Giọng Hoắc Vân Thâm ép xuống rất trầm, huống chi vốn mấy chữ này được nói ra bằng cảm xúc phức tạp, anh nói cũng không tính là trong sáng.
Ngôn Khanh bị anh trêu chọc đến ý thức mê ly, lỗ tai chứa đầy tiếng tim đập của chính mình và hơi thở của anh, cũng không thể nghe kỹ, mơ mơ màng màng, đều bị cảm xúc cuồng nhiệt che lấp.
Như mơ hồ bắt được hai chữ “trẻ con”, nhưng cô còn chưa kịp phân biệt, liền mất bình tĩnh trước sự kịch liệt của anh.
Cô vẫn kiên trì duỗi tay về hướng bàn đầu giường, nắm lung tung một món đổ nhỏ cần thiết.
Mỗi lần Thâm Thâm đều dùng.
Đối với phương diện này, từ trước đến nay anh đều nghiêm túc cẩn thận.
Ngôn Khanh bị anh hôn đến mơ hồ, đưa nhu yếu phẩm cho anh xong cũng không quản nữa, chuyên tâm sa vào làn sóng nhiệt liệt anh mang lại, chỉ là khi anh thực sự xâm nhập, cô mơ hồ cảm giác đêm nay có hơi khác trước.
Nóng hơn, càng làm cho người ta run rẩy khi tiếp xúc.
Cô mất khống chế mà kêu thành tiếng.
Sau nửa đêm, Ngôn Khanh thật sự không có sức lực, mềm như bông cuộn thành một nhúm vào trong ngực Hoắc Vân Thâm, anh mới buông tha, ôm nàng chậm rãi vuốt ve an ủi, đút nước cho cô, mút hết nước mắt vô thức chảy ra nơi khóe mắt cô, thấp giọng dỗ dành cô chìm vào giấc ngủ.
Còn chính anh lại cả đêm thao thức, tới rạng sáng mới ôm Ngôn Khanh vào sát lồng ngực, nhíu mày nhắm mắt lại.
Ngôn Khanh tuy mệt, nhưng chất lượng giấc ngủ cực kỳ tốt, buổi sáng tỉnh dậy, eo chân bủn rủn muốn mạng, tinh thần lại sung sức, cô gối lên cánh tay chồng, nhân tiện nhớ lại một lượt những hình ảnh nóng mặt tim run tối hôm qua.
Kết quả càng nghĩ trong lòng càng thấy không ổn.
Trạng thái Thâm Thâm dường như có điểm không thích hợp…
Hai ba năm gần đây, tâm tình anh vẫn luôn ổn định, đã lâu rồi không có chuyện gì kích thích đến anh, dù có trầm mê phóng túng thế nào, anh cũng vẫn dịu dàng nhiều hơn, nhưng lần này rõ ràng còn mang theo sự nóng nảy, thậm chí khiến cô tìm đường trở về… ký ức năm ấy, cảm giác anh ngày đêm đòi hỏi khi cầm tù cô ở Tinh Vân Gian.
Loại tình huống này, chỉ có một nguyên nhân.
Anh đang âm thầm sợ hãi điều gì đó.
Ngôn Khanh nằm không nổi nữa, muốn lật người nhìn anh, mới vừa động, tay liền lơ đãng đụng tới một góc của bọc nilon dưới gối.
Cô ngẩn ra một lát, không dám tin tưởng mà lấy ra.
Là thứ cô đưa cho chồng…
Cũng chính ở vị trí này, cô nhét vào tay anh, sau đó anh vậy mà không dùng? Sau nhiều lần dây dưa còn bị đẩy xuống dưới gối?!
Theo bản năng Ngôn Khanh nhìn về phía bàn đầu giường, nắp hộp nhỏ đựng đồ cần thiết vẫn còn đang mở, số lượng bên trong cũng có thể xem đại khái, căn bản không thiếu, hoàn toàn không khớp với một đêm triền miên nhiều lần thế này.
Chồng cô, chủ động, không làm biện pháp.
Ngôn Khanh sửng sốt một hồi lâu, lại hồi tưởng… cái nhiệt độ nóng bỏng không mang theo bất cứ rào cản nào, càng xác định phán đoán của cô.
Cô đỏ ửng từ mặt cho đến tận xương quai xanh, cắn môi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh còn ngủ, giữa hai đầu lông mày vô thức nhíu chặt, dưới mắt có màu xanh nhạt, cánh tay vô thức khép lại, dù trong mộng vẫn tận lực vây cô vào trong khuỷu tay.
Ngôn Khanh đã thật lâu chưa thấy dáng vẻ anh bất an ẩn nhẫn như vậy, trong lòng đau nhói, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đêm qua cô mơ hồ nghe được câu “trẻ con” kia, có lẽ không phải ảo giác.
Ngôn Khanh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, ổn định hô hấp, thật cẩn thận chui ra khỏi vòng tay Hoắc Vân Thâm, cầm di động rời khỏi phòng ngủ, đứng ở cửa bồi hồi hai vòng, quyết định gọi điện thoại trực tiếp hỏi Mẫn Kính.
Cô không tin có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là chồng cô biết chuyện gì đó.
Điện thoại kết nối, cô đánh đòn phủ đầu: “Hội nghị chiều hôm qua của anh ấy kết thúc lúc nào?”
Mẫn Kính không hề có phòng bị trước câu hỏi của chị dâu, đột nhiên bị hỏi, nhất thời không lôi ra được năng lực phản ứng trong công việc, thành thật trả lời: “Bốn giờ.”
Ngôn Khanh cứng lại: “Bốn giờ? Không phải giờ sao?”
“Vốn là khoảng hơn giờ, nhưng Thâm ca đuổi trước tiến độ,” Mẫn Kính hơi bối rối, không biết chuyện gì xảy ra, “anh ấy nhớ cô đi tụ tập cùng bạn, muốn đến đón cô sớm chút.”
Ngôn Khanh che lấy cái trán lạnh buốt: “Cho nên nói, sau giờ, anh ấy lập tức đến hội sở đúng không?”
Mẫn Kính bất ổn, luôn cảm thấy hướng đi của đề tài quá nguy hiểm, do dự không biết nên gật đầu hay không, nhưng sự trầm mặc ngắn ngủi này đã nói cho Ngôn Khanh đáp án.
Cô cúp điện thoại, dựa vào tường một lúc lâu, trong cổ họng đau rát, hốc mắt cũng nóng bừng khó nhịn.
Quả nhiên…
Bốn giờ kết thúc, nhiều nhất là bốn giờ rưỡi anh đến hội sở, chắc chắn sẽ lên tầng tìm cô, đi đến ngoài cửa, hẳn là vừa vặn nghe thấy được những đoạn đối thoại đó.
Vấn đề Thâm Thâm mẫn cảm nhất lảng tránh nhất, cô lại chính miệng thừa nhận.
Nói cô “Thích trẻ con”, “Muốn”, “Nằm mơ cũng mơ thấy”…
Ngôn Khanh không đành lòng nghĩ lại tâm trạng anh lúc đó.
Thực ra không cần nghĩ cũng biết, quyết định và hành động của anh, đang bộc bạch rõ nội tâm anh.
Anh mâu thuẫn đến mức hận không thể chỉ còn riêng cô và anh trên đời, nhưng trước thứ cô thích, anh vẫn trầm mặc tự lấy dây buộc mình, lựa chọn nhượng bộ, thỏa mãn mọi nguyện vọng của cô.
Ngày hôm qua ngắn ngủn mấy giờ, nhiều hay ít một mình anh chịu đựng.
Ngôn Khanh đau lòng vô cùng, lại nhịn không khỏi tức giận với anh.
Cô để ý anh như vậy, là vì muốn anh không nói một lời đã để bản thân chịu ấm ức hay sao?! Vậy cô muốn có con có ý nghĩa gì!
Nên phạt.
Còn phải phạt tàn nhẫn một chút, nếu không sẽ không giải quyết được vấn đề mà sớm muộn gì cũng phải đối mặt này.
Ngôn Khanh hạ quyết tâm, mím khóe miệng quay về phòng ngủ, vào phòng, nhẹ tay kéo gối của mình ra, tiếp sau đó cô đi vào phòng tắm, đóng gói toàn bộ chai lọ rồi xách lên phòng làm việc của mình trên tầng hai.
Từ sau vài lần Hoắc Vân Thâm cọ xát với cô ở chỗ này, ghế sô pha đã sớm đổi thành giường mềm, ngủ cũng không thành vấn đề.
Ngôn Khanh thả gối đầu, ném đồ trang điểm sang một bên, tìm trong hòm thuốc được một lọ vitamin, lấy ra hai viên thuốc màu trắng, bày sáng loáng ở trên bàn, còn chuẩn bị một chén nước.
Bố trí xong hiện trường “vợ rất tức giận”, Ngôn Khanh chậm rãi đợi Hoắc tiên sinh rời giường.
Hoắc Vân Thâm còn chưa mở mắt, liền cảm giác được trong lòng mình trống không, theo bản năng anh duỗi tay đi tìm, bên người không có ai, khăn trải giường lạnh lẽo.
Cảnh tượng Khanh Khanh vứt bỏ anh trong cơn mơ chợt hiện ra trước mắt, anh hốt hoảng bật dậy, cô không ở trong phòng ngủ.
“Khanh Khanh.”
Không có tiếng trả lời.
Hoắc Vân Thâm đang muốn xốc chăn xuống giường, đột nhiên phát hiện gối của cô không thấy, anh không khỏi tái mặt, vào phòng tắm tìm trước, nhưng mà thứ anh nhìn thấy, chẳng những không có một bóng người, mà mỹ phẩm dưỡng da bình thường cô bày biện ở vị trí cố định cùng với cái ly của cô cũng không cánh mà bay, chỉ để lại một cái màu lam, hai chiếc khăn tắm treo song song cũng thiếu mất một cái.
Trái tim phút chốc thắt lại, chặt không thở nổi.
Anh bước nhanh trở về tìm di động, vừa đè ngón tay lạnh cứng gọi điện thoại cho cô, vừa vọt vào hành lang.
Tiếng chuông quen thuộc khe khẽ vang lên từ dưới tầng, biết cô còn ở nhà, đôi môi khô khốc của Hoắc Vân Thâm cuối cùng cũng miễn cưỡng khôi phục chút huyết sắc, anh đuổi tới ngoài phòng làm việc, mạnh mẽ đẩy cửa ra.
Trong cửa, Khanh Khanh của anh chỉ mặc duy nhất bộ đồ ngủ mỏng manh, tái nhợt ngồi trên ghế, cho hai viên thuốc vào trong miệng, khó chịu nuốt xuống.
“Em đang ăn cái gì!” Anh bước vài bước tới trước mặt cô, nâng cô lên.
Ngôn Khanh bắt lấy tay vịn không chịu buông, quay đầu đi thấp giọng nói: “Thuốc tránh thai.”
Hai tay Hoắc Vân Thâm run lên, trong con ngươi hiện lên một tầng tơ máu.
Ngôn Khanh không nhìn anh, sợ nhìn rồi sẽ lập tức không cứng rắn được, cô đè tiếng: “Ngày hôm qua anh không làm biện pháp, em chữa cháy mà thôi.”
“Chữa cháy…” Giọng anh nhanh chóng khàn đặc, “Anh nói muốn có con.”
Ngôn Khanh chính tai nghe anh nói mấy chữ này, càng chua xót muốn khóc, cô nghẹn ngào không hoàn toàn là giả vờ, cũng mang theo cảm xúc chân thật: “Vì sao muốn? Chỉ vì nghe thấy em nói thích? Cho nên anh tình nguyện lui về phía sau, không một chút cân nhắc, miễn là làm em hài lòng, làm em vui là đủ rồi, phải không?”
Hoắc Vân Thâm nắm chặt cổ tay cô, vẫn không thể nhấc cô lên.
Anh không dám dùng sức quá lớn, dứt khoát ngồi xổm xuống, ôm chặt eo cô, không cho chạy nữa.
“Khanh Khanh…”
Cô đoán được.
Ở trước mặt cô anh đã sớm không có chỗ nào che giấu, dù anh có che lấp tâm tư thế nào, cũng vẫn sẽ bị cô nhìn thấu qua một cái liếc mắt.
Hốc mắt Ngôn Khanh đỏ ửng, rốt cuộc quay đầu trừng anh: “Em nói không sai chứ? Em có yêu anh, anh cũng sẽ không đặt mình lên vị trí quan trọng, phàm là chúng ta xảy ra chút xung đột, anh liền đương nhiên cho rằng người hạ thấp nên là anh, anh vui hay buồn đều không sao cả, đúng hay không?”
Hoắc Vân Thâm ngửa đầu nhìn cô chăm chú, đôi môi trắng bệch hơi hơi khép mở: “Đúng vậy.”
Mũi Ngôn Khanh lập tức chua xót.
Cô thở sâu: “Vậy thì anh xem, anh bỏ qua bản thân khiến em rất tức giận, giận đến mức đồ cũng dọn sạch ra rồi, về sau em sẽ ngủ ở phòng này, mặc kệ anh —”
Câu kế tiếp còn chưa nói xong, cánh tay đang ôm cô bỗng nhiên siết chặt, đầu ngón tay như muốn ép cô vào xương cốt, nụ hôn mãnh liệt cũng hung ác phủ lên, quấn lấy đầu lưỡi cô một cách nặng nề.
Giọng anh nghèn nghẹn: “Tức anh thế nào cũng được, nhưng như vậy không được.”
“Em đánh anh, phát giận với anh,” Anh nghiến răng, “không thể trốn anh, cũng không thể tùy tiện uống thuốc!”
Loại thuốc này làm tổn thương thân thể cô, anh trơ mắt nhìn cô nuốt xuống, giống như cắn chặt dây thần kinh căng thẳng của anh.
Trong mộng thì trôi nổi, tỉnh lại nhìn thấy trống vắng, mọi thứ đâm thọc vào trái tim anh, suốt ba năm sau kết hôn, Khanh Khanh chưa từng rời xa anh, luôn thân mật ỷ lại vào anh, càng không tức giận anh, hôm nay… hôm nay là bởi vì con.
“Em tức giận không phải bởi vì con!” Ngôn Khanh nhìn ra u ám trong mắt anh, dứt khoát cắt đứt, “Là bởi vì anh!”
Cánh tay Hoắc Vân Thâm cứng đờ.
Ngôn Khanh lau ẩm ướt trên khóe mắt, nhìn anh chằm chằm: “Bắt đầu từ năm tuổi, trong lòng em chỉ có một mình anh, có nhiều tình cảm để đi thích cái này cái kia không? Em chờ mong con, trước nay cũng không phải bởi vì bản chất của sinh vật trẻ con này, em muốn, là con của anh.”
“Có biết trọng điểm ở đâu không?” Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa mặt anh, ngước mắt lên đối diện với anh, “Yêu anh, cho nên em nguyện bỏ thời gian, công sức để thai nghén đứa con của anh và em, không chỉ là thích, mà còn —”
Hoắc Vân Thâm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô.
Cô nhẹ nhàng nói.
“Hoắc Vân Thâm, đời này em có thể cho anh tất cả mọi thứ, bao gồm từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa từng cho anh chút ấm áp tình thân.”
Anh chấn động.
Lòng bàn tay Ngôn Khanh vuốt ve tóc mai anh: “Em ở nhà họ Vân cũng không quá tốt, nhưng ít ra khi còn sống mẹ rất thương em, em từng có thân tình, nhưng anh thì sao, nhà họ Hoắc thiếu anh quá nhiều, anh nên được người nhà yêu mến, quý trọng, song ai cũng chưa từng cho.”
