"Xuy, thật là máu lạnh, dù thế nào chúng ta cũng là huynh đệ!" Nam nhân kéo kéo khóe miệng, từ trên giường đệm leo xuống, cầm một bầu rượu trên bàn, hào sảng rót một ngụm vào trong miệng.
Chất lỏng trong suốt như pha lê tràn ra từ đầu môi hắn tới chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ, theo cổ chảy vào bên trong quần áo.
"A Trì, ta nói ngươi hiện tại không thể uống rượu!" Hiên Viên Triệt nhíu nhíu mày, vươn bàn tay ra đoạt lấy bầu rượu.
Nam nhân cũng không tức giận, chống cằm nhìn hắn, "Thái Tử thật nhàn rỗi, thích xen vào việc người khác như thế, còn không cho người ta uống rượu."
Lúc nãy ánh sáng phía sau nên nhìn không rõ, hiện tại chuyển qua gần mới thấy, nam nhân lớn lên cực kỳ đẹp, một đôi mắt trời sinh lúc cười quả thực có thể câu hồn người, giữa mày vô cùng mị hoặc, còn muốn phong tình hơn so với nữ nhân.
Một đôi môi đỏ căng mọng, lấp lánh rực rỡ dưới sự nuôi dưỡng của rượu, vô cùng mê người, lúc này đang cong lên thành một nụ cười tà tứ, có cảm giác xấu xa.
Hiên Viên Triệt nhất thời cũng có chút thất thần, sau đó trầm mắt xuống, "Nghe nói lúc trước phụ hoàng tới gặp ngươi, ngươi đã cự tuyệt?"
"Nói giỡn, ông ấy muốn gặp ta thì có thể nhìn thấy ta, ông ấy cho rằng ông ấy là ai!"
"Hiên Viên trì, ông ấy là phụ hoàng của ngươi!" Hiên Viên Triệt có chút không vui, trực tiếp gọi cả tên lẫn họ của hắn.
Nam nhân khảy khảy lỗ tai, nghiêng mắt nhìn Hiên Viên Triệt, "Có phải ngươi đã lớn tuổi nên dễ quên hay không. Chẳng phải mười năm trước ông ấy đã chiêu cáo thiên hạ đoạn tuyệt quan hệ với ta rồi sao? Nếu không phải bởi vì ngươi, ta thậm chí sẽ không quan tâm tới nơi này đâu!"
Dừng một chút, hắn nói tiếp, "Còn có, hiện tại ta gọi là Mộ Trì, ngươi đừng gọi sai. Hiên Viên chính là dòng họ hoàng tộc, tùy tiện dùng họ này chính là muốn chém đầu, ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa!"
Ánh mắt Hiên Viên Triệt tối sầm lại.
Hai người bọn họ, năm đó vốn là người được chọn có tư cách tranh cử trữ quân nhất.
Nhưng bởi vì một biến cố, Hiên Viên Trì khiến Thanh Lan Đế tức giận tím mặt, không những phế đi thân phận hoàng tử của Hiên Viên Trì, còn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với hắn.
Nhưng nguyên nhân phía sau, không ai biết được.
Hiên Viên Triệt từ nhỏ đã có tính cách lạnh lùng thờ ơ, chỉ có Hiên Viên Trì mới có thể kiên trì chơi với hắn đến cùng, cảm tình của hai người tất nhiên vô cùng thâm hậu.
Chính vì sự tình phát sinh quá đột ngột kia, ngay cả Hiên Viên Triệt cũng không kịp phòng ngừa.
Hắn và Hiên Viên Trì luôn luôn không có gì giấu nhau, nhưng lần đó Hiên Viên Trì lại không hề nói gì với hắn, sau khi chịu hình phạt từ hoàng cung, Hiên Viên Trì không chút do dự rời đi.
Và sự ra đi đó, chính là mười năm.
Hiên Viên Triệt chỉ mới tìm thấy Hiên Viên Trì vào một năm trước đây, cùng nhau đoàn tụ.
Nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.
Hiên Viên Trì rõ ràng vẫn là một người vui tính rộng rãi, mê chơi thích cười, tuy nhiên giữa bọn họ...... dường như có trở ngại nào đó. Rốt cuộc, không thể quay lại giống như lúc trước.
Hiên Viên Triệt ngồi xuống bên người Hiên Viên Trì, chậm rãi mở miệng, "Rốt cuộc là vì sao...... phải rời đi, nhẫn tâm từ bỏ cả huynh đệ hay sao?"
Hồi đó, bọn họ đã từng nói rõ ràng, sẽ là huynh đệ cả đời, vĩnh viễn không ruồng bỏ nhau.
Mộ Trì cười cười, đấm bờ vai của hắn một chút, "Làm gì mà bi tráng như thế, ai từ bỏ ngươi. Ngươi quái thai này, có phải vì ta không có ở đây nên không tìm thấy người nào chơi cùng hay sao?"
Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm Mộ Trì, không có chút biểu tình đùa giỡn tý nào.
Nhìn dáng vẻ này của Hiên Viên Triệt, Mộ Trì thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, ta đã nói chúng ta là huynh đệ, vậy vĩnh viễn đều sẽ như thế. Bất luận vì nguyên nhân gì, cũng sẽ không thay đổi."
Đây rõ ràng là bộ dáng không muốn nhiều lời thêm nữa.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt tối sầm, không tiếp tục ép Mộ Trì nữa. Gia hỏa A Trì này thoạt nhìn không tâm không phổi, nhưng tâm tư lại rất nhạy cảm tinh tế, sự tình hắn không muốn nói, dù hỏi thế nào hắn cũng sẽ không nói ra.
"Đúng rồi, vì sao ngươi lại bị thương? Còn khiến mình chật vật như thế."
Hắn vừa hỏi lời này, tươi cười trên mặt Mộ Trì lập tức đọng lại, sau đó có chút nghẹn khuất nói, "Đừng nói nữa, ta đi ra ngoài ôn chuyện với bằng hữu, uống vào một chút rượu, trên đường trở về không biết xui xẻo sao lại đụng phải hai thế lực giang hồ đang đánh nhau sống chết. Ta không muốn chọc tới phiền toái, vừa muốn đi đường vòng, kết quả bị những người đó cho rằng ta định chạy đi mật báo, đều điên cuồng cùng công kích ta."
Hiên Viên Triệt cười nhạo nói, "Ta đã nói với ngươi rồi, uống rượu hỏng việc, ngươi vẫn luôn không nghe. Một ngày nào đó uống say, bị người đâm chết cũng không hề biết."
Gia hỏa này từ khi ba tuổi đã bắt đầu chạy đến hầm rượu hoàng cung lén uống rượu, bởi vậy nên đã luyện thành tửu lượng ngàn ly không say, uống rượu giống như uống nước.
Nghe Hiên Viên Triệt nói vậy, Mộ Trì cũng không để bụng, bĩu môi. Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch, hợp với khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên sinh động hơn.
Hiên Viên Triệt nhướng mày, "Đang suy nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?"
"Hả? Không có gì." Mộ Trì cười lắc lắc đầu, "Đúng rồi, ca, không phải ngươi và nữ nhi Vĩnh An Vương có hôn ước sao? Mọi chuyện tiến triển thế nào, định khi nào thành thân?"
Hiên Viên Triệt sửng sốt một chút, "Ngươi hỏi điều này làm gì?"
"Quan tâm, quan tâm tới ngươi thôi!" Mộ Trì ái muội chớp chớp mắt nhìn Hiên Viên Triệt, "Nghe nói, Yến Ngưng Lạc là mỹ nhân hiếm có trên đại lục này, trong thiên hạ cũng chỉ có Cửu công chúa Lâm Uyên Quốc có thể so sánh với nàng ta, ngươi thật khiến người hâm mộ và ghen tị."
"Ngươi thích, hay là ngươi cưới nàng đi?" Hiên Viên Triệt nhếch môi, cười như không cười nói.
"Đừng đừng đừng, đừng như vậy, ta nào có phúc khí này. Ta chỉ là một người không tiền không quyền, đoán chừng muốn cưới cô nương nhà người ta là một việc khó!" Mộ Trì mang vẻ mặt tuyệt vọng, rối rắm nhăn mày.
Hiên Viên Triệt không nhịn được đạp Mộ Trì một chân, "Ngươi còn khóc than ở đây, hai ngày trước ngươi sai người đi lấy một trăm vạn lượng vàng, ngươi cho rằng ta không biết? Làm gì mà cần dùng tới nhiều tiền như thế?"
Mộ Trì nhướng mày, "Ngươi theo dõi ta?"bg-ssp-{height:px}
"Theo dõi cái gì, ta chỉ vừa vặn qua đây gặp ngươi, trong lúc vô ý nghe thấy ngươi phân phó với bọn thủ hạ."
"Thì ra là vậy......" Mộ Trì sờ sờ cằm, "Cũng không có sự tình gì, ta trúng độc bị thương, được một người cứu giúp. Đó là tiền thù lao ta đã hứa với đối phương."
Lông mày Hiên Viên Triệt nhảy lên dữ dội, gia hỏa này đã bị người lừa mà không nhận ra hay sao?
Một trăm vạn lượng, còn bằng vàng!
Chừng này cũng đủ để mua một tòa thành trì. Công phu của người nọ quả là giống như sư tử ngoạm!
"Người cứu ngươi là ai?" Hiên Viên Triệt cau mày hỏi.
"Ngươi muốn biết làm gì?"
"Hừ, hắn chỉ lừa bịp tống tiền ngươi, một trăm vạn lượng vàng, ngươi thật hào phóng, cứ đưa ra như vậy."
"Chẳng lẽ mạng của ta không đáng giá một trăm vạn lượng vàng?" Mộ Trì hừ một tiếng, "Ngươi đừng nói là muốn tìm người đòi lại, đường đường là Thái tử một nước, chẳng phải quá không hào phóng vậy hay sao?."
Hiên Viên Triệt tức giận cười mỉa, "Ta thấy ngươi bị người lừa gạt một trăm vạn lượng vàng, nhưng ngươi vẫn rất vui?"
"Một trăm vạn lượng vàng mà thôi, với ta chỉ mất một sợi lông. Hừ, những người đó luôn nịnh bợ ta, bọn họ đều coi tiền như rác, dù sao cũng không phải là tiền của ta, xem như ta trả lại!" Mộ Trì cong cong mắt, vẻ mặt vô hại cười nói, thoạt nhìn giống như một thiếu niên ngoan ngoãn bên cạnh.
Gia hỏa này lớn lên rất đẹp, đầu cũng cực kỳ thông minh, thiên phú tu luyện cũng cao.
Mặc dù bị tước đoạt mất thân phận hoàng tử, nhưng hắn vẫn có một sư phụ là một trong ba phái lớn nhất đại lục, môn chủ Vô Cực Môn.
Hắn là đệ tử quan môn, là đệ tử trẻ nhất trong số các đệ tử, miệng lưỡi ngọt như mật, những sư huynh sư tỷ không biết nhiều nên rất thích hắn. Bao nhiêu người tranh nhau đến nỗi đầu rơi máu chảy muốn được môn chủ Vô Cực Môn chỉ điểm, liền có bấy nhiêu người nịnh bợ lấy lòng để tử quan môn được sủng ái nhất này. Có thể thấy được, gia hỏa này có nhiều tiền thế nào.
Vì vậy, một trăm vạn lượng vàng đối hắn mà nói, thật sự không tính là gì.
Hiên Viên Triệt thở dài một hơi, mình thật sự không có tư cách.
"Được rồi được rồi, ngươi đừng ở đây nhìn ta nữa, nhanh chóng bận rộn chuyện của ngươi đi, oa ~ ta muốn ngủ tiếp một lát." Mộ Trì lười nhác ngáp một cái, xua xua tay về phía Hiên Viên Triệt, sau đó lại bò lên trên giường đệm xoay người chìm vào giấc ngủ.
Hiên Viên Triệt, "......"
.........
Trong mấy ngày nay, Khanh Vũ đã giúp đỡ đệ đệ nhà mình huấn luyện năng lực thực chiến, chuẩn bị để đấu trí đấu dũng với Mạc Hàn Yên.
Những tiểu thư phu nhân kia cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm cũng không ngừng tới cửa, chờ tới khi nàng nhàn rỗi mới phát hiện ra, nàng đã quên mất lời hứa giúp Lâu Quân Nghiêu thanh lọc độc tố sau vài ngày nữa.
Nàng thay đổi một thân nam trang, ngụy trang trên mặt một chút trước khi đi ra ngoài.
Vân Lai Các cách vương phủ hai con phố, một cái hẻm tối, thật ra nếu nói xa thì cũng không phải rất xa, thời gian này lại sắp đúng vào giờ ăn ăn cơm chiều, vì vậy trên đường cái không đông người lắm. Nếu không, đoán chừng Khanh Vũ sẽ bị chặn lại, người đổ đầy mồ hôi mới có thể thoát ra.
Thật ra, nếu nàng cải trang khiến mình xấu đi một chút, sẽ không thu hút mọi người như vậy. Nhưng nàng cảm thấy rất phiền phức, lười dành nhiều thời gian hoá trang, biến mình thành một gương mặt mà mình không quen biết.
Nàng đi qua hai con phố, chỉ cần đi qua ngõ nhỏ là có thể nhìn thấy Vân Lai Các.
"Cô nương!" Một giọng nam vui vẻ dễ nghe đột nhiên vang lên.
Khanh Vũ nhướng mày, nàng đoán chắc là một đôi nam nữ tuổi trẻ. Những tia nắng hoàng hôn thật tuyệt, ước hẹn lúc hoàng hôn, ân, tuổi trẻ thật tốt.
"Cô nương, vì sao lại không để ý tới ta?" Giọng nói này có chút ai oán, có lẽ là tiểu gia hỏa đã chọc khiến giai nhân không vui, vì vậy nên giai nhân đang giận dỗi.
Khanh Vũ mang bộ dáng hiểu rõ, tiếp tục đi về phía trước, ân, rốt cuộc cũng sắp tới rồi.
Một cơn gió đột nhiên thổi tới từ phía sau, sau đó là một người đứng ở trước mặt nàng, một thân quần áo màu bạc, dáng người thon dài, một đầu tóc đen được dùng một sợi dây màu bạc buộc chặt lên cao, thoải mái mới mẻ và giỏi giang.
Đây là một thiếu niên thoạt nhìn mới mười bảy mười tám tuổi, một đôi mắt mang theo nụ mắt khiến người nhìn thấy liền có cảm tình. Hơn nữa, hắn cực kỳ tuấn mỹ, là một công tử chi lan ngọc thụ.
Khi con người nhìn thấy thứ tốt đẹp, tâm tình con người luôn cảm thấy rất tốt.
Khanh Vũ cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, hắn đột nhiên chắn ở trước mặt nàng, còn gọi nàng là...... cô nương, điều này có thể không hề tốt đẹp.
"Vị công tử này, chúng ta quen biết nhau sao?" Khanh Vũ cười nói ôn tồn lễ độ.
Thiếu niên tuấn mỹ này không phải Mộ Trì thì là ai?
Hắn vừa tỉnh ngủ thì ngay lập tức nằm vùng bên ngoài Vĩnh An Vương phủ, khó khăn lắm mới nhìn thấy nàng ra ngoài. Đừng hỏi hắn vì sao ngay cả khi nàng đã ngụy trang thay đổi, hắn cũng có thể nhận ra.
Hắn...... sẽ không thừa nhận, ngày đó thời điểm hắn trúng độc hôn mê, bên người vẫn luôn quanh quẩn hơi thở trên người thiếu nữ khiến người an tâm, cảm giác này, hắn sẽ không nhận sai.
Hơn nữa, nàng còn có một đôi mắt đẹp như vậy.
Nhưng, sao nàng có thể không nhớ rõ về hắn?