Khát Hạ

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khoang thuyền nhất thời lặng ngắt như tờ.

Yên tĩnh chừng mấy giây, mới nghe Vạn Khôn kinh ngạc mở miệng: "Ngô Tuệ tống tiền tôi? Đây là ở đâu ra? Cô đùa gì thế? Ngô Tuệ có liên quan gì với tôi?"

Thi Khai Khai chưa hoàn toàn theo kịp ý nghĩ của Giai Bảo, cô ấy còn đang nhớ lại nội dung Ân Hồng nói trước đó, nhưng ký ức của cô ấy không rõ ràng, cô ấy kéo Nghiêm Nghiêm, nhỏ giọng hỏi: "Trước đó Ân Hồng đã nói như vậy sao?"

Cánh tay Nghiêm Nghiêm hơi cứng ngắc, cậu gật đầu một cái.

Vạn Khôn vừa hỏi ra, Lâm đ*o Hành lập tức mở máy vi tính xách tay, ngón tay rất nhanh đánh chữ, muốn nói cho Giai Bảo nên chất vấn Vạn Khôn thế nào.

Nhưng còn đang đánh, chợt nghe thấy tiếng Giai Bảo——

"Anh biết Phạm Lệ Na và La Dũng Cần lúc trước phỏng vấn, đã nói những gì sao?"

Lâm đ*o Hành dừng lại động tác.

Giai Bảo vừa nói vừa ngồi xuống.

Lúc trước trong đầu của cô tựa như pháo hoa đột nhiên bùng nổ, cô thốt ra, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, sau khi nói xong cũng rốt cuộc bình tĩnh lại.

Như thể sương mù tiêu tán, suy nghĩ của cô ngày càng rõ ràng.

Cô chậm rãi hồi sức, trầm ổn mở miệng: "Bọn họ trước đó nói dối hết bài này đến bài khác, tự cho là có khả năng giấu giếm được chúng tôi, đó là bởi vì bọn họ không biết được chuyện chúng tôi đã biết. Bởi vì tin tức không đúng, cho nên sau khi bọn họ nói dối, chúng tôi mới bắt được lỗ thủng.

Thế nhưng anh vừa mới trần thuật, thực sự quá logic lưu loát, không hề có lỗ thủng để bắt, đồng thời lí do thoái thác của anh, hoàn toàn trùng khớp với đầu mối chúng tôi đã biết. Tại sao anh phải chủ động thành thật như thế?

Khả năng duy nhất tôi nghĩ tới, cũng là bởi vì trước đó Ân Hồng đã từng làm trò trước mặt mọi người nói Ngô Tuệ nói cho chị ta tin tức về ba người.

Mà anh, chỉ có bởi vì biết rõ Ngô Tuệ đã từng nói gì, mới có thể không chút nào giãy giụa nói ra chân tướng, bởi vì anh biết, nói dối đã không còn dùng được.

Cũng chỉ có anh hoàn toàn đối xứng với tin tức của chúng tôi!"

Tin tức của hai người Phạm La sai, tin tức của Vạn Khôn lại đối xứng, mấy người Thi Khai Khai trong nháy mắt như thể bị xối nước lên đầu.

"Quản lí Ân, Ngô Tuệ có phải là chị giết hay không?" Giai Bảo bỗng nhiên nhìn Ân Hồng xác nhận.

Ân Hồng lần này trả lời thẳng: "Không phải, tôi chưa từng giết người."

"Lúc đó tại sao cảnh sát muốn tìm chị hỏi về vụ án của Ngô Tuệ?" Giai Bảo hỏi lại.

Ân Hồng nói: "Vụ án còn đang điều tra, cảnh sát không có khả năng nói cho tôi biết chuyện liên quan, bọn họ chỉ hỏi hành tung chồng tôi, bởi vì chồng tôi là bạn bài với chồng Ngô Tuệ, bọn họ muốn biết tình hình của chồng Ngô Tuệ."

Giai Bảo đầu óc xoay chuyển rất nhanh, "Cho nên cảnh sát cho rằng chuyện Ngô Tuệ tự sát rất đáng nghi, đầu tiên bọn họ hoài nghi là chồng Ngô Tuệ."

Tầm nhìn của Giai Bảo chuyển sang Vạn Khôn: "Vạn Khôn, anh thực sự rất thông minh, anh nói ra chuẩn xác như vậy quả thực suýt chút nữa khiến chúng tôi tin lời của anh, thế nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ví dụ như anh có nói một câu là anh không biết phòng của anh trai tôi, cho nên bảo La Dũng Cần dẫn đường.

Rõ ràng chỉ là một chuyện râu ria, nhưng tại sao anh phải cố ý nhấn mạnh trong quá trình tự thuật? Đây cũng không phải phim truyền hình, chỉ có phim truyền hình khi nhắc về tội phạm, mới có thể mang cả những chi tiết râu ria này vào.

Đó là bởi vì anh nhớ kỹ Ngô Tuệ đã từng nói với anh, anh muốn cho chúng tôi tin tưởng lời anh nói chính là sự thực, cho nên mới phải làm điều thừa.

Vạn Khôn, từ lúc anh bắt đầu phủ nhận Ngô Tuệ tống tiền, cũng như phản bác lại suy đoán của tôi, thì anh đã trở thành hung phạm lớn nhất sát hại Ngô Tuệ!

Biết tại sao không?"

Vạn Khôn im lặng.

Lâm đ*o Hành để máy vi tính sang một bên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Giai Bảo.

"Nếu như anh không làm chuyện đuối lý, tại sao anh phải phủ nhận Ngô Tuệ đã từng nói với anh những lời đó để tống tiền anh?"

Giai Bảo biến mình thành Lâm đ*o Hành, cô ở trong khoảng thời gian ngắn học theo phân tích tinh túy logic của Lâm đ*o Hành, cô càng nói càng kích động.

"Trên đời này tất cả mọi chuyện xảy ra đều theo logic ——

Bởi vì Ngô Tuệ là anh giết, cho nên anh mới phủ nhận Ngô Tuệ đã từng tống tiền, anh muốn giấu diếm quan hệ của mình với Ngô Tuệ;

Bởi vì cái chết của ba người kia chắc chắn có liên quan đến anh, cho nên anh mới có thể bởi vì Ngô Tuệ tống tiền mà giết chị ta!

Tôi tin Ân Hồng, chị ta không giết Ngô Tuệ. Anh đoán cảnh sát có thể đoán được hành tung của anh vào ngày 1 tháng 6 tròn năm năm xảy ra tai nạn không?

Vạn Khôn, anh sắp chết còn muốn giãy dụa sao!"

Giai Bảo nói năng có khí phách.

Lâm đ*o Hành vẫn biết Giai Bảo rất thông minh.

Phùng Thư Bình lúc còn sống luôn hình dung em gái cậu ta là một tiểu quỷ nhạy bén, tuy thành tích lý hoá không tốt, nhưng mua đồ cò kè mặc cả, dùng thực nghiệm hóa học phá rối hù dọa người, biết học để dùng.

Biết học để dùng mới là thật thông minh.

Lúc anh nhìn thấy Giai Bảo đã nghĩ, rất nhiều người có thông minh hay không, từ ngoại hình và cử chỉ là có thể nhìn ra, cô luôn lanh lợi.

Chỉ là anh không nghĩ tới, mình vẫn coi thường cô. Tuổi còn nhỏ, bình tĩnh thông tuệ, logic vô cùng rõ ràng.

Một bộ óc tuyệt vời, ánh mắt anh không dời.

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần không biết có phải nghe được Vạn Khôn giết Ngô Tuệ hay không, biểu tình hai người đều vô cùng ngạc nhiên.

Vạn Khôn hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm Giai Bảo ánh mắt âm u.

"Thế nào, bây giờ anh lại một lần nữa động sát tâm sao?" Giai Bảo nhạy bén hỏi.

Giai Bảo có ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, bị kích phát rào rạt không dứt. Lâm đ*o Hành không có bất kỳ động tác gì, anh biết cô phân tích đều đúng rồi.

Đạt được Lâm đ*o Hành khẳng định, ánh mắt Giai Bảo xoay chuyển, không chút hoang mang nói: "Để tôi tiếp tục phân tích một chút.

Trước đó tôi có hỏi anh, anh có cảm thấy khổ sở với cái chết của ba người họ hay không, anh cho một đáp án khẳng định. Thế nhưng nếu như anh thực sự khổ sở, chân tướng đúng như lời anh nói, hành động trái luật của anh đều là bị Vương Thụ Giang ép buộc, nhưng tại sao anh lại bởi vì Ngô Tuệ tống tiền mà giết chị ta?

Anh giết Ngô Tuệ, căn cứ vào điểm này, là có thể phủ định tất cả trần thuật trước đó, cho nên tôi cũng có lý do hoài nghi anh thật sự chỉ là con rối của Vương Thụ Giang thôi sao?"

Lâm đ*o Hành còn chưa bao giờ có cảm giác vui vẻ muốn ném người lên thật cao, lúc này anh hận không thể tung Giai Bảo lên.

Nói xong, Giai Bảo không nhịn được, cô lại nhìn thoáng qua Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành nhếch miệng, anh kìm lòng không được đứng lên, đi tới bên người Giai Bảo, xoa đầu cô, sau đó vẫy tay, ra hiệu cô tiếp tục.

Giai Bảo chiếm được khẳng định to lớn, cô nhìn chằm chằm đối diện, giọng nói tăng thêm: "Tôi muốn cho ba người một cơ hội cuối cùng. Đừng... tự cho là thông minh, nói rõ toàn bộ chân tướng ra!"

Lúc trước là lấy súng chỉ vào bọn họ, mấy tên cáo già này, nói thật hay giả, những người còn lại cũng chưa chắc có thể nhận ra. Sự thực chứng minh, Phạm Lệ Na và Vạn Khôn ở trong tình huống nguy cấp như vậy, vẫn có thể bịa ra một đoạn "Chân tướng"nhìn như hợp logic.

Hiện nay tình huống hoàn toàn đã rõ ràng, Lâm đ*o Hành ra hiệu bằng mắt cho Lão Hàn.

Lão Hàn ngầm hiểu, đóng camera.

Lâm đ*o Hành ra hiệu Ân Hồng, Cố Hạo!

Ân Hồng bóp cò súng ——

"Đừng đừng, tôi nói, tôi nói tất cả cho các người biết, là Vạn Khôn giết người, là anh ta, tất cả đều là anh ta làm!" Phạm Lệ Na vội vàng hô.

Vạn Khôn âm trầm trừng bà ta: "Phạm Lệ Na, cô không nên ăn nói bừa bãi!"

"Tôi không gạt người, La Dũng Cần có thể làm chứng, đều là Vạn Khôn làm, chúng tôi đều là nghe theo Vạn Khôn!"

Lúc này La Dũng Cần lại ngậm miệng, không hoang mang rối loạn như Phạm Lệ Na.

Những lời của Vạn Khôn giúp ông ta rửa sạch nửa phần, ông ta cúi đầu, nhìn lén quan sát.

Bà La rất sợ Ân Hồng thay đổi họng súng nhắm vào mình, bà ta sốt ruột thấp giọng kêu lên: "Lão La, ông nói đi!"

Ai biết Ân Hồng căn bản không để ý bà ta, Ân Hồng bóp cò, "Đoàng —— "

Phát súng thứ hai.

"A a a a ——" La Dũng Cần từ trên ghế lăn xuống, sợ hãi nhắm mắt lại hô to, "Đúng đúng đúng, là Vạn Khôn! Là Vạn Khôn giết người, anh ta phóng hỏa, phóng hỏa đốt cầu thang!"

Viên đạn sượt qua gương mặt, cả người Vạn Khôn run lên, lảo đảo về sau, gã rời khỏi chỗ ngồi.

Fire...

Nghiêm Nghiêm mở miệng, âm thanh mơ hồ từ trong cổ họng phát ra.

Thi Khai Khai vẫn ở cùng một chỗ với cậu, cô nhạy bén nghe thấy người bên cạnh phát ra thanh âm.

Ngay cả đạn bắn ra cô ấy đều quên, Thi Khai Khai kinh ngạc hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Nghiêm Nghiêm nhìn về phía cô, lại một lần nữa mở miệng, thế nhưng thời gian dài cậu không nói chuyện, âm thanh thực sự không quá rõ, khó có thể phân biệt.

"Bắn?" Thi Khai Khai nghi vấn.

Nghiêm Nghiêm nói: "Fire..."

"Họng súng của tôi không chuẩn đâu." Ân Hồng vẫn nhắm về phía ba người kia, "Các người cho rằng tôi sẽ không thực sự giết người sao?"

La Dũng Cần đổ đầy mồ hôi lắc đầu.

"Tôi nói, tôi muốn là một chân tướng, sự kiên trì của tôi không có nhiều lắm, các người tiếp tục nói, tốt nhất là chuyện thực trăm phần trăm!" Ân Hồng cảnh cáo.

Vừa nhìn về phía Phùng Giai Bảo, "Tiếp tục phỏng vấn, tôi muốn một phỏng vấn hoàn chỉnh!"

Giai Bảo từ lúc phát súng kia nổ ra đã bị Lâm đ*o Hành vội vàng mang sang một bên, dù sao cô cũng là lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, đối mặt với súng đạn thực sự không thể làm như không thấy gì.

Lòng cô vẫn còn sợ hãi nhìn Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành xoa mặt cô, không sợ.

Lại khẽ xoa đầu cô, im lặng nói: Anh ở đây.

Giai Bảo gật đầu, nhìn Ân Hồng một chút, lại nhìn Lão Hàn ở phía sau camera.

Cuối cùng trước mắt là Phạm Lệ Na nước mắt giàn giụa, vẫn đang nhìn con trai mình, La Dũng Cần bị phát súng kia sợ đến sắp hỏng.

Vạn Khôn làm đổ ghế, gã đứng ở nơi đó, có thể nhìn ra sự hoảng hốt, nhưng càng nhiều hơn chính là âm trầm.

Giai Bảo tìm kiếm, bỗng nhiên bỏ lại Lâm đ*o Hành, đi về phía bàn ăn.

Không ai biết cô muốn làm gì.

Giai Bảo tìm được túi của mình, rất nhanh từ bên trong lấy ra một sợi dây buộc tóc, cô vừa đi vừa buộc, quay lại vị trí phỏng vấn.

Cô muốn đầy đủ tinh thần hoàn thành phỏng vấn, cô lau mặt, hít sâu, trịnh trọng ngồi xuống.

"Đều ngồi đi, tiến hành một lần phỏng vấn cuối cùng." Đây là câu cô nói đầu tiên.

La Dũng Cần cẩn thận nhìn Ân Hồng, ở trong ánh mắt lạnh lùng của đối phương, ông ta nâng ghế dậy, ngồi xuống.

Vạn Khôn không nhìn bất cứ ai, gã nâng ghế, ngồi ở vị trí giữa như cũ.

Lão Hàn lại mở camera, màn ảnh nhắm thẳng ——

"Phạm Lệ Na, chị nói buổi tối ngày 1 tháng 6, ba người ở trên boong thuyền uống rượu."

Giai Bảo so sánh ba người, chọn lựa Phạm Lệ Na đầu tiên.

La Dũng Cần rất sợ chết, ông ta dường như chả quan tâm đến vợ, chỉ để ý chính mình.

Nhưng bây giờ Ân Hồng sẽ không giết ông ta, bởi vì Ân Hồng còn cần ông ta tiếp tục "Phỏng vấn", nếu như La Dũng Cần suy nghĩ ra điều ấy, ông ta vẫn có khả năng giấu diếm chân tướng——

Dù sao nói dối, ông ta cũng tạm thời không chết được.

Mà Vạn Khôn thì quá gian xảo, gã thông minh hơn nhiều so với La Dũng Cần, gã cũng không có gì uy hiếp, có thể tiếp tục kéo dài thời gian với bọn họ.

Chỉ còn lại có Phạm Lệ Na, bà ta quá yêu con trai, Ân Hồng tạm thời không giết bà ta, nhưng lại có thể giết con trai bà ta.

Phạm Lệ Na tất nhiên không ngu, trong cổ họng bà ta phát ra một tiếng nức nở.

"Đêm hôm đó... Vạn Khôn gọi chúng tôi tới, điểm ấy anh ta nói là sự thật, Thẩm Trí Thanh không muốn đi, chỉ có ba người chúng tôi ở trên boong thuyền uống rượu."

***

Ban ngày trải qua chuyện bất lợi như vậy như vậy, trong lòng Phạm Lệ Na rất bối rối.

Bà ta không biết ba người thực tập sinh kia làm thế nào phát hiện chuyện này, bà ta chỉ biết là chờ chuyến du lịch lần này kết thúc, bà ta xong rồi.

Bà ta và chồng trước đang tranh quyền nuôi con, trường học còn chưa được nghỉ, bà ta không mang con đi được, trước khi đi bà ta đã đồng ý các loại yêu cầu của con, mua nhiều quà cho con khi về.

Trong lòng bà ta tràn đầy niềm vui khi lên chuyến du lịch này, hôn nhân thất bại đối với bà mà nói không là gì cả, con trai mới là tất cả của bà ta.

Nhưng nếu bà ta xảy ra chuyện, con trai phải làm sao bây giờ? Con trai còn nhỏ như vậy, nó sẽ bị cha mang đi, còn có thể nhận ngược đãi từ mẹ kế, tương lai bà ta từ trong ngục giam đi ra, con trai còn nhận bà ta hay không? Cũng chả biết có còn nhận ra bà ta không nữa?

Phạm Lệ Na không dám tưởng tượng.

Bà ta và La Dũng Cần cùng đi đến boong tàu, thấy Vạn Khôn đang uống rượu một mình, bà ta nói: "Anh còn có tâm tình uống rượu?!"

Vạn Khôn lạnh lùng liếc mắt, "Thế nào, lẽ nào nên nhảy xuống biển sao?"

"Sao anh còn có tâm trạng nói đùa!" Phạm Lệ Na sốt ruột ngồi xuống, "Tôi còn tưởng rằng anh nghĩ ra biện pháp gì!"

La Dũng Cần cũng lo lắng: "Lão Vạn, anh rốt cuộc có biện pháp hay không?"

Thấy Vạn Khôn uống rượu không đáp, ông ta rút cốc từ trong tay gã ra, quét mắt, "Nhiều rượu như vậy, anh định uống say đến chết à? Tôi xin anh đấy, hai chúng tôi luôn nghe theo anh, anh đưa ra một biện pháp đi!"

"Tôi có thể có biện pháp gì chứ." Vạn Khôn thờ ơ nói.

Phạm Lệ Na muốn khóc, lần khóc trước là khi biết chồng ngoại tình, đến nay bọn họ còn chưa từng thấy bà ta khóc.

Quá trình ly hôn đã kéo dài chừng hai năm, bà ta cũng tự nhận mình trải qua không ít sóng to gió lớn.

Phạm Lệ Na cầm chai rượu lên, cũng rót cho mình một chén.

Nồng độ cồn rất cao, bà ta uống cạn để chén xuống, im lặng một lúc mới sa sút tinh thần mở miệng: "Lão Vạn, anh chỉ có một mình không có gì để sợ, tôi không được, tôi còn có con trai, cha mẹ cũng chỉ có mình tôi. Con tôi là bảo bối của tôi, cha mẹ còn trông cậy vào tôi, tôi không thể xảy ra chuyện gì."

La Dũng Cần cũng nói: "Tôi cũng không thể xảy ra chuyện gì, tôi không muốn bị hủy nửa đời sau! Sau khi ngồi tù ra ai còn muốn thuê tôi, tôi đi tìm việc làm ở đâu?"

Ông ta tiếp tục khuyên Vạn Khôn, "Anh cũng vậy, kinh nghiệm sâu hơn, nhưng sao thắng được tuổi trẻ? Anh xem Lâm đ*o Hành đi, trong đài coi trọng cậu ta hơn anh, hiện tại bọn họ không ngừng thổi phồng cậu ta, chờ anh ngồi tù mấy năm đi ra, anh còn có thể có địa vị gì, làm sao anh tranh thiên hạ được với đám trẻ?!"

Vạn Khôn không nhúc nhích, "Nói nhiều như vậy có ích lợi gì, có bản lĩnh các người đưa ra biện pháp đi, làm thế nào mới có thể khiến cho ba người kia câm miệng. Hiện tại Vương Thụ Giang cũng biết, cậu nói xem làm sao có thể khiến ông ta câm miệng?"

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần im lặng, hai người cúi đầu uống rượu giải sầu.

Tàu thong thả hành trình, Phạm Lệ Na cũng không rõ hiện tại là mấy giờ, lúc đi ra đã muộn, có lẽ cách bình minh còn không bao xa.

Bà ta không ngừng uống, cồn cũng không giúp giảm bớt sự lo lắng, không nhịn được che mặt mà khóc.

"Aiz..." Vạn Khôn để chén rượu xuống.

Gã dường như đã say, mặt đỏ bừng, miệng đầy mùi rượu, "Khóc có ích lợi gì."

"Tôi có thể làm sao! Tôi sống dễ sao!" Phạm Lệ Na che mắt, "Một mình tôi kiếm tiền nuôi gia đình, tôi sống dễ sao! Mấy chục năm tôi chưa từng có ngày nào thoải mái! Con tôi làm sao bây giờ..."

"Cô cảm thấy bọn chúng sẽ tham tiền sao?" Vạn Khôn đột nhiên hỏi.

Phạm Lệ Na sửng sốt: "Tham tiền?"

La Dũng Cần uống mấy chén, tâm tình cũng vô cùng sa sút, "Tham tiền? Anh muốn dùng tiền bịt miệng bọn họ? Ba người thì đừng nói, Vương Thụ Giang cũng không thiếu tiền."

"Nếu dùng tiền không được, vậy các người nói xem có biện pháp nào, để cho bọn họ đều im lặng?"

"Biện pháp gì?" Phạm Lệ Na và La Dũng Cần hỏi xong câu này, nhìn vẻ mặt Vạn Khôn, trong lòng hơi chấn động.

"Nơi này biển rộng, trên tàu xảy ra chuyện, thật ra cũng không có gì kỳ quái." Vạn Khôn mê hoặc.

Phạm Lệ Na miệng đắng lưỡi khô, "Anh đùa gì đấy?"

"Được được được, coi như tôi nói đùa." Vạn Khôn nói.

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần hai mặt nhìn nhau.

Vạn Khôn cũng không nói gì nữa.

Phạm Lệ Na miên man suy nghĩ, có lẽ là cồn lên não, bà ta bỗng nhiên nói: "Một người gặp chuyện không may thì không dùng được, nếu như tất cả bọn họ đều gặp chuyện không may, còn có thể kỳ quái không?"

Vạn Khôn liếc rượu, nói: "Nếu không chuốc rượu bọn họ? Đẩy xuống biển?"

Phạm Lệ Na tức giận nhưng chỉ coi Vạn Khôn nói đùa, "Được rồi được rồi, anh đừng nói linh tinh, cái gì đẩy xuống biển, bốn người cùng nhau rơi xuống biển đúng không? Coi người khác là kẻ ngu si à?"

"Nếu như mấy người bọn họ uống quá nhiều rượu, dây điện chập, căn phòng bốc cháy, bọn họ bất tỉnh nhân sự..." Vạn Khôn chậm rãi nói.

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần ngẩn ra.

Vạn Khôn uống nốt chén cuối cùng, đứng dậy nói: "Đi thôi, gọi mấy người bọn họ cùng uống."

"Gọi... Gọi bọn họ uống rượu?" La Dũng Cần không dám tin, "Anh nói thật?"

Vạn Khôn lảo đảo hai cái, dường như thực sự uống say, gã nói: "Ừ, cứ nói chúng ta muốn nói rõ mọi chuyện, tâm sự với bọn họ, vừa uống vừa trò chuyện!"

Gã chuẩn bị vài chai rượu, Phạm Lệ Na cũng không nhớ rõ số lượng cụ thể, chỉ là lúc đó, bà ta cầm rượu, theo Vạn Khôn đi lên tầng bốn, trong lòng suy nghĩ, hóa ra gã sớm có chuẩn bị.

Vạn Khôn ở trong thang máy nói: "Gọi cả Vương Thụ Giang đi, ông ta ở phòng nào?"

La Dũng Cần báo số phòng.

Tầng bốn chia phòng phổ thông và phòng xép xa hoa, Vương Thụ Giang ở phòng xép xa hoa.

Vạn Khôn ở phòng tầng năm, thiếu hai chữ"Xa hoa", sau khi gã nghe thấy, nhìn thang máy phản chiếu bóng dáng mơ hồ của mình, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cửa thang máy mở ra, gã lại hỏi: "Ba tên súc sinh kia ở phòng nào?"

***

Phạm Lệ Na kể đến đây, biện giải cho mình: "Khi đó tôi hồ đồ đi theo, sau đó tôi cũng dần tỉnh rượu, tôi và La Dũng Cần khuyên Vạn Khôn giết người là không được!"

La Dũng Cần liều mạng gật đầu: "Lúc đó chúng tôi kéo anh ta lại, thực sự chúng tôi không muốn giết người!"

Vạn Khôn ngồi ở giữa hai người, không nói một lời.

Hai kẻ ngu xuẩn này!

Gã bị trói ở trên boong thuyền, nghe động tĩnh bên trong, đã biết hai người này phế rồi.

Vào trong gã yêu cầu một mình nói, chính là vì để kéo dài thời gian, đợi thuyền khác đi qua. Vốn dĩ bản hai người này cũng thông minh, chỉ hận ——

Vạn Khôn rũ mắt, âm trầm nhìn chằm chằm Phùng Giai Bảo và Lâm đ*o Hành phía trước.

Giai Bảo kiềm chế chính mình, tỉnh táo hỏi: "Năm phút đồng hồ tiếp theo xảy ra chuyện gì?"

Phạm Lệ Na sững sờ không lập tức mở miệng, bà ta rơi nước mắt, liếc nhìn con trai.

Cố Hạo trốn ở sô pha, hoảng hốt nhìn, như thể không biết bà ta.

Phạm Lệ Na cực kỳ bi thương: "Hạo Hạo —— "

Ân Hồng chờ không nổi nữa: "Nói! Nói cho tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

Ba người nhà họ Chu cũng đến gần, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm.

La Dũng Cần nuốt nước bọt, khẩn trương cầu khẩn Phạm Lệ Na thông minh một chút.

Tiếp tục bịa sao? Lừa bọn họ sao? Phạm Lệ Na hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm đ*o Hành và Phùng Giai Bảo.

"Lúc đó... Lúc đó..." Bà ta nghẹn ngào nhớ lại.

***

"Đây, là ở căn phòng này, cách cầu thang gần nhất." La Dũng Cần trả lời.

Đứng ở hành lang, Phạm Lệ Na và La Dũng Cần dừng lại không tiến thêm, La Dũng Cần lá gan nhỏ nhất, ông ta ngượng ngùng cười: "Nếu không, chúng ta vẫn là trở về đi..."

Vạn Khôn liếc ông ta.

"Trở về thương lượng một chút, không phải còn có Thẩm Trí Thanh sao, hỏi xem cậu ta có biện pháp nào không?" La Dũng Cần thấp thỏm nói.

"Cậu ta?" Vạn Khôn cười nhạt, "Cậu ta không phản bội đã là may rồi."

"Phản bội?" Phạm Lệ Na hỏi.

Vạn Khôn nói: "Cậu ta làm trai bao còn muốn lập đền thờ, vừa sờ tiền, vừa lương tâm bất an, đêm nay vì sao cậu ta không đi? Các người chờ xem, sau khi cậu ta trở về, có bán đứng chúng ta không còn một mảnh hay không."

"Không thể nào..." La Dũng Cần không xác định nói.

Phạm Lệ Na suy nghĩ một chút, có lẽ là cơn bốc đồng đã qua, bà ta lôi kéo Vạn Khôn, "Nếu không... Chờ một chút?"

"Chờ cái gì?"

"Chờ đến ngày mai?" Phạm Lệ Na nói.

"Các người theo tôi bước vào nước bùn, còn muốn sạch sẽ đi ra sao? Trừ khi các người ném giày bẩn đi." Vạn Khôn nhìn Phạm Lệ Na, "Cô cũng đừng nghĩ đến chuyện ở bên con trai nữa."

Phạm Lệ Na tâm loạn như ma.

Bà ta liếc La Dũng Cần, đang muốn nói gì đó, dưới chân bỗng nhiên chấn động.

Cả người bà ta ngã xuống, hoảng hốt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Chợt nghe tiếng cảnh báo vang lên.

Tiếng cảnh báo không xa lạ gì, khi vừa lên tàu, người người đều bị yêu cầu tham gia diễn tập đào thoát, mỗi khoang hành khách đều có áo phao cứu sinh, đường chạy thoát cũng có quy định, thuyền viên sẽ hỗ trợ du khách phân tán, mọi người chạy ra cửa đi ra ngoài, tập hợp ở boong tàu tầng ba, lên thuyền cứu nạn rời đi.

Chỉ là lúc này, nội dung cảnh báo khiến người khác sợ hãi.

Tàu biển bốc cháy sắp nổ, yêu cầu mọi người nhanh chóng đến điểm tập hợp.

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần nào còn có tâm tinh mặc áo phao cứu sinh, bọn họ nhanh chân chạy, lại nghe Vạn Khôn gọi lại: "Chờ một chút —— "

***

Phạm Lệ Na không nói được nữa.

"Tiếp tục." Giai Bảo ra lệnh.

Trước mắt Phạm Lệ Na như có một bóng ma, tầm mắt mơ hồ.

Bà ta có nên nói ra sự thật hay không? Có thể lừa gạt những người này hay không?

Cân nhắc mức hình phạt ăn hối lộ chỉ vài năm, thế nhưng... sự cố xảy ra trên tàu?

"Fire..."

Âm thanh này đột ngột xuất hiện vào thời khắc quan trọng, tất cả mọi người theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra tiếng.

"Fire..."

Thi Khai Khai đứng ở gần nhà hàng, cầm lấy cánh tay Nghiêm Nghiêm, kích động nói: "Nghiêm Nghiêm nói fire, cậu ấy nói có lửa!"

Lão Hàn ngẩn ra, không để ý tới camera, anh bước về phía Nghiêm Nghiêm, "Nghiêm Nghiêm, cháu nói cái gì?"

Nghiêm Nghiêm khó khăn phát ra tiếng: "Fire... Lửa..."

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần ngồi ở chỗ phỏng vấn, màu máu trên mặt mất hết.

Lâm đ*o Hành tranh thủ thời cơ, ra hiệu bằng mắt cho Giai Bảo, nhanh, tiếp tục!

Giai Bảo lấy lại tinh thần, nhìn Phạm Lệ Na: "Nói! Đây đã là một cơ hội cuối cùng của chị!"

Phạm Lệ Na sắc mặt ảm đạm, mở miệng: "Vạn Khôn gọi tôi lại, đổ tất cả rượu rôi châm lửa."

***

"Chờ một chút ——" Vạn Khôn ngăn bọn họ lại.

"Làm gì? Nhanh chạy thôi!" La Dũng Cần sốt ruột hoang mang.

Vạn Khôn đi tới đi lui vài bước, bỗng nhiên đứng ở phòng cách cầu thang gần nhất, mở bình tưới rượu, hắt tới đầu cầu thang: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, tưới hết cho tôi!"

"Anh muốn làm gì?" Phạm Lệ Na hỏi.

"Cô nói xem làm gì! Nhân lúc này, đương nhiên châm lửa!"

"Anh điên rồi, lửa này sẽ làm mọi người chết cháy đấy!" La Dũng Cần thấp giọng quát.

"Để cho bọn họ đều trốn không thoát!" Vạn Khôn âm ngoan nhìn hành lang phía trước, "Còn lại, nghe theo mệnh trời, đánh cuộc một lần!"

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần tim đập rộn lên, cũng không biết ai là người thứ hai ra tay, bọn họ đều đánh bạc một phen!

Dốc toàn bộ mấy bình rượu, chưa đến chục giây, Vạn Khôn châm lửa, ném vào trong rượu, sợ thiếu lửa, gã còn bảo La Dũng Cần lấy thêm ra châm.

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, bọn họ không có quá nhiều thời gian, nhanh chóng chạy ra ngoài.

***

Trong phòng khách, Phạm Lệ Na nói đến đây, lại tiếp tục nói: "Đó chỉ là mấy chai rượu, mấy chai rượu mà thôi, lúc đó chúng tôi đều uống say, cũng không biết chính mình đã làm gì, chỉ là đốt cầu thang, không đốt bọn họ!"

La Dũng Cần cũng vội vàng biện giải: "Thực sự không liên quan đến chúng tôi, nếu chúng tôi không châm lửa, tàu cũng lập tức nổ tung, cái chết của bọn họ thực sự không liên quan đến chúng tôi, bọn họ không phải là bị chết cháy!"

Giai Bảo chưa thoát khỏi khiếp sợ, nhưng đầu cô vẫn theo quán tính phân tích, cô mất hồn mất vía nói: "Các người đều nghĩ không liên quan tới mình, vậy vì sao ngay từ đầu các người không nói?"

La Dũng Cần: "Tội phóng hỏa, chúng tôi, chúng tôi..."

"A —— "

Một tiếng rống to tê tâm liệt phế, dọa mọi người nhảy dựng.

"Nghiêm Nghiêm!" Thi Khai Khai hoảng hốt.

"A ——" Nghiêm Nghiêm cực kỳ bi thương hét, "Lửa —— "

Giai Bảo và Lâm đ*o Hành vội đứng dậy, chạy về phía Nghiêm Nghiêm, "Nghiêm Nghiêm!"

Cả người Nghiêm Nghiêm run lên, từng chữ từng từ tiếng trung xé rách nhả ra, "Người ngoại quốc, nói "fire", những người khác, nói, không thể đi, bên này!"

Cậu tự thuật không rõ, Lâm đ*o Hành im lặng gọi Lão Hàn: Ổn định cậu bé.

Anh đưa máy vi tính tới để Nghiêm Nghiêm đánh chữ.

Nghiêm Nghiêm tầm nhìn không rõ, hai tay dán bàn phím, càng không ngừng run rẩy, căn bản không đánh nổi câu hoàn chỉnh, mọi người nhìn dấu chấm, lỗi chính tả, chậm rãi nghĩ đến tình cảnh lúc ấy.

Cầu thang bốc cháy, đám thuyền viên người ngoại quốc sơ tán hô "fire".

Nghiêm Nghiêm lúc đó không biết tại sao lại nghe thấy mấy câu như thế.

Lúc đó cậu còn chưa đến mười tuổi, tiếng Anh bập bẹ, có thể nhớ được một từ đơn tiếng Anh"fire", sau đó cậu lại nghe có người nói tiếng Trung.

"Lửa từ bên này, không thể đi qua!"

Tiếng loa nhắc nhở, tất cả mọi người thấy có lửa, không có khả năng lao vào trong lửa, bọn họ do dự chần chờ, tìm con đường khác.

Mà lần cháy thứ hai cũng xảy ra rất nhanh, bọn họ cũng không có cơ hội lựa chọn khác.

Càng sâu hơn, tầng năm, tầng sáu, cũng mất đi cơ hội lựa chọn.

Giai Bảo khiếp sợ nhìn về phía trước, cô chậm rãi đi đến chỗ ba người bọn họ.

"Các người, làm chậm trễ cơ hội chạy thoát tốt nhất của bọn họ." Giọng cô khô khốc, "Các người vốn cũng là dùng biện pháp này."

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần đồng thời chán nản dựa vào ghế.

Lâm đ*o Hành cầm cánh tay Giai Bảo, Giai Bảo?

Trong hốc mắt mơ hồ, Giai Bảo không để cho nước mắt rơi ra.

Vạn Khôn sắc mặt tối tăm, thái dương cũng chảy xuống hai giọt mồ hôi, gã cắn răng nghiến lợi trừng Phạm Lệ Na, mắng nhỏ: "Ngu xuẩn!"

Giai Bảo không nghe thấy gã mắng cái gì, cô chỉ nhìn chằm chằm mặt Vạn Khôn, đột nhiên, cô bỏ qua Lâm đ*o Hành, chạy tới chỗ Vạn Khôn, dùng tất cả sức lực, tát vào mặt gã.

Ba người nhà họ Chu cũng vọt tới, cực kỳ bi thương gọi tên Chu Nam, tựa như ba người điên.

Ân Hồng đứng xa xa, ánh mắt mất đi tiêu cự, cũng không ý thức được mặt mình đã đầy nước mắt.

Lâm đ*o Hành đóng camera, đợi một lúc, anh mới đi tới, từ phía sau giữ Giai Bảo, đè lại cánh tay cô, khẽ nói bên tai cô: Được rồi, được rồi, Giai Bảo!

Hai tay Giai Bảo đã mất đi cảm giác, cô ngửa đầu nhìn Lâm đ*o Hành, vùi vào trong ngực anh, "Lâm đ*o Hành..."

Lâm đ*o Hành đè gáy cô xuống, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, im lặng giúp cô thoải mái.

Ánh mắt cô đau rát, dùng sức nháy mấy cái, ép tất cả nước mắt trở lại.

Lâm đ*o Hành có lúc cũng cảm giác mình máu lạnh, ví dụ như lúc này, khi mọi người bị vây trong bi thống và tức giận, anh lại rất bình tĩnh.

Anh bất tri bất giác hôn một cái lên đỉnh đầu Giai Bảo, sau đó đỡ lấy hai vai cô, để cô rời khỏi vòng ôm.

Giai Bảo hai mắt đẫm lệ mông lung, tầm nhìn mờ mịt.

Lâm đ*o Hành giữ cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói ra mỗi câu mỗi chữ: Phỏng vấn còn chưa kết thúc.

Cái gì?

Lâm đ*o Hành: Chân tướng còn chưa hoàn toàn lộ ra.

"Còn..." Giai Bảo khàn giọng, "Còn có cái gì?"

Lâm đ*o Hành nhắc nhở: Vạn Khôn thật sự là con rối? Còn có Thẩm Trí Thanh chỉ lấy mười vạn, còn có sáu mươi vạn ở chỗ nào?

Giai Bảo lau sạch nước mắt, trong đầu hỗn loạn, cô không có cách nào suy nghĩ.

Lâm đ*o Hành đưa cô về lại vị trí, để cho cô ngồi xuống, anh trở lại cầm lên máy vi tính xách tay, nhắc nhở Lão Hàn tiếp tục.

Lão Hàn cố sức lau mắt, hô to một tiếng: "Tiếp tục!"

Tiếng khóc tiếng la dần dần biến mất, Lâm đ*o Hành dời ghế đến bên người Giai Bảo, ngồi sát cô.

Anh đánh ra một hàng chữ, để cho cô thay anh lên tiếng.

Giai Bảo nhìn xong, cô liếm môi một cái, hít sâu, nghiêm chỉnh ngồi.

Lão Hàn mở camera ——

"Vạn Khôn, " Giai Bảo mang theo giọng hơi run, nói, "Phỏng vấn tiếp tục."

Trên mặt ba người Vạn Khôn mang theo vết tích xanh tím, không biết Phùng Giai Bảo và Lâm đ*o Hành còn muốn hỏi gì.

"Nếu như lời anh nói là thật, anh thực sự là con rối của Vương Thụ Giang, tại sao anh còn muốn hại cả ông ta?" Giai Bảo hỏi.

Vạn Khôn không trả lời.

Tầm nhìn của Lâm đ*o Hành rơi vào trên mặt Phạm Lệ Na và La Dũng Cần.

Phạm Lệ Na đã nói xong chân tướng, bà ta dường như nhận mệnh, tâm tình bình tĩnh không ít.

Bà ta lắc đầu, nhìn lại Lâm đ*o Hành, thấp giọng nói: "Tôi không biết Vạn Khôn nói thật hay giả."

Bà ta cũng tin lời Vạn Khôn, chủ mưu sau lưng bọn họ là Vương Thụ Giang.

Từ cửa sổ mạn tàu nhìn ra ngoài, có thể thấy ngoài khơi xa xôi, sương mù đã tiêu tán dần.

Lâm đ*o Hành nhìn về phía Vạn Khôn, người này như lợn chết không sợ nước nóng.

Trong đầu anh nhớ lại toàn bộ nội dung phỏng vấn, đồng thời phân tích Vạn Khôn.

Lòng dạ gã sâu, nhìn như bình thản, thực ra cực kỳ tranh cường háo thắng, thái độ làm người ham hư vinh.

Anh không thể xác định Vạn Khôn có phải là con rối của Vương Thụ Giang hay không, nhưng anh có thể đoán một cái ——

Giai Bảo liếc nội dung Lâm đ*o Hành mới đánh ra, cô không đưa ra bất kỳ nghi vấn nào, dựa theo Lâm đ*o Hành, cô hỏi Vạn Khôn: "Anh đố kị Lâm đ*o Hành sao?"

Vạn Khôn nhìn thẳng Phùng Giai Bảo.

"Anh đố kị anh ấy, anh ấy trẻ tuổi anh tuấn, chủ trì cũng giỏi, ở đài truyền hình danh tiếng nhất định còn hơn anh."

Lời này Lâm đ*o Hành không đánh, anh liếc Giai Bảo.

"Anh đố kị anh ấy, cho nên sau sự cố tàu Tinh Hải anh về tới đài truyền hình, hết sức chèn ép anh ấy, trước đây anh không thể làm gì đối với anh ấy, bởi vì trên anh còn có Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm đè nặng, bọn họ rất xem trọng Lâm đ*o Hành. Sau đó anh có thể muốn làm gì thì làm, là bởi vì Chủ nhiệm đã chết, Phó chủ nhiệm cũng vậy, tập đoàn tổn thất hơn một trăm năm mươi người, lượng người khan hiếm nghiêm trọng, lúc này không đề bạt anh, còn có thể đề bạt ai?"

Giai Bảo dựa theo lời Lâm đ*o Hành đánh, nhìn chằm chằm Vạn Khôn nói tiếp: "Có lẽ anh muốn giết hại Vương Thụ Giang, thậm chí phong tỏa toàn bộ lối ra tầng bốn, là muốn cho tất cả bọn họ đều chết ở đó, anh ngóng trông thăng chức, hy vọng đến trông mòn con mắt, hy vọng diệt sạch nhân tính, có đúng hay không!"

Vạn Khôn cười nhạt, gã cắn răng, không nhúc nhích, một chữ cũng không định nói.

Camera quay gã, còn sống mới có thể rời đi, gã cũng đã không còn đường sống hà tất khiến những người này vừa lòng đẹp ý.

Trong lúc vô ý gã liếc Ân Hồng cầm súng, nghĩ tới điều gì, gã bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

"Tôi có thể còn sống rời đi sao?" Gã hỏi.

Giai Bảo nhíu mày, Lâm đ*o Hành nhìn về phía Ân Hồng.

Ân Hồng đã lau khô nước mắt từ lâu, bà ta tỉnh táo nhanh hơn so với người nhà họ Chu. Bà ta im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Phỏng vấn thuận lợi kết thúc, tôi không giết bất cứ ai, các người giao cho pháp luật xét xử."

Vạn Khôn dường như yên tâm, gã trả lời: "Đúng, các người đoán không sai."

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần tự cho là rất hiểu Vạn Khôn, nghe gã thừa nhận, trong lòng bọn họ cũng sôi lên.

Vạn Khôn nhìn Lâm đ*o Hành, nói: "Cậu có biết hay không, trước đó, trong đài dự định thăng chức cho cậu?"

Lâm đ*o Hành gật đầu, anh từng nghe chủ nhiệm ám chỉ.

"Cậu là cái quái gì, cậu mới đến đài được bao lâu?" Vạn Khôn cười nhạt, "Cũng chỉ bởi vì cái khuôn mặt công tử bột của cậu, cho nên bọn họ không quan tâm kinh nghiệm, không để ý thực lực, thăng chức cho cậu?!

Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm ở phòng xép xa hoa, mà tôi phải ở phòng thông thường, bọn họ có tư cách gì chứ? Chẳng qua chỉ là cưới một người vợ tốt, gặp vận may thăng chức, bọn họ có tài năng gì?"

Đây mới là Vạn Khôn chân thật, Lâm đ*o Hành gác chân, ra hiệu Giai Bảo tiếp tục hỏi.

Người này có bao nhiêu thủ đoạn độc ác, mới có thể ở trong lúc nguy cấp, không quên hại người, ghen ghét cản đường chướng ngại vật?

Giai Bảo chẳng bao giờ nghĩ tới, loại người ác này sẽ thực sự tồn tại ở thế giới thật.

Giai Bảo bình tĩnh một chút, hỏi: "Anh mới vừa nói Vương Thụ Giang là chủ mưu phía sau, thực ra anh chỉ là muốn đổ tội cho một người chết, giảm tội cho mình?"

"Đúng." Vạn Khôn thừa nhận.

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần hoàn toàn không nghĩ tới, lòng dạ Vạn Khôn sâu không lường được.

Giai Bảo lần này không cần Lâm đ*o Hành nhắc nhở, cô hỏi: "Còn có một việc, mong anh nói thật. Các người chỉ tham dự một lần tin tức phi pháp kiếm lời kia thôi sao?"

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần ngẩn người.

Lâm đ*o Hành ghé mắt, xóa dòng chữ vừa đánh ra: Hỏi có phải chỉ làm một lần phi pháp kiếm lời.

"Phòng ở của Thẩm Trí Thanh đặt cọc đến bảy mươi vạn, vụ án cưỡng gian kia anh ta chỉ được chia mười vạn, sáu mươi vạn khác, anh ta có từ đâu?" Giai Bảo hỏi.

Vạn Khôn thở dài, gã nhắm mắt lại, nói: "Đúng, không chỉ một lần."

La Dũng Cần mất hết sức lực, không nghĩ tới người không chịu đựng được nhất lại là Vạn Khôn.

Giai Bảo hỏi: "Các người còn làm những gì nữa?"

Vạn Khôn: "Trước đó, chúng tôi còn che giấu chuyện công trường kiến trúc, từ đó lấy được một khoản tiễn."

Giai Bảo: "Còn nữa không?"

Vạn Khôn: "Không có, chỉ một lần kia, chúng tôi nếm được ngon ngọt, sau đó mới làm vụ án cưỡng gian."

Giai Bảo nhìn về phía Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành suy nghĩ một chút, gật đầu một cái với Giai Bảo.

Giai Bảo hỏi một câu cuối cùng: "Vụ án cưỡng gian rốt cuộc không phải là án oan?"

Vạn Khôn lắc đầu: "Không phải án oan, là thật."

Chân tướng là xấu xí như vậy, bởi vì tham lam, bọn họ chế tạo án oan giả, bởi vì tham lam, bọn họ chặn đường chạy thoát của những người trên tàu.

Bọn họ cho rằng không có việc gì xảy ra, năm năm cứ thế trôi qua, hôm nay trên chiếc du thuyền trôi nổi trên Thái Bình Dương, bọn họ rốt cuộc tiếp nhận trận xét xử này.

Toàn bộ vấn đề kết thúc.

Lão Hàn nhìn về phía Ân Hồng, Ân Hồng nhắm mắt.

Phỏng vấn kết thúc, camera đóng lại.

Sương mù dày đặc đã bị gió thổi trên biển xua tan, trong khoang thuyền yên tĩnh.

"Hiện tại... Chúng ta... có thể trở về hay không?"

Lên tiếng đầu tiên chính là Tần Sương, cô ta dính sát bạn trai Jack, thấp thỏm nhìn mọi người.

Lão Hàn buông camera, anh quan tâm Nghiêm Nghiêm, quay đầu tìm Nghiêm Nghiêm.

Thi Khai Khai đang ôm vai Nghiêm Nghiêm, thấy Lão Hàn nhìn qua, cô ấy lắc đầu.

Nghiêm Nghiêm đã bình tĩnh không ít.

Vợ chồng ông bà Chu chịu đả kích quá lớn, Chu Tiêu Vưu đang vỗ lưng cho hai ông bà.

Lâm đ*o Hành rời khỏi chỗ ngồi, hỏi Ân Hồng: "Chị Ân?"

Ân Hồng hít thở thật sâu, còn chưa kịp nói, chợt nghe một tiếng la lên ——

"A —— "

Lâm đ*o Hành vội quay đầu lại, "Giai Bảo!"

Giai Bảo thống khổ ngửa đầu, cổ cô bị Vạn Khôn bóp chặt.

Vạn Khôn chắn trước người Giai Bảo, lên tiếng ra lệnh cho La Dũng Cần và Phạm Lệ Na: "Mau hủy thẻ nhớ camera!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio