Yi Surl-Ah, Yi Sung-Jin, và Yun Seo-Rah.
Ba người bọn họ gần đây rất hăng say đi làm nhiệm vụ. Một phần cũng là do thời gian ở lại trong Vùng trung lập cũng đã dần đi đến kết thúc.
Mỗi người cần phải kiếm đủ điểm thì mới được phép bước vào Thiên đường, nên bộ ba kia gần như dành cả nửa ngày trời ở cạnh bảng thông báo để kiếm được số điểm kia.
Tất nhiên là Seol cũng đã bảo với họ là ‘không cần quá lo lắng nếu không kiếm đủ điểm’, nhưng họ dường như không mấy vui vẻ với chuyện đó.
Nó không chỉ đơn giản là họ cảm thấy xấu hổ hay gì cả. Họ nhận thức rõ rằng Seol đã giúp đỡ họ nhiều đến nhường nào, đã phải chi bao nhiêu điểm để làm được việc đó nữa. Không có cậu thì có khi bọn họ giờ có lẽ đã chết ở xó xỉnh nào không hay.
Bằng chứng cho sự hào phóng của Seol chính là cả ba bọn họ được trang bị đến tận chân răng, đã thế còn toàn là những thứ đắt tiền. Dù cho không còn nhiều thời gian đến hạn chót, nhưng số người sống sót có thể kiếm được một bộ giáp hoàn chỉnh cũng chỉ có % mà thôi. Chỉ với sự thật đó thôi đã cho thấy họ được ưu ái đến nhường nào.
Thế nên vấn đề không phải là lòng tự trọng nữa, mà họ cần phải học cách sinh tồn. Seol đã giúp bọn ho quá nhiều, nếu như mỗi người bọn họ không thể tự mình kiếm nổi điểm thì họ không thể nào được coi là một ‘người sống sót’ cả. Họ cũng muốn chứng tỏ rằng mình đủ khả năng để đến Thiên đường bằng chính sức mình.
‘Mình làm được rồi!’ (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah nhảy lên vui sướng khi mà cô một mình làm xong một nhiệm vụ ‘Trung bình’. Điều này cũng chẳng là gì quá to tát vào thời điểm này.
Nhưng cô mới chỉ thực sự bắt đầu làm nhiệm vụ gần đây, nên là chuyện này là một bước tiến đáng kể đối với cô. Chỉ mới mấy ngày trước, cô còn chẳng thể kéo được cây cung một cách đàng hoàng trong lần đầu làm nhiệm vụ cơ mà.
‘Ảnh chắc sẽ tự hào về mình lắm đây!’ (Yi Surl-Ah)
Một nụ cười nở trên khuôn mặt cô khi cô nhớ lại khuôn mặt của anh, người đã không ngừng khích lệ cô dũng cảm hơn, nói với cô rằng cô có thể làm được và luôn dành thời gian tỉ mỉ chỉ cho cô từng bước một.
‘Thế này thích thật đấy.’ (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah lại ngước nhìn lên cái bảng thông báo mà vẫn tủm tỉm cười.
Do số lượng các nhiệm vụ cấp độ ‘Trung bình’ nhiều hơn rất nhiều so với các cấp độ khác, nên vẫn còn khá nhiều nhiệm vụ còn ở trên bảng. Chúng cũng chỉ còn khoảng sáu, bảy lần thử nữa thôi. Giờ cô chỉ muốn làm thêm vài nhiệm vụ nữa cho quen tay rồi sẽ chuyển sang làm nhiệm vụ cấp ‘Hơi khó’.
‘Làm thử cái này đi.’ (Yi Surl-Ah)
Cô nhanh chóng chọn lấy một nhiệm vụ, đang gỡ tờ giấy xuống thì…
“Ôi trời, xem ai ở đây thế này? Cũng lâu không gặp rồi nhỉ?”
…Tay cô ngưng lại khi nghe thấy có tiếng nói. Một người phụ nữ châu Á tự lúc nào đã đứng ngay sau lưng cô, đôi mắt đầy hiểm độc như một con rắn nhìn thấy con mồi.
“Cô là… A.” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah lắp bắp, thốt lên đầy cảm thán. Dù cho cô vẫn chưa nhớ ra người này là ai, nhưng chắc chắn là cô có quen người phụ nữ này. Ngay khi kỳ Hướng dẫn kết thúc, cô đã gặp cô gái kia trên sân thượng phải không nhỉ?
“Cô… đến từ cùng Khu vực với tôi phải không?” (Yi Surl-Ah)
“Cô không nhận ra tôi à. Còn tôi thì nhớ rõ cô là ai đấy.”
“Thật á?” (Yi Surl-Ah)
“Đúng đó. Chẳng phải cô là con nhóc khoe mẽ rồi bị giết đầu tiên đấy còn gì? Lúc còn ở hội trường ấy.”
Cái giọng khàn khàn của ả khiến cho Yi Surl-Ah rùng mình.
“Cô vẫn không nhận ra tôi à?”
“Trí nhớ của tôi không được tốt cho lắm, nên chị thông cảm nhé.” (Yi Surl-Ah)
“Ồ vậy à. Vậy để tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Oh Min-Young.”
“Vâng chào chị. Chị dạo này vẫn khoẻ chứ?” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah lịch sự chào lại. Tuy vậy, người phụ nữ tên Oh Min-Young kia lại không thèm che giấu vẻ khó chịu, lườm cô gái với đầy sự thù địch, giọng hằn học nói.
“Cũng sắp đến hạn chót rồi đấy, thế cô em đã kiếm đủ điểm chưa vậy?” (Oh Min-Young)
“Chưa, tôi vẫn chưa kiếm đủ.” (Yi Surl-Ah)
“Thật á? Cô còn chưa có đủ điểm?” (Oh Min-Young)
“Vâng….” (Yi Surl-Ah)
Cái thái độ đầy ác ý kia khiến cho Yi Surl-Ah có phần hoảng loạn.
Oh Min-Young bắt chéo hai tay trước ngực, mắt liếc nhìn một lượt từ đầu đến chân Yi Surl-Ah.
Yi Surl-Ah đang mặc trên mình một cái áo giáp da vô cùng thoải mái, và thêm một cái áo giáp lưới nhỏ lấp lánh bên trong.
Quần của cô thì được làm từ loại da cao cấp; trên eo thì có một cái đai lưng được thắt hờ hơi trễ xuống hông. Sau lưng cô còn đeo một cây cung tuyệt đẹp cùng với một giỏ tên đầy ắp.
Tính sơ thôi thì tổng tất cả cũng phải lên đến , điểm. Oh Min-Young nhìn mấy thứ đồ trên người Yi Surl-Ah mà không khỏi ghen tỵ, vì dù cho cô có bán hết tất cả vật dụng trên người cũng chẳng đủ để mua một cái gì trên người cô gái kia.
“Dạo này cô cũng được ăn sung mặc sướng phết đấy nhỉ.” (Oh Min-Young)
“……….”
“Không phiền nếu tôi xem qua chút chứ?” (Oh Min-Young)
Chẳng đợi cho Yi Surl-Ah đồng ý, Oh Min-Young bước một phát đến ngay sát cạnh cô gái kia. Bị bất ngờ, Yi Surl-Ah lùi lại một chút, nhưng cây cung của cô đã bị ả kia túm lấy tự lúc nào.
“Hử?” (Yi Surl-Ah)
“Chà chà. Đồ thượng hạng có khác. Cái này giá bao nhiêu thế?” (Oh Min-Young)
“Tôi cũng không biết? Chắc cũng chẳng nhiều nhặn gì lắm đâu?” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah ấp úng trả lời.
“Thế à?” (Oh Min-Young)
Oh Min-Young mắt liếc ngang liếc dọc nhìn quanh, rồi cười đầy ranh mãnh.
“Thế thì sao cô không đưa nó cho tôi đi?” (Oh Min-Young)
“…..Hả?” (Yi Surl-Ah)
“Cô nói là nó không đắt lắm đúng chứ? Ấy chết. Ý tôi không phải là cho không tôi đâu. Cô cho tôi cây cung, rồi tôi sẽ chỉ cô cách kiếm điểm. Hiểu ý tôi chứ?” (Oh Min-Young)
“K, không. Tôi không cần. Cảm ơn nhã ý của cô.” (Yi Surl-Ah)
“Đừng nói thế chứ. Chẳng phải mới nãy cô bảo là chưa kiếm đủ Điểm sinh tồn đấy thôi? Vào nhóm của tôi đi, tôi đảm bảo là cô sẽ nhanh kiếm được đủ điểm thôi.” (Oh Min-Young)
Oh Min-Young chỉ tay về đằng sau mình. Có ba gã người Tây Âu đang ngồi ở một cái bàn trong phòng chờ gần đó, nhìn đầy thích thú về phía bên này. Một gã còn cười hớn hở vẫy vẫy tay với Yi Surl-Ah nữa.
Yi Surl-Ah thấy chuyện này có gì đó không ổn, bèn đòi lại cây cung.
“Làm ơn trả lại nó cho tôi.” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah đưa tay ra nắm chặt lấy cây cung, cố giật nó ra khỏi tay ả đàn bà kia. Oh Min-Young thấy vậy cũng liền nắm chặt lấy nó.
“Sao thế? Chẳng phải tôi bảo sẽ giúp cô còn gì?” (Oh Min-Young)
“Tôi không cần. Làm ơn trả lại đây.” (Yi Surl-Ah)
“Được thôi! Tôi – Này! Tôi bảo là tôi sẽ trả lại mà?” (Oh Min-Young)
Yi Surl-Ah kéo mạnh một cái làm cho Oh Min-young mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Ả ta lấy làm ngạc nhiên khi thấy cô gái kia lại có thể khoẻ đến thế.
“Cô…..” (Oh Min-Young)
“Tôi phải đi đây. Cô ở lại mạnh giỏi nhé.” (Yi Surl-Ah)
Cái con nhỏ ương bướng này… Oh Min-Young thầm nghĩ, hai mắt đầy đố kị nhìn về phía Yi Surl-Ah.
“Này con kia. Mỗi lần mày được cho bao nhiêu hả?” (Oh Min-Young)
Ả gào lên khiến Yi Surl-Ah giật thót mình một cái. Cô quay phắt người lại, mím môi mím lợi nói.
“Cô đang nói cái gì vậy?” (Yi Surl-Ah)
“Tao chỉ tò mò chút thôi.” (Oh Min-Young)
Oh Min-Young cười khinh khỉnh mà nói tiếp.
“Loại đàn bà như mày thì một đêm kiếm được bao nhiêu hả? ? Hay ?” (Oh Min-Young)
“C, cô nói cái gì vậy?!’ (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah thảng thốt nói.
“Mày phải ngủ với tên kia bao nhiêu lần thì mới kiếm được đống đồ tuyệt vời thế này hử? Hử?”(Oh Min-Young)
Nghe thấy những lời phỉ báng đó mà hai mắt Yi Surl-Ah trợn trừng nên vì sốc.
“Anh ấy không phải là người như thế!” (Yi Surl-Ah)
“À, à đúng rồi. Mày đùa tao à! Mày tưởng tao không biết là mày đang ở cùng với thằng cha đấy à?” (Oh Min-Young)
“Sao cô lại có thể nói được mấy lời vô sỉ như thế chứ?” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah giận giữ hét lên. Nước mắt lăn dài trên má cô như chẳng thể nào kiềm chế nổi trước những lời nói kia nữa.
Bọn họ chẳng hề quen biết nhau. Dù cho ngay cả khi còn trong kỳ Hướng dẫn, hai người bọn họ còn chẳng nói được với nhau nửa lời nữa là. Nên giờ đây Yi Surl-Ah không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại đối xử với cô như thế này.
“Tao bảo rồi, tao muốn giúp mày cơ mà. Thế thì làm sao cơ chứ? Hay là mày không cần tao giúp?” (Oh Min-Young)
“Tôi không cần!” (Yi Surl-Ah)
“Úi trời cái con nhỏ kia! Mày dám lên giọng trước mặt tao à?” (Oh Min-Young)
Oh Min-Young liền ra dấu, lập tức ba gã đàn ông ở phòng chờ kia đứng phắt dậy. Thấy không ổn, Yi Surl-Ah bắt đầu lùi về đằng sau.
“Để chị mày đây chỉ mày một cách đơn giản mà kiếm được nhiều điểm lắm nhé.” (Oh Min-Young)
“Tôi không cần cô chỉ.” (Yi Surl-Ah)
“Mày không sợ không kiếm đủ điểm à? Đừng có lo. Mấy anh chàng kia vô cùng hào phóng đấy.” (Oh Min-Young)
Nghe những lời xấc xược đó của Oh Min-Young, mặt Yi Surl-Ah méo mó trông càng lúc càng khó coi.
‘Tại sao cơ chứ?’ (Yi Surl-Ah)
Cô chưa hề làm gì cô ta cơ mà, vậy mà sao…?
“Không cần phải giả đò nữa đâu. Giờ thì trễ rồi.” (Oh Min-Young)
Chịu không nổi nữa, Yi Surl-Ah lùi lại ra đằng sau định chạy khỏi đây. Ngay lúc đó…
“Mày biết không, tao nghĩ mày nên thôi tự giới thiệu bản thân đi. Nhé?”
Đột nhiên, có một người đàn ông nhảy vào giữa hai người họ. Yi Surl-Ah bất ngờ, không biết người này là ai, còn Oh Min-Young thì nhăn mặt lại khó chịu khi nhận ra tên phá đám kia.
Gã ta luôn đeo một cái kính râm bất kể ở ngoài trời hay không, và luôn đội trên đầu một cái mũ bóng chày quay ngược về sau – Hyun Sahng-Min.
Oh Min-Young nghiến răng kèn kẹt.
“Mày….”
“Á á. Nãy tao còn tưởng chó nhà ai lại cứ thả rông để nó sủa bậy cơ chứ. Ai lại ngờ hoá ra là con đĩ nhà mày cơ chứ. Lần sau có sủa thì sủa nó rõ tý không người ta lại tưởng là chó hoang xích mẹ cổ vứt vào nồi đấy.” (Hyun Sahng-Min)
“Mày nói cái gì?!” (Oh Min-Young)
“Úi úi. Xin nhỗi. Nói thế thì hơi xỉ nhục con chó quá. Ai lại cho mày chung nồi với mấy con cún đáng yêu thế chứ.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min quơ tay, tỏ vẻ hối lỗi.
“À đúng rồi, nếu tao nhớ không nhầm thì biệt danh của mày là…” (Hyun Sahng-Min)
Cậu gạt nhẹ cái kính râm xuống.
“… Là ’ điểm’ đúng chứ?” (Hyun Sahng-Min)
Toàn thân Oh Min-Young run lên bần bật khi nghe Hyun Sahng-Min nhắc đến cái từ kia, mặc cho ả có cố kiềm chế cỡ nào.
“Mày nên cẩn thận lời nói đấy, không thì đừng có mà trách ông trời độc ác.” (Oh Min-Young)
“Ồ thế cơ à?” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min lại liếc mắt nhìn về phía phòng chờ rồi cười khúc khích.
“Có mấy thằng cùi bắp kia mà cũng ra vẻ á… Sao mày không thử nhìn đằng kia xem.” (Hyun Sahng-Min)
Cậu hất cằm một cái chỉ về phía đối diện. Oh Min-Young nhìn theo, toát mồ hôi hột khi thấy có bốn người đàn ông lực lưỡng đang nhìn chằm chằm về phía mình.
“Nhớ nhé, không phải mỗi mình mày là có bạn đâu… Ấy chết, mày cũng có phải bạn của chúng đâu. Mà là con chó cảnh của bọn nó đúng chứ?” (Hyun Sahng-Min)
“Câm mồm mày lại.” (Oh Min-Young)
Oh Min-Young mắt đằng đằng sát khí nhìn Hyun Sahng-Min.
“Tao đéo muốn thấy cái bản mặt chó chết nhà mày nữa, biến đi cho khuất mắt tao.” (Oh Min-Young)
“Tao đéo thích đấy. Mới cả mày mới là chó cơ mà?” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min cười khoái chí, rồi vỗ nhẹ vào vai Yi Surl-Ah đang đứng cạnh đó.
“Mày rất, rất là ghen tỵ với nhỏ này phải không?” (Hyun Sahng-Min)
“….Hả? Sao tao phải thế chứ?” (Oh Min-Young)
Oh Min-Young cố chối bỏ.
“Tao không hề có ghen tỵ nhé! Sao tao lại phải ganh ghét với một đứa chỉ biết lên giường với người khác để đổi lấy vài cắc cơ chứ?” (Oh Min-Young)
Dù cho ả cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng giọng lại run run như đang lo sợ cái gì đó. Trái lại, Hyun Sahng-Min lại rất khoái chí mà đáp.
‘”Tao bảo rồi, ngưng tự giới thiệu đi. Mày biết rõ là nhóc này không làm mấy chuyện như thế, nên là mày mới phát khùng lên với nhỏ, đúng chứ? (Hyun Sahng-Min)
‘Ảnh đang nói gì vậy?’ (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah đứng cạnh đó lặng im nghe cuộc trò chuyện kia mà không khỏi ngỡ ngàng. Chỉ đến lúc này cô mới hiểu ra họ đang ám chỉ đến điều gì, cô nhíu mày đầy khó chịu
“Có người thì chổng mông lên mà làm, nhưng mà á, có người thì chẳng phải làm cái gì sất hết á ~~.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min móc mỉa.
“Im. Mồm. Lại.” (Oh Min-Young)
Ả giận tím người nói, như muốn nhảy xổ vào bóp cổ cậu ta. Hyun Sahng-Min nào có chịu dừng lại.
“Tao chắc là mày thấy phải vui lắm khi mà thấy cô nhỏ này với em của cô, cùng cả Yun Seo-Rah nữa, phải chật vật kiếm ăn trước kia đúng chứ? Chắc chắn là hồi trước mày ngày nào cũng theo dõi bọn họ rồi tự nhủ bản thân, rằng chí ít là mày còn hơn bọn họ, không phải chịu cảnh thảm hại như thế, đúng chứ?” (Hyun Sahng-Min)
“Thằng chó kia! Tao làm thế hồi nào cơ chứ? Mày bị khùng à?” (Oh Min-Young)
“Chắc chắn là mày luôn mong rồi có ngày ba người họ sẽ phải chịu chung số phận với mày? Và cũng là mày đã gợi ý cho ba tên kia làm thế đúng không hử?” (Hyun Sahng-Min)
Nghe Hyun Sahng-Min nói thế, Yi Surl-Ah chợt nhớ ra một việc.
“Thật chứ… Tên nào đánh cổ ra nông nỗi này chắc phải ghét cay ghét đắng cô nàng lắm đây.”
…Chẳng có nhẽ?
Yi Surl-Ah siết chặt tay lại, hai mắt nhìn trừng trừng Oh Min-Young.
“Cơ mà, giờ thì sao nào? Chợt có một ngày mày bắt gặp bọn họ, và tuyệt vời chưa, bọn họ đều đang sống rất là hạnh phúc ~ đến tận mãi mãi về sau! Bọn họ được ăn đồ ăn ngon, rồi còn được huấn luyện tận tình, đã thế lại còn được sắm sửa trang bị tốt nhất nữa chứ! Chắc là mày phải thấy ghen tỵ lắm nhỉ?” (Hyun Sahng-Min)
“Tao nói mày câm mồm lại mà, thằng chó kia!!” (Oh Min-Young)
Oh Min-Young hét lên, trông có chút thảm thương. Hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía trước như đang bị giằng xé bởi nỗi thống khổ.
“Là tại ai cơ chứ?” (Oh Min-Young)
“Hử?” (Hyun Sahng-Min)
“Mày, tại mày mà tao mới ra nông nỗi này! Sao mày chỉ giúp mỗi bọn họ thôi hả? Sao mày không giúp cả tao nữa đi này?! Tao cũng phải vật lộn, tao cũng phải tìm đủ đường kiếm sống cơ mà!” (Oh Min-Young)
Ả ta bập bẹ nói như sắp khóc. Nghe thấy thế, Hyun Sahng-Min khịt mũi tỏ vẻ khinh khỉnh.
“Mày nên nhìn lại bản thân mày đi. Ai đời lại đi giúp một con điếm thối như mày cơ chứ?” (Hyun Sahng-Min)
“Cái gì?! Tao có làm gì sai đâu cơ chứ?!” (Oh Min-Young)
“Thật không? Theo tao thấy thì khá là nhiều đấy.” (Shin Sahng-Ah)
“Mày…?!” (Oh Min-Young)
Oh Min-Young quay ngoắt người lại đầy giận giữ về phía giọng nói kia, rồi giật mình khi nhận ra đó là ai – một người phụ nữ khoác một cái áo choàng màu trắng, hai tay khoanh lại trước ngực, cười khinh khỉnh nhìn về phía ả.
“Tao đã giúp mày đi tới tầng hai, ấy thế mà xong cái là mày lại quay ngoắt chạy theo Kahng Seok ngay được.” (Shin Sahng-Ah)
Người phụ nữ với mái tóc cắt ngắn kia không ai khác là Shin Sahng-Ah.
“Có khi mọi chuyện đã khác nếu mà mày cũng cố bấm cái nút mở cửa như Yi Sung-Jin. Nhưng không, mày đã mặc kệ tao chết mục ở cái hành lang đó rồi còn ra vẻ như không quen biết nữa!” (Shin Sahng-Ah)
Oh Min-Young mấp máy môi không nói nổi một lời nào.
“Không chỉ có thế đâu, mày còn nhớ mày nói gì lúc ở tầng bốn không hử?” (Shin Sahng-Ah)
“Cái đó….” (Oh Min-Young)
“À, đừng có quên là mày cũng đâu cho bọn tao thuốc Cải tử hoàn sinh như Yun Seo-Rah đã làm đâu.” (Shin Sahng-Ah)
Shin Sahng-Ah nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sàn rồi lại cười toe toét.
“Mày từ trước đến giờ chưa làm được một cái gì sất, thế mà còn muốn chúng tao giúp mày?” (Shin Sahng-Ah)
“Mày…Mày….!” (Oh Min-Young)
Liên tục bị xỉa mói và đá xoáy mà không thể nói lại một câu nào, Oh Min-Young cuối cùng không chịu được nữa mà khóc nức nở. Cô ngã gục xuống sàn mà khóc, trông đầy thống khổ.
Nhưng chẳng một ai cạnh đó tỏ vẻ đồng cảm gì cả, tất cả chỉ đứng đó nhìn xuống ả với ánh mắt đầy khinh bỉ. Ba gã ở phòng chờ kia giờ đây mới đi đến nơi, thấy rằng mọi chuyện không được như mong đợi.
“Mấy người thôi đi.”
Gã đàn ông to lớn, lực lưỡng đứng ở giữa cất giọng chen vào.
“Mấy chuyện như thế đâu có gì to tát cơ chứ. Sao mấy người lại phải làm ầm lên làm gì?”
“Đúng đúng. Tôi chạy ra đây để bịt con chó nãy giờ sủa bậy ở đây thôi ấy mà. Giờ chủ ra rồi, mong là nó ngoan ngoãn mà ngậm mồm lại cho đời thanh thản.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min vặn lại, khiến cho gã to xác kia nhăn nhó đầy khó chịu.
“Tao nhớ ra mày rồi. Tao khuyên mày nên cẩn thận cái mồm đấy.”
“Chà đúng là ‘chủ nào chó nấy’. Sao một thằng mặt lờ như mày lại đủ tư cách bắt tao câm mồm cơ hả? (Hyun Sahng-Min)
“Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt à con.”
“Mày giỏi thì nhào vô hộ bố cái.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min gõ nhẹ vào cái cung sau lưng mình. Gã to xác kia nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở thế yếu. Nếu mà giờ choảng nhau ở đây thì gã sẽ phải đối phó với cả đội của Hyun Sahng-Min và đội của Shin Sahng-Ah nữa. Như thế thì quá là bất lợi cho phía gã, khi mà chỉ có vỏn vẹn ba người.
“…Tao nhớ mặt mày rồi đấy.”
“Ối giời ơi là giời. Sao mày không vã nốt câu ‘cẩn thận không biết chết lúc nào’ nữa đi cho đủ bộ?” (Hyun Sahng-Min)
“Mày đừng tưởng rằng tất cả những người có Dấu ấn đồng là như nhau. Cứ đợi đến khi đến Thiên đường đi.”
“Anh nói làm em sợ quá cơ~~.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min giả bộ sợ hãi, khiến cho Shin Sahng-Ah không nhịn nổi mà phá lên cười. Gã kia nhìn chằm vào hai người họ, rồi kéo Oh Min-Young đi một mạch.
Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã lắng xuống. Yi Surl-Ah thở phào nhẹ nhõm.
“Hà-aaaaaa….”
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ – cô không tài nào biết được rằng Oh Min-Young lại có thể làm ra những chuyện xấu xa đến như thế. Cũng may là mọi thứ không đi quá xa, nên cô phần nào cũng an tâm.
Hyun Sahng-Min vỗ nhẹ vào đôi vai đang rũ xuống của Yi Surl-Ah, hỏi.
“Em ổn chứ?” (Hyun Sahng-Min)
“A, vâng, em ổn!” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah gật đầu lia lịa.
“May mà anh đi kiếm em sớm đấy. Từ rày làm gì em cũng phải cẩn thận biết chưa? Ba thằng kia mất dạy lắm, không biết bọn nó sẽ làm những gì nữa đâu.” (Hyun Sahng-Min)
“… Cảm ơn anh đã cứu em lúc nãy.” (Yi Surl-Ah)
Cô cúi gập người xuống cảm ơn. Hyun Sahng-Min chỉ vẫy tay mà cười.
“Thôi, em không cần phải cảm ơn đâu. Dù sao thì anh Seol cũng nhờ anh rồi mà.” (Hyun Sahng-Min)
“Anh Seol bảo anh thế á?” (Yi Surl-Ah)
“Ừ. Anh ta bảo với anh là con điếm Oh Min-Young trông khá là khả nghi, nên là đã nhờ anh để ý đến em với em trai của em một thời gian.” (Hyun Sahng-Min)
“Thật chứ? Cậu ta cũng nhờ tôi trông chừng Yun Seo-Rah nữa.” Shin Sahng-Ah thêm vào. Hyun Sahng-Min gật gù như thể đã biết chuyện đó từ lâu.
“Mà thôi, quên mấy chuyện này đi nhé. Giờ em muốn nghỉ chưa? Có muốn đi làm nhiệm vụ Hơi Khó với bọn anh không? Rủ cả em em đi cùng luôn đi.” (Hyun Sahng-Min)
“Thật á?” (Yi Surl-Ah)
Nghe Hyun Sahng-Min nói vậy, Yi Surl-Ah hào hứng hẳn lên. Nếu cô gia nhập vào đội của Hyun Sahng-Min, thì cô sẽ chẳng phải lo những chuyện như khi nãy nữa.
“Em không việc gì phải ngại cả. Anh cũng đã bàn chuyện này với mọi người trong nhóm rồi. Mới lại, trông anh giống sẽ làm việc không công được à?” (Hyun Sahng-Min)
“Ồ… Thế à?” (Yi Surl-Ah)
“Tất nhiên.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min gật đầu như thể chuyện này là vô cùng hiển nhiên.
“Lúc nhờ anh chuyện này….” (Hyun Sahng-Min)
Cậu lấy một điếu thuốc ra, miệng cười toe toét.
“Seol có hứa là sẽ giúp bọn anh làm nhiệm vụ Khó đấy!” (Hyun Sahng-Min)
Ba tháng ở trong Vùng trung lập đã sắp sửa kết thúc.
Và trong khoảnh thời gian đó, thành tựu lớn nhất mà Seol đã đạt được đó là làm hết tất cả các nhiệm vụ ‘Rất Khó’ cùng với đội của mình.
Dù cho họ đã phải chật vật khi bắt đầu làm nhiệm vụ được cho là khó nhất trong cấp độ này, nhưng sau khi đã lên kế hoạch tỉ mỉ cùng với sự chuẩn bị kỹ càng, họ đã có thể làm cái nhiệm vụ đó mà không gặp nhiều khó khăn.
Tất nhiên họ vẫn vấp phải một vài trở ngại, nhưng nó không quá nghiêm trọng như khi Leorda bị thương đến gần chết kia.
Và khi họ hoàn thành cái nhiệm vụ đó lần thứ mười, cái bảng thông báo đã hoàn toàn trống trơn.
“Cuối cùng. Kết thúc thật rồi.” (Tong Chai)
Tong Chai cởi chiếc khăn xếp của mình ra rồi vứt thẳng nó xuống đất. Trông như anh vừa mới trút bỏ được một gánh nặng.
“Vẫn còn một nhiệm vụ nữa mà…” (Odelette Delphine)
Odelette Delphine thì nhìn vào cái tờ giấy nhiệm vụ duy nhất còn sót lại trên đỉnh cái bảng thông báo.
“Tôi nói rồi. Nếu cô muốn làm nó, thì đừng có lôi tôi theo.” (Tong Chai)
“Tôi đồng ý. Cái thứ đó chỉ có thằng điên mới dám làm.” (Leorda Salvatore)
Tong Chai và Leorda nhanh chóng phản đối.
“Nhưng, nhưng… cái phần thưởng của nó…” (Odelette Delphine)
“Tôi cũng phản đối. Mặc cho cái phần thưởng có tuyệt đến cỡ nào, nó cũng không đáng để đánh cược mạng sống của cả đội. Delphine, cô cần phải phân biệt rõ thế nào là liều mạng và thế nào mới là dũng cảm.” (Hao Win)
Ngay cả Hao Win cũng nói không. Odelette Delphine chỉ biết bĩu môi tỏ vẻ không phục.
“…Thế thì thôi vậy. Nói thật thì tôi cũng thấy cái nhiệm vụ này là không thể nào hoàn thành được.” (Odelette Delphine)
Dù cho vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc, cô đành miễn cưỡng giơ hai tay lên tỏ dấu đầu hàng.
Rồi sáu người bọn họ chào tạm biệt nhau. Trong suốt một tháng qua, họ đã đồng cam cộng khổ vượt qua biết bao hiểm nguy, nên giờ đây phải nói lời từ biệt quả là khó khăn.
Đối với Seol mà nói, cậu đã hoàn thành mỹ mãn yêu cầu của Kim Hahn-Nah, là kết thân với những người vô cùng quan trọng ở trong này.
“Tôi kiếm được nhiều như này đều nhờ có cậu cả.” (Tong Chai)
Seol bắt tay Tong Chai….
“Tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của cậu. Nếu cậu gặp rắc rối gì, cứ đến Sicilia tìm tôi nhé.” (Leorda Salvatore)
Leorda Salvatore thẳng thắn nói.
“Mà, chúng ta còn gặp lại nhau vào ngày mai nữa mà.” (Odelette Delphine)
Odelette Delphine nháy mắt đầy tinh nghịch với cậu…
“Tình yêu là phải dựa vào cảm xúc đấy nhé, anh bạn. Đừng có mà quên đấy.” (Hao Win)
…Và cậu cụng tay với Hao Win.
“Đến tận lúc này rồi mà chẳng ai hỏi tên tôi cả…”
Vị Mục sư vô danh nở một nụ cười đầy cô đơn, cứ thế rời đi.
Giờ chỉ còn lại mình Seol đứng đó.
Cậu ngước nhìn lên cái nhiệm vụ ‘Bất khả’ kia.
Không chỉ có cái phần thưởng vô tiền khoáng hậu là , điểm, nó còn có thêm một phần thưởng khác nữa.
‘Ôi cái cửa hàng VIP…’
Nhìn nó mà cậu chỉ biết lắc đầu tiếc nuối. Cậu nghe đồn rằng phải cần đến một trung đội người Địa cầu cấp hoặc hơn thì mới có thể làm nhiệm vụ đó, đời nào mình cậu có thể làm được nó cơ chứ.
Seol nhanh chóng bỏ cuộc và quay đầu bỏ đi.
Vùng trung lập sẽ đóng cửa vào ngày mai; có quá nhiều thứ cần phải chuẩn bị, nên giờ này phòng cậu có chút ồn ào.
‘Phân loại hết mọi thứ trong túi trước, giữ lại thứ gì có thể giữ, trả lại cái điện thoại trước khi đi, tiêu hết chỗ điểm và chừa lại …’ (Seol)
Nhắc đến số điểm của mình, Seol gật gù tỏ vẻ hài lòng. Đồng đội của cậu thì liên tục tiêu xài để mua trang bị và kỹ năng, còn cậu thì chẳng hề dùng lấy một đồng nào mà giữ lại gần như toàn bộ. Nên là số điểm hiện tại của cậu lớn chưa từng thấy.
Nó sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng khi sang ngày mai, nên hôm nay cậu phải tiêu đến đồng cuối cùng.
Ngồi trong phòng kiểm tra cái túi của mình, chốc chốc Seol lại thở dài đầy tiếc nuối. Cậu biết rõ rằng cái nhiệm vụ kia đã hoàn toàn là vô vọng, nhưng không tài nào gạt nổi nó ra khỏi tâm trí mình.
Nếu mà cậu có thể làm được cái nhiệm vụ đó, thì cậu có thể mua được cả thứ hoàn toàn nằm ngoài tầm với của mình.
“Ba quả cầu phép này, bút lông ngoại cảm này…” (Seol)
Đang rầu rĩ xếp lại cái túi của mình, chợt có thứ gì đó rơi xuống đất, nhẹ nhàng kêu xoạt một cái.