Khanh Mỵ Thiên Hạ

chương 94: kỳ phùng địch thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không khí giữa Hàn Tuần và Liệt Phong lúc này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, là hết sức căng thẳng.

Ngọn đèn leo lét, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, không khí đóng băng, đêm đen yên tĩnh, nghe thấy cả tiếng gió rít.

Cái đầu lạnh của Hề Hề lúc này, nháy mắt trống rỗng.

Cũng trong lúc ấy, Hề Hề nhìn thấy Hàn Tuần tiếp nhận một bảo kiếm từ tay thị vệ, bàn tay ngọc nhẹ nhàng rút kiếm ra, ánh kiếm nhảy nhót, hàn ý bức người.

Liệt Phong ảm đạm cười, cũng nhận lấy một bảo kiếm từ tay thị vệ, rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm trong suốt, hắt vào đôi mắt sâu thẳm của Liệt Phong. Mặt hắn cười như không cười, bên trong lười nhác là sự lãnh khốc.

Cả hai đều rất ít khi dùng kiếm, bởi vì luôn có hộ vệ bảo vệ cho bọn họ.

Giờ phút này lại không hẹn mà cùng sử dụng kiếm.

Bọn họ cứ cầm kiếm nhìn nhau, gió đêm thổi vạt áo phất phới, tóc đen bay loạn, trong tròng mắt hai người dường như có hoa lửa bắn ra, rồi không ngừng va đập với nhau.

Dòng khí chảy xuôi chung quanh nhất thời đông cứng lại, đè nặng lên mọi người.

Hề Hề cảm thấy lòng mình đang từng chút, từng chút một nhảy dựng cả lên, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh, áp lực nặng nề này so với nàng tự quyết đấu còn muốn khẩn trương hơn. Nàng rất muốn ngăn cản bọn họ, thế nhưng nàng biết trận chiến này khó mà tránh được.

Liệt Phong đưa tay thỉnh mời: “Ngưỡng mộ đã lâu, xin được thỉnh giáo.”

Lãnh Nguyệt lạnh giọng nói: “Không cần khách khí, xin được phụng bồi!”

Hai người khách khí, thật trầm tĩnh, thật an nhàn.

Họ giữ tư thế nhàn nhã thật lâu, không hề nhúc nhích, giống như thác nước đóng băng an tĩnh, nhưng ai cũng ý thức được, một khi nó bùng phát, chỉ có thể là kinh thiên động địa.

Đúng lúc này, gió đêm cuốn một cái lá cây bay vào giữa tầm mắt hai người, rồi bất thình lình vỡ ra.

Ngay tại thời khắc ấy, hai người đồng thời di chuyển.

Trong màn đêm đen kịt, hai bóng người nhảy lên, tựa như một tia chớp, mang theo mây đen cuồn cuộn.

Leng keng một tiếng, hai bảo kiếm giáp cùng một chỗ.

Khiến cho những người xung quanh không tự chủ được phải lùi về phía sau.

Hai người đối diện nhau, ánh mắt mang theo vô số than thở.

Trời đất trong lúc ấy bỗng tối sầm lại, đại khái là trăng đã chui vào trong mây.

Một chiêu qua đi, hai người đều đã biết được thực lực của đối phương, không băn khoăn nữa, cơ thể lần lượt lượn vòng, đấu cùng một chỗ.

Trước đây, hai người chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt.

Kỳ thật bọn họ đã chờ mong trận chiến này lâu rồi.

Hiện giờ kỳ phùng địch thủ, không chút trói buộc, khó phân thắng bại.

Trận đấu này xứng là trận quyết đấu của cao thủ và cao thủ, hai người xuất chiêu đều rất nhanh, nhanh đến nỗi người khác không kịp nhìn thấy chiêu thức của bọn họ, chỉ thấy ánh kiếm lan khắp bốn phía, không ngừng lóe sáng.

Thị vệ của hai người đều đã qua huấn luyện, không có lệnh của chủ nhân, vẫn không ra tay, chỉ trong tư thế chực chờ, sẵn sàng nghênh đón quân thù.

Hai người đánh với nhau thật lâu, lâu đến nỗi trăng đã hạ xuống, lâu đến đêm càng lúc càng sâu hơn, lâu đến mồ hôi trong lòng bàn tay Hề Hề đã nguội lạnh.

Hai người trước mắt chẳng thể phân thắng bại.

Hề Hề lạnh mắt nhìn, chung quanh đều là tường cao, trên nóc, đều đã bị thị vệ của Hàn Tuần bao vây, tất cả đều mang theo cung tên.

Lần này cho dù là Liệt Phong thắng, bọn họ cũng khó mà chạy thoát, trừ phi Liệt Phong có thể bắt giữ Hàn Tuần, nhưng Hề Hề nhìn tình thế trước mắt, hiểu là không thể có khả năng đó.

Hai người cứ chiến đấu với nhau như thế, không biết đến bao giờ mới có thể phân thắng bại.

Ánh mắt lo lắng của Hề Hề xẹt qua tường cao, trong đêm sâu, bỗng nhiên có mấy bóng trắng không tiếng động xuất hiện, đánh nhau với các thị vệ của Hàn Tuần. Người thủ lĩnh áo trắng phiêu dật, đúng là Lâm Ứng Nương.

Từ sau khi Hề Hề rời khỏi hoàng cung, sợ Lâm Ứng Nương lo lắng, Liệt Phong đã phái người đến Tướng phủ báo tin, nghĩ đến có lẽ do Lâm cô cô lo lắng cho Hề Hề, nên mới phái người đến tiếp ứng, lại rất đúng lúc.

Mái hiên xảy ra xung đột, trong sân thị vệ của Liệt Phong và Lãnh Nguyệt cũng bắt đầu đánh nhau.

Lâm Ứng Nương từ trên tường nhảy xuống, đến bên cạnh Hề Hề, “Thánh chủ, ngươi và Tả Hiền Vương mau đi trước đi, nơi này, đã có chúng ta rồi.”

Hề Hề gật đầu nói: “Các người hãy cẩn thận một chút.”

Hề Hề dứt lời, hai chân liền điểm nhẹ, giống như một bông tuyết, nhảy về hướng Liệt Phong và Hàn Tuần đang chiến đấu kịch liệt.

Trong bóng đêm, nàng vận áo trắng như mây, nhanh nhẹn như múa, tay cầm kiếm, ánh sáng dập dờn.

Hề Hề lựa thời cơ thích hợp, chen kiếm vào giữa Hàn Tuần và Liệt Phong, chắn kiếm giữa trận chiến kịch liệt của hai người.

Trong nháy mắt hai người đều quay đầu nhìn về phía Hề Hề, dưới ánh trăng, mái tóc dài của nàng xõa ra, giờ phút này đứng ở không trung, áo trắng bay phấp phới, khuôn mặt trong trẻo thanh tĩnh khiến lòng hai người khẽ nhúc nhích.

Dáng người nàng nhẹ nhàng như ánh trăng hờ, áo trắng uyển chuyển như gió quyện lấy tuyết.

Hề Hề không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Hàn Tuần thật sâu, đó là một cái nhìn rất phức tạp, làm cho Hàn Tuần ngẩn ra, thừa dịp hắn thả lỏng, nắm lấy tay Liệt Phong, hai người cùng phóng ra khỏi tường cao.

Ánh mắt Hàn Tuần dâng đầy mất mát, hắn đang định phóng người đuổi theo, nhưng lại gặp phải kiếm của Lâm Ứng Nương, bị ngăn lại.

Hàn Tuần khẽ cười khổ, dung mạo tuấn nhã dưới ánh trăng khiến kẻ khác không thể nhìn thấu.

Hề Hề và Liệt Phong chạy vào một con ngõ tắt, bọn họ đều ý thức được, chỉ cần bọn họ an toàn, những người đang ở lại chiến đấu cũng sẽ tự nhiên có thể rút lui an toàn.

Cuối cùng thoát khỏi sự truy đuổi của Hàn Tuần, lòng hai người buông lỏng.

Giờ phút này, trăng sáng đã hạ xuống, bóng đêm thật sâu, đúng là lúc khoảng thời gian tối om trước khi trời kịp bừng sáng.

Hai người đang chạy vào con ngõ, hai bên là nhà dân, một trận gió nổi lên, làm cho những cành cây chung quanh rung động.

Tiếng xao động kia làm lòng Hề Hề căng thẳng, chân hai người bước chậm lại.

Có một âm thanh lạ lẫn vào trong tiếng gió, Hề Hề quay đầu nhìn lại, một bóng đen từ trên cây nhảy xuống.

Người ấy đứng ở đầu ngõ, đưa lưng về phía hai người, một thân áo đen, cơ thể cao lớn vững chắc như một đỉnh núi không thể lay động, chặn lại đường đi của hai người.

Bóng đêm ảm đạm, nghênh đón bọn họ phía trước là một hàn ý tê tái lòng người, Hề Hề biết, đó là sát ý.

Là ai?

Có thể thấy võ công của người này không hề thua kém Hề Hề và Liệt Phong, hay hắn là thị vệ của Hàn Tuần, Hề Hề thật nghĩ không ra còn có người ở đây.

“Ngươi là ai? Muốn làm gì?” Liệt Phong giương hàng mi đẹp đẽ, có chút không kiên nhẫn hỏi.

Hắc y nhân khẽ xoay người, khăn đen che mặt, chỉ lộ ra một tròng mắt tinh anh, ở trong bóng đêm lòe lòe sáng lên.

Liệt Phong khẽ cười, giọng nói tràn đầy khinh thường, “Cần gì phải làm kẻ lén lút như vậy!”

Ngươi kia không đáp, ánh mắt lạnh chợt lóe, bội kiếm sắc bén trong tay vung lên, bỗng nhiên phóng người, đâm thẳng về phía Hề Hề.

Mũi kiếm còn chưa đến, luồng kiếm khí đã đâm đến, Hề Hề biết mình không thể chống đỡ được, chuyển động cơ thể, lùi về phía sau, nhưng mũi kiếm lại như bóng với hình, Hề Hề không thể né khỏi mũi kiếm này.

Chỉ cảm thấy một thanh kiếm mang theo nội lực mạnh mẽ đâm về phía kiếm của nàng, đập vào người Hề Hề, hô hấp của Hề Hề bị kiềm hãm, giống như chìm nổi trong tình cảnh nguy nan. Vốn nội lực của Hề Hề vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại còn gặp phải người có nội lực mạnh mẽ như vậy, không thể chống đỡ được đòn tấn công, kiếm trong tay rơi xuống.

Thế tấn công của người kia không hề suy giảm, mang kiếm đâm thẳng vào trước ngực Hề Hề.

Hết thảy như một tiếng sấm, Liệt Phong bên cạnh không kịp phản ứng, kiếm đã muốn đâm vào Hề Hề.

Liệt Phong nổi giận quát một tiếng, không kịp nghĩ, bổ người về phía Hề Hề, đẩy Hề Hề qua một bên.

Chỉ nghe thấy tiếng kiếm đâm vào da thịt, âm thanh kia không lớn, nhưng vẫn lọt vào tai Hề Hề, như một tiếng sấm rền vang.

Quay đầu nhìn lại, Liệt Phong đã té ngã trên đất, kiếm kia đâm vào sườn phải của hắn, bên trong bóng đêm, Hề Hề mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy một chất lỏng đậm màu chảy ra.

Hề Hề thất sắc, tựa như bị dội một gáo nước lạnh, ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt không thể khống chế lăn dài xuống, giống như chuỗi hạt bị đứt đoạn.

“Hoàn Nhan Liệt Phong… Hoàn Nhan Liệt Phong…” Hề Hề run rẩy chậm chạp ôm lấy Liệt Phong, lấy tay bịt lại miệng vết thương không ngừng chảy máu của hắn.

Liệt Phong mở mắt nhìn, lười biếng nhàn nhã cười, ôn nhu nói: “Ta cuối cùng có thể trả lại cho ngươi một kiếm.”

Dứt lời vươn tay, lau nước mắt trên mặt Hề Hề, tuy nhiên nước mắt của Hề Hề lại không ngừng trào ra, chỉ chốc lát sau đã ướt hết tay hắn.

Liệt Phong ảo não nhíu mày: “Đừng khóc được không, nếu không ta sẽ đau lòng đấy!” Dứt lời, liền rủ tay xuống, rơi vào hôn mê.

Hề Hề giống như phát điên, không ngừng lay Liệt Phong, nhưng hắn không hề tỉnh lại.

Hề Hề lau khô nước mắt, ngẩng đầu, nhìn hắc y nhân trước mắt.

Phương Đông hừng sáng, đã là bình mình, nhưng lòng Hề Hề vẫn đen đặc, nàng chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắc y nhân.

“Ngươi không phải muốn giết ta sao? Động thủ đi!” Hề Hề tràn đầy phẫn nộ nói.

Ánh bình minh nhàn nhạt, chiếu vào đôi mắt biến ảo của nàng, tựa như không còn linh hồn nữa, nhưng lại quật cường khiến lòng người khác run sợ.

Đôi mắt của hắc y nhân vốn lạnh thấu xương như gặp đả kích, hắn phải lùi về phía sau hai bước, mới có thể đứng vững.

Sự khác thường này khiến Hề Hề có chút ngoài ý muốn, mũi chân xoay tròn, bật người dậy, kiếm trong tay tấn công về phía hắc y nhân.

Hắc y nhân bỗng nhiên lùi về phía sau, chặn lại kiếm của Hề Hề, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn tránh khỏi sự đuổi bắt của Hàn Tuần, chỉ có ta mới có thể cứu ngươi!”

“Cứu ta? Ngươi không phải muốn giết ta sao?” Hề Hề lạnh giọng nói.

“Đúng vậy, ta muốn giết ngươi, nhưng vừa rồi đã thất bại, ta sẽ không ra tay nữa. Hiện giờ chỉ có ta mới có thể cứu các ngươi, thành Lăng Châu đã bị phong tỏa, sợ là các ngươi sẽ không thể bỏ chạy, chứ đừng nói ra khỏi thành, huống chi, hắn đã bị thương, các ngươi còn có thể trốn đi đâu được?” Hắc y nhân chậm rãi nói.

Hề Hề lạnh giọng nói: “Ta dựa vào đâu mà tin ngươi đây?”

“Bằng thân phận của ta, ta đã nói thì sẽ giữ lời.” Dứt lời, hắc y nhân liền tháo khăn che mặt màu đen xuống.

Gió nhẹ lướt qua, hé ra một khuôn mặt tiêu sái, hàng chân mày và thái dương mang theo phong độ hào sảng, nhưng đôi mắt thâm sâu, ánh sáng tinh anh bắn khắp bốn phía.

Đúng là Võ uy tướng quân Diệp Khải Phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio