Editor: Phương Phan
“Một con gà, táo đỏ, cẩu kỷ... Đợi một chút, từ từ thôi, mẹ đọc chậm một chút đi mà..., táo đỏ, cẩu kỷ rồi gì nữa ạ?”
Lương Vấn Hân đã đọc xong tờ báo, liếc mắt nhìn bên trái mình một cái. Cô đang kẹp điện thoại lên bả vai, tay phải vừa cố gắng ghi lại.
Khi tin cô mang thai được báo về Vân Lâm, ba mẹ cô hình như rất chờ mong được gọi là ông bà ngoại, liên tục dạy cho cô cách dưỡng thai, bồi bổ, đối với con gái có thể nói là xem như bảo bối mà thương yêu.
Ba mẹ em thật sự không nói gì sao? Anh đã hỏi cô vô số lần như vậy. Một gia đình truyền thống từ nhỏ đã dạy con phải coi trọng giá trị đạo đức như thế thật sự có thể chấp nhận việc con gái chưa cưới đã mang thai sao?
Không có đâu, bọn họ thật sự rất vui khi sắp được làm ông ngoại, bà ngoại, thật sự không có chuyện thoát khỏi quan hệ với cô con gái bất hiếu, bại hoại gia phong là em đâu…. Mỗi lần cô cũng đều trả lời như vậy.
Bây giờ xem ra đúng là không phải nói dối.
Mẹ cô rất quan tâm con gái, lo lắng người trẻ tuổi bây giờ không biết cách điều dưỡng trong thai kỳ, bà liên tiếp dặn dò bao nhiêu chuyện từ lớn đến bé...
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng ba mẹ cô không giận là tốt rồi, anh rất sợ nhìn thấy cô khóc... mặc dù ba năm nay anh ít khi nhìn thấy cô khóc, trừ những lúc ân ái, cao trào cực hạn cô khóc lóc cầu xin.
Xem ra cô rất vui vẻ, cứ như là không có gì có thể khiến cô ưu phiền, mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui. Cô thích cuộc sống như vậy chứ? Thích cùng anh ở cùng nhau, ăn cùng một mâm, đắp cùng một cái chăn, ban đêm cùng ôm nhau ngủ, rồi cùng nhau đón ngày mới đến...
Anh không nghĩ mình còn có khả năng mang lại hạnh phúc cho ai nữa, nhưng nhìn cô đúng là đang rất hạnh phúc.
Anh chìm đắm trong suy tư. Khi anh định thần lại, cô đã nói chuyện điện thoại xong rồi, đang chăm chú xem lại những điều mẹ cô đã dặn dò.
"Nhóc, em muốn về Vân Lâm sao?"
"Ah?" Tay cô đang ghi chép công thức nấu ăn chợt dừng lại, không hiểu lời anh hỏi là có ý gì, không dám trả lời tùy tiện.
Anh... lại muốn đẩy cô đi sao?
“Chuyện mang thai của phụ nữ anh không hiểu. Phải bồi bổ như thế nào, không thể ăn các gì, lúc sinh con thì ở cữ như thế nào... Những thứ này mẹ em rất có kinh nghiệm, bà có thể chăm sóc em chu đáo, cho nên anh nghĩ em về nhà sẽ tốt hơn.” Có mẹ từng trải qua chuyện sinh nở bên cạnh trong lúc cô mang thai, anh cảm thấy yên tâm hơn.
“Em... về nhà, vậy... anh thì sao?” Cô dè dặt hỏi dò.
“Nếu em muốn anh về cùng thì chúng ta cứ xử lý nhà ở đây rồi về đó định cư đi.”
Anh nói “Trở về”! Anh xem nhà cô cũng là nhà của anh, anh buột miệng nói, cũng không để ý hàm nghĩa, vậy mà cô nghe được vô cùng cảm động, liền tiến lên ôm anh hôn loạn xạ.
"Được, chúng ta về nhà!" Nhà của cô, cũng chính là nhà của anh!
Nghe tin bọn họ về Vân Lâm định cư, người vui mừng nhất chính là ba mẹ cô.
Cả đời ông bà là quân nhân chuyên nghiệp, trước mặt con cái luôn giữ hình tượng nghiêm nghị, nuôi dưỡng các con thành người có kỷ luật, nhưng thật ra, hai người đối với con gái rất cưng chiều, muốn gì được nấy.
Cho nên khi biết con gái yêu một người không muốn cưới mình, vì nụ cười của con gái, ông chấp nhận! Vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể từ chối yêu cầu của con gái.
Có điều, như vậy như vậy không có nghĩa là ông luôn có thái độ dễ chịu với gã đàn ông kia, chỉ cần nghĩ đến con gái mình phải chịu ấm ức là ông không thể nào mà thích nổi cậu ta.
Chỉ cần nhìn qua cũng thấy cái dáng vẻ thư sinh, mỏng manh đến nỗi gió thổi qua liền nghiêng ngả, giống cái gì chứ? Còn hơi một tí là tựa vào người con gái ông, cậu ta là người không có xương sao? Như vậy thì làm sao bảo vệ được con gái ông, thay con bé chống đỡ cả bầu trời? Không thể gánh vác nổi?
Còn nữa, còn cái cách nói chuyện nữa! Không có lễ độ, không biết lựa lời gì cả, cậu ta còn đặt ba vợ là ông vào trong mắt nữa không? Được rồi, người ta không cưới con gái ông, hơn nữa xem tình hình này thì tương lai cũng sẽ không, nhưng tốt xấu gì thì con gái ông cũng đang mang thai đứa con của cậu ta, ít nhất thì cũng phải tôn trọng ông ngoại của nó một chút chứ?
Ngay cả việc lấy lòng người nhà cũng không làm được, người đàn ông này hoàn toàn không đặt Dung Dung ở trong lòng.
Dù sao thì từ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Vấn Hân, ông đã không thích cậu ta, dù có nhìn thế nào cũng không vừa mắt!
Từ ngày chuyển về Vân Lâm, hai người đàn ông này cực kì không hợp nhau, nhà họ Quan từ ngày đó trở nên không còn yên ổn...
"Ba em lại trừng mắt với anh rồi." Anh bình thản nói một câu, lười biếng nghiêng người gối lên chân cô.
"Anh lại làm gì khiến ba tức giận vậy?"
"Đây đúng là một vấn đề huyền bí." Anh cũng rất muốn biết.
Quan Tử Dung thật là đau đầu muốn chết, trước đây chỉ cảm thấy hai người này không hợp nhau, giờ mới thấy có lẽ cô đã quá lạc quan rồi. Bọn họ thật sự vô cùng khắc nhau, cô là người bị kẹt ở giữa, hai bên đều không thể đắc tội.
"Chắc là tại anh lại nói năng không cẩn thận." Người này không biết lựa lời không phải là chuyện một hai ngày mới đây, tổn thương người khác chẳng phân biệt thời điểm, cũng chẳng phân biệt đối tượng lớn bé, "Làm tổn thương không trừ một ai", khả năng đắc tội với người khác rất cao, nếu ba cô bị dính chiêu thì cô cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.
"Có đâu?" Không hề có ý hối lỗi. Anh cảm thấy mình quả thực đã kiềm chế rất nhiều rồi. nếu không cứ như trước đây thì anh còn có thể "Nói thẳng đến mức chẳng thể thẳng hơn".
"Lương, ông ấy là ông ngoại của con anh, còn là người thân rất quan trọng của em, nếu ông không thích anh, em sẽ rất khó xử..."
Điểm chết.
Anh nghe không ổn nhất là câu sau cùng kia.
"...Anh sẽ cố gắng."
Quan Tử Dung hiểu ý anh liền mỉm cười. Người đàn ông này không thể nói ra những lời dễ nghe, lại thật sự để ý đến cảm nhận của cô.
"Con đạp như vậy có làm đau em không?" Anh khẽ vuốt ve cái bụng đã bảy tháng của cô, lòng bàn tay cảm nhận được cử động làm anh không nhịn được nhíu mày.
Nhóc con này không thể yên tĩnh một phút nào sao?
Tháng thứ hai thứ ba không có thay đổi gì rõ rệt, đến tháng thứ tư cứ như quả bóng hơi căng phồng, vốn dĩ không có biểu hiện nôn nghén gì, thế mà đến tháng thứ năm lại có, ăn cái gì cũng nôn ra hết.
Đến tháng thứ bảy thì tình hình có tốt hơn một chút, ai gặp cô cũng hỏi "Có muốn ăn gì không?" Nuôi cô thành heo luôn rồi.
"Không sao đâu, Lương. Bảo Bảo đang chào hỏi ba nó đấy." Ngón tay nhỏ nhắn của cô nhẹ xoa lên ấn đường của anh. "Không hề có cảm giác không thoải mái, thật đấy."
Phải không? Lông mày anh hơi giãn ra, nghi ngờ sờ sờ, khuôn mặt dán lên cái bụng tròn trịa của cô lắng nghe sinh mệnh bé nhỏ đang vận động. Nhóc con này tràn đầy sức sống, như vậy cũng tốt, anh và con đều khỏe mạnh, bà cô hay lải nhải sẽ cười nhiều hơn.
Anh ba của Tử Dung đã kết hôn với mối tình đầu của mình, cũng quay về đây định cư, làm anh cảm thấy việc đưa cô về Vân Lâm là quyết định đúng. Đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, có nhiều người thân ở bên cạnh chăm sóc cô, mọi người quây quần, không khí trong lành, đối với phụ nữ có thai có vẻ rất tốt, cô ngày nào cũng rất vui vẻ.
Cô cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.
Một ngày đầu xuân, ăn trưa xong thì anh gối đầu lên đùi cô ngủ.
Ánh mắt Quan Tử Dung dịu dàng, đầu ngón tay mơn trớn gương mặt đang ngủ say của anh, ánh mắt ngập tràn thương tiếc.
Anh ấy à, không biết bản thân có bao nhiêu ưu điểm, cũng không biết rằng một lòng một dạ với cô, trân trọng một người xứng đáng, đối với cô mà nói chính là điều bình dị nhất, là hạnh phúc đáng trân trọng nhất.
Anh nghĩ tình yêu còn có thể là cái gì khác nữa? Không phải cứ ở bên nhau như vậy, cùng lo chuyện cơm áo gạo tiền, dắt tay nhau cùng trải qua từng ngày sao?
Anh nói anh không hiểu tình yêu là gì, không thể yêu, sợ mình làm cô tổn thương, nhưng trong cảm nhận của cô, không ai yêu cô hơn anh hết. Anh làm cho cô vui vẻ, cũng khiến cô thấy hạnh phúc, mặc dù cả đời này anh cũng sẽ không nhận ra.
Không biết cô thương anh, cũng không nhận ra bản thân đã yêu cô, anh càng không biết, đây chính là tình yêu.
Nhưng có ngại gì đâu? Tình yêu thật sự tồn tại, như vậy là đủ rồi.
Cô buồn ngủ quá, cũng chợp mắt một lúc.
Mẹ Quan bưng canh dưỡng thai đi ra, đang định kêu con gái lại uống thì nhìn thấy cảnh này, liền im lặng.
Hai người cùng ngồi trên một cái xích đu có hơi chật, nhưng hai nguười đều ngủ rất ngon, ở trong không gian chật hẹp như vậy dựa sát vào nhau, năm ngón tay giao nhau.
Thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, làm cho người nhìn cũng cảm thấy ấm áp theo.
Bà mỉm cười, lặng lẽ trở vào phòng, không làm phiền đôi tình nhân kia nữa.
Tháng năm năm ấy, Quan Tử Dung đau bụng sinh suốt một ngày một đêm, sau đó sinh ra một cậu nhóc khỏe mạnh xinh đẹp.
Quan Tử Ngôn vừa dẫn con gái đến thăm thì vừa vặn gặp hộ lý ôm bé con vừa bú mẹ đi ra, đang nằm ngủ ngon lành trên tay ba nó.
"Dượng, dượng ơi, con muốn ôm em bé." Duyệt Duyệt kéo tay Lương Vấn Hân.
Lương Vấn Hân đặt con trai vào vòng tay của cô bé một cách cẩn thận, dặn cô bé ôm thật chắc.
"Con biết rồi mà!" Mẹ cô bé cũng sinh một em trai rồi, cô rất biết cách bế em bé nha.
Thấy điệu bộ bế em chuyên nghiệp của chị bé, anh mới yên tâm trở vào với Quan Tử Dung, cánh tay ôm chầm lấy cô.
"Ba ơi, em bé đáng yêu quá! Em bé cũng thuộc cung Kim Ngưu giống con nè!" Năm nay Duyệt Duyệt chuẩn bị vào lớp một, cô bé vui vẻ quay sang khoe với ba phát hiện mới của mình.
"Đúng rồi, Duyệt Duyệt làm chị thì phải bảo vệ em nha!" Quan Tử Ngôn vuốt tóc con gái cười khẽ, cùng cô bé quan sát em bé sơ sinh.
Cung Kim Ngưu có gì tốt chứ? Trời sinh đã bướng bỉnh.
"Đặt tên cho em bé là gì?"
"Úy Úy, Úy trong chữ thú vị. Tên là do ba nó đặt. Lương nói muốn cho thằng bé mang họ Quan." Quan Tử Dung trả lời.
Anh nhíu mày nhìn ba đứa bé một cái, không nói gì.
"Khuôn mặt Úy Úy giống ba nó như đúc." Gương mặt tuấn tú giống Lương Vấn Hân như hai giọt nước, Quan Tử Ngôn quan sát một hồi rồi đưa ra nhận xét.
"Ánh mắt giống Dung Dung." Lương Vấn Hân liền nói. Rất có hồn, còn cái miệng nữa, cười rộ lên trông rất giống cô.
Quan Tử Dung cười. "Anh nhìn kỹ quá nhỉ."
"Thằng bé này rất thích cười, tính cách chắc hẳn là không tệ." Từ lúc chào đời đến giờ nó ít khóc như vậy, vừa nãy hộ lý cũng nói ít có đứa bé nào mới sinh mà ngoan như vậy. Hẳn là trong thời gian mang thai mẹ em bé được chăm sóc rất tốt, thể xác và tinh thần đều vui vẻ, em bé sinh ra sẽ lanh lợi. Dưỡng thai thật là quan trọng.
Lương Vấn Hân vốn không có cha, cứ tưởng sẽ không biết cách quan tâm đến Dung Dung. Anh lại thấy cậu ta thương Dung Dung đến không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi xuất viện, mẹ Quan chăm sóc cô trong thời gian ở cữ, anh nhận nhiệm vụ chăm sóc bé con.
Đứa bé này ở nhà họ Quan rất được cưng chiều, ban ngày đều được người lớn bế trên tay, buổi tối cũng không nghe tiếng khóc, mặc dù là lần đầu tiên làm ba trẻ con thì cũng không luống cuống tay chân.
Một buổi tối, Quan Tử Dung tỉnh giấc phát hiện anh không nằm bên cạnh, cô theo bản năng nhìn về phía giường em bé, thì thấy anh một tay cất bình sữa đã được uống hết, bế con trai đang ngủ yên trong vòng tay. Anh yên lặng mà chăm chú nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, rồi sau đó hôn lên má con trai một cái thật dịu dàng.
Đến giờ phút này, cô mới có thể thở phào một hơi.
Từ lúc mang thai đến nay, anh luôn bình tĩnh, chưa từng biểu lộ ra bất cứ tâm trạng gì đối với đứa bé ngoài ý muốn này. Dù là bối rối, không thích hay vui vẻ, anh cũng chỉ bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, sau đó toàn tâm toàn ý chăm sóc cô trong thời gian mang thai.
Cô biết, anh quan tâm đến cảm nhận của cô, không muốn cô đau lòng nên mới nói muốn sinh đứa bé. Có đứa bé, sẽ không bao giờ có thể lấy "đơn thuần làm bạn tình" làm cái cớ, giả bộ như chỉ có dục vọng được nữa. Cô từng lo lắng anh không thể chấp nhận. Bây giờ thấy anh hôn con trai như vậy, cô nhận ra anh rất yêu thương đứa con trai này, cũng giống như cô vậy.
Trong lúc mơ màng tỉnh lại, phát hiện con trai không nằm trên tay, Lương Vấn Hân ngồi dậy, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối sầm, trong phòng chỉ còn lại mình anh.
Trong lòng có chút hốt hoảng.
Đã lâu rồi anh không có cảm giác bị bỏ rơi như vậy, bị sự cô quạnh bủa vây đầy bất lực và hoảng sợ, làm cho anh không thể thích ứng với bóng tối, luôn luôn bật một chiếc đèn. Cho đến khi cô gái kia xuất hiện, an ủi tâm hồn anh, bất cứ lúc nào quay đầu lại cũng thấy cô ở bên cạnh anh, chưa từng rời xa.
Dung...
Anh chưa bao giờ có cảm giác muốn nhìn thấy cô đến như vậy, cảm nhận sâu sắc được cảm giác sợ hãi khi đánh mất cô, người phụ nữ này đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh, lớn đến mức không thể đánh mất.
Cuộc đời anh, không bao giờ có thể sống mà không có cô được nữa.
Anh không phải bối rối lâu lắm, vừa mở cửa phòng, tiếng cười quen thuộc khiến bước chân của anh chậm lại.
"Ông bố ngốc nghếch, suốt nửa đêm cứ đứng nhìn con trai ngủ, vừa mới đuổi anh ấy đi ngủ trưa đấy, chắc giờ này còn chưa tỉnh đâu!" Cô dịu dàng cười khẽ, nói về người đàn ông mà mình thương yêu, ngay cả giọng điệu cũng chứa chan tình cảm thắm thiết.
"Chị không nghĩ là các em lại có thể ở bên nhau lâu như vậy, ràng buộc sâu đến vậy, cậu ấy có vẻ không tin tưởng tình cảm sâu đậm." Thiệu Sính Đình nhỏ giọng. "Lúc em mới biên tập quyển sách đầu tiên, anh ấy là người phụ trách phần thiết kế mỹ thuật. Em cũng biết anh ấy từng yêu vài người, nhưng dường như cuối cùng chẳng đi được đến đâu, cứ tìm tìm kiếm kiếm, không biết rốt cuộc là tìm cái gì."
"Lúc mới bắt đầu, cứ sợ anh ấy coi nhẹ tình cảm, lâu dần mới thấy, anh ấy chẳng qua là quá lặng lẽ, sợ cuộc sống độc thân. Có một thời gian không liên lạc, sau đó gặp lại thì thấy anh ấy đã hoàn toàn không còn cảm giác yêu đương, sợ một mình, nhưng lại không dám kết thân với ai, nghĩ lại, thực sự rất đau lòng."
"Cho nên, dù thế nào đi nữa em cũng muốn ở bên cạnh anh ấy."
"Cậu ấy không nghi ngờ lời em nói sao? Với điều kiện của em, có lí nào lại không tìm được người phù hợp, lại muốn không danh không phận ở với cậu ta ba bốn năm như vậy?"
"Anh ấy không hỏi."
"Cậu ấy thông minh như thế nào mà ở phương diện này lại ngây ngô vậy chứ. Nhà của em ở Vân Lâm, lớn lên ở Vân Lâm, đây là nơi em thân thuộc nhất, là nơi chôn rau cắt rốn, chứ ở Đài Trung thì có cái gì? Chẳng qua vậy thôi, chứ chẳng lẽ cậu ấy còn không biết vì sao em lại rời xa quê hương, người thân để đến Đài Trung sao?"
Quan Tử Dung mỉm cười. "Em nghĩ trong lòng anh ấy cũng hiểu." Biết cô nhớ nhà, anh mới chủ động nói muốn đưa cô quay về, để cô được sống ở nơi mà cô nhận được nhiều tình yêu và quan tâm nhất.
Thiệu Sính Đình nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú. "Không biết như vậy là thiệt thòi sao? Có thể cả đời này cậu ấy cũng sẽ không hiểu được em đã vì cậu ấy mà làm bao nhiêu việc, lại hy sinh nhiều như thế nào. Vì cậu ấy mà từ bỏ giấc mơ mặc váy cưới trắng, hoàn thành giấc mơ xây dựng một gia đình. Nếu không phải là mang thai ngoài ý muốn, thậm chí em còn muốn từ bỏ thiên chức làm mẹ, rõ ràng là vì thương cậu ấy, cũng không thể nói ra, còn muốn giả vờ chỉ là đơn thuần làm bạn..."
Quan Tử Dung nghiêng đầu, nhìn lại chị dâu. "Bọn em bây giờ như vậy, có khác gì mấy đâu?"
Thiệu Sính Đình ngỡ ngàng, chợt hiểu ra rồi bật cười. "Hai đứa thật là rất khéo. Trong lòng mọi người đều hiểu, dù không nói ra, chỉ cần có tri giác thì đều nhận ra em yêu cậu ấy nhiều đến mức nào. Sinh con cho cậu ấy, lo lắng cho thân thể cậu ấy, mỗi ngày đều ngủ cùng giường, bọn trẻ con đều một tiếng gọi dượng, hai tiếng gọi dượng, Tử Cần nhà bên cạnh cũng kêu một tiếng anh rể rồi, bảo hiểm thì để em đứng tên làm người thụ hưởng, ngay cả tiền cũng để em quản lý, như vậy chẳng lẽ còn không phải là vợ rồi sao. Chị thật sự không hiểu nổi, như vậy còn không chịu kết hôn, rốt cuộc thì có ý nghĩa gì?"
Cũng bởi vì không có ý nghĩa, cho nên em mới không để ý! Chúng em không phải không có tình yêu, chỉ là anh ấy không hiểu đó chính là tình yêu mà thôi. Hôn nhân chẳng qua chỉ là một tờ giấy, tờ giấy có khả năng thay đổi tất cả mọi thứ, mà em thì đã có được hết rồi." Thật ra anh biết, nếu không có anh, dù thế nào cô cũng sẽ không đi. Tình cảm ràng buộc như vậy, so với hôn nhân thì có khác gì đâu.
_______