Vệ Tử Dương kéo Phùng Uyển, vội vàng đi đến phòng khách bên sườn hậu hoa viên. Vừa đi vào chàng vội đá cửa phòng đóng chặt lại, sau đó quay đầu lại nhìn Phùng Uyển.
Chàng nhìn vào đôi mắt dịu dàng an hòa đang lẳng lặng nhìn của Phùng Uyển lần nữa. Ánh mắt như thế theo lý phải khiến người ta thoải mái mới đúng, nhưng Vệ Tử Dương không biết tại sao lại cảm thấy mất tự nhiên.
Chàng nhìn Phùng Uyển chằm chằm, mắt phượng nheo lại hỏi: “Sao nàng lại đến đây?”
Giờ phút này ánh nắng óng ánh chiếu xuyên qua màn lụa mỏng nơi cửa sổ, trải lên mái tóc đen nhánh của chàng, trải lên khuôn mặt như ngọc của chàng, trải lên ngũ quan khó tả nổi bằng lời của chàng. Trong phút chốc như thế, Phùng Uyển cảm giác được rằng chàng thiếu niên trước mắt quả thật không giống người nhân gian.
Nàng rũ hai mắt xuống, muốn nói chuyện nhưng lại cắn môi không biết phải làm sao, trong giọng nói mang theo vài phần ủ rũ: “Ta có việc.”
Giọng điệu như vậy quả thật không giống thói quen của Phùng Uyển, nàng vừa thốt ra thì lòng đã thảng thốt nghĩ thầm: Ta làm sao thế này?
Vệ Tử Dương nghe thấy giọng nói nàng không vui, chàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, sau đó tay kia từ từ dao động, không cẩn thận liền trượt xuống lưng nàng.
Cũng không đợi Phùng Uyển kịp phản ứng, bàn tay đặt trên lưng nàng đã ra sức kéo thẳng người Phùng Uyển vào trong lòng.
Vừa ôm thân thể ngọc ngà vào lòng, khóe môi Vệ Tử Dương bất giác nhoẻn lên. Hai tay chàng ôm lấy hông nàng, cằm đặt trên tóc nàng, giọng nói ồm ồm: “Ta gọi các ả…” Mới vừa giải thích đến đây, rõ ràng chàng lại hơi tức giận với bản thân mình, đột ngột sượng lại một hồi lâu rồi lại lớn tiếng nói: “A Uyển, nàng, nàng bây giờ thật đẹp.”
Tiếng nói của chàng thốt ra êm như nước, môi dời xuống nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, chàng lại khẽ reo mừng: “Ta thấy rất vui.”
Phùng Uyển chưa từng bị chàng ôm giữa ban ngày ban mặt thế này. Nàng đỏ mặt, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh một chút, thấy nơi này thật yên tĩnh, không có ai chú ý thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng lườm chàng một cái, nói thật khẽ: “Buông ta ra.”
Dĩ nhiên giống như lần trước, nàng vừa thốt ra nhưng chàng lại càng ôm chặt. Phùng Uyển thầm thở dài, nói thật nhỏ: “Hôm nay Đại công chúa ra tay với ta.”
Vệ Tử Dương hoảng hốt, chàng buông nàng ra, cúi đầu nhìn chằm chằm, chờ nàng nói tiếp. Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn chàng, nói ra hết từ đầu đến cuối: “Ả và đồng bọn canh giữ bên ngoài phủ, vừa nhìn thấy xe ngựa của ta liền kiếm cớ xông đến, không nói gì đã cho hai tên hộ vệ đồng thời ra tay. May mà ta có chuẩn bị từ sớm, ngồi trong chiếc xe đó là ba tỳ nữ. Nếu là ta, nhất định đã bị ả hủy dung mạo rồi.”
Nàng nhẹ nhàng đẩy chàng ra, thong thả cất bước đi vòng vòng trong phòng, từ từ nói: “Chuyện Tứ công chúa hòa thân là đã chắc chắn, mấy ngày nay ả liên tục tới Triệu phủ, mỗi lần tới đều đến Bắc Viện tìm ta… Theo ta thấy, rõ ràng ả đã muốn hủy dung mạo ta từ lâu rồi, dù hôm nay ta không ra khỏi cửa, ả cũng sẽ xông vào Bắc Viện, ra tay bất ngờ lúc ta chưa kịp phòng thủ.”
Phùng Uyển nghĩ: Trong ý nghĩ của Đại công chúa, kế hoạch của ả chỉ cần ra tay bất ngờ, chỉ cần cuối cùng có thể thành công là được. Về phần tìm cớ gì, tình cảnh có thích hợp hay không, ả cũng sẽ không để ý. Mà sau khi thành công, bệ hạ có trách phạt hay Vệ Tử Dương có trả thù hay không, ả cũng chẳng buồn lo nghĩ. Bởi vì ả đường đường là công chúa, sẽ không ai vì một phụ nhân mất đi giá trị mà trừng trị ả hết.
Phùng Uyển nói tiếp: “Chuyện này ta đã sớm có chuẩn bị, bệ hạ phái đến hai cung nữ và hai hộ vệ trông chừng. Lúc đó ta đã bảo bọn họ vào cung bẩm báo chuyện này ngay.”
Nàng ngẩng đầu lên, có chút khổ sở, cũng có chút lạnh lùng: “Ta biết, đối với bệ hạ mà nói dù sao ả cũng đường đường là Đại công chúa, dù có đánh có phạt cũng sẽ không tổn hại đến gân cốt.”
Phùng Uyển quay đầu nhìn về phía Vệ Tử Dương, từ từ nói: “Tử Dương, ta muốn ở tạm trong phủ chàng, phò tá cho chàng trước lúc chàng xuất chinh.”
Lời này thật ngoài dự liệu của Vệ Tử Dương. Phùng Uyển là người cố chấp thủ lễ đến bậc nào cơ chứ? Chàng quả thật không ngờ có một ngày nàng sẽ chính miệng nói muốn dọn đến phủ của chàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phùng Uyển nói hết mọi chuyện rồi nhanh chóng đè nén cơn phẫn nộ. Chàng nhìn Phùng Uyển không dám tin, khẽ nhoẻn môi, chỉ cảm thấy nỗi vui sướng khôn xiết trào dâng trong lòng, cũng không biết phải nói thế nào.
Lời Phùng Uyển nói lúc này chẳng qua bị vây trong muôn vàn tính toán. Giờ phút này nhìn vào đôi mắt trong veo phát sáng của chàng, nhìn vào nỗi vui mừng sáng rực di động trong mắt chàng, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lựng.
Một hồi lâu Vệ Tử Dương mới tỉnh táo lại khỏi cơn kích động, chàng thì thào: “Nàng muốn dùng cách này lên án với bệ hạ?”
Phùng Uyển rủ mắt, nàng vẫn đỏ mặt như cũ, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lùng bình thản: “Ừ, với tính cách Đại công chúa, kế này không xong ả sẽ bày kế khác, ta khó lòng phòng bị… Vả lại, theo ta suy nghĩ, bây giờ bệ hạ chưa chắc có tâm tư gây hại cho ta để đối phó chàng đâu. Chàng nghĩ đi, nếu như ta thật sự bị Đại công chúa làm hại, chàng nổi giận, bệ hạ sẽ vì cơn giận của chàng giam Đại công chúa mà ông không hề thương yêu vào lãnh cung. Chuyện như vậy bất kể truyền thế nào dân chúng cũng sẽ nói bệ hạ trọng người tài hơn con gái, bệ hạ đối với Vệ tướng quân ân nặng như núi.” Nàng chuyển mắt nhìn về phía Vệ Tử Dương, nhẹ nhàng thở dài: “Ân nghĩa vua thần, nghìn xưa không đổi. Đến lúc thật sự như vậy chàng phải xử sự ra sao?”
