Phải cố gắng lắm Seol mới có thể giải thích được cho Yi Surl-Ah rằng Thuốc trợ năng không phải là chất kích thích hay gì cả, và cậu cũng không hề có nghiện ngập. Sau khi đã trấn an được cô nàng, cậu liền đi tới phòng tập trên tầng ba.
Đã một thời gian kể từ khi Agnes không còn xuất hiện để hướng dẫn cậu nữa rồi. Nhưng không vì thế mà cậu lại lơ là việc luyện tập. Dù cho không có Agnes dám sát, cậu vẫn thực hiện một cách nghiêm túc các bài tập mà cô ấy đã đưa ra cho cậu và ăn uống theo như cô ấy đã dặn.
Sau bài tập thể chất, cậu lại đi về phòng của mình luyện tập điều khiển Sức mạnh phép thuật trong lúc nghỉ ngơi. Đây là khoảng thời gian cậu vô cùng yêu thích, đâu có ai lại thích việc ngồi lên ngồi xuống với một quả tạ trên vai hơn việc ngồi thiền cơ chứ.
Còn chuyện điều khiển Pháp lực, cậu càng luyện tập nhiều thì tốc độ di chuyển của năng lượng càng ngày càng nhanh hơn. Giờ đây cậu có thể dễ dàng điều khiển nó một cách nhuần nhuyễn như thể nó là một phần cơ thể của mình.
Việc luyện tập như thế kéo dài đến tận quá trưa. Sau khi đã hoàn thành bài thiền, cậu sẽ đi xuống tầng một để bắt đầu luyện kỹ năng nghề nghiệp.
Những bài tập này trông có vẻ như được thêm vào cho hết ngày, nhưng nó lại là phần mà Seol mong chờ nhất. Nó làm cho cậu cảm thấy là mình đang làm rất tốt. Cậu cứ việc vung và đâm, vung rồi lại đâm, chẳng còn phải suy nghĩ điều gì nữa. Cứ thế mà hàng tiếng đồng hồ vụt qua mà Seol cảm thấy chỉ như một cái chớp mắt.
Cậu còn mua hẳn cả một cây thương ở cửa hàng chỉ để luyện tập nữa. Nó ngốn của cậu tới Điểm sinh tồn.
Dù trong lúc luyện tập cậu cũng được cấp cho một cây thương, nhưng theo Seol thì nó lại quá ngắn. Với lại cậu không thể mang nó theo khi muốn làm nhiệm vụ sau này, nên mua luôn cho mình một cây bây giờ sẽ giúp cậu dần quen được với vũ khí đó về sau.
Seol chỉ tập trung vào việc thành thạo ba thương kỹ cơ bản – Đâm, Đập và Cắt.
Dù rằng còn có rất nhiều kỹ thuật khác nữa, nhưng cậu lại chọn chỉ luyện có ba thứ trên. Đâm thủng tất cả, Đập tan mọi vật và Cắt đôi mọi thứ – Seol trong giấc mơ kia đã huỷ diệt vô số kẻ thù chỉ với ba kỹ năng kia.
Cậu đã tự đề ra cho mình bốn điều luật phải tuân theo trong lúc luyện tập.
Thứ nhất, như Agnes đã nói, cậu không bao giờ dùng Phép thuật trong lúc luyện tập. Không bao giờ.
Thứ hai, nếu cậu cảm thấy động tác mới thực hiện hoặc không đúng ý muốn, thì nó sẽ không được tính và cậu phải làm lại lần nữa.
Thứ ba, mỗi một động tác cậu phải tập ít nhất là lần.
Và cuối cùng, dù có đang luyện tập dang dở, cậu cũng phải ăn uống và nghỉ ngơi một cách điều độ.
Con số đơn giản là do cậu đã có Thuốc trợ năng phụ giúp, nó tăng gấp lần hiệu quả luyện tập nên như thế cậu đã thực hiện , lần động tác đó trong một ngày.
Để mà một ngày hoàn thành toàn bộ khoá huấn luyện trên thì nó cũng phải đến tận nửa đêm. Cậu luôn về phòng với tình trạng kiệt sức, nhưng như thế cũng không đủ để làm cậu vơi đi sự hưng phấn. Tất nhiên là có lý do để cậu vui vẻ được như vậy.
[Bảng trạng thái của bạn]
[. Thông tin tổng quát]
Ngày triệu hồi: tháng , .
Loại Dấu ấn: Vàng
Giới tính/Tuổi: Nam/
Chiều cao/Cân nặng: . cm/. kg
Tình trạng hiện tại: Tốt
Nghề nghiệp: LV. (Chiến binh)
Quốc tịch: Hàn Quốc (Khu )
Tư cách: N/A
Bí danh: N/A
[. Nhân cách]
.Tính cách:
– Kiên trì. (Sẽ nhẫn lại và vượt qua cơn đau và sự hà khắc.)
– Dễ nổi nóng.
.Năng khiếu:
– Trung bình. (Không biểu hiện tài năng hay nổi trội ở bất kỳ ở lĩnh vực nào.)
[.Trình độ thể chất]
Sức mạnh: Thấp – Cao ↑
Sức dẻo dai: Thấp – Cao ↑
Nhanh nhạy: Trung bình – Thấp ↑
Sức chịu đựng: Thấp – Cao ↑
Pháp lực: Trung bình – Cao
May mắn: Trung bình – Thấp
Điểm năng lực chưa sử dụng:
[. Kỹ năng.]
. Kỹ năng bẩm sinh ()
-Thấu thị tương lai (Cấp độ không rõ)
-Cửu nhãn (Cấp độ không rõ)
. Kỹ năng nghiệp vụ ()
– Điều khiển Pháp lực (Trung bình)
– Thương thuật sơ đẳng: Đâm (Trung bình cao); Đập (Trung bình); Cắt (Trung bình)
. Kỹ năng khác ()
[. Mức độ nhận thức]
Trung bình (Hành động và suy nghĩ một cách khôn ngoan; Chăm chỉ)/Khao khát học hỏi/Hỗn mang (Mọi hành động đều không thể dự đoán và khó kiểm soát)
Chỉ cần nhìn Bảng trạng thái của mình thôi là tâm trạng của cậu vui hẳn lên. Các chỉ số vật lý đã tăng lên lần, tức là bằng với việc uống lọ Thần dược. Cậu đã tiết kiệm cho mình đến , Điểm chỉ nhờ vào việc luyện tập chăm chỉ.
“Au ui….” (Seol)
Đang lâng lâng vì vui sướng, chợt cậu khẽ nhăn mặt vì hai tay chợt nhói đau. Cậu chẳng dám nhìn xuống hai bàn tay mình – hai tay cậu đang sưng tím tái hết cả lên.
Cậu vào nhà tắm và bắt đầu xả nước lạnh vào lòng hai bàn tay hòng xoa dịu cơn đau. Răng cậu nghiến chặt lại vì xót.
‘Ui da, mình tưởng vết thương khô miệng rồi chứ…’ (Seol)
Ngày đầu tiên cậu luyện thương, hai bàn tay của cậu còn bị trầy hết cả da, máu thì cứ thế tuôn ra liên tục. Hôm đó hai tay cậu đau đớn đến mức cảm tưởng như mới chết đi sống lại vậy. Như thế này là đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
‘Mình nên đi tắm qua một chút hay cứ thế đi ngủ luôn nhỉ?’ (Seol)
Đang còn phân vân không biết nên làm gì tiếp, cậu nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.
“Ai ở ngoài đó vậy?” (Seol)
Seol chạy ra mở cửa, để rồi bắt gặp một bóng người đã lâu không gặp.
Đứng đối diện cậu là một cô gái trong bộ quần áo người hầu . Đôi mắt lạnh lùng, nghiêm khắc đằng sau cặp kính nhìn chằm chằm vào cậu và cái dáng người mảnh khảnh, đầy đặn cùng với mái tóc được búi lại gọn gàng.
“Cô Agnes?” (Seol)
‘Đã lâu không gặp cậu rồi.” (Agnes)
“Có chuyện gì mà cô phải đến vào lúc muộn thế này…?” (Seol)
“Tôi có vài điều muốn nói với cậu.” (Agnes)
“Tất nhiên rồi. Mời cô vào.” (Seol)
“Cảm ơn anh.” Agnes cảm ơn một tiếng rồi lịch sự bước vào trong phòng.
“À đúng rồi. Cô Agnes này.” (Seol)
Seol đang dẫn cô vào trong phòng, chợt nhớ ra gì đó liền quay lại hỏi Agnes.
“Vâng?” (Agnes)
“Con gấu bông của cô hiện giờ thế nào rồi vậy?” (Seol)
Bốp!
Một cú đấm nhanh như chớp phi thẳng vào bụng cậu. Seol ngã ngửa ra, khò khè trong đau đớn.
“Au ui….” (Seol)
“Mi và cái con gấu ngu ngốc kia!!” (Agnes)
“T,tôi…hông thở được…” (Seol)
“Chết tiệt!! Ngươi có biết chỉ vì ngươi mà biệt danh của ta giờ thành ra thế nào rồi không hả?!” (Agnes)
“B, bụng của tôi…” (Seol)
Nom Agnes có vẻ đang rất điên tiết vì lời trêu chọc của Seol, cô giơ cùi chỏ lên định thụi một cú vào lưng cậu. Tay cô chợt khựng lại khi thấy cách cậu ta ôm bụng có gì đó là lạ.
Cậu chỉ dám ôm hờ bụng mình chứ không dám dùng toàn bộ bàn tay. Nhìn kỹ hơn thì cô mới phát hiện ra rằng tay cậu giờ đang sưng vù lên.
“…Cậu không định chữa trị cho bàn tay mình à?” (Agnes)
Cậu cố gắng lắm mới nhấc được đầu lên và thốt ra những tiếng thút thít đầy đau đớn. Agnes thở dài, lắc đầu nhìn cậu.
“Cậu vẫn cố chấp làm mấy trò ngu ngốc đấy nhỉ. Cái viết thương của cậu cần phải được chữa trị sớm thì tốt hơn đấy.”
Cô bảo Seol ngồi xuống giường, còn mình thì đến cái tủ cạnh đó lấy ra một lọ thuốc sát trùng, một tuýp thuốc mỡ và vài cuộn băng cứu thương. Seol ngớ người ra, ở đây hai tháng rồi mà cậu giờ mới biết trong phòng có những thứ như này đấy.
“Xoè tay cậu ra nào.” (Agnes)
Seol ngoan ngoãn đưa hai tay mình ra. Cô quỳ gối xuống trước mặt cậu
“Căn phòng này rất tốt cho việc hồi phục thể lực, nhưng lại chẳng có mấy hiệu ứng để hồi phục vết thương. Nếu cậu rửa nó cùng với loại thuốc mỡ đặc biệt mà tôi khuyên dùng, thì…” (Agnes)
Agnes cứ tiếp tục nói còn tay thì mở lọ thuốc sát trùng ra. Rồi cô cẩn thận rửa vết thương, sau đó bôi thuốc mỡ lên và băng bó chúng lại. Seol cứ ngồi đó tai thì nghe cô luyên thuyên đủ điều, mắt thì dán vào hai bàn tay đang liến thoắng của cô. Một nụ cười lộ ra trên mặt Seol.
Cậu thấy hạnh phúc một cách khó tả. Đã rất lâu rồi cậu mới có cái cảm giác như này. Cuộc sống mới này thật tuyệt biết bao, cậu có thể dành cả ngày hăng say làm điều mình thích, và những người xung quanh thì luôn quan tâm đến cậu. Nó có cảm giác như là… ‘thoải mái’.
Tính cách Seol giờ đây cũng đã thay đổi tích cực hơn rất nhiều. Lúc còn nghiện cờ bạc, cậu luôn thấy cuộc sống của mình rất khổ cực. Cậu luôn coi mình là nạn nhân và luôn làm to chuyện lên dù là thứ nhỏ nhặt nhất; dần dần trở nên nhạy cảm một cách thái quá và luôn tức giận dù cho mình mới là người sai.
Tuy nhiên, Seol đã hoàn toàn thay đổi khi bước chân vào Vùng trung lập. Có lẽ đúng ra phải nói là con người cũ của cậu, người mà Yu Seon-Hwah đã đánh mất giờ đã quay trở lại.
Cũng vì thế mà một vấn đề khác lại phát sinh; cái thói nghịch phá của cậu cũng đã quay trở lại.
Agnes thì đang tập trung băng bó lại vết thương ở tay của Seol, không hề hay biết là cậu đã nhìn chằm chằm đầu cô một lúc lâu. Cậu cất tiếng hỏi bâng quơ một câu.
“Tôi có chút tò mò – cô bao nhiêu tuổi rồi hả cô Agnes?” (Seol)
“Tôi .” (Agnes)
Agnes vẫn đang tập trung vào hoàn thành nốt việc băng bó, trả lời cậu trong vô thức.
“Ồ. Thế thì chị hơn em một tuổi đấy.” (Seol)
“…Xin lỗi?” (Agnes)
“Em mới có thôi chị à.” (Seol)
Agnes khẽ nhăn mặt. Cô nhìn Seol với ánh mắt đầy nghi hoặc, đầy ẩn ý như muốn nói rằng Cậu lại tính giở trò gì à?
Thực sự, từ chị quá là xa lạ đối với cô.
“Ừm….”
Seol gãi gãi má đầy xấu hổ.
“Không có gì đâu. Chỉ là, nếu chị thấy ổn thì em muốn từ giờ trở đi gọi chị bằng là chị thôi cho thân mật.” (Seol)
“Hãy báng vế…” (Agnes)
Agnes thốt ra vài lời khó hiểu, ngay lập tức cô phát hiện ra và che miệng mình lại.
“Hở? ‘báng vế’?” (Seol)
“Thứ lỗi cho tôi. Tôi nhỡ cắn phải lưỡi. Ý của tôi là bàn về việc luyện tập của cậu.” (Agnes)
Agnes hắng giọng một cái và lần này đã nói trôi chảy hơn.
“À, việc luyện tập ấy hả?” (Seol)
Nhắc đến việc luyện tập, mắt Seol sáng rực lên. Thấy vậy, Agnes thở phào nhẹ nhõm.
Dù cho cô đã thành công trong việc đổi chủ đề, nhưng phần nào vẫn bực bội về những điều Seol vừa nói – đầu cô giờ đang rối rắm với đủ chuyện để nghĩ, vậy mà cậu ta lại nhảy ra nói toàn những thứ đâu đâu khiến cho mọi thứ càng thêm rối rắm hơn.
Phải một lúc sau Agnes mới mở miệng nói.
“Tôi đã cân nhắc việc này được một thời gian rồi.” (Agnes)
Cô chưa bao giờ bỏ bê việc giám sát những bài tập hằng ngày của Seol cả. Thực tế, việc cô không xuất hiện trước mặt cậu trước đó là bởi vì cô chẳng còn gì có thể dạy cho cậu nữa.
“Giờ ta sẽ thay đôi cách luyện tập à?” (Seol)
Dĩ nhiên, cô chẳng cần quá bận tâm về việc luyện tập của người khác như thế này làm gì cả. Cô làm việc này là vì, theo như cô nói, % là do trách nhiệm làm giáo viên cho Seol và % là do lời đề nghị của Cinzia.
“…Chà, tôi cũng không biết nữa. Cậu cũng có thể coi đây là một kiểu luyện tập.” (Agnes)
Và phần còn lại là vì chính sự ham muốn của cô. Một điều ước, một khát khao mà bất kỳ người Địa cầu nào ở đây đến một lúc nào đó cũng thầm mong muốn.
Có lẽ cô chỉ muốn thoả mãn bản thân qua cậu ta – ví như ‘nếu mà mình làm những điều này khi lần đầu đến Vùng trung lập’, hay ‘nếu mà mình làm như thế này, thì mình sẽ…’
Cô ấy đang theo đuổi khát vọng về sự hoàn mỹ của mình, thứ mà cô đã không thể tự mình có được.
“Cũng có thể coi ư… ý chị là sao?” (Seol)
Trong vòng một tháng qua kể từ khi Seol nhận được nghề nghiệp của riêng mình, cô đã luôn dõi theo cậu. Nhìn thấy cậu ngày một tốt hơn khiến cho cô phần nào thấy ghen tỵ, và…
“Phải.” (Agnes)
…Và biết ơn.
Cô biết ơn rằng cậu đã cho cô một cơ hội; cô biết ơn việc cậu đã đủ kiên nhẫn mà không làm nhiệm vụ nào khác; cô biết ơn răng cậu không hề bỏ cuộc, rằng cậu đã chẳng hề phàn nàn chút gì cả mà không chút đắn đo làm theo lời chỉ dạy của cô.
Chàng trai đang ngồi trước mặt cô đây không chỉ làm thoả nỗi khát khao của cô, mà còn khiến cô thấy hạnh phúc trên cương vị của một người giáo viên nữa. Có lẽ vì thế mà cô không còn so sánh cậu với Seong Shi-Hyun làm gì nữa.
Seol chỉ là chính cậu ta. Và Seong cũng chỉ là chính gã mà thôi.
Seol mà cô biết là một người sống sót đã chọn bước đi sao cho đúng đắn nhất khi ở Vùng trung lập này. Đúng vậy, đó mới chính là bản chất con người của cậu, luôn biết rõ mình phải làm gì.
Và cuối cùng cậu cũng đã bước đến điểm kết thúc.
“Tôi tin rằng việc luyện tập như thế là đủ với cậu rồi.” (Agnes)
Vai trò của Agnes giờ đã kết thúc. Giờ là lúc để cho người chủ tự tay lèo lái.
“Cậu đã hoàn thành rất xuất sắc. Đến tận lúc này cậu đã vô vùng kiên nhẫn rồi. Tôi nói thực lòng đó.” (Agnes)
Phụ tùng đã được thay thế bằng những thứ tốt hơn trước rất nhiều.
“Nhưng, từ giờ trở đi, cậu cần phải cải thiện kinh nghiệm chiến đấu của mình.” (Agnes)
Động cơ ngay từ đầu đã thuộc hạng bậc nhất, chẳng cần bàn cãi về nó làm gì.
Seol ngưng cười, mặt nghiêm túc trở lại.
“Thế nghĩa là….” (Seol)
Cậu thì thầm như chỉ muốn hai người họ nghe thấy.
Agnes chỉnh lại cặp kính.
Bây giờ chỉ cần…
“Giờ là lúc thích hợp để làm nhiệm vụ đấy.” (Agnes)
…. Nổ máy và chạy hết tốc lực mà thôi.