm nhận được sự thích ứng và quen thuộc khiến cô run rẩy từ tận xương tuỷ, cô không thể tự hỏi, chỉ có thể say mê theo bản năng và chìm đắm vào nó không ngừng.

Một lần nữa khi mở mắt ra, cả người Ngôn Khanh tan rã thành từng mảnh, xụi lơ ở trong chăn, được bảo vệ bởi cánh tay mạnh mẽ.

Sau lưng có tiếng hít thở nhè nhẹ cố kìm nén của người đàn ông.

Hoắc Vân Thâm không ngủ.

Phát giác ra cô đã tỉnh, anh hơi nhổm dậy, sợ cô hối hận muốn chạy trốn.

Ngôn Khanh vẫn nằm đó không nhúc nhích, cô bị sự cướp đoạt cực hạn và an ủi làm cho thỏa mãn ngây người.

Cô không dám chớp mắt, sững sờ đến nỗi thở không ra hơi.

Trong đầu có cái gì đó không ngừng bị phá hủy, lại kéo ra càng nhiều nghi vấn khiến cô hít thở không thông.

Không đúng.

Thật sự không có lý do gì để giải thích.

Những lời Hoắc Vân Thâm nói vang lên trong tai cô.

Nhiều chuyện giống với Vân Khanh như vậy, dù cô có cho rằng mình tưởng tượng ra, thì trên thực tế, khuôn mặt cô với Vân Khanh giống nhau như đúc, nét chữ của cô, tình yêu mãnh liệt của cô với anh, mỗi rung động và đau lòng, vô số lần đau đầu, và những điều kỳ lạ đã cố tình bị xem nhẹ mỗi khi đau đầu…

Cho dù tất cả đều là ảo giác, đều là phán đoán của cô.

Nhưng thân thể thì sao!

Linh hồn của cô đang sôi trào, muốn hòa tan hợp thành một thể với anh.

Quá quen thuộc quá vui thích…

Dường như anh không lừa cô, cô với anh… thật sự từng có.

Chuyện tới bây giờ, cô không tìm ra lời giải thích nào khác, đành phải chấp nhận cách nói kỳ lạ kia.

Hoắc Vân Thâm không đợi được cô mở miệng, không nhịn được nữa mà ôm cô: “Vợ…”

Tim Ngôn Khanh đập như muốn phá khỏi lồng ngực.

Cô ngơ ngác xoay người, chôn đầu vào lòng anh, thì thào hỏi nhỏ: “Em có lẽ… thật sự là Vân Khanh, đúng không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio