“Điều kiện?” (Seol)
Seol hỏi lại.
“Cậu có đồng ý hay không?” (Kim Hahn-Nah)
“Cô cứ nói thử xem.” (Seol)
“Thứ nhất, cậu phải thề với tôi rằng cậu chưa từng tới thế giới kia. Ngay bây giờ.” (Kim Hahn-Nah)
“Được thôi, tôi thề với cô rằng tôi chưa từng tới đó.” (Seol)
“Thứ hai. Một khi tôi đưa cho cậu Giấy mời, tôi muốn cậu nói cho tôi biết bí mật về danh tính của cậu.” (Kim Hahn-Nah)
“Tôi từ chối.” (Seol)
Seol ngay lập tức từ chối.
“Hỏi cái gì khác đi. Tôi sẽ không bao giờ nói với cô về chuyện này đâu.” (Seol)
“Kể cả khi tôi sẽ đưa cho cậu một cái Giấy mời rất rất đặc biệt ư?” (Kim Hahn-Nah)
Một Giấy mời đặc biệt ư? Seol có chút xiêu lòng, nhưng rồi cậu vẫn lắc đầu.
“Câu trả lời vẫn là không. Nếu sau này tôi có thể tin tưởng vào cô hơn một chút, thì còn có thể. Còn bây giờ thì không.” (Seol)
…Cậu vẫn để ngỏ khi mà cậu vẫn chưa chắc chắn lắm về việc này.
Kim Hahn-Nah ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm, rồi thở dài thườn thượt.
“… Điều kiện cuối cùng. Sau này, khi cậu được chấp thuận thì cậu sẽ phải thoả thuận với tôi trước tiên, bất kể có chuyện gì. Cậu rõ chứ?” (Kim Hahn-Nah)
“Nếu như tôi không được chấp thuận thì sao?” (Seol)
“Trừ khi cậu là một tên khốn nạn vô dụng thì tôi chắc chuyện đó sẽ chẳng thể xảy ra được đâu. Tôi đảm bảo chắc chắn về việc đó.” (Kim Hahn-Nah)
Giọng cô tỏ vẻ đầy bực dọc. Nghe lời tuyên bố đó, Seol nhanh chóng có tính toán của riêng mình. Có vẻ như Kim Hahn-Nah vẫn chưa chịu chấp nhận chuyện này. Nếu mà họ không thể nào thoả thuận được bây giờ thì ngay cả Hợp đồng chứ đừng nói đến cái Giấy mời, cũng khó có thể có được.
‘Có vẻ cô ta khá cẩn thận khi nói đến cái Giấy mời này nhỉ…? (Seol)
Một khi mà cô nói đến thoả thuận, thì chắc chắn cô ta đã từ bỏ ý định cho cậu ký cái Hợp đồng nô lệ kia rồi. Lúc này, Seol đưa ra quyết định của mình.
“Tôi chấp nhận.” (Seol)
“Tốt.” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah cất điện thoại đi. Cô quay người lại với Seol, trong khi thò tay vào cặp của mình tìm thứ gì đó. Tay cô run rẩy, như thể việc dùng nó lúc này không bao giờ đem lại điều gì tốt đẹp cho cô.
Bốn cái tem xuất hiện trên bàn tay cô. Một cái thì màu đỏ, có cái thì bằng đồng, bằng bạc và cả bằng vàng ròng.
“Cậu nói là cậu sẽ không ký Hợp đồng nên là…” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah bỏ cái tem màu đỏ đi.
“Với cái bằng đồng… Tôi có thể toàn quyền dùng nó, nhưng nó là của công ty. Thế nên chắc là thôi. Cả cái bằng bạc nữa.” (Kim Hahn-Nah)
Cô vừa nói vừa nhỡ tay đưa ngón tay thối ra trước mặt Seol, nhưng cậu cố nhẫn nhịn. Chỉ còn lại một cái tem duy nhất, cái tem vàng ròng. Đó có lẽ là cái Giấy mời quý giá của cô.
Kim Hahn-Nah cầm cái tem với một biểu hiện khó coi, tiến tới Seol như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
“Từ từ đã!” (Seol)
“Lại cái gì nữa? Chúng ta chẳng phải đã nói xong rồi sao? Cậu muốn cái Giấy mời, đúng không?” (Kim Hahn-Nah)
“Cái tem bằng vàng kia là cái gì vậy…?” (Seol)
“Nó là mạng sống của tao đó, thằng đốn mạt! Cái mạng của tao đó!” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah hét vào mặt Seol, rồi cô túm lấy tay trái của cậu. Như thể cô đang đâm cậu với một con dao, Kim Hahn-Nah dán cái tem vào phía sau bàn tay trái cậu. Một ánh sáng màu vàng toả ra từ con tem. Nó toả sáng lấp lánh, rồi từ từ biến mất vào tay Seol.
Không thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Seol nhìn chằm chằm vào chỗ con tem kia. Một dấu ấn nhỏ, tròn toả ra một màu vàng lấp lánh xuất hiện.
Trước khi cậu kịp nhận ra, một cái phong bì xuất hiện ở ngực cậu. Cái phong bì mang một vẻ ngoài vô cùng sang trọng, khiến Seol nghĩ ngay rằng nó chỉ có thể là tấm Giấy mời của cậu.
“Cổng sẽ mở lúc : tối, vào hôm nay. Còn khoảng hai tiếng nữa, cậu nên nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết đi.” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah quay người bước đi. Đi được vài bước, Kim Hahn-Nah chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói.
“Cậu… bất kể giá nào, cậu cũng phải sống sót đấy, hiểu chưa? Tôi không cần biết cậu làm cái quái gì ở đấy, tốt hơn hết là cậu phải được chấp thuận cho tôi đấy.” (Kim Hahn-Nah)
“?”
“Tôi đã cho cậu cả cái Giấy mời kia, cứ thử chết ở đó xem. Tôi sẽ đòi lại tất cả những gì mà cậu nợ tôi đấy, hiểu chưa?” (Kim Hahn-Nah)
Kim Hahn-Nah có vẻ rất tức giận. Giọng của cô như thể đang cố bóp chết cậu vậy. Kim Hahn-Nah cứ thế biến mất vào màn đêm. Một khi Kim Hahn-Nah đã rời đi, Seol liền ngồi bệt xuống đất. Khi mà mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, Seol cảm thấy toàn thân mình rã rời hết cả ra.
Cậu thử nắm mở bàn tay trái của mình vài lần, rồi cậu lấy bức thư mời ra. Chỉ có duy nhất một tờ giấy bên trong nó. Seol cảm thấy vô cùng hãnh diện. Từ trước đến giờ, cậu chưa từng được nhận bất kỳ lời mời nào như này, kể cả là trong giấc mơ kia. Giờ đây, trong tay cậu là một cái rất rất đặc biệt, Seol không ngừng thấy tự hào về mình. Cậu cẩn thận đọc bức thư
Xin chào!
Chúng tôi rất cảm kích vì ngài đã chấp nhận lời mời tới thế giới khác, hay được gọi là Thiên đường thất lạc.
Thiên đường thất lạc là thế giới chỉ dành cho một số ít người được chọn.
Một thế giới tràn ngập những cuộc thám hiểm đầy kịch tính và những kho báu không tài nào tưởng tượng được. Một thế giới mà những sinh vật kỳ lạ, những thực thể huyền thoại cùng sinh sống!
Giấy mời này sẽ dẫn ngài, vị khách tôn kính của chúng tôi bước một bước tới Eden, bỏ lại phía sau cuộc sống tẻ nhạt của mình!
Tấm Giấy mời này chỉ có thể sử dụng bởi vị khách có dấu ấn vàng ròng trên tay.
Thời gian mở cổng sẽ là : tối ngày tháng năm . Chúng tôi đề nghị quý khách, vào thời điểm đó hãy tìm một vị trí vắng vẻ, không có ai xung quanh.
Tấm giấy mời này cùng với Dấu ấn của quý khách là thứ để xác thực danh tính, cũng như phần thưởng bắt đầu của ngài. Mong quý khách không làm mất tấm thiệp, và hãy luôn mang nó bên mình.
Tấm Giấy mời này cho phép vị khách của nó có thể nhận được sự giúp đỡ từ người khác khi cần thiết.
“Đụ má.” (Seol)
Seol đọc cẩn thận từng từ một, rồi lại nhìn vào đồng hồ trên điện thoại. Giờ đã là gần giờ rồi
‘Mình không còn nhiều thời gian nữa.’
Seol nhủ thầm. Kim Hahn-Nah bảo cậu nên giải quyết mọi vấn đề trước khi đi, nhưng cậu chẳng có gì nhiều để làm. Gia đình cậu thì đoạn tuyệt với cậu, và không có ai mà cậu thân thiết cả, nên là cậu chẳng cần bận tâm có người sẽ phát hoảng khi cậu biến mất. Có khi mọi người còn vui mừng khi cậu cứ thế biến mất.
Cậu chợt nhớ tới Yu Seon-Hwah.
“….”
Seol cất tấm Giấy mời đi rồi đứng dậy. Cậu cảm thấy mình không còn lại nhiều thời gian.
Nơi cậu đến đầu tiên là phòng tắm hơi khô. Cậu gột rửa hết bụi bẩn trên người, cắt lại mái tóc bù xù của mình. Nó tốn của cậu gần một tiếng.
Sau đó Seol lại vội chạy về căn phòng của mình. Cậu chọn một bộ sạch sẽ nhất, mặc nó rồi lại chạy ra ngoài. Cậu dừng lại ở một cây ATM, rút ra triệu Won, rồi bắt taxi đến Nonhyun-dong.
Trên đường, cậu cảm thấy vô cùng lo lắng.
Có nhất thiết phải gặp cô ấy bây giờ không? Cô ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu một lần nào nữa. Seol đã làm tổn thương Yu Seon-Hwah rất nhiều lần bằng mấy cái việc làm ngu ngốc của cậu, điều đó khiến cậu không khỏi bứt rứt. Cậu muốn, trước khi rời đi, cậu có thể xin lỗi cô, dù sau đó xảy ra chuyện đi chăng nữa.
Tim cậu đập nhanh hơn khi cậu đến gần nhà của Yu Seon-Hwah. Cậu cố gắng tiến đến trước cửa và bấm chuông. Một lúc lâu sau đó, vẫn chẳng có ai ra mở cửa. Cậu gõ rất nhiều lần, nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Chỉ còn phút nữa thôi.
‘Cổ vẫn đang đi làm à?’
Seol móc chiếc điện thoại ra, nhưng rồi lưỡng lự.
‘Liệu mình làm như này có được không?’
Chuyện này cậu cũng đã từng trải qua trong giấc mơ kia. Cậu giờ chỉ muốn hét lên thật to trong phẫn nộ.
Đầu cậu rối bời nghĩ ngợi về giấc mơ đó. Có khi nào cậu chẳng thể thay đổi bất kỳ cái gì, có khi nào cái chết của cậu đều đã được định sẵn, như giấc mơ đó. Giờ đây cậu chẳng biết mình có thể làm gì được nữa.
Giờ đây, cậu chỉ có thể dũng cảm mà tiến lên trước. Cậu nghĩ rằng, nếu mà cậu dũng cảm đối mặt với tất cả, như lúc mà cậu định nhảy xuống sông tự vẫn kia, thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Vừa lúc cậu đã ra quyết tâm, đồng hồ báo đã đến : tối. Seol nhìn ngó xung quanh, không có ai cả.
Tting!
Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng ting giống như thang máy sắp đến tầng của cậu. Seol nhìn thấy số ‘’ trên thang máy. Có người sắp tới đây.
Seol biết là đến lúc cậu phải đi, cậu vội vã bỏ lại cái túi chứa triệu Won trong nó qua khe gửi thư trước cửa.
Khi cậu đưa được nó vào trong, một vòng tròn sáng xuất hiện ngay trước mặt Seol, rồi nó nuốt chửng cậu trong nháy mắt. Hành lang yên ắng đến lạ thường, như thể chẳng có gì vừa xảy ra vậy.
Cánh cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ bước ra khỏi. Yu Seon-Hwah mệt mỏi mở cửa và bước vào căn hộ của mình. Trông cô như đang rất tuyệt vọng.
Cô bước thất thiểu bước đi để rồi va phải cái gì đó.
“Mm?”
Mắt cô mở to sau khi phát hiện ra túi giấy dưới chân cô. Cô cầm lên xem trong đó có gì, để rồi sững sờ trong im lặng.
Một làn gió thổi qua làm cho Seol đang mơ màng cảm thấy lạnh. Cậu quơ tay tìm cái chăn, cuối cùng chỉ tìm được một cái gối ôm.
Cậu ôm chặt cái gối, nhưng cơn lạnh vẫn còn đó. Đầu óc cậu mới lúc trước còn mơ màng, nhưng giờ đây đã hoàn toàn tỉnh táo.
Seol đành mở mắt.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, lòng đầy nghi hoặc. Dù có nhìn thế nào, đây vẫn là căn phòng của cậu.
Seol vội nhìn lại bàn tay trái của mình. Không có một cái gì cả. Cậu cẩn thận xem xét, nhưng Dấu ấn mà Kim Hahn-Nah dán lên không còn ở đó
“Ha. Hahaha….”
Seol cười.
“Chẳng nhẽ đó chỉ là mơ?”
Cậu ngồi xuống sàn, cười to.
“Ừ ha, sao một thằng thất bại như mình lại có thể… Địt! Đùa bố đấy à?”
Cậu nhìn lên trần nhà lúc lâu, vô hồn bật tivi lên.
– … Nhiệt độ giảm xuống dưới mức đóng băng, nhưng hiện tại, Seoul vẫn giữ nhiệt độ ở mức . độ. Nó cao hơn so với cùng thời điểm hôm qua…
Màn hình chớp lên bao trùm lấy cô gái dự báo thời tiết. Nhưng Seol không để ý điều đó. Cậu với lấy bao thuốc, móc ra điếu còn sót lại trong bao, ngậm nó lên miệng rồi châm lửa.
– Công ty dược phẩm Sinyoung vừa công bố một loại thuốc mới…
Ánh mắt của Seol liền tập trung về phía màn hình TV. Thông báo vể một loại thuốc mới là chủ đề chính của bản tin trong mấy ngày qua. Nó gợi cậu nhớ về cái giấc mơ kia, Seol liền chú ý tới bản tin.
- Trụ sở được đặt tại Seoul, công ty dược phẩm Sinyoung là một công ty nghiên cứu dược phẩm được thành lập từ bốn năm trước, với mục đích điều chế ra những loại thuốc mới. Rất nhiều kỳ vọng được đặt vào khi mà họ công bố thành quả của mình vào hôm nay…
Màn hình TV chuyển cảnh, một người đàn ông mặc cái áo thí nghiệm màu trắng xuất hiện.
– … Nó sở hữu các đặc tính của chất chống oxy hóa giúp ức chế nguồn gốc của tình trạng viêm, cũng như tăng mức độ testosterone trong máu.
Có lẽ do khói thuốc mà Seol cảm thấy hơi chóng mặt. Cậu đứng dậy mở cái cửa sổ gần cậu. Một làn gió lanh buốt thổi vào căn phòng. Cậu tựa vào tường, rồi trượt người xuống ngồi xổm, mắt nhìn bâng quơ. TV vẫn đang lải nhải về thứ thuốc kia, nhưng cậu chẳng đoái hoài gì, cho tay vào trong túi.
“!!!”
Tay cậu vừa chạm vào một cái gì đó. Từng tế bào trong cậu như thể vừa chết đi sống lại vậy.
Chậm rãi, cậu bỏ vật đó ra khỏi túi. Một tờ giấy vô cùng quen thuộc.
Đó là tờ Giấy mời.
Chợt chuông điện thoại reo lên.
[Người hướng dẫn đã gửi một tin nhắn. Yêu cầu tất cả những vị khách kể cả là theo Hợp đồng hay được Giới thiệu hãy kiểm tra tin nhắn ngay lập tức.]
Seol lập tức đứng dậy sau khi nghe thấy giọng nói như rô bốt đó. Cậu nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, há hốc mồm vì ngạc nhiên.
“Cái đéo gì…”