Ruỳnh
Ruỳnh
Một cỗ xe, được kéo bởi tám con Horus, chạy điên cuồng qua các đường phố.
Yi Seol-Ah cau mày khi nhìn thấy những người lính đứng đầy rẫy ngoài đường. Họ nói rằng họ đang phong tỏa đường phố, để dọn đường cho xe chạy tới Đền thờ Luxuria.
Vấn đề là, chuyện này chưa từng xảy ra.
Đến lúc đó, Yi Seol-Ah bắt đầu nhận thấy có gì đó sai sai.
Có quá nhiều điểm đáng ngờ. Cỗ xe lạ lẫm, những người lính chặn đường…
Và quan trọng nhất là, Vua Prihi cũng đến thăm văn phòng Carpe Diem.
Cô không thể nghe thấy chi tiết cuộc nói chuyên vì Jang Maldong yêu cầu cô ra ngoài, nhưng nhìn qua nét mặt mọi người, cô có thể thấy bầu không khí nghiêm trọng đến mức nào.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Jang Maldong vội vàng rời đi.
Ông nói rằng, mình sẽ đi vắng vài ngày.
“Thật kỳ lạ.”
Yi Seol-Ah thì thầm và nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa, đã trở thành một dấu chấm nhỏ xíu ở đằng xa.
Sau đó, khi những người lính mở rào phong tỏa, Yi Seol-Ah vội vã chạy theo. Đúng như dự đoán, cỗ xe đã dừng lại trước Đền thờ Luxuria.
Cô cũng thấy một vài người vội vã chạy vào bên trong và biến mất. Mặc dù họ đã biến mất ngay khi cô đến nơi, nhưng cô vẫn có thể theo dấu họ.
Dù cô mới chỉ cấp , nhưng một Cung thủ vẫn là một Cung thủ.
Vì cô biết rằng họ đang ở trong đền, nên việc thao dấu khá dễ dàng.
Vấn đề là, có hai người lính đang đường cô.
“Cô không thể vào đây”.
Đúng như cô dự đoán. Khi cô cố gắng lẻn vào, những người lính lập tức giơ giáo lên và chặn đường cô.
“Tại sao?”
“Trong này là khu vực hồi sức đặc biệt. Hoàng gia đã ban lệnh cấm, ngoại trừ những người liên quan trực tiếp với bệnh nhân, còn lại, không ai được phép vào đây.
Nghe những người lính nhắc đến lệnh cấm của hoàng gia một cách đe dọa, Yi Seol-Ah vội vàng biện minh.
“Ah, vâng, tôi có liên quan đây!”
“???”
“Tôi là một thành viên của Carpe Diem. Tên tôi là Yi Seol-Ah. Sưu phụ Jang bảo tôi đến đây.”
Yi Seol-Ah nhanh trí nghĩ ra một cái cớ hoàn toàn hợp lý.
Hai người lính nhìn nhau rồi nói
“Xin lỗi, nhưng chúng tôi có thể xem Cửa sổ trạng thái của cô không?”
Sau khi xác nhận Yi Seol-Ah là thành viên của Carpe Diem, họ nghiêng đầu và mở đường cho cô.
Và ngay khi Yi Seol-Ah bước qua hai người lính…
“Auhuuuaaaaaahh!”
Một tiếng thét tuyệt vọng vang lên, làm rung chuyển cả hành lang.
Tiếng thét ám ảnh như tiếng hú của một hồn ma trong lò lửa địa ngục. Nghe thấy âm thanh này, Yi Seol-Ah vô thức dừng bước.
Đôi mắt ngập ngừng của cô hướng về cánh cửa bên trái ở cuối hành lang, nơi duy nhất có ánh sáng lọt ra ngoài.
“Auhuuuaaaaaahh!”
Tiếng hét vang lên một lần nữa. Cô cũng có thể nghe thấy tiếng người la hét, ‘Giữ anh ta nằm xuống!’ ‘Đừng để anh ta cử động!’
Ực
Cô nuốt nước bọt, lo lắng đến run cả chân.
Tiếp theo, khi cô lẻn về phía cửa và liếc nhìn vào bên trong
“Giữ chặt tay và chân anh ta! Đừng để anh ấy di chuyển!”
“Auhuuuaaaaaahh!”
Tiếng thét não nề tiếp tục xuyên vào tai cô.
Yi Seol-Ah sững sờ, rồi bàng hoàng khụy xuống.
Cô đã nhìn thấy bóng dáng của chàng thanh niên trên giường bênh. Cậu ta đang giãy đành đạch như một con cá trên thớt, và hét lên điên cuồng.
Khi mùi máu xộc vào mũi cô, Yi Seol-Ah trợn mắt.
“Uuuk!”
Cô ngã xuống và ngồi bệt trên mặt đất. Yi Seol-Ah cố gắng bịt miệng lại để ngăn thức ăn trào ra khỏi họng.
“Ọe! Ọe!”
Não cô không thể xử lý nổi cảnh tượng kinh hoàng mà cô vừa chứng kiến. Nước mắt nhanh chóng trào la khỏi mắt cô.
[Nếu các em nghĩ Thiên đường là nơi để thư giãn và giải trí, thì chúng ta nên chia tay nhau.]
Cuối cùng cô cũng nhận ra ý nghĩa của những từ đó, đồng thời, cô hiểu rằng mình đã tự mãn như thế nào.
Cô đã vui mừng trước tin tức về chiến thắng của họ, mà quên rằng chiến thắng nào cũng đánh đổi bằng xương máu.
“Cô à, cô ổn chứ?”
Một linh mục đến muộn, cô nhìn thấy Yi Seol-Ah đang gục đầu ở hành lang.
Một tay che miệng, tay còn lại xua xua trong không khí, Yi Seol-Ah gật đầu điên cuồng.
“Cô đang làm gì đấy!? Vào đây mau lên!”
Đột nhiên, một tiếng gọi bực bội vang lên. Linh mục nọ rối rối và vội vàng chạy vào trong phòng.
“Hic… hic…”
Cố gắng bình tĩnh tại, Yi Seol-Ah nuốt luôn bãi đờm của mình và quay đầu về phía cửa.
“Mọi người thấy tình trạng của anh ấy rồi đó…”
Bên trong, Teresa đang nhìn chằm chằm vào các Linh mục.
“Nghe kỹ đây. Dùng tất cả kiến thức, kỹ năng và tài nguyên để chăm sóc cho anh ấy. Hoàng gia Haramark sẽ cung cấp mọi nguyên liệu cần thiết, và sẽ ban thưởng xứng đáng cho mọi người”.
Khi Teresa tỉnh lại, cô lập tức nhận ra tình huống mà Seol Jihu đang gặp phải, và nỗ lực tìm cách cứu cậu. Chính cô là người đã liên lạc với hoàng gia, chuẩn bị cỗ xe tốt nhất ở Haramark, và triệu tập tất cả các Linh mục giỏi nhất về đây”.
“Chữa cho anh ấy tỉnh lại. Đó là công việc của các vị, và cũng là lý do tôi triệu tập các vị đến đây”.
Terasa gầm gừ, như thể cô ấy đang đe dọa họ. Tuy nhiên, các Linh mục chỉ im lặng nhìn nhau.
Họ là những linh mục xuất sắc nhất ở Scheherazade và các thành phố khác gần Haramark. Nhưng vì họ xuất sắc, nên họ không thể nói một lời nào.
Với kỹ năng của họ, họ biết rõ tình trạng của Seol Jihu. Nhìn vào cơ thể cậu ta, họ chỉ có thể gục đầu câm lặng.
Cũng phải thôi. Ai có thể trách họ chứ? Ngay cả Seo Yuhui liều mạng mà cũng chỉ có thể sơ cứu cho anh ấy. Vậy họ có thể làm được gì?
Đương nhiên họ cũng cố làm gì đó. Vô số ý tưởng xuất hiện, nhưng chúng đều vô dụng hoặc không thực tế.
Trong khi Teresa liên tục vò đầu bứt tai với một ánh mắt lo lắng và sợ hãi…
“Con gái của Luxuria đâu rồi?”
Jang Maldong mở cửa bước vào.
Teresa nhanh chóng trả lời:
“Cô ấy ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
“Khi nào cô ấy ra ngoài được?”
“Tôi cũng không chắc nữa. Cô ấy đã làm lễ cúng tế khi đang bị thương nặng nên…”
Teresa ngập ngừng không nói hết câu, rồi chuyển chủ đề.
“Liệu còn cách nào khác không?”
Hóa ra, các linh mục mà cô mời đến đây cũng chẳng làm được gì. Giờ đây, Jang Maldong là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng.
Jang Maldong thở dài não nề. Ông đã nghe một bản báo cáo sơ bộ về tình hình của Seol.
Thông qua lễ cúng tế, Seo Yuhui đã sử dụng một câu thần chú cổ xưa, gọi là Extrema. Đó là một loại phép thuật tự hy sinh, trao cho mục tiêu một nửa sinh mạng của người sử dụng.
Bù lại, người sử dụng sẽ phải gánh chịu một nửa nỗi đau của mục tiêu.
Phép thuật thần thánh cổ xưa này được cho là có khả năng trì hoãn cái chết. Nhưng, cũng chỉ là trì hoãn mà thôi.
Seol đã dùng một thần chú mạnh mẽ đến thế, mà Seol vẫn tàn tạ nhường này. Vậy cậu đã phải chịu thương tích đến mức nào?
Một tiếng hét khác lại vang lên thảm thiết. Seol Jihu hú lên, mắt cậu trợn ngược hoàn toàn. Thấy vậy, Jang Maldong cau mày.
“Ngài Jang Maldong, cầu xin ngài…!”
Teresa quỳ xuống, nước mắt đầm đìa.
Không có thời gian để do dự nữa.
Mặc dù Seo Yuhui đã trao cho Seol một nguồn năng lượng khổng lồ của Chấp Chưởng Giả cấp , nhưng Tử Thần đang chuẩn bị đưa Seol về cõi vĩnh hằng.
Jang Maldong nghiến răng.
“Lúc này… chỉ có hai phương pháp.”