Mười lăm năm trước, Hải Thành, đầu thu.
Sau giờ ngọ cơn mưa lớn bất chợt ập xuống, đến chiều tối vẫn có lác đác những hạt mưa bay xuống, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Vân Khanh cầm một chiếc ô nhỏ trong suốt, nghiêng đầu đứng ở cổng trường trung học Ninh Hoa, ánh mắt mềm mại xuyên qua màn mưa nhìn về phía một ngôi trường khác cách đó nửa con phố.
Vào ngày thứ ba sau khai giảng, cô còn chưa được phát đồng phục, trên người mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, lộ ra đôi bắp chân nho nhỏ trắng như tuyết, mái tóc đen dài dùng một dải ruy băng màu vàng kem buộc lên, lộ rõ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng.
Rất nhiều học sinh Ninh Hoa đi ngang qua, dù là học sinh mới hay học sinh cuối cấp đều đánh giá cô, có mấy nam sinh xô đẩy nhau tiến lên, đỏ tai nói chuyện với cô.
“Bạn học, bạn chờ xe sao? Tôi có thể đưa bạn.”
“Tôi cũng có thể, xe nhà tôi vừa vặn tới đón —”
Vân Khanh bị vây quanh, theo bản năng lui một bước nhỏ, lắc đầu nói: “Cảm ơn, không cần.”
Cô đang định đổi chỗ đứng, phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, nữ sinh dẫm nước chạy tới, nói với đám anh lớn có mục đích không đơn thuần: “Vân Khanh có bạn rồi, tôi đi với cậu ấy, không cần người đưa.”
Không ngờ một hòn đá làm khuấy động cả ngàn con sóng.
“…Cô ấy chính là Vân Khanh?!”
Trường trung học Ninh Hoa là trường trung học trọng điểm ở Hải Thành, phong cách nhà trường khá tự do và cởi mở, có rất nhiều học sinh ưu tú xuất sắc, nhưng đã nhiều năm không có nhân vật nào lợi hại nhảy lớp từ lớp lên.
Loại tin tức này lan truyền từ đầu học kỳ mới, toàn trường nghe nói có một bạn học mới nhảy lớp tên Vân Khanh, thành tích tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, chỉ là đại đa số mọi người chưa gặp mặt, chỉ dám âm thầm suy đoán, phàm là học tập xuất sắc, bề ngoài có lẽ chẳng đẹp đến đâu.
Nhưng mà giờ phút này con phố dài rộn ràng nhốn nháo như sa mưa giông.
Cô gái nhỏ mềm mại xinh xắn, cao vút đứng dưới ô, trên người thoang thoảng hương thơm, dung mạo còn đẹp hơn tranh, chọc người ta run sợ.
Bản thân Vân Khanh… còn đẹp hơn lời đồn.
“Vân Khanh, ở đây nhiều người, bọn mình qua bên kia.”
Trình Điềm là bạn ngồi cùng bàn Vân Khanh, ba ngày sớm chiều ở chung đã khiến cô nàng mê mẩn với vẻ đẹp dịu dàng tinh tế của đại mỹ nhân này rồi, thấy cô tính tình mềm mỏng, nên đi đến đâu cũng chăm sóc cô.
Vân Khanh bị Trình Điềm lôi đi, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía cổng trường cách đó nửa con phố.
Cùng con phố, trung học Ninh Hoa ở phía nam, trung học số ở phía bắc Hải Thành, cổng trường cách xa nhau mấy trăm mét, danh tiếng cũng khác nhau như trời với đất.
Một cái là trường trọng điểm của thành phố, một cái là “bãi rác” nổi danh.
Trình Điềm sốt ruột: “Sao cậu còn nhìn trung học số thế, không lẽ thật sự muốn đi?”
Vân Khanh nắm chặt ngón tay: “Trước tiên tớ chờ ở đây, thấy anh ấy đi ra, tớ liền qua đó.”
Trình Điềm muốn ngất, lắc lắc cổ tay trắng nõn gầy nhỏ của cô, vẻ mặt khoa trương nói: “Cậu nghĩ kỹ đi! Hoắc Vân Thâm là người nào, tất cả mọi người biết! Không phải… anh ta còn không tính là người, căn bản chính là yêu ma quỷ quái!”
Thấy Vân Khanh nhíu mày, cô ấy cho rằng có hiệu quả, tiếp tục khuyên: “Cấp Hai của cậu cách nơi này xa, có lẽ không rõ lắm, Hoắc Vân Thâm quá nổi tiếng, đều nói anh ta có bệnh điên, tinh thần không bình thường, ngay cả giết người phóng hỏa cũng từng làm, trung học số rác rưởi như vậy, cũng không thể so được với anh ta.”
“Không phải cậu thấy anh ta quá đẹp trai đó chứ?” Trình Điềm nóng lòng, “Đẹp trai cũng vô dụng a, khủng bố mới là sự thật, tớ từng thấy anh ta một lần cách khá xa, nửa người đều là máu, hù chết, cậu nhảy lớp tới Ninh Hoa, ưu tú như vậy, nhưng để bị anh ta hại, cách xa anh ta một chút!”
Vân Khanh mím môi, không dấu vết rút cổ tay ra, lẳng lặng nói với Trình Điềm: “Hoắc Vân Thâm rất tốt, không phải như lời đồn.”
Đó là Vân Thâm ca ca mà cô nhớ từ khi còn nhỏ.
Khi học cấp Hai còn chưa thoát khỏi sự quản thúc của nhà họ Vân, cô không thể tới tìm anh, cho nên mới liều mạng cố gắng, nhảy lớp tới Ninh Hoa gần trung học số nhất, chính là vì danh chính ngôn thuận đến bên cạnh anh.
Vân Thâm ca ca đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, còn bị bôi nhọ như vậy, trong lòng cô khó chịu.
Trình Điềm giậm chân: “Sao cậu lại không tin chứ, anh ta là chó điên, gặp người liền công kích!”
Vân Khanh rũ mắt: “Đừng nói anh ấy như vậy, bọn mình còn có thể làm bạn.”
Trình Điềm giật mình với sự cố chấp của cô.
Đám đông tan học dần dần tản ra, trên đường rõ ràng trở nên trống vắng hơn, trước cổng trường trung học số thấp thoáng một bóng người cao gầy, cho dù cách nhau rất xa, cũng có thể kết luận là anh.
Trái tim Vân Khanh đập dữ dội, phất tay với Trình Điềm: “Tớ đi đây, yên tâm, anh ấy sẽ không tổn thương tớ, ngày mai gặp.”
Nói xong, cô tha thiết bất chấp cơn mưa phùn, xách làn váy chạy đi.
Ba ngày đầu năm học, mỗi ngày cô đều ở gần trường trung học số chờ anh, biết trung học số rất loạn, cô không dám đến quá gần, đáng tiếc lần nào chờ tới tối cũng không có kết quả, cuối cùng…
Cuối cùng cũng có hy vọng nhìn thấy anh.
Gương mặt Vân Khanh thấm ra nụ cười nhẹ. Hôm nay cô cố ý mặc bộ váy Vân Thâm ca ca thích, cột dây buộc tóc anh tặng, chờ đến trước mặt anh, cô nhất định phải lấy hết can đảm kéo tay anh, nói cho anh, về sau anh sẽ không cô đơn một mình nữa.
Sắc trời dần tối, sau cơn mưa ban đêm càng thêm lạnh, đông lạnh khiến người ta phát run.
Vân Khanh chạy tới trước cửa trường trung học số , bóng người kia đã khuất từ lâu.
Cô cắn cắn môi, chóp mũi trắng nõn hơi đỏ lên vì lạnh, hàng mi dài cũng dính một tầng hơi nước, cô thất thần gục đầu xuống, lòng tràn đầy mất mát, chậm dãi đi dọc theo ven đường về nhà.
Vân Khanh vừa tới Ninh Hoa ba ngày, không quen thuộc với khu vực xung quanh, đi được gần trăm mét mới nhận ra bốn phía càng ngày càng tối, vậy mà sai đường rồi.
Đèn đường không có.
Chỉ có ánh sáng mờ ảo của vài ngôi nhà hai bên đường.
Vân Khanh khẩn trương túm lấy cặp sách, muốn lập tức quay lại đường cũ, nhưng vừa quay đầu thì đụng phải một khối thịt rắn chắc.
Không biết từ khi nào phía sau lưng cô đã có ba bốn nam sinh cao lớn lặng lẽ đi theo, ăn mặc lưu manh, trong miệng ngậm thuốc lá, cười toe toét không ngừng.
“Đến giúp anh em thêm viện binh, không ngờ còn có thể gặp diễm ngộ! Mới tới trung học số ?”
“Đi, trước mang qua đó, chờ thu thập xong con chó điên kia rồi chơi đùa cô nàng!”
Miệng muốn kêu cứu của Vân Khanh bị một bàn tay bịt lại, lôi vào con hẻm sâu cách đó không xa.
Cô kinh hoàng cố gắng giãy giụa, nhưng khi đến gần, cảnh tượng trong ngõ nhỏ xuất hiện trước mắt, cô bỗng sửng sốt, quên cả phản kháng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm phía trước, nước mắt tràn mi.
Một đám người đang đánh nhau, hoặc là nói, đơn phương bao vây.
Thiếu niên mắc kẹt ở giữa, mặt hướng về phía cô, thân hình gầy gò thẳng tắp, môi mỏng dính chút máu đỏ tươi, chiếc áo sơ mi trên người đã không còn nguyên dạng nữa, một nửa dính đầy máu và bụi đất.
Bảy tám người chặn đánh anh, anh lại cười lạnh.
Bên môi nhếch lên độ cung châm chọc mà lạnh lùng, không hề có độ ấm, băng đến tận xương.
Khi một cây côn sắt nện xuống đầu anh, Vân Khanh hét lên một tiếng sợ hãi, mà bước chân anh chưa từng dừng dù chỉ một chút, tay không đón nhận, hung hăng đoạt lấy côn, trong nháy mắt bổ về phía đối phương.
Trong đêm tối, cả người anh hung bạo, tàn nhẫn độc ác, đôi mắt chớp cũng không chớp, trực tiếp làm đối phương vỡ đầu chảy máu.
Hiện trường tức khắc đại loạn, đám người kìm kẹp Vân Khanh chửi mắng gia nhập, cô cũng bị xô đẩy vào vòng bão tố.
Tầm nhìn Vân Khanh mơ hồ, cô không thấy rõ thứ gì khác, trong mắt chỉ có người kia, hoàn toàn không chú ý phía sau có người đánh úp.
Một thanh gỗ thô to bằng cổ tay trong lúc hỗn loạn vung về phía đầu cô.
Cô nghe được tiếng gió, muốn tránh đã không kịp, nhắm chặt mắt lại, nhưng sự công kích đột ngột dừng lại bên tai.
Vân Khanh không thể tin được mà trợn mắt.
Ánh sáng trước mặt bị bóng thiếu niên che khuất, trên người anh tắm máu, lông mày đen nhánh sắc bén như đao, cánh tay thon dài căng ra, cầm thanh gỗ sắp đánh tới cô, hung hăng hất ra ngoài.
“Vân Thâm ca ca…” Cô run rẩy, âm thanh cực nhỏ, hoàn toàn chìm trong hỗn loạn, “Vân, Vân Thâm…”
Hoắc Vân Thâm lành lạnh liếc cô một cái, bắt lấy bả vai cô, lạnh băng đẩy ra khỏi lối đi.
“Từ đâu tới, về đó đi.”
Chỉ một câu này, anh không nhìn cô một cái nào nữa.
Vân Khanh lảo đảo đi ra ngoài báo cảnh sát, còi cảnh sát truyền đến rất nhanh, ánh sáng xanh đỏ chiếu rọi đêm tối.
Những người còn có thể động bên trong lập tức giải tán khỏi các lối rẽ khác, cảnh sát bắt được vài người bị thương nặng không kịp chạy đưa đi, xung quanh dần dần khôi phục yên tĩnh.
Ô của Vân Khanh đã sớm mất, mưa phùn làm tóc dài và váy áo cô ướt nhẹp.
Cô run bần bật canh giữ lối ra vào hẻm nhỏ, ôm hy vọng Hoắc Vân Thâm còn ở bên trong, muốn đi vào tìm anh.
Nhưng còn chưa đợi cô cất bước, liền có một ánh lửa đỏ tươi, theo tiếng bước chân nặng nề, cùng chậm rãi xuất hiện.
Ngôn Khanh ngơ ngác nhìn.
Bóng đêm lạnh lẽo, một điếu thuốc đang cháy kẹp giữa những ngón tay nhợt nhạt xinh đẹp của thiếu niên.
Anh vẫn chưa đặt tới trên môi, chỉ tùy ý đốt cháy, từng bước một đi ra ngoài.
“Vân… Thâm.”
Vân Khanh nhỏ giọng gọi anh.
Vết máu của anh còn chưa khô, người cũng ướt đẫm nước mưa, ngũ quan sắc bén, sâu trong đôi mắt vẫn chưa rút hết sự điên cuồng âm u, làm cho người ta hết sức sợ hãi.
Vân Khanh đi tới nắm tay anh.
Anh tránh đi, ánh mắt hung ác có thể đâm thủng người khác.
Vân Khanh chịu đựng chua xót nói: “Anh…”
Cô muốn hỏi, anh không nhớ em sao.
Hoắc Vân Thâm lại liếc cô từ trên cao xuống, khàn khàn ngắt lời: “Không muốn bị đánh, thì tránh xa một chút cho tôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Xem cậu có thể kiêu ngạo mấy ngày, mỉm cười.