Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 141: lựa chọn của số phận (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Seol Jihu nhíu mày.

Vậy là Bạch Hồng Hoa đã quyết định “đánh bài ngửa”.

Mọi thứ có vẻ lộn xộn khi Phi Sora xuất hiện, nhưng có thể chính cô ta cũng là một diễn viên của vở kịch này.

Điều quan trọng là mối nghi ngờ của Jang Maldong hoàn toàn chính xác.

Seol Jihu quyết định tập trung vào sự thật này và hỏi lại.

“Ý cô là sao?”

“Hmm… Vấn đề này nghe có vẻ phức tạp, nhưng thực ra cũng nhẹ nhàng thôi”.

Phi Sora nghiêng người về phía trước, trong khi hai tay vẫn đặt trên bàn.

“Bọn tôi đã xây dựng một kế hoạch rất ~ kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng lại xảy ra vài trục trặc. Vì vây, tôi muốn nhờ anh giúp một tay.”

“Và đó là-”

“Cưng à, anh nghĩ chúng tôi cần tiền à? Hay trang thiết bị? Ôi trời, Bạch Hồng Hoa không phải là hội Cái Bang đâu!”

Phi Sora hất hàm về phía Bok Jungsik.

“Chỉ cần anh đồng ý, anh có thể đưa hai chị em nhà Yi đi dâu cũng được. Thủ lĩnh của chúng tôi sẽ lo liệu mọi chuyện còn lại, phải không?”

Nói cách khác, kẻ chủ mưu đằng sau lời đề nghị này là Bok Jungsik chứ không phải Phi Sora.

Khi Jang Maldong và Seol đưa mắt nhìn Bok Jungsik, anh ta cười ngượng nghịu.

“Uhmm… Tôi đã cố gắng nói chuyện theo kiểu chính thống một chút để giữ sĩ diện cho Bạch Hồng Hoa… Nhưng rốt cuộc có người đã phá tan nỗ lực của tôi rồi.

Như thể đang xấu hổ, Bok Jungsik vừa nói vừa ho khan vài tiếng.

“Haizz. Đến nước này rồi, tôi sẽ nói toạc móng heo ra vậy. Vài ngày trước, tôi đã mua được thông tin liên quan đến một tàn tích bí ẩn. Đó là một thương vụ lớn, ừm, chúng tôi đã trả đồng vàng cho Hội Tình báo để lấy được thông tin đó.”

Seol Jihu tròn mắt. Việc các tổ đội và bang hội mua thông tin là chuyện bình thường, nhưng đồng vàng lại là một con số khủng khiếp.

Quy đổi sang tiền Hàn Quốc, thông tin đó trị giá tới , tỷ won.

“Có lẽ anh sẽ chê chúng tôi bị điên, nhưng những bằng chứng mà người môi giới đưa ra, thực sự rất thuyết phục. Thậm chí chúng tôi còn ủy quyền cho các Pháp sư cao cấp và nhờ họ xác minh thông tin từ các thư tịch và bản đồ cổ. Kết quả cuối cùng cho thấy, tàn tích đó thực sự rất đáng giá….”

Bok Jungsik đưa tay chỉnh kính của mình rồi nói tiếp:

“Chắc chắn có nhiều kho báu quý giá đang ẩn giấu trong tàn tích kia. Nếu cuộc thám hiểm thành công, chúng ta sẽ kiếm được số tài sản vượt xa khoản đầu tư ban đầu. Báo cáo cho biết, tàn tích này là một lâu đài bí mật, thuộc về một vị hoàng đế cổ đại, được xây từ vài trăm năm trước.”

“Ê! Anh định phun hết bí mật của chúng ta cho họ à?” – Phi Sora giận dữ ngắt lời – “Anh có bị ngu không? Chúng ta còn chưa biết họ có định hợp tác hay không mà?”

“Được rồi, được rồi” – Bok Jungsik xua tay rồi nói tiếp – “Dù sao đi nữa, đây cũng là một lời đề nghị chuyển nhượng chưa từng có. Nhưng vấn đề đang khá gấp gáp, nên tôi mong anh Seol đây sẽ nhanh chóng hợp tác.”

Bok Jungsik nở một nụ cười.

“Tất nhiên, tôi biết Ngài Jang Maldong rất quan tâm tới học trò của mình. Vì vậy, chúng tôi đã chuẩn bị thêm một điều khoản bổ sung.”

“Điều khoản bổ sung? Cái quái gì vậy, tại sao tôi chưa từng nghe nói về chuyện này?” – Phi Sora giận dữ hét lên.

Tuy nhiên, Bok Jungsik giả vờ như không nghe thấy lời cô.

“Bất kể cuộc thám hiểm thành công hay thất bại, chúng tôi vẫn tiến hành chuyển nhượng.”

Nói cách khác, chỉ cần Seol đồng ý hợp tác, họ sẽ chuyển nhượng chị em Yi cho cậu.

“Tất nhiên, đó chỉ là điều kiện dự phòng thôi. Vụ này mà thất bại thì chúng tôi gặp rắc rối to đấy, hahaha” – Bok Jungsik cười lớn. Như thể anh ta cực kỳ tự tin vào kế hoạch của mình.

“Ngoài ra, anh cũng không sợ bị lợi dụng đâu. Bạch Hồng Hoa không mời anh hợp tác để làm mồi nhử hay khiên thịt” – Bok Jungsik cười toe toét – “Sora sẽ chịu trách nhiệm dẫn đầu đoàn thám hiểm. Cô ấy rất mạnh mẽ và dày dạn kinh nghiệm, anh cứ hỏi ngài Jang Maldong thì biết.”

Thật lòng mà nói, Seol đã nghĩ tới nguy cơ này. Cậu quay sang Jang Maldong để thăm dò.

Khi Jang Maldong gật đầu đồng ý, mặt Sora vênh lên như thể cô đang ngửa mặt nhìn trời.

“Nhưng vì tôi tin tưởng vào danh tiếng của Carpe Diem và anh Seol Jihu, nên tôi sẽ trao cho anh quyền phủ quyết trong chuyến thám hiểm này.”

“Vkl. Anh vừa nói gì cơ??” – Đôi mắt Phi Sora như thể đang bùng cháy – “Anh mất trí rồi à? Nghĩ gì mà trao cho cậu ta quyền phủ quyết?”

“… Tôi là thủ lĩnh của Bạch Hồng Hoa, cô quên à?”

“Nhìn đi, lão già! Đội trưởng của đoàn thám hiểm là tôi, là tôi!”

“Cô gọi ai là lão già đấy? Đừng quên tôi là thủ lĩnh của cô nhé. Và cô định nghi ngờ những người dưới quyền Ngài Jang Maldong sao?”

“Tôi rất tin tưởng ông nội! Nhưng cậu ta-!”

“Trật tự nào. Cuộc thảo luận vẫn chưa kết thúc.” – Bok Jungsik ngoan cố gạt đi, như thể anh sẽ không bao giờ rút lại quyết định của mình.

“Tôi xin lỗi vì chưa nói rõ. Tôi sẽ tiếp tục. Chúng tôi sẽ trao cho anh quyền phủ quyết, nhưng – đúng như Sora lo lắng – điều này có thể gây ra sự bất đồng trong nhóm thám hiểm. Vì vậy, anh đừng lạm dụng quyền này.”

Nghĩa là ​​họ sẽ đặt ra những hạn chế để ngăn các thành viên lạm dụng quyền lực. Trên thực tế, đó là một quy tắc cần thiết. Trừ khi Bạch Hồng Hoa là một nhóm mù quáng cực đoan.

“Vì vậy, trước khi anh sử dụng quyền phủ quyết, xin hãy liên hệ với tôi hoặc Ngài Jang Maldong trước. Như thế, tôi có thể đánh giá thách tích của anh và cả tình hình hiện tại.”

Nói cách khác, Bok Jungsik đang cố khẳng định rằng, dù Phi Sora dùng quyền của đội trưởng để ép Seol vào nơi nguy hiểm, thì Seol vẫn có thể từ chối.

Bok Jungsik lại tiếp tục bài phát biểu của mình.

“Vì chúng tôi yêu cầu anh hợp tác để đổi lấy quyền chuyển nhượng chị em nhà Yi, nên thật khó để phân chia chiến lợi phẩm của đoàn thám hiểm. Nhưng…”

“Nhưng?” – Phi Sora trợn mắt nhìn chằm chằm vào Bok Jungsik.

“Nếu cuộc thám hiểm thành công, chúng tôi sẽ cung cấp cho anh một khoản phí hoa hồng phù hợp với tiêu chuẩn Carpe Diem. Từ quỹ cá nhân của tôi, tất nhiên.”

Ai cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của Phi Sora. Nhưng khi Bok Jungsik nhấn mạnh rằng anh ta sẽ dùng tiền của bản thân mình để trả cho Seol, cô đành ngậm miệng.

Seol Jihu, và thậm chí cả Jang Maldong, đều tỏ ra bối rối.

“Uhm… Không phải tôi định khoe mẽ đâu” – Bok Jungsik hơi cúi đầu xuống và mân mê đôi tay của mình – “Dù hiện tại, tôi sở hữu một danh hiệu hào nhoáng là Thủ lĩnh của Bạch Hồng Hoa, nhưng ban đầu, tôi đã rất khốn khổ. Ngài biết đấy, tôi đã phải trải qua những tháng ngày đau khổ ở Thiên đường.”

Jang Maldong nghiêng đầu hỏi: “Cậu kể chuyện trong quá khứ để làm gì?”

“Chính Ngài đã cứu vớt tôi” – Bok Jungsik nghiêm trang nói – “Tôi có thể tự tin nói rằng, tôi là người buồn nhất khi nghe tin Ngài nghỉ hưu. Và là người hạnh phúc nhất khi nghe tin Ngài quay trở lại.”

Sau một hồi im lặng, anh ta lại nói tiếp:

“Dù sao đi nữa, hy vọng anh Seol sẽ không quá đề cao điều kiện thứ ba. Uhm, đó chỉ là mong muốn cá nhân của tôi, hy vọng có thể hoàn trả món nợ ân tình của Ngài Jang Maldong.”

“….”

“Sora, cô cũng nên nhịn một chút. Sao lại đi so đo với Ngài Jang Maldong, không phải chính Ngài ấy đã giúp cô từ một con bé ất ơ thành một Nữ Quái bá đạo như bây giờ sao?”

“Lão già, anh nói cái gì????”

Phi Sora lên tiếng phàn nàn, nhưng sau khi liếc qua Jang Maldong, cô ấy lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác.

“Tôi có thể hơi quá lời, nhưng về cơ bản, đây cũng là một khoản hối lộ.”

Bok Jungsik nheo mắt.

“Yi Seol-Ah và Yi Sungjin… Họ tham gia vào Bạch Hồng Hoa vì vì họ tin tưởng tôi, nhưng dường như chúng tôi đã không chăm sóc được cho họ.”

Khi Bok Jungsik nói đến đó, Phi Sora gầm gừ.

“Này! Anh nhìn đểu tôi đấy à?”

Bok Jungsik thở dài và cười khô khốc.

“Dù sao đi nữa, sau chuyến thám hiểm, chúng tôi sẽ chuyển nhượng hai người đó cho anh. Thế nên, số tiền đó cũng để anh chăm lo cho họ thôi”.

‘Anh ta nói thật ư?’

Đó là những điều kiện quá hời.

Ban đầu, Seol thực sự nghi ngờ. Nhưng sau khi nghe lời giải thích của Bok Jungsik, Seol cảm thấy cũng có lý.

‘Phải chăng mình đã quá đa nghi??’

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Seol Jihu lặng lẽ xâu chuỗi từng điều kiện lại.

. Bạch Hồng Hoa đề nghị hợp tác.

. Chỉ cần họ hợp tác, Bạch Hồng Hoa sẽ chuyển nhượng chị em Yi hoàn toàn miễn phí.

. Họ sẽ cấp quyền phủ quyết để Seol không bị biến thành mồi nhử hoặc lá chắn thịt.

. Mặc dù Seol không được chia phần thưởng, nhưng họ sẽ trả cho cậu một khoản phí hoa hồng hợp lý.

‘….’

Không phải là quá kỳ quái sao???

Nhìn lướt qua, Seol không tìm thấy một điểm bất lợi nào. Tuy nhiên, cậu quyết định kiểm tra lại từng điều kiện với ánh mắt hoài nghi.

Và…

Ngay lập tức, một mối nghi ngờ hình thành.

‘Họ đang cố gắng lôi kéo Carpe Diem bằng mọi giá?’

Dường như họ có một kế hoạch nào đó ẩn giấu đằng sau cuộc thám hiểm này. Và họ đang sử dụng mọi cách để lôi kéo Carpe Diem vào.

Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Seol. Biết đâu Bok Jungsik thực sự muốn trả ơn Jang Maldong thì sao???

“Ôi trời! Tôi đã cố gắng hết sức rồi đó! Nào chàng trai, xin hãy quyết định đi!”

Và sau đó…

Thời khắc của sự thật đã đến.

Ngay khi Seol kích hoạt Cửu Nhãn, toàn bộ căn phòng đã được nhuộm đủ loại màu sắc.

Jang Maldong vẫn tỏa sáng như vàng ròng. Trong khi đó Bok Jungsik thì…

‘Màu vàng?’

Màu vàng. Cần chú ý.

‘Tại sao lại thế?’

Cho dù Seol có nhìn đi nhìn lại vài lần đi nữa, vị tiền bối tốt bụng này vẫn nhuốm màu vàng. Không, là màu vàng đậm – vàng pha cam.

“Muốn tham gia không? Sao anh im lặng thế?”

Vô tình đảo mắt, Seol Jihu cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Khuôn mặt thất vọng của Phi Sora nhuốm màu xanh như bầu trời mùa thu.

‘Màu xanh da trời!’

Sự lựa chọn của số phận.

Seol chợt nhớ đến giọng nói của Gula và Ira.

[Tôi không nói rằng tôi sẽ mở cả ba hướng. Tôi chỉ mở hướng bên phải thôi này.]

[Nhưng… Tương tự bên trái, bên phải sẽ mở cả ba nhánh cùng một lúc.]

[Tôi biết. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này.]

Cái quái gì đây? Sự lựa chọn của Số phận?

Seol Jihu bối rối. Tại sao Ira lại nói rằng Bà ấy sẽ chịu trách nhiệm? Tại sao Gula lại lo lắng như thế?

Nhưng bây giờ, Seol bắt đầu hiểu ra.

Pzzt!

Một màn hình đột nhiên hiển thị trước mặt Seol, y như lúc ở Giai đoạn .

Đó là một nơi xa lạ. Trong một không gian đổ nát, có ai đó đang ngồi bệt trên mặt đất và vùi mặt vào hai đầu gối.

[Hic, hic]

Tiếng khóc não nề vang lên.

Khi người phụ nữ từ từ đứng dậy, Seol Jihu giật mình.

‘… Là… Phi Sora?

Thật vậy, người phụ nữ đang khóc lóc vật vã đó chính là Phi Sora.

Cô trèo lên một chiếc ghế cũ và nắm lấy một sợi dây buộc vào trần nhà.

Không chút do dự, cô tròng chiếc thòng lọng lên cổ và nở một nụ cười quái đản.

Thế rối…

Phi Sora đá đổ chiếc ghế, và người cô rung lên trong cơn giãy chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio