Mơ hồ ở phía xa xa là dãy núi bất động, như vậy mông lung, như vậy xa xăm, như mộng như ảo. Còn ở gần trước mắt, lại là một nam tử phong tư trác tuyệt, đôi môi mang theo nụ cười mong manh hờ hững, rốt cuộc hắn là ai?
Mưa bụi lất phất, dịu dàng khe khẽ lướt qua khuôn mặt. Trái tim tĩnh lặng như mặt hồ của nàng, tựa như bị ai đó ném vào một hòn đá, xô ra những gợn sóng.
“Tha cho bọn họ đi, bọn họ chỉ nhận mệnh làm việc, cũng là bất đắc dĩ!” Công tử vận bạch y nói, âm thanh của hắn không quá to, nhưng lại ẩn ẩn uy thế khiến người khác phải lưu tâm.
Mấy thị vệ không dám trái lệnh, ngay lập tức thả mấy hắc y nhân ra, trong làn mưa phùn, mấy hắc y nhân chật vật leo lên ngựa bỏ chạy.
Đối phương muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn lại ung dung tha cho bọn họ, thậm chí không buồn thẩm vấn, người này cũng thật đặc biệt.
Bạch y công tử nhìn sang Hề Hề, khẽ cười bảo: “Đa tạ các vị huynh đài đã cứu giúp! Thật không biết nên cảm ơn như thế nào!”
Nụ cười của hắn ấm áp như ánh mặt trời, tao nhã như dải trăng bạc trong nước, khiến cho Hề Hề phút chốc cảm thấy rất hoảng hốt, đây đúng là nụ cười đặc trưng của Tần mọt sách.
“Không cần khách khí, coi như đáp lại ơn tình công tử cho chúng tôi đi nhờ xe!” Cử chỉ thản nhiên đạm mạc của hắn khiến Hề Hề có chút nghi hoặc, hắn có thật là Tần mọt sách không? Vì sao nhìn thấy nàng cũng không có chút phản ứng nào? Chẳng lẽ nàng thay đổi nhiều vậy sao, Hề Hề nhớ rõ lúc nhỏ mình là một nha đầu rất mập mạp, khuôn mặt trắng trẻo, trông như một viên châu tròn ngọc sáng, ngay cả cô cô Ứng Nương cũng không nhận ra nàng, huống chi là Tần Tuần ngốc này.
Cũng có khi người này vốn không phải hắn!
Đương do dự, muốn mở miệng hỏi, đúng lúc này, lại có mấy vó ngựa từ trong mưa lao đến, chẳng lẽ tiếp tục là thích khách sao?
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, cuối cùng có mấy người xuống ngựa, tiến đến nói: “Thuộc hạ chậm trễ, xin vương gia trách phạt!”
Hề Hề đang muốn mở miệng hỏi thì tất cả câu chữ bỗng phải nuốt hết vào trong.
Vương gia?
Hàn Lung nàng đã gặp rồi, vậy hắn hẳn là Hàn Tuần mới từ Tây cương quay về kinh thành!
Hàn Tuần!
Cái tên này hiện lên trong đầu, Hề Hề mới chợt phát hiện, Tần Tuần cũng chỉ khác Hàn Tuần mỗi một chữ.
Tần Tuần! Hàn Tuần!
Nàng nhớ mẫu thân của Tần Tuần họ Tần. Hóa ra Tần mọt sách là lấy họ mẹ, thế nhưng trước đây Hề Hề chưa từng chú ý đến điều này.
Chẳng lẽ thật sự là Tần mọt sách? Chẳng lẽ Tần mọt sách là vương gia thật ư?
Bên trong ngàn vạn sợi chỉ bạc, chỉ có một sợi tơ mảnh, khiến Hề Hề chẳng có cách nào phân biệt được người đang đứng trong mưa bụi kia là ai.
“Mưa to như vậy, sao các vị còn không lên xe ngựa đi?” Hàn Tuần thản nhiên nói, kế tiếp liền xoay người trở vào xe ngựa, vạt áo trắng bay phấp phới, có cả dấu vết của ướt vì mưa.
Hề Hề bấy giờ mới phát giác mưa đã lớn hơn, liền nhẹ nhàng vào lại xe ngựa.
Xe ngựa xóc nảy, chậm chạp chuyển bánh trên con đường nhỏ của vùng ngoại ô.
Không trung mù mịt mờ tối, núi xa mông lung xa xăm, cả vùng quê đều là mù mịt mông lung, chỉ có xe ngựa băng qua rừng hạnh là hữu hình có màu sắc.
Hạnh hoa mưa bụi Giang Nam, phong cảnh tựa tranh vẽ, nhưng Hề Hề nào còn lòng dạ ngắm nhìn.
Nếu thật sự là Tần Tuần, nàng phải làm thế nào đây? Nàng biết hắn, càng hiểu hắn là một người như thế nào.
Hắn thông minh lương thiện, tài hoa hơn người, chính trực khiêm nhường, hẳn là một lựa chọn rất hoàn hảo cho ngôi vị hoàng đế.
Đến nay Hề Hề vẫn nhớ rõ, ngày ấy hắn thường xuyên ngân nga, “Dân phú tắc dịch trì dã, dân bần tắc nan trì dã. Hề dĩ tri kì nhiên dã? Dân phú tắc an hương trọng gia, an hương trọng gia tắc kính thượng úy tội, kính thượng úy tội tắc dịch trì dã. Dân bần tắc nguy hương khinh gia, nguy hương khinh gia tắc cảm lăng thượng phạm cấm, lăng thượng phạm cấm tắc nan trì dã. Cố trì quốc thường phú, nhi loạn quốc thường bần. Thị dĩ thiện vi quốc giả, tất tiên phú dân, nhiên hậu trì chi.”[]
()Đại ý: Muốn thiên hạ ấm nó, trước phải nghĩ cho dân chúng. Dân giàu an hương thì tư gia sẽ an ổn, tư gia an ổn thì sẽ kính vua, kính vua thì một lòng với nước. Dân mà sinh bần cùng thì tư gia lục đục, tư gia lục đục thì sẽ làm càng bất trị, không còn tin vào vua nữa. Vốn dân giàu thì an quốc, mà loạn quốc vốn là do dân bần. Nếu muốn thiên hạ một lòng, trước phải giúp dân no ấm, sau đó mới tính đến trị quốc.
Khi đó Hề Hề không biết hắn là vương giả hậu vệ của hoàng đế, còn thường xuyên cười nhạo hắn nói mấy câu vô nghĩa, hiện tại nghĩ lại, khi ấy có lẽ tiên hoàng đã có ý chọn hắn làm người kế vị.
Vậy có phải nàng nên đem ngọc tỷ giao cho hắn?
Hề Hề khẽ cười khổ, phát hiện mình đang làm việc theo cảm tính, cứ quan sát hắn một thời gian rồi quyết định cũng không muộn.
Trong lúc ngẩn ngơ, xe ngựa đã vào đến thành Lăng Châu, phu xe hỏi, “Không biết các vị công tử muốn tới đâu, vương gia đã phân phó, nhất định phải đưa các vị đến nơi các vị muốn.”
“Hãy đưa chúng tôi đến Tướng phủ đi.” Hề Hề khẽ nói, nếu hắn là Hàn Tuần, sau này trong cung cũng sẽ chạm mặt, không cần che giấu thân phận với hắn.
Phu xe đáp một tiếng, rồi đi về phía Tướng phủ.
Hôm sau, mưa phùn vẫn giăng đầy trời, mưa bụi Giang nam thường day dưa kéo dài.
Sáng sớm, Hề Hề đã rửa mặt chải đầu, cầm theo dù trúc vào cung.
Thời gian gần đây, thái hậu rất tin tưởng Hề Hề, đại khái vì Hề Hề to gan ở trước mặt thái hậu nói những chuyện mà người khác không dám nói. Thái hậu liền ban đặc quyền cho Hề Hề tự do ra vào hoàng cung, nhờ vậy Hề Hề càng thuận lợi làm việc hơn.
