Bề ngoài Hoắc Vân Thâm thoạt nhìn cứng rắn lạnh lùng, nhưng môi lại mềm mại, hôm nay nó còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, quả thực có thể làm người ta say mê.
Ngôn Khanh hôn anh một lát, cũng hơi say, không khỏi lui ra sau một chút, quan sát phản ứng của anh.
Sự sắc bén, gai góc của Hoắc Vân Thâm như được cô an ủi mà trở nên bằng phẳng, trở nên rất ngoan ngoãn.
Anh thành thật chớp chớp mắt, bóng tối trong con ngươi biến mất, thay vào đó là ánh sáng long lanh dịu dàng, trên mặt cũng thêm chút ửng đỏ khác hẳn với say rượu, quá mức đáng yêu.
Trong lòng Ngôn Khanh vừa chua vừa ngọt, nhận thức “Người đàn ông này từ đầu đến cuối đều là cô” càng thêm phần chắc chắn. Cô không tránh được rung động, nâng mặt anh lên xoa nắn.
Hoắc Vân Thâm nhíu mày, bất mãn chỉ vào môi mình, quang minh chính đại đòi hôn.
Chỉ hôn một tí như thế, anh thấy còn chưa đủ.
Ngôn Khanh bật cười, nhìn dáng vẻ tiều tuỵ vì hoảng loạn và bị men rượu tra tấn của anh, cũng chua xót vô cùng. Cô nghiêm túc ôm anh, lại hôn một lần nữa.
Rồi khẽ dỗ dành: “Thâm Thâm, anh uống say, cơ thể không thoải mái, không thể cứ ngồi trên sàn nhà thế này được, chúng ta lên tầng ngủ nhé?”
Hoắc Vân Thâm chậm rãi mở miệng: “Ngủ… gì?”
Ngôn Khanh kiên nhẫn lặp lại: “Đi ngủ.”
Anh kiên quyết lắc đầu, giơ tay giữ chặt cằm cô, đờ đẫn nói: “Không cần ngủ, muốn ngủ em.”
Ngôn Khanh bị mấy chữ của anh làm cho ho sặc sụa, lỗ tai đỏ bừng, cô lay lay anh: “Đừng nháo, anh phải nghỉ ngơi.”
Hoắc tổng cực kỳ bướng bỉnh, giữa hai đầu lông mày tràn ra cảm giác áp bách, khí thế bức người tới gần cô, nhưng giọng điệu lại mềm nhũn, năn nỉ: “Vợ — anh không nghỉ ngơi, muốn ngủ em.”
Ngôn Khanh bị ảnh hưởng bởi vẻ nghiêm trọng đến đáng yêu của anh, huống chi hơi thở anh còn nóng rực, vô cùng bức người.
Cô chịu thua, nghĩ dù sao anh cũng không tỉnh táo, có lẽ chỉ đang nói mê man thôi, vì vậy dung túng bảo: “Được được được, ngủ em, vậy có qua có lại, em cũng ngủ anh, được chứ?”
Hoắc Vân Thâm thỏa mãn nhếch khóe môi, trực tiếp ấn ngã cô vào ghế sô pha, cúi người ghé tai cô hứa hẹn: “Được, cho em ngủ, mấy lần cũng được.”
Sau đó vẫn đi lên tầng. Anh đứng không quá ổn, nhưng không chịu để cô đi, nhất định phải ôm.
Ngôn Khanh nơm nớp lo sợ, nhưng hai cánh tay anh vô cùng mạnh mẽ, dù bản thân có lảo đảo, cũng cẩn thận che chở cho cô. Một đường đi thẳng vào phòng ngủ, ngã xuống cái giường lớn mềm mại.
Đến rạng sáng cô mới đi vào giấc ngủ. Trong mơ, bóng người xuất hiện sau tấm chắn và gọi cô là “Khanh Khanh” cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt.
Hoắc Vân Thâm hỗn độn đứng phía sau tấm chắn, đáy mắt điên cuồng, xông lên hôn cô thật mạnh, cô nhiệt tình đón nhận. Nhưng cô có thể nhận ra, trong màn sương mù sau lưng Hoắc Vân Thâm còn có một bóng dáng mơ hồ, cao gầy, lạnh lùng, âm trầm, ánh mắt vặn vẹo, oán hận nhìn anh chòng chọc.
Ngôn Khanh đột nhiên bừng tỉnh.
Cô cố gắng nhớ lại diện mạo cụ thể của người đó, nghĩ đến đau đầu cũng không có kết quả, ngay cả hình bóng cũng như ảnh ngược ở trong nước, chạm vào một cái là tan biến.
Sau đó cô tìm kiếm trong ký ức của mình, cũng không thấy có ai mang lại cho cô cảm giác tương tự.
Ngôn Khanh xoay đầu, nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Vân Thâm nương theo men rượu, lại còn cả đêm phóng túng, nên khó có khi ngủ đến giờ này. Cô không đành lòng làm ồn đến anh, ngồi dậy thân mật cọ cọ lên mặt anh một cái, lặng lẽ rời giường, đi xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.
Lúc Ngôn Khanh xuống tầng, chân vẫn mềm, muốn oán trách Thâm Thâm, lại luyến tiếc, dứt khoát kiểm điểm bản thân.
Mày đấy, cũng không phải là trước kia, bây giờ mày đang hạnh phúc trong hôn nhân, có anh chồng siêu tuyệt vời, dù có không biết tiết chế một chút như vậy, nhưng xa cách ba năm, ngọt ngào với anh ấy bao nhiêu cũng không đủ, cho nên nói, đừng kêu không chịu nổi, thay vào đó cần phải tăng cường thể lực, đối xử với anh ấy thật tốt.
Ngôn Khanh xác định rõ mục tiêu tương lai của mình xong, nhấc dao cắt bí đỏ trên thớt, cô định làm món cháo, đầu ngón tay lại không cẩn thận bị mũi dao rạch ra vết thương nhỏ.
Cô nhìn vết máu đang trào ra, huyệt Thái Dương bỗng giật giật mãnh liệt.
Hình như lúc trước… trên tay cô cũng chảy rất nhiều máu, cầm dao đặt lên mặt như vậy, lạnh lùng mắng người nào đó: “Đừng nói thích tôi, anh chỉ thích gương mặt này mà thôi, nếu tôi rạch bỏ nó, ngay một cái liếc mắt anh cũng không dám nhìn! Nhưng Vân Thâm, anh ấy sẽ luôn đối xử với tôi trước sau như một, anh vĩnh viên không thể so sánh được với anh ấy!”
Là… ai.
Ngôn Khanh ấn Thái Dương, ký ức bị phong tỏa lộ ra một chút manh mối, lại lập tức tan thành mây khói.
Mấy lời này cũng dần trở nên mơ hồ khi cô mở mắt rồi nhắm mắt.
Ngôn Khanh dựa vào bàn nấu ăn, muốn chờ cảm giác khó chịu qua đi. Phía sau cô bỗng vang lên tiếng bước chân, anh nhanh chóng bước đến ôm lấy cô, đẩy cô đến mép bồn rửa tay, dùng nước ấm rửa sạch vết thương.
“Anh tỉnh rồi,” Cô xua đi sự khó chịu, ngẩng mặt cười tủm tỉm nói, “em không sao, chỉ bị rách một tí.”
Sắc mặt Hoắc Vân Thâm rất nặng, bế cô ngồi lên bàn ăn, lấy hòm thuốc xử lý cẩn thận, một câu cũng không nói.
Ngôn Khanh dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào chân anh: “Thâm Thâm — không vui à?”
“Ừm,” Anh thấp giọng, “vốn dĩ em không cần làm cơm, làm còn để bị thương, bị thương còn không để trong lòng.”
Người anh coi như bảo bối, sáng sớm đã chảy máu, đứng ngơ ngác trong phòng bếp.
Ngôn Khanh kéo dài giọng: “Vậy Thâm Thâm sẽ không vui bao lâu nhỉ —”
Hoắc Vân Thâm nhẫn nhịn, trả lời: “… Năm phút.”
“Ngắn như vậy?!” Ngôn Khanh kinh ngạc.
Anh liếc cô một cái, lại gục đầu xuống, mím môi: “Nhiều nhất năm phút, sợ thời gian lâu quá, em lại không để ý tới anh.”
Ấy, còn mang thù cơ.
Ngôn Khanh vội vàng giải thích cho anh nguyên nhân biến mất hai ngày nay. Thấy vẻ mặt anh khá hơn, cô xúc động nói: “Nếu không anh có thể lắp định vị trên người em, đỡ phải luôn không có cảm giác an toàn, em còn đau lòng.”
Cô nói nửa thật nửa đùa, mà yếu tố đùa vui chiếm phần lớn.
Kết quả, Hoắc Vân Thâm ngẩng phắt đầu, trong mắt có tia sáng kích động kỳ lạ, hỏi: “Có thể chứ?”
Ngôn Khanh ngẩn ra, hoá ra nãy giờ đúng là anh nhớ thương chuyện này.
Không đợi cô nói, lông mi Hoắc Vân Thâm lại rũ xuống, chủ động lắc đầu: “Không được, anh trói chặt em, em sẽ muốn chạy trốn, đến ngày đó thật, anh sẽ càng vất vả hơn. Anh tình nguyện chờ, cho dù em đi đâu, anh cũng có thể chờ em về.”
Từ ngày bắt đầu yêu cô, anh đã muốn trói chặt đôi cánh của cô lại, nhốt cô trong lồng giam của anh.
Nhưng cô hiểu rõ nên tự nguyện đáp xuống, không chê anh cả người dơ bẩn, mềm mại ấm áp sống bên cạnh anh.
Sau khi mất mà tìm lại được, cô mở ra đôi cánh mà mình vẫn luôn thu lại, khiến vô số người vây quanh, khát vọng muốn nhốt cô lại đang không ngừng tăng vọt.
Nhưng trên sân khấu, trong đám người, Khanh Khanh của anh tốt đẹp như vậy.
Anh cam nguyện kìm nén, cũng không đành lòng làm tổn thương bất kỳ một cọng lông vũ nào của cô.
Chỉ cần Khanh Khanh vui, yêu anh, không rời khỏi anh, cái gì anh cũng có thể.
Ngôn Khanh nhẹ nhàng dựa vào vai anh: “Em hiểu, không phải anh muốn khống chế em, chỉ là anh không có cảm giác an toàn, em để anh cô độc quá lâu.”
Cô nâng tay Hoắc Vân Thâm lên, dịu dàng nắm lấy: “Hoắc tiên sinh, tuy chuyện trước kia em không nhớ rõ, nhưng sau này em sẽ tốt với anh —”
Hoắc Vân Thâm cười thầm.
Ngôn Khanh nghiêng đầu nhìn anh, đuôi lông mày đều là ý ngọt: “Anh chuẩn bị xong chưa?”
Hoắc Vân Thâm nhấc cô lên đùi mình, nhéo mặt cô, nói: “Vậy phải xem em tốt với anh thế nào.”
“Nắm bắt mọi manh mối, cố gắng tìm lại ký ức càng sớm càng tốt.”
“Hửm?”
“Ý chính là,” Cô chớp chớp mắt, đề tài đột nhiên thay đổi, “em muốn gặp Hạ Minh Cẩn.”
Lần này, Hoắc Vân Thâm tức giận nở nụ cười.
Cách vợ đối xử tốt với anh, chính là yêu cầu gặp mặt người đàn ông lòng dạ khó lường, hạ thuốc cô, theo đuổi cô, từng ôm cô, và gần gũi cô nhiều lần trong suốt ba năm qua.
Ha ha.
Ngôn Khanh thật sự muốn gặp Hạ Minh Cẩn.
Cô biết đằng sau ký ức bị bóp méo nhất định có ân oán sâu xa, cô luôn lo lắng trên người mình tồn tại tai hoạ ngầm, Hoắc Vân Thâm sẽ lại chịu tổn thương.
Mặc dù ký ức không dễ tìm về như vậy, cô cũng hy vọng sẽ có thêm càng nhiều manh mối về vụ tai nạn ba năm trước, rồi bảo vệ anh thật tốt.
Cha mẹ của cô ở Canada là giả, nhưng người đều đã qua đời, không thể dò hỏi.
Cha mẹ không cho cô kết bạn và ra ngoài chơi với lý do sức khoẻ không tốt. Bạn bè cô rất ít, người có thể truy cứu, tính đi tính lại cũng chỉ có Hạ Minh Cẩn.
Cuối cùng Hoắc Vân Thâm vẫn sắp xếp cuộc gặp mặt.
《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》đã đi đến hồi cuối. Giữa trưa Ngôn Khanh phải quay về chương trình để chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng, chọn [], cái tên được chọn sẽ chính thức lập thành một nhóm.
[] Ban đầu là chọn , nhưng thí sinh xếp hạng năm đã tự rút khỏi chương trình.
Bởi vì lịch trình dày đặc, Hoắc Vân Thâm săn sóc mà hẹn gặp ở địa điểm trong nơi tổ chức chương trình, trong một gian phòng trống ở toà nhà cất giữ đạo cũ, ngoài an toàn, thì chủ yếu là bên trong còn có một căn phòng nhỏ giấu kín.
“Thâm Thâm, anh thật sự muốn em đi gặp anh ta một mình?” Ngôn Khanh hỏi trong điện thoại, “Không cần đến nhìn chằm chằm?”
Hoắc Vân Thâm vô cùng bình tĩnh: “Không cần, anh phải cho vợ tự do thích hợp.”
Ngôn Khanh xác nhận: “Không ngại? Không ăn giấm? Em có thể đi?”
Giờ phút này Hoắc Vân Thâm đang ngồi trong căn phòng nhỏ giấu kín ở địa điểm gặp mặt, thần sắc nhàn nhạt: “Đi đi.”
Đến đây đi.
Chồng đã thủ sẵn ở chỗ này.
Chẳng qua bởi vì vừa mới nói không thể trói chặt cô, phải cho cô không gian, anh không thể lật lọng ngay như vậy, nên lén lút trốn đi.
Đơn độc gặp?
Sao có thể.
Ngôn Khanh xin ra ngoài thừa dịp được nghỉ giữa thời gian ghi hình, người khác đều đang bận rộn, vừa vặn cô có thể tránh bị phát hiện, nên cũng không quá khẩn trương, khoác thêm một chiếc áo dài che thân rồi chạy ra ngoài.
Cô không chú ý Tô Lê đang nhắm vào cô, thấy cô rời khỏi đội ngũ, cũng lặng lẽ đi theo.
Ngôn Khanh gặp lại Hạ Minh Cẩn, giật mình vì sự suy sút của anh ta.
Một minh tinh có nhiều fan bạn gái như vậy, giờ lại ở trong trạng thái xuề xoà, mất hẳn phong thái lúc trước.
Trong căn phòng trống trải chỉ có một bộ sô pha được bày biện, Hạ Minh Cẩn nhìn Ngôn Khanh ngồi đối diện, biểu cảm rung động: “Anh cho rằng anh ta sẽ không để anh gặp em.”
Ngôn Khanh ăn ngay nói thật: “Là tôi yêu cầu, tôi muốn biết, về này ba năm, anh còn có chuyện gì chưa nói hết cho anh ấy hay không.”
Ánh sáng trong mắt Hạ Minh Cẩn yếu đi, lưu luyến nhìn cô, không vượt qua được hổ thẹn trong lòng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngôn Ngôn, em tin anh không, anh không cố ý hại em, anh nghĩ rằng anh hạ thuốc là vì trị bệnh cho em, anh thật sự rất thích em.”
“Nhưng cái thích của anh, không đủ để làm anh đối mặt với tâm tư ban đầu?” Ngôn Khanh cười thật xinh đẹp, “Thuốc không tên, đối phương dùng nhược điểm uy hiếp, mỗi năm đều phải cho tôi uống, nếu tốt, còn phải mất công như thế? Thật ra đáy lòng anh vẫn luôn biết khả năng hại tôi chiếm phần lớn, nhưng không muốn thừa nhận, anh tô đẹp cho bản thân coi như hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí còn cảm thấy anh cũng là người bị hại, đúng không?”
Sắc mặt Hạ Minh Cẩn biến đổi.
Sau cánh cửa nhỏ trong căn phòng bị che khuất bởi tấm bình phong, Hoắc Vân Thâm lẳng lặng đứng đó.
Khanh Khanh của anh là người thông thấu nhất, cái gì cũng hiểu, thật làm người ta yên tâm.
Nhưng khi cô đối mặt với cái “thích” của những người khác, anh vẫn không vui.
Sau một lúc lâu, Hạ Minh Cẩn suy sụp hạ bả vai, ngược lại hỏi: “Ngôn Ngôn, anh ta nói em là vợ anh ta, là thật à?”
Ngôn Khanh thẳng thắn gật đầu: “Thật.”
Ngoài hành lang, Tô Lê vừa mới tới, đang nheo mắt nhìn vào bên trong qua khe cửa, đột nhiên nghe được đoạn đối thoại này, khiếp sợ đến mức con ngươi co chặt.
Tô Lê vốn tưởng cô muốn gặp mặt Hoắc Vân Thâm, nên không cam lòng đuổi theo, cho dù cô nói gì, anh ta cũng không tin tiểu tiên nữ nhiều năm ngưỡng mộ trong lòng anh ta sẽ tự nguyện yêu một kẻ điên mà ai cũng biết như Hoắc Vân Thâm.
Anh ta muốn cứu cô.
Nhưng anh ta đã nhìn và nghe thấy được cái gì.
Cô không chỉ mập mờ không rõ với Hạ Minh Cẩn, cô còn kết hôn rồi!
Tô Lê cắn răng, trong lòng hoàn toàn điên đảo, anh ta giơ di dộng theo bản năng, hướng camera về phía cánh cửa.
Hạ Minh Cẩn chua xót hỏi: “Em tự nguyện kết hôn với anh ta sao?”
Ngôn Khanh bất đắc dĩ: “Đương nhiên, gả cho anh ấy tôi vui còn không kịp.”
Ánh mắt cô lơ đãng xẹt qua khe cửa, Tô Lê đứng bên ngoài hơi sửng sốt, sợ bị cô phát hiện, vội vàng lưu video, cất di động, trầm mặt rời đi.
Ngôn Khanh không có kiên nhẫn, nói với Hạ Minh Cẩn: “Tôi không ở đây để nói với anh chuyện này, nếu anh không giấu giếm chuyện gì, hoặc không muốn nói chuyện gì với tôi, vậy quên đi.”
Cô đứng lên.
Hạ Minh Cẩn vội vàng muốn kéo cô, bị cô né tránh.
Anh ta thở dài, vừa nói xin lỗi, vừa đưa cho cô một mảnh giấy gấp qua động tác giả.
Anh ta luôn mang theo một số thông tin quan trọng, nhưng không mảy may tiết lộ cho người của Hoắc Vân Thâm, nhưng Ngôn Khanh đã hỏi riêng anh ta, thì anh ta phải báo lại. Anh ta lo trong phòng này được Hoắc Vân Thâm bố trí theo dõi nghe lén, mới dùng phương thức này.
Ngôn Khanh lấy làm lạ, không xem ngay, mà quyết định về nhà xem với Thâm Thâm.
Đề phòng bên trong có bột độc gì đó, cô bị hại đủ nhiều rồi, không thể ngu ngốc tiếp được.
Cả thế giới đều rất nguy hiểm, chỉ có chồng đáng tin cậy.
Hạ Minh Cẩn biết đã nên đi rồi, anh ta hỏi câu cuối cùng: “Lời đồn về Hoắc Vân Thâm… rất phức tạp, mặt trái quá nhiều, tính tình cũng đáng sợ, anh ta có thật sự tốt với em không?”
Hoắc Vân Thâm còn đứng sau cánh cửa trong phòng, trên mặt che kín bởi lo lắng.
Ngôn Khanh gẩy gẩy mái tóc dài, hắng giọng, hít sâu một hơi, trả lời anh ta vấn đề mà ai cũng không tin.
“Phiền anh hãy nghe cho kỹ —”
“Hoắc Vân Thâm, trên trời dưới đất có một không hai, giá trị nhan sắc cao, dáng người tốt, tính cách dịu dàng, biết thương người, có bản lĩnh kiếm tiền, còn chuyên môn mê hoặc tôi. Một vị thần tiên như anh ấy, nguyện ý hạ phàm đến bên cạnh tôi, đó là do tôi khổ công tu luyện mấy đời mới có cái duyên ấy.”
Cả phòng yên tĩnh.
Hạ Minh Cẩn trợn mắt há mồm.
Ngôn Khanh vô cùng kiêu ngạo với thải hồng thí thực tế của bản thân.
Cách một cánh cửa, Hoắc Vân Thâm ngẩn người, khóe miệng căng thẳng không tự chủ mà giương lên, anh cúi đầu, cười rất ngọt.