Edit: Flanty
Ngôn Khanh chờ đến rưỡi, đang mơ màng sắp ngủ thì bị nhân viên bảo vệ cẩn thận đánh thức: “Mở cửa rồi.”
Đối với người bảo vệ này, hơn hai giờ vừa qua trôi đi như thể một năm. Trên thực tế, Ngôn Khanh vừa ngồi xuống không được một lát đã bị cún tăng ca của một ekip nào đó trong《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》phát hiện lúc xuống tầng. Cậu ta vui mừng ngạc nhiên không dám hé răng, khẩn cấp chuyển camera đến đây, đặt ở một chỗ khuất, điều chỉnh tiêu cự với góc chụp, rồi sau đó không cho anh ta lên tiếng, khiến anh ta vô cùng khẩn trương.
Ngoài điều này, càng quan trọng hơn cả là anh ta cứ cảm thấy có ai đó ở sau lưng đang âm trầm nhìn mình, ánh mắt khủng bố đến mức có thể nghiền nát xương anh ta thành tro.
Thật vất vả nhịn đến lúc chính thức mở cửa, anh ta mới coi như được giải thoát.
Ngôn Khanh nói cảm ơn với bảo vệ, sau đó kéo hành lý đi vào đại sảnh toà nhà. Các chi tiết bên trong nghiễm nhiên đã được bố trí thành hiện trường đón người mới đến. Các nhân viên mặc đồng phục《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》đang đứng chờ ở cửa, phát cho cô một tấm thẻ với con số đã được viết sẵn trên đó.
“Tên?”
“Ngôn Khanh.”
“Thuộc công ty nào?”
“Không có, tôi là cá nhân.”
Nhìn cô ở khoảng cách gần, nhân viên công tác kích động đến mức tim nhảy dựng. Ngày hôm qua nghe nói công ty mới ký hợp đồng với một đại mỹ nhân vô cùng có tiềm lực, đáng tiếc không được gặp, hiện tại mặt đối mặt, phát hiện cô còn dám để mặt mộc tới ghi hình!
Nhưng mà khuôn mặt này trắng nõn mềm mại, môi không to son cũng đỏ hồng đầy đặn, đúng là có đủ vốn liếng, cũng rất biết tạo đề tài cho bản thân.
“Toà cao ốc rưỡi mở cửa, thời gian thông báo cho các thí sinh đến ghi hình là giờ, vì sao cô tới đây sớm vậy?”
Ngôn Khanh xoa đôi mắt mờ mịt nước, nghiêm túc nói thật: “Bởi vì không có nhà để về.”
Nhân viên công tác phụt cười, cho rằng cô cũng cố ý như việc không trang điểm: “Vậy cô nghĩ gì về《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》?”
Ngôn Khanh hồi tưởng trải nghiệm suốt đêm qua của mình, không khỏi nắm chặt tay, trả lời vô cùng chân thành tình cảm: “Nhà! Nơi dừng chân! Cảng tránh gió!”
Dù sao cũng là nơi có thể trốn được Hoắc Vân Thâm!
Nhân viên công tác mừng rỡ cực kỳ, nghĩ thầm đại mỹ nhân hoàn toàn không lạnh lùng, thậm chí còn có chút ngốc nghếch đáng yêu, vì thế tốt bụng chỉ ám chỉ cho cô có những lúc phải nhìn ống kính thật nhiều, mặc dù chỉ là thu thập tư liệu sống trong giai đoạn chuẩn bị, những cũng có hy vọng sẽ được cắt vào chương trình chính.
Ngôn Khanh ngẩn người. Lúc này cô mới chú ý tới camera ở xung quanh, còn không chỉ có một cái, cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Cô không ngờ lại ghi hình sớm như vậy, tuyệt vọng kéo khoác áo khoác lên tận cổ, suýt thì che kín cả khuôn mặt, âm thanh bị che đến khó chịu, sốt ruột hỏi: “Xin hỏi toilet ở đâu?”
Nhân viên công tác mờ mịt chỉ về một hướng: “Đây là sao vậy?”
Con ngươi Ngôn Khanh hối hận đến mức rớm nước, lưu li lấp loáng: “Tôi quên trang điểm rồi!”
Nói xong thì trốn tránh ống kính, giống như mèo bị dẫm phải đuôi hận không thể dùng bốn chân chạy về phía toilet.
Nhân viên công tác che ngực vì vẻ dễ thương của cô, vô thức kết luận, đoạn này chắc chắn được giữ để sử dụng.
Bình thường đã đẹp không gì sánh được, sau khi bị trêu ghẹo lại biến thành một cô gái nhỏ đáng yêu. Vốn tưởng cô cố ý không trang điểm, kết quả là do không biết có quay chụp ở bên trong nên bất tri bất giác để lộ cả hai mặt ưu thế của mình.
Ái chà chà, dáng dấp đã đẹp lại còn ngay thẳng, sắp hot rồi đây.
Ngôn Khanh không nghĩ rằng mình sắp hot, lòng cô rất hoảng loạn, lúc quay về nhà cũ lấy hành lý, cô chỉ rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo rồi chạy ra ngoài, nào có lo lắng đến việc hóa trang tinh tế.
Vốn cho rằng tới kịp, cứ đến trước thời gian ghi hình, an toàn đã rồi tính tiếp, ai ngờ khuôn mặt chưa trang điểm đã bị ống kính chụp lại hết.
Trước đó cô còn hơi kháng cự với chương trình này, nhưng tới giờ phút này, chương trình lại là chỗ tránh nạn của cô, cô cần phải biểu hiện thật tốt để được giữ lại, không thể nhanh chóng bị đào thải được, huống chi còn có chị An Lan đang chờ cô làm vẻ vang.
Nhưng mà sau khi Ngôn Khanh vùi đầu ba lần vào vali hành lý trong toilet, yên lặng rơi lệ, cô quên túi đựng đồ trang điểm ở trong phòng rồi…
Chỉ một lát nữa thôi, khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, cùng nhau lên xe đi ra ngoài, mỗi người đều hoá trang tinh xảo như tiểu thiên sứ, chỉ có cô, một bông hoa trắng rách nát trên bãi đất hoang, khuôn mặt còn bị gió tàn phá đến điêu tàn.
Ngôn Khanh bịt mắt sầu muộn. Khi cô còn đang suy nghĩ xem có nên đi tìm nhân viên công tác trợ giúp hay không thì ngoài hành lang dần dần vang lên tiếng bước chân hỗn độn cùng với tiếng cười đùa ríu rít. Vài giây sau, bóng dáng của bốn cô gái với bốn túi hành lý xuất hiện ở cửa, cùng Ngôn Khanh mắt đối mắt, họ phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.
“Wow! Thừa Phong thật lợi hại! Trong WC cũng giấu tiên nữ!”
Tiên nữ ngửa đầu, đuôi mắt rũ xuống xinh đẹp, vô cùng đáng thương vươn đôi tay non mịn về phía họ: “Làm ơn, có thể cho tôi mượn đồ trang điểm được không?”
Nữ VJ được cố ý phái tới nhận lệnh phụt cười một tiếng, ghi lại đúng sự thật toàn bộ quá trình.
Ngôn Khanh bị bao quanh bởi một nhóm các tiểu tỷ muội trẻ trung xinh tươi, được đãi ngộ như công chúa.
Chọn phấn nền, chọn phấn mắt, rồi lại xoắn xuýt giữa các màu son môi, mỗi người phụ trách một công việc của mình. Trong đó, cô gái có mái tóc ngắn khí chất nhéo cằm cô cảm khái: “Sao tôi thấy giống như đang chơi thay quần áo cho búp bê Barbie vậy nhỉ, để trong tủ kính vẫn là quý nhất, tuyệt đối mua không nổi.”
Nhóm tiểu tỷ muội gật đầu đầy giận giữ, tỏ vẻ tán đồng mãnh liệt.
Ngôn Khanh nháy mắt: “Các cô đều là người chơi tới tham gia chương trình à?”
“Đúng rồi.” Cô gái tóc xoăn nhẹ giọng nói, “Bọn tôi là thực tập sinh cùng một công ty, từ cấp hai đã bắt đầu huấn luyện, nhưng chưa có cơ hội xuất đạo. Công ty nói nếu lần này lại không được thì chúng tôi phải trực tiếp quấn gói về nhà.”
Ngôn Khanh cảm thấy ngoài ý muốn, quay đầu lại nhìn ba người còn lại, mọi người đều cười tủm tỉm, nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng không ai phản bác mà đều cam chịu.
Chương trình này, là cơ hội cuối cùng của các cô ấy.
Cô gái tóc ngắn yêu thích Ngôn Khanh không buông tay, xoa bóp mặt cô, ra vẻ không sao cả mà nói: “Cơ hội duy nhất, mặc kệ có được hay không, chí ít còn gặp được một đại mỹ nhân nổi tiếng, không uổng công.”
Lúc nói chuyện, việc trang điểm của Ngôn Khanh cơ bản đã hoàn thành. Cô cầm lấy thỏi son mà các cô ấy đã chọn lựa kỹ càng rồi đứng trước gương tô nó lên, trái tim cô nặng trĩu, ánh mắt lơ đãng rũ xuống, liếc tới vết sẹo cỡ quả anh đào ở bên gáy.
Hoắc Vân Thâm tuyên bố rằng Vân Khanh đã giữ lại vì anh.
Nếu như anh chỉ vào chỗ khác mà nói, có lẽ cô sẽ do dự, nhưng chỉ duy nhất cái này, cô có ấn tượng khắc sâu nhất, đó là lúc cô tập hát khi còn đi học, cảm thấy cuống họng không đủ mở nên đã dùng ngón tay véo tới mức bị thương, cảm giác đau nhức lúc ấy cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô rất muốn ca hát, trùng hợp đi đến bước này, cũng là ước mơ chân thực về một sân khấu mà lúc trước cô chưa từng nhắc tới.
Mà những cô gái bên cạnh này, biết rõ cơ hội trân quý, hình thức cạnh tranh khốc liệt, nhưng vẫn đối xử với một đối thủ cạnh tranh như cô bằng sự chân thành và cho cô cảm giác ấm áp.
Cô hy vọng《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》sẽ nổi tiếng, mọi người đều nổi tiếng.
Thời gian ghi hình đã đến gần, thí sinh nhanh chóng tập trung lại một chỗ. Sau khi chụp một bức ảnh tập thể đầu tiên trước cửa Thừa Phong thì phân chia nhau bước lên ba chiếc xe buýt, trùng trùng điệp điệp tiến về nới ghi hình chính thức của chương trình.
Nửa giờ đi xe, trên đường các cô gái không chịu ngồi yên, bầu không khí sôi sục, các cô ấy đều nằm sấp xung quanh Ngôn Khanh để nhìn cô, không sợ người lạ mà lớn tiếng tán thưởng ngũ quan của cô.
Ngôn Khanh không để tâm đến việc nói chuyện phiếm với các cô ấy, dư quang thỉnh thoảng hướng ra ngoài cửa sổ, chú ý mỗi chiếc xe lướt qua.
Hoắc tổng, xin anh.
Đừng xuất hiện lại lần nữa, đừng cố chấp nữa.
Cũng may không có chuyện bất thường nào xảy ra cho tới khi đến đích. Lúc xuống xe, An Lan tìm được Ngôn Khanh trong đám người, kéo cô đến chỗ không có ai rồi nghiêm túc dặn dò: “Lúc ghi hình biểu hiện tốt một chút, em có thể được A, chị tin em có thể khiến cho chương trình này siêu hot, càng tin em có thể giúp chị lập công chuộc tội, nếu chương trình lần này thất bại, có lẽ chị không thể tiếp tục ở lại trong vòng tròn này được nữa.”
Ngôn Khanh áp xuống nỗi lo lắng về Hoắc Vân Thâm, trả lời chắc chắn hơn hẳn so với lần trước: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Chỉ mong Hoắc tổng có thể thật sự buông tay…
An Lan vui mừng ôm cô một cái, móc một hộp quà tinh xảo từ trong túi ra: “Em cam đoan với chị như vậy, chị yên tâm nhiều. Thứ này là do một người đàn ông trước khi lên xe tìm chị, bảo chị nhất định phải chuyển đến em. Ngôn Ngôn, nói thật với chị đi, không phải là bạn trai của em chứ? Yêu đương là điều tối kỵ trong chương trình.”
Ngôn Khanh kinh ngạc đến ngây người, thần kinh không khỏi khẩn trương: “Người đàn ông như thế nào?!”
“Cao cao gầy gầy, đeo mắt kính gọng vàng, rất nhã nhặn, nhìn thân phận không đơn giản.”
… Mẫn Kính!
Lòng bàn tay Ngôn Khanh túa mồ hôi, cô chậm rãi mở nắp hộp, bên trong không phải thứ gì kỳ lạ, mà là điện thoại di động của cô.
Cô bỗng thấy thật may mắn, có lẽ Hoắc tổng chỉ muốn trả lại điện thoại cho cô mà thôi. Lúc này điện thoại An Lan đột nhiên vang lên, mới nghe xong hai câu cô ấy đã thay đổi sắc mặt: “Anh nói cái gì?! Chương trình không được ghi hình?! Phía trên có người kêu dừng lại?!”
Ngôn Khanh cứng người, trước mắt lập tức biến thành màu đen.
Đừng… đừng là Hoắc Vân Thâm!
“Ai? Anh nói ai?!” An Lan ôm di động, mặt không còn chút máu, không thể tin nổi mà đè thấp giọng, “… Hoắc, Hoắc thị?!”
Cùng thời gian, điện thoại trong hộp ong ong chấn động, biểu hiện một tin WeChat mới —
Ngay cả ghi chú họ tên cũng bị đổi thành một cái tên thân mật “Vân Thâm.”
“Khanh Khanh, tách ra sáu tiếng đồng hồ, dễ chịu chút nào không? Chương trình đã dừng lại, nếu em không muốn thì có thể nói chuyện với anh, tới gara, anh chờ em.”
Ngôn Khanh sống không còn gì luyến tiếc nhìn bức tường cách đó không xa, chỉ muốn dứt khoát đâm đầu đi chết.
Ký túc xá của chương trình được phân chia. Trước vòng bình chọn xếp hạng, mọi người đều ở chung với nhau trên một chiếc giường lớn. Đợi cho đến khi xếp hạng kết thúc, lại căn cứ theo cấp bậc mà phân bốn cô gái xinh đẹp có số điểm tương đương ở trong cùng một phòng ký túc xá.
Tới gần thời gian ăn cơm trưa, không có người nào lo lắng về việc có đói hay không, mà hơn người chen chúc nhau trên một chiếc giường lớn như thể một phòng học được xếp theo hình bậc thang, trong lòng hoảng loạn.
Chương trình và sân khấu mang theo tất cả giấc mơ đã bị báo tạm thời dừng lại, các cô không biết đi con đường nào nữa, có người nhỏ giọng khóc nấc, lây nhiễm sang người bên cạnh, trong lúc nhất thời tiếng khóc nức nở lan tràn.
Ngôn Khanh ôm đầu gối ngồi trong một góc, dùng sức nắm di động.
An Lan không biết nội dung WeChat, trước khi đi còn bảo cô đừng lo lắng, cứ cùng cả đội ngồi chờ tin tức, cô ấy không tin Hoắc thị thật sự tuyệt tình như vậy, không oán không thù muốn cho toàn bộ Truyền hình Thừa Phong xong đời, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, có thể tìm được đường cứu vãn.
Ngôn Khanh ôm hy vọng xa vời, cuộn tròn thân thể ngóng trông có thể chờ được tin tức giải quyết phiền toái.
Cô không muốn, cũng không dám đi gặp Hoắc Vân Thâm.
Nhưng không như mong muốn, không lâu sau đã có nhân viên công tác tiến vào, mặt như màu đất tuyên bố: “Vô cùng xin lỗi, chúng tôi gặp vấn đề nghiêm trọng, trước tiên mong mọi người chuẩn bị tốt tâm lý rời khỏi chương trình này.”
Trong căn phòng to như vậy chỉ có tĩnh lặng, bỗng chốc tiếng khóc oà lên.
Các cô gái giúp Ngôn Khanh trang điểm đang đứng bên cạnh cách cô không xa, đều bắt đầu nức nở trong vô vọng.
Móng tay Ngôn Khanh ấn chặt vào lòng bàn tay, chóp mũi cũng đỏ bừng.
Hoắc Vân Thâm, tên biến thái không từ thủ đoạn này! Căn bản là đang ép cô đi vào khuôn khổ! Không tiếc thanh danh Hoắc thị, lấy tâm huyết và ước mơ của nhiều người như vậy làm lợi thế, muốn cô chủ động đi tìm anh!
Nói cái gì mà để cô đi, tất cả đều vô nghĩa!
Di động lại rung.
Vân Thâm: “Khanh Khanh.”
Chỉ hai chữ, lại giống như anh đang lẩm bẩm bên tai cô.
Ngôn Khanh hít hít cái mũi, đứng dậy.
Gặp thì gặp, cô cũng muốn nhìn xem Hoắc Vân Thâm còn có thể đưa ra cho cô yêu cầu đáng chết nào nữa, mặc kệ cô có thể làm được hay không, ít nhất cũng phải đi thử, không thể liên lụy đến mọi người được.
Lợi dụng sự hỗn loạn, Ngôn Khanh vòng qua đám người, đi ra ngoài thông qua cánh cửa nhỏ bên sườn, tìm đến gara theo bản đồ mà Hoắc Vân Thâm gửi cho cô. Một chiếc xe thương vụ dài đậu trong bóng tối, giống như con quái vật có thể nuốt chửng mọi người.
Dù sao cũng trốn không thoát, chết thì chết đi.
Ngôn Khanh siết quả đấm đi qua, khi chỉ còn cách bảy tám mét, cô để ý thấy cửa xe bị kéo ra hơn nửa, lộ ra một hình bóng như được điêu khắc của người đàn ông, trong khói bụi mờ nhạt, trông như một bản phác hoạ đen trắng tĩnh lặng.
Gara lạnh lẽo, anh không mặc áo khoác, áo sơmi hơi nhăn, ba nút thắt cổ áo kéo ra, cả người đang chợp mắt dựa vào ghế, dáng vẻ cô đơn lạc lõng.
Cái vẻ kiêu căng vì đứng trên vị trí cao rất ít thấy trên người anh, trái ngược lại mang theo vẻ không chút kiêng kỵ không chút khách khí, khiến người ta sợ hãi, nhưng không thể không bị hấp dẫn.
Ngôn Khanh lấy lại bình tĩnh, bước nhanh hơn về phía anh.
Hoắc Vân Thâm mạnh mẽ ngước mắt, sâu trong đôi mắt như tuôn ra ánh hào quang.
Anh muốn xuống xe: “Em đã đến rồi.”
Ngôn Khanh vội vàng ngăn cản: “Không cho phép xuống, có người đến gần đây nhìn thấy thì làm sao bây giờ! Tôi, tôi đi lên!”
Cửa xe đóng lại, Ngôn Khanh tránh tiếp xúc với anh, nhanh nhẹn ngồi vào vị trí đối diện: “Hoắc Vân Thâm, Hoắc thị bị anh dùng loạn như vậy, anh thật sự điên rồi.”
Anh cong môi: “So sánh với em, Hoắc thị có tính là gì.”
Ngôn Khanh phát điên: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Hoắc Vân Thâm chăm chú nhìn cô, sáu tiếng đồng hồ không gặp… như thể lại một lần nữa tách ra cả đời.
Anh bình tĩnh gõ gõ tay vịn, nhặt túi giấy lên đưa cho cô: “Sau khi phát sinh vụ tai nạn trên không năm đó, anh có giữ lại DNA của em, so sánh đối chiếu với em của bây giờ, kết quả nằm trong đây. Anh không lừa em, em là Vân Khanh, trí nhớ của em xảy ra vấn đề.”
Ngôn Khanh phẫn nộ: “… Trách không được tối hôm qua Mẫn Kính túm tóc tôi, là để dùng làm cái này?! Các anh điên có thể có chút giới hạn được không!”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng, tựa như năn nỉ: “Khanh Khanh, em nhìn trước một chút.”
Ngôn Khanh không nhận, không thể chịu đựng được sự hoang đường của anh.
Hoắc Vân Thâm rút trang giấy từ trong túi ra, đặt lên đầu gối cô.
Ngôn Khanh không cần xem cũng rõ, kết quả kiểm tra đo lường chắc chắn phù hợp với nguyện vọng của Hoắc Vân Thâm. Hoắc tổng lợi hại như vậy, vì cô với Vân Khanh lớn lên giống nhau mà cứ thế quy chụp thành một người, một chương trình cực kỳ tốn kém nói dừng là dừng. Vì thuyết phục cô là Vân Khanh, còn cái gì không làm được?!
Một phần báo cáo DNA, đối với Hoắc tổng thì quá đơn giản, chỉ cần anh muốn, chứng minh cô là một cái gì đó Khanh cũng dễ như trở bàn tay!
Nếu cô tin, tương đương với việc lật đổ hoàn toàn năm cô đã trải qua.
Cô ngốc như vậy sao?
Ngôn Khanh ném báo cáo lại cho anh, sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp: “Hoắc tổng, đừng làm những thứ vô dụng này nữa, tôi sẽ không tin đâu. Phiền anh nói thẳng, đến tột cùng tôi phải làm gì anh mới bằng lòng buông tha cho chương trình!”
Hoắc Vân Thâm nhặt mấy tờ giấy trắng bay bay, nắm trong tay, lòng bàn tay niết xuống dòng kết luận chân thật kia, cổ họng quặn đau.
Anh đoán được phản ứng cô.
Nhưng khi thực sự đối mặt, mỗi câu mỗi chữ của cô đều sắc bén như dao, cắt đau cả xương thịt.
Trong ba năm Khanh Khanh không ở đây, thân thể anh luôn trong trạng thái quá tải, nhiều nơi đã không thể chịu đựng nổi. Hôm nay đau dạ dày lại tìm tới không đúng lúc, anh có thể ngồi như bình thường đã là ráng chống đỡ lắm rồi.
Huyết dịch trong người đang cuồng loạn kêu gào tên cô, khát khao nhiệt độ của cô.
Con ngươi đen nhuốm đầy tơ máu của Hoắc Vân Thâm nhìn về phía Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh như lâm vào đại địch.
“Nói đi! Chỉ cần anh không can thiệp vào chương trình!”
Hoắc Vân Thâm chậm rãi nâng lên tay, nói: “Ôm anh.”
Ngôn Khanh cho rằng mình nghe lầm: “Anh… anh nói cái gì?”
Đôi môi trắng nhợt hơi hơi khép mở: “Anh nói, Khanh Khanh, ôm anh một cái.”
Ngôn Khanh không rõ là kinh nhạc hay tức giận, bên tai ửng hồng: “Anh nói đứng đắn!”
Hoắc Vân Thâm lẳng lặng nhìn cô chăm chú, anh không để bụng bản thân yếu thế, lặp lại từng lời với cô, giọng nói bi thương: “Xin em, ôm anh một cái.”
Yêu cầu này quá mức ngoài dự đoán, rào cản được dựng lên của Ngôn Khanh đột nhiên không phải sử dụng đến.
Chân tay cô luống cuống, nghẹn một lát, khó khăn hỏi: “… Anh chắc chắn, nếu tôi ôm anh, anh sẽ buông tha chương trình của chúng tôi?”
“Chắc chắn.”
“Thề đi?”
“Thề.”
Ngôn Khanh nhắm mắt lại, nhân vật lớn này căn bản không làm theo kịch bản, cô cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào, nhưng mua bán có lời, dù sao so với trói cô đi thì vẫn tốt hơn. Ôm một cái, cũng không mất miếng thịt nào.
Vì toàn bộ ekip, liều mạng!
Cô nổi lên quyết tâm, đột nhiên đứng lên, vượt qua khoảng cách non nửa bước ở giữa, cúi người xuống, hai tay mở ra, nắm lấy bả vai gầy guộc của Hoắc Vân Thâm, nhẹ nhàng ôm một cái.
Hoắc Vân Thâm cắn chặt răng, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng.
Anh giơ tay đè eo cô lại, kéo cô vào trong lòng mình.
Ngôn Khanh cảm thấy không đúng, đang muốn giãy giụa thì bàn tay lạnh lẽo của anh đã bao trùm sau gáy cô, năm ngón tay chậm rãi thu lại, đầu ngón tay đè ở nơi nào đó trên dây thần kinh.
“Khanh Khanh, đừng sợ.”
Ngôn Khanh chỉ kịp nghe xong câu này, ở nơi anh đè xuống đã tuyền đến cảm giác tê dại mãnh liệt.
Tầm mắt cô tối sầm, mềm như bông ngã vào khuỷu tay anh.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt xuống, quấn quýt si mê mà hôn hôn vành tai cô, âm thanh trầm khàn: “Ngoan, chúng ta đi tìm lại ký ức.”