Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 44: nơi cậu thuộc về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bằng cách nào đó Seol Ji-Hu vẫn gắng gượng đi về được phòng của mình. Cậu bước từng bước nặng trĩu trên cầu thang, mặt mày xa xẩm, mở cửa và bước vào trong phòng.

Ánh nắng chiều tà tỏ bóng rọi vào trong phòng, chiếc máy tính cũ của cậu được đặt trên kệ giá sách cũ chìm trong một màu cam nhạt.

Cậu bước tới cạnh nó, ngả người vào tường rồi ngồi thụp xuống sàn như vẻ đã chẳng còn chút sức lực nào cả, tiện tay tắt luôn cái máy tính xách tay vẫn đang chạy kia.

Ngồi thẫn thờ trong một góc phòng, Seol Ji-Hu thầm nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cảm giác mình như một thằng đần.

…Chỉ một chút thôi.

Cậu chỉ muốn mọi người hiểu cho cậu, dù chỉ là một chút thôi. Tuy vậy thực tại lại quá phũ phàng, và cậu thì lại quá mộng tưởng. Cái thế giới này quá lạnh giá và khắc nghiệt, đối nghịch hẳn so với những gì mà cậu đã nghĩ.

Như một thói quen xưa cũ; Seol lấy ra một điếu thuốc và châm lửa hút.

Khụ, khụ.

Cổ họng cậu bỏng rát, hai mắt thì cay xè vì khói.

[Anh nghĩ tôi sẽ tin mấy lời dối trá đấy của anh nữa ư?]

Cậu nào có thể oán trách được ai…

[…Đua ngựa? Hay cá độ bóng đá?]

Hay, có thể đỗ lỗi cho ai được đây?

[Làm ơn, hãy cầm lấy nó đi, nếu anh đang thực lòng hối cải.]

Cả thế giới bỗng chốc xoay vòng. Đầu cậu va mạnh xuống sàn, nhưng Seol cũng chẳng mảy may, cứ nằm đó mà ngước nhìn lên trần nhà, không nói một lời nào.

Đầu cậu giờ đây đang rối như tơ vò, đâu có để ý tới cơn đau được nữa. Từng hơi thở của cậu đầy nặng nhọc, khó khăn.

Mọi thứ hỏng hết rồi. Như thể cả thế giới này đang cố ruồng bỏ cậu, cố đuổi cậu đi, như bảo rằng cậu không bao giờ thuộc về thế giới này.

‘Nơi này đâu còn chỗ cho mình nữa.’

Nghĩ đến đó, hai mắt cậu nhoè đi.

Chẳng phải mới đây cậu đã tìm được chốn để về rồi hay sao?

‘Thiên đường Lạc lối.’

Đúng rồi, là nơi đó…

Tay cậu bất giác thò vào trong túi và lấy ra một tờ giấy nhỏ.

Cậu giơ nó lên, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay. Chỉ cần xé nó thôi, là cậu sẽ được giải thoát khỏi đây… Nhưng cậu nhớ ra rằng mình còn phải đợi một cuộc điện thoại nữa.

Toàn thân cậu rã rời sau một ngày dài đằng đẵng. Người cậu khẽ run lên vì sàn nhà giá lạnh. Seol nghĩ rằng mình nên ngủ một giấc, biết đâu lúc tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

Hức, cậu vừa thút thít vừa bò trên sàn với lấy tấm chăn đã mòn rách của mình.

Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng đến ngộp thở.

‘…Sao mình lại…cô đơn đến thế này chứ…’

Cậu kéo tấm chăn lên trùm kín đầu lại, nhắm chặt mắt lại cố quên hết đi mọi thứ.

Ở một nơi khác…

– “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp….”

“Sao tên này lại không bắt máy rồi?!”

Kim Hahn-Nah tức tối tắt cụp chiếc điện thoại đi.

“Hay cậu ta đang ăn tối và để quên điện thoại ở chỗ khác? Không, tên này sao có thể quên chuyện này được cơ chứ…”

Cô ngồi đó nghĩ ngợi một lúc, rồi cầm cái túi xách lên và bước ra khỏi nhà.

“Anh nghĩ anh sẽ trốn được khỏi tay tôi à?”

Kim Hahn-Nah đi đến trước cửa nhà của chàng trai kia. Cô bấm chuông rồi gõ cửa, nhưng chẳng thấy có động tĩnh gì ở bên trong.

‘Hay cậu ta không có ở nhà?’

Kim Hahn-Nah nhắm mắt lại và tập trung tinh thần. Cô nhanh chóng cảm nhận thấy một luồng hào quang ở bên trong phòng. Cô nhăn mặt đầy khó chịu.

Cốc, cốc!!!

“Mở cửa ra! Seol Ji-Hu! Tôi biết là anh đang ở trong đó rồi!”

Cô gào lên, tay đập cửa thình thình. Nhưng vẫn chẳng thấy có gì xảy ra cả.

Ồ, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt à?

Giận sôi máu, cô liền nắm lấy tay nắm cửa và xoay nó thật mạnh.

“Đáng nhẽ mình không nên cho tên đó đồng nào mới phải?”

…Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra một cách dễ dàng.

‘…Từ đầu đến giờ nó không hề khoá ư?’

Cô ngớ người ra, cảm thấy mình thật là ngu ngốc khi đứng ngoài này tận mấy phút liền làm trò ngu xuẩn. Không đợi thêm nữa, cô liền bước vào trong. Ngay lập tức, một mùi xú uế ập đến khiến cô nhăn mày bịt mũi lại.

Một cái mùi vô cùng kinh tởm; nào là mùi thuốc lá, mùi thức ăn để lâu ngày lẫn với quần áo cả năm không giặt, cùng với cơ số thứ mùi kỳ dị khác quện lại với nhau xộc lên mũi của Kim Hahn-Nah.

Trước mặt cô là một cảnh tượng vô cùng kinh tởm. Cả căn phòng ngập chìm trong rác. Thức ăn thì vứt lung tung, lẫn cả vào trong quần áo. Đầu thuốc lá thì nhiều vô kể, cắm chi chít vào mọi chỗ có thể.

Không chịu được cái cảnh tượng này thêm được nữa, Kim Hahn-Nah vội vội vàng vàng bịt miệng chạy tới bồn rửa chén mà nôn. Nhưng nhìn cái bồn rửa chén còn kinh khủng hơn gấp vạn lần, làm cô rùng mình khiếp sợ, mặt mày tái mét.

“Oẹ….”

Thấy hết chịu nổi được nữa, cô nôn hết cả ra sàn. Với một người ưa sạch sẽ như cô thì nơi này như là chốn địa ngục trần gian.

“Oẹ, oẹ….”

Kim Hahn-Nah cứ thế ôm bụng mà nôn thốc nôn tháo, đến khi không còn gì trong bụng nữa mới gạt giọt nước mắt đọng lại trên khoé mi mà đứng dậy nhìn quanh. Lúc này cô mới phát hiện ra là Seol Ji-Hu đang trùm chăn kín người nằm ngủ trên sàn.

“Tên đốn mạt nhà ngươi!”

Kim Hahn-Nah sải bước đầy giận dữ bước tới chỗ cậu.

“Này, anh tỉnh dậy ngay cho tôi!”

Cô lấy chân gạt phăng cái chăn ra, nhưng rồi lại sững sờ nhìn cậu ta.

“Hừ…Hừ…hừ…”

Cậu ta khẽ rên rỉ đầy đau đớn. Tóc cậu ướt sũng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi, thở hắt từng hơi đầy khó nhọc.

“Cái gì thế này…”

Kim Hahn-Nah nhẹ nhàng ngồi xuống rồi khẽ đưa tay rờ thử trán của Seol Ji-Hu. Đầu cậu nóng ran.

“…………….”

Cô không hề hay biết là cậu ta lại sốt nặng đến mức này, thầm tự trách mình vì đã nghi ngờ cậu khi nãy.

“…Tên ngốc này nữa. Ngủ ở cái phòng như thế này thì bị ốm là phải.”

Cô lẩm bẩm một mình rồi lại lặng lẽ thở dài. Đảo mắt một lượt khắp phòng, Kim Hahn-Nah lắc đầu ngán ngẩm.

“Chậc, chậc… Ở Thiên đường nom cậu không đến nỗi nào thế cơ mà, sao lúc ở Trái đất cậu lại thành ra thế này thế hả Seol Ji-Hu?”

Nói rồi, cô đứng phắt dậy.

“Cố chịu thêm một chút nữa nhé. Nơi này cần dọn dẹp một chút đấy. Nếu cứ để căn phòng thế này chắc tôi cũng ngã bệnh theo cậu mất.”

Cô mở tung cánh cửa sổ ra, và sắn tay áo lên thật cao. Cô duỗi thẳng lưng, xoay xoay cái cổ như đã sẵn sàng bắt tay vào việc.

“Được rồi… Nên bắt đầu từ đâu giờ nhỉ?”

Seol Ji-Hu đã mơ thấy một giấc mơ vô cùng tuyệt vời.

Yu Seon-Hwa đến thăm và chăm sóc cho cậu. Cô cằn nhằn không thôi với cậu vì đã để căn phòng bừa bộn đến mức này. Cô đưa cậu lại lên giường rồi bắt đầu dọn dẹp.

Trong khi để cái máy giặt chạy, cô ra ngoài và mua lấy một đống thứ như nước rửa chén, lọ xịt khử mùi không khí, và vài đồ để tẩy rửa khác. Cô giặt sạch đống quần áo của cậu, kỳ cọ sạch sẽ cái nhà bếp, rửa hết đống bát đĩa bẩn, lau chùi cái cửa sổ, thậm chí còn dọn sạch cả nhà vệ sinh nữa.

Cứ thế cô mải mê chạy ngược chạy xuôi khắp phòng cậu suốt mấy tiếng liền. Rồi cô nói rằng mình thấy đói, liền chạy vào bếp nấu mì ăn. Nhìn cái búi tóc đuôi ngựa của cô lắc lư trong gió, Seol Ji-Hu bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường. Như thể cậu được đưa về quá khứ, nơi mà mọi thứ vẫn luôn tốt đẹp.

Chỉ có một thứ mà cậu không tài nào hiểu được, đó là cô đang mặc một bộ váy công sở. Sao cô ấy lại mặc bộ đồ này cơ chứ? Yu Seon-Hwa chưa một lần nào mặc đồ công sở cả…

Đột nhiên, mùi thơm của thức ăn xen chút vị cay từ đâu bay đến, lởn vởn trước mũi cậu, khiến cho cậu phải nhỏ nước miếng đầy thèm thuồng.

Seol Ji-Hu nuốt nước bọt cái ực rồi bừng tỉnh giấc, mắt chớp chớp liên hồi.

‘Đây… không phải là mơ?’

Cậu nhang chóng nhổm người dậy.

“Ô, xem ai tỉnh dậy rồi kìa?” (Kim Hahn-Nah)

Một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai cậu. Kim Hahn-Nah nheo mắt lườm cậu một cái trong khi tay đang còn bưng lấy một tô mì.

“Mũi cậu thính như mũi chó ấy, ngửi thấy mùi thức ăn phát là dậy ngay cho được.” (Kim Hahn-Nah)

“Kim Hahn-Nah?!” (Seol Ji-Hu)

“Thôi, nếu dậy rồi thì qua đây lấy một ít mà ăn đi.” (Kim Hahn-Nah)

“Cô đang làm gì ở đây vậy…?” (Seol Ji-Hu)

“Tôi đã bảo cậu rồi mà? Nếu cậu không trả lời cuộc gọi của tôi thì dù cậu ở đâu tôi cũng sẽ đến chỗ cậu mà.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah điềm nhiên trả lời.

Chợt Seol Ji-Hu nhận thấy có gì đó là lạ. Cậu đảo mắt nhìn quanh, và rồi phải há hốc mồm vi ngạc nhiên khi nhận ra cái căn phòng bẩn thỉu của cậu đã biến thành một căn phòng vô cùng tráng lệ, sạch không tì vết.

‘Phòng mình mà đẹp như thế này á?’

Bát đĩa thì được xếp gọn gàng trên giá, sàn nhà thì bóng loáng, có khi còn soi gương được nữa. Trong phòng lại còn có thoang thoảng một mùi hương lạ lẫm nhưng vô cùng dễ chịu. Nơi này phải sánh ngang với mấy căn phòng được chiếu trên ti vi mất.

“….Cô định đổi nghề sang làm lao công hay sao?” (Seol Ji-Hu)

“Cậu đang nói cái quái gì thế?” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah mặt mày chua chát đáp lại.

Seol Ji-Hu lấy tay xoa xoa cái trán của mình.

“Vậy ra đó là cô…” (Seol Ji-Hu)

Cậu tưởng đó là Yu Seon-Hwa cơ…

“Đúng rồi đấy, tên ngốc kia ạ. Cậu có biết là có bao nhiêu bọc rác mà tôi… Khoan đã? Cái giọng rầu rĩ kia ý là sao?” (Kim Hahn-Nah)

“Làm gì có gì đâu. Chắc cô nghĩ quá rồi. Tôi cảm ơn cô còn chưa được nữa cơ mà.” (Seol Ji-Hu)

Cậu giật mình vội chối. Kim Hahn-Nah hừ một tiếng rồi nói.

“Đúng rồi đấy. Cậu nên biết ơn tôi đi. Mà sao cậu lại có thể ngủ ngon lành ở một nơi bẩn thỉu thế này cơ chứ? Chỗ này đầy vi trùng với bụi bặm không à. Eo ôi!” (Kim Hahn-Nah)

Cô khẽ rùng mình khi nhớ lại cảnh tượng trước đó và đặt cái khay thức ăn xuống bàn. Rồi cô lén nhìn về phía cậu.

“Cậu muốn ăn không? Tôi nấu hai phần ăn cho chúng ta rồi đấy.” (Kim Hahn-Nah)

Hơi khói bốc lên nghi ngút từ cái nồi trên bàn. Nhìn đôi đũa gỗ ngay ngắn đặt trước mặt mình, Seol chẳng đời nào mà từ chối lời đề nghị này. Từ sáng tới giờ cậu chưa có gì bỏ bụng cả.

Lúc này cậu thấy đói kinh khủng. Vì thế Seol chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa mà bắt đầu ăn.

Sụt.

‘Ngon quá.’

Sợi mì chín vừa đủ, nước dùng thì tuy có hơi cay, nhưng kết hợp với mùi thơm của hành được xắt nhỏ khiến cho hương vị thêm phần đậm đà.

Kim Hahn-Nah cười thích chí nhìn cậu sì sụp húp một ngụm nước dùng.

“Cậu thích chứ?” (Kim Hahn-Nah)

“Vâng, nó ngon lắm.” (Seol Ji-Hu)

“Tôi hơi bị giỏi cái khoản nấu mì này lắm đấy. Mà thôi cứ tận hưởng bữa ăn đi nhé.” (Kim Hahn-Nah)

“Vâng.” (Seol Ji-Hu)

Rồi hai người họ cứ thế cắm cúi vào ăn. Thoáng chốc, cả một nồi mì đã bay sạch đi đâu hết.

“Như thế vẫn chưa đủ cho hai ta nhỉ?” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah liếm môi vẻ vẫn còn thèm thuồng, cô nhìn sang phía Seol đang húp lấy một thìa nước dùng.

“Hay là ta trộn ít cơm vào nước mì để ăn nhé?” (Kim Hahn-Nah)

“Ồ, thế thì tuyệt… Ấy, nhà tôi không có…” (Seol Ji-Hu)

“Vừa nãy lúc đi đổ rác tôi có ghé mua ít cơm ngoài quán rồi.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah liền đứng dậy đi vào trong bếp và mang ra một tô cơm nóng hổi. Có vẻ như cô đã hấp nóng chúng lên sẵn rồi.

Hai người họ liền cho cơm vào nồi nước mì và bắt đầu cùng nhau ăn hết chỗ cơm đó.

Khi đã no căng bụng, Seol cảm thấy hai mắt mình nặng trĩu. Dù mới chỉ ngủ dậy thôi nhưng giờ cậu đã lại thấy buồn ngủ ngay rồi. Kim Hahn-Nah nhếch mép cười.

“Cậu có phải là trẻ con không thế, ăn xong là chỉ muốn đi ngủ luôn được à?” (Kim Hahn-Nah)

Cô dọn dẹp đống bát đũa, xong xuôi lại mang ra một túi thuốc đặt lên bàn.

“Này, để tôi rửa bát cho.” (Seol Ji-Hu)

“Thôi không sao đâu, cậu đang ốm cơ mà. Tôi mua ít thuốc cho cậu rồi đấy, uống chúng rồi nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta hẵng bàn chuyện sau.” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu nín bặt. Thứ cậu sợ nhất trần đời đó là kim tiêm, và thứ sợ thứ nhì chính là uống thuốc. Nó như là một nỗi ám ảnh từ thời cậu còn bé.

Kim Hahn-Nah vừa ngân nga vừa rửa bát, nhưng khi xong xuôi, quay lại thì thấy đống thuốc trên bàn vẫn còn nguyên si. Cô lại đành phải tới ép cậu uống từng viên một, cho đến viên cuối cùng. Đến lúc này cô nói với Seol rằng sẽ gặp cậu vào ngày mai, và chuẩn bị rời đi. Giờ cũng quá muộn rồi và cô cũng cần phải nghỉ ngơi sau một ngày dài.

“Tôi về nhé. Cứ nghỉ ngơi cho thật khoẻ đi, hiểu chưa? Và đừng có dại mà không nghe máy khi tôi gọi tới đấy.” (Kim Hahn-Nah)

Nhưng mới chỉ bước được vài bước thì Seol đột nhiên nắm lấy tay cô.

“Kim Hahn-Nah.” (Seol Ji-Hu)

“Cái gì?” (Kim Hahn-Nah)

“Làm ơn đừng đi mà.” (Seol Ji-Hu)

“…….Cậu nói cái gì cơ?” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah nhăn mặt khi nghe thấy cậu van nài.

Giờ cũng là nửa đêm rồi, nên là…

Lúc này cô lại nghĩ rằng có lẽ việc cô đi tới đây ngay từ đầu đã là vô cùng sai lầm rồi.

“Tôi….” (Seol Ji-Hu)

“Này.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah quay người lại nhìn thẳng vào mắt cậu và nghiêm túc nói.

“Cậu là Khách mời, và tôi là Người mời cậu.” (Kim Hahn-Nah)

“Tôi biết.” (Seol Ji-Hu)

“Nếu đã biết rồi thì cậu nên dừng ngay việc cư xử như thế này lại. Cậu không nghĩ rằng mình hơi quá khinh suất quá rồi hay không? Chẳng nhẽ trông tôi lại dễ dãi đến thế ư?” (Kim Hahn-Nah)

Cô hằn học nói. Seol Ji-Hu nghe thấy thế, mắt chớp chớp liên hồi như chẳng hiểu tại sao cô lại bỗng nhiên nói vậy.

“Không, tôi muốn được trở lại đó.” (Seol Ji-Hu)

“….Hử?”

“Tôi muốn được về lại nơi kia, ngay lúc này.” (Seol Ji-Hu)

Giờ lại đến lượt Kim Hahn-Nah tỏ ra khó hiểu. Hai má cô đỏ ửng lên vì sự nhầm lẫn xấu hổ này. Nhưng khi thấy sự hăng hái trong con mắt của cậu ta…

“Hãy đi ngay lúc này luôn đi. Chúng ta có tờ giấy dịch chuyển rồi mà.” (Seol Ji-Hu)

…Hai mắt cô nheo lại.

‘Không thể nào. Chẳng nhẽ cậu ta…?’ (Kim Hahn-Nah)

Quả thực từ đầu cô đã thấy có gì đó không ổn ở cậu ta. Cô cũng thấy khá kỳ khi cậu ấy khi nãy chỉ lặng lẽ ngồi ăn mà chẳng nói lấy một lời.

Cô đã sợ rằng Seol sẽ chẳng muốn quay trở lại Thiên đường một khi được đưa về Trái đất nữa. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Về đây còn chưa đến một ngày vậy mà Seol Ji-Hu đã muốn được quay trở lại Thiên đường ngay lập tức rồi.

Bằng chứng thuyết phục nhất chính là cái cách cậu ta cư xử lúc này, chỉ cần nhắc đến được về đó thôi là cậu ta trở nên phấn khích ngay được. Và cái cách cậu ta nắm lấy tay cô như thể là một người đang tuyệt vọng nắm chặt lấy chiếc phao cứu sinh của mình. Kim Hahn-Nah bắt đầu nghĩ…

…Thế này là không ổn.

…Thế này là vô cùng nguy hiểm.

Có rất nhiều người giống hệt cậu ta lúc này; những người đã bị mê hoặc bởi Thiên đường Lạc lối đầy phép màu mà rũ bỏ cuộc sống của mình trên Trái đất.

Những người Địa cầu đó đa phần không thể sống được lâu, mười người đều như một. Họ bị nghiện cái cảm giác phấn khích, cảm giác adrenaline được tiêm đầy trong mạch máu trong mỗi trận chiến trên Thiên đường, luôn thử thách bản thân với những nhiệm vụ ngày một nguy hiểm hơn. Và cuối cùng là chết.

Mọi người gọi bọn họ là những tên nghiện Thiên đường.

Thường thường thì Kim Hahn-Nah sẽ vô cùng hoan nghênh những ai mong muốn được ở lại Thiên đường, nhưng vấn đề là Seol Ji-Hu không phải là một người ký Hợp đồng đơn giản, hay là một con tốt có thể tuỳ ý vứt đi bất kỳ lúc nào.

Không, cậu ta là một người Địa cầu có thể trở thành người cứu cánh đáng tin cậy cho cô cũng như sẽ là một đối tác vô cùng quan trọng trong tương lai. Và trách nhiệm của cô là phải nuôi dưỡng viên ngọc thô này thật cẩn thận.

Cô muốn Seol Ji-Hu cân bằng cả cuộc sống ở đây cũng như ở Thiên đường; cô không hề muốn cậu sẽ trở thành một tên nghiện Thiên đường cả.

Hơn nữa, cậu ta mới chỉ tới đó có một lần, mà toàn thời gian là chỉ ở trong Vùng trung lập mà thôi; thế rất là khó hiểu khi cậu ta lại ham muốn tột độ được về với Thiên đường khi chỉ mới trải nghiệm nó được chút ít.

‘Chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra rồi.’

Nghĩ về quá khứ của Seol Ji-Hu, cô nghĩ rằng chỉ có thể có chuyện gì đó xảy đến với cậu, mới khiến cậu ta thành ra thế này.

“Không được.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah từ chối thẳng thừng.

“Nhưng, tại sao cơ chứ?” (Seol Ji-Hu)

“Tối thiểu thì cậu cũng phải hoàn tất hợp đồng trước đã.” (Kim Hahn-Nah)

“Thế thì đưa hợp đồng đây tôi ký luôn cho.” (Seol Ji-Hu)

“Hơ, cậu nghĩ chỉ cần ký là xong rồi á? Còn rất nhiều điều tôi muốn bàn với cậu, mới cả chẳng nhẽ cậu không băn khoăn lấy một điều gì chắc? Xong còn kế hoạch cho tương lai nữa, cậu đã nghĩ ra được cái gì chưa?” (Kim Hahn-Nah)

“…Chuyện đấy thì tôi sẽ tính dần khi tới đó.” (Seol Ji-Hu)

Sự nhiệt thành của Seol dần tiêu biến đi mất khi nghe cái giọng đầy giận giữ của cô.

“Dù sao thì, cậu chưa được đi lúc này. Hơn nữa tôi giờ muốn đi ngủ lắm rồi đấy! Cậu có biết tôi phải mất bao lâu mới dọn dẹp sạch sẽ chỗ này không hả?”(Kim Hahn-Nah)

Nghe thấy vậy Seol Ji-Hu giờ đây chẳng biết nói gì nữa, chỉ còn thấy hối lỗi vì cái suy nghĩ nông cạn của mình.

“Cậu cũng nên ngủ một chút đi. Lúc nãy trông cậu còn buồn ngủ lắm cơ mà. Với cả… Đến khi nào chúng ta phải quay lại đó, tôi sẽ bắt cậu đi cho dù cậu có muốn hay không, nên đừng có bận tâm chuyện đó nữa.” (Kim Hahn-Nah)

“….Tôi hiểu rồi.….” (Seol Ji-Hu)

Cuối cùng Seol Ji-Hu đành bỏ cuộc.

Một lúc sau…

Ánh đèn trong căn phòng vụt tắt.

Kim Hahn-Nah đăm chiêu nhìn Seol Ji-Hu đang ngủ ngon lành ở kia.

Cô cứ đứng trước cửa ra vào, lưỡng lự một lúc lâu, rồi quyết định ngồi nghỉ ở một chỗ cách cậu ta một đoạn. Cô với lấy cái áo khoác của mình và dùng nó như một cái chăn đắp.

Cô lo sợ rằng nếu không canh chừng thì cậu ta sẽ ngay lập tức chạy đến Thiên đường mất.

Với danh nghĩa là người bảo vệ cho anh ta, bằng mọi giá cô sẽ ngăn cậu ta trốn thoát tới Thiên đường.

‘Thật chứ, đúng là một anh chàng rắc rối mà.’

Kim Hahn-Nah nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, rồi hai mắt dần dần chùng xuống và thiếp đi lúc nào không hay.

Kim Hahn-Nah thức dậy khi còn tờ mờ sáng, xác nhận rằng Seol Ji-Hu vẫn còn đang ngủ ở kia rồi mới lặng lẽ đi tắm.

Cô không muốn đánh thức cậu ta nên đã mang cả quần áo vào trong nhà tắm, nhưng rồi, có lẽ tiếng vòi nước đã đánh thức cậu ta dậy; khi cô bước ra, Seol Ji-Hu đã ngồi ngay ngắn trên giường, dụi dụi mắt.

Lúc này mặt trời cũng đã bắt đầu ló rạng.

Cô bèn đưa cậu ra ngoài tới một quán ăn trong một cái hẻm nhỏ để ăn sáng.

Trong khi chờ thức ăn được đưa lên, cô bảo cậu tường thuật lại mọi thứ đã xảy ra hôm qua. Seol Ji-Hu tuy không muốn nhắc lại chuyện đó, nhưng cuối cũng vẫn đành phải kể hết mọi thứ. Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Kim Hahn-Nah cảm thấy choáng váng.

“Ôi trời đất ơi!? Cậu tiêu hết triệu Won trong chỉ trong một ngày!?” (Kim Hahn-Nah)

“………”

“Sao cậu lại ngu thế hả giời? Cậu có phải là người sinh tồn hạng nhất không đấy hả? Hay là tên ất ơ đầu đường xó chợ nào đấy hử?!” (Kim Hahn-Nah)

“……..”

“Này nhé!! Tôi trước đó đã bảo cậu phải hành động thật cẩn trọng rồi cơ mà? Thế cậu nghĩ họ sẽ phản ứng thế nào, khi mà một tên mê cờ bạc như cậu sau một tháng bặt vô âm tín lại đùng cái xuất hiện, trên tay cầm đến tận - triệu hả? Xong rồi tự dưng còn hùng hồn tuyên bố là mình bỏ cờ bạc, trong khi chẳng có chứng cứ gì trong tay nữa chứ!” (Kim Hahn-Nah)

Chẳng kiềm chế nổi nữa, Kim Hahn-Nah nhảy dựng lên khỏi ghế mà hét toáng lên. Cô cứ nghĩ rằng cậu ta sẽ chi tiêu thật cẩn thận; thế nên cô mới rút ra một ít từ ngân hàng đem cho cậu ta. Cái gã này luôn cẩn trọng và suy nghĩ kỹ càng trước mọi việc khi còn ở Thiên đường, ấy vậy mà lại đùng một cái, thay đổi độ ngay khi trở về Trái đất. Cô không tài nào tưởng tượng được rằng cậu ta lại có thể ngu ngốc đến như vậy.

“Ôi, cậu quả là một tên đần chính hiệu mà…” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah xoa xoa hai thái dương trong sự tuyệt vọng.

“…Tôi cũng hiểu được ý định ban đầu của cậu rồi. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng chỉ nên cầm ra mỗi lần một ít thôi chứ. Nhiều nhất cũng chỉ nên là triệu là vẫn ổn rồi. Đáng nhẽ cậu nên xin lỗi họ trước đã, bảo rằng mình đã bỏ hẳn bài bạc rồi, và giờ đang chăm chỉ làm việc kiếm tiền để trả nợ, nhưng công việc bận bịu quá nên cậu sẽ gọi lại sau, rồi cứ thế dần dần nối lại tình cảm chứ… Đâu có thể chơi một phát ăn ngay được đâu. Họ đã đoạn tuyệt với cậu mấy năm này rồi còn gì?” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu gãi gãi đầu khi nghe những lời góp ý của cô. Dù cho có mười cái miệng bây giờ cậu cũng chẳng thể nào cãi lại lấy được một câu.

“Haaaaaah….”

Kim Hahn-Nah thở dài thườn thượt, hết lần này đến lần khác rồi nhìn thẳng vào cậu.

“Chuyện này không ổn rồi.” (Kim Hahn-Nah)

“?”

“Dù cho giờ cậu vẫn chưa ký hợp đồng, nhưng một khi cậu ký, có lẽ tôi sẽ phải thỉnh cầu được can thiệp dưới danh nghĩa của người bảo trợ thôi.” (Kim Hahn-Nah)

“Can thiệp của người bảo trợ?” (Seol Ji-Hu)

“Cậu muốn nối lại tình cảm với gia đình mình đúng chứ?” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu gật đầu ngay tắp lự.

“Tôi không muốn dính vào cuộc sống riêng của cậu đâu, nhưng chuyện đến nước này rồi thì tôi sẽ phải can thiệp vào, được chứ?” (Kim Hahn-Nah)

Ngay lúc này thức ăn được bưng lên, Kim Hahn-Nah dừng lại một chút.

“Thôi ăn đi nào. Chúng ta vừa ăn vừa nói.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah múc một muỗng canh và tiếp tục từ chỗ dang dở.

“Giờ nghe cho kỹ đây này. Trong số những cấp dưới của tôi, có một cậu này. Cậu ta đặt chân tới nơi đó lúc còn là một sinh viên đại học. Cậu ta cũng tàng tàng thôi, tự tay dựng lên được một sự nghiệp nho nhỏ cho mình, rồi ăn được một vố lớn và nổi tiếng. Thế là cậu ta được Sinyoung phát hiện và cuối cùng là vào làm ở đó. Cậu ta còn cưới cả vợ rồi nữa cơ.” (Kim Hahn-Nah)

“Ta vẫn có thể cưới vợ được ở đây á?” (Seol Ji-Hu)

“Tất nhiên rồi, có ai cấm đâu. Nhưng đấy không phải điều tôi định nói.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah xua tay cố phân bua rằng đó không phải là điều cô định nói.

“Dù sao thì, cậu ta cưới một cô gái không hề liên quan gì đến thế giới kia, hiểu tôi nói gì chứ? Vậy, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nào?” (Kim Hahn-Nah)

“Tôi cũng chẳng biết nữa. Nó có vẻ, có biết đấy, hơi nguy hiểm quá chăng? Cậu ta có thể bị phát hiện ra mà phải không?” (Seol Ji-Hu)

“Cậu không biết rồi, cuộc sống của cậu ta lại vô cùng mỹ mãn luôn. Cứ mỗi sáng là cậu ta lại đến chỗ làm và dịch chuyển sang thế giới kia, dành ra vài ba ngày ở đó rồi quay trở lại. Và hay chưa, ở đây mới chỉ sang buổi chiều ngày cậu ta rời đi. Còn khi nào mà bị kẹt lại ở đó, cậu ta đơn giản là nói với vợ rằng mình làm tăng ca thế thôi. Khi nào cậu ấy cần ở bên đó một thời gian, thì cậu ta chỉ cần báo với vợ là mình đi công tác xa nhà là được.” (Kim Hahn-Nah)

“Nhỡ may vợ anh ta đi đến công ty thì làm sao?” (Seol Ji-Hu)

Kim Hahn-Nah nhún vai.

“Thì sao cơ chứ? Chúng tôi chỉ cần cho cô ta thấy chồng mình đang làm việc ở văn phòng là được.” (Kim Hahn-Nah)

“Thế nhỡ may cô ấy quyết định bất chợt đi đến, hay chẳng may có chuyện gì đó thì sao?” (Seol Ji-Hu)

“Thế cũng chẳng là vấn đề gì lớn lao cả. Nếu có chuyện xảy ra với gia đình cậu ta thì công ty sẽ biết ngay lập tức. Còn cô ta tới đột xuất thì đơn giản nói là cậu ấy ra ngoài bàn chuyện làm ăn với khách, rồi cử người đưa cậu ta về thôi.” (Kim Hahn-Nah)

“Cô khá tận tâm trong việc quản lý người của mình đấy nhỉ?” (Seol Ji-Hu)

“Nó là một trong những chính sách của công ty tôi mà. Cũng vì thế mà tôi phải đi trông chừng cậu đấy.” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu gật đầu tỏ vẻ tán thành. Dù cho giọng điệu của Kim Hahn-Nah có phần khó nghe, nhưng cậu nghĩ rằng cô không hề có ý xấu gì, thực tâm muốn giúp đỡ cậu.

“Mà cô vừa nãy nói là cô sẽ phải can thiệp dưới danh nghĩa của người bảo trợ, đúng chứ?” (Seol Ji-Hu)

“Đúng thế. Thực tế thì tôi không cần phải cầu xin đặc quyền gì cho cam. Ngay từ đầu đây đã là trách nhiệm của những người như tôi, những người được trao quyền đi điều tra rồi.” (Kim Hahn-Nah)

“Lại còn có cả quyền đi điều tra?” (Seol Ji-Hu)

“Đúng thế. Chẳng nhẽ cậu nghĩ cái đặc quyền này thích thì cứ thế giao cho chúng tôi chắc? Chúng tôi ai cũng đều có bổn phận và nghĩa vụ phải làm hết.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah thản nhiên nói, gắp một miếng kimbap cho vào miệng. Chợt cô kêu Úi một tiếng, rồi lén nhìn về phía Seol Ji-Hu đang ngồi thẫn thờ đằng kia. Cậu ta cứ nằng nặc đòi về Thiên đường như thế, chẳng nhẽ đã tự mình tìm hiểu được điều gì đó rồi chăng? Thế là cô liền vội bào chữa, hòng che đậy điều gì đó.

“Dù cho nó được coi là đặc quyền, nhưng thực chất cũng chẳng là gì đáng kinh ngạc lắm đâu. Chẳng qua là chúng tôi có thể dùng con dấu, và có thể biết được cậu có dính líu gì với thế giới kia hay không mà thôi.” (Kim Hahn-Nah)

“Cô có thể làm thế?” (Seol Ji-Hu)

“Tất nhiên rồi. Thế cậu nghĩ sao tôi lại tìm được cậu hả? Chẳng nhẽ là đi hỏi bố hay mẹ cậu gì đó chắc?” (Kim Hahn-Nah)

“Rồi rồi, thế cô làm cách nào để biết được vậy?” (Seol Ji-Hu)

“Giơ tay cậu ra đây.” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu giơ mu bàn tay phải của mình ra trước mặt cô. Nhưng cô lại lắc đầu mà nói.

“Không phải tay này. Cái tay mà tôi đóng dấu ấn ấy.” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu bèn đưa lòng bàn tay trái của mình ra. Theo cậu thấy, đây đơn giản chỉ là một bàn tay và chẳng có gì đặc biệt cả.

Tuy nhiên, nó lại khác đối với Kim Hahn-Nah, cô gật gù tỏ vẻ lúng túng.

“Hờ, giờ thì tôi rõ rồi. Nó chói loá như này bởi vì cậu là một Dấu ấn Vàng kim.” (Kim Hahn-Nah)

“Có gì trong tay tôi à?” (Seol Ji-Hu)

“Phải. Có ba cách để nhận biết một người có liên quan đến thế giới kia hay không.” (Kim Hahn-Nah)

Cô ngậm đôi đũa trên miệng, giơ ba ngón tay ra trước mặt.

“Thứ nhất, cậu có thể nhận biết qua biểu cảm khuôn mặt. Ngay cả cậu cũng có thể kiểm tra được bằng cách này. Thứ hai, cậu có thể xác thực qua Dấu ấn của người khác. Nhưng cách này có một nhược điểm là cậu không thể nào biết chính xác Dấu ấn của người đó được đặt ở đâu. Đôi khi cậu sẽ thấy nó ở vài chỗ khá là dị đấy.” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu cảm thấy hiếu kỳ, không biết người khác có thể đặt Dấu ấn được ở đâu.

“Cách cuối cùng là cảm nhận ‘hào quang’.” (Kim Hahn-Nah)

“Hào quang?” (Seol Ji-Hu)

“Dấu ấn thường toả ra một vầng hào quang đặc biệt. Tôi phải ở gần và phải thật tập trung mới có thể cảm nhận được nó.” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu trở nên vô cùng hứng thú khi họ bắt đầu thảo luận chuyện liên quan đến Thiên đường.

“Ấy chết… chúng ta hơi sa đà sang chuyện khác mất rồi.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah tặc lưỡi rồi lấy ra từ trong túi bản hợp đồng cùng với một chiếc bút.

“Điều tôi muốn nói là, tôi muốn cậu phải cân bằng cuộc sống của cậu ở đây cũng như ở bên đó, như cậu cấp dưới mà tôi đã kể ấy.” (Kim Hahn-Nah)

“Chuyện đó…” (Seol Ji-Hu)

“Nghe này. Tôi đã sống ở bên đó rất lâu rồi, lâu hơn cậu nghĩ nhiều. Và vì thế tôi đã gặp rất nhiều loại người ở đó rồi. Mà ngay chính tôi cũng là người chuyên đi dụ dỗ người khác đi tới chỗ đó mà, cậu nhớ chứ?” (Kim Hahn-Nah)

Đột nhiên, giọng của cô bỗng dưng trầm hẳn đi.

“Tôi nói thật với cậu nhé. Từ ngày làm người môi giới đến giờ, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ nói ra những lời này.” (Kim Hahn-Nah)

Kim Hahn-Nah uống một ngụm nước, chỉnh lại cái kính của mình rồi nói tiếp.

“Tôi nhận ra điều này sau khi thấy cậu hành xử vào tối qua. Có lẽ sang bên kia thì cậu không cần, nhưng khi cậu ở bên này, cậu cần được quản chế chặt chẽ.” (Kim Hahn-Nah)

“……….”

“Hơn nữa, tôi sẽ không ngồi yên một chỗ mà nhìn người tôi mời thành một tên nghiện ở bên đó và chạy lung tung như một thằng ngốc đâu. Hiểu chứ?” (Kim Hahn-Nah)

Nói rồi, Kim Hahn-Nah đặt tờ hợp đồng ra trước mặt Seol.

“Nếu cậu đã hiểu và tự tin là mình có thể làm được, thì ký vào tờ hợp đồng này đi.” (Kim Hahn-Nah)

Seol Ji-Hu im lặng một hồi, rồi lặng lẽ cầm cái bút lên. Ngay khi cậu cầm lấy tờ giấy trên tay…

“Đừng có quên.” (Kim Hahn-Nah)

Kim-Hahn-Nah nói với giọng sắc bén.

“Nơi mà cậu thuộc về là ở đây.” (Kim Hahn-Nah)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio