Khanh Mỵ Thiên Hạ

chương 72: chuyện cũ ở cô thôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên dưới ánh tà dương, là một tòa cô thôn đứng lặng im.

Sau lưng cô thôn, ráng mây màu đỏ rực rỡ như thiêu đốt, khiến người khác nhìn mà hoa cả mắt. Phía trước thôn, một rừng hoa hạnh nở rộ, rực rỡ không thua gì ánh hoàng hôn.

Nhóm người Hề Hề băng qua những bờ ruộng nối tiếp ngang dọc, băng qua rừng hoa hạnh, đi vào trong thôn, dọc theo con hẻm nhỏ, đi về phía trước, rồi rẽ phải ở một khúc cua, ở dãy hoa hạnh thứ năm, liền dừng bước lại.

Trước mắt là một căn nhà, đi qua hàng rào thấp, liền nhìn thấy trong sân cây cỏ um tùm, có vẻ là nhà bỏ hoang, nên cỏ dại mọc khắp nơi, hoa và cây chen chúc nhau xanh tươi.

Mặt trời đỏ au lấp ló trốn sau núi, hoàng hôn chậm rãi buông xuống.

Cửa sổ của từng căn nhà trong thôn bắt đầu được thắp lên ánh đèn màu cam, ống khói cao của mỗi nhà có khói bếp lượn lờ bay ra, quang cảnh gia đình thật ấm cúng. Thi thoảng còn nghe được giọng nữ tử gọi phu quân theo gió truyền đến.

Duy chỉ có ngôi nhà này là không có người ở, không có ánh đèn, chỉ có sự yên tĩnh ngự trị.

Đứng lặng một lúc lâu, cuối cùng Hề Hề cũng đẩy cửa đi vào nhà. Mở ra cánh cửa khép hờ của căn nhà nhỏ, Hề Hề tìm được một ngọn đèn dầu bên khung cửa sổ, nàng thắp đèn lên, ánh sáng ấm áp ngay lập tức lan rộng khắp căn phòng.

Giường nhỏ đơn sơ, còn có vài cái tủ thấp bé, mọi thứ bài trí vô cùng đơn giản trang nhã.

Một bình hoa màu trắng, bên trong cắm một nhành hoa đã sớm héo tàn.

Khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, khiến dòng suy nghĩ của nàng xuyên qua thời gian, trở về mười năm trước.

Khi đó, có một lão bà bà tóc bạc phơ và một nha đầu ngây thơ khờ dại là nàng sống ở đây. Một già một trẻ cứ nương tựa vào nhau mà sống.

Khi đó, Hề Hề vẫn nghĩ rằng, nàng sẽ sống ở nơi này đến hết cuộc đời, thế nhưng chưa từng nghĩ đến, có một ngày bà bà lại bỏ lại nàng mà đi như vậy.

Có ai ngờ được, vừa rời khỏi chớp mắt đã qua mười năm.

Mười năm quang âm, mọi thứ đều đã thay đổi.

Nàng không còn sống cùng bà bà, nàng đã trưởng thành, nàng trở thành Thánh Nữ Tuyết Sơn, mà căn nhà nhỏ này, lại vẫn y nguyên như cũ, vẫn đứng lặng ở đây, không chút thay đổi, tựa như đang chờ nàng quay về.

Nàng cuối cùng đã trở về, nhưng bà bà thì không.

Bên trong căn nhà, bụi bặm phủ đầy, không có dấu vết của người lui tới.

Ánh mắt Hề Hề xẹt qua nhánh hoa cắm trong bình sứ màu trắng, hoa đã úa tàn, nhưng vẫn còn hương thơm thoang thoảng.

Hề Hề trong lòng cả kinh, cầm lên nhánh hoa trong bình, tính tế xem xét, hoa dù đã tàn, nhưng chưa khô hẳn, đây không phải hoa của thời gian mười năm, cùng lắm chỉ mới mười ngày thôi.

Có người đã đến đây, là ai chứ?

“Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, các ngươi vào nhà quét dọn trước đi!” Hề Hề phân phó.

Sương Nhi và Nhứ Nhi tay chân nhanh nhẹn đi làm việc, một người dọn dẹp trong nhà, một người dọn cỏ ngoài sân. Linh Nhi rất lanh lợi, nhìn thấy trong sân có một giếng nước, chẳng chờ sai bảo, đã bắt đầu đi xách nước.

Trong sân, có một vách tường rào thấp, dây leo bò đầy tường. Hề Hề đưa mắt qua tường rào, nhìn đến cái sân bên kia, cái sân ấy rất sạch sẽ, giống như có người ở.

Chẳng lẽ hắn đã trở lại?

Căn nhà cách vách chính là nơi sinh sống của mẫu tử Tần Tuần.

Thời gian xoay chuyển, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng Hề Hề sẽ mãi mãi không quên, những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc ấy.

Khi đó, Hề Hề gọi Tần Tuần là mọt sách, Tần Tuần gọi Hề Hề là Phong nha đầu.

Bởi vì mỗi ngày, cách bờ tường rào thấp, một kẻ bên này ngâm thơ, kẻ bên kia thì luyện võ.

Tần Tuần lớn hơn nàng hai tuổi, hắn cực kỳ ưa thích đọc sách, số sách hắn đã đọc, so về số lượng, hẳn là nhiều hơn Hề Hề, so về độ phức tạp, cũng hơn hẳn, hắn xem thơ ca, xem truyện ký, xem cả binh pháp. Hắn còn có hai vị tiên sinh, bọn họ thay phiên nhau dạy hắn, một người dạy hắn đọc sách, người còn lại dạy hắn võ công, nhưng rõ ràng Tần Tuần thích đọc sách hơn là luyện võ.

Khi đó Hề Hề không rõ, vì sao hắn có tiên sinh, còn nàng thì không, các cậu bé khác trong thôn cũng không có. Bà bà đã thở dài bảo rằng, chuyện của người ta, đừng quan tâm làm gì, về sau hãy tránh xa tiểu tử kia một chút.

Trong trí nhớ của Hề Hề, Tần Tuần vốn rất ít khi ra ngoài vui chơi, hắn không đọc sách thì là tập luyện võ nghệ. Hề Hề thì trái ngược hoàn toàn, nàng vô cùng thảnh thơi thanh thản, võ công và học vấn của Hề Hề đều là sau khi đến Tuyết Sơn mới học.

Tần Tuần có chút khác thường, khi ấy Hề Hề tuổi nhỏ, không cảm nhận được, hiện tại nghĩ kĩ lại, tựa hồ là có chút kỳ lạ.

Mẫu thân của Tần Tuần càng kỳ lạ hơn, bà rất khác với các phụ nữ trong thôn. Hằng ngày, bà cũng không ra đồng, nhưng luôn luôn có bạc trong người, luôn luôn có đồ dùng đầy đủ. Bởi vì bà vốn không cần ra ngoài mua đồ dùng gì cả, cứ cách vài ngày là sẽ có người mang đồ đến cho bà. Không giống với Hề Hề và bà bà, phải thường xuyên lui đến chợ để tìm mua đồ dùng thường ngày.

Mẫu thân Tần Tuần còn khác biệt ở khí khái, đặc biệt là nụ cười của bà, bà thường hay cười nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng dịu dàng, vô cùng trầm tĩnh, không giống những thôn phụ ăn to nói lớn bình thường.

Bà như một đóa mẫu đơn trong nhà ấm, chứ không phải một thôn phụ chân lấm tay bùn hay nhánh cỏ dại của vùng thôn quê.

Lúc này Hề Hề mới hiểu ra, mẫu thân của Tần Tuần nhất định là người được gia đình quyền quý dung dưỡng.

Hề Hề sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được, ấy là một buổi sáng ánh mặt trời chói chang, Tần Tuần và mẫu thân mình ngồi trên xe ngựa cùng nhau rời đi.

Đi rất đột ngột, Tần Tuần vẫn chưa nói cho nàng biết hắn sẽ đi đâu, vội vã đến nỗi không hề nói một lời từ biệt nào với nàng.

Khi đó nàng đã khóc rất lâu, khóc rất nhiều, bởi vì nàng chợt mất đi một đồng bọn.

Vài ngày sau, bà bà cũng dẫn nàng rời đi.

Vào thời điểm ấy, Hề Hề không hề muốn đi, nàng vẫn luôn nghĩ Tần Tuần sẽ quay trở lại, cho nên dưới gốc hoa hồng trong sân, nàng đã chôn một cái bình sứ, nàng viết một lá thư và giấu nó trong bình.

Nghĩ đến lá thư, Hề Hề bỗng đỏ bừng cả mặt, lập tức xoay người đi tìm bình sứ xem xét, muốn tìm lại lá thư. Nhưng tìm kiếm dưới gốc hoa hồng mãi vẫn không thấy bình sứ ngày ấy đâu cả.

Nơi này chỉ có Tần Tuần biết, như vậy hắn đã đến đây.

Nhưng hắn đến khi nào, Hề Hề không rõ. Có lẽ là đến từ rất lâu, cũng có lẽ là đến gần đây.

Lá thư, có khi bị hắn lấy đi rồi.

Hề Hề dùng cơm xong, bóng đêm cũng đã dày hơn, căn nhà ở tường rào bên kia vẫn chỉ có một mảnh tối đen. Hề Hề bồi hồi một lúc lâu, sau cùng nhẹ nhàng nhảy quay tường rào, đi vào bên trong căn nhà kia.

Dưới ánh nến, cảnh vật bên trong hiện ra rõ ràng, bài trí không giống căn nhà nhỏ của Hề Hề, bên trong thanh nhã là một sự hoa lệ.

Trên đất trải thảm bằng gấm, rèm làm bằng lụa mỏng duyên dáng, bàn trạm khắc hoa làm bằng gỗ lim, những thứ còn lại trong nhà hầu hết làm bằng gỗ đàn, từ đó có thể đoán được, chủ nhân của nơi này có một thân phận bất phàm.

Tuy rằng không có ai ở đây, nhưng mùi đàn hương vẫn thoang thoảng trong không khí, hơn nữa nơi này còn rất sạch sẽ, không hề có bụi bẩn.

Dễ nhận thấy, cách đây không lâu, nơi này đã có người ở. Không thể nghi ngờ, đúng là Tần Tuần đã trở về.

Hề Hề khe khẽ mỉm cười, nàng thật sự rất muốn biết, mọt sách thuở ấy hiện tại có dáng vẻ như thế nào, nàng có thể nhận ra hắn không, và hắn liệu có nhận ra nàng.

Ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm, Hề Hề liền đi ra sân, bên dưới ánh ban mai, bắt đầu cắt tỉa cây kiểng.

Xong xuôi Hề Hề đi dùng ít điểm tâm sáng, rồi bắt đầu đi về hướng Lăng Châu.

Đến giữa trưa, nhóm người của Hề Hề đã đến được thành Lăng Châu.

Lăng Châu chính là đế đô của Nam Triều.

Bên ngoài thành, hào lớn bao quanh, tường thành nguy nga vững chắc, xe ngựa và dân chúng không ngừng tới lui, vô cùng phồn thịnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio