Trong khung cảnh náo nhiệt ấy, chỉ có hai người là lặng yên không một tiếng động. Bạch y công tử đang một tay ôm lấy thiếu nữ mặc chiếc váy màu hồng phấn, một tay che trước người nàng. Hắn cúi đầu cười dịu dàng với nàng, mà thiếu nữ nho nhỏ xinh xắn, hồn nhiên kia cũng đang nhìn hắn đắm đuối, trên khuôn mặt ngây thơ trong sáng của nàng ngập tràn vui vẻ và hạnh phúc.
Yêu là không cần phải nói thành lời.
_________________
Quốc đô Ung Kinh của Tây Lý quốc, bình yên không một gợn sóng, dường như nơi đây không bị ảnh hưởng chút nào khi nhận được tin tức bại trận từ tiền phương. Chỉ đến khi trên đường thỉnh thoảng lại có một đội quân cưỡi ngựa đi qua, trên cánh tay phải của binh lính có đeo một đoạn khăn nho nhỏ màu trắng, , mới có thể làm cho người ta nhớ tới vị chủ soái đã bỏ mình của bọn họ. Hắn ta từng là hãn tướng đệ nhất Tây Lý, đã lập nên vô số công lao to lớn. Mới trước đây không lâu, hắn ta còn thao túng chuyện triều chính, còn có địa vị ngang hàng với Vương Tử, thậm chí là Tây Lý Vương.
Mộ Dung Nham đi trên đường lớn đang ca múa cảnh thái bình của Ung Kinh, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo: Cậu nói không sai chút nào! Không còn Lý Nha, Vương tử Tây Lý sẽ không còn bị kiềm chế, e là cả đất nước Tây Lý dưới sự thống trị của hắn sẽ nghênh đón một thời kỳ hưng thịnh.
Một bước sai lầm, kéo theo cả ngàn vạn bước đều sai lầm. Hắn khẽ thở dài.
Người bên cạnh nghe thấy hắn thở dài, lập tức quay sang hỏi: "Nhị ca, làm sao vậy?"
Nàng bị hắn dùng khăn trùm đầu quấn thật kín, chỉ lộ ra đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng, lúc này có chút lo lắng nhìn hắn, ánh mắt nàng trong suốt, vẻ mặt kiên cường nhưng lại chút gì đó ỷ lại hắn. Mộ Dung Nham mới vừa rồi còn cảm thấy lạnh lẽo bỗng chốc như được sưởi ấm, càng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
"Không sao đâu, " Hắn vươn tay vân vê tấm lụa mỏng trên đầu nàng rồi vỗ về gương mặt nàng, hỏi: "Đeo cái này có thấy khó chịu không?"
Kỷ Nam lắc đầu, thấy hắn nhướng nhướng mi, nàng lại lập tức thành thực gật đầu. Cái thứ này không có khe hở như nón giáp sắt, mà từng lớp từng lớp vải mềm mại che kín miệng và mũi nàng, khiến nàng cảm thấy thực không quen!
Mộ Dung Nham thấy nàng gật đầu xong lại hơi ngượng ngùng cụp mí mắt xuống, không khỏi cười tủm tỉm, hắn dịu dàng nói với nàng: "Cố chịu một lát nữa, tới khách điếm phía trước là có thể tháo xuống rồi."
Kỷ Nam nghe vậy ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng. Nàng cúi đầu, vẻ mặt vô cùng thanh tú, vô cùng dịu ngoan. Mộ Dung Nham nhìn mà cảm thấy trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, đắc chí vừa lòng suy nghĩ: Vì vẻ mặt lúc này của Tiểu Tứ, hắn không cảm thấy hối hận chuyện của Lý Nha nữa. Tây Lý nào có quan trọng bằng nụ cười của nàng?
Trên đường lớn Ung Kinh cái gì cũng có, vô cùng náo nhiệt. Trong khách điếm ngay sát mặt đường, mặc dù cửa sổ đã được đóng chặt nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng rao hàng lúc trầm lúc bổng ở bên ngoài. Lúc này, Kỷ Nam đã thay xong bộ y phục mới mà Mộ Dung Nham mua cho nàng rồi ngồi ở trước bàn uống trà nhưng cả người nàng đều cứng đờ, sau lưng và trên trán nàng đã đổ đầy mồ hôi.
Mộ Dung Nham ngồi đối diện nàng, hắn vẫn lạnh nhạt thảnh thơi như bình thường, tách trà bằng sứ tầm thường có thể kiếm được ở bất cứ chỗ nào, nhưng khi được cầm trong những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc của hắn, cũng có thể so sánh với những bộ đồ trà cổ vô giá ở Thượng Kinh.
"Nhị ca... Ta... thực sự cần phải như thế này hay sao?" Nàng nhìn chằm chằm ngón tay của hắn, không nhịn được mở miệng hỏi.
Mộ Dung Nham gật đầu, "Nơi này cách Hành Châu Thành rất xa, ngộ nhỡ chúng ta bị người Tây ý nhận ra, thì có lẽ sẽ không bao giờ trở về được nữa."
Kỷ Nam "Dạ" một tiếng, mấp máy môi, không cam lòng hỏi lại: "Nhưng cứ nhất định phải ăn mặc như vậy sao?"
Nàng hỏi như vậy, là vì nàng đang mặc một bộ váy kiểu dáng xẻ tà của người Tây Lý, màu hồng phấn mềm mại, trên làn váy còn có vô số những sợi dây kết cùng màu, bất kỳ một cô nương Tây Lý nào nhìn thấy bộ váy này cũng đều sẽ thét lên yêu thích không muốn buông tay.
Hơn nữa, dưới chân nàng là một đôi giày da dê nhỏ cao tới đầu gối, trên bề mặt được đính rất nhiều hạt gì đó lóng lánh, khi nàng đi nó vào nhìn thướt tha vô cùng.
Nàng mặc như vậy, cho dù chỉ cử động một ngón tay cũng cảm thấy rất không tự nhiên.
Mộ Dung Nham nghe vậy hất cằm lên, ý bảo trên giường nàng còn có một bao lớn quần áo, nàng có thể tùy ý lựa chọn. Vì thế Kỷ Nam quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lộ ra vài bộ màu xanh nhạt hoặc vàng nhạt, mấy màu này mặc trên người nàng còn có vẻ tươi sáng hơn.
Nàng nhắm chặt mắt, cuối cùng cũng đành tuyệt vọng từ bỏ.
"Kỷ Nam, từ khi còn ở Hạ Thành nàng đã đánh nhiều trận như vậy, có rất nhiều tướng sĩ Tây Lý đã gặp nàng trên chiến trường, cho nên nàng chỉ có thể ăn mặc như vậy, mới có thể không lộ ra sơ hở."
Hắn nói bằng giọng trầm thấp uyển chuyển, nhưng trong mắt lại phơi phới nhộn nhạo, không nhìn thấy có chút gì là đáng tiếc cả.
"Được rồi, vậy thì cứ như thế này đi." Cuối cùng thì Kỷ Nam cũng chịu thỏa hiệp, bởi vì nàng nghĩ đến hắn bị trọng thương đến nay còn chưa lành nên cảm thấy áy náy, ngay cả lời từ chối cũng không thốt ra được.
Lúc này, Mộ Dung Nham mới đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, hắn tự tay cởi tóc nàng ra, sau đó cầm lấy lược chậm rãi chải tóc cho nàng.
Ngón tay của hắn vừa mềm mại vừa ấm áp, vuốt nhè nhẹ tóc nàng, khiến nàng thoải mái đến mức muốn đi ngủ ngay. . Kỷ Nam giống như con mèo nhỏ được vuốt ve, lúc sắp buồn ngủ nàng mới nhớ ra hỏi hắn: "Chúng ta cứ rời khỏi Hành Châu thành như vậy, bọn họ không đi tìm chúng ta sao?"
"Ta đã để thư lại cho Ngô Kiền, dặn hắn ta làm theo những gì trong thư đã viết là bảo vệ Hành Châu thành và ranh giới phía Đông núi Tinh Nhai. Đó là do Hà Việt chiến đấu quên mình để giành lại được. Nếu hắn ta dám không bảo vệ cẩn thận mà đánh mất, khi ta trở về nhất định sẽ chôn sống hắn!" Mái tóc dài mềm mại của nàng được hắn chải ngay ngắn chỉnh tề, tóc rủ xuống vai, kéo dài đến tận thắt lưng. Hắn nói tới đây bỗng nhiên dừng tay lại, đứng sau lưng nàng, lẳng lặng ngắm nhìn nàng trong gương.
Thiếu nữ mười sáu tuổi, dáng người xinh xắn, bộ y phục màu hồng siết chặt lấy vòng eo tinh tế khiến những đường cong của nàng được hiện lên rõ nét. Bởi vì nàng đã tập võ nhiều năm nên khung xương cân đối mà thân thể lại vô cùng mềm mại, so với các thiếu nữ Nam quốc thì cao hơn một chút, so với thiếu nữ Dạ quốc thì lại nhỏ nhắn hơn một chút, so với thiếu nữ Tây Lý lại kín đáo hơn môt chút. Nàng mặc bộ y phục này làm tôn lên mái tóc đen óng ả, cả người giống như một nụ hoa đào đang từ từ nở rộ, xinh đẹp và quyến rũ trong tiết trời mùa xuân.
Mộ Dung Nham bất chợt nhớ lại khi hắn sống tại Diêu Cung ngày còn nhỏ, mỗi sáng sớm lúc bình minh, mẫu phi đều ngồi trước gương ăn mặc chải chuốt.
Hắn hốt hoảng nở nụ cười.
Kỷ Nam cũng đang nhìn hắn trong gương, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nàng cười ngây thơ, "Nhị ca?"
Mộ Dung Nham chậm rãi vươn tay, cầm lấy một lọn tóc của nàng. Thanh âm của hắn bỗng trở nên trầm thấp nhẹ nhàng, dường như bay đến từ một nơi rất xa xôi: "Tiểu Tứ, nàng có định trở lại hay không?"
Đầu tiên Kỷ Nam không hiểu, nhưng sau đó cảm thấy khiếp sợ. Nàng do dự, im lặng không nói, chỉ nhíu mày bình tĩnh nghe hắn nói tiếp.
Ngón tay Mộ Dung Nham ở trên mái tóc nàng khẽ động đậy. Hắn hơi cúi người, lại gần nàng hơn một chút, vẫn nhìn nàng trong gương nhưng giọng nói lại ngay sát bên tai nàng, dịu dàng mà mê hoặc: "Sau khi tìm được Kỷ Đông, nàng hãy để cho hắn làm Kỷ tướng quân nhé, nàng chỉ làm Tiểu Tứ của ta thôi, có được hay không?"
Kỷ Nam liếc nhìn hắn và gương mặt ửng hồng như cánh hoa đào của mình trong gương, nhất thời ngẩn ra.
Những lời này của hắn, kỳ thực kể từ lúc nhận được khối ngọc bội có khắc chữ "Trường Khanh" kia, nàng đã từng vụng trộm nghĩ tới.
Nhưng mà cũng chỉ có thể vụng trộm nghĩ vậy mà thôi... Nếu như không làm Kỷ tướng quân, chẳng lẽ cũng không làm Bạch Hổ môn chủ nữa ư? Chẳng lẽ cũng không bảo vệ Dạ quốc nữa ư? Nếu như không làm Kỷ tướng quân và Bạch Hổ môn chủ nữa, chẳng lẽ cũng không làm hài tử của phụ thân và mẫu thân nữa hay sao?
Phụ thân truyền lại cho nàng niềm kiêu hãnh của cả cuộc đời ông, mẫu thân thì vẫn đang chờ nàng trở về, nàng là hài tử duy nhất của mẫu thân, nếu mất đi nàng, mẫu thân chắc hẳn sẽ tan nát cõi lòng.
Nhìn nàng trong gương vẫn còn thất thần, Mộ Dung Nham lại cười rộ lên, quay mặt lại khẽ cọ vào mặt nàng. Hắn đứng lên, thản nhiên như thể chưa từng nói câu kia: "Hội Hoa Mân sắp bắt đầu rồi, nào, để ta trang điểm cho nàng nhé."
Hội Hoa Mân là ngày hội trọng đại nhất của Tây Lý, tất cả các cô nương chưa lập gia đình đều mặc trang phục lộng lẫy vào ngày này. Khi màn đêm buông xuống, bọn họ cầm trên tay vòng hoa được tết từ những bông hoa ra đường phố, nếu như vừa ý ai đó sẽ đeo vòng hoa trên tay lên đầu người nọ. Nếu như đôi bên nguyện ý thì lập tức có thể bái đường kết thành phu thê.
Mộ Dung Nham cố ý chọn dịp này để tới Ung Kinh với mục đích thừa dịp ngày hội hỗn loạn, sẽ đi điều tra để cứu Kỷ Đông.
Ôm tâm tư nặng nề như vậy chen lấn giữa đám người đang ca múa, hai người đều không cảm thấy thoải mái. Mộ Dung Nham cẩn thận che chở phía trước Kỷ Nam, ấy vậy mà thỉnh thoảng vẫn có một vài thiếu niên Tây Lý chạy tới tự tiện đội vòng hoa đang cầm trên tay lên đầu Kỷ Nam.
"Không... Đừng mà... Tránh ra." Chưa đến nửa ngày, Kỷ Nam đã nói được câu này vô cùng trôi chảy.
Ban đầu, vẻ mặt Mộ Dung Nham còn có chút đắc ý vì đã giành vào tay trước, nhưng càng về sau hắn càng cảm thấy khó chịu. Có hai kẻ thậm chí còn định kéo Kỷ Nam ra khỏi tay hắn. . Cuối cùng hắn dứt khoát vây Kỷ Nam vào trong lòng, vậy mà vẫn có một thanh niên lớn mật đi qua bày tỏ tình yêu, vài lần như thế Mộ Dung Nham rốt cuộc cũng không nhịn được hạ độc thủ, âm thầm điểm ma huyệt vào mấy kẻ đó, dọa cho thiếu niên nhà người ta phải ôm cánh tay ngã xuống đất, gào thét liên hồi.
Đương nhiên, chính hắn cũng đào hoa không kém ai. Các cô nương Tây Lý đã quen nhìn mấy thiếu niên nhà mình đi thuần ngựa nuôi dê cả người hôi hám, lúc này bỗng nhiên có một vị bạch y công tử tuấn lãng như tiên trên trời hạ phàm, nên đua nhau tặng vòng hoa, khiến từ đầu đến chân Mộ Dung Nham bị ngập chìm trong biển hoa.
Nhưng mà, đôi mắt đào hoa phong lưu đã quyến rũ không biết bao thiếu nữ Thượng Kinh kia giờ phút này lại trợn trừng hung ác, dọa cho các cô nương Tây Lý bỏ chạy gần hết.
Kỷ Nam ở trong lòng hắn lại trái ngược hoàn toàn. Lúc ban đầu nàng còn cảm thấy ưu sầu vì bị làm phiền, nhưng khi nhìn thấy Nhị Hoàng tử Điện hạ trước nay vẫn luôn vân đạm phong khinh đang nổi đầy gân xanh trên trán thì nàng lại cảm thấy thú vị.
"Vui vẻ quá nhỉ?" Hắn bỗng nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai nàng, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.
Kỷ Nam phồng miệng, gật đầu thừa nhận.
Mộ Dung Nham lập tức ôm nàng càng chặt hơn. Hai tay Kỷ Nam đặt trên eo hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt nàng tỏa sáng lấp lánh, nhìn thật giống những vì sao trên đỉnh núi Tinh Nhai. Mộ Dung Nham không giả vờ lạnh lùng được nữa, bèn nhoẻn miệng cười.
Lúc này đã đến giờ lên đèn, hai bên đường lớn của Ung Kinh treo đầy đèn, người người nhốn nháo chen lấn. Đâu đó thấp thoáng bóng dáng một vài tiểu cô nương đầu đội vòng hoa nhón chân lên hôn người trong lòng, một đôi tân lang tân nương được nâng lên cao rồi đưa về nhà, mấy tiểu hài tử đuổi bắt nhau ồn ào cười đùa. Trong khung cảnh náo nhiệt ấy, chỉ có hai người là lặng yên không một tiếng động. Bạch y công tử đang một tay ôm lấy thiếu nữ mặc chiếc váy màu hồng phấn, một tay che trước người nàng. Hắn cúi đầu cười dịu dàng với nàng, mà thiếu nữ nho nhỏ xinh xắn, hồn nhiên kia cũng đang nhìn hắn đắm đuối, trên khuôn mặt ngây thơ trong sáng của nàng ngập tràn vui vẻ và hạnh phúc.
Yêu là không cần phải nói thành lời.
Một đường trắc trở, rốt cuộc cũng đi tới gần phủ Đại tướng quân. Bởi vì Lý Nha chết trận, nên trong phủ Đại tướng quân chỉ có một màu trắng tang tóc, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc than, cho nên ở nơi này rất hiếm gặp cô nương hay thiếu niên nào đó đi tìm bạn trăm năm, thi thoảng mới có người đi tới thì cũng chỉ vội vội vàng vàng bước qua thật nhanh. Mộ Dung Nham thở dài một hơi nhẹ nhõm, giao hẹn với Kỷ Nam: Một canh giờ sau, bất luận là thành hay bại cũng sẽ gặp nhau ở chỗ rẽ dưới cây đại thụ. Ngay sau đó, hai người phân công nhau lẻn vào trong phủ.
Mộ Dung Nham vừa đi được vài bước, lập tức túm lấy một tiểu thị nữ, mở khớp hàm của nàng ta ra nhét vào một viên thuốc. Hắn trầm giọng dùng tiếng Tây Lý lạnh lùng nói: "Đây là viên thuốc 'Xuyên tràng đan' do Tả tướng Đốc Mộc Thâm của các ngươi luyện thành, giải dược ở Tây Lý đã bị thất truyền, nếu trong ba ngày không có giải dược ngươi sẽ phải chết rất đau đớn, cho nên hãy ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, đã hiểu chưa?"
Tiểu thị nữ có một nốt ruồi ở khóe mắt trái kia cũng không khóc lóc ầm ĩ, mà chỉ yên lặng gật đầu.
"Tướng quân Dạ quốc bị Lý Nha bắt kia, tên là gì?"
"Kỷ Đông." Tiểu thị nữ xinh đẹp kia chớp mắt một cái, thành thật trả lời.
Mộ Dung Nham hơi nới lỏng tay ra một chút, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, lạnh lùng thấp giọng hỏi tiếp: "Hắn đang ở đâu?"
"Chết rồi." Tiểu thị nữ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, dường như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó, rồi nói tiếp: "Lúc hắn bị đưa tới nơi này đã bị thương rất nặng, sau đó lại không chịu ăn cũng không chịu uống nước, mười ngày sau thì chết."
Nàng ta nói rõ ràng mạch lạc. Mộ Dung Nham cũng nghe rõ từng từ một, hắn nhất thời cảm thấy tâm mình lạnh lẽo như bị đóng băng. Hắn đặt tay lên cổ thị nữ kia rồi tới gần nàng ta, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta.
Dần dần, thị nữ này bị chiếu tâm thuật chế trụ, ánh mắt trợn trừng tan rã. Mộ Dung Nham lại hỏi lại một lần, đáp án vẫn như cũ. Hắn buông nàng ta ra, hai chân nàng ta nhất thời mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Lúc này, Mộ Dung Nham cũng bị hao tổn tâm lực, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng kéo nàng ta dậy, , để cho nàng ta tựa vào chiếc cột trụ ngoài hành lang, sau đó vội vàng bỏ lại một câu "Ba ngày sau sẽ mang giải dược tới cho ngươi", rồi lướt lên mái nhà bay ra ngoài một cách quỷ mị.
Sau khi hắn đi không lâu, ở chỗ tối của hành lang có vài người vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh tiểu thị nữ, kinh sợ quỳ xuống.
"Không sao đâu, lát nữa trở về tự ta sẽ nói với ca ca." Mới vừa rồi là do nàng ta đã âm thầm ra hiệu, lệnh cho bọn họ không được lại gần, "Người này võ công cao cường như vậy, ngay cả ca ca cũng không phải là đối thủ đâu, nếu các ngươi đi ra thì cũng bỏ mạng mà thôi."
"Nhưng mà thuốc này của hắn..." Mấy người đang quỳ trên đất bị dọa đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Tiểu thị nữ cảm nhận được vị ngọt lành trong cổ họng, rồi nở nụ cười ngọt ngào, "Các ngươi đã quên rồi à? Chính ta là người đã hạ độc giết chết Tả tướng đó nha!"
Mấy người quỳ trên đất lập tức cúi đầu sát xuống mặt đất, ngay cả động cũng không dám động một chút.