Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

chương 160: tiểu ngạo kiều khẩu thị tâm phi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Spum-chan

Mà trong khách sạn, sau khi Diệp Cẩn biết được tin này, quả nhiên có hơi sững sờ, “Đi một mình?”

“Dạ.” Ám vệ báo lại, “Chuyện xảy ra quá bất ngờ, đại thiếu gia cũng không kịp an bài nhiều, chỉ có thể bảo thuộc hạ trở về bẩm báo.”

“Đi Đông Bắc?” Diệp Cẩn lại hỏi.

Ám vệ gật đầu.

Đầu Diệp Cẩn có hơi choáng.

“Cũng đừng quá lo.” Thẩm Thiên Lăng an ủi y, “Đại ca không phải người xúc động liều lĩnh, nếu không nắm chắc, thì sẽ không mạo hiểm đâu.”

Sắc mặt Diệp Cẩn trắng bệch, nửa ngày cũng không nói chuyện.

Nạn mãng xà hôm đó còn rõ ràng như mới hôm qua, gần như chỉ nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được khí tức tanh tưởi kia phả vào mặt. Ai cũng không biết trong Tuyết Nguyên mênh mông rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật, càng không biết sau đó có xảy ra chuyện gì không, đừng nói tới ở đó còn có mấy vạn phản quân của Chu Giác mai phục. Đại quân Sở quốc cũng chỉ đóng quân ở bên cạnh không dám đi vào, cho dù hắn có võ công cao cường, nhưng sao có thể một mình xông vào trong chứ?

“Yên tâm đi.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai y, “Điều ngươi nghĩ đến, nhất định Thiên Phong cũng nghĩ ra, hắn sẽ không một mình đi vào Tuyết Nguyên đâu.”

“Đúng đó.” Thẩm Thiên Lăng cũng ở bên phụ họa, “Đại ca nhất định không sao đâu.”

Diệp Cẩn thầm thở dài, ngồi ở bên bàn xuất thần.

Vì thế tối hôm nay, Thẩm tiểu thụ chủ động ôm gối nằm đi qua phòng bên ở cùng tẩu tử, đúng là tiểu quần bông tri kỷ! Để lại Tần cung chủ một mình chán muốn chết, vì thế xách Tiểu Phượng Hoàng từ trong ổ ra, chơi ném cao cao kịch liệt.

“Chíp!” Vẻ mặt Cục Bông rất oán niệm, mau thả về đi, buồn ngủ.

“Vẫn là ngươi tốt nhất.” Tần Thiếu Vũ lấy ngón tay cọ cọ nó, “Mỗi ngày trừ ăn thì chính là ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ.”

Đừng có chọt bậy nha! Cục Bông lắc lư chui vào chăn, giấu mình đi.

Cha nó phiền quá đi.

Tần Thiếu Vũ cười cười, gối đầu lên tay suy nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, quản gia Thái Đao Môn đứng trước cửa phòng gọi mấy tiếng, lại không thấy bên trong có động tĩnh gì, vì thế đẩy cửa định xem thử có phải chưởng môn đã ra ngoài hay không, ai ngờ lại thấy trong phòng đã máu chảy thành sông, một khối thi thể không đầu ngồi trên ghế thái sư, nhìn quần áo thì chính là Lý Thái Thái. Vì thế lão lập tức hồn phi phách tán, té đi ra ngoài hô cứu mạng. Sau khi tin tức truyền ra, trong Thái Đao Môn lập tức bùng nổ, nhất là sau khi phát hiện Lý Anh cũng mất tích một cách ly kỳ, người người càng thêm hỗn loạn, chạy chạy trốn trốn, sợ chậm một bước cũng sẽ toi mạng theo. Vốn là một môn phái náo nhiệt, trong hai canh giờ người ở lại còn chưa đến phân nửa, chỉ còn lại mấy phó chưởng môn thường ngày mặc kệ mọi chuyện và quan phủ đến khám nghiệm tử thi.

Đến chiều, Tần Thiếu Vũ cũng mang theo Thẩm Thiên Lăng chạy tới, mấy phó chưởng môn vừa thấy hai người bọn họ, nhất thời đều thở ra một hơi —— dù thế nào đi nữa, ít nhiều gì cũng có người thu dọn cục diện rối rắm này rồi.

Thường ngày Thái Đao Môn vẫn luôn do Lý Thái Thái và Lý Anh khống chế, mấy phó chưởng môn này cũng chỉ được phân công quản lý một ít chuyện lông gà vỏ tỏi, Tần Thiếu Vũ hỏi nửa ngày, những người này ngay cả lai lịch của mấy đạo sĩ kia cũng không biết, chỉ nói là cao nhân của Thanh Y Môn, đến kéo dài tuổi thọ cho Lý Thái Thái.

“Thanh Y Môn.” Sau khi mọi người đi rồi, Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, “Chưa từng nghe qua có môn phái này.”

“Chưa từng nghe qua là đúng rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu là môn phái lớn, cũng không thể bị Chu Giác mê hoặc, chỉ có mấy cái ở thâm sơn cùng cốc chưa thấy qua việc đời mới ngày ngày trông ngóng có chiến tranh mưu nghịch để được làm quan lớn, được ăn bánh bao trắng.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay xoa xoa đầu y.

“Ngươi định làm gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Quan phủ đã điều tra hết Thái Đao Môn một lần, không phát hiện thứ gì hữu dụng. Nhưng lại tìm được một chậu than lớn trong phòng Lý Anh, bên trong có không ít thứ bị đốt, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng cũng không quá bất ngờ, nếu đã hạ quyết tâm muốn trốn tới Đông Bắc, tất nhiên sẽ không để lại bất cứ đầu mối gì cho chúng ta.”

Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Chắc Lý Thái Thái có nằm mơ cũng không ngờ rằng, cuối cùng mình lại chết dưới tay Lý Anh.”

“Đều là nhân quả báo ứng, chẳng thể trách người khác.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi này đã không còn manh mối gì, ngày mai chúng ta lập tức khởi hành đến Đông Bắc.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Nếu còn không đi, tẩu tử sẽ xù lông thật đó.

Đi mà không báo gì đó, ca y trở về đáng bị phạt quỳ lên tấm giặt đồ…

Giao những chuyện còn lại của Thái Đao Môn cho quan phủ xử lý, giữa trưa ngày hôm sau, mọi người liền xuất phát từ Thành Tam Thủy nhắm thẳng hướng Đông Bắc mà đi. Uyển Thái Thái và Lý Y Thủy thì được đưa vào nhà Kim Ngọc, bảo ông tạm thời chăm sóc giúp. Mà Uyển Thái Thái dù rất muốn tự tay đâm chết Lý Anh, nhưng biết rõ năng lực của mình có hạn, đi theo chỉ gây thêm phiền phức, huống hồ Lý Y Thủy vừa mới đau tang cha, cũng cần người tâm sự, vì thế nàng cũng không miễn cưỡng đi cùng.

Thẩm Thiên Phong luôn lưu lại ám hiệu ven đường, may mà con đường này là quan đạo duy nhất đi thông Trường Bạch Sơn và Tuyết Nguyên cực Bắc, cho nên dù Truy Ảnh Cung có ngông nghênh mà qua thì cũng không khiến đối phương cảm thấy có gì bất ổn. So với lần trước đến Đông Bắc, thời tiết lúc này đã ấm hơn rất nhiều, Thẩm Thiên Lăng ghé vào cửa xe nhìn ra ngoài một hồi, sau đó hỏi, “Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Tuyết Nguyên?”

“Dựa theo tốc độ hiện tại, chắc còn ít nhất nửa tháng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cả đoạn đường này Lý Anh dường như chẳng ngừng nghỉ, hiển nhiên hắn cũng muốn sớm gặp được Chu Giác.”

“Cung chủ.” Khi mọi người nói chuyện, ám vệ ở bên ngoài nói, “Phía trước lại phát hiện một ám hiệu, còn có một cái bọc vải nhỏ.”

“Bọc vải?” Diệp Cẩn nghe vậy xốc màn xe lên, “Bọc vải gì?”

“Ở dưới tàng cây, nhìn như là cố ý để lại.” Ám vệ đưa bọc vải qua, “Còn dùng vải dầu bao lại hai lớp.”

“Có thể là ám khí do kẻ địch để lại không?” Thẩm tiểu thụ rất có ý thức nguy cơ.

“Là gấm Vân Văn Tử.” Diệp Cẩn nói, “Ngoại trừ người của Thẩm gia, không ai có loại vải này cả.”

Thẩm Thiên Lăng buồn bực, “Sao ta không có?”

Tần Thiếu Vũ trả lời, “Bởi vì ngươi bị gả đi rồi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Có gả đi thì cũng là người Thẩm gia mà! Nương y thật bất công.

Diệp Cẩn mở từng lớp của bọc vải ra, chỉ thấy bên trong là một ngọc bội nho nhỏ màu xanh lục, được khắc thành hình Phong Diệp (lá phong), rất tỉ mỉ tinh xảo.

“Oa.” Thẩm tiểu thụ cảm khái, ca y thật là lãng mạn, vậy mà cũng không quên tặng lễ vật cho tẩu tử, đúng là tình thánh.

Vẻ mặt Diệp Cẩn khinh thường, lỗ tai ửng đỏ.

Tần Thiếu Vũ nhướn mày chậc chậc, ôm heo con nhà mình vào lòng, “Đi thôi, dẫn ngươi đi cưỡi ngựa.”

“Sao phải cưỡi ngựa?” Thẩm Thiên Lăng rất không muốn ra ngoài, “Nắng.” Giữa trưa nắng gắt, nhất định sẽ bị cảm nắng.

Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Thẩm tiểu thụ giật mình, có người ngoài ở đây, tẩu tử đúng là không tiện cảm động đến phát khóc a!

Vì thế dứt khoát ra ngoài cưỡi ngựa, dù bị cảm nắng cũng chịu luôn.

Thật sự là rất tri kỷ.

Tất nhiên Diệp Cẩn nghe được Tần Thiếu Vũ đã nói gì, nhưng y cũng lười so đo. Ngón tay cọ cọ mảnh ngọc hình lá phong, tích tụ trong lòng cũng tan đi một chút.

Mấy ngày kế tiếp, xe ngựa tiếp tục đi thẳng về phía trước, mà Thẩm Thiên Phong lại càng tiến bước trên con đường tình thánh. Mấy thứ hắn để lại có từ các vật nhỏ bé bên đường đến người gỗ do mình tự khắc thành, rồi đến một vài lá thư tình ít ỏi, thậm chí còn có một con thỏ con bị thương do rơi vào bẫy của thợ săn.

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, ca y thật sự đang âm thầm theo dõi người khác sao, có hơi tùy tiện quá rồi không.

“Yên tâm đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dựa theo nội lực của Lý Anh, dù Thiên Phong có vừa đi theo hắn vừa cắn hạt dưa thì cũng không bị phát hiện đâu.”

“Chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông lập tức sáng lên, đứng thẳng tắp.

“Nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh đè nó xuống, “Không phải cho ngươi ăn hạt dưa đâu, giảm béo đi.”

Cục Bông tiếc nuối thở dài, tiếp tục ghé bên ổ nhìn Diệp Cẩn nối xương cho thỏ con.

Đời chim mà không có hạt dưa, rất không hoàn chỉnh.

Một đường này gió êm sóng lặng, mắt thấy đã sắp tới Tuyết Nguyên cực Bắc, Lý Anh lại đột nhiên dừng trong Thành Tịch Mai, không đi nữa.

Đoàn xe của Truy Ảnh Cung tất nhiên không thể dừng lại theo hắn, vì thế sau khi ở lại một đêm, liền tiếp tục rời thành gấp rút lên đường. Sau khi dân chúng thấy được đều rất không nỡ, ai nấy cảm khái sao lại đi mất rồi, chúng ta còn chưa được chạm tới bàn tay mềm mại của Thẩm công tử mà! Đương nhiên dân chúng cũng không biết, ngay đêm đoàn xe rời thành, Tần Thiếu Vũ đã mang theo Thẩm Thiên Lăng, cùng Diệp Cẩn đi vòng lại, chỉ có vài ám vệ đi theo, những người khác tiếp tục đi về phía Bắc, trùng trùng điệp điệp đi đến Trường Bạch Sơn —— may là đã cách rất gần, cũng không sợ bị nhận ra.

Thành Tịch Mai là nơi đóng chủ doanh của quân Đông Bắc, cho nên mọi người trực tiếp vào ở trong phủ của Đô đốc Vệ Dương, một là tiện làm việc, hai là dễ dàng che giấu hành tung.

Dàn xếp xong cũng đã đến nửa đêm. Diệp Cẩn ngồi trên giường, tiếp tục xuất thần vuốt ve khối ngọc nhỏ kia. Trên bàn đặt hai ổ chăn song song nhau, Cục Bông và thỏ con đều đang há miệng ngủ khò khò, trông qua rất vô ưu vô lự.

Dù sao cũng không thấy buồn ngủ, Diệp Cẩn dứt khoát đứng dậy thắp nến trên đầu giường, thuận tay lấy qua một quyển sách lật xem. Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ lại truyền đến một vài động tĩnh, vì thế y lập tức cảnh giác đứng lên, tiện tay cầm lấy một bao thuốc bột.

Cửa sổ chợt bị người đẩy ra, một bóng đen thả người nhảy vào. Đợi thấy rõ người đến là ai, Diệp Cẩn lập tức ngây người, ngay cả gói thuốc trên tay bị rớt cũng không biết.

Thẩm Thiên Phong đóng cửa sổ lại, bước đến cười nhìn y, “Ta về rồi.”

“Sao ngươi…” Diệp Cẩn chưa sắp xếp xong câu từ.

“Ta để lại ám hiệu, Thiếu Vũ liền tới tìm ta.” Thẩm Thiên Phong nhẹ giọng nói, “Hắn nói sẽ tạm thời giám thị thay ta, bảo ta về xem ngươi.” Đương nhiên lời nói vốn dĩ không phải thế này, mà là “Nếu ngươi còn không về, chỉ sợ hắn sẽ đem chúng ta đi ngâm thuốc hết”, nhưng câu này thì không thể nói.

Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn.

“Mấy ngày nay không ngủ ngon sao?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Sao sắc mặt khó coi như vậy.”

“Còn không biết xấu hổ nói ta sao.” Diệp Cẩn bĩu môi, “Bẩn quá, cách xa ta một chút!” Vừa nói, vừa tiếp tục ôm lấy hắn chặt hơn.

Khẩu thị tâm phi gì đó, tiểu ngạo kiều mạnh miệng gì đó.

Cũng đáng yêu đó chứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio