Khanh Vốn Giai Nhân

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dẫn đầu ba ngàn kỵ binh là Kỷ tiểu tướng quân trẻ tuổi mặc một bộ ngân giáp, cưỡi bạch mã, tư thế như tia chớp, và như một thanh kiếm sắc bén mở ra một luồng gió mãnh liệt, phong mang tất lộ.

( - tất cả nhuệ khí cùng tài năng đều hiển lộ.)

____________

Khi đại quân tới nơi, thì Hạ Thành đã tràn ngập nguy cơ. Thẩm phó tướng đã đi đến đây trước nửa ngày đường, tiến lên thông báo, rồi trực tiếp lên cửa thành kháng địch. Hắn sai hai tên binh lính trở về, truyền tin cho Kỷ Nam đang ở cách đó chừng ba mươi dặm: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on. Binh lính Tây Lý đã chia ra làm hai hướng, dồn sức tấn công hai cửa thành Tây và thành Nam của Hạ Thành. Tình hình ở cửa Tây còn ổn, nhưng ở cửa Nam đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Thành sắp bị phá! Nguy cấp! Nguy cấp!

Ngay tức khắc, Kỷ Nam chỉnh đốn quân ngũ, phát lệnh, chọn ra ba ngàn kỵ binh do chính nàng sẽ chỉ huy, lập tức xuất phát, đi chi viện khẩn cấp. Số binh mã còn lại do giám quân Mộ Dung Nham quản thúc, giữ nguyên kế hoạch dùng toàn lực đi tiền tuyến.

Mộ Dung Nham tiếp nhận quân lệnh, đồng thời giương tay lên, thả ra một viên đạn khói màu đỏ, rồi nói với Kỷ Nam: "Đây là ám hiệu với Ám Dạ cốc, bọn họ cách Hạ Thành không xa, nhất định là lúc này họ đã tập kết tới đó rồi, " nói xong, hắn lại lấy ra thêm hai quả từ trong tay áo đưa cho nàng, "Mau đến cửa Nam, khi đó nàng lại phát tín hiệu, để báo cho bọn họ biết địa điểm chính xác, sau đó tiền hậu giáp kích cùng bọn họ, đánh cho quân Tây Lý trở tay không kịp."

( - tiền hậu giáp kích: đồng loạt đánh từ hai phía.)

"Đã biết." Lần này, Kỷ Nam càng cảm thấy chắc chắn hơn, nàng nhận lấy đạn khói cất vào trong người, mím môi hơi hơi gật đầu với hắn, sau đó lãnh binh chạy đi như bay.

Ba ngàn kỵ binh này đều là những binh lính tinh nhuệ đứng đầu, cũng giỏi cưỡi ngựa nhất. Dọc đường bọn họ chạy rất nhanh, nhưng đội ngũ lại chỉnh tề ngay ngắn vô cùng.

Dẫn đầu ba ngàn kỵ binh này là Kỷ tiểu tướng quân trẻ tuổi mặc một bộ ngân giáp, cưỡi bạch mã, tư thế như tia chớp, và như một thanh kiếm sắc bén mở ra một luồng gió mãnh liệt, phong mang tất lộ.

Cửa Nam của Hạ Thành.

Người Tây Ký đã thành công đánh hạ cửa thành, cửa thành bị chiếc xe công thành vĩ đại đụng vào, lung lay sắp đổ. Trên tường thành, toàn bộ binh lính Dạ quốc đều đã tuyệt vọng, ôm tâm tư rằng chắc chắn mình sẽ phải chết, bọn họ nhốn nháo đi xuống từ trên tường thành, cầm sẵn thanh đao đứng cạnh cửa thành, chỉ chờ đám người dã man kia mở được cửa thành tiến vào, là có thể giết từng tên từng tên một, cho dù đồng quy vu tận cũng không hối tiếc.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ bất chợt chấn động mạnh, không phải do bên ngoài cửa, mà là từ phía Đông tới đây. diin∞đaan∞lee∞quuy∞đoon. Tiếng vó ngựa dày đặc như tiếng sấm rền, khiến cho toàn bộ đám nam nhi Đại Dạ máu me đầy người phải sửng sốt, sau đó mừng rỡ như điên, cả đám thiếu chút nữa đã ôm đầu gào khóc thất thanh.

Kỷ Nam xông lên phía trước, ánh mặt trời chiếu xuống áo giáp màu bạc của nàng tạo thành một quầng sáng màu vàng thần thánh, vẻ mặt nàng trầm tĩnh, giống như một vị thần binh từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã sắp đi tới trước mặt bọn họ.

Sau lưng nàng là một quân đoàn kỵ binh trải dài đen kịt, cũng như Kỷ Nam, bọn họ tuy còn trẻ tuổi nhưng lại rất dũng cảm, trên mặt mỗi người đều viết ba chữ "Không biết sợ." Tới cùng bọn họ, là một lá cờ lớn thêu chữ "Dạ" bằng kim tuyến trên nền vải đen, đang bay phần phật trong gió, rồi từ từ trải ra, giống như một con hùng ưng giương cánh chuẩn bị bay đi.

Giờ khắc này, các huynh đệ chiến sĩ anh dũng của Dạ quốc không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa - bởi vì Kỷ gia quân đã tới! Giặc Tây Lý chết chắc rồi!

Giờ khắc này, Kỷ Nam đang chạy băng băng trên đường bỗng nhiên mạnh mẽ giơ tay lên, tiếng đạn khói báo hiệu màu đỏ rít lên trên không trung, rồi bắn ra một chùm pháo hoa bắt mắt, thật lâu cũng chưa rơi xuống.

Giờ khắc này, một tiếng động vô cùng lớn cũng vang lên, cửa thành rốt cuộc bị công phá, người Tây Lý giống như một bầy sói đói tru lên, cùng nhau ùa vào như một cơn thủy triều.

Bọn chúng cứ nghĩ rằng, thứ đang chờ đợi bọn chúng, là một đám người Dạ quốc đang trong tình trạng kiệt sức, thế suy sức yếu, nhưng kỳ lạ rằng, đám người Dạ quốc này, mặt mày ai cũng đỏ hồng, mặc dù thương tích đầy người, nhưng lại trông có vẻ càng hung ác nghị lực hơn so với những lần giao thủ trước đó.

Rất nhanh, nghi hoặc của người Tây Lý đã có giải đáp - dường như chỉ trong nháy mắt khi bọn chúng phá cửa thành xông vào, thì đã phải nghênh đón một người một ngựa phi tới giống như một ngôi sao băng, tốc độ kia nhanh đến mức bọn chúng không thểnào cảm nhận được. Có kẻ giơ đao lên theo bản năng, vừa định chém thì ngôi sao băng màu bạc kia đã quét tới trước mặt hắn, đao bổ vào không khí, nhưng kẻ kia lại bị binh lính Dạ quốc phía sau đâm một nhát, đi đời nhà ma.

Mục tiêu của Kỷ Nam không phải là bọn chúng, trừ bỏ những tên cản đường, thì nàng cũng không vì ham chiến mà dừng lại, chỉ một mực phi ngựa chạy ra khỏi thành, đi về hướng đại quân Tây Lý ở ngoại thành.

Ngoài thành cửa Nam, đại quân Tây Lý cũng đang có trong tay ba vạn binh lính, lúc trước nghe được tin quân tiên phong đã phá được cửa thành, nên trong đại quân hoan hô ầm ỹ, đang định đi tới đây. diiễn~đaàn~le;ê~quyý~đôôn. Nhưng vừa mới di chuyển, đã thấy bên trong cửa thành có một con ngựa trắng đang phi nước đại tới, trên ngựa là một người đang mặc ngân giáp chói mắt, tay vung Phương Thiên kích, xé gió lao đến.

Sau lưng nàng, lần lượt là những tiểu đội kỵ binh, giẫm đạp lên người Tây Lý vừa mới phá cửa thành đang khóc lóc thảm thiết, gót sắt rầm rập chạy như bay tới đây trợ giúp nàng.

Ba vạn quân Tây Lý không khỏi nóng nảy, bọn chúng thật không ngờ rằng, đã công phá được của thành của người Dạ quốc rồi, mà vẫn còn có binh tướng khí thế kinh người như vậy chạy ra khỏi thành nghênh chiến, mà phía sau vẫn còn kỵ binh ùn ùn kéo tới, không biết đến tột cùng trong thành có bao nhiêu nhân mã.

Quân Tây Lý nhất thời sợ rằng có bẫy, nên toàn bộ đại quân đồng loạt dừng lại tại chỗ.

Lúc Kỷ Nam tiến tới gần, đã quyết đoán ghìm cương bắt con ngựa trắng dừng lại, nàng khua Phương Thiên kích trong tay phát ra tiếng kêu, rồi ngạo nghễ khiêu chiến: "Kỷ Nam của Kỷ gia quân đang ở nơi này! Chủ tướng của bọn bay ở đâu? Lên, đây, chịu, chết, đi!"

Nàng còn chưa dứt lời, một người Tây Lý tuổi còn trẻ đã phi ngựa từ trong đám người ra. Hắn là tướng lĩnh cấp cao nhất trong ba vạn binh lính. Người Tây Lý trời sinh đã hiếu chiến, cho nên khi Kỷ Nam khiêu khích như vậy, hắn không thể nào không đáp lại.

Hai người họ không thèm phân bua, đã đánh ngay tại chỗ.

Hai hiệp đấu qua đi, giữa bọn họ vẫn bất phân thắng bại, ba ngàn kỵ binh phía sau Kỷ Nam cũng lần lượt tới đông đủ.

Điều này có nghĩa rằng, quân đội Tây Lý vừa rồi mới phá thành xông vào đã bị tiêu diệt toàn bộ. Mà những người ở cửa thành, lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, đã hoàn tất công việc bố trí canh phòng lại từ đầu.

Trong lòng Kỷ Nam đang vô cùng bình tĩnh, tinh thần rung lên, quay ngựa lại, vung kích một cách ngoan độc mà chuẩn xác, hất tướng lĩnh trẻ tuổi người Tây Lý kia xuống ngựa.

Ngay lập tức, Kỷ gia quân dậy lên âm thanh ủng hộ như sấm, quân đội Tây Lý cũng bắt đầu nổi giận. Tên tướng lĩnh Tây Lý kia mau chóng bò dậy từ dưới đất, cắn răng trợn mắt nhìn, đang định phát lệnh cho đại quân tiến công, thì thấy Kỷ Nam trên ngựa nở nụ cười, ánh mắt nhìn sang bên phải của đại quân Tây Lý.

Nơi đó, có một đội nhân mã không biết từ đâu tới, không phải binh lính, nhưng đích thực là người Dạ quốc cải trang. Những người đó trông đều rất có tinh thần, cưỡi ngựa thuần thục, vừa nhìn đã biết là hạng người không tầm thường.

Người thanh niên dẫn đầu cao lớn uy mãnh, khôi ngô khỏe khoắn, động tác nhanh nhẹn dũng mãnh như rồng, cách bên này còn một khoảng cách rất xa, hắn đã đứng thẳng lên lưng ngựa, mũi chân điểm một cái, sử dụng khinh công nhún người phi tới. diiễn~đaàn~le!ê~quyý~đoôn. Những người phía sau hắn cũng đồng loạt làm theo. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhóm người này nhanh nhẹn giống như ma quỷ, và như những con hùng ưng lướt đến cánh quân bên phải của Tây Lý. Những người này cũng không thèm phân trần đã lao tới giết quân địch. Lúc này, bầy ngựa của bọn họ đã không còn người khống chế, cũng lập tức đồng loạt vọt tới bên này.

Những con ngựa này giống như những binh lính được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, chúng xác định mục tiêu một cách rõ ràng. Hơn nữa, mỗi một con ngựa đều được trang bị một lưỡi lê bằng sắt trông vô cùng kỳ lạ, đâm người người chết, đâm ngựa ngựa kinh sợ, đi đến chỗ nào thì tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt chỗ đó. Trong nháy mắt, hỗn loạn càng tăng thêm, nhất thời, cánh quân bên phải của Tây Lý gần như đã trở nên tán loạn.

Tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia thấy tình thế không ổn, cắn răng điên cuồng đánh trả Kỷ Nam, bức nàng phải tạm thời lui về phía sau vài bước. Đến khi hắn có thể thở dốc, đã cưỡi lên lưng ngựa bỏ chạy, trong lúc bối rối, lớn tiếng truyền lệnh lui binh.

Đại quân Tây Lý cứ như vậy mà đi, lưu lại thi thể cùng thương binh nằm la liệt trên mặt đất, rồi hoảng hốt đi xa. Kỷ Nam rốt cuộc cũng được thở dài một hơi nhẹ nhõm. Lúc này, người thanh niên mới vừa rồi đã tập kích bất ngờ cánh quân bên phải của Tây Lý, di»ên♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn, đã cao hứng phấn chấn chạy tới, một tay kéo lấy nàng từ trên ngựa xuống ôm vào trong ngực, rồi mạnh mẽ vỗ vỗ lưng nàng, sau đó vô cùng kích động gọi tên nàng không ngừng: "Tiểu Tứ! Tiểu Tứ!!"

Mặc dù đã ngăn cách bởi khôi giáp, nhưng Kỷ Nam đã thiếu chút nữa bị hắn vỗ mà phun ra tim phổi ra.

"... Lý Hà Việt! Ở nơi này phải gọi ta là Tướng, quân!"

Đại quân Tây Lý bị hoảng sợ mà bỏ chạy, cửa Thành Nam đã được bảo vệ.

Kỷ Nam xoay người lại kiểm kê sơ qua số lượng thương vong của bên ta, sắc mặt nhất thời trắng bệch: Thẩm phó tướng, người đã đi tới Hạ Thành trước, cùng với tiểu đội năm trăm binh lính đồng hành, hầu như toàn bộ đã chết trận tại thành cửa Nam!

"Tại sao lại có thể như vậy?!" Nàng tận lực đè thấp giọng nói, vì muốn không để cho ai khác nghe ra được nàng đang nghẹn ngào run rẩy. Thẩm phó tướng đã từng là thuộc hạ của phụ thân nàng, đã từng đi đánh trận rất nhiều năm, lần này ra chiến trường, không ngờ cuối cùng lại bị chôn xương như vậy...

"Báo cáo!" Một tên lính tuổi còn trẻ bò ra từ trong đống thi thể, nghiêng ngả lảo đảo xông tới, quỳ gối xuống trước mặt nàng, mặc dù đã dùng hết khí lực, nhưng giọng nói của hắn vẫn khàn khàn gần như không phát ra tiếng: "Ngô tướng quân... Ngô tướng quân vừa biết được tin tức người cùng đại quân sắp đến, đã lập tức điều động toàn bộ nhân mã của hắn từ cửa Nam quay về! Nơi này chỉ còn lại có hai trăm Kỷ gia quân! Thẩm phó tướng ngăn cản không có hiệu quả, nên đã lập tức chỉ huy các huynh đệ khác lên tường thành kháng địch... Ngay trước lúc tiểu tướng quân đến đó không lâu, ngài ấy đã bị tên lạc bắn trúng, chính mắt ta nhìn thấy ngài ấy... bị ngã từ trên tường thành xuống..."

Người nọ có xuất thân từ Kỷ gia quân, hai năm trước đã đi theo Kỷ Đông tới Hạ Thành, cũng đã đóng quân tại cửa thành Nam này rất lâu rồi, bởi vậy hắn vô cùng rõ ràng chuyện tình hôm nay.

Thì ra ngay trong ngày xuất chinh, Kỷ Đông và Ngô Kiền đã bất đồng quan điểm, Kỷ Đông thì chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào chiến đấu, còn Ngô Kiền lại chỉ muốn làm thế nào để có thể khiến thực lực của Kỷ gia quân bị suy yếu đi.

Trong hai năm qua, Ngô Kiền ỷ vào ấn soái trong tay, nên đã tùy ý sai sử Kỷ Đông, bất kỳ một trận chiến nào cần tiêu hao binh lực để tiến công thì đều ủy nhiệm cho Kỷ gia quân, còn đội quân thân tín của hắn lại sống an nhàn sung sướng.

Tỷ như trận chiến ngày hôm nay, tường thành của cửa Nam đã không được tu sửa nhiều năm nay, nên không chịu nổi một kích, Ngô Kiền liền giao cho Kỷ gia quân, còn chính hắn lại dẫn theo một vạn đại quân cố thủ cửa thành Tây vốn đã có thế phòng thủ chắc chắn, cho nên không cần tốn nhiều sức.

"Tướng quân của chúng ta bị ép buộc đến không mức còn cách nào khác, hơn nữa người Tây Lý lại tập kích vào ban đêm, thiêu đốt không ít lương thảo của đại quân. Ngô tướng quân lại đổ thừa cho Kỷ gia quân canh phòng không cẩn thận, cho nên trận thiêu hủy đó, tất cả đều tính lên đầu chúng ta! Lúc này, tướng quân mới nổi giận mang binh ra khỏi thành muốn tập kích bất ngờ, để bắt giặc thì phải bắt tướng trước. Hắn muốn bắt được Lý Nha kia... Nhưng nào ngờ, một đi không trở về..." Binh lính trẻ tuổi nói tới đây, d♡iễn‿đan‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn, toàn thân đã run rẩy không ngừng được, bởi vì không kìm nén được sự phẫn nộ, nên ngón tay hắn đã khảm sâu vào đất bùn cứng rắn của mùa đông đến nỗi mười ngón đều bị thương, máu me đầm đìa, "Tiểu tướng quân, cuối cùng chúng ta cũng đợi được người rồi!" Hắn mặt đầy huyết lệ, quỳ rạp trên mặt đất, "Xin hãy đòi lại công bằng cho tướng quân của chúng ta! Xin hãy đòi lại công bằng cho những huynh đệ đã ngã xuống!"

Bỗng nhiên, hắn bị một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy, kéo dậy từ trên mặt đất. Hắn bị thương nặng, bị đá tảng đập trúng nên chân trái đã bị bẹp, không thể đứng thẳng được, chỉ có thể dựa vào đôi tay của Kỷ Nam.

Nhìn vị đích tử trong truyền thuyết của Trấn Nam Vương dưới khoảng cách gần như vậy, chỉ thấy "Hắn" có khuôn mặt vô cùng giống Kỷ Đông, rõ ràng là đang nén nhịn sự thống khổ đến tột cùng kia. "Hắn" mím chặt môi, trong đôi mắt đang bùng cháy một ngọn lửa rừng rực không thể nào diễn tả được bằng lời, khiến cho binh sĩ nhỏ bé tầm thường này nhất thời sừng sốt, trong lòng kinh hãi không thôi.

"Đại ca hắn... Tướng quân của các ngươi, Kỷ Đông, hắn đã chiến đấu vì Đại Dạ, " Kỷ Nam nhẹ giọng mở miệng, nói với hắn và cũng nói với tất cả mọi người, giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc, "Ta cũng vậy, còn có toàn bộ Kỷ gia quân, toàn thể quân nhân Dạ quốc, mục đích của các ngươi khi tới nơi này chỉ có một: Giết, địch, vệ, quốc. Những lời như vừa rồi, đừng vội nói đến."

Nói tới đây, nàng vẫy hai tên lính vừa tới dọn dẹp chiến trường, giao người đang đỡ trong tay ra, "Đưa hắn tới quân y, trị liệu cho tốt."

Binh sĩ trẻ tuổi bị dập chân trái kia, mù mờ ngỡ ngàng bị khiêng đi, mãi cho đến khi đã đi xa, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Nam. Ánh mắt ấy tràn ngập sự nghi hoặc, khó hiểu, phẫn nộ và oán hận, nhìn thật lâu, khiến cho lòng nàng đau như bị đao cắt.

Lúc này, Lý Hà Việt bước tới, ôm lấy bả vai đã bất động thật lâu của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Tứ?"

"Không có việc gì." Kỷ Nam lập tức trầm giọng đáp, "Bây giờ không phải là lúc cần truy cứu, đánh thắng giặc Tây Lý và cứu được Kỷ Đông vẫn là quan trọng hơn cả."

Sắc mặt Lý Hà Việt ngưng trọng, hắn gật đầu nói với nàng: "Ta mang tới toàn bộ đệ tử của Bạch Hổ môn phái trong cốc, ngoài ra cốc chủ cũng phái thêm người của những môn phái khác, tổng cộng là một ngàn người, cốc chủ nói, nếu như cần, thì hãy lập tức liên lạc với trong cốc."

Lúc bọn họ đang nói, thì từ cửa thành bên kia có một con tuấn mã màu đen đang chạy như bay tới, trên ngựa là một nam nhân đang mặc áo bào màu xanh nhạt tung bay theo gió - là Mộ Dung Nham, nhanh như vậy mà hắn đã chạy tới đây!

"Dung Nham?" Lý Hà Việt cũng nhận ra người vừa tới.

"Là Mộ Dung Nham, Nhị hoàng tử Điện hạ trong cung, 'Dung Nham' chỉ là tên giả mà hắn dùng khi còn ở trong Ám Dạ cốc. Người thư đồng tên là A Tống mà hắn mang theo bên người kỳ thực là Lục hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Tống." Kỷ Nam quay đầu nhẹ nhàng giải thích với hắn. Lý Hà Việt cũng giống như nàng, lớn lên từ nhỏ trong quân, mà không bao lâu sau đã theo phụ thân xuất chinh nhiều năm, cho nên cũng không biết vị Nhị hoàng tử Điện hạ danh chấn Thượng Kinh này.

Lại nói, bọn họ cũng là thân thích, mẫu thân của Lý Hà Việt - Kiêu Dương công chúa, là thân muội muội của Diễm Dương công chúa, Nhị tỷ của Hoàng đế Mộ Dung Thiên Hạ. Tính ra, thì Lý Hà Việt còn phải gọi Mộ Dung Nham một tiếng "Biểu ca".

Nhưng không biết vì sao, Lý Hà Việt lại có chút không vừa mắt đối với vị biểu ca này. Mộ Dung Nham ghìm cương ngựa, bước nhanh tới bên cạnh Kỷ Nam, nhỏ giọng hỏi han ân cần: "Thế nào rồi?"

Mà Kỷ Nam dường như cũng biết là hắn đang hỏi cái gì, ngẩng đầu nhẹ giọng trả lời hắn: "Ta không bị thương."

Không hiểu sao, trong lòng Lý Hà Việt lại có chút khó chịu, hắn cúi mình trước Mộ Dung Nham, nhàn nhạt nói: "Nhị hoàng tử Điện hạ."

Mộ Dung Nham xác nhận Kỷ Nam không bị thương, trong lòng mới buông lỏng, xoay mặt nở nụ cười thân thiết với Lý Hà Việt, "Đệ là Hà Việt, con trai độc nhất của Kiêu Dương cô cô đúng không? Kiêu Dương cô cô có khỏe không? Phụ hoàng ta ở trong cung vẫn thường xuyên nhớ mong bà."

Lý Hà Việt gật đầu đáp: "Mẫu thân ta vẫn rất khỏe... Làm phiền Hoàng thượng và Điện hạ phải quan tâm rồi."

"Nơi này cũng không phải là Thượng Kinh, huynh đệ chúng ta cũng không cần gò bó quá." Mộ Dung Nham cười ôn hòa.

Hắn khiêm tốn mà thân thiết như vậy, nhưng Lý Hà Việt vẫn thản nhiên như không, trong lòng cũng tự nói với chính mình là không muốn gặp hắn.

Lúc này, Kỷ Nam đã kiểm kê xong, bước tới nói với hai người bọn họ: "Đi thôi, chúng ta vào thành gặp chủ soái."

Lý Hà Việt nghe vậy lập tức xoay mình lên ngựa, nhưng Kỷ Nam không hề di chuyển, hắn quay đầu lại nhìn, diiễn~đaàn~leê~quyý~đôôn, chỉ thấy Kỷ Nam đang thu hồi ánh mắt từ trên người Mộ Dung Nham, sau đó cất giọng nói với hắn: "Ngươi mang theo đệ tử trong cốc vào thành đóng quân đi, ta và Điện hạ còn có chuyện cần thương lượng."

Lý Hà Việt sửng sốt, nhưng lại chỉ có thể gật gật đầu, buồn bực không lên tiếng đi thẳng về phía trước.

Được rồi, hắn đã biết vì sao mình lại không thích vị biểu ca Điện hạ này rồi - Khi Tiểu Tứ nhìn biểu ca Điện hạ của hắn, vẻ mặt hoàn toàn bất đồng khi nhìn bất cứ người nào khác!

____________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đây là lần đầu tiên tôi viết ngôn tình cổ trang, cho nên có rất nhiều rất nhiều thiếu sót, cảm ơn các bạn đã không chỉ bao dung tôi, mà còn nhiệt tình để lại lời nhắn khen tôi viết hay. Lòng tham của tôi không nhiều, chỉ cần một chút cảm động cũng đã thấy rất thỏa mãn, một chút thỏa mãn cũng có thể gắng sức thật lâu. Tôi nhất định sẽ đẩy nhanh tốc độ để cố gắng viết tiếp cho thật tốt, khiến các bạn vui vẻ, yêu nhất sói bảo bối bảnh bao

~~~~(>__

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio