Ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ lớp - vẫn đang chìm trong tĩnh lặng. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong phòng, đánh thức Seol dậy. Ngồi dậy, cậu kích hoạt Cửu nhãn ngay lập tức, để chắc rằng nó không biến mất như trước. Cả căn phòng ngập chìm trong một màu xanh lá rồi lại trở về bình thường. Nó vẫn còn đấy, và cậu còn có thể thoải mái sử dụng năng lực của mình tuỳ thích mà không có khó khăn gì. Cậu nhìn quanh phòng, nhận ra rằng Yun Seo-Rah và Kim Hahn-Nah không có ở trong phòng.
‘Họ đi đâu được nhỉ?’ (Seol)
Bây giờ là : sáng. Còn hai tiếng nữa mới kết thúc Thời khắc Âm ty.
‘Chắc là họ vẫn ổn thôi.’ (Seol)
Seol đeo cái túi của mình lên vai, tay cầm lấy một thanh thép. Cậu thấy hơi khó chịu ở bụng, có lẽ là do lúc sáng sớm cậu với Hyun Sahng-Min đã ăn nhiều đồ quá. Cũng may là có một cái nhà vệ sinh gần đây nên cũng chẳng lo ngại gì nhiều.
Giải quyết nỗi buồn xong, vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh thì cậu thấy Yi Sung-Jin đang đi từ trên tầng xuống, trông khá suy sụp. Nhìn thấy Seol đứng gần đó, cậu ta nhanh chóng cúi chào một cái.
“Chào buổi sáng, anh Seol.” (Yi Sung-Jin)
“Ừ, chào cậu. Đêm qua cậu có ngủ ngon không?” (Seol)
Yi Sung-Jin cười gượng khi thấy Seol nói chuyện đầy lễ phép như thế.
“Anh không cần phải giữ lễ nghĩa như thế đâu…” (Yi Sung-Jin)
“Ồ? Thế à?” (Seol)
Cậu nhóc có vẻ bồn chồn, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này mà đi tiếp. Seol liền hỏi cậu.
“Vẫn đi săn kho báu à?” (Seol)
“….Vâng.” (Yi Sung-Jin)
“Thế cậu kiếm được bao nhiêu rồi?” (Seol)
“Ừm… lúc này đây thì là vừa vặn để trả lệ phí qua cổng.” (Yi Sung-Jin)
Cậu nhóc đã phải rất vất vả mới kiếm được ngần ấy xu. Chỉ trách là Seol và Yun Seo-Rah đã lấy sạch sẽ hầu hết số xu được giấu, nên chẳng còn gì nhiều cho cậu cả.
Seol tiến đến gần cậu. Con mắt ngây ngô trong trắng kia ngước lên nhìn lại cậu. Hai má cậu chúm chím, nhìn vào ai cũng sẽ bảo cậu nhóc này mới chỉ học cấp hai mà thôi. Chẳng ai có thể nghĩ rằng cậu nhóc trước mặt cậu chỉ mới hôm qua thôi đã đập thẳng một cái ghế vào mặt người khác một cách không thương tiếc.
“Cảm ơn nhóc vì chuyện hôm qua nhé. Không có nhóc thì chắc anh đây cũng chẳng làm được gì.” (Seol)
“Ấy anh đừng nói thế. Chính anh mới là người làm hết mọi chuyện đấy chứ.” (Yi Sung-Jin)
Không phải nhờ có cậu thì hôm qua Shin Sahng-Ah và Hyun Sahng-Min khó có thể nào ngăn Kahng Seok dùng lá bùa hộ mệnh của gã rồi. Nếu gã ta mà dùng được nó thì chẳng ai có thể làm gì được gã nữa.
“Mà anh cũng không ngờ là nhóc nhảy vào giữa lúc đấy đâu.” (Seol)
“Tất nhiên là em phải giúp một tay chứ. Hắn gây bao khó khăn cho bọn em lúc dưới tầng hai đây.” (Yi Sung-Jin)
“Ồ? Thế hoá ra là trả thù à?”(Seol)
“Không, không đến mức thế đâu… Chỉ là tên đấy luôn làm mấy thứ xấu xa. Lòng dạ hắn quá thâm độc, không biết chừng sau này gã còn làm hại nhiều người hơn nữa ấy.” (Yi Sung-Jin)
Seol bật cười khi nghe cậu nhóc nói thế. Mấy điều cậu nói quả không sai chút nào. Yi Sung-Jin lại tiếp tục lẩm bẩm.
“Mới cả, em cứ có cảm giác là anh có thể tự mình lo liệu hết mọi chuyện lúc tối hôm qua.” (Yi Sung-Jin)
“Sao nhóc lại nghĩ thế cơ chứ?” (Seol)
“Thì anh đã giết con Gaeg-gwi một cách dễ dàng thế cơ mà. Tên Kahng Seok kia sao có thể đáng sợ được như nó cơ chứ. À mà cả….” (Yi Sung-Jin)
Cậu hơi ngập ngừng, nhưng rồi lại nói tiếp.
“Em nghĩ rằng từ đầu chị em đã cố bảo em đi tìm anh.” (Yi Sung-Jin)
“Cô Yi Surl-Ah bảo thế?” (Seol)
“Không, không phải. Em chi cảm giác như thế thôi. Em sẽ hỏi lại sau khi hồi sinh được chị ấy.” (Yi Sung-Jin)
Có vẻ việc nhắc đến chị cậu khiến cậu thấy khá hơn, Yi Sung-Jin nở một nụ cười trên môi. Cậu vẫn chưa bao giờ hết hi vọng vào việc cứu chị mình. Seol cũng vui lây.
“Nhóc làm anh cũng thấy chút hiếu kỳ rồi đó.” (Seol)
Cậu bước đi lên cầu thang. Được vài bước thì quay đầu lại ngoắc tay bảo cậu nhóc đang đứng dưới kia nhìn cậu đi theo. Yi Sung-Jin nhanh chóng chạy đuổi theo.
“Em tìm hết khắp tầng năm rồi, không còn đồng xu nào ở trên đó đâu. Mới lại anh không cần…” (Yi Sung-Jin)
“Đúng rồi. Kể cả ở tầng bốn cũng không còn một xu nào nữa đâu. Ố, có bốn xu xót lại trên tầng năm này.” (Seol)
Seol nhìn vào chiếc điện thoại của mình và nói.
“Hở?” (Yi Sung-Jin)
“Này nhóc, sao mà cậu với chị cậu lại nhận được giấy mời thế?” (Seol)
Thấy không tiện giải thích, Seol liền nhanh chóng đổi chủ đề. Yi Sung-Jin, dù vẫn còn đang nhìn Seol đầy nghi ngờ, rốt cục vẫn kể hết mọi chuyện cho cậu.
Mấy năm trước, mẹ của hai chị em cậu được chẩn đoán là mắc một căn bệnh nan y. Gia đình cậu đã phải chạy đôn chạy đáo để chữa trị nhưng vẫn không chữa khỏi được. Đang trong lúc đường cùng không biết phải làm sao, một người quen của gia đình cậu đã kể cho hai chị em rằng, có một nơi được gọi là ‘Thiên đường’, và ở đó có thuốc chữa được bệnh cho mẹ cậu. Cuối cùng , hai chị em cậu đã quyết định nhận lấy giấy mời từ người quen kia và tiến vào đây. Khi Seol hỏi về việc học của cậu thì nhóc ta lầm rầm gì đó rồi lảng sang chuyện khác.
Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện, lấy bốn đồng xu chưa ai thấy kia rồi hướng đến thư viện.
Trong tay Seol hiện còn đồng xu, sau khi đã đưa cho Shin Sahng-Ah xu và dùng đến gần xu để kiếm đồ trị thương cho Yun Seo-Rah. Cửa tầng sáu đã được mở nên giờ đây cậu có thể tuỳ ý dùng xu, trừ xu lệ phí qua cổng.
“Anh sẽ cố hết sức, nhưng nó không chắc chắn là sẽ thành công đâu nhé.” (Seol)
Yi Sung-Jin không hiểu Seol đang nói cái gì nữa.
“Anh giờ còn gần xu trong tay. Thuốc ‘Cải tử hoàn sinh’ chắc phải ở trong mục Đặc Biệt, nên anh có hai lần để thử.” (Seol)
Seol nói, tay đẩy mở cánh cửa thư viện ra. Yi Sung-Jin mắt mở to ngạc nhiên.
“Anh!?” (Yi Sung-Jin)
Giờ đây cậu mới hiểu được ý định của Seol, vội vã đuổi theo Seol. Hai người họ đứng khựng lại trước cửa thư viện nhìn vào trong.
Có người đang ở trong này. Dưới sàn nhà có khoảng hai mươi đồng xu đang nằm la liệt cạnh cái máy, và có bóng người đang lúi húi nhặt chúng. Cô ta trùm cái mũ trùm che đi mặt của mình, cánh tay phải được băng bó treo trước ngực.
“A….” (Yi Sung-Jin)
Yi Sung-Jin nhìn thấy điệu bộ thảm thương của cô, liền chạy tới nhặt giúp cổ. Seol bước đến trước Yun Seo-Rah, hỏi.
“Cô có ổn không vậy?” (Seol)
Đầu cô cúi gằm xuống, run run không cả dám ngẩng mặt lên.
“Tay phải của cô… Nó không cử động được à?” (Seol)
Cô khẽ gật đầu.
“Ừm của chị này…” (Yi Sung-Jin)
Yi Sung-Jin cẩn thận đưa hai bàn tay đang nắm đầy xu của mình ra trước mặt Yi Sung-Jin. Yun Seo-Rah ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt đỏ ngầu chớp chớp liên tục. Cô lấy tay dụi đi ngấn lệ đang còn đọng lại trên mí mắt.
Bàn tay cô run rẩy cầm lấy chỗ đồng xu. Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cô ngồi thụp xuống, gục đầu giữa hai đầu gối.
Yi Sung-Jin hoảng loạn chẳng biết nên làm gì. Seol nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái, lắc đầu nhè nhẹ. Hiểu được Seol muốn nói gì, cậu nhóc gật đầu, mặt đượm chút buồn.
Seol đứng dậy, cùng Yi Sung-Jin lặng lẽ đi tới chỗ cái máy. Cậu nhét từng xu một vào khe, đến khi cho vào đủ xu thì quay lại nhìn Sung-Jin. Yi Sung-Jin nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào cái máy. Rồi cậu quay lại, bấm một cái nút và thấy một đồ vật rất đỗi quen thuộc rơi bộp xuống sàn.
[Bút lông ngoại cảm, x]
‘Một cái bút lông????’ (Seol)
… Đó chắc chắn không phải là thứ họ cần lúc này. Vậy là chỉ còn một lần thử nữa. Được ăn cả ngã về mo. Seol lại bắt đầu cho xu vào trong máy, mặt không giấu nổi căng thẳng.
Và vật phẩm Đặc Biệt tiếp theo rơi ra là một cái hộp không giống với bất kỳ thứ gì cậu đã quay ra trước kia. Tim lỡ một nhịp, chẳng nhẽ là nó. Nhanh chóng mở cái hộp ra, bên trong nó là mười quả pháp cầu được xếp gọn gàng. Để chắc chắn đó là nó, cầm một quả cầu lên xem xét kỹ lưỡng. Ôi, nó giống y hệt như những quả cầu mà cậu đã quay ra hôm qua. Vô vọng rồi.
“…Tôi thật lấy làm tiếc.” (Seol)
“Không sao đâu anh. Anh như thế là đã quá rộng lượng với hai chị em em rồi.” (Yi Sung-Jin)
Yi Sung-Jin nói vậy, nhưng đôi mắt cậu đờ ra vẻ đầy tuyệt vọng. Càng kỳ vọng bao nhiêu thì giờ là bấy nhiêu thất vọng. Không giữ được bình tĩnh nữa, cậu nhóc ôm mặt mà khóc. Tiếng khóc ai oán vang vọng khắp căn phòng.
Không còn làm gì được nữa rồi. Không còn hy vọng nào nữa rồi. Ông trời đã bỏ mặc chị cậu mất rồi.
Seol ngồi đó, không biết phải an ủi cậu ta ra sao. Nhìn cậu nhóc khóc nức nở mà lòng cậu quặn lại. Lúc này có ai đó chọc một ngón tay vào eo cậu.
“À ra là cô Yun Seo-Rah.”(Seol)
Cô giơ bàn tay trái của mình ra.
“Đây…” (Yun Seo-Rah)
Cô ấy vẫn chẳng nói nhiều, cứ đưa tay ra trước mặt cậu. Và trong lòng bàn tay kia là một lọ nước nhỏ được bọc bằng một tờ giấy. Seol nhìn cái lọ nước, không rõ là cô ấy định làm gì.
“Nó là Thần dược Cải tử Hoàn sinh.” (Yun Seo-Rah)
Cô nói, vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
“Cô…C,cô định cho bọn tôi ư?” (Seol)
“Vâng.” (Yun Seo-Rah)
Thật không thể tin được. Một người ‘vô cảm’ như cô ta mà giờ đây lại cho họ lọ thần dược kia để cứu người ư?
Seol há hốc mồm ngạc nhiên. Yun Seo-Rah vội nói thêm.
“Tôi có nghe được chuyện của cậu nhóc. Hôm qua…” (Yun Seo-Rah)
Yun Seo-Rah nhìn sang phía cậu nhóc. Yi Sung-Jin vội cất lời, bối rối nói.
“Em chạy qua chị ấy lúc hôm qua, trong lúc săn kho báu! Xong rồi, chị ấy hỏi em có chuyện gì à, nên là em, em…” (Yi Sung-Jin)
Đôi mắt của cậu nhìn không chớp mắt vào lọ thuốc trong tay Yun Seo-Rah.
“Sao cô lại cho chúng tôi thứ này? Tay của cô thì sao?” (Seol)
“Nó không dùng được cho người còn sống. Nó được ghi rõ trong tờ giấy này đây.” (Yun Seo-Rah)
“….”
Seol cẩn thận cầm lấy lọ thuốc.
Yun Seo-Rah thở dài một tiếng, rồi để hai người kia lại trong phòng mà bước ra ngoài.
“E,em cảm ơn chị rất nhiều!” (Yi Sung-Jin)
Yi Sung-Jin hét lên, đầu cúi gập xuống.
“Cảm ơn chị! Thật sự cảm ơn chị!” (Yi Sung-Jin)
Nước mắt cậu nhóc ứa ra, rơi xuống sàn.
“Cảm ơn cô.” (Seol)
Seol cũng cúi gập đầu, cảm ơn cô gái. Yun Seo-Rah dừng bước, quay người lại nhìn Seol.
“Tôi cũng vậy.” (Yun Seo-Rah)
Rồi cô lại cúi đầu, hệt như hai người kia. Đoạn, cô lại nhanh chóng bước ra khỏi thư viện.
‘Hoá ra cô ấy cũng không phải là người xấu…’ (Seol)
Một khi Yun Seo-Rah đã đi khỏi, cậu nhanh chóng bỏ tờ giấy bọc lọ thuốc ra. Nếu mà còn chần chừ thêm chút nữa chắc Yi Sung-Jin phát điên lên mất.
[Yêu cầu sử dụng]
.Chỉ dùng được với xác sống.
.Một phần thân xác của người đã khuất.
.Huỷ bỏ sự bất tuân lẽ thường của xác sống – “Cái chết cho Gaeg-gwi”.
“Cái thứ nhất và thứ ba thì được rồi… Nhưng mà một phần thân thể á?” (Seol)
“Em biết tìm nó ở đâu rồi!” (Yi Sung-Jin)
Yi Sung-Jin nhanh chân dẫn Seol đi. Cậu chạy đến căn phòng thí nghiệm ở cuối hành lang. Nhưng khi chạy vào trong, khung cảnh khiếp hãi bên trong làm cậu hét toáng lên. Seol giật mình, tay vội với lấy thanh thép trong túi ra, rồi chạy vào trong phòng. Seol há hốc mồm ngạc nhiên.
Gã trung niên, biệt tăm từ tối hôm qua đến giờ, đang nằm trên mặt đất. Người gã bị chẻ dọc ra làm đôi.
“Ông, ông ta không có ở đây tối hôm qua!” (Yi Sung-Jin)
Seol phần nào hiểu được tại sao ông ta lại có kết cục như thế này.
‘Họ hận ông đến mức này ư…? Dù gì ông cũng là chồng, là bố của họ mà…’ (Seol)
Có lẽ đó một phần cũng là do bản tính của xác sống, lấy sự đau khổ của mình ra để mà luôn ghét bỏ những kẻ còn sống. Chỉ có Yi Surl-Ah là khá đặc biệt. Cô nhất mực yêu thương cậu em của mình, vẫn chỉ đường trốn thoát, không hề tỏ vẻ cay hận cậu.
“Sssuuunnnggg—Jjjiiinnn….?”
Một cái giọng đục ngầu cất lên từ trong phòng. Seol và Yi Sung-Jin nhanh chóng phát hiện ra một bóng người đang đứng ở một góc phòng. Nhìn cái bộ dạng ghê rợn của nó, Seol không khỏi khó chịu. Đây là lần đầu cậu thấy một xác sống, cậu không nghĩ là nó có thể đáng sợ đến mức này.
“Chị!” (Yi Sung-Jin)
Yi Sung-Jin nhanh chóng chạy tới bên cạnh người kia. Cậu mừng rỡ, nhảy tưng tưng quanh cô ấy.
“Chị! Chị giờ có thể sống lại được rồi!” (Yi Sung-Jin)
“Sssssống…?”
“This hyung, this hyung got the potion to revive you!!” “Anh Seol, anh ấy lấy có thuốc Cải tử hoàn sinh. Anh ấy có thể hồi sinh chị!!” (Yi Sung-Jin)
Cái lọ trong tay Seol phát ra một luồng ánh sáng ấm áp tự lúc nào.
Cậu bỏ cái nắp ra, xem xem sẽ có chuyện gì xảy ra. Chất lỏng trong lọ nước bắt đầu bay ra khỏi lọ, lơ lửng giữa không trung. Chúng lượn lờ trước mặt cậu, như muốn hỏi rằng, ai sẽ là người được ban sự sống?. Dù cho chẳng hiểu gì, Seol vẫn đưa tay ra chỉ về phía Yi Surl-Ah. Thứ chất lỏng kia liền nhẹ nhàng bay tới chỗ cô, nó nhanh chóng biến mất khi da thịt của cô chạm vào chất lỏng kia.
Một ánh sáng chói loá phát ra từ thân xác của Yi Surl-Ah. Yi Sung-Jin nhắm chặt mắt lại khi mà thứ ánh sáng kia ngày một rực rỡ. Từ xa, Seol đã chứng kiến thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc. Da thịt của Yi Surl-Ah liền lại với nhau, những vết cắt biến mất, những cái lỗ trên người cô cũng dần được lấp đầy bởi da thịt.
Và như lúc đến đầy bất chợt, luồng ánh sáng kia vụt biến mất. Đứng ở kia, là một cô gái. Đôi mắt cô mở to, chớp chớp. Đống da thịt bầy nhầy ở đó vừa nãy đã biến thành một cô gái tuổi mười tám đầy trẻ trung và xinh đẹp.
“Chị!!” (Yi Sung-Jin)
Yi Sung-Jin ôm chầm lấy cô chị gái yêu dấu của mình.
Yi Surl-Ah không biết phải làm gì đứng đó ngơ ngác nhìn cậu em. Khi cô thấy cậu cứ ôm chặt lấy mình mà khóc, hai hàng nước mắt của cô cũng tuôn rơi.
Seol lặng lẽ bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Giờ là thời khắc đoàn tụ của hai người họ, cậu nên để họ được tự nhiên. Cậu tựa người vào cánh cửa, hai tay bắt chéo trước ngực. Tiếng khóc nức nở của hai chị em họ vọng ra bên ngoài. Seol vô thức nắm chặt thanh thép lại. Cậu đứng ngoài đó, canh chừng không cho một tên xác sống nào có thể tới đây mà phá đám cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt này.
Seol quay trở lại lớp - cùng với chị em nhà Yi. Căn phòng an toàn được một phen chao đảo. Hyun Sahng-Min đang nhồm nhoàm nhai một miếng bánh thì há hốc mồm ra khi nhận ra người mới vào lớp kia. Shin Sahng-Ah cũng không khỏi khiếp hãi, tưởng chừng mình gặp ma mà luôm miệng kêu ‘mẹ ơi, mẹ ơi’.
“Thật chứ. Hoá ra chuyện hồi sinh người chết là thật.” (Hyun Sahng-Min)
Khi đã được kể lại mọi chuyện, Hyun Sahng-Min cười hô hố.
Seol cầm một túi đồ ăn cho Yun Seo-Rah và một túi khác cho chị em nhà họ Yi, tâm điểm chú ý của mọi người lúc này. Một khi đã đưa tận tay họ, cậu nhanh chóng bóc một nắm cơm ra ăn, bỏ ngoài tai những lời cảm ơn không ngớt của hai người kia. Hyun Sahng-Min nhìn cậu như đang trách móc sự thờ ơ của cậu, Seol chẳng mảy may vẫn vừa nhai vừa nói.
“Lúc đi về tôi đã phải nghe họ cảm ơn suốt rồi. Giờ tôi như muốn phát khùng lên với hai người họ ấy.” (Seol)
“Đừng bốc phét quá chứ.” (Hyun Sahng-Min)
“Thật mà. Lúc đầu thì không sao, nhưng mà đến khi nghe thấy câu cảm ơn lần thứ , tôi chịu hết nổi luôn, bảo họ thôi ngay mà hai người đó có chịu đâu.” (Seol)
Ngay cả lúc này, hai chị em họ vẫn không ngừng quay ra hết cảm ơn rồi cúi đầu với Seol. Seol đần mặt ra, chỉ về phía Yun Seo-Rah đang ngồi một mình một góc ở kia.
“Cô Yi Surl-Ah à.” (Seol)
“Dạ!! Dạ! Tôi vô cùng biết ơn những điều anh đã làm! Làm sao mà tôi có thể trả được mối ân tình này đây? Anh hồi sinh tôi, lại còn hết lòng giúp đỡ em tôi nữa…” (Yi Surl-Ah)
“Khoan, khoan. Tôi hiểu ý cô rồi. Nhưng mà chuyện là thế này. Tôi không hề kiếm được thuốc Cải tử hoàn sinh kia, mà là cô ta kìa. Cô ấy đưa nó cho tôi.” (Seol)
Yun Seo-Rah đang cắn một miếng sandwich, khựng lại khi nghe thấy Seol nói. Ánh mắt cô đầy sát khí nhìn chằm chằm Seol. Seol ngó lơ cái ánh nhìn cay độc đó, miệng huýt sáo giả vẻ ngu ngơ.
“Thật á?” (Yi Surl-Ah)
“Thật luôn. Nếu mà cô Yun Seo-Rah không quay được ra lọ thuốc đó, thì cô cũng không tài nào ngồi đây được đâu.” (Seol)
“Đúng đó chị à! Chị kia đã đưa thuốc Cải tử hoàn sinh cho anh Seol đấy!”(Yi Sung-Jin)
“Ôi cô Yun Seo-Rah!” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah nhanh chóng chạy đến chỗ Yun Seo-Rah. Seol thở phào nhẹn nhõm khi cắt được cái đuôi phiền phức kia. Cậu quay sang Yi Sung-Jin và đưa xu ra.
“Cầm lấy chỗ này mà trả lệ phí cho chị cậu này.” (Seol)
“…A!” (Yi Sung-Jin)
Cậu nhóc thốt lên như mới vừa nhớ ra. Chưa kịp nói gì thì Seol đã vội cản cậu lại.
“Làm ơn, đừng.” (Seol)
Seol khẩn khoản.
“Làm ơn đừng nhắc đến hai chữ ‘cảm ơn’ nữa. Miệng cậu mà thốt ra mỗi từ ‘cảm’ thôi thì tôi sẽ không đưa chỗ này cho cậu đâu.” (Seol)
“…………”
“Nếu cậu muốn tỏ lòng biết ơn thì hãy đến chỗ cô Yun Seo-Rah kia kìa, như chị cậu ấy.” (Seol)
Yi Sung-Jin im bặt, hai tay nhận lấy chỗ đồng xu. Sau đó cậu lặng lẽ nghe lời Seol mà nhập hội những con người mở miệng ra là cảm ơn với chị cậu, bắt đầu quấy phá quý cô Yun Seo-Rah đầy tội nghiệp kia.
Seol hạnh phúc mà ăn nốt bữa ăn. Shin Sahng-Ah và Hyun Sahng-Min chứng kiến mọi chuyện từ nãy đến giờ, cứ khúc khích cười ở một góc.
“Ôi tôi chết mất thôi! Nhìn cô Yun Seo-Rah kìa!” (Shin Sahng-Ah)
“Hố hố, nhìn mặt cổ khó chịu kìa, hài hước quá cơ. À mà đại ca. Anh còn thừa bao nhiêu xu thế? Trừ số để dùng làm lệ phí ấy.” (Hyun Sahng-Min)
Seol trả lời cụt lủn ‘’. Hyun Sahng-Min đảo mắt, ra hiệu cho Seol nhìn về đằng sau cậu. Có ba người, hai nữ một nam, không được tham gia vào bữa ăn vui vẻ này, ngồi đằng xa mà thèm thuồng. Seol hỏi.
“Họ không được cho cái gì để ăn à?” (Seol)
“Tôi xin anh. Sao tôi phải phí hoài đồ ăn của mình cho mấy đứa đấy chứ? Bọn chúng có phải là đệ tử hay đồng đội gì của tôi đâu.” (Hyun Sahng-Min)
Cả Shin Sahng-Ah cũng gật đồng tán thành.
“Mà này… Lúc nãy, bọn chúng có hỏi tôi xem có thể cho họ một chút xu lẻ không đấy.” (Hyun Sahng-Min)
“Họ vẫn không kiếm đủ tiền lệ phí à?” (Seol)
“Bọn họ bảo là cả ba người chỉ kiếm được tầm hay gì đó.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min thì thầm nói cho Seol, rồi lại tỏ vẻ khó chịu.
“Này anh. Anh đừng có mà đem chỗ xu đó cho bọn chúng đấy nhá.” (Hyun Sahng-Min)
“Đúng đấy. Cậu đừng mang cho chúng.” (Shin Sahng-Ah)
Đến cả Shin Sahng-Ah cũng tỏ vẻ khó chịu với ba người kia. Quan hệ giữa cô và bộ ba kia đã rạn nứt kể từ lúc còn ở dưới tầng hai. Tại lúc đó, ba người họ đã nhanh chóng chấp nhận mọi yêu cầu của Kahng Seok, không đoái hoài gì đến việc phải để cô ở lại cả. Cái ánh nhìn của chúng, cái ánh nhìn lộ rõ vẻ nhẹ nhõm khi người ngoài kia không phải là mình, đến giờ cô vẫn nhớ rõ như in. Bọn chúng là một lũ chỉ biết nghĩ đến bản thân, mặc cho người khác có ra làm sao. Và điều đó làm cô càng ngày càng căm ghét ba người kia hơn.
Seol chẳng biết nói gì hơn. Cậu lấy hết chỗ xu thừa kia ra đưa cho Hyun Sahng-Min.
“Hửm?”
“Cậu cầm lấy chỗ này đi. Từ giờ đến trưa vẫn còn chút thời gian, nên cậu xài chỗ này nhanh lên.” (Seol)
“Ồ anh muốn cho tôi à? Để quay cái máy xổ số à?” (Hyun Sahng-Min)
“Ừ. Nếu mà cậu sợ gặp phải xác sống thì thôi. Nhưng cũng đừng lo quá, tôi chưa thấy một tên nào lúc về đây cả.” (Seol)
Hyun Sahng-Min ngạc nhiên.
“Thật á… Anh cho tôi chỗ này á?” (Hyun Sahng-Min)
“Ừ, cầm lấy mà dùng gì thì dùng.” (Seol)
Seol chẳng cần thêm gì từ cái máy xổ số kia nữa. Nên là chỗ tiền xu này với cậu là quá thừa thãi. Cậu nghĩ là dùng chỗ xu này để thắt chặt mối giao hảo với Hyun Sahng-Min thì tốt hơn cả, dù gì Bảng trạng thái của cậu ta khá là tuyệt, sẽ có lợi cho cậu về sau. Cùng với việc cậu ấy đã giúp đỡ cậu khá nhiều lúc trước, Seol cũng muốn có cái gì đó để cảm ơn.
“Thật luôn? Anh sẽ không ý kiến gì về việc cách tôi dùng nó chứ?” (Hyun Sahng-Min)
“Cậu làm gì thì làm, vứt đi cũng được.” (Seol)
Khi thấy Seol đã quyết vậy, Hyun Sahng-Min chẳng từ chối làm gì. Mặt cậu nhoẻn một nụ cười đầy ranh mãnh. Hyun Sahng-Min cầm đống xu trong tay, mắt nhìn ngang liếc dọc rồi đi ra khỏi phòng đầy vênh váo.
“Cho tôi đi cùng với!” (Shin Sahng-Ah)
Shin Sahng-Ah chạy đuổi theo sau. Bộ ba kia nhìn Seol đầy tức tối, rồi họ cũng chạy ra ngoài đuổi theo Hyun Sahng-Min và Shin Sahng-Ah. Seol lại tiếp tục ăn trong tĩnh lặng. Cậu vừa ăn vừa liếc mắt về phía Yun Seo-Rah xem cổ thế nào rồi.
Mới đầu Yun Seo-Rah vẫn chẳng đoái hoài gì hai chị em nhà họ Yi kia. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, cô cuối cùng cũng không chịu nổi mà phát rồ lên, đuổi hai người nọ về chỗ cậu. Seol giật thót mình, tưởng rằng mình lại sắp vào địa ngục đến nơi rồi.
May mà ông trời vẫn chừa đường sống cho cậu.
[Có một tin nhắn của Hướng dẫn viên.]
Giờ đã là giữa trưa.
Tin nhắn báo họ tập trung lại ở tầng sáu.
Seol bước từng bước trên tầng sáu, vẻ đầy thất vọng. Cậu cứ tưởng tầng sáu phải được trang hoàng kỹ lắm, hoá ra vẫn chỉ là một tầng thượng vô cùng bình thường. Chỉ có một cái cổng vòm sáng rực màu đỏ tươi được đặt ở giữa sân thượng. Hướng dẫn viên, Han cùng với cô hầu tóc vàng đang đứng cạnh nó chờ mọi người đến.
“Vâng, cuối cùng thì mọi người đã có mặt đầy đủ. Tôi xin chúc mừng tất cả mọi người ở đây đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.” (Han)
Han nở một nụ cười tươi chúc mừng họ. Trông gã không hề giống với Han mà họ biết.
“Giờ đây mọi người đã tề tựu đông đủ, tôi xin trân trọng thông báo rằng Khu vực đã hoàn thành xong kỳ Hướng dẫn!” (Han)
Bộp, bộp, bộp!!
Cô hầu vỗ tay hưởng ứng. Những người kia cứ đứng đó giương mắt ra nhìn.
Seol từ nãy giờ vẫn thắc mắc một điều.
‘Đã có mặt đủ người đâu?’(Seol)
Chỉ có sáu người đang đứng trên này. Bộ ba hai nữ một nam kia vẫn không thấy tăm hơi đâu.
“Lúc bắt đầu chúng ta có đến người cùng tham gia vào hành trình này…” (Han)
Seol lơ đi mấy lời vô nghĩa của Han mà quay ra hỏi Hyun Sahng-Min.
“Có chuyện gì à?” (Seol)
“Chuyện gì? À! Ý anh là chuyện về mấy đồng xu ấy à?” (Hyun Sahng-Min)
“Ba người kia. Cậu giết họ rồi à?”(Seol)
“Gì? Không!… Tôi đưa cho Shin Sahng-Ah đồng xu, bảo cổ đi đến chỗ cái máy, quay được cái gì thì chúng tôi sẽ chia đôi nó.” (Hyun Sahng-Min)
“Thế chỗ còn lại?” (Seol)
“…Tôi biết là các vị muốn bước ngay vào cánh cổng lúc này, nhưng tiếc thay chúng tôi phải để các vị chờ thêm một chút nữa. Chúng tôi cần sắp xếp lại thứ hạng của các vị. Quan trọng hơn cả là hai người chúng tôi phải phân phát phần thưởng cho các vị nữa.” (Han)
Han vẫn dõng dạc nói chẳng hề quan tâm có ai nghe không. Thấy Hướng dẫn viên bắt đầu nói vào vấn đề, Hyun Sahng-Min thì thầm lại với Seol.
“Thế anh nghĩ tôi đã làm gì?”(Hyun Sahng-Min)
“?”
“Anh phải hứa là không được tức giận thì tôi mới nói.” (Hyun Sahng-Min)
“Rồi tôi hứa.” (Seol)
“Tôi vứt chúng rồi. Tất cả xu.” (Hyun Sahng-Min)
“Cậu vứt chúng đi?”(Seol)
Seol gặng hỏi lại.
“Đúng. Tôi vứt hết chúng vào bồn cầu rồi xả nước cuốn trôi chúng đi rồi.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min hạ cặp kính xuống nhìn Seol. Đôi mắt cậu nghếch lên hí hửng như đang rất vui.
“Không chỉ có thế đâu! Tôi còn để cho bọn chúng thấy nữa cơ! Ui tiếc thật. Giá mà tôi được nhìn thấy vẻ mặt của ba người kia thì tốt biết mấy.” (Hyun Sahng-Min)
Cậu nhoẻn miệng cười đầy ma mãnh.