Chuyển ngữ: Kentu Biên tập: Loyal Pang Xe ngựa Phùng Uyển vội vã chạy về trong thành.
Lúc tiến vào cửa đông, nơi này có không ít cô nương chen chúc. Những người này đều là nghe được thần uy to lớn hiển hách của Vệ Tử Dương nên chạy tới nhìn phong thái mỹ nam. Các nàng đang vui vẻ phấn chấn trò chuyện với nhau, luôn miệng nói là khuôn mặt Vệ Tử Dương xinh đẹp và quan hệ của chàng với Ngũ điện hạ. Về phần giành thắng lợi cuộc chiến lớn lần này, đám các nàng cũng như mọi người, đều không tin Vệ Tử Dương có bao nhiêu công lao.
Xe ngựa phi thẳng chạy nhanh ra khỏi phạm vi cửa đông, Phùng Uyển liền thở ra một hơi.
Đương lúc xe ngựa chạy đến chính giữa đường phố thì Phùng Uyển liếc mắt nhìn mặt trời buổi sáng trên đỉnh một cái rồi nói: “Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi.”
“Dạ.”
Xe ngựa mới vừa tìm một vị trí dừng lại, hướng cửa Đông liền vang lên một loạt tiếng ồn ào náo động.
Trong tiếng ồn ào huyên náo, phần lớn là tiếng thét chói tai của nữ tử.
Dần dần, tiếng ồn ào huyên náo càng lúc càng gần.
Ngự phu kêu lên: “Phu nhân, lang quân Vệ gia vào thành rồi.”
Phùng Uyển quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên xe ngựa của Vệ Tử Dương vào thành.
So với sự yên tĩnh trong xe ngựa và quân sĩ hai bên nghiêm túc, tiếng kêu la xung quanh bên tai thật không ngớt.
Một văn sĩ trung niên xông ra, ngăn xe ngựa lại hét lớn lên: “Tên tiểu tử bán mông, hành quân đánh giặc đó là chuyện của đàn ông, ngươi chớ mà không biết thẹn.”
Thân hữu của văn sĩ trung niên kia vừa mới kéo xuống, lại truyền tới một tiếng kêu the thé trong đám người, “Đúng đấy đúng đấy, tiểu tử họ Vệ hầu hạ Ngũ điện hạ nhà ngươi cho tốt là được rồi, cần gì mạo hiểm công trận kiểu này?”
……
Lộn xộn rối ren, trong tiếng cười đùa cay nghiệt đến nỗi khiến cho người ta tức giận, Phùng Uyển cắn chặt môi, trong phút chốc cũng không chớp mắt nhìn trong xe ngựa, thầm nghĩ: Chàng nhất định phải cố chịu.
Chàng nhất định phải cố chịu, mặc kệ thế nào cũng phải cố chịu.
Đang lúc mọi người chỉ trỏ, trong xe ngựa không có một chút động tĩnh, ngược lại quân tốt hai bên tức đến sắc mặt đỏ tía, chửi ầm lên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong xe, “Đi nhanh chút.”
Giọng nói lạnh lùng kia lại bình tĩnh và hờ hững vô cùng.
Ở trong sự bình tĩnh lạnh lùng mang theo một sự khinh thường trên cao nhìn xuống.
Chúng quân sĩ vốn đỏ mặt lên, giận đến muốn hộc máu, lúc này trong lòng cũng bình tĩnh lại. Bọn họ đồng thời đáp một tiếng, vội vàng kéo theo xe ngựa phóng về phía trước.
Lần này bọn họ đi, tiếng mắng chửi xung quanh càng cay nghiệt khó nghe hơn.
Dõi mắt nhìn theo lớp bụi xe ngựa đi qua, Phùng Uyển rũ mắt, thầm nghĩ: Trách sao, sau này chàng lại như vậy!
Lúc này, một tiếng thở dài như có như không truyền đến từ phía sau, “Ngay cả công thần cũng bị làm nhục nhã như thế này, ôi.”
Tiếng nói kia vừa thốt ra, một tiếng nói khác truyền đến, “Họ Vệ này đối nhân xử thế thật là tốt! Đợi một thời gian nữa chỉ sợ khó có thể trấn áp.” Giọng nói như rất khẽ.
Phùng Uyển quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng ăn vận đẹp đẽ sang trọng vội vã rời đi.
Ngồi lên xe ngựa, Phùng Uyển nói: “Về nhà đi.”
“Dạ.”
Lúc chạy về Triệu phủ, chúng nữ còn đang ríu rít thảo luận chuyện đại thắng của Vệ Tử Dương. Thấy Phùng Uyển đi tới, các nàng liền im lặng.
Mi nương đi tới đầu tiên, nàng lo lắng hỏi han: “Phu nhân, người tiến cung à?”
Phùng Uyển thản nhiên đáp một tiếng, ra vẻ không muốn nói nhiều.
Mi nương ngậm miệng, Vũ nương vội vàng lại gần, nàng quan sát Phùng Uyển tỉ mỉ, thấy nét mặt của nàng bây giờ không nhìn ra vui giận, liền nhỏ giọng nói: “Chủ mẫu, người nhà của ta ột chút tiền bạc, ta nghĩ muốn dùng để mở ba cửa hàng mặt tiền, người nói làm vậy được không?”
Nàng cũng chẳng phải đang hỏi Phùng Uyển, nói tới dây liền tự mình trả lời: “Người ta đều nói lương thực ổn định, ta nghĩ muốn bán lương thực, hỏi phu chủ, chàng cũng nói được.”
Bán lương thực?
Sau đó không lâu thì có một cuộc đại chiến, kết quả lương thực trong triều không đủ, trực tiếp trưng dụng những thứ này trong cửa hàng lương thực của dân — Qua hơn nửa năm cũng trả được không tới một nửa, mà lương thực còn trộn lẫn đất cát.
Thật ra thì, quyền lực triều đình ổn định nhiều năm, ngày ngày người đời càng thích các mặt hàng xa xỉ như phấn son, thức ăn ngon và váy áo thường phục kiểu người Tấn tăng cao. Đời trước, nàng thuê hai cửa hàng để buôn bán thường phục người Tấn và phấn son. Bởi vì theo kịp thời cơ nên làm ăn vô cùng tốt.
Khẽ mỉm cười, Phùng Uyển nói: “Nếu phu chủ nói được thì chắc là được.”
“Phu nhân cũng đồng ý ư?” Vũ nương đắc ý cười, trong nháy mắt nàng còn nói: “Phu chủ nói, phu nhân có mắt nhìn. Phu nhân, như vậy làm thật hả?”
Phùng Uyển cười nhẹ, nói: “Có thể làm được.”
Thật ra thì ý Vũ nương đã sớm quyết định, sau khi nhận được đáp án của nàng liền cười đắc ý, ngoe nguẩy bước đi.
Vũ nương đi rồi, mặt Phất nhi vẫn tái nhợt, nhắm mắt theo sát sau lưng Phùng Uyển, lộ ra vẻ hoảng hốt bồn chồn.
Về đến phòng, ả cũng lui vào trong góc, ra vẻ có tâm sự. Uống một chén nước mà kêu mãi hai lần mới nghe được.
Phùng Uyển biết ả lo lắng bệnh tình của mẫu thân ả. Kiếp trước nàng đã từng đi thăm mẫu thân của Phất Nhi. Phụ nhân kia cũng không hề có bệnh nặng gì, chỉ là hằng năm đói khổ, lâu ngày tích thành thể sức suy yếu. Trị lành dễ dàng, nhưng những thứ thuốc bổ kia có phần làm cho người ta sợ hãi, chỉ riêng hai củ nhân sâm đã rất tốn hao rồi.
Nàng thản nhiên nhìn sang Phất Nhi, Phùng Uyển không hề để ý tới ả, hai mắt nàng nhắm lại, lặng lẽ đọc thuộc binh pháp Chu thị.
Sau khi liên tục đọc sách, tiếng nói nhỏ nhẹ của Phất Nhi mới vang lên, “Phu nhân?”
Thấy Phùng Uyển quay đầu lại, ả nhắc nhở, “Lang chủ biết phu nhân tiến cung, nói là sau khi phu nhân trở về thì đến gặp người.”
“Được.”
Phùng Uyển đáp một tiếng, rồi đi về phía ngài cửa.
Phất nhi đứng ở phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của nàng, cắn cắn môi, mãi cho đến khi thấm ra máu, cuối cùng cũng không nói lời nào, cúi thấp đầu ngoan ngoãn theo sau lưng nàng ra khỏi cửa phòng.
Nhưng mà vào lúc này, Triệu Tuấn cũng đã vào cung rồi. Một khắc trước, Phùng Vân lại gọi y đi.
Triệu Tuấn không có ở đây, Phùng Uyển quay người bỏ đi.
Mới đi hai bước, một giọng nói vội vã truyền đến, “Phu nhân, phu nhân.”
Phùng Uyển quay đầu lại.
Chính là Mị nương gọi nàng.
Mi nương nhẹ bước chạy đến trước mặt Phùng Uyển rồi nói: “Phu nhân, vòng tay của ta không thấy nữa. Đó là một vòng tay bạch ngọc tơ vàng, tương đối quý giá. Nhưng mà, không thấy nó đâu cả.”
Nàng nói tới đây, thấy Phùng Uyển ngơ ngác nhìn mình, ra vẻ nghe không hiểu, nàng ta vội vã khóc nói: “Phu nhân, chắc chắn là ai trộm mang chiếc vòng tay này đi, người phải làm chủ thay Mi nương đi.”
Phùng Uyển nhíu mày, “Ngươi biết đã bị người khác đánh cắp thì đi bắt không phải là được rồi sao?”
Mị nương nghẹn đến mức quên mất cả nước mắt, nàng ta yếu ớt khóc lóc: “Phu nhân, việc này, việc này Mị nương nào biết là ai chứ?”
Phùng Uyển lại nói: “Vậy ngươi nói phải làm sao?”
Mi nương cắn răng nói: “Ta muốn lục soát phòng.”
Nhìn dáng vẻ Mi Nương nghiêm trang, khóe miệng Phùng Uyển khẽ nhếch lên.
Trong lúc Mi Nương khóc đến càng lúc càng thương tâm. Phùng Uyển từ từ nói: “Dù bị người khác đánh cắp, nhưng nếu phu chủ bảo đừng nhắc đến chuyện này thì Mi nương sẽ làm thế nào?”
Mi Nương ngẩng phắt đầu nhìn Phùng Uyển.
Đối diện vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Phùng Uyển cười cười, xoay người rời đi.
Thấy Mi Nương ngơ ngác đứng lên, một tỳ nữ chạy đến, nhỏ giong hỏi: “Phu nhân không đồng ý?”
Mi Nương lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải là không đồng ý.”
“Vậy phu nhân đồng ý rồi hả?”
Mi nương lắc đầu lần nữa. Nàng nhìn bóng dáng Phùng Uyển khuất tại góc rẽ, sợ hãi nghĩ: Dường như phu nhân biết hết mọi thứ! Nàng nói như vậy, là nhắc nhở hiện tại ta không đủ sức quấy rối Vũ nương đúng không?
Lần đầu tiên, Mi nương xuất hiện một sự kính sợ đối với Phùng Uyển