Nàng không nói rõ ra, nàng là người sống hai kiếp, đương nhiên biết được Vệ Tử Dương là người không cam tâm quỳ hành lễ với kẻ khác. Nàng chỉ nói cho Vệ Tử Dương biết, bệ hạ chỉ cần giở chút thủ đoạn đơn giản như vậy là có thể khiến bản thân ông đứng nơi đạo đức chí cao triều Trần, khiến cả đời Vệ Tử Dương bị cái loại ơn vua này ràng buộc. Nếu như chàng đã có dã tâm kia thì cái tội danh vong ơn phụ nghĩa sẽ đè nặng chàng suốt cả đời.
Trên thế gian này rất nhiều đạo đức phép tắc đều có thể dời đổi dễ dàng. Nhưng loại đại nghĩa quân thần này thì bất kể triều đại nào, bất kể người Hồ hay người Tấn đều sẽ chú ý, cũng sẽ bị trói buộc. Dĩ nhiên cũng có kẻ phản tặc trời sinh, dù làm gì cũng không thể thuần phục được kẻ vô tình vô nghĩa. Có điều dù loại người này có được giang sơn, lúc hắn thống trị thiên hạ, mất đi hai chữ đạo đức có thể lợi dụng, còn sót lại chỉ có hoành hành ngang ngược, khiến dân chúng oán thán, không thể duy trì lâu dài.
Phùng Uyển nghĩ đến đây khẽ mỉm cười, nàng lẳng lặng thầm nghĩ: Ta đến đây ít nhiều gì Triệu Tuấn sẽ bị kích động, mà điều y có thể làm không ngoài việc phải nắm chặt Đại công chúa hơn. Chỉ cần y làm lớn bụng Đại công chúa, thì hai chữ bình thê này ả làm được thì làm mà không làm được cũng phải làm. Đến lúc đó tất cả đều sẽ khác.
Đương lúc này, tiếng nói Vệ Tử Dương khẽ khàng vang lên: “Không được!”
Không được… Chàng lại nói dứt khoát và lạnh lùng thế ư. Phùng Uyển quay phắt lại.
Nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của nàng, mắt phượng của chàng hơi tối đi. Chàng nhìn Phùng Uyển chằm chằm, hỏi thật khẽ: “A Uyển, nàng chưa từng nghĩ lấy ta sao?”
Phùng Uyển ngơ ngác.
Không đợi nàng cất lời, Vệ Tử Dương khoanh tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bằng lụa mỏng, trong mắt mang chút chua xót, chàng nói: “Nàng mang danh gái đã có chồng, không được bệ hạ cho phép, cũng không bị ta ép bức, lại không mời mà vào phủ của ta như thế… A Uyển, nàng muốn cả đời làm cơ thiếp cho ta sao?”
Nói đến đây, Vệ Tử Dương quay đầu lại, trầm lắng nhìn nàng. Môi Phùng Uyển khẽ mấp máy, lại phát hiện ra mình không phản bác được.
… Nàng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nhưng không nghĩ đến chuyện phải gả cho chàng. Nàng là một phụ nhân đã có chồng, đã sớm không còn thân trong sạch, dáng vẻ lại không xinh đẹp; Quan trọng nhất là, nàng biết chàng là nhân vật bậc nào, tương lai chàng sẽ bay lượn tận trời cao. Nàng xuất thân như vậy, tướng mạo như vậy, làm sao xứng để đứng sánh đôi với chàng chứ?
Nàng nghĩ kết cuộc tốt nhất không có gì hơn được chàng bảo vệ, sống cuộc đời một mình tự do. Chàng chấp nhất với mình như thế, cùng lắm chỉ là chàng có hứng thú nhất thời với nàng thôi. Nàng làm cơ thiếp cho chàng, đi theo chàng giống như trượng phu, không tham dự tranh đấu hậu trạch, cũng sẽ không màng đến danh phận gì. Đến khi nàng già, chàng đã thành công, có thể nàng sẽ từ giã bỏ đi, quay về vui thú cảnh điền viên.
Kiếp trước sống với Triệu Tuấn đã hao hết tất cả tâm huyết của nàng. Phùng Uyển không biết bản thân mình có thể dốc hết lòng dạ ột người đàn ông như thế nữa hay không. Nàng nghĩ nàng yêu mến Vệ Tử Dương, có phần yêu mến này thật ra là đã đủ. Như vậy nàng sẽ vui vẻ khi được sống chung với chàng, mà khi chàng có hậu cung nàng sẽ chỉ cười nhạt. Lúc chàng không để ý nàng nữa, nàng phẩy tay áo liền có thể nhẹ nhàng bỏ đi.
Đây là điều nàng có thể nghĩ đến khi còn sống.
Trong lúc Phùng Uyển im lặng, Vệ Tử Dương quay đầu nhìn nàng chằm chằm không hề chớp mắt.
Một lúc lâu sau, Phùng Uyển cũng không ngẩng đầu lên. Từ từ sắc mặt Vệ Tử Dương càng lúc càng lạnh, từ từ ánh mắt chàng càng lúc càng sa sầm, từ từ chàng thu hồi hết tất cả nụ cười, tất cả vui mừng.
Mãi rất lâu, trong phòng khách rộng rãi vang lên tiếng nói lạnh lùng của Vệ Tử Dương: “Như nàng mong muốn.”
Phùng Uyển ngẩng phắt đầu dậy.
Nhưng Vệ Tử Dương không nhìn nàng, chàng phất ống tay áo, lưng thẳng đứng, ngạo nghễ bỏ đi như tiên hạc: “Ngày mai ta sẽ dâng sớ với bệ hạ, bất kể là ông ta đồng ý hay không, sáng hôm sau ta cũng sẽ đón nàng đến đây. Nhớ lúc đó thay y phục nam.”
Tiếng nói vừa dứt, chàng đã bước ra khỏi cửa phòng. Cũng không biết là nén giận hay là vì sao, tay phải chàng đẩy bật cánh cửa vang lên một tiếng ầm chấn động, khiến nó lay động không ngừng.
Đưa mắt nhìn bóng dáng chàng bỏ đi, rất lâu sau Phùng Uyển cũng chưahoàn hồn lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng cúi đầu khẽ nhún chào về phía Vệ Tử Dương rời xa, nói thật khẽ: “Cảm ơn chàng.”
Người đàn ông này cho dù đang tức giận vẫn suy nghĩ cho nàng. Cho nên chàng vẫn phải dâng sớ tâu bệ hạ, cho nên chàng phải bắt nàng mặc y phục nam vào phủ của chàng.
Chàng thật sự không muốn nàng cứ yên lặng giống như cơ thiếp bước vào phủ chàng một cách ti tiện.
Không biết tại sao, mắt Phùng Uyển hơi cay cay, nàng nghiêng đầu đi để gió thổi khô mắt nàng.
Đã hai kiếp chưa từng có ai nghĩ cho nàng như thế. Lúc chưa lấy chồng, mẫu thân nàng bệnh nặng, tất cả tâm sức của nàng đều bảo vệ cho mẫu thân nàng sống bình an. Sau khi mẫu thân chết, phụ thân chưa bao giờ nhìn nàng lấy một cái. Gả cho Triệu Tuấn, cũng là nàng toàn tâm toàn ý lo tính cho y.
Đã nhiều năm trôi qua, chẳng ai quan tâm lúc nàng bệnh có đau hay không, khi bị người ta bắt nạt nàng có sợ hay không; hằng đêm lúc nàng không ngủ được, trong lòng có khổ sở hay không… Chưa từng có ai quan tâm để ý đến những điều đó cả.