Kể từ sau lần nhìn thấy màu đỏ đó, Ngôn Khanh cũng không còn thản nhiên như trước, ít nhiều cũng quan tâm đến thân thể mình hơn, kiên quyết không để cho chồng chịu kích thích một lần nào nữa.
Một chút bệnh, một chút đau đớn của cô, đều có quan hệ mệt thiết với anh, huống chi là động tĩnh lớn đến mức đổ máu ngất xỉu thế này.
Anh phải chịu đựng quá nhiều sự “mất mát”, thật vất vả mới lành được vết thương trong những ngày tháng ngọt ngào, không thể chịu nổi đả kích lần nữa.
Ngoại trừ điều này, Ngôn Khanh cũng rất lo lắng chồng mình sẽ giận chó đánh mèo lên tiểu gia hỏa trong bụng.
Thậm chí… giận chó đánh mèo chính anh.
Cho dù là cái nào, kết quả cuối cùng vẫn là anh âm thầm chịu tổn thương, cô luyến tiếc.
Tới gần đủ tháng, Ngôn Khanh bắt đầu thường xuyên thai máy, khẩu vị cũng kỳ lạ, không hiểu sao lại thích trà bưởi, một ngày uống mấy chén cũng không đủ.
Hoắc Vân Thâm lo lắng lượng đường quá cao không tốt cho sức khỏe, liên tục nghiên cứu tỷ lệ các thành phần, nêm nếm đến mức vị giác nhanh chóng chết lặng, cuối cùng mới làm ra phiên bản có vị tốt nhất, mỗi ngày đều hạn chế số lượng cho vợ.
“Không thể uống nhiều.”
Hoắc tiên sinh chém đinh chặt sắt.
Phụ nữ mang thai dễ bị đường huyết cao, điều liên quan đến an nguy của vợ, anh nhẫn tâm cũng không chịu dung túng cho cô.
Ngôn Khanh mang một đứa nhóc mấy cân, thân thể lúc nào cũng nặng nề, cũng thích làm nũng với chồng hơn, dính lấy anh để giải tỏa sự khó chịu ở thời kỳ cuối mang thai.
Âm điệu cô ngọt ngào, lười biếng mà biến đổi đủ cách gọi anh: “Hoắc — tiên sinh — Vân Thâm — ông xã — bảo bối Thâm Thâm — không thể trách em muốn uống, em nghi ngờ em mang thai một quả bưởi —”
Hoắc Vân Thâm nghiêng tai dựa gần cô, nóng muốn bốc hỏa, không khỏi bật cười, nhéo chóp mũi cô.
Mang thai quả bưởi.
Tư tưởng của Khanh Khanh đúng là kỳ diệu, sao có thể đáng yêu như vậy.
Hoắc Vân Thâm cẩn thận ôm cô lên đùi, vẫn không dao động: “Hôm nay uống hết hạn mức rồi, làm nũng cũng không được.”
Cả người Ngôn Khanh treo lên khuỷu tay anh, không thỏa mãn mà hừ nhẹ.
Mèo Khanh Khanh thật sự ở trên người anh, Hoắc Vân Thâm sao có thể chịu nổi, bị cô cọ khiến ngọn lửa trong lòng cháy lan ra đồng cỏ, nhẫn nại sờ má cô, đè thấp giọng yêu cầu: “Lại thêm chút phúc lợi nữa.”
Ngôn Khanh hôn lên môi anh một cái.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm thâm thúy.
Cô thích thú, đầu lưỡi ướt át khẽ liếm một chút.
Hơi thở anh thêm dồn dập.
Ý đồ xấu nho nhỏ xuất hiện, đầu cô cúi xuống, trượt đến hầu kết anh, thả xuống những cái hôn dày đặc.
Hoắc Vân Thâm hơi ngửa đầu, khóe miệng mím chặt, mu bàn tay căng cứng nổi đầy gân xanh, đè lên eo mềm mại của cô, khàn khàn nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Ngôn Khanh không đành lòng làm chồng khó chịu, ngoan ngoãn kiềm chế, dán sát anh nhỏ giọng nói: “Quả bưởi nhỏ sắp ra rồi, chờ em hồi phục là có thể giống trước kia để anh muốn làm gì thì làm…”
Dù sao thì cũng mang thai đã lâu, một người trọng dục như anh vẫn luôn khắc chế, sợ làm cô tổn thương.
Hoắc Vân Thâm không thể nhịn được nữa, nâng vợ dậy, đi xuống tầng lấy trà bưởi. Anh chuyên môn để lại nửa chén, đợi đến lúc cô thèm không chịu được mới lấy cho cô uống.
Ở phòng khách tầng một đã được thêm mấy bình phong lớn, ngăn cách khu vực sinh hoạt hàng ngày của phụ nữ mang thai với khu vực tiếp khách bên ngoài. Gần hai tháng, mọi công chuyện của Hoắc tổng cơ bản đều dọn về nhà, lấy gian ngoài phòng khách làm địa điểm. Đám cấp cao Hoắc thị đi tới đi lui giống như nước chảy, đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.
Ngôn Khanh mới vừa bước xuống cầu thang, liền nhìn thấy một nhóm bốn năm người mặc tây trang giày da đang yên tĩnh đứng chờ, nghe được tiếng bước chân, vội vàng đứng dậy, cung kính cúi đầu, chờ Hoắc tổng bớt thì giờ tới đây.
Loại sợ hãi và phục tùng ăn sâu bén rễ đó khiến ánh mắt Hoắc Vân Thâm tối sầm vài phần.
Ngôn Khanh nhìn anh một cái, nắm chặt tay anh.
Từ ngày Hoắc Vân Thâm giẫm lên hài cốt của đám người nhà họ Hoắc để giành lấy quyền lực, anh đã là sự tồn tại đáng sợ, đặc biệt là sau khi trải qua đợt diệt trừ phe đối lập mấy năm trước, Hoắc thị chẳng những mở rộng quy mô tại thị trường nước Mỹ, mà lĩnh vực vốn có càng phát triển như mặt trời ban trưa, uy tín vốn bị lung lay cũng tăng lên gấp bội, bất kể là bên trong tập đoàn, hay nghị luận trong tối ngoài sáng trên internet, đều cung phụng anh như thần ma.
Không chỉ là thần xoay chuyển càn khôn, từ trước đến nay còn là đại ma vương tàn nhẫn độc ác.
Nhóm cấp cao hôm nay ở đây, có ai ở bên ngoài mà không hô mưa gọi gió, nhưng bị tầm mắt lạnh thấu của anh đảo qua, đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cho dù lý do khác nhau, nhưng xét cho cùng, ai cũng sợ hãi anh, kính sợ anh, anh không muốn học, cũng không học được cách làm một người bình thường để người khác không sợ.
Hoắc Vân Thâm không để ý đến bọn họ, trực tiếp đưa Ngôn Khanh đi vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa.
Trà bưởi do anh đích thân làm cả một bình, anh ôm Ngôn Khanh ở phía trước, nắm tay cô cùng cầm lấy thìa, múc ra non nửa thìa, thêm nước rồi từ từ khuấy.
Lưng Ngôn Khanh kề sát lồng ngực chấn động của anh, trái tim mềm nhũn vì nỗi chua xót không thể nói thành lời.
“Thâm Thâm,” Cô cười nói, “có em, còn có quả bưởi nhỏ.”
Cô không làm rõ, nhưng cô biết chồng đều hiểu.
Hoắc Vân Thâm cúi người bao quanh cô, thấp giọng sửa đúng: “Chỉ có em.”
Không có người khác, chỉ có cô, chỉ cần cô.
Với những thân phận khác anh đều lạnh băng cứng rắn, chỉ duy nhất làm người đàn ông của Khanh Khanh, là yêu thương và được yêu thương vô bờ bến.
Quả bưởi nhỏ…
Cũng sẽ sợ anh.
Không ai dạy anh tình thân là như thế nào, anh chưa từng có tình thương của cha, sao có thể cho đi.
Anh sẽ giận chó đánh mèo, sẽ bởi vì lo lắng lực chú ý của Khanh Khanh bị phân tán mà ghen ghét, thậm chí anh còn không đủ tự nhiên để cười với người khác ngoài Khanh Khanh, không thể trở thành người cha được con trai thích, trong nhà này, anh rất có thể sẽ biến thành kẻ bị bài xích và né tránh, làm Khanh Khanh khó xử.
Ngôn Khanh tinh tế vỗ về chơi đùa ngón tay hơi lạnh của anh, nắm tay anh đặt lên cái bụng đang căng phồng của mình.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt hỏi: “Nếu về sau nó sợ anh, nói với em anh hung dữ bắt nạt nó, em có tin không?”
“Không tin.”
“Nó chán ghét anh, không muốn nhìn thấy anh, em sẽ cùng nó bỏ trốn sao?”
“Sẽ không.”
Giọng Hoắc Vân Thâm chứa cát: “Nó…”
Ngôn Khanh bao lấy đầu ngón tay anh, ngực đau không chịu nổi, nhẹ giọng nói: “Hoắc Vân Thâm, em chỉ chăm sóc anh.”
Anh nghe thấy câu nói này, buồn bực bao trùm quanh thân bỗng nhiên biến mất, dùng cằm vuốt ve tóc cô, trầm khàn “Ừ” một tiếng, giống như nhận được sự bảo đảm tối cao từ cô.
Ngôn Khanh chua xót đến mức hận không thể đút hết đường trong nhà cho anh, kiền trì kéo năm ngón tay anh sờ vào bụng: “Hoắc tiên sinh cũng không thể xem nhẹ quả bưởi nhỏ, nó chính là con trai của vợ chồng thâm tình, là một phần của anh.”
Hoắc Vân Thâm trầm mặc, ngược lại hỏi: “Quả bưởi nhỏ tên gì?”
Lúc này Ngôn Khanh mới nhận ra cô cứ vậy mà thuận miệng gọi, lẩm nhẩm lẩm nhẩm, lại cảm thấy không thích hợp với con. Quả bưởi nhỏ quả bưởi nhỏ, nghe thế nào cũng thấy giống tiểu thái giám[], tuyệt đối không được.
[] Quả bưởi nhỏ (小柚子) đọc là Xiǎo yòuzi, tiểu thái giám (小太监) đọc là Xiǎo tàijiàn.
“Gọi Dữu Dữu — Dữu Dữu được không, tiểu điềm dữu (quả bưởi ngọt) của chúng ta.” Cô cười khanh khách nói, “Còn tên thì anh phải đặt.”
Hoắc Vân Thâm mở lòng bàn tay non mịn của cô ra, chậm rãi viết từng nét lên đó.
Đôi mắt Ngôn Khanh sáng ngời: “Nhiên?”
Anh gật đầu: “Nhiên, bị em đốt lửa, mới có cả đời này của anh.”
Hoắc Nhiên[].
[] Nhiên (燃) ở đây nghĩa là đốt cháy.
Ngôn Khanh cố hết sức xoay người ôm lấy anh, hốc mắt nóng bỏng.
Tên của con trai anh, được ba ba lấy đại diện cho cô và tên của anh.
Cô đốt cháy anh, anh cũng vì cô mà không hề ngăn cản lửa thiêu đốt, vĩnh viễn không tắt.
Ngôn Khanh chính thức nhập viện trước ngày sinh dự tính mấy hôm, từ lúc cô bước vào giai đoạn đầu của thai sản, truyền thông đã thời thời khắc khắc chú ý, nhưng ngại uy thế của Hoắc tổng nên không dễ dàng lộ ra bên ngoài.
Nhìn dáng vẻ nôn nóng của các fans trên mạng và những lời đàm tiếu truyền đi ngày càng dữ dội, Ngôn Khanh quyết định đăng Weibo.
Sinh con, là một sự kiện đáng mừng, không có gì phải sợ người khác biết đến.
Cô không tự đăng nguyên một bài, mà là thản nhiên chạy đến phía dưới cập nhật mới nhất “Chưa sinh” của “Hôm nay vợ chồng thâm tình sinh con chưa”, dùng tài khoản có chứng thực trả lời một cái —
“Sắp rồi.”
Hai chữ nháy mắt quấy động làn gió.
Hoắc Vân Thâm tuyệt đối không để vợ xuất hiện một mình, lập tức đăng nhập vào trang chính tài khoản lớn, chụp tấm ảnh hai bàn tay đang nắm chặt, phối hợp với một hàng chữ: “Đừng giày vò mẹ.”
Fans CP vợ chồng thâm tình vĩnh viễn đi đầu trong việc nhận cẩu lương.
“Trời má a a a a a, đối với con trai mà Hoắc tổng cũng gửi thư cảnh cáo sao!!!”
“So với vợ, con trai chỉ là một ngọn cỏ phiêu bạt thôi huhuhu đau lòng.”
“Vì sao tay Khanh Bảo vẫn gầy đẹp thế! Chẳng thấy sưng vù biến dạng vì mang thai gì cả. Người phụ nữ được đại ma vương yêu chiều quả nhiên có vóc dáng người phàm không có được, mị khóc!”
“Không ai chú ý tới phòng bệnh hả, đây là phòng bệnh gì??? Không phải phòng xép trong khách sạn sao???”
“Tín nữ nguyện ăn chay ba năm phù hộ Hoắc phu nhân của chúng ta sinh bảo bảo sẽ không đau!”
Ngôn Khanh xem bình luận cười đến đau cả bụng, bỗng cảm thấy có vấn đề, hình như là đau thật.
Cô chỉ kịp gọi một chữ “chồng”, các bác sĩ và y tá được đào tạo bài bản đã đuổi tới, tiếp sau đó mọi thứ đều rối loạn. Theo những gì cô xác định từ trước, kiên quyết không cho Hoắc Vân Thâm theo cùng, cũng không cần bất kỳ người bạn nào đi cùng, nằm ở trên giường để bác sĩ đẩy đi.
Có thể phải đợi rất lâu, còn sẽ đau một trận, sẽ tra tấn sẽ đổ máu, hét thảm thiết khàn cả giọng.
Bất luận cái gì, cô cũng không thể để cho Hoắc Vân Thâm nhìn thấy.
Núi đao biển lửa anh đều không sợ, chỉ sợ cô thống khổ.
Trường hợp như vậy nếu bị anh nhìn thấy, sợ là bao nhiêu năm cũng không thể xóa nhòa, cô đau, anh còn đau hơn cô ngàn lần vạn lần.
Ngôn Khanh bị đẩy vào phòng sinh đặc biệt, bên trong một nhóm bác sĩ được chọn lựa kỹ càng đi lên tháp tùng cô. Trước khi đóng cửa, cô ngẩng đầu tìm kiếm, Hoắc Vân Thâm bị che ở ngoài cửa, lẳng lặng chăm chú nhìn cô, đôi mắt đỏ rực khiến người ta không đành lòng.
Cô cố gắng mỉm cười với anh.
Cửa vừa đóng, cô lập tức đau té ngã trên giường, giảng đạo lý với cái bụng đang co rút: “Dữu Dữu con cũng không chịu kém a, ấn tượng đầu tiên cho ba ba phải thật tốt, nếu không ba ba một mình ở bên ngoài sẽ buồn đấy, ba thoạt nhìn hung dữ, nhưng lá gan rất nhỏ…”
“Ba rất sợ mẹ đau…”
“Dữu Dữu thì sao, có sợ mẹ đau không.”
Bên trong phòng sinh là một căn phòng riêng biệt, đến khi sinh xong mới đi ra.
Toàn bộ hành lang đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hoắc Vân Thâm một mình dựa vào vách tường lạnh băng, chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay đan chặt vào nhau, làn da và khớp xương bị chà đạp đến trắng bệch.
Ngoài Mẫn Kính không ai dám tới gần anh, song dù là Mẫn Kính, mở miệng thôi cũng lo lắng đề phòng.
“Anh, chị dâu sẽ không sao, sẽ ra sớm thôi.”
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm mặt đất.
Hàng mi dài đen nhánh bị che lại, đốt ngón tay đã chống đỡ đến cực hạn, bắt đầu thấm ra chút máu.
“Chỉ lần này,” Giọng anh nghẹn ngào bất kham, “chỉ một lần.”
Mẫn Kính thở dài, anh ta nhớ lúc trước chị dâu mất tích, Thâm ca cũng như thế này, lẻ loi cuộn mình vào góc tối.
Người khác vì sinh linh mới mà vui sướng.
Anh chỉ vì không bắt được cô, không bảo vệ được cô mà tra tấn.
Hoắc Vân Thâm không nhớ rõ qua bao lâu, dài như đã chết vài lần, thực tế chỉ mới qua một thời gian ngắn, quả bưởi nhỏ ngọt ngào gánh vác sứ mệnh đã siêu thuận lợi rời khỏi bụng mẹ, dùng tốc độ ít đau đớn nhất giải phóng cho mẹ mình.
Khi cửa lớn mở ra, Hoắc Vân Thâm lo sợ không yên đứng dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa được quấn kín kia một cái, lập tức nhào thẳng đến giường bệnh phía sau.
Ngôn Khanh vẫn còn chưa hết thuốc tê, mái tóc mướt mồ hôi xõa trên gối, đôi môi tái nhợt yếu ớt cong lên nói với anh: “Thâm Thâm, có phải em rất nhanh không, không để anh chờ lâu lắm.”
Nước mắt nóng hổi của người đàn ông rơi trên mặt cô.
Rất lâu.
Lâu đến mức anh muốn nổi điên.
Trở lại phòng bệnh, cuối cùng Ngôn Khanh cũng không trốn tránh sự chăm sóc của chồng nữa, cho dù anh không thấy được quá trình sinh sản, nhưng chắc chắn việc xử lý tiếp theo cũng thấy được không ít máu. Anh không cho y tá nhúng tay, trước tiên yên lặng học hết quy trình, rồi hoàn thành tất cả một mình.
Lúc không bận bịu, tay anh liền run run, hết lần này đến lần khác vuốt ve mặt cô, mắt muốn rỉ máu.
Ngôn Khanh đau lòng chồng, ngược lại cũng không rảnh lo bản thân khó chịu. Cô cho rằng còn phải chịu tội thêm mấy ngày nữa, không ngờ hôm sau đã cảm thấy rõ ràng thân thể mình khỏe lên, tinh thần uể oải cũng nhanh chóng phục hồi, chờ đến ba ngày sau, thể lực cô cũng đủ để bắt đầu xúc tiến tình cảm cha con.
“Thâm Thâm anh đã nhìn kỹ Dữu Dữu chưa!”
Hoắc Vân Thâm lắc đầu.
Đừng nói kỹ, nhìn đại khái cũng chưa nhìn.
Không muốn nhìn.
Đầu sỏ làm Khanh Khanh chịu khổ, là do anh chế tạo, là bằng chứng đẫm máu.
Ngôn Khanh vừa thương tiếc vừa buồn cười, nhờ y tá ôm quả bưởi ngọt tới đây, dùng sức ôm vào trong lòng, chạm vào cằm nhỏ thằng nhóc nghiêm túc đánh giá.
Vừa mới sinh hạ không lâu, những đứa trẻ khác còn nhăn nhúm dúm dó không nẩy nở, Dữu Dữu đã là cục bột trắng sạch sẽ, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi vừa dày vừa dài, chóp mũi cao nhỏ, cái miệng tóp tép nhếch lên, khuôn mặt non mịn như cái bánh sữa.
Ngôn Khanh quả thực bị trúng đạn.
Cô, sinh ra thằng nhóc đáng yêu như vậy!
Cô cũng quá tuyệt vời đi!
Đôi mắt Ngôn Khanh chứa ánh sáng lộng lẫy, cho chồng xem như hiến vật quý: “Thâm Thâm! Anh nhìn thằng bé!”
Một ánh mắt Hoắc Vân Thâm cũng không cho, chỉ nhìn chằm chằm một mình cô. Chờ đến khi tiểu gia hỏa sắp tiến vào tầm mắt, anh không đành lòng làm vợ thất vọng, mới miễn cưỡng nhìn lướt qua.
Không thấy rõ diện mạo, ngược lại thấy rõ nó chiếm trọn vòng ôm và niềm vui sướng của Khanh Khanh.
Không thoải mái.
Thật khó khăn.
Hoắc Vân Thâm giật khóe môi, nhận Dữu Dữu từ trong khuỷu tay cô, qua tay muốn giao cho bác sĩ đang túc trực cách đó không xa.
Ngôn Khanh cũng không vội, cười ngâm ngẩm nửa dựa vào gối mềm, lặng lẽ nắm tay Dữu Dữu cổ vũ.
Quả bưởi ngọt, chinh phục cha con, chính là chinh phục biển sao trời mênh mông!
Mẹ tin con có thể!
Hoắc Vân Thâm bủn xỉn nhìn thằng nhóc, nâng cánh tay lên muốn đưa nó ra. Hoắc Dữu Dữu từ lúc sinh ra đến giờ vẫn luôn lười nhác ngủ, ngay tại lúc này lại chậm rì rì mở mắt.
Cánh tay người đàn ông vô thức dừng lại.
Đôi mắt đứa bé còn vô cùng non nớt, nhưng thừa hưởng hoàn hào dáng vẻ của mẹ, con ngươi trong veo đầy ánh sáng, thanh triệt thấy đáy, phản chiếu ngũ quan sắc sảo của ba ba.
Thằng nhóc ngoan ngoãn nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm cũng híp mắt lại nhìn nó.
Tim Ngôn Khanh đập nhanh, vội vàng sờ di động mở máy quay, ghi lại cuộc gặp gỡ chính thức lần đầu tiên mang tính lịch sử giữa hai cha con.
Cô nhẹ nhàng nói: “Dữu Dữu, đây là ba ba.”
Đôi mắt như trái nho của quả bưởi ngọt đối diện với Hoắc Vân Thâm.
Cái miệng non mềm mấp máy.
Ngôn Khanh ngạc nhiên đi qua.
Hoắc Vân Thâm sợ cô không ổn, lập tức ôm cô.
Anh một tay ôm vợ mình, một tay nâng quả bưởi nhỏ.
Dữu Dữu đối mặt với ba ba, vô thức cong khóe môi mềm mại, lộ ra một nụ cười tươi đầy mùi sữa.
Vô tình, không có ý thức, lại là nụ cười tươi đầu tiên cậu nhóc đến với thế giới này.
Ngôn Khanh vui sướng sắp phá khỏi lồng ngực, nhưng không hiểu sao mũi lại đau nhức.
Cô hơi nghẹn ngào nói: “Thâm Thâm, con trai ít nhất có một phương diện nào đó, nhất định giống em.”
Giọng Hoắc Vân Thâm cũng dao động, hôn lên trán cô: “Dáng dấp đẹp mắt.”
“Không phải —”
Ngôn Khanh cười ra nước mắt, ôm anh dịu dàng sửa đúng.
“Là yêu anh.”