“Nhưng em có thể.” Giọng cô hơi run, “Em muốn một đứa con, vì em muốn có một người nhà chỉ thuộc về em và anh, chảy dòng máu của anh, họ của anh, toàn tâm toàn ý tin cậy anh, gạt bỏ những người thân đã từng tổn thương anh, tất cả đều bổ sung đủ.”
Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn nhìn cô, đáy mắt nổi lên một chút nhiệt ý.
“Anh không cần,” Anh nói, “Khanh Khanh, anh chỉ cần em.”
Muốn cô không để ý và yêu ai thêm nữa.
Ngôn Khanh không hề kháng cự, cúi xuống hôn, kiên nhẫn ôm lấy cổ anh: “Đây là điều thứ hai em muốn nói.”
“Thâm Thâm, anh muốn làm gì em cũng đồng ý, em thực sự tình nguyện, không hề miễn cưỡng.” Cô kiên định, “Mặc dù em nói điều đó, nếu anh không thích trẻ con, chúng ta vẫn có thể không cần, anh không muốn em đi ra ngoài phân tán tinh lực với người khác, em cũng có thể không đi, nhưng chỉ duy nhất —”
“Anh khó xử chính mình, có việc cũng chỉ chịu đựng không nói, dùng phương thức nhượng bộ để tự hại bản thân, em sẽ rất tức giận, tức đến mức có thể mặc kệ anh một mình ở trong phòng.”
“Đây là điều em đau lòng nhất, em làm vậy, chính là vì muốn anh hiểu rõ, cái gì mới là điểm mấu chốt của em, là em vĩnh viễn đặt anh lên vị trí thứ nhất, sẽ không có bất kì ai khiến em dao động.”
Hoắc Vân Thâm và cô mười ngón đan chặt.
Cô không buông tha hỏi: “Anh nói cho em, là cái gì.”
Anh nói: “Là anh.”
Ngôn Khanh nhìn sắc mặt anh, hốc mắt xót không chịu được.
Không đủ, cô còn phải cho anh càng nhiều… càng nhiều tình cảm.
Để anh tự tin, quen với tầm quan trọng của bản thân, đúng lý hợp tình mà bá chiếm cô.
Mọi dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, đều bắt nguồn từ cảm giác không an toàn.
Anh sợ, mới có thể kháng cự cả thế giới tiếp cận cô.
Nhưng cuộc đời này còn vô số năm tháng tốt đẹp, cô phải cho anh, cũng là thế giới thuộc anh.
“Đúng vậy, là anh. Con cũng vậy, hay bất cứ thứ gì khác, đều không thể thay đổi.”
Ngôn Khanh kiên cường giả bộ xong rồi, thả lỏng thân thể, ngoan ngoãn chui vào lòng anh, thương tiếc ôm lấy lưng anh: “Không phải em cố ý dọa anh, là thật sự đau lòng, anh không được chỉ nghĩ mà không hé răng, chuyện con cái chúng ta cứ từ từ, chờ đến khi anh chuẩn bị tốt, chúng ta lại muốn, không vội vào lúc này.”
Cô nghe tim anh đập thình thịch, lại bổ sung: “Nếu vẫn luôn không chuẩn bị tốt, vậy từ bỏ, tình thân thiếu thì thiếu đi, dù sao có tình yêu là đủ rồi.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu chôn vào cổ cô, trái tim bị ấm áp bao bọc, giọng mũi buồn buồn nói: “Vậy em cũng không thể uống thuốc.”
Ngôn Khanh chớp chớp mắt, nói sang chuyện khác: “Hoắc tiên sinh còn khó chịu không?”
Anh lắc đầu.
“Không hoảng hốt chứ?”
Anh tiếp tục gật đầu.
“Vậy em nói này,” Cô hắng giọng nói, “thật ra là em uống vitamin.”
Hoắc Vân Thâm ngẩng phắt đầu nhìn cô.
Ngôn Khanh đỏ mặt: “Nhà mình lấy đâu ra thuốc tránh thai a, sáng sớm em lại không thể đi ra ngoài mua, cũng không thể gọi người đưa tới, liền… lừa anh, để anh biết em cực kỳ tức giận.”
Hoắc Vân Thâm véo mặt cô, lại ôm cô vào lòng thật chặt.
Cô moi moi áo trên vai anh hỏi: “Vậy… uống không? Tìm bác sĩ Hà an toàn hơn, miễn cho khó giữ bí mật nếu nhiều người biết.”
Hoắc Vân Thâm cắn vành tai cô: “Không uống.”
“Anh anh anh tối hôm qua nhiều lần như vậy … hoài thai thì làm sao bây giờ, không phải kỳ an toàn của em.”
“Vậy thì mang thai.”
“Không ăn giấm?!”
“Ăn.”
Ngôn Khanh không nhịn được cười.
Hoắc Vân Thâm nghiến răng nghiến lợi: “Ăn đến lợi hại, em phải tiếp tế cho anh thật nhiều.”
“Được —” Ngôn Khanh hôn khóe miệng anh, “Mặc kệ có hay không, đều tiếp tế cho anh thật nhiều tình yêu, cũng lấp đầy khoảng trống tình thân.”
Nửa tháng sau, bà dì đúng hẹn của Ngôn Khanh lại trì hoãn.
Hoắc Vân Thâm rất rõ kỳ kinh nguyệt của cô, mấy đêm nay ôm cô ngủ không yên, Ngôn Khanh không dám treo quả tim chồng mình lên nữa, lén lấy hai tờ giấy xét nghiệm đã chuẩn bị sẵn ra thử.
Hai vạch.
Tim Ngôn Khanh đập như trống, nhìn chằm chằm giấy thử hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn, mãi cho đến khi Hoắc Vân Thâm gõ cửa, cô mới tung bay ra ngoài cho anh xem.
Gần như không hề trì hoãn, lập tức đến bệnh viện tư nhân của bác sĩ Hà, y tá kinh sợ tiếp đãi, lấy máu xét nghiệm cho Hoắc phu nhân.
Trong thời gian chờ đợi, Ngôn Khanh nắm tay chồng mình, sưởi ấm cái lạnh cho anh.
“Hoắc tổng, phu nhân, chúc mừng!” Y tá lộ vẻ vui mừng, “Đúng thật là mang thai.”
Bác sĩ Hà nghe lén, vui mừng mà thở dài một hơi.
Ngôn Khanh nhận đơn xét nghiệm, trịnh trọng giao vào tay chồng, dựa vào vai anh: “Hoắc tiên sinh, anh phải làm ba ba.”
Trên đường về nhà, ngoài cửa sổ xe cộ phồn hoa.
Tâm trạng Ngôn Khanh nhảy nhót không thể kìm nén, ngồi quỳ trên ghế dựa to rộng, đỏ mặt cười tủm tỉm hỏi: “Thâm Thâm, anh muốn con trai hay con gái —”
Cô đoán chồng sẽ chọn con gái.
Nói tới ăn giấm, con gái chắc chắn sẽ tốt hơn con trai một chút, hẳn là anh sẽ không quá khó chịu vì bị cướp đoạt.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, vuốt mái tóc dài rải rác của cô ra sau tai, trả lời lại là: “Muốn con trai.”
Cảm giác bị giành giật, bị phân chia, nếu xét về giới tính sẽ có sự nghiêng lệch.
Vậy anh hi vọng là con trai.
Anh ăn giấm là đủ rồi.
Những mất mát và chua xót đó, anh nếm hết, cũng không muốn Khanh Khanh trải qua dù chỉ một chút.
Anh cùng còn trai tranh sủng.
Mà vĩnh viễn không cần, Khanh Khanh sẽ có một lúc nào đó, bởi vì sự tồn tại của con gái mà cảm thấy tĩnh mịch.
Ngôn Khanh kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Hoắc Vân Thâm khẽ mỉm cười nói: “Bởi vì ở nhà anh, vĩnh viễn chỉ có một công chúa nhỏ Khanh Khanh.”