Người La Cáp dẫn đến lại không tấn công Hề Hề, mà tấn công binh lính của Lãnh Nguyệt.
Nhưng Hề Hề không có thời gian suy nghĩ vì sao Liệt Phong lại giúp nàng, chỉ vội truyền lệnh cho người đánh ngựa đi về phía Nam.
Tiếng đao kiếm giao nhau nhanh chóng bị bỏ lại thật xa phía sau, Hề Hề bấy giờ mới thả lòng được một chút, nhưng ngay lúc này đây, xe ngựa bỗng không báo trước dừng lại trong im lặng.
Chợt gió đêm ở đâu đưa đến tiếng sáo trúc trong trẻo, như có lại như không, vô cùng du dương trầm bổng, lại uyển chuyển êm dịu, không ngừng lượn lờ bên tai Hề Hề. Nháy mắt nàng có cảm giác, mình như vừa từ chiến trường hoang vu tiêu điều được đưa đến một miền hoa đào rực rỡ thơm ngát.
Hề Hề xốc màn xe lên, bên ngoài là một miền đất mênh mông, ánh trăng bước ra từ trong mây tự khi nào, lan tỏa dải sáng đưa tình trải khắp mặt đất, đồng thời hắt lên một bóng dáng đang đứng lặng trong bóng đêm.
Hắn đứng bất động dưới ánh trăng, đưa lưng về phía nàng, bạch y bay bay, tóc đen như mun xõa dài nhảy múa trong gió. Toàn thân hắn được bao bọc bởi một nguồn sáng lắng đọng trong veo, bóng dáng ấy đứng giữa màn đêm, nhìn qua thật tao nhã mà lại lặng lẽ, lờ mờ mang theo tịch liêu lạnh lùng.
Tiếng sáo chốc chốc đã ngừng lại, người kia chậm rãi xoay người, mặt nạ thanh đồng lóe sáng rực rỡ khi bị ánh trăng hắt lên, lan tỏa giá rét.
Là Lãnh Nguyệt!
Hề Hề đoán Lãnh Nguyệt sớm biết Hàn Tuyên sẽ bị đưa đi, nên chắc chắn không để người khác dễ dàng cứu hắn như thế. Mới vừa rồi còn đang cảm thấy ngạc nhiên vì sao bắt cóc hoàng đế là đại sự, vậy mà Lãnh Nguyệt chỉ sai vài người đến, hóa ra hắn đã chờ đợi sẵn ở đây.
Hề Hề chậm chạp bước xuống xe ngựa, gió xuân trong đêm, se se lạnh, xuyên qua tấm vải che mặt, ve vuốt khuôn mặt nàng. Hề Hề lặng lẽ dặn dò các tỳ nữ tiếp tục trông coi Hàn Tuyên, để ngừa có người đánh lén.
“Thư Mã Thánh Nữ! Để hoàng thượng lại đi!” Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nói, giọng điệu như mình đến để cứu người, còn Hề Hề mới là kẻ cướp người.
Tình hình thật sự cũng phù hợp lắm, hoàng đế trên xe thì đang phẫn nộ, bên ngoài xe là người xinh đẹp tao nhã tìm đến giải cứu.
Khóe môi Hề Hề khẽ cong lên, dưới ánh trăng, môi đỏ mọng thật duyên dáng.
Trong đêm trăng trong trẻo, hai người tựa như cố nhân lâu ngày trùng phùng, đang khe khẽ ôn lại chuyện cũ.
“Lãnh Nguyệt công tử, chỉ sợ mọi chuyện không thể như ngươi mong muốn!” Nàng hiện tại đã không còn là nàng lúc bị hắn bắt giữ, nên sẽ không để hắn tùy ý sắp đặt.
Lãnh Nguyệt nâng mắt nhìn nàng, mỉm cười rút kiếm. Hề Hề cũng ảm đạm cười, chọn rút một thanh kiếm của tỳ nữ đứng phía sau.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, nhưng ánh mắt lại mấp máy lóe ra mũi nhọn lạnh lùng.
Bỗng cả hai nhẹ nhàng kiểng chân nhảy lên, chiến cùng một chỗ. Chỉ trong phút chốc, ánh sáng kim loại giao nhau vương vãi bốn phía, trong trẻo nhưng cũng rét lạnh như băng, trăng trên cao cũng bị lưu mờ bởi ánh kiếm.
Hề Hề ra tay không chút lưu tình, đem tủi nhục suốt mấy ngày qua trả lại hết cho hắn. Hai người mải miết giao đấu, nên không ai phát hiện, mấy tỳ nữ phía sau đã bị khống chế, có một con ngựa đen đột ngột chạy đi. Lãnh Nguyệt và Hề Hề cùng lúc bắt gặp khác thường, nên liền phi thân nhảy về phía xe ngựa, xốc màn xe lên, phát hiện khoang xe trống không.
Nam Triều hoàng đế Hàn Tuyên đã không cánh mà bay.
Lãnh Nguyệt cũng như Hề Hề, trong lòng cả hai chợt lạnh, chỉ vào đối phương nói: “Là ngươi! Ngươi đã phái người cướp hắn đi!”
Thế nhưng hai người liền rất nhanh liền nhận ra không đúng, nếu là thủ hạ của bọn họ, thì đã không lựa lúc hai người đang chiến đấu mà cướp người đi như thế. Kẻ không tiếng động mang người đi, hiện tại chỉ có một người có khả năng đó, chính là Hoàn Nhan Liệt Phong.
“Hoàn Nhan Liệt Phong!” Lãnh Nguyệt lạnh giọng phun ra mấy chữ, hắn thật sự có năng lực và động cơ này.
Chẳng lẽ thật sự là hắn?
Hề Hề chợt nhớ ra mấy tỳ nữ của mình, nàng giải nguyệt cho Nhứ Nhi, hỏi: “Nhứ Nhi, là ai đã cướp hoàng thượng đi?”
Nhứ Nhi nhỏ tiếng nói bên tai Hề Hề, “Là hắn! Tả Hiền Vương!”
Đô thành Hô Nhi Đặc của Bắc Thương quốc, hiện tại được gió xuân bao phủ.
Hề Hề mang theo tỳ nữ đi vào phủ Tả Hiền Vương, thị vệ nghe nói Tuyết Sơn Thánh Nữ ghé thăm, liền không cần đi thông báo, đã ngay lập tức mời nàng đi đến Lãnh Vận viện của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Hề Hề bước vào Lãnh Vận viện, ở đây hết thảy vẫn như cũ, tuy nhiên mấy đóa hoa hàn mai đã sắp tan ra thành bùn đất, không còn hương thơm như trước nữa.
Bên trong không bóng người, trên bàn vẫn đặt mấy bộ sách, giường vẫn là rèm bay tán loạn, dù vậy nàng đã không còn là một cô gái vô lo nữa, mà đã là Tuyết Sơn Thánh Nữ.
Trong sân vẫn còn giữ mấy gốc mai già, Hề Hề cảm thấy có chút kỳ lạ, đã qua mùa hoa, sao Liệt Phong không trồng mấy gốc hoa khác, mà vẫn giữ lại mấy cành mai này?
Hoàn Nhan Liệt Phong đang luyện võ, nghe thuộc hạ bảo có Thư Mã Thánh Nữ ghé thăm, liền vội thu kiếm lại, có chút khẩn trương đi đến Lãnh Vận viện.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang, bên trong ánh sáng lại dìu dịu, chiếu lên một bóng dáng nữ tử đang đứng lặng bên cửa sổ, mái tóc nàng đổ xuống như thác nước, áo trắng bồng bềnh, vừa trong trẻo vừa thanh thoát.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nàng xoay người, vạt áo hơi bay lên, dáng người yểu điệu khiến người khác hít thở không thông.
Dù vậy, trên mặt nàng vẫn neo một mảnh lụa trắng, khiến người ta chỉ thấy loáng thoáng một dung nhan, không thể nhìn rõ ràng, tuy nhiên, vẫn cảm nhận được phía sau lớp khăn che mặt kia là một đôi mắt trong sạch trầm tĩnh.
Hề Hề xuyên qua lớp vải che mặt, đánh giá Liệt Phong, hình như hắn vừa luyện kiếm xong, trên người mang theo hơi thở tươi mát. Ống tay xoắn cao, lộ ra một làn da màu nâu khỏe khoắn.
Hắn đến, khiến cho bầu không khí bên trong ngay lập tức căng thẳng hẳn lên, gợn sóng nguy hiểm lăn tăn ùa đến.
Hề Hề không hiểu vì sao bỗng cảm thấy khẩn trương, nàng phải nén xuống đáy lòng đang nhảy dựng, làm ra vẻ một Thánh Nữ thận trọng, nàng không tin hắn sẽ gây rối với Thánh Nữ, nhưng tình hình đi lấy giải dược đêm đó lại chợt hiện ra.
“Hóa ra là Thư Mã Thánh Nữ đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì thế?” Liệt Phong ra vẻ hỏi han, giờ phút này hắn chẳng có chút gì giống với một vương gia cao cao tại thượng hay quát mắng người khác.
“Vì sao bản cung lại đến đây, ngươi phải là người hiểu rõ nhất, hy vọng ngươi giao Hàn Tuyên ra!” Giọng nói của Hề Hề lạnh lùng nhàn nhạt, như gió mát bay vào tai Liệt Phong.
“Hàn Tuyên?” Liệt Phong mỉm cười, “Ngươi dựa vào đâu nói Hàn Tuyên đang ở đây?”
Khuôn mặt sau tấm vải che mặt bỗng chốc đóng băng, chính hắn nhắn lại với Nhứ Nhi, nói muốn tìm Hàn Tuyên thì đến gặp hắn, giờ lại trở mặt, nàng đúng là càng lúc càng quen với bản lĩnh vô lại này.
Trong lòng phiền não, lời nói ra cũng rét lạnh, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Bắt cóc hoàng đế Trung Nguyên, có lợi ích gì cho ngươi chứ?”
“Ta không muốn thế nào cả, tất cả mọi người đều muốn có hắn, chứng tỏ hắn rất quý giá, cho nên ta mới nhịn không được cũng muốn có hắn, ngươi không phải cũng muốn cướp đoạt hắn sao?” Liệt Phong đầy ý vị thản nhiên nói.
Nếu Hàn Tuyên nghe thấy mấy lời này, nhất định sẽ nổi giật, Liệt Phong phút chốc liền xem hắn chẳng khác gì một món hàng.
Khuôn mặt Hề Hề đông cứng lại, hờ hững nói, “Ngươi cuối cùng muốn thế nào mới chịu thả hắn?”
Hoàn Nhan thấy nàng vẫn làm ra vẻ thản nhiên, không quan tâm, liền chẳng để ý nhún vai, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, mỉm cười trong suốt nói: “Nếu Thánh Nữ đồng ý hầu hạ ta một đêm, ta sẽ thả hắn! Thánh Nữ các ngươi không phải lấy duy trì an bình của thiên hạ xem như trách nhiệm của bản thân sao? Ta thật sự muốn biết, giữa yên bình của chúng sinh và sự thiêng liêng của Thánh Nữ cái nào quan trọng hơn!”
Hắn không thích giọng điệu thản nhiên của nàng, biểu cảm nhàn nhạt kia, không khác gì một người tuyết trong trẻo lạnh lùng, hắn càng không thích nàng làm Thánh Nữ, hắn hy vọng nàng chỉ là một nữ tử bình thường, là Vân Hề đã cùng hắn quyết đấu ngày nào kia.
Hắn thành công, thành công làm nàng tức giận.
Tuy rằng không nhìn rõ sắc mặt nàng sau lớp vải che mặt, nhưng có thể cảm giác được, quanh thân nàng đang có biến hóa, lạnh lẽo đến đáng sợ. Lại nhìn đến bàn tay đang nắm chặt lại kia của nàng, giống như sắp nhịn không được, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến giáng cho hắn một đấm.
“Ngươi thật sự là một tên tiểu nhân vô lại mười phần không dư không thiếu!” Hề Hề nghiến răng nghiến lợi nói, mang theo oán hận phun ra mấy chữ này.
“Ngươi nói ta là tiểu nhân?” Đôi mắt Liệt Phong chợt lóe nguy hiểm, chân không hề có ý tốt tiến về phía Hề Hề, thừa cơ Hề Hề không đề phòng, bỗng vươn tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của nàng, đôi môi mỏng duyên dáng cách một lớp khăn che mặt, in lên môi Hề Hề.
Hắn mang theo ánh mặt trời, cùng cơ thể nam tử trong y phục vải lụa hơi mỏng dán sát vào Hề Hề, tay lại gắt gao nắm lấy hai tay Hề Hề, môi hắn trằn trọc mút lấy môi nàng.
Hề Hề bị hoảng sợ đến ngây người, nàng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ làm như vậy, nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Tuy biết hắn vô lại, tuy biết hắn là tiểu nhân!
Một loại tình cảm xa lạ nhanh chóng bao vây tâm trí nàng, làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không kịp phải ứng, thậm chí còn quên cả giãy giụa, tùy ý để cho hắn đoạt mất một phần tâm trí nàng.
Có chút mê muội đánh úp lại, Hề Hề cảm thấy mình sắp ngất xỉu đến nơi. Tuy rằng cách một lớp vải, Hề Hề vẫn có thể cảm nhận thấy một sự mềm mại từ hắn, còn có nóng rực, giống như một cây đuốc bừng cháy, làm bỏng nàng.
Cũng làm bỏng hắn!
Tại đây một khắc, bọn họ đã không còn là bọn họ nữa.
Hắn cảm thấy hắn không còn là vương gia cao cao tại thượng, mà chỉ là một nam tử bình thường.
Mà Hề Hề cũng thấy mình không còn là Thánh Nữ tao nhã đức độ, Tuyết Sơn Thánh Nữ trong chốc lát biến tan thành hư vô, còn lại, chỉ là một cô gái bình thường đang rất xấu hổ kèm giận dữ.
“Hoàn Nhan Liệt Phong!” Hề Hề đột nhiên tỉnh ngộ, hung hăng thoát khỏi sự ôm ấp của hắn, căm hận kêu lên.
Ánh mắt Liệt Phong như bị thiếu đốt, chìm sâu trong u mê, còn có cả rung động, hắn không phải chưa từng gần gũi với nữ nhân, thế nhưng chưa bao giờ chìm đắm không thể thoát ra như hiện tại, ngay cả khi cách một tấm khăn che mặt cũng có thể hôn như thế.
Chẳng lẽ hắn đã bị lây bệnh của tên hoàng đế ngốc kia, rồi cũng biến thành một tên si tình ngốc nghếch rồi ư?
Cố áp chế say mê mãnh liệt trong lòng, hắn khẽ miết miết môi, bộ dạng cực kỳ hài lòng, khàn khàn nói: “Nếu không có khăn che mặt kia thì tốt rồi, tuy rằng cách một tấm vải mỏng, nhưng cũng thích lắm, chi bằng ngươi bỏ khăn che mặt ra luôn đi, chúng ta làm lại một lần nữa.”
Hề Hề sửng sốt đứng đó, thật lâu sau mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của Liệt Phong.
Lại một lần nữa?
Nàng thấy mình như sắp phát nổ, tay siết chặt thành nấm, bạch lăng trong tay áo vút ra, cuốn lấy cổ Liệt Phong.
———————–
(Phát hiện Du ca ca không chỉ biết đánh đàn mà còn biết thổi sáo T-T)