Trong cung, đúng là có đủ loại quan lại, Hề Hề đang được diện kiến bọn họ, nàng tránh sau một bức tường, nhìn nhóm thần tử mặc quan phục bằng gấm đang chậm rãi bước đến.
Nhóm thần tử này vẻ mặt nghiêm trọng, toàn những người già dặn vẻ mặt không chút hăng hái hào hùng. Nam Triều nếu muốn thay một bộ mặt khác, nghĩ hẳn là phải thay những kẻ này trước.
Hề Hề lờ mờ nghe thấy bọn họ bàn luận về ý chỉ gì đó của thái hậu, rằng hoàng đế bệnh nặng, để Hàn Lung giám quốc.
Lòng Hề Hề chùng xuống, chẳng lẽ thái hậu đã hạ lệnh để Hàn Lung giám quốc sao.
Giám quốc, mặc dù không phải hoàng đế chính thức, nhưng lại là người thay thế hoàng đế, tuy thái hậu không hài lòng với Hàn Lung lắm, nhưng vẫn để hắn làm giám quốc. Xem ra thái hậu cuối cùng vẫn sẽ chọn Hàn Lung làm người kế vị.
Hề Hề nhìn về đám người, không thấy Hàn Tuần trong số ấy, liền vội vàng đi về hướng Từ Trữ cung.
Vừa đi vào trong sân, đã nghe thấy một trận nô đùa cười lớn hoan hô, song, nàng nhờ tiểu thái giám đi thông báo một tiếng, Hề Hề liền thu dù lại rồi đi vào trong điện.
Trong điện có vài người đang ngồi, Hề Hề cũng không có cơ hội nhìn rõ, tiến thẳng về phía thái hậu hành lễ.
Sau khi được bình thân miễn lễ, Hề Hề mới phát hiện người đang ngồi là Hàn Lung và Hàn Tuần.
Hàn Lung bộ dạng vừa hạ triều, vận một thân quan phục quyền quý. Mà Hàn Tuần thì vẫn chỉ vận bạch y màu ánh trăng, tóc cố định bằng trâm bạc, trông qua không khác gì một công tử gia thế.
Chốc lát Hề Hề liền hiểu được, Hàn Tuần chỉ mới vừa Tây cương trở về, nên vẫn chưa vào thượng triều.
Hàn Lung nhìn thấy Hề Hề, có biểu cảm rất kinh động.
Khuôn mặt thanh lệ của Hề Hề không chút son phấn, mái tóc đen nhánh chỉ dùng một dải lụa mỏng màu hồng nhạt tết lại, nàng mặc một thân váy áo màu ánh trăng, khoác áo ngoài bằng sa mỏng màu hồng phấn, dáng vẻ trang nhã thanh lệ, thoát tục xinh đẹp.
Hàn Lung cười hỏi thái hậu, “Mẫu hậu, đây là phi tử nào của hoàng huynh vậy, sao nhi thần chưa từng gặp qua?”
Thái hậu thấp giọng nói: “Hiển nhiên con chưa gặp qua nàng, nàng không phải phi tử của hoàng huynh con, nàng là cháu gái của phu nhân thừa tướng, Lâm Hề Hề!”
“Cô chính là biểu muội mà Sử Bằng nói sao?” Hàn Lung kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, ngày ấy ở Tướng phủ có nhìn thoáng qua dung mạo xinh đẹp của nàng, nhưng khi đó Hề Hề vẫn mang khăn che mặt, hắn chưa từng nhìn rõ mặt mũi nàng, hiện tại rõ ràng rồi, so với những gì hắn tưởng tượng còn muốn tuyệt mỹ hơn.
Hề Hề nhìn thấy ánh mắt Hàn Lung nhìn nàng từ trên xuống dưới, không ngừng đánh giá, cảm thấy rất phiền chán, liền lui lại đứng hầu bên cạnh thái hậu.
Thái hậu có vẻ cũng không thích thú gì bộ dạng say mê kia của Hàn Lung, nên ho khan một tiếng, Hàn Lung mới cuống quít dời mắt đi.
Hề Hề lại liếc trộm về phía Hàn Tuần, hắn vẫn mang bộ dạng thản nhiên khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc, có lẽ hắn vốn là một người như vậy sẵn rồi.
Hàn Tuần cất tiếng: “Mẫu hậu, không biến bệnh tình của hoàng huynh đã khá lên chưa, nhi thần muốn đi thăm hoàng huynh một lát.”
Thái hậu thở dài nói: “Các con vẫn không nên đi thăm làm gì, thái y có dặn, bệnh của hoàng thượng sẽ lây truyền cho người khác, mẫu hậu sao có thể để các con mạo hiểm. Chờ sau khi bệnh tình của hoàng thượng khá lên rồi, sẽ để các con đến thăm.”
Giọng nói của thái hậu có hơi nhanh, bà đang cố gắng che giấu những tin tức động trời.
Hàn Tuần nghe vậy, đôi mắt đen láy nhàn hạ lóe lên vài tia sáng.
“Tuần Nhi, con ở Tây cương chịu khổ nhiều năm, lần này về, chi bằng hãy ở lại kinh thành lâu một chút đi.” Thái hậu mang theo quan tâm, khẽ nói.
Nếu là người ngoài, còn tưởng đây là cảnh tượng mẫu từ tử hiếu.
Hàn Tuần gật đầu, đáp: “Hoàng huynh bệnh nặng, Tuần Nhi sẽ ở lại kinh thành một thời gian, dù vậy Tuần Nhi đã quen cuộc sống an nhàn, không nghĩ sẽ vào triều làm quan, mong mẫu hậu thành toàn.”
Thái hậu nghe vậy, đôi mắt lóe sáng, nói: “Nếu đã vậy, mẫu hậu cũng không muốn ép con.”
Hiển nhiên không ép, bởi vì đây cũng là điều thái hậu mong đợi.
“Mẫu hậu nếu không còn chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui.” Hàn Tuần thi lễ với thái hậu, rồi chậm rãi rời đi.
Hàn Tuần đi rồi, Hàn Lung vẫn không chịu đi, ở lại nói chuyện không đâu với thái hậu, thỉnh thoảng lại liếc trộm Hề Hề.
Hề Hề trầm tĩnh đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi thở vì tim, không làm gì cả.
Một lát sau, thái hậu có vẻ cũng mệt mỏi, nên nói với Hàn Lung, “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì lui ra đi.”
Sau khi Hàn Lung rời khỏi, thái hậu nâng mắt, hòa nhã nói: “Hề Hề, vừa rồi ngươi gặp Hàn Tuần, cảm thấy hắn là một người như thế nào?”
Vấn đề thái hậu hỏi, Hề Hề có chút khó trả lời.
Từ ánh mắt vừa rồi của thái hậu, Hề Hề nhìn ra bà thập phần tán thưởng phong tư của Hàn Tuần, nhưng ngang trái thay, hắn không phải con của bà.
“Thái hậu, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, nên Hề Hề không dám nói bậy. Nhưng xem vẻ bề ngoài, ngài ấy thật sự là một người rất phong lưu tuấn tú!”
Thái hậu khẽ gật đầu, đôi mắt đen luôn sâu thẳm tĩnh lặng, hình như có vài gợn sóng dâng lên, bà thì thào: “Lương phi à Lương phi, ngươi thật khéo sinh đấy!”
Hề Hề đứng lặng một bên, nghe thấy bên trong giọng nói của thái hậu là sự không cam lòng. Lương phi đã qua đời mà thái hậu ghen ghét kia, hẳn là mẫu phi của Hàn Tuần.
Một lúc sau, thái hậu nhìn Hề Hề nói: “Ngươi cũng lui ra đi, ai gia hôm nay có chút mệt mỏi!”
Hề Hề chậm rãi cáo lui.
Vừa từ trong điện đi ra, liền có một trận mưa nhỏ bị gió cuốn va vào mặt Hề Hề, nàng căng dù trúc, hòa vào mưa bụi mênh mông. Nàng phóng mắt nhìn mưa rơi, hành lang đã bị bọt nước che mờ, cả hoàng cung đều đắm mình trong làn mưa mông lung.