Edit: Flanty
Nam chính thay đổi, cảnh ôm diễn ra vô cùng thuận lợi, một lần đã qua. Đạo diễn còn lén lút chụp lại bóng lưng mặc áo giáp của Hoắc tổng, có thể nhận ra thân phận anh, nghĩ chờ đến thời điểm MV lên sóng, nếu Hoắc tổng cho phép sẽ lập tức cắt ghép để đưa vào.
Chủ đề vợ chồng thâm tình cùng quay cổ trang bùng nổ, chỉ nghĩ cũng biết sẽ tạo ra tiếng vang lớn bao nhiêu, còn hiệu quả hơn cả tiểu sinh nổi tiếng.
Công chúa còn mấy cảnh nữa, ngoài tạo hình vợ đẹp mất nước, cũng có cả thời thiếu nữ ngây thơ. Hoắc Vân Thâm đổi áo giáp xong, đứng một bên nhìn Ngôn Khanh đỏ mặt.
Rõ ràng đối với thế giới này cô mờ mịt mà ngây thơ, nhưng với anh thì khác.
Bao dung cho khuyết điểm của anh phát ra từ bản năng, cho anh sự hồn nhiên dịu dàng.
Hoắc Vân Thâm lấy di động chụp ảnh cho cô, kéo ống kính lại gần, chụp các biểu cảm nhỏ sinh động.
Mới vừa chụp mấy tấm, thanh thông báo đã hiện lên nhắc nhở có tin nhắn mới.
Là tin nhắn tới từ người lạ, không có văn bản, mà chỉ chứa hình ảnh.
Ngón tay Hoắc Vân Thâm siết chặt, ánh mắt tối sầm, thoát khỏi camera, click mở tin nhắn kia. Mặc dù có dự cảm từ trước, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy nó, anh vẫn nghiến chặt răng, hơi thở dồn dập.
“Phu quân sao vậy?”
Công chúa nhỏ còn chưa bắt đầu diễn, cô thay một bộ váy màu hồng cánh sen, phát hiện người nào đó đã rời ống kính khỏi người mình, nhẹ nhàng chạy tới trước mặt anh, kéo cổ tay áo anh lắc lắc.
Hoắc Vân Thâm hạ mắt, đè nén sự thô bạo đang cuồn cuộn trong lòng, cất di động, bàn tay xoa xoa đầu cô: “Không có việc gì, tiểu công chúa tiếp tục quay đi, phu quân ở cùng em.”
Sau khi dỗ dành Ngôn Khanh trở lại, anh mới một lần nữa nhìn về phía màn hình.
Giống với email nhận được lúc còn ở New York, có bảy tám bức ảnh, đều chụp vào khoảng thời gian ba năm trước đây Khanh Khanh mất tích, cô bị thương và chảy rất nhiều máu, có ba bốn người đè tay ấn chân cô lại, mạnh mẽ truyền dịch cho cô, thậm chí còn trói tay chân cô.
Tấm cuối cùng, hai mắt cô đẫm lệ thất thần nhìn cửa sổ, như thể muốn nhảy xuống ngay lập tức.
Cuối cùng, là một nét chữ viết tay được quét thành hình ảnh, nội dung cực kỳ đơn giản, chỉ có hai chữ — “Đẹp không?”
Bút tích này, Hoắc Vân Thâm sẽ không bao giờ quên, cho dù nó bị bẻ cong, nhưng chắc chắn thuộc về Hoắc Lâm Xuyên.
Anh không tin Hoắc Lâm Xuyên biết trước ngay từ đầu, rồi viết những thứ này để kích thích anh, đợi đến hai ba năm sau mới tìm mọi cách gửi cho anh.
Anh càng tin tưởng, Hoắc Lâm Xuyên căn bản không chết.
Trong khoảng thời gian này anh yên tĩnh ngủ đông, canh giữ bên cạnh Khanh Khanh, nhìn như chẳng thèm quan tâm Hoắc thị, chấp nhận chất vấn thậm chí là buộc tội từ hội đồng quản trị về sai sót với Bạc Luân, còn dặn dò Mẫn Kính “vô tình tiết lộ” trong tập đoàn rằng anh mất tinh thần, không để tâm đến việc kinh doanh, chính là để khiến người đứng sau màn trồi lên khỏi mặt nước.
Quả nhiên, Hoắc Lâm Xuyên cho rằng anh bị đả kích nặng nề cả chuyện tập đoàn lẫn Khanh Khanh, không ngần ngại vạch trần thân phận để đâm anh, buộc anh cùng đường bí lối.
Hoắc Lâm Xuyên tự nhận là nắm chắc phần thắng, lại không biết.
Tập đoàn chưa bao giờ thoát khỏi quỹ đạo của anh dù chỉ một khắc.
Mà Khanh Khanh, đã sớm dùng con dao gọt hoa quả đó cùng với lòng bàn tay đầy máu, để cứu anh ra khỏi vực sâu, cho dù cô có trí nhớ hay không, cũng là rào cản kiên cố nhất đối với anh.
Cách đó không xa Ngôn Khanh đang nhảy xuống bậc thang với chiếc quạt nhỏ thêu hoa, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu lên nụ cười tươi đẹp xán lạn của cô, cô nhếch đôi môi đỏ tươi, thỉnh thoảng bớt thời gian nhìn anh một cái, rồi tiếp tục nhảy múa.
Hoắc Vân Thâm cười với cô, tay thì ấn gọi cho Mẫn Kính: “Hoắc Lâm Xuyên không chịu nổi, gần đây thôi, chuẩn bị kỹ càng.”
Mẫn Kính nghiêm nghị: “Thâm ca yên tâm, từ sau khi anh bỏ Bạc Luân về nước, mấy lão gia hoả có vấn đề trong hội đồng quản trị đều thò đầu ra, người của chúng ta đã tìm được đủ chứng cứ, kế tiếp chỉ chờ anh sắp xếp.”
Trợ lý Mẫn hận không thể mỗi ngày thắp hương bái Phật, cầu xin nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khó khăn sắp chết này.
Từ lúc ký ức phu nhân thường xuyên xảy ra vấn đề, Thâm ca gần như ở bên một tấc không rời. Mỗi tối chờ phu nhân ngủ rồi, anh mới bắt đầu làm việc, nhóm giám đốc tập đoàn đều tập trung tại phòng khách tầng một nhà họ Hoắc.
Thâm ca coi phòng khách thành văn phòng, đêm nào cũng thức đến rạng sáng, khi mặt trời lên, anh sẽ lên tầng, ngủ bên cạnh phu nhân một hai giờ, lại chèo chống cả ngày, giúp cô nhận thức thế giới, cho cô một tình yêu mới tinh.
Mẫn Kính lại hỏi: “Anh, tiến độ bên bác sĩ Hà thế nào rồi, bác sĩ người Đức kia vẫn chưa tìm thấy à? Chúng ta có cần phái thêm nhiều người nữa không?”
“Không cần,” Hoắc Vân Thâm rất bình tĩnh, “đã tìm được rồi.”
Di động Mẫn Kính thiếu chút nữa rớt, khiếp sợ không thôi: “Tìm được rồi?! Người ở đâu? Về nước chưa? Tôi —”
Hoắc Vân Thâm nhàn nhạt ngắt lời: “Đã chết.”
Ống nghe đột nhiên im lặng.
Hoắc Vân Thâm dặn dò một câu “Làm tốt chuyện cậu nên làm”, sau đó cúp điện thoại.
Tối qua anh mới biết được tin người đã chết.
Danh tính của bác sĩ người Đức đã được xác nhận, chính là kẻ vì đã bóp méo ký ức Khanh Khanh ba năm trước mà bị hạ lệch cấm chế.
Anh ta được tìm thấy trong một bệnh viện ở trấn nhỏ hẻo lánh tại Phần Lan, đã hôn mê rất lâu, chỉ nằm như người thực vật. Khi bác sĩ Hà tập kết mấy người đứng đầu ngành cùng thử thăm dò ký ức anh ta, anh ta không có một chút giãy giụa, cứ thế mà chết.
Hoắc Vân Thâm không cảm thấy ngoài ý muốn.
Với tính cách của Hoắc Lâm Xuyên, năm đó dùng người làm việc, nhất định sẽ có đường lui, anh đoán được thứ cuối cùng họ tìm thấy không phải người tàn tật không mở được miệng thì chính là người chết.
Lúc bác sĩ Hà mang tin tức này tới gặp anh, giọng vẫn còn run: “Chúng ta không hỏi được đáp án, người duy nhất biết đã không còn nữa.”
Anh nói: “Còn Hoắc Lâm Xuyên.”
Chỉ cần Hoắc Lâm Xuyên tồn tại, thì nhất định sẽ xuất hiện, anh ta sẽ tận mắt tới nhìn anh bị đánh cho tơi bời, nhìn anh chết.
“Hoắc tổng ý cậu là…”
Bắt gặp vẻ mặt sợ hãi của bác sĩ Hà, anh nhàn nhạt nói: “Không cần phải giả chết, Hoắc Lâm Xuyên sẽ thay tôi thiết kế tốt. Anh ta trả cái giá lớn như vậy, vốn chính là muốn trả thù, muốn mạng của tôi, muốn Khanh Khanh khôi phục ký ức ngay tại khoảnh khắc tôi chết đi, rồi bức điên cô ấy. Để Khanh Khanh gánh chịu nguy hiểm thất bại, không bằng chờ sập bẫy của anh ta.”
Mặt bác sĩ Hà trắng bệch, truy hỏi: “Tôi hiểu, phương pháp này quả thực có thể khiến phu nhân khôi phục, nhưng có quá nhiều tình huống không thể khống chế được trong cạm bẫy của đối phương, dù chúng ta có chuẩn bị tốt đến đâu, cậu cũng có thể…”
“Cho nên, anh có thêm việc làm rồi đấy,” Anh lẳng lặng nói, “nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh phải xoá ký ức của Khanh Khanh, chỉ cần cho cô ấy biết, sau này cô ấy sẽ sống không lo nghĩ gì, muốn làm gì thì làm. Toàn bộ tài sản cũng như tình cảm, chỉ cần giữ lại hình ảnh người chồng thích giả vờ ân ái trước ống kính truyền thông, cô ấy không cần rơi nước mắt vì cái chết của anh ta, thế là đủ rồi.”
Môi bác sĩ Hà run run.
Anh lạnh lùng uy hiếp: “Mặc dù tôi không ở đây, cũng có người trông chừng anh, nếu anh dám có bất cứ sai lầm gì, đừng mong sống tốt.”
Bác sĩ Hà nhất thời không tiếp thu nổi: “Hoắc tổng, không phải cậu đã nói cho dù thất bại, phu nhân điên hay ngủ không tỉnh dậy nữa, cậu cũng chăm sóc cô ấy, vì sao còn liều mạng.”
“Phu — quân —”
Hoắc Vân Thâm nghe thấy tiếng gọi mềm mại, tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn cô.
Công chúa nhỏ lại đổi một bộ cung trang màu lam nhạt, mái tóc dài đen nhánh tung bay, đeo ngọc bội chạy đến trước mặt anh, mắt hạnh cong cong cười, hơi lộ ra đầu lưỡi hồng nhuận: “Em quay xong rồi.”
Hoắc Vân Thâm cong lưng, xoa bóp cằm nhỏ của cô: “Tiểu công chúa thật là lợi hại.”
Không có yêu cầu của kịch bản, Ngôn Khanh cũng ngượng ngùng khi có hành động quá thân mật với anh, chỉ có thể mở miệng gọi cho đã ghiền, mắt thì trộm ngắm cánh tay anh.
Hơi muốn ôm, nhưng không có can đảm.
Trong lúc cô còn đang sầu khổ không biết làm thế nào để tới gần anh hơn, Hoắc Vân Thâm trực tiếp nắm tay cô, mười ngón đan chặt: “Đi, đi thay quần áo, phu quân đưa em về nhà.”
Ngôn Khanh cảm nhận độ ấm lòng bàn tay, nội tâm nhảy nhót, trên mặt cố gắng duy trì đứng đắn.
Trên đường đến phòng thay quần áo, trời đã sầm tối, gió cũng lạnh hơn, cô tự nhiên cọ cọ lên người anh, lén lút liếc nhìn vẻ mặt anh.
Hoắc Vân Thâm đột nhiên thả tay.
Còn không đợi Ngôn Khanh mất mát, cánh tay anh nâng lên, ôm lấy bờ vai gầy của cô, đổi một tay khác nắm lấy tay cô, cứ như vậy, cả người công chúa nhỏ đều ở trong ngực.
Ngôn Khanh đắc ý, càng cảm thấy anh chồng từ trên trời rơi xuống thật là tốt. Hai người quá gần nhau, lỗ tai cô nóng lên, xấu hổ với lời với trong lòng, nhắc tới chuyện khác: “Quá trình quay thật khổ.”
“Như thế nào?”
“Chuyện xưa quá khổ.”
Cô nhìn phía chân trời, chậm rãi nói cho anh nghe: “Công chúa không nhận được sủng ái của phụ hoàng, phải làm phần thưởng chiến công, ban cho vị tướng quân cũng không được người nhà coi trọng. Tướng quân rất tốt với nàng, sau khi thành hôn thì gắn bó keo sơn, nâng nàng lên tận trời, ở trong cung nàng không được coi trọng bao nhiêu, thì đều được hắn bổ sung bấy nhiêu.”
“Nhưng nhiều thế hệ trong nhà tướng quân là văn thần, chỉ có hắn là võ tướng, mẫu thân lại không có dòng dõi cao quý, hắn phải chịu xa lánh. Vì muốn công chúa tốt hơn, hắn không màng trong nhà phản đối, tự lập môn hộ, xây phủ tướng quân, để công chúa có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”
Niềm khao khát trong mắt Ngôn Khanh chuyển thành thương cảm, phủ một tầng sương mù mông lung: “Thế rồi sau khi đất nước bị xâm phạm, tướng quân mang binh ra chiến trường, công chúa ở nhà, bị đệ đệ ghen ghét với tướng quân bắt đi. Lúc công chúa phản kháng bị đụng đầu, quên mất mình là ai, cũng quên cả tướng quân, không thấy đường về nhà, để cho người khác lừa đi mất.”
“Khi tướng quân ở trên sa trường biết được, quân địch đã đánh vào biên cương, hắn phun ra máu, chết trong vòng vây quân địch.”
Hoắc Vân Thâm dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo của cô.
Anh thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ngôn Khanh nhịn chua xót: “Sau đó tin tướng quân chết cùng với với tin đất nước có nguy cơ bị xâm chiếm truyền về kinh thành, đêm đó công chúa gặp được tướng quân trong mộng, hắn gọi nhũ danh của nàng, nàng khóc lóc nhớ lại.”
“Cảnh em ôm anh,” Hàng mi dài dính chút ẩm ướt, “là công chúa trở lại trong cung, muốn chờ quan tài tướng quân hồi triều, nhưng gần như cùng lúc, còn có quân địch đánh đến, nàng chạy xuống bậc thàng ngoài cung, nhào về phía quan tài giống như năm đó gả cho hắn, lại nhìn thấy bóng lưng hắn đang đứng đó chờ nàng.”
Mặt trời ngả về tây, quầng sáng màu đỏ cam bao trùm lên thành phố điện ảnh.
Ngôn Khanh mặc váy công chúa, cổ họng chan chát, cô ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt đen thăm thẳm của Hoắc Vân Thâm, buột miệng thốt ra: “Phu quân, em quên mất anh, anh có trách em không?”
Hoắc Vân Thâm lắc đầu.
Có nhiều tài nguyên như vậy, sở dĩ anh nguyện ý cho Khanh Khanh tới hát bài hát này, quay MV này, chính là bởi vì bối cảnh chuyện xưa.
Tuy hiện tại Khanh Khanh không nhớ, cũng không hiểu, nhưng chờ đến một ngày cô khôi phục ký ức, cô sẽ nhớ tới lời hôm nay anh nói.
Bác sĩ Hà hỏi anh, vì sao phải mạo hiểm.
Đáp án của anh rất đơn giản, anh muốn Khanh Khanh sống tốt, công chúa nhỏ của anh không ngại cực khổ, để anh được sống giống như một con người, lấp đầy cuộc sống cằn cỗi của anh bằng hương vị ngọt ngào, anh cho cô bao nhiêu mối tình đầu cũng không đủ, còn muốn cho cô cẩm y ngọc thực, tiền tiêu như nước, bình an lâu dài.
Nói gì mà chăm sóc cô khi cô xảy ra chuyện, đó là sự tham lam và ích kỉ từ trong xương cốt đối với cô.
Điều anh thực sự muốn bù đắp cho Khanh Khanh, không chỉ có mối tình đầu, mà còn là cuộc sống vốn nên huy hoàng của cô.
“Không trách em, quên không phải lỗi của em.”
Hoắc Vân Thâm cúi người bế Ngôn Khanh lên, làn váy thật dài quấn lấy chân anh.
Anh nâng cô đi trong gió, mặt mày giãn ra, cười đến đẹp mắt.
“Bất kể là tướng quân hay là Hoắc Vân Thâm, vì có được tình yêu của công chúa, đều là người hạnh phúc nhất trên đời.”