Một tháng sau, nhóm người Hề Hề bình an về đến Tái Bắc.
Phong cảnh Tái Bắc vẫn không chút thay đổi.
Không trung vẫn cao rộng mênh mông, thảm cỏ trải dài trên mặt đất, gió mát nghênh đón, mang theo mùi cỏ cây đặc trưng của thảo nguyên, khiến tinh thần kẻ khác sảng khoái, vui vẻ thoải mái.
Đàn cừu trông như rải rác giữa thảo nguyên trong như mây trắng, mấy tiểu cô nương cưỡi ngựa chăn cừu, gió truyền đến tiếng cười sảng khoái và tiếng ca của bọn họ.
“Thiên không xanh thẳm, mây trăng là tà
Bên dưới mây trắng, giục ngựa băng băng
Ca ca của ta, cưỡi con ngựa kia, anh tuấn biết bao, tiêu sái biết bao.
Viễn sơn đưa tình, cỏ cây màu bích,
Phía trên cỏ bích, dê con chạy nhanh
Muội muội của ta, mặc váy áo hoa, xinh đẹp biết bao, đáng yêu biết bao…”
Tiếng ca ngọt ngào êm tai, bọn họ sóng vai giục ngựa trong dáng vẻ ấm áp khiến kẻ khác rất đỗi ngượng mộ.
Mắt Hề Hề không khỏi nóng lên, nếu có thể, nàng tình nguyện chỉ làm một nữ tử bình thường, có thể âu yếm người mình yêu cùng nhau giục ngựa, chăn thả trên thảo nguyên.
Chính là, nàng biết, điều nàng với nàng mà nói, có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể là giấc mộng.
Hề Hề liếc mắt, nhìn về Hoàn Nhan Liệt Phong đang giục ngựa phía trước, lòng như bị thứ gì đó sắc bén cắt qua, Liệt Phong cũng đang ngoái đầu nhìn nàng, trong lúc nhất thời, hai mắt không hẹn mà gặp. Ánh mắt Liệt Phong vẫn sâu tối vô cùng vô hạn như cũ, nhưng ở sâu trong chỗ tối tăm của đôi mắt, lại tựa như có ngọn lửa thiêu đốt.
Ánh mắt của hắn thoáng dừng trên khuôn mặt Hề Hề, rồi nhanh chóng dời đi. Vừa bị hắn nhìn, Hề Hề liền cảm thấy cơ thể mình nháy mắt lúc nóng lúc lạnh.
Nàng muốn mỉm cười, nhưng khóe môi như bị kết dính lại, không thể mở ra.
Khi nhìn lại, đã thấy Liệt Phong giục ngựa chạy nhanh về hướng thành Hô Nhi Đặc, Hề Hề chỉ có thể nhìn theo bóng dáng hắn. Suốt dọc đường đi, ấn tượng Liệt Phong để lại cho nàng chỉ bóng dáng dáng xa xôi, lạnh lùng cứng rắn của hắn.
Mắt Hề Hề lòe đi, hắn cũng không từ biệt nàng, đã rời đi.
Hắn giục ngựa dưới ánh mặt trời, dáng người tuấn dật cao ngất, vó ngựa khẽ lướt trên thảm cỏ. Rất đúng với mấy câu ca kia, ca ca của ta, cưỡi con ngựa kia, anh tuấn biết bao, tiêu sái biết bao.
Bóng hắn rời đi cứ như vậy tiêu sái, như vậy dứt khoát.
Lòng bỗng nhiên ảm đạm, Hề Hề trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, nhưng cũng vào lúc này, bỗng có một bàn tay trắng trẻo vươn ra, trong lòng bàn tay còn có một viên thuốc màu nâu, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.
Hề Hề quay đầu, bắt gặp ánh mắt trong veo của nha đầu Linh Nhi, nàng khổ sở nói, “Vân cô nương, đây là thuốc giải tận gốc toái tâm độc, là vương gia bảo ta giao cho cô nương, về sau, cô nương không còn lo bị toái tâm làm khổ nữa. Hãy mau uống nó đi.”
Giải tận gốc toái tâm độc!?
Nàng xin hắn nhiều lần, hắn cũng không chịu đưa thuốc giải.
Hắn nói, thuốc giải là thứ duy nhất khiến họ dính dáng đến nhau.
Mặc cho nàng chán ghét hắn, không muốn nhìn thấy hắn ra sao, mỗi tuần trăng tròn đều phải đến gặp hắn để lấy thuốc giải, như vậy, hắn liền có thể gặp nàng.
Hiện giờ, hắn cho nàng thuốc giải, là quyết ý gạt bỏ ràng buộc duy nhất giữa bọn họ sao. Có phải có ý là… không bao giờ muốn gặp lại nàng nữa?
Tay Hề hề run run nhận viên thuốc, nhanh chóng cho nó vào miệng rồi nút xuống.
Bọn họ từ này chặt đứt tương tư, không bao giờ dính dáng đến nhau nữa.
Linh Nhi lo lắng liếc nhìn Hề Hề, nói: “Vân cô nương bảo trọng!” Dứt lời, liền giục ngựa đuổi theo Hoàn Nhan Liệt Phong.
Băng Toàn lo lắng nhìn Hề Hề, tuy rằng ngàn sợ vạn sợ, song Hề Hề vẫn giống bà năm đó, lâm vào vũng bùn tình cảm rồi không thể tự thoát ra.
Có khi, ngày trôi qua thật nhanh, nhanh một cái chớp mắt. Nhưng cũng có khi ngày trôi qua thật chậm, chậm khiến kẻ khác cảm thấy một ngày bằng một năm.
Hiện giờ, Hề Hề chính là cảm thấy một ngày bằng một năm.
Trở về Tuyết Sơn, bề ngoài Hề Hề vẫn trầm tĩnh như nước, nhưng lòng của nàng, lại chẳng thể bình tĩnh.
Tuy nàng là Tuyết Sơn Thánh Nữ, nhưng nàng chung quy vẫn là một cô gái bình thường, cũng muốn yêu và được yêu.
Dù vậy, nàng vẫn không thể làm một nữ tử bình thường, bởi vì nàng giữ vị trí Thánh Nữ kia, nên nàng bị tước mất quyền yêu và được yêu, định sẵn cả đời này làm bạn với cô độc.
Nhưng là, Hề Hề cũng không hối hận, bởi vì nàng đã lựa chọn hi sinh vì thiên hạ chúng sinh.
Ngày qua ngày, trăng khuyết rồi tròn, hè qua hè đến, thu qua thu đến, sau cùng là mùa đông.
Năm nay mùa đông hình như đặc biệt đến sớm hơn, cũng đặc biệt lạnh hơn.
Lòng Hề Hề cũng hóa đông, như chìm trong một giấc ngủ đông, không khác gì một cái hồ nước bắt đầu đóng băng. Tuy nhiên, có một tin tức truyền đến, khiến cho lòng Hề Hề lại cuồn cuộn mãnh liệt.
Thiền Vu Bắc Thương quốc thoái vị, Tả Hiền Vương Hoàn Nhan Liệt Phong kế vị Thiền Vu.
Kỳ thật, chuyện Hoàn Nhan Liệt Phong trở thành người kế vị, Hề Hề đã sớm đoán được, nhưng nàng lại ngờ sẽ nhanh như vậy, Hoàn Nhan Liệt Phong, có lẽ là một Thiền Vu rất trẻ của Bắc Thương quốc.
Sáu tháng mười, vốn chỉ là một ngày bình thường, nhưng khi được chọn làm ngày đăng cơ của Thiền Vu, thì cả thành Hô Nhi Đặc lại rất náo nhiệt hân hoan.
Tân Thiền Vu đăng cơ, Hề Hề thân là Thánh Nữ, phải đến chúc mừng cầu phúc.
Sáng sớm, Hề Hề đã cùng thị nữ lên đường, tiến về thành Hô Nhi Đặc.
Ngoại ô Hô Nhi Đặc, các thị tộc giương cao cờ màu, ai nấy cũng đều rất vui vẻ.
Ngày cao rộng bắt tại không trung, ánh mặt trời vạn trượng, chiếu sáng bốn bề thênh thang, xua đi không khí lạnh.
Hề Hề từ trong kiệu bước xuống, một thân áo trắng trong trẻo lạnh lùng, lụa trắng che mặt, đứng ở thảm đỏ trải tận lên đài cao, đợi tân Thiền Vu đến.
Lòng nàng thật mâu thuẫn, chờ mong nhìn thấy hắn, những cũng sợ hãi gặp hắn.
Sau cùng, tiếng trống cũng ngừng lại, Hoàn Nhan Liệt Phong và lão Thiền Vu từ trong sự vây quanh của mọi người, chậm rãi bước lên đài cao.
Hoàn Nhan Liệt Phong vận một thân phục sức dân tộc, khoác áo bào thêu hình bàn long màu đen. Mỗi một bước đi của hắn, đều có ánh sáng đẹp mắt, ấm áp lan tỏa ra ngoài.
Cơ thể hắn thon dài cao ngất, trang phục Thiền Vu càng tôn lên khí phách cao quý bức người của hắn. Hắn mỉm cười, chính là nụ cười lười biếng chấm phết tà khí đặc trưng.
Lòng Hề Hề nhảy dựng, cảm thấy tay chân cứng ngắc, hai tròng mắt ê ẩm nóng hổi, nàng nhanh chóng đem tầm mắt dung nhập vào trời cao mênh mông, trên trời đang có một áng mây tráng bay chậm.
Lão Thiền Vu và Hoàn Nhan Liệt Phong bước chậm lên đài cao, trước sự chứng kiến của mọi người ngồi vào ghế cao, nhận sự cung chúc của con dân thảo nguyên. Sau đó, Thiền Vu đem vương mão trên đầu xuống, trịnh trọng đội lên đầu Hoàn Nhan Liệt Phong.
Nghi thức kế nhiệm chấm dứt, bấy giờ Hề Hề cũng chính là Thánh Nữ chậm rãi đi lên đài cao, bắt đầu cầu phúc.
Gió đông rét lạnh, Hề Hề dùng tiếng Phạn mà không ai nghe hiểu cầu nguyện.
Nàng thật tâm thành kính cầu phúc, vì thảo nguyên, vì con dân của thảo nguyên, vì Hoàn Nhan Liệt Phong.