Người nói rằng thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ.
Thật vậy, khi thời gian trôi qua, cuộc sống xung quanh Seol Jihu nhanh chóng thay đổi, cả bên trong lẫn bên ngoài.
“Ai là cô bé ngoan nhỉ? Là con phải không nào, Jihui! A, Sohu, con sao thế? Con có muốn nghe mẹ hát ru không?”
Seo Yuhui cười khúc khích với lũ trẻ. Đôi mắt cô lấp lánh đầy trìu mến khi nhìn xuống hai đứa trẻ trong nôi. Bé trai là con của Phi Sora, còn bé gái là con của cô ấy.
Chính lúc đó.
Khuôn mặt những đứa trẻ bỗng tái đi, và chúng vội vã im bặt. Jihui nhanh chóng nhắm mắt lại, trong khi Sohu quay đầu bối rối rồi cuối cùng chúi cái đầu nhỏ bé của mình dưới gối.
“Oh? Con biết lẫy rồi sao, Sohu??”
Seo Yuhui ngạc nhiên hỏi, nhưng Sohu không trả lời. Cậu bé hoàn toàn tập trung vào việc ẩn nấp. Có lẽ cậu nhóc nghĩ rằng: khi mình không nhìn thấy ai thì mọi người cũng không thể nhìn thấy mình.
Seo Yuhui chớp mắt bối rối, tự hỏi bọn trẻ đang sợ điều gì. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân vội vã.
“Kuhuhuhu…!”
Một người đàn ông xuất hiện từ phía bên kia của cánh cửa. Đó là Seol Jihu, nhìn chằm chằm vào trong nôi, trong khi lũ trẻ vẫn nhắm nghiền mắt.
“…Con bé ngủ rồi à??”
Cậu bặm môi tiếc nuối. Sau đó, ánh mắt cậu hướng về đứa bé đang run rẩy vì sợ hãi gục đầu dưới gối. Một nụ cười nở trên mặt Seol Jihu.
“Thằng bé này!”
Seol Jihu nâng Sohu khỏi nôi.
“Sao con dám giả vờ ngủ! Chuẩn bị chịu phạt đi! Một trăm lần vỗ má!”
“Ueh!?”
Sohu hoàn toàn bị sốc. Khuôn mặt cậu bé như muốn nói, ‘Cái gì !? Làm sao ông ấy biết được?’
“Hừm. Jihui đang ngủ, nên bố sẽ trừng phạt con trong phòng khách. Hiểu chứ?”
“Ueh! Uehhhh! ”
Sohu bủn rủn chân tay và vùng vẫy, trong khi Seol Jihu vừa cười vừa bế con ra phòng khách.
Khi bước chân cậu đi xa dần, Jihui từ từ mở mắt.
“Hik !?”
Và sau đó, cô ấy nao núng. Mắt họ đã chạm nhau. Seol Jihu, người mà cô bé nghĩ rằng đã rời đi, đang theo dõi cô qua khe cửa.
“Sao con dám lừa bố! Còn lâu con mới lừa được nhé!! ” – Seol Jihu nắm lấy Jihui – “Hình phạt của con là nụ hôn trên má! Chụt, chụt!”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Jihui tuyệt vọng hét lên, nhưng Seo Yuhui chỉ có thể phì cười.
Seol Jihu chỉ dừng lại sau khi khiến bọn trẻ chìm vào giấc ngủ. Seo Yuhui dịu dàng nhìn chúng rồi quay sang Seol Jihu.
“Jihu.”
“Hm?”
“Sẽ… sớm thôi, phải không?”
Seol Jihu đang lắc lư để ru Sohu, đột nhiên dừng lại.
“… Ừm.”
Cậu cẩn thận đặt Sohu xuống nôi và thở dài.
Cậu ấy giả vờ bình tĩnh, nhưng Seo Yuhui có thể cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Seol Jihu.
“Đừng lo lắng.” – Seo Yuhui từ từ nắm lấy cậu – “Oppa và Jinhee… cả hai đều đã hiểu”.
“…Đúng.” – Seol Jihu gật đầu. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu Jihui và mỉm cười với Sohu – “Giờ… Anh muốn họ gặp được Sohu.”
“Họ sẽ gặp. Sớm thôi.” – Seo Yuhui cũng mỉm cười, giọng đầy tự tin – “Bố mẹ anh yêu Jihui biết nhường nào. Họ chắc chắn sẽ hiểu. Họ sẽ yêu không chỉ Sohu mà còn yêu tất cả những đứa cháu khác nữa.”
“Hy vọng thế.” – Đôi mắt của Seol Jihu ánh lên tia hy vọng khi cậu ấy vỗ về Sohu – “Anh sẽ cố gắng hết sức vì lũ trẻ.”
Vài ngày sau.
Ngày cuối cùng đã đến. Dốc hết quyết tâm, Seol Jihu đã cùng Seo Yuhui đến nhà bố mẹ mình.
Cha mẹ cậu đang đợi họ ở ngoài sân.
“Chà, có cháu gái của chúng ta kìa!”
Họ rất háo hức được gặp cháu gái của mình.
“Bà ơi!”
Jihui đã phá lên cười toe toét ngay khi nhìn thấy ông bà của mình. Dường như cô bé thích họ hơn cả bố mình.
Đương nhiên, một đứa trẻ ở độ tuổi này thường thích tình yêu thương nhẹ nhàng, tử tế của ông bà hơn là tình yêu cục súc của ông bố trẻ. Seol Jihu hơi cay đắng về điều này, nhưng cậu cũng rất vui khi thấy ông bà cưng cháu.
Jihui trở thành trung tâm chú ý của gia đình. Không chỉ mẹ cậu mà cả Seol Wooseok và Seol Jinhee đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì cháu gái họ muốn. Seol Jihu đặc biệt ngạc nhiên khi thấy bố mình đang bò trên sàn cùng với Jihui. Theo lời kể của bố mẹ, Jihui khiến họ nhớ đến Seol Jihu khi cậu còn nhỏ.
Khi cô bé nằm ngủ trong vòng tay của mẹ Seol Jihu, bố cậu nhìn cô bé bằng ánh mắt đầy trìu mến.
“CÔng việc của con dạo này thế nào??”
Dù thích chơi với cháu gái nhưng ông cũng không muốn đánh thức cô bé khỏi giấc ngủ ngon. Vì vậy, ông quay sang Seol Jihu và hỏi bâng quơ.
“Bình thường thôi ạ. Cũng có chút biến động, nhưng gần đây, mọi thứ đã yên bình”.
“Có vẻ như công ty của con đã bước vào thời kỳ ổn định rồi đấy. Quản lý Kim có khỏe không?”
“Có ạ. Lúc nào con cũng thấy cô ấy đang làm việc. Mọi người phàn nàn rằng cô ấy làm việc suốt ngày.”
“Haha. Chà, cô ấy có vẻ khá tham vọng. Một cô gái tốt, chỉn chu và lịch sự.”
“Cô ấy là một chính trị gia bẩm sinh. Cô ấy rất biết cách đối nhân xử thế”.
“Đương nhiên rồi. Không giỏi thì làm sao thành công sớm như thế….” – Bố cậu đột nhiên ngẩng đầu và đổi chủ đề – “Đúng rồi. Còn cái cô tóc đỏ thì sao??”
“Ai cơ?”
“Cái cô có họ khác thường ấy.”
“Ah. Là cô Phi Sora.”
“Ờ ờ. Hôm trước, công ty của con đã gửi cho chúng ta một món quà cưới”.
“Vâng, con có biết”
“Cô Phi Sora đó đã mang qua đến đây. Đó là một cô gái chu đáo. Giúp mẹ cảm ơn cô ấy nhé”.
“Tất nhiên ạ.”
Mẹ cậu vừa đung đưa để ru Jihui, vừa cười: “Mẹ thích cô ấy hơn Quản lý Kim. Lúc đầu, cô ấy có vẻ hơi mạnh mẽ, nhưng cô ấy rất tốt bụng và tháo vát.”
“À, nhắc mới nhớ, lâu rồi không gặp ông Jang. Không biết ông ấy có bận không?”
Seol Jihu mỉm cười khi nghe cuộc trò chuyện của bố mẹ mình.
Cậu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho kế hoạch cuối cùng. Cậu đã giới thiệu cha mẹ mình với nhiều người, và họ còn tặng quà cho cha mẹ cậu vào mỗi dịp lễ.
“Còn nữa, Jihu.” – Đột nhiên, mẹ cậu trở nên nghiêm túc – “Con phải đề phòng phụ nữ đấy.”
“Hrm? Ý mẹ nó là gì?” – Bố cậu hỏi.
“Còn nhớ lần chúng ta đi xem biểu diễn ca nhạc không?”
“Có chứ.”
“Cái cô vũ công trưởng nhóm… Cô ta nhìn Jihu nhà ta say đắm. Trời, em còn cảm thấy xấu hổ”.
Seol Jihu ho nhẹ một tiếng. Seo Yuhui khẽ cười khúc khích.
“Dù sao, đừng làm bất cứ điều gì để Yuhui phải buồn….” – Mẹ cậu nghiêm giọng.
Được mẹ chồng ủng hộ, Seo Yuhui lườm Seol Jihu một cái. Cậu đỏ bừng mặt.
Bỗng nhiên, vẻ mặt của bố mẹ cậu tối sầm lại.
“Con có nghe tin về Seonhwa chưa?”
Seol Jihu nao núng.
Gia đình cậu – chính xác hơn là bố và mẹ cậu – nghĩ rằng Yoo Seonhwa đang làm việc ở một đất nước xa xôi. Họ thầm lo lắng rằng cô ấy đã chạy sang một đất nước khác vì sốc trước đám cưới của Seol Jihu.
Thực tế, cô ấy đã sống ở Thiên đường để dành nhiều thời gian hơn cho con mình.
“Sao tự nhiên mẹ nó lại nhắc đến điều đó?” – Bố cậu khịt mũi.
“Không sao đâu. Mọi thứ đều đã qua rồi. Và em nghĩ là Jihu nên biết về điều này” – Mẹ cậu hắng giọng nói tiếp – “Seonhwa đã kết hôn rồi.”
“…”
“Chỉ một lần, Seonhwa phạm sai lầm với người chồng hiện tại… và cuối cùng con bé đã mang thai.”
“…Ah…”
“Đó là một sai lầm trong lúc say rượu… nhưng Seonhwa vẫn chọn giữ đứa bé. Cô ấy đã kết hôn và sống cùng chồng ở nước ngoài”.
“Vâng”
“Con bé nói rằng nó sẽ sớm đến thăm chúng ta….”
Giọng của mẹ nhỏ dần. Bà muốn hỏi con trai mình xem cậu nghĩ gì, nhưng lại ngại Seo Yuhui.
Đương nhiên, bà không biết Seol Jihu chính là kẻ đã ngủ với Yoo Seonhwa và kết hôn với cô Thiên đường. Và cậu ta chính là cha của đứa trẻ.
Seol Jihu thấy mình như bị chơi xỏ.
“Con bé nhờ mẹ báo tin cho con…” – Mẹ Seol Jihu thở dài.
Có phải Yoo Seonhwa có cố tình làm vậy để trêu chọc cậu không?
Seol Jinhee – người biết sự thật – cúi xuống ôm đầu và cười khúc khích một mình.
“Cứ bảo nó đến. Cả hai đều đã kết hôn với những người khác nhau, vậy điều đó có vấn đề gì?”
Cha Seol jihu nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Thoáng chốc, sự im lặng bỗng tràn ngập bầu không khí.
‘Chà……. Mình có nên nói với họ bây giờ không?’
Seol Jihu tự lẩm bẩm một mình rồi hắng giọng.
“Con….”
Cậu hít một hơi thật sâu và quỳ gối trước bố mẹ.
“Bố. Mẹ.”
Bố cậu ngơ ngác quay lại khi thấy thái độ của cậu trở nên nghiêm trang. Mẹ cậu thì mở to mắt.
Seol Jihu nuốt nước bọt một lần và bắt đầu nói.
“Con có chuyện muốn nói với bố mẹ”
Chính lúc đó.
“Không.” – Cha cậu lên tiếng.
“Jihui đang ở đây. Con không cần phải nói cho chúng ta biết tất cả những gì khó khăn trong cuộc sống của con”
Seol Jihu mở to mắt. Cậu quay xuống con gái mình và cô bé đang ngơ ngác hóng chuyên.
“E-Em yêu?”
Cũng bối rối không kém, Seo Yuhui nhanh chóng bế Jihui và chạy ra khỏi phòng.
“Trẻ con hiểu nhanh hơn ta tưởng. Con phải hết sức cẩn thận với Jihui vì con bé ấy rất thông minh.”
Cha cậu cười khúc khích. Seol Jihu không biết phải nói gì. Những lời của cha cậu cứ vang lên trong đầu. Cậu nói của ông nghĩa là gì??
‘Có thể nào….’
Seol Jihu hơi hoảng sợ nhìn xung quanh. Seol Wooseok cũng bối rối như anh, và Seol Jinhee thì lắc đầu lia lịa.
“Con trai. Ta không biết gì cả. Không ai nói với ta và mẹ con bất cứ điều gì.” – Cha cậu mỉm cười – “Nhưng chúng ta biết con đang giữ bí mật gì đó.”
“Làm sao….” – Seol Jihu há hốc mồm.
“Ý con là sao? Ta là bố của con. Ta biết rõ con mình chứ” – Ông khịt mũi – “Con nói rằng con đã bỏ cờ bạc.”
“Vâng”
“Con nói rằng con đã làm việc chăm chỉ và đó là điều đáng tự hào.”
“Vâng”
“Con có nói dối chuyện đó không??”
“K-Không.”
“Tốt. Đó là tất cả những gì chúng ta cần biết.” – Ông lại nhấn mạnh – “Đó là tất cả.”
Seol Jihu hướng ánh mắt sững sờ về phía mẹ mình. Không nói lời nào, bà chỉ nở nụ cười ấm áp.
“… Cố lên.”
Seol Wooseok vỗ vai Seol Jihu một cái rồi đứng dậy cùng Seol Jinhee.
“Gì đấy? Mấy đưa đã lên kế hoạch gì đó?”
Cha cậu nhếch mép.
“Dù sao…. Con đã sẵn sàng để tiết lộ bí mật chưa??”
Một nụ cười trìu mến hiện trên mặt người cha, khi ông nhìn con trai mình.
“Ta đã rất tò mò. Ngay cả những lời mắng mỏ nghiêm khắc nhất của chúng ta cũng không thể ngăn con vào sòng bạc. Điều gì đã khiến con thay đổi?”
“… Ừm.” – Cuối cùng khi chuẩn bị xong tin thần, Seol Jihu hỏi – “Hai người đã đọc cuốn sách con tặng chưa?”
“Hrm? Cái đó?” – Cha cậu mở to mắt khi cậu bất ngờ nhắc đến một cuốn sách – “Ta đã đọc vì con, Wooseok, và Jinhee cứ nài mãi. Cuốn sách đó thì sao?”
“Còn mẹ?”
“Mẹ cũng đọc rồi.”
“Con biết không, con trai, ta định hỏi con.” – Giọng cha cậu bỗng trầm xuống – “Tại sao cuốn sách đó lại đề cập đến gia đình của chúng ta?”
“Ồ… vậy là bố thực sự đọc rồi.”
“Tác giả lấy con làm nhân vật chính à??”
“Vâng. Hoàn toàn đúng.”
Seol Jihu gật đầu. Seol Wooseok đã hỏi cậu một câu tương tự. Không giống như Seol Jinhee, cha mẹ cậu dường như đã đọc rất kỹ.
“Bố có nhớ những gì đã được viết trên trang đầu tiên không?”
“Trang đầu? Nói rằng toàn bộ câu chuyện là sự thật??” – Cha cậu bật cười – “Con cũng vậy ư? Con đang cố nói rằng cuốn sách đó là sự thật chứ không phải hư cấu?”
“Nếu con nói có, bố mẹ có tin không?”
“Dĩ nhiên là không.” – Cha cậu lắc đầu, và mẹ cậu cũng vậy.
Seol Jihu không còn lý do gì để chần chừ nữa.
“Đó là lý do tại sao hôm nay con mang bằng chắng đến đây.”
Seol Jihu lấy trong túi ra hai con tem và hai tờ giấy mời.
Cha mẹ cậu bối rối chớp mắt.
Được bao quanh bởi ánh sáng, cha và mẹ của Seol Jihu thức dậy tại một giảng đường của trường học bí ẩn.
“Chào mừng bạn đến với màn Hướng dẫn!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Họ bối rối nhìn xung quanh trước khi chết lặng. Đó là bởi vì họ đã nhìn thấy Seol Jinhee trên sân khấu.
“Con đang làm gì ở đó vậy?”
“À, con ở đây với tư cách là người hướng dẫn. Nhưng không sao đâu, Jihu Oppa sẽ lo liệu mọi việc.”
Cha và mẹ của Seol Jihu quay lại. Seol Jihu đang đứng thẳng với một nụ cười.
“Lúc đầu… con nghĩ đó là một giấc mơ.” – Cậu ta từ từ bắt đầu nói – “Nhưng sau đó con nhận được một tin nhắn, nói rằng con nên đến giảng đường vòng mười phút.”
“…”
“Khi đến đó, con thấy một loạt người khác chờ sẵn. Họ đều là những người nhận được lời mời hoặc ký hợp đồng… Cũng giống như bố mẹ bây giờ.”
“…”
“Sau đó, người hướng dẫn xuất hiện và nhiệm vụ bắt đầu. Nhiệm vụ là thoát khỏi khán phòng trong khi tránh một con quái vật”.
Cùng lúc đó, Seol Jihu nhìn lên Seol Jinhee.
Seol Jinhee nâng cằm và hét lên như thể cô ấy đang đợi.
“Nào! bắt đầu phần hướng dẫn!!
“Em hét to quá” – Seol Wooseok khẽ càu nhàu rồi mở cửa khán phòng.
“Đi theo con nào” – Seol Jihu bình thản dẫn đường.
Seol Jinhee kéo người cha và người mẹ đang đứng sững sờ. Sau đó, ngay khi họ chuẩn bị rời khán phòng và bước vào tòa nhà chính của trường…
“Huuk!”
“Uwoaaah!”
Họ đồng loạt la hét lên.
Đó là vì một con quái vật trông đáng sợ đang nấp sau bức tường, thò đầu ra ngoài.
“Này! Ai cho mày ra đây?!?” – Seol Jinhee gầm gừ – “Đi chỗ khác! Biến ngay! Bố mẹ tao mà sợ quá ngất xỉu thì sao?”
“Kyu…” – Con quái vật chán nản gục đầu xuống.
“Đó là Gaekgwi.” – Seol Jihu gãi đầu – “Có lẽ nó đến chào bố mẹ. Trông nó hơi đáng sợ, phải không?”
Seol Jihu cười khúc khích khi Gaekgwi giơ tấm biển chào mừng lên.
“Cảm ơn mày, Gaekgwi!”
Khi Seol Jihu cảm ơn, Gaekgwi đã mỉm cười như một đứa trẻ và vẫy tay.
“Đó là… Gaekgwi?”
Cha của Seol Jihu chớp mắt khi nhớ lại mô tả về quái vaatk Gaekgwi trong cuốn sách. Từ khi nào mà nó ngoan ngoãn như vậy?
Seol Jihu dẫn bố mẹ bối rối của mình lên tầng hai, lần lượt vượt qua các giai đoạn đã chuẩn bị. Trong khi đó, cậu giải thích cảm giác của mình khi đó và những gì cậu ấy đã làm trong phần Hướng dẫn.
Không có bất cứ điều gì nguy hiểm từ xa.
Với con dấu Tối Thượng, con dấu cao cấp nhất, cha mẹ cậu không cần phải làm gì cả. Chỉ là một cuộc tham quan mà thôi.
Chẳng mấy chốc, năm người bọn họ đã đến sân thượng của trường. Một cổng dịch chuyển đã xuất hiện ở đó.
“Đây là lúc Hướng dẫn kết thúc.”
Seol Jihu dẫn bố mẹ mình đi tiếp với ánh mắt ngập ngừng.
“Đi nào. Mọi người đang chờ đấy.”
Cha mẹ cậu trông khá lúng túng khi họ bị đẩy về phía cổng.
Giai đoạn tiếp theo là Vùng Trung lập.
Họ nhanh chóng đến một nơi giống như rạp hát. Rèm che sân khấu mở ra hai bên, và đèn bật sáng.
Nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở giữa sân khấu, cha của Seol Jihu đã thốt lên vì sốc.
“Ngài… ngài Jang?”
“Rất vui được gặp quý vị!”
Mặc một chiếc vest tuxedo bảnh bao, Jang Maldong chào đón họ với vòng tay rộng mở.
“Chào mừng đến với Vùng Trung lập. Có lẽ các vị đã đọc trong sách, đây là khu vực đặc biệt được tạo ra bởi các vị thần” – Jang Maldong nở một nụ cười nhẹ nhàng – “Tất nhiên, đó không phải là phần quan trọng nhất.”
“…”
“Nếu các vị đọc cuốn sách và đã trải nghiệm Hướng dẫn, tôi chắc chắn rằng hai vị đang bối rối”
Cha mẹ của Seol Jihu vẫn không nói nên lời. Nhìn thấy khuôn mặt của họ, Jang Maldong gật đầu như thể ông ấy đang đồng cảm.
“Một lần nữa, thế giới đầy những điều khó tin. Chứng kiến điều gì đó và chấp nhận nó là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau”.
Jang Maldong nhìn Seol Jihu một lúc trước khi nở một nụ cười thích thú.
Ông lão đã chờ ngày này từ lâu.
Ông rất vui vì học trò cưng của mình đã thành công.
“Đó là lý do tại sao tôi quyết định giúp quý vị.”
“…”
“Tôi chắc rằng các vị có nhiều câu hỏi, nhưng…” – Jang Maldong mỉm cười và rời khỏi sân khấu – “Hãy xem cái này trước. Dù nó đã được biên tập và cắt cúp nhưng vẫn còn khá dài. Rất đáng xem đấy”
Sau khi Jang Maldong bước xuống, một màn hình lớn xuất hiện trên sân khấu.
Người xuất hiện trên màn hình không ai khác chính là Seol Jihu.
Một bộ phim bắt đầu kể câu chuyện về cuộc đời của Seol Jihu sau khi cậu đến phần Hướng dẫn.
Seol Jihu cũng xem phim và sau đó liếc trộm bố mẹ mình.
“…”
“…”
Cha mẹ cậu đã hoàn toàn say mê theo dõi hành trình của cậu.
Hoàn thành Khu trung lập với tư cách là người đứng đầu, khởi hành đến Haramark và sau đó trở thành một culi khuân vác trong chuyến thám hiểm đầu tiên.
Gặp phải một nhóm quái vật, đội thám hiểm gần như bị đánh bại trước khi Seol Jihu lật ngược tình thế.
Phát hiện ra ngôi mộ và xoa dịu Flone.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm đã vang lên khi Seol Jihu thành công trong Cuộc chiến Thung lũng Arden.
Đó không phải là tất cả.
Họ trông rất sảng khoái khi cậu ta đánh bại Audrey Basler, và họ trông tự hào khi cậu dẫn dắt mọi người sống sót tại Bữa Tiệc.
Họ run lên khi những Tư lệnh Ký sinh trùng xuất hiện tại cuộc chiến ở thung lũng, và họ đã reo hò khi cuối cùng Seol Jihu đánh bại Diligence Bất Diệt.
Họ nhíu mày khi Seol Jihu rơi vào trạng thái hôn mê, và họ nổi cơn thịnh nộ khi nhân loại giở những thủ đoạn ám muội chống lại cậu.
Họ ngạc nhiên trước sự việc diễn ra tại Eva, và họ lắc đầu khi nhìn thấy Yun Seohui.
Có một cảnh mà cha cậu chú ý nhất.
—Cái gì vậy, nhóc!?
—Con đúng là đồ khốn, trời ơi!!
—Cha mẹ con là những người thế nào vậy? Chỉ có Thánh mới có thể nhân từ như thế!
-… C-Cái gì? Thằng nhóc ngu ngốc này…
Đó là cảnh Jang Maldong đánh Seol Jihu.
—Con muốn ở lại Thiên đường mà không trở về Trái đất? Chỉ là con đang cố gắng chạy trốn mà thôi!
—Thằng ngốc, con nghĩ gia đình bỏ rơi con à? Đồ đần độn chết tiệt. Hãy nghĩ xem, bố mẹ con đã nói gì khi con về nhà?
Sau đó, cha của Seol Jihu nhớ lại những lời mà cậu đã nói khi quỳ xuống xin lỗi ông.
[Thật ra… con đã bị mắng. Con còn bị đánh cho một trận.]
[Có một vị tiền bối ở công ty con. Con đã kể cho ông ấy nghe về hoàn cảnh của mình… và ông ấy nổi giận, đánh cho con một trận.]
[Ông ấy nói con thật vô liêm sỉ khi suýt hủy hoại cuộc sống của người khác. Thật kỳ lạ, ông ấy đã nói những điều giống hệt bố.]
[Ông ấy bảo con nên đặt mình vào vị trí của bố… Con đã làm vậy. Và cuối cùng con đã, hiểu hồi đó mình đã ngốc đến mức nào.]
Hóa ra hồi đó Seol Jihu đang kể lại chính xác mọi chuyện. Chỉ là, công ty của cậu ấy là một bang hội ở Thiên đường.
“Mmm…”
Lần đầu tiên, nét mặt của cha Seol Jihu dịu đi.
Phim vẫn tiếp tục.
Mẹ của Seol Jihu đã che mặt, không thể chịu nổi khi nhìn thấy Seol Jihu chết đi sống lại trong Con đường của linh hồn.
Khi Seol Jihu lặng lẽ cô độc lăn tảng đá lên núi, ngay cả cha cậu cũng xót xa.
Khi Seol Jihu thoát khỏi vòng vây của Ký sinh trùng và trốn thoát…Khi cậu ta ngã xuống, không thể leo lên đồi…
Cha mẹ cậu ôm mặt và gục đầu.
Hai ba tiếng trôi qua, và trận chiến cuối cùng đã đến.
Khi Seol Jihu và đồng đội đánh bại Nữ hoàng Ký sinh trùng, bộ phim kết thúc và màn hình vụt tắt.
Một sự im lặng bao trùm khắp rạp hát.
“Các vị nghĩ sao?” – Jang Maldong xuất hiện trước khi họ nhận ra và lên tiếng – “Đây là những gì mà con trai của hai người đã trải qua. Dù rất khó tin nhưng cậu ta đã đạt được điều mà ngay cả các vị thần cũng không làm được”.
“… Tôi cảm thấy như tôi vừa xem một bộ phim dài.” – Cha của Seol Jihu đáp lại.
“Bạn có thể coi nó như một bộ phim, vâng. Chỉ là nó dựa trên một câu chuyện có thật.”
Jang Maldong cười toe toét và kéo hai người họ lên: “Bây giờ, hãy tiếp tục nào.”
“Sao cơ??”
“Các diễn viên của phim đang chờ để đón tiếp các vị! Những người đã sinh ra anh hùng của Thiên đường!”
Cha mẹ của Seol Jihu bối rối đi theo Jang Maldong.
Lại một cổng dịch chuyển xuất hiện, với ánh sáng rực rỡ.
Khi ánh sáng giảm dần, những gì họ thấy là một cảnh quan thành phố phồn hoa.
Điều đầu tiên đập vào mắt họ là một con phượng hoàng đang bay lượn trên bầu trời. Nó nở một nụ cười và sau đó phun lên một hơi thở rực lửa tuyệt đẹp.
Bên dưới con chim oai vệ là một khu vườn, nơi nhiều người đang đứng trước một tòa nhà hùng vĩ. Đó là tòa nhà của Valhalla mà họ đã thấy trong phim.
“Cuối cùng thì các vị cũng đã tới.” – Một người đàn ông da đen đi lên phía trước – “Rất vui được gặp hai bác. Tôi là Edward Dylan. Lúc đầu tôi là trưởng nhóm của Seol. Tuy nhiên, tôi đã bị cậu ta vượt qua, haha.”
Anh đưa tay ra với một nụ cười.
Không chỉ Dylan xuất hiện.
“Tôi là tác giả của cuốn sách. Hehe.”
Đó là Ian.
“Xin chào! Xin chào!! Cháu là Richard Hugo! Seol và cháu là những người bạn thân thiết đã cùng nhau trải qua những cuộc chiến sinh tử!!”
Đó là Hugo.
“Rất vui được gặp các vị. Tôi muốn gửi lời cảm ơn các vị đã sinh ra vị anh hùng của Thiên đường… Lúc nảo rảnh mời đến chỗ tôi làm một ly nhé ông thông gia!”
Có cả Vua của Haramark, ngài Prihi.
“Oi, oi! Cuối cùng thì các vị đã đến!!”
Hoshino Urara mặc bộ Kimono chỉnh tề và cúi đầu lịch sự.
“Xin chào! Cháu là linh vật của Valhalla, một cô gái gợi cảm đầy khiêu khích, Yi Seol-Ah!”
“Noona, làm ơn đi! Họ là cha mẹ của Seol Hyung!”
Yi Seol-Ah và Yi Sungjin đang xô đẩy nhau.
“Hân hạnh được gặp hai người. Tôi không xuất hiện trong cuốn sách, nhưng tôi là nữ anh hùng thực sự, người đã luôn hỗ trợ Ngài Seol Jihu. Tôi chính là Maria.”
Maria nở một nụ cười thiên thần.
“Người ta nói hổ phụ không thể sinh ra cẩu tử. Các vị đã giáo dục con mình như thế nào để nó thành ra thế này?”
Teddybear, hay đúng hơn là Agnes đang cằn nhằn.
[Xin chào. Tôi là Flonecia Lusignan La Rothschear. A, cứ gọi tôi là Flone.]
Khi Flone bay đến chỗ họ, họ gần như ngất xỉu vì sốc.
Nhiều người đã đến và tự giới thiệu với cha mẹ Seol Jihu. Họ bận rộn bắt tay từng người, trước khi nhìn thấy tám người phụ nữ đang lo lắng chờ đợi gần đó. Một điều mà họ ngay lập tức nhận thấy là tất cả đều đang ôm một đưa bé trên tay. Hơn nữa, còn có vài gương mặt quen thuộc.
“Yuhui? Còn Seonhwa?”
“Quản lý Kim… C-cô Phi Sora nữa?”
Làm sao họ có thể không ngạc nhiên được? Những người phụ nữ mà họ cho là đồng nghiệp của Seol Jihu đều ở đây, cô nào cũng bồng theo một em bé trên tay!
“Seonhwa, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
“Huh?”
“Không phải con nói là…”
“Vâng, đây là nước ngoài đó ạ.”
Yoo Seonhwa vui vẻ nói và vén chăn lên.
“Con ơi, Ông và Bà này. Họ đến gặp con đó. Chào ông bà đi nào?”
Đứa bé trong chăn tò mò liếc nhìn bố mẹ Seol Jihu.
Tất nhiên, cha mẹ của Seol Jihu sững sờ. Đứa bé trông rất quen.
Không, không chỉ có đứa bé này. Cả tám đứa trẻ còn lại của phụ nữ đều giống Seol Jihu, không chỗ này thì chỗ kia.
“Chào bố mẹ.”
Khi Seo Yuhui lên tiếng, Phi Sora, Teresa, Yoo Seonhwa, Kim Hannah, Charlotte Aria, Chung Chohong và Eun Yuri đều đứng thẳng lưng.
“Rất vui được gặp bố mẹ.”
Tất cả tám người phụ nữ cúi đầu cùng một lúc.
“Con…” – Cha của Seol Jihu quay đầu lại và nhìn cậu rồi nhăn mặt.
“Trời ơi!” – Mẹ của Seol Jihu khẽ hét lên và ôm đầu..
Seol Jihu gãi đầu xấu hổ.
“Chờ đã… đợi đã… cái này…” – Bố cậu lảm bẩm – “Vậy, khi con nói rằng con đã gia nhập một công ty…”
“Jihu không nói dối.” – Seol Wooseok đỡ lời – “Đúng là Jihu đã gia nhập một công ty. Bây giờ vẫn vậy. Chỉ là công ty đó có trụ sở ở thế giới này.”
“Wooseok, con…”
“Con là người đầu tiên biết sự thật.”
“!!!”
“Con hiểu, thưa bố, Chắc chắn bố đang bối rối … nhưng từ từ sẽ hiểu thôi.” – Seol Wooseok nâng kính và tiếp tục nói – “Jihu đã có một trải nghiệm đặc biệt. Thế đấy. Bây giờ nguy hiểm đã chấm dứt, nên em nó mới chia sẻ sự thật với chúng ta.”
“Anh ấy nói đúng đấy ạ” – Seol Jinhee cũng bước lên ủng hộ Seol Jihu – “Con hiểu cảm giác của bố mẹ. Con cũng vậy, ban đầu con nghĩ mình bị lừa”.
Khi Seol Jinhee phát hiện ra rằng Seol Jihu đang ở trong một thế giới giống như trò chơi, cô cảm thấy mình bị phản bội. Tuy nhiên, suy nghĩ đó đã biến mất khi cô tự mình trải nghiệm thế giới mang tên Paradise.
Dấu vết chiến tranh vẫn còn ở tồn tại. Và người đã mang yên bình đến vùng đất này chính là Seol Jihu.
Dân bản địa, người Trái đất và cả các vị thần đều tôn trọng cậu.
Điều đó đã khiến Seol Jinhee yên tâm.
“Jihu Oppa không nói dối. Anh ấy bỏ cờ bạc và nỗ lực hết mình để trở thành một con người mới”.
Seol Jinhee tạm dừng một chút rồi tiếp tục.
“Theo một cách nào đó… những gì anh ấy đạt được còn đáng kinh ngạc hơn nhiều so với việc nghiêm túc làm việc tại một công ty. Nghĩ xem, giải cứu một thế giới khó hơn nhiều, phải không?”
Sau đó, cô ấy liếc nhìn Yoo Seonhwa.
“Hơn nữa, Oppa không phải là người duy nhất giấu chuyện này…”
“Không… ý bố là, được rồi. Bố hiểu hiểu con đang nói gì, nhưng…”
“Chuyện gì… chuyện gì đang xảy ra…?”
Cha mẹ của Seol Jihu vẫn đang ôm đầu. Họ đã xem, đã nghe và đã thấy nhiều thứ, nhưng họ vẫn chưa tin nổi. Mọi chuyện quá bất ngờ và quá phi thường.
“… Jihu.”
Cuối cùng, cha mẹ của Seol Jihu quay sang nhìn cậu.
“Vâng.” – Seol Jihu mỉm cười – “Đừng lo lắng. Con sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của bố mẹ, dù mất hàng tuần hay hàng tháng. Con đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.”
Giọng nói của Seol Jihu tràn đầy tự tin.
Cảm nhận thấy sự tự tin này, trái tim của cha mẹ cậu cũng dịu lại một chút.
“Nhưng trước đó…” – Seol Jihu kéo thẳng gấu quần áo – “Con nên chào đón bố mẹ đã.”
Dưới bầu trời yên tĩnh không có dù chỉ một đám mây, lấy tòa nhà của Valhalla làm nền, dưới con mắt của những người đồng đội, Seol Jihu đứng giữa tám người vợ của mình.
“Chào mừng, Bố, Mẹ.” – Cậu cười rạng rỡ hơn bao giờ hết – “Chào mừng đến với thiên đường.”
Ánh nắng ấm áp soi sáng khu vườn ngập tràn hương xuân.
Đó là một buổi chiều bình dị và hạnh phúc như mọi khi.