Dù cho cậu có nhìn bao lâu đi nữa…
Dù cho cậu có dùng đi dùng lại Cửu nhãn bao nhiêu lần…
Nó vẫn y như thế chẳng hề đổi thay.
Bản hợp đồng có tên của Kim Hahn-Nah thì phát sáng lấp lánh một màu vàng kim, trong khi của công ty Sintoung thì lại chẳng có màu gì cả.
‘Trong vô số màu, sao mày lại phải là cái màu đấy thì mới được cơ chứ..?’
Đến lúc này cậu mới nhận ra rằng ‘Lời răn vàng ròng’ không những chỉ có được trên con người, mà nó còn có thể xuất hiện ở cả đồ vật.
Và nó càng làm cho cậu thêm phần rối rắm, không biết phải làm sao với chuyện này.
Một cái thì trông tuy chi tiết nhưng lại vô cùng mập mờ, trong khi cái còn lại trông thì rất mập mờ nhưng lại rất thẳng thắn.
Dù vẫn chưa chắc chắn, nhưng giờ là lúc cần cậu phải ra quyết định nhanh chóng…
“Tôi sẽ ký cái này.” (Seol)
Cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng Seol đã chọn bản hợp đồng của Kim Hahn-Nah.
“Hở?”
Shin Hahn-Sung choáng váng khi nghe thấy quyết định của Seol.
“A!”
Yun Seo-Rah ngồi kế bên cậu ta thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên, xen lẫn chút bối rối.
“Liệu cậu có thể nói cho chúng tôi lý do được không?” (Shin Hahn-Sung)
Shin Hahn-sung lắp bắp hỏi. Kim Hahn-Nah lần này chẳng buồn ngăn cậu ta lại, mặt cô cúi gằm xuống bàn, đơ ra như thể đến cô cũng bất ngờ vì điều này. Tất nhiên đó chỉ là cô đang diễn mà thôi, kết cục này là chính xác như những gì cô muốn từ đầu.
“Chẳng nhẽ có điều gì làm cậu không thích chăng?” (Shin Hahn-Sung)
“Không, không phải thế đâu. Bản hợp đồng này quá ư là tuyệt vời là đằng khác. Chỉ là tôi sợ rằng mình sẽ không thể nào đáp ứng được kỳ vọng lớn lao như thế này của công ty các bạn.” (Seol)
“Anh không cần phải quá dè chừng như thế với chúng tôi đâu. Nếu như có điều gì mà anh không thích, thì hay nói cho chúng tôi để chúng tôi có thể sửa chữa kịp thời.” (Shin Hahn-Sung)
“Thật sự là không có gì đâu. Tôi rất lấy làm cảm kích khi thấy cậu đã đánh giá tôi cao đến vậy. Nhưng mà…” (Seol)
Seol ngừng nói, liếc nhìn về phía Kim Hahn-Nah. Chỉ khi thấy cô đang thầm nhếch mép cười ở đó thì cậu mới tiếp tục nói.
“… Lựa chọn này một phần cũng là bởi vì lý do cá nhân của tôi. Ngay cả tôi cũng thấy hối tiếc vì phải từ chối một thoả thuận tốt đến nhường này. Mong cậu thông cảm cho tôi.” (Seol)
Seol cố nói thật ít để tránh lỡ miệng nói ra những điều không cần thiết, và cũng để ngầm nhắc cho người khác biết rằng không nên bới sâu vào chuyện này, không thì mọi thứ chỉ càng thêm khó xử hơn mà thôi.
Shin Hahn-Sung tất nhiên biết rõ, nhưng cậu không muốn dừng lại cho đến khi nhận được một lời giải thích cặn kẽ. Cậu ta rướn người về phía Seol, mặt vẻ đầy kiên quyết.
“Anh làm ơn hãy cân nhắc kỹ lại chuyện này đi. Sẽ là dối trá nếu bảo rằng chúng tôi chưa xem xét đến tiềm năng phát triển của anh, và không chỉ có thế thôi đâu, chúng tôi còn vô cùng cảm kích với những gì mà anh đã làm cho công ty.” (Shin Hahn-Sung)
“……..”
“Sinyoung là một tổ chức sẽ luôn tưởng thưởng xứng đáng cho những người có công. Đặc biệt, với người đã trợ giúp cho quý cô đây, người con út của Chủ tịch, thì chúng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên việc cậu đã làm. Thực tế mà nói, khắp công ty hiện tại đang trông ngóng từng ngày đợi cậu gia nhập với chúng tôi.” (Shin Hahn-Sung)
Những lời ngon ngọt cứ thế được Shin Hahn-Sung rót vào tai Seol. Tiếc thay cho cậu ta, Kim Hahn-Nah đã đặt tay lên tờ hợp đồng từ lúc cậu mở miệng rồi.
‘Thế tức là cũng có không ít người không muốn thấy mình ở đó?’ (Seol)
Yun Seo-Rah có một mối quan hệ vô cùng phức tạp với công ty Sinyoung, nếu như chấp nhận vào công ty thì sẽ có không ít lời rèm pha rằng cậu được nhận vào là do có gian tình hậu thuẫn.
Bỗng dưng có ai đó khẽ chạm vào người cậu.
“Hãy đi cùng chúng tôi đi mà…” (Yun Seo-Rah)
Yun Seo-Rah ngước con mắt long lanh nhìn cậu, van nài anh suy nghĩ lại.
“Tôi, tôi sẽ cố hết sức…” (Yun Seo-Rah)
‘Cố hết sức làm gì cơ…?’ (Seol)
Sao cô ấy tự nhiên lại nói như thế? Seol cảm thấy khá tức cười khi thấy cô nàng nói như vậy, tuy vậy cậu lại không muốn phản bác lại khi thấy cô ấy đang thực sự nghiêm túc.
‘Chuyện này thật là vô nghĩa mà.’ (Seol)
Quyết định mà cậu đưa ra đâu chỉ có dựa vào Cửu nhãn, và chắc chắn cũng không phải là cảm xúc nhất thời hay dựa vào lý trí.
Lý do mà cậu chọn khó mà diễn tả được thành lời.
‘….Gula.’
[Lại đây nào, đứa trẻ bé bỏng của ta…]
…Một ký ức nhạt nhoà từ giấc mơ đó. Cho đến giờ cậu chẳng thể nào nhớ được gì rõ ràng về giấc mơ đó. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, cái khoảnh khắc mà ‘Seol kia’ trút hơi thở cuối cùng vẫn luôn đọng lại trong tâm trí cậu.
Cái người kia đã lấy chút sức lực còn lại để cầu một điều ước, để rồi ra đi cùng với một lời chối từ. Nhưng bằng một lý do nào đó, Seol vẫn nhận được những ‘cảm xúc’ mà người đó đã chất chứa trong lòng.
Cậu cảm thấy vô cùng lạ kỳ. Cậu muốn tìm hiểu xem vì sao yêu cầu của Seol trong mơ lại được chấp thuận.
Tất nhiên điều đó cũng không phải là tất cả. Cậu cũng đã xem xét cả những lời cảnh báo của Kim Hahn-Nah, cũng như sự thật là con dấu vàng ròng thực chất thuộc về đền thờ thần Gula.
Hơn nữa, Seol còn cảm thấy sợ. Cậu sợ rằng, một khi đã ký kết với Sinyoung, cuộc đời của cậu sẽ chẳng thể nào khá khẩm hơn so với những gì cậu phải trải qua trong giấc mơ kia.
Cậu sợ phát khiếp khi nghĩ đến việc mình sẽ bị lợi dụng, sẽ bị hành hạ như một tên nô lệ cho đến tận phút giây cuối đời.
Mặc cho con đường trước mắt có thể khó khăn gập ghềnh thế nào đi nữa, cậu vẫn muốn sống một cuộc sống của chính mình.
Vì thế, cậu phải từ chối. Ngay lúc này, ngay tại đây.
“Chúng tôi sẽ đối xử thật tốt với anh mà…” (Yun Seo-Rah)
Yun Seo-Rah nói, nghẹn ngào như sắp khóc. Shin Hahn-Sung thì thở dài như đã bỏ cuộc.
“Sao chúng ta không làm thế này nhỉ?” (Kim Hahn-Nah)
Thấy Seol đang lâm vào tình cảnh khó khăn, Kim Hahn-Nah bèn cất tiếng giải vây.
“Hãy cho chúng tôi chút thời gian.” (Kim Hahn-Nah)
“Thời gian?” (Seol)
“Đúng thế. Công ty chúng tôi cần thời gian để soạn thảo lại hợp đồng, và cậu cũng cần thêm thời gian để suy nghĩ kỹ càng chuyện này, đúng chứ? Mới cả cậu cũng nên ghé qua thăm nhà nữa đi.” (Kim Hahn-Nah)
Nghe nhắc đến ‘nhà’, tay Seol ngừng lại ngay, buông thẳng cái bút đang cầm định ký tên xuống.
‘Về nhà à.’
Cậu ở đây cũng phải hơn ba tháng rồi. Gia đình cậu ở Trái đất bây giờ sao rồi? Cả Yu Seon-Hwa nữa? Liệu họ có thấy lo lắng khi mà cậu đột nhiên biến mất như vậy không?
“Đúng thế. Cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút cho khuây khoả đầu óc đi.” (Shin Hahn-Sung)
Shin Hahn-Sung vội thêm vào.
Seol gật đầu tán thành với ý kiến đó. Kim Hahn-Nah nhanh tay thu lại hai tờ hợp đồng rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Seol và tôi giờ sẽ đi thẳng đến đền thờ, còn hai người thì sao?” (Kim Hahn-Nah)
“Tôi sẽ đưa cô Yun Seo-Rah về trụ sở chính của công ty. Dù sao thì ngài Chủ tịch đang chờ cô ấy ở đó. Vậy nên chúng ta sẽ tách nhau ra một khi đến thành phố Scheherazade.” (Shin Hahn-Sung)
Khi thấy Shin Hahn-Sung đứng dậy, Seol cũng đứng dậy theo. Cậu không hề hay biết đền thờ ra sao hay Sheheraza trông như thế nào, nhưng có vẻ như bây giờ cậu sẽ được đưa về nhà.
Cậu đứng dậy, nhìn quanh một lượt. Mọi người vẫn đang hăng say bàn bạc với nhau.
Cậu không thấy Shin Sahng-Ah đâu cả, Hyun Sahng-Min thì đang ngồi rất nghiêm túc, tay liên tục chỉ chỉ trỏ trỏ mà nói.
Yi Surl-Ah cũng đang ở giữa một cuộc bàn luận dài hơi với một người đàn ông mà cậu không quen. Khi ánh mắt của hai người họ gặp nhau, Yi Surl-Ah vội đứng dậy, nhưng Seol lại xua tay bảo cô không cần phải làm thế. Cậu đâu muốn xen vào cuộc đàm phán của cô đâu. Có lẽ cũng hiểu ý định của cậu, cô nàng liền ngồi lại xuống và nở một nụ cười ngượng ngùng.
“Ta có cần đợi họ không?” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah hỏi, Seol chỉ khẽ lắc đầu.
Đâu phải là cậu không muốn gặp lại họ đâu, nhưng mà… Mỗi người lại có một con đường cần phải đi, và cậu không muốn can thiệp vào cuộc sống của họ nếu như không thực sự cần thiết.
‘Có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại.’ (Seol)
Nếu như họ còn sống, và chắc chắn là thế.
Seol nhìn lại Vùng trung lập lần cuối cùng, rồi quay người lại rảo bước đi thẳng.
Khi thấy bảo là mình sẽ phải đi xe ngựa, Seol cứ ngỡ rằng đó chỉ là một cái xe gỗ với một con ngựa thồ mà thôi. Cứ đinh ninh trong lòng như thế khiến cậu suýt phải thốt lên khi thực sự thấy chiếc xe mà mình sắp lên.
Đó là một cái xe ngựa bốn bánh trông vô cùng hoành tráng với những họa tiết đầy tinh xảo được khắc lên bên ngoài.
Seol hết nhìn lên tấm da và vải nhung phủ bên trên phần mái xe rồi lại nhìn về phía bốn con vật kỳ dị được buộc thẳng hàng vào trước xe với con mắt đầy thích thú.
Chúng trông khá giống với ngựa, nhưng lại có một đôi tai sắc nhọn cùng với cái lưng gù nhắc cậu nhớ tới những con lạc đà thường thấy trong sở thú.
Lúc này thì Shin Hahn-sung đang ép hai người bị trói chặt ở cạnh ghế lái uống một thứ nước gì đó, còn Kim Hahn-Nah thì cứ thế đi tót vào trong xe.
“Hai người còn đứng đó làm gì nữa? Lên nhanh đi nào.” (Kim Hahn-Nah)
Seol và Yun Seo-Rah đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt đi lên xe. Trong cái xe gỗ có hai cái ghế băng được đặt đối diện nhau.
Kim Hahn-Nah thì ngồi ra trước mặt Seol, còn Yun Seo-Rah lại lựa chỗ bên cạnh cậu.
Không lâu sau đó, khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Kim Hahn-Nah liền đóng cánh cửa gỗ lại, và toa xe khẽ rung lên một chút, báo hiệu rằng họ đã bắt đầu khởi hành. Cái xe ngựa này chỉ rung lên lúc ba đầu, một khi đã di chuyển ổn định thì nó lại êm ru.
Khi chiếc xe bắt đầu tăng tốc, Kim Hahn-Nah mở miệng nói.
“Chúng ta sẽ đi chừng khoảng phút thì đến nơi. Chỉ cần đi dọc theo con đường của Zahrah là được.” (Kim Hahn-Nah)
“Zahrah?” (Seol)
“À nó là tên con đường đi tới Scheherazade thôi. Đừng có lo lắng quá! Hơn một năm qua tôi chưa nghe thấy tin quái vật tấn công người đi đường trên Zahrah đâu.” (Kim Hahn-Nah)
Seol khẽ cau mày. Cậu không hiểu ý cô là sao, đành ậm ờ gật đầu cho qua.
Chiếc xe ngựa cứ thế chạy băng băng qua cái vùng đất cằn cỗi này. Còn trong xe, Seol cùng hai người đồng hành trò chuyện với nhau để giết thời gian.
Kim Hahn-Nah bảo cậu phải cho cô biết địa điểm mà cậu muốn dịch chuyển tới ở Trái đất một khi đến nơi, rồi bắt đầu giải thích cặn kẽ đủ thứ cho cậu, như là cậu phải làm gì một khi đến đó, hay làm cách nào để quay lại đây một khi đã về Trái đất,…
Có rất nhiều thứ khiến Seol cảm thất hứng thú. Trong số đó, điều làm cậu ngạc nhiên nhất là thời gian ở đây trôi nhanh hơn gấp ba lần so với Trái đất.
Nghĩa là ba tháng Seol ở trong Vùng trung lập chỉ bằng một tháng trên Trái đất.
Bên cạnh đó, Kim Hahn-Nah còn nói cho cậu nghe những thứ gì có thể mang từ Trái đất đến Thiên đường. Có lẽ vì còn Yun Seo-Rah ở đây, nên thỉnh thoảng cô lại thêm vào vài câu tâng bốc Sinyoung. Mỗi lần như thế Yun Seo-Rah lại nhìn cậu với một ánh mắt như van nài cậu đổi ý. Seol ngồi cạnh đó mà cảm thấy vô cùng áp lực khi thấy cô sử dụng con bài này.
“Có vẻ như chúng ta sắp đến nơi rồi.” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah mở cánh cửa sổ xe và nhìn ra ngoài, miệng lẩm bẩm.
Seol nghe thế cũng liền thò cả đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh. Chẳng mấy chốc mà cậu đã phải há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Trước mặt cậu là một pháo đài khổng lồ với những bức tường màu đất, đứng sừng sững dưới ánh mặt trời chói chang.
Thấy Seol như thế, Kim Hahn-Nah nở một nụ cười tươi và nói.
“Chào mừng cậu tới Scheherazade.” (Kim Hahn-Nah)
Khi đến gần tường thành, toa xe dần đi chậm lại, sau khi đã đi qua cổng thành thì nó dừng lại hẳn.
Rồi có tiếng gõ nhẹ cửa, và Shin Hahn-Sung nói vọng từ ngoài vào rằng họ đã đến nơi.
“Chúng ta nên xuống thôi.” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah ra dấu bằng mắt với Seol rồi đi xuống khỏi xe trước.
Seol đang định xuống ngay sau cô, thì chợt nhận ra Yun Seo-Rah vẫn đang ôm chặt lấy tay mình. Có lẽ vì thế mà Kim Hah-Nah mới nhìn cậu như thế.
“Tôi có lẽ phải đi rồi cô Yun Seo-Rah à. Cảm ơn cô trong ba tháng qua đã làm bạn với tôi. Nó rất là vui.” (Seol)
Sao cô ấy nỡ ngăn cản cậu, khi mà cậu đang cố để trở về nhà cơ chứ? Seol nhẹ nhàng gỡ tay mình ra khỏi lòng Yun Seo-Rah, và cô nàng đành miễn cưỡng để cậu đi.
Nhưng rồi cô lại với tay ra nắm chặt lấy tay của Seol rồi nói.
“Ừm….” (Yun Seo-Rah)
“Cô Yun Seo-Rah?” (Seol)
“…Tôi mong rằng chúng ta sẽ có ngày gặp lại.” (Yun Seo-Rah)
Cô đã phải dồn hết sự dũng cảm để có thể nói lên mong muốn của mình một cách rõ ràng.
Lần đầu cậu gặp cô, con mắt của cô dường như rất lạnh lẽo và xa cách, nhưng bây giờ nó lại ngập chìm trong cảm xúc – Seol cảm thấy lưỡng lự, ngập ngừng không đi.
“Tôi cũng mong là vậy.” (Seol)
Chỉ khi đó cô mới thả tay cậu ra. Cô ngồi đó nhìn cậu bước xuống khỏi xe. Seol đóng cái cửa phía sau lại cắn chặt cái môi khô nẻ của mình.
‘Cảm giác như mình vừa mới bỏ rơi một đứa trẻ hay sao ấy…’ (Seol)
Chiếc xe lại bắt đầu lăn bánh. Seol nhìn theo, cho đến tận khi nó đã đi xa thật là xa cậu mới quay đầu lại nhìn thành phố Scheherazade, thành phố thịnh vượng nhất trong lãnh thổ của loài người.
Kim Hahn-Nah vẫy tay gọi cậu từ đỉnh một cầu thang làm bằng cẩm thạch. Đằng sau cô là một ngọn tháp hình chóp cao chót vót, vươn thẳng lên trời như muốn chọc thủng cả thiên đường.
Bước từng bước trên bậc thang, tiến đến gần Seol nhận ra rằng ngọn tháp này được làm bằng một loại vật liệu kỳ lạ. Nó phát ra một màu ngà ngà trắng vô cùng mờ nhạt, phải nhìn kỹ mới có thể nhận ra.
“Đây là đền thờ của thần Luxuria. Trong bảy vị thần thì bà ấy là người phụ trách các kỹ năng chữa trị của Mục sư.” (Kim Hahn-Nah)
Seol nhìn thấy có vô số người đang tấp nập đi tới đi lui khỏi thứ trông chẳng khác gì một cái cột khổng lồ này. Hầu hết bọn họ đều mặc trên mình một chiếc áo choàng trắng tinh mà Maria đã mặc khi cô thực hiện lễ Cúng tế.
“Liệu Maria có còn ở đây không?” (Seol)
“Tôi nghĩ cô ấy đã rời đi rồi. Dù gì thì cô ta cũng đã hoàn toàn hồi phục, và cũng chẳng thể nào trở về Vùng trung lập được nữa mà.” (Kim Hahn-Nah)
“Vậy cô ấy đi đâu được chứ?” (Seol)
“Tới phương Bắc.” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah cứ thế tung tăng bước đi ngay giữa lối vào mà chẳng màng gì đến người khác. Khi đã bước vào trong, Seol được chào đón bởi những dãy hành lang dài ở hai bên, và trước mặt là một hội trường có phần hơi tối tăm. Cậu phát hiện ra rằng ở trước hội trường có một quầy tiếp tân và ngồi ở đó là một cô gái.
Cô gái đó đưa con mắt mệt mỏi của mình lên và nhìn chằm chằm vào Kim Hahn-Nah đang bước tới gần.
“Có việc gì mà hai người tới đây vậy?”
“Chúng tôi đến để dùng cổng dịch chuyển.” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah đưa một tờ giấy ra trước mặt cô gái kia.
“Cấp … Địa điểm là ở Khu vực … Ồ, thế đây là lần đầu của cậu ta?”
“Hôm nay là ngày cậu ấy rời khỏi Vùng trung lập.” (Kim Hahn-Nah)
“À, ừ nhỉ. Đúng rồi. Là hôm nay… Dù sao thì, chúng tôi vẫn cần phải thiết lập địa điểm trở lại mới. Này cậu kia!”
Cô gái nheo mắt lại đọc tờ giấy trong tay, rồi chợt vẫy tay lên gọi to. Từ hành lang có một cậu thanh niên người châu Á vội vàng chạy tới khi nghe thấy cô gọi. Cô gái tiếp tân kia hỏi anh chàng mới đến.
“Cậu đến từ Khu đúng không?”
“Vâng.”
Cô gái vừa hỏi tay vừa chìa tờ giấy ra đưa cho cậu ta. Cậu người Á kia gật đầu một cái, hai tay đón lấy tờ giấy.
“Thế thì giúp tôi thiết lập toạ độ đi.”
“Để xem nào. Khu , Seoul, quận Seodaemun, ngoại ô vùng Hongeun… À thế này thì cũng không khó mấy.”
Cậu người Á mỉm cười.
“Tôi cũng ở gần đó, ở khu ngoại ô vùng Eungam.”
“Vậy thì phiền cậu vậy. Và cả…”
Cô gái lại nhìn về phía Seol.
“Cậu không định về Trái đất với bộ dạng như này đấy chứ?”
“Chúng tôi muốn sử dụng dịch vụ lưu trữ.” (Kim Hahn-Nah)
Ngay lập tức Kim Hahn-Nah đáp lại ngay câu hỏi của cô gái kia.
“Do cậu vẫn là Cấp , nên dịch vụ này sẽ là miễn phí. Của cậu đây, phiền cậu đi đến phòng số . Cậu biết quy trình rồi chứ?”
“Tôi cũng đã giải thích cho cậu ấy rồi.” (Kim Hahn-Nah)
“Cô quả là một người hướng dẫn đáng khen ngợi đấy.”
Cô gái kia đưa cho Seol một chiếc chìa khoá nhỏ có gắn theo một cái móc khoá khắc một số trên đó.
Seol nhận lấy nó rồi đi về phía bên phải hội trường. Càng đi vào trong, cậu thấy vô vàn những căn phòng rộng lớn với những bức tường đang toả ra một ánh sáng màu hổ phách. Ở đó cậu cũng thấy rất nhiều những cánh cửa đều xếp cạnh nhau, mỗi cái ít nhất cũng phải cao trên hai mét. Khi tìm thấy một cánh cửa mà trên nó có một con số đang phát sáng rực rỡ một ánh sáng màu bạc, Seol liền bước nhanh vào trong.
Các vật phẩm của Thiên đường không được mang về Trái đất, trừ một vài thứ ngoại lệ. Nghĩa là cậu phải kiếm chỗ để cất đồ đạc của mình trước khi rời đi, và một ngôi đền tình cờ lại là nơi an toàn nhất để làm điều đó. Dù cho chi phí thì đắt đỏ, nhưng tài sản của cậu sẽ được bảo vệ bởi các vị thần, nên không cần phải lo đến vấn đề an ninh.
Tuy thế cũng chỉ có những người có cấp độ từ trở xuống mới được dùng miễn phí dịch vụ này. Một khi đã lên cấp , khi mà đã thực sư trở thành lực lượng chiến đấu nòng cốt, thì cậu sẽ phải trả một khoản gọi là ‘phí lưu trữ thành tích’ nếu muốn dùng cổng dịch chuyển hay dịch vụ lưu trữ.
Seol đặt dựa hai cây thương của mình vào tường, tháo bỏ áo giáp trên người ra. Cậu vẫn còn giữ quần áo ở Trái đất, nhưng giờ trông nó chẳng khác gì một cái giẻ chùi chân. May thay, Kim Hahn-Nah cùng với con mắt thẩm mỹ của cô đã mang cho cậu một số quần áo và đồ lót để thay.
‘Mình quên không cảm ơn cô ấy rồi.’ (Seol)
Seol mặc quần áo lên và kiểm tra lại đồ dùng của mình lần cuối. Cậu phải để lại đây tất cả những lọ Thần dược cùng với Thánh ấn. Lúc đầu Seol còn thấy lo sợ rằng chúng sẽ bị đánh cắp, nhưng khi biết ngôi đền này được bảo trợ bởi một vị thần, cậu cảm thấy phần nào an tâm khi để chúng ở đây.
Khi đã kiểm kê và phân loại xong hết vật phẩm, Seol bước ra khỏi căn phòng và khoá nó lại. Con số ‘’ trên cửa phòng liền đổi từ màu bạc sang màu vàng. Từ lúc này trở đi chỉ có mình Seol là có thể mở được cánh cửa này. Kể cả có ai đó trộm được chìa khoá đi nữa thì nó cũng sẽ chẳng mở ra.
Khi bước xuống cầu thang, Seol cảm thấy bồi hồi khó tả.
Cậu không nghĩ rằng mình lại có thể trở về Trái đất dễ dàng đến vậy. Vì sao lại thế ư? Trong giấc mơ kia, ‘cậu’ không cả có thể trở về Trái đất lấy một lần kể từ khi rời khỏi Vùng trung lập. Mặc cho ‘cậu’ có nhớ nhà đến nhường nào, mặc cho ‘cậu’ làm đủ mọi cách nhưng cũng chẳng thể về nhà dù chỉ là một lúc. Chẳng nhẽ đó là sự khác biệt giữa người ký Hợp đồng và Khách mời?
Và Seol cũng cảm thấy phần nào hơi tiếc nuối. Cậu đã có thể chấp nhận cái sự thật là mình phải rời khỏi Vùng trung lập dù có muốn hay không. Nhưng điều mà cậu không nghĩ tới đó là cậu sẽ cảm thấy rất nhớ những người mà cậu quen ở đó.
‘Không biết bọn nhóc giờ này ra sao rồi nhỉ?’
Hợp đồng của chúng có ổn không? Chúng chắc cũng muốn được về nhà lắm đây. Liệu cậu có nên đợi chúng xong việc rồi đi về cùng không?
Cậu còn chẳng thể nói lời tạm biệt cho đàng hoàng nữa. Và giờ đây cậu mới thấy hối tiếc vì không làm thế.
Khi Seol trở về quầy tiếp tân, cậu người Á đã không còn ở đó, chỉ còn lại Kim Hahn-Nah đứng ở kia cùng với cô gái tiếp tân ngồi đó đợi cậu.
Cô gái gọi cậu bước tới gần.
“Làm ơn hãy đưa mu bàn tay của cậu ra.”
Seol lặng lẽ chìa tay trái của mình ra, cô gái liền đặt một tờ giấy được vẽ một bản đồ phức tạp trên nó lên tay cậu và ấn chặt nó xuống da.
“Với nó, toạ độ dịch chuyển của cậu đã được xác định. Từ giờ trở đi nếu cậu dùng dịch chuyển, thì cậu sẽ luôn được đưa tới địa chỉ mà cậu cung cấp cho chúng tôi. Nếu cậu muốn thay đổi địa điểm, làm ơn hãy báo cho chúng tôi sớm nhất có thể. Bằng không thì sẽ gây ra hỗn loạn ở Trái đất.
“Tôi hiểu.” (Seol)
Seol trả lời và trả lại chìa khoá. Kim Hahn-Nah trước đó cũng đã nói rằng cậu cần giả lại nó một khi đã cất đồ xong. Cô gái nhận lấy nó rồi lại đưa cho cậu cái móc có ghi một số trên đó.
“Tôi chắc là cậu cũng được nghe giải thích trước đó, nhưng tôi xin nhắc lại lần nữa là hãy giữ thật tốt cái móc khoá này. Và khi lấy lại đồ cậu đừng có quên kiểm tra lại màu của con số trên cánh cửa.”
“Vâng. Nó phải đổi từ vàng sang bạc.” (Seol)
“Chính xác. Nếu nó vẫn còn màu vàng, thì nghĩa là cậu còn quên cái gì đó ở bên trong. Trừ khi cậu muốn gia hạn thời gian dùng dịch vụ lưu trữ, bằng không nó sẽ gây phức tạp cho cả hai bên, cậu hiểu rồi chứ?”
Cô tiếp tân nghe có vẻ đang khá bực bội vì việc gì đó. Rồi cô đưa tiếp cho Seol thêm hai tờ giấy nữa.
“Trong hai tờ giấy này, một tờ dùng để đưa cậu tới Thiên đường. Nó cũng giống với lúc làm nhiệm vụ ở Vùng trung lập thôi, nhưng cậu cần biết là một khi xé nó làm đôi thì sẽ có một cổng dịch chuyển được mở ra ở chỗ cậu. Người thường không có Dấu ấn sẽ không thể thấy hay cảm nhận được nó, nhưng tôi khuyên là cậu nên tìm chỗ nào đó vắng người một chút.”
“Vậy cái còn lại…?” (Seol)
“Tờ còn lại là danh sách những đồ dùng ở Trái đất mà cậu có thể mang theo. Do đây là lần đầu của cậu, mong là cậu hãy kiểm tra lại cho kỹ càng.”
Seol cẩn thận cất hai tờ giấy vào trong túi.
“Phù! Vậy là xong! Giờ cậu chỉ việc ký vào đây…”
Cô gái kia đẩy một tờ giấy về phía trước, lần này là một tờ tài liệu, và chỉ cho Seol chỗ ký tên. Đó là một bản cam kết không tiết lộ bất kỳ chuyện gì liên quan đến Thiên đường cho những người khác trên Trái đất biết.
Một thoả thuận như này cũng sẽ được bảo hộ bởi sức mạnh thần thánh, nên một khi nó được ký, các vị thần sẽ đảm bảo sao cho mọi điều khoản được thực hiện bất kể có ra sao đi nữa. Có thể nói rằng họ đã rất vất vả để có thể duy trì bí mật này.
Seol đã biết trước được việc này thông qua giấc mơ, cộng thêm việc Kim Hahn-Nah đã giải thích trước đó, nên Seol chẳng ngần ngại mà ký nó ngay lập tức. Thực chất vẫn có vài thứ khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhưng đây là lần đầu cậu dùng cổng dịch chuyển, nên Seol đành cắn răng chịu đựng.
“Tốt lắm. Bây giờ cảm phiền anh hãy đi vào trong hội trường phía sau tôi và dùng cánh cổng đằng kia.”
Cuối cùng cậu cũng được phép rời đi.
“Cậu hoàn tất thủ tục nhanh hơn tôi tưởng đấy.” (Kim Hahn-Nah)
“Thì cũng đâu có gì quá phức tạp lắm đâu.” (Seol)
“Thôi được rồi, ta đi thôi nào.” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah bước về phía trước.
“……..”
Đột nhiên có tiếng bước chân vội vã ở đằng sau họ, và…
“Chờ tôi với!” (Yun Seo-Rah)
…Và, một giọng nói quen thuộc cất lên.
Seol quay đầu lại trong bất ngờ. Kim Hahn-Nah cũng cảm thấy khá bối rối vì sự xuất hiện của cô.
“Sao cô ấy lại ở đây…?” (Kim Hahn-Nah)
Họ mới thấy cô rời đi trên xe ngựa mà…
Cô gái kia một tay chống vào tường, người cúi gằm xuống thở hổn hển. Không ai khác đó chính là Yun Seo-Rah.
Cô mừng rỡ khi thấy Seol vẫn chưa rời đi. Yun Seo-Rah hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Tên của anh!” (Yun Seo-Rah)
“?”
“Làm ơn… cho tôi biết tên của anh!” (Yun Seo-Rah)
Mặt Seol cứng đờ lại.
“ Là Seo….”
Cậu vô thức trả lời, nhưng nhanh chóng ngưng lại kịp thời. Môi cậu mấp máy không thôi.
“Tôi tên là Seol….”
“Nhưng… đó đâu phải là tên của anh?” (Yun Seo-Rah)
Hai mắt Seol mở to ngạc nhiên.
Tim cậu đập dữ dội. Hai mắt có phần nhoè đi.
“S, sao cô lại biết?” (Seol)
“Khi anh bước tới tầng hai trong kỳ Hướng dẫn, tôi có nhận được một thông báo. Lúc đấy tôi có nghe được tên của anh, nhưng quên khuấy đi mất… Là Seol… gì đó nữa.” (Yun Seo-Rah)
“A.”
Vậy là có người đã nghe thấy thông báo.
“Tôi luôn lấy làm lạ. Rằng tên cậu chắc chắc có ba từ, nhưng cậu chỉ gọi mình là ‘Seol’ mà thôi…” (Yun Seo-Rah)
“Chuyện đấy….” (Seol)
Seol lắp bắp nói.
“Tên của anh… Liệu anh có thể nói cho tôi biết được không?” (Yun Seo-Rah)
Seol nhắm chặt mắt lại.
Bất ngờ làm sao, những ký ức của lúc còn trong Vùng trung lập bỗng dưng vụt qua tâm trí cậu.
Buổi sáng, cậu đi ăn sáng cùng với Yi Surl-Ah, Yi Sung-Jin và Yun Seo-Rah.
Rồi sau đó, cậu đi gặp những người đồng đội của mình ở tầng một và bàn bạc với họ về lịch trình ngày hôm đó và bày bố chiến thuật.
Họ sẽ cố hết sức mình làm thật là nhiều nhiệm vụ.
Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, cả nhóm bọn họ sẽ cùng nhau tới phòng chờ để ăn mừng và trò chuyện.
Đôi khi cậu lại gặp Shin Sahng-Ah và Hyun Sahng-Min, ba người họ lại hàn huyên chuyện trò để xem cuộc sống của mọi người ra sao.
Đến tận tối cậu mới quay lại phòng, kể những chuyện xảy ra ngày hôm đó với bạn cùng phòng, sau đó lại cùng nhau đi ngủ….
Không biết bao nhiêu lần cậu đã nhớ lại chúng, đó đều là những kỷ niệm đẹp cả.
Seol mở mắt ra, cậu nhận ra là Yun Seo-Rah vẫn đang lặng im đứng đóm chờ đợi câu trả lời của cậu.
“Tên tôi, nó…” (Seol)
Cổ họng cậu khô khốc. Con tim đập thình thịch liên hồi, tưởng như sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Cũng phải ba, bốn năm rồi cậu mới sẵn sàng tiết lộ đầy đủ tên của mình.
Seol thở dài một hơi. Đôi môi run rẩy của cậu khẽ mở.
“Tên tôi là….” (Seol)
Và, giờ đây…
Seol…
“….Ji-Hu.”
…Giờ đã là Seol Ji-Hu.
“Tên tôi là Seol Ji-Hu.”
Cậu đứng đó nhìn Yun Seo-Rah mà nở một nụ cười rạng rỡ.
Hai người họ bước qua hội trường và đi về phía cánh cổng.
“Có lý do gì để cậu lưỡng lự như thế khi nói ra tên của mình không vậy?” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah hỏi.
“Mà nhắc đến mới nhớ, tôi cũng thấy chuyện này có chút là lạ. Sao cậu lại chỉ tự xưng là Seol không thôi vậy? Nó chỉ là họ của cậu thôi mà đúng chứ?” (Kim Hahn-Nah)
Seol Ji-Hu vẫn bước đi không ngừng, miệng nói.
“…Tôi từng là Seol.”
“Hử?”
“Khoảng , năm vừa qua, tôi chỉ là Seol.”
Kim Hahn-Nah cảm thấy khó hiểu khi nghe cậu nói vậy. Cô ấy không hề hay biết. Dù sao đó cũng là chuyện từ lúc cậu còn là một tên nghiện cờ bạc.
Gia đình đã từ mặt cậu.
Cậu, từ một ‘người con trai’ dần chuyển thành ‘tên đần’, rồi ‘thằng khốn’, và cuối cùng là ‘tên lừa đảo chó chết’. Không một ai còn quan tâm đến tên thật của cậu nữa, và cậu cũng không còn được đối xử như là một con người nữa.
Ngay cả tình yêu của đời cậu giờ cũng chỉ muốn tránh xa cậu ra.
Ngay cả cô cũng đã gọi cậu là một tên chó đẻ.
Đến lúc đó cậu mới nhận ra, đã từ lâu không còn ai gọi cậu bằng tên nữa rồi.
Và kể từ đó cậu cũng không nói cho ai biết tên của mình nữa.
Chỉ là, khi bước vào sòng bạc, cậu luôn được người ta gọi là ngài Seol, anh Seol,…
Thế nên Seol bắt đầu chấp nhận đó là tên của mình.
“Hừm… Được rồi. Thế sao cậu lại quyết định tiết lộ tên của mình lúc này thế?” (Kim Hahn-Nah)
Seol Ji-Hu dừng bước.
“Tôi cũng không rõ.” (Seol Ji-Hu)
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố găng nghĩ xem tại sao mình lại làm vậy.
“Tôi không chắc nữa. Nó chỉ là…” (Seol Ji-Hu)
“Chỉ là?”
“Tôi nghĩ rằng, hiện giờ bản thân tôi… Không, tôi vẫn chưa chắc chắn cho lắm, nhưng….” (Seol Ji-Hu)
Seol Ji-Hu lại đưa mắt nhìn xuống sàn.
“Ít nhất, nếu đó là cô Yun Seo-Rah…” (Seol Ji-Hu)
Cậu vuốt ngược mái tóc dài của mình lên và gượng cười.
“…Tôi có thể nói cho cô ấy biết tên của mình mà không cảm thấy xấu hổ vì nó.” (Seol Ji-Hu)