Hàng trăm tờ rơi được rải khắp các đường phố.
Seol Jihu vừa bước vào thành, nhưng cậu có thể cảm thấy vô số người đang nhìn trộm mình.
Rõ ràng là có điều gì đó bất thường đang xảy ra.
Seol Jihu nhặt một tờ giấy nằm trên mặt đất và tò mò đọc thử.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt cậu mở to như hai con ốc nhồi. Tờ rơi này đã giải thích chi tiết những gì xảy ra trong khi cậu đi làm nhiệm vụ hộ tống.
Thủ lĩnh Seol Jihu cùng lực lượng chính của Carpe Diem đã rời khỏi Eva để hộ tống các nô lệ Liên bang trở về nhà, theo lệnh của Hoàng gia Eva. Trong khi đó, Liên minh Eva đã gửi Chiến binh cấp ‘Noah Freya’ và Chiến binh cấp ‘Yang Yang’, tấn công căn cứ của Carpe Diem. Nhận được yêu cầu hỗ trợ của Carpe Diem, Hội Tam Hoàng đã phái Ayase Kazuki và một số người khác tới bảo vệ tòa nhà Carpe Diem và tiêu diệt thành công lực lượng đột kích của Liên minh Eva.
Cùng lúc đó, Ochoa Cartel và các tổ chức khác đã gây chiến với các thành viên của Hội Tam Hoàng tại quán rượu. Mặc dù ban đầu đây chỉ là một vụ đánh lộn không đáng kể, nhưng mọi chuyện dần trở nên xấu đi khi các đại diện của Liên minh Eva bắt đầu dùng vũ lực.
Một quản trị viên của Hội Tam Hoàng – Ming Jie, hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình và cố gắng ngăn chặn cuộc xung đột này. Nhưng Liên minh Eva đã ngang ngược rút vũ khí, hăm dọa và tấn công Hội Tam Hoàng.
Cuối cùng, Hội Tam Hoàng đã đánh trả quyết liệt, và quét sạch lực lượng đầu não của Liên minh Eva.
Thủ lĩnh của Ochoa Cartel – Omar Garcia, cũng có mặt tại hiện trường. Khi hắn đang tìm đường trốn thoát, hắn bị các thành viên của Carpe Diem bắt gặp khi họ đến ứng cứu Hội Tam Hoàng.
Sau khi bị thẩm vấn, hắn ta tiết lộ rằng hắn ta bị Jung Sua – Thủ lĩnh của Evangeline – xúi giục.
Jung Sua tỏ ra vô tội, tuyên bố rằng cô không biết gì về kế hoạch của Omar Garcia. Dù sao, đây rõ ràng là nỗ lực của Liên minh Eva nhằm xua đuổi Carpe Diem và Hội Tam Hoàng. Dường như họ đã mất bình tĩnh sau khi những hoạt động phi pháp của họ bị phanh phui.
Hoàng gia cho biết, Jung Sua chính là người đề nghị Seol và Carpe Diem nhận nhiệm vụ hộ tống các nô lệ Eva. Sự trùng hợp này khiến người ta không khỏi nghi ngờ. Dù Evangeline là tổ chức đối tác của Hoàng gia, nhưng sau chuyện này, uy tín của cô bị giảm sút nặng nề.
Kết quả là, Liên minh Eva đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại các Thương hội Dongchun và Red Hwaru không tham gia vụ lộn xộn nên được bình an. Tuy nhiên, Hội Tam Hoàng và Carpe Diem cũng chịu tổn thất lớn.
Nhờ sự hỗ trợ kịp thời của Hội Tam Hoàng, trụ sở của Carpe Diem tạm thời được bình an. Nhưng hai huyền thoại của Thiên đường – Seo Yuhui và Jang Maldong – đã bị thương nặng. Chuyện này khiến nhiều người nổi cơn thịnh nộ.
‘Gì thế này?’
Seol Jihu hoàn toàn bị sốc. Cậu choáng váng đến nỗi không để ý tới dòng cuối cùng, trong đó ghi chú: Mọi người đang chờ đợi quyết định của nữ hoàng Eva, Charlotte Aria.
‘Seo Yuhui và Jang Maldong bị thương nặng?’
Đầu Seol Jihu quay cuồng.
“Hả? Gì thế này? Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
Phi Sora cũng đã nhặt một tờ rơi, và cô lẩm bẩm vì sốc. Không chỉ cô ấy, mọi người khác cũng đang há hốc mồm ngạc nhiên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Seol Jihu ba chân bốn cẳng chạy như điên.
Ban đầu, cậu định đến cung điện để báo cáo rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng suy nghĩ đó đã bốc hơi hoàn toàn. Cậu đang chạy hết tốc lực về phía tòa nhà Carpe Diem.
Sau khi đi qua cổng chính và xông vào sảnh, cậu nghe thấy ai đó hét lên.
“Hey! Thằng khốn nào đấy!?”
Đó là Chohong.
Chohong, đang chuẩn bị vung chùy, giật mình khi nhận ra Seol Jihu.
“Anh… à không… Cậu về rồi à?”
Cô thay đổi thái độ ngay lập tức, giang tay chào đón Seol. Nhưng nhìn thấy mặt cậu nhăn như cái bị rách, cô rụt rè hỏi.
“Cậu về đến đây từ khi nào?”
“Vừa mới thôi. Lão sư Jang và Yuhui Noona đâu?”
Seol Jihu có rất nhiều câu hỏi, nhưng cậu đã hỏi vấn đề quan trọng nhất trước tiên.
“Ông già đang tắm nước nóng…. Còn Yuhui Noonim, tôi nghĩ chị ấy đang nghỉ ngơi trong phòng của mình.”
Đôi mắt Seol Jihu càng lúc càng mở to hơn. Hai người được cho là bị thương, nhưng một người đang tận hưởng suối nước nóng còn người kia đang nghỉ ngơi trong phòng?!
“Họ đã được ra khỏi phòng điều trị khẩn cấp rồi ư?”
“Uhh, về chuyện đó…”
Chohong cúi đầu lảng tránh mắt của Seol Jihu. Cô ấy có vẻ ngại ngần gì đó.
“Tôi chỉ biết chuyện này sau khi cậu đi… và ông già đã miễn cưỡng đồng ý… nên là….”
Cô lẩm bẩm điều gì đó mà Seol Jihu không thể hiểu được. Cậu không đủ bình tĩnh để đợi cô trả lời nữa và vội vã lên cầu thang. Cậu muốn kiểm tra tình trạng của họ bằng chính mắt mình.
Cánh cửa đã mở. Đúng như Chohong nói, Seo Yuhui đang nghỉ ngơi trong phòng của cô ấy. Nói chính xác hơn, cô đang ngồi trên giường, chơi với quả trứng đỏ.
’Huh? Quả trứng khỉ gió… nó đang làm gì ở đó?”
Seol Jihu không hiểu quả trứng đang làm gì ở đây, nhưng cậu gạt câu hỏi này sang một bên. Đây không phải là lần đầu tiên nó trốn đi chơi.
Điều quan trọng là tình trạng của Seo Yuhui.
Nhưng nhìn cách cô mỉm cười và nhẹ nhàng trêu chọc quả trứng, trông cô không giống một người bị thương chút nào.
Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm trước và gõ vào cánh cửa.
Seo Yuhui giật mình quay lại.
“… Jihu?”
“Vâng, Noona.”
“Em về đây từ khi nào?”
“Vừa mới thôi”.
Seol Jihu vừa nói vừa bước vào phòng.
“Noona, chị có ổn không?”
“Huh, chị ổn. Không có vấn đề gì cả. À, không, chị nhầm! Chị bị thương nặng lắm đó! Khụ! Khụ!”
“… Chị thực sự ổn chứ?”
Khi Seol Jihu hỏi lần thứ hai, Seo Yuhui mỉm cười cay đắng.
“Em đọc mấy tờ rơi rồi đúng không?”
Giờ thì Seol Jihu đã hiểu. Câu chuyện đang được truyền bá khắp Eva không hoàn toàn là sự thật.
Tùy theo cách sử dụng từ ngữ, người ta có thể thao túng suy nghĩ và tình cảm của công chúng. Vì lý do đó, người ta đã nhấn mạnh và thêm bớt một số ý để thay đổi bản chất của câu chuyện.
Và trong Carpe Diem, chỉ có một người đủ khả năng làm điều đó.
Trước khi Seol Jihu nhắc đến tên Kim Hannah, cậu hỏi lại.
“Thực tế thì chuyện gì đã xảy ra?”
“Uhmm… Chị và lão sư giả vờ bị thương. Cô Hannah nói rằng điều đó sẽ giúp thao túng dư luận dễ dàng hơn.”
Seo Yuhui nói một cách hơi rụt rè.
‘Đúng như mình nghĩ.’
Sau khi giải tỏa được sự nghi ngờ. Seol Jihu cảm thấy ngột ngạt và vội vàng hỏi.
“Chị có thể giải thích kỹ hơn được không?”
Kim Hannah đã chạy loanh quanh như một con gà bị cắt tiết, để xử lý các công việc cần thiết.
Thậm chí hôm nay, cô rời khỏi tòa nhà Carpe Diem vào sáng sớm và vẫn chưa trở về.
Seol Jihu ở lại trong sảnh tầng một, sau khi nghe lời giải thích của Seo Yuhui. Ngồi ở ghế sofa, cậu đốt thuốc liên tục như một cái lò nướng bánh. Nếu không, chắc cậu sẽ phát điên.
Mặc dù cậu ta đang cố gắng giả vờ như mình vẫn ổn, nhưng trái tim cậu đang sôi lên, và cõi lòng cậu ngập tràn giông tố.
Khói trắng bay ra từ lỗ mũi và miệng Seol, giống như hơi nước thoát ra khỏi ấm đun nước. Khi tàn thuốc của Seol chất đống thành một gò nhỏ trên cái gạt tàn, tiếng giày cao gót vang lên ở hành lang.
Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là tiếng mở cửa.
“Cậu về rồi à? Làm tốt lắm. Nhiệm vụ có suôn sẻ không?”
Không cần nhìn, cậu cũng biết đó là ai.
Seol Jihu nói với giọng khàn khàn.
“Đến đây, và ngồi xuống”.
“Cái gì cơ? Sao hôm nay cậu lại hành động nghiêm túc như vậy?”
Seol Jihu hất hàm về phía chiếc ghế đối diện. Chắc chắn Kim Hannah đã biết ý cậu là gì, nên thái độ thờ ơ tỉnh bơ của cô khiến cậu càng điên tiết hơn.
Seol Jihu hít một hơi thật sâu.
“Cô có gì để nói với tôi không?”
“À, tôi đang bận lắm”.
“Không đủ thời gian để nói chuyện với tôi?”
“… Thôi được, tôi sẽ ngồi cùng cậu một lúc. Nhưng nói nhanh lên nhé”.
“Ngồi xuống.”
Ngay cả Seol Jihu cũng ngạc nhiên bởi giọng điệu lạnh lùng của mình.
Trong khi đó, Kim Hannah nhìn Seol Jihu với vẻ mặt lạ lẫm. Tiếp theo, cô lặng lẽ đi về phía trước và ngồi xuống ghế.
Seol Jihu đã nghe chi tiết về các sự kiện gần đây.
Sau một hồi im lặng, anh hỏi.
“Đây có phải là lý do tại sao cô đòi mượn mặt dây chuyền không?”
“Đúng vậy. Để đề phòng nếu có ai tấn công vào đây. Và đúng là nó đã cứu chúng tôi.”
Seol Jihu cười khẩy: “Đừng bịp tôi. Cô đã mượn nó để lật kèo và làm thịt những kẻ ám sát đến từ Liên minh Eva”.
“Cậu nói đúng. Có Flone ở đây, tôi tin rằng chúng ta không thể thua được” – Kim Hannah vui vẻ thừa nhận.
“Nhưng mà, tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi. Sức mạnh của Flone rất đáng gờm, nhưng quan trọng hơn là không ai biết đến sự tồn tại của cô ấy. Tôi đã phải nghĩ ra một kế hoạch để tận dụng lợi thế này, và… tèn ten! Cậu thấy đó, tụi nó tự chui vào rọ!”
Những gì cô ấy nói không hề sai.
“Nhưng như tôi đã nói trong quá khứ, nếu cậu cứ ở đây, kế hoạch không thể thực hiện được. Dù chúng ta khiêu khích Liên minh đến mấy, chúng vẫn chui đầu vào hang như mấy con rùa đau bại. Thế nên, tôi đã chớp lấy cơ hội khi chúng dụ cậu ra khỏi Eva”.
Seol Jihu hiểu ý của cô ấy.
“Dù sao, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Vì Liên minh Eva đã tấn công trước, chúng ta có lý do chính đáng để đối phó với chúng. Sự tồn tại của Flone vẫn được giấu kín, và công chúng cũng ủng hộ chúng ta. Liên minh Eva đã toi đời”.
Thật vậy, kế hoạch này đã thành công rực rỡ. Rốt cuộc, năm trong số bảy tổ chức còn lại của Eva đã sụp đổ.
Đó là trong trường hợp người ta chỉ nhìn vào kết quả.
Nhưng thứ Seol thực sự quan tâm, không phải là chuyện đó.
“Cô biết tôi muốn hỏi về chuyện khác mà”.
“…”
“Từ bao giờ cô-”
Seol Jihu tự ngắt lời mình, vì thấy giọng mình đang trở nên đanh thép quá mức. Tuy nhiên, sự thật là cậu đang nói rất to.
“Từ khi Park Dongchun tiết lộ cho tôi vài thông tin. Rằng tổ chức đối tác của Hoàng gia Eva sẽ mượn danh Hoàng gia để giở trò”.
Kim Hannah tiết lộ sự thật.
“Ngay sau đó, tôi cũng nhận được tin nhắn từ Sorg Kühne. Ông ấy nói rằng Jung Sua, thủ lĩnh của Evangeline, đã đề nghị Carpe Diem hộ tống các nô lệ về Liên bang. Ông ấy đã cố gắng trì hoãn mọi chuyện và hỏi ý kiến tôi về vấn đề này. Tôi nghĩ rằng đó là cơ hội hoàn hảo. Vì thế-”
“Đây là lần đầu tiên tôi cô nói đến chuyện này”.
Seol Jihu cắt lời cô và Kim Hannah im lặng. Thấy cô nhìn chằm chằm cố định, Seol Jihu tiếp tục gặng hỏi.
“Tại sao cô không nói gì với tôi? Hoặc ít nhất, tại sao cô không gọi cho tôi sau khi kế hoạch kết thúc thành công? Cô có biết tôi đã ngạc nhiên và lo lắng như thế nào khi trở lại Eva không?”
Kim Hannah gãi đầu khi cô ấy tỏ vẻ bối rối.
“Ơ… Thế à?”
“Gì? Thế à là sao?””
“Ý tôi là, đúng là tôi đã giấu cậu về chuyện này, nhưng tôi có làm gì sai đâu? Tôi đã làm mọi thứ rất chỉn chu mà. Và nhìn xem, kết quả thật tuyệt!”
Thấy Kim Hannah thản nhiên nói vây, Seol Jihu sững sờ. Cậu đưa mắt và nhìn thẳng vào Kim Hannah. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Seol, Kim Hannah thực sự nao núng.
Cô muốn giả vờ rằng mình vẫn ổn, nhưng cơ thể cô tự co lại. Cổ họng cô cảm thấy khô cứng, và cô vô tình liếm môi.
Đây chính là lần đầu tiên cô đối mặt với một Seol kinh khủng như vậy.
Ai mà ngờ được, cái gã trẻ trâu khóc nhè, suốt ngày úp mặt vào ngực cô, giờ lại trông giống hung thần như thế?”
‘…Mình hiểu rồi.’
Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác mà những kẻ thù của Seol Jihu phải trải qua. Tuy nhiên, cô vẫn giả bộ ngơ ngác và nhún vai.
“Thật thô lỗ! Đáng ra cậu phải khen tôi mới đúng chứ! Cậu làm tôi bị sốc và làm trái tim tôi tổn thương rồi đây này!”.
Cô ấy vẫn tỏ ra ngây thơ vô tôi.
Cơn giận của Seol Jihu gần như bùng nổ, răng cậu nghiến vào nhau ken két.
Nhưng đúng lúc đó…