Hoắc Vân Thâm đoán Khanh Khanh sẽ hiểu ý anh, vốn đã sẵn sàng cô sẽ thẹn thùng hoặc từ chối, nhưng không ngờ cô lại nói thẳng như vậy.
Trong gió nhẹ, mắt hạnh cô gái sáng ngời, đuôi mắt hiện lên hai vệt ửng hồng ngượng ngùng.
Tính tình cô rất mềm yếu, dễ đỏ mặt, nhưng chỉ cần liên quan đến anh, cô luôn dũng cảm, cố gắng hết sức để khẳng định anh, lấp đầy anh bằng thứ tình cảm trong sáng.
Hô hấp Hoắc Vân Thâm không thể ổn định, không nhịn được cười, song lại muốn duy trì sự bình tĩnh, bàn tay có chút mồ hôi nắm chặt tay Vân Khanh, dắt cô về nhà.
Nhà cách trường đại học rất gần, là một khu dân cư an toàn yên bình, ở tầng không cao không thấp, diện tích lớn hơn căn nhà ban đầu, có hai phòng ngủ, một phòng bày giường lớn mới tinh, một phòng khác bố trí thành thư phòng, không có thêm chỗ để ngủ.
Vân Khanh xem xong, kéo dài giọng nói: “Anh căn bản là không tính cho em một phòng riêng.”
“Phòng ngủ và giường lớn là của em.” Hoắc Vân Thâm thấp giọng, “Vốn dĩ nghĩ nếu em không muốn ngủ cùng anh, anh liền đặt một cái giường nhỏ ở cửa phòng, ngày nào đó em đau lòng, nói không chừng sẽ cho anh vào.”
Trong lòng Vân Khanh vừa mềm vừa nóng, nghịch ngợm trừng anh: “Bạn học Hoắc thật nhiều tâm tư.”
Hoắc Vân Thâm không phản bác, xác thật là anh có rất nhiều tâm tư nhỏ, muốn trói cô vào trong ngực, nắm trong lòng bàn tay, không cho cô có cơ hội thoát ra.
Bóng đêm dần dần bao trùm bầu trời, ánh sáng chuyển tối, tràn vào ban công căn nhà nhỏ, hòa với không khí ấm áp kiều diễm ở bên trong.
Nhịp tim Vân Khanh đập hỗn loạn, không dám nhìn Hoắc Vân Thâm, cảm giác tồn tại mãnh mẽ của anh không ngừng xâm chiếm giác quan cô, nhắc nhở cô chuyện sắp sửa phát sinh.
Cô vẫn hơi hoảng, vành tai đỏ thấu, ấp úng nói: “Có phải… phải… tắm rửa trước… hay không.”
Hoắc Vân Thâm bước vào phòng ngủ, lấy từ trong tủ một cái váy ngủ mềm mại sạch sẽ, phía trên có in hình con mèo và con thỏ nhỏ đáng yêu, rất giống cô.
Vân Khanh khẩn trương muốn bùng nổ, nhận xong là chạy như bay vào phòng tắm, cọ tới cọ lui tắm rửa thật lâu, liên tục xác nhận hôm nay mình rất đẹp, mới thăm dò đi ra ngoài.
Hoắc Vân Thâm chờ ở bên ngoài, bưng một cái đĩa nhỏ, đút cho cô một miếng sữa tươi chiên vừa mới ra khỏi chảo.
Trong miệng Vân Khanh được mỹ vị lấp đầy, lập tức quên cả thấp thỏm, vui mừng nhào về phía anh nói: “Ăn thật ngon — sao cái gì anh cũng làm được vậy!”
Hoắc Vân Thâm vừa lau khóe miệng cho cô vừa cười: “Đương nhiên phải được, về sau muốn nuôi mèo Khanh Khanh, cho ăn không no thì sao được.”
Vân Khanh hạnh phúc không chịu nổi, vô thức dán lên người Hoắc Vân Thâm, trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ, cánh tay trắng như tuyết vẫn còn ướt, cọ cọ vào anh, tự nhiên cọ xát thành nhiệt độ nóng rực.
Lông mi cô run lên, không biết làm sao mà cúi đầu.
Hoắc Vân Thâm nhìn như bình tĩnh mà tiếp tục đút cho cô, đến khi cô không ăn được nữa, mới ôm cô đi đánh răng, sau đó đưa cô lên giường dùng chăn bọc lại: “Ngoan, chờ đã.”
Nội tâm Vân Khanh sôi trào, ở trên giường lăn qua lộn lại, ngượng ngùng muốn chết.
Kết quả Hoắc Vân Thâm thật lâu mới ra, tới khi cô mơ màng sắp ngủ mới nghe được tiếng bước chân, thân thể nóng bỏng bị hơi nước lạnh bao phủ.
… Lạnh?!
Vân Khanh tỉnh táo lại, nhìn làn da như ẩn như hiện dưới lớp áo tắm dài, giọng nhỏ như muỗi: “Rất lâu a.”
Hoắc Vân Thâm không nói chuyện, nằm lên giường, vẫn giống như trước, cách chăn ôm cô.
Tim Vân Khanh như muốn nhảy khỏi cổ họng, run rẩy gọi: “Vân Thâm…”
Hoắc Vân Thâm bỗng xoay người ôm chặt cô, để cô đưa lưng về phía mình, vành tai anh đỏ bừng, ngữ khí lại rất trầm: “Khanh Khanh, có phải em sợ hãi đúng không?”
“Có… Có một chút.”
Nghe nói sẽ đặc biệt đau.
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Anh biết hôm nay em nói như vậy là vì làm anh an tâm, đừng miễn cưỡng bản thân, tuy anh muốn… cũng sẽ không ép em.”
“Em…”
Vân Khanh muốn nói cô không bị ép, cô nguyện ý.
Giọng nói hơi mang chút ẩn nhẫn của Hoắc Vân Thâm chui vào trong tai cô: “Đừng xúc động, đừng hối hận.”
Anh có thể tiếp tục chờ, chờ bao lâu cũng không sao, nhưng nếu Khanh Khanh chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, sẽ có một ngày đổi ý, anh không gánh vác nổi.
Vân Khanh không khỏi ngơ ngẩn nhìn vào màn đêm đen kịt, thân thể phía sau dán chặt lại nóng bỏng như vậy, anh thật sự có thể nhẫn nhịn, rõ ràng là người con trai không thể kháng cự âu yếm trong ngực, anh còn liều mạng khắc chế.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh ở trong phòng tắm lâu như thế, chính là bởi cái này sao?”
Hoắc Vân Thâm trầm mặc một lúc, mới buồn bực thừa nhận: “Anh tắm nước lạnh rồi, lại… tự mình giải quyết một lần.”
Anh dựa thật sự gần, hơi nóng thổi tới, Vân Khanh sắp bị thiêu chín, nhập ngừng hỏi: “Vì, vì sao!”
Cô đáng yêu như vậy! Ngoan như vậy! Ở ngay trên giường anh! Anh… Anh còn tự mình làm!
Hoắc Vân Thâm cắn cô, nói càng không lưu loát: “Anh sợ… nhịn không được.”
Muốn cô, đã sớm muốn điên rồi.
Vân Khanh cũng không biết nên tức anh hay là nên đau lòng.
Hoắc Vân Thâm ở trước mặt cô, vĩnh viễn không bao giờ đặt vị trí của mình lên, vĩnh viễn không tin anh quan trọng như thế nào, cô đối với anh, không phải an ủi không phải đồng tình không phải nhất thời hứng khởi càng không phải bị la liếm lì lợm mà thỏa hiệp, chỉ vẻn vẹn là cô yêu anh.
Vân Khanh muốn giải thích với anh.
Hoắc Vân Thâm đã dùng bàn tay bịt kín đôi mắt cô: “Đừng sợ, chờ em nghĩ kỹ càng, hôm nay ngủ ngon nào.”
Vân Khanh cảm thấy mình vô cùng không có tiền đồ, cư nhiên thật sự bị anh dỗ ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, cô nắm tay thề, sợ cái gì mà sợ, đêm nay cần phải thu phục anh!
Nhưng mà trường học có đoàn kiểm tra đến, trước mắt đưa ra thông báo nghiêm khắc không cho phép tự tiện nghỉ học và buổi tối không về. Ban ngày Vân Khanh bận đi học, buổi tối lại bị nhốt trong ký túc xá, liên tiếp bảy tám ngày khó gặp được Hoắc Vân Thâm, càng đừng nói về nhà.
Càng phiền hơn đó là, bắt đầu có không ngừng nam sinh tới lấy lòng cô, người cùng tuổi không ít, mà học trưởng cũng rất nhiều, chẳng phân biệt sớm muộn đến chặn cô.
Vân Khanh không chê phiền nói: “Tôi có bạn trai.”
Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
Bạn cùng phòng tò mò hỏi: “Vân Khanh, Đại Tam học trưởng hôm nay tặng hoa cho cậu ấy, cậu có biết nhà anh ta có rất nhiều tiền không, mà điều kiện của bản thân anh ta cũng tốt, còn thích cậu như vậy, cậu thực sự không cân nhắc sao? Còn cả Đại Nhị bên hệ tài chính cũng —”
Vân Khanh lẳng lặng nói: “So với họ bạn trai tớ còn tốt hơn.”
Buổi tối Vân Khanh vui vẻ gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm, nói được một nửa, bạn cùng phòng vô tình hét lên: “Vân Khanh, dưới tầng lại có nam sinh tìm cậu! Mang theo rất nhiều quà!”
Bên kia điện thoại đột nhiên tĩnh mịch.
Vào ngày trường học bỏ lệnh cấm, buổi sáng Vân Khanh có một tiết học, sau khi tan học, cô gấp không chờ nổi chạy ra bên ngoài, bên cạnh rất nhiều người cả trai lẫn gái đều chú ý tới cô.
Bên ngoài ánh nắng vừa vặn, gió nhè nhẹ.
Hình bóng mà cô nhớ nhung, so với cô lại càng chờ không kịp, đã đứng ở ngoài khu dạy học rồi, mặt mày lạnh lùng, cả người tối tăm, không chút che giấu tính công kích.
Anh chưa bao giờ thay đổi, trước sau luôn là một sự tồn tại đáng sợ.
Vân Khanh chua chát hiểu rằng anh luôn lo lắng cô sẽ bị thu hút bởi thế giới rộng lớn của trường đại học, sẽ bị lay động bởi những người gọi là nam sinh có chung chí hướng đó, muốn sải cánh bay khỏi nơi giam giữ của anh, bay ra khỏi bên người anh.
Đặc biệt là sau khi nghe được lời nói của bạn cùng phòng, mấy ngày nay, có lẽ anh không có một khắc có thể an ổn.
Anh luôn sợ, sợ cô không đủ yêu anh.
Tới tới lui lui rất nhiều người đang xem, cũng có âm thanh khe khẽ nói nhỏ nghị luận chàng trai trẻ tuổi hung thần ác sát kia rốt cuộc là ai.
Vân Khanh cười rộ lên, trả lời một người trong đó: “Anh ấy là bạn trai tôi.”
Nói xong, cô nhanh chân chạy về phía Hoắc Vân Thâm, dưới vô số ánh nhìn chăm chú, bổ nhào vào trong lòng anh, ngọt ngào nói: “Vân Thâm, anh tới đón em.”
Hôm đó không còn tiết học nào khác, Hoắc Vân Thâm đưa Vân Khanh đi ra ngoài hẹn hò, chơi đến chạng vạng, hai người đi dọc về phía trước với mười ngón tay đan chặt, đi đến cây cầu bắc qua sông.
Vân Khanh lay tay anh: “Chúng ta đi lên đi dạo.”
Hai bên sườn cây cầu có lối dành riêng cho người đi bộ, rất nhiều đôi bạn trẻ đang tản bộ, Vân Khanh kéo tay Hoắc Vân Thâm, nhảy lên những viên gạch vuông dưới chân.
Lúc bất tri bất giác đến giữa cầu, hoàng hôn buông xuống, phản chiếu vào nước sông tạo thành cảnh đẹp thơ mộng.
Hoắc Vân Thâm bỗng ôm lấy cô từ phía sau, mặt cọ thái dương cô, lấy ra một cái hộp nhỏ nhăn nhúm bị nắm chặt trong lòng bàn tay, bọc lấy tay cô, cùng nhau mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn tinh tế, khảm một viên kim cương nhỏ tinh xảo.
Vân Khanh trợn to mắt, ngừng thở.
Hoắc Vân Thâm đè ở bên tai cô, đón gió trên sông, trịnh trọng nói: “Khanh Khanh, anh biết hiện tại còn sớm, tuổi cũng không đủ, nhưng anh muốn dùng nó để giữ em lại, đợi khi vừa đến sinh nhật hai mươi tuổi của em, chúng ta liền kết hôn.”
Lông mi Vân Khanh dần dần ẩm ướt.
Giọng anh gấp gáp mà trầm thấp: “Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ không sống ở căn phòng cho thuê hiện tại, anh sẽ kiếm cho em một căn nhà lớn, để em có phòng để quần áo riêng, em thích viết nhạc viết lời, anh cũng có thể chuẩn bị một phòng làm việc riêng…”
Câu kế tiếp anh còn chưa nói xong, Vân Khanh ở trong ngực anh đã xoay người, câu lấy cổ anh, ngửa đầu hôn lên.
Đầu ngón tay Hoắc Vân Thâm run rẩy đeo nhẫn cho cô, mi mắt anh rũ xuống, che đi hai quầng thâm xám xịt, căng thẳng nói: “Cho nên không được nhìn người khác, chỉ có một mình anh.”
Ánh mắt Vân Khanh dịu dàng, hôn lên má anh.
Cô muốn cho Vân Thâm thật nhiều thật nhiều tình yêu và cảm giác an toàn.
Vân Khanh nghĩ ngợi lung tung, cười tủm tỉm chỉ hướng nước sông, viên kim cương nhỏ lấp lánh trong ánh hoàng hôn: “Ở trong trường học em nghe nói rằng cây cầu này có phép thuật. Nếu một cặp đôi cầu hôn ở trên cầu, về sau sẽ gắn bỏ cả đời, chờ tới bạch đầu giai lão, tới ngày không thể không tách ra đó, nếu một người đi trước, một người khác nhảy xuống từ nơi này, cũng có thể đến cùng một chỗ, dù luân hồi cũng không thể phân cách, mãi mãi ở bên nhau.”
Cô mặc kệ những lời này rất ngu ngốc rất ngây thơ, vẫn nghiêm túc hứa hẹn với anh: “Đến ngày bảy tám chục tuổi kia, nếu anh dám buông tay trước, em liền nhảy xuống đi tìm anh.”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm rung động kịch liệt, nhốt cô trong vòng tay, bình tĩnh nhìn mặt nước.
Khanh Khanh đang tự hứa hẹn cả đời với anh.
Tầm nhìn anh mơ hồ, cười nói: “Không được, nước quá lạnh, Khanh Khanh sợ lạnh, để anh đuổi theo.”
Khi về đến nhà thì trời đã tối rồi, giống như trước là một buổi tối triền miên động tình.
Vân Khanh hạ quyết tâm, lần này tuyệt đối không thể để anh băn khoăn nữa.
Mà Hoắc Vân Thâm hiển nhiên cũng không chịu được nữa, Khanh Khanh là vị hôn thê của anh, cô nguyện ý muốn anh.
Nhiệt độ trong phòng vô thức tăng lên, làm người thấm ra mồ hôi mỏng.
Vân Khanh hô hấp dồn dập, trước không để lộ ra những suy nghĩ kiều diễm trong lòng, chuẩn bị đi tắm rửa một cái, làm cho mình càng thơm hơn chút rồi sẽ… trêu chọc anh.
Cô bất giác miệng khô lưỡi khô, gắng bình tĩnh nói: “Em muốn uống nước, anh muốn không?”
Hai mắt Hoắc Vân Thâm tối sầm: “Muốn.”
Vân Khanh đi về phía phòng ăn, tri kỷ hỏi: “Cũng muốn nước sao, cà phê hay là trà hoa quả…”
Không đợi cô nói xong, Hoắc Vân Thâm đã bế ngang cô lên.
Vân Khanh đánh vào lồng ngực đang rung động của anh.
Anh nói: “Muốn em.”
Cái gì cũng không cần, chỉ muốn em.
Trong tai Vân Khanh như đốt pháo hoa.
Vân Thâm ca ca của cô, rốt cuộc không chần chờ nữa, tin tưởng cô yêu anh.
Vân Khanh lấy hết can đảm, túm tay anh hướng về phía trước, đặt lên tim mình.
Máu dồn dập khiến cô đầu váng mắt hoa, giọng nói cô ngọt mềm, thì thầm bảo: “Cho phép anh, tận tình hưởng dụng.”
Chàng trai của cô, dùng thân thể chồng chất vết thương để che mưa chắn gió cho thế giới nhỏ bé, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là người đàn ông của